TruyenHHH.com

Hieu Than Tuyen Hoang Hau

-... Đại tiểu thư... Mau tỉnh lại...
Cô không phải là Hoạ Liên sao... Không phải là một cô nàng mọt sách ngày nào cũng đọc những cuốn ngôn tình cung đấu tới nửa đêm... Đêm qua cũng là một câu chuyện vậy mà sao giờ lại nằm ở đây... Chỗ này lạ quá... Thủy mâu xinh đẹp chớp chớp mở... Không gian cổ trang tràn ngập... Nhuyễn tháp phía thành bằng gỗ hương thơm nhè nhẹ... Rèm phủ một màu phấn hồng tươi tắn,đính kèm pha lê trong suốt đẹp đẽ... Xung quanh đều là cổ vật... Ngọc nhãn sáng rực.... Song thủ đưa lên dụi nhẹ mắt... Cô đang mơ thôi... Rõ ràng hôm qua đang nằm trong cái ổ của mình vậy mà... Đoạn đưa mắt nhìn tiểu cung nữ đang thút thít bên cạnh khẽ chau mày... Kí ức của chủ nhân thân thể này tràn về... Đây là Ngọc Âm... Là tiểu tâm phúc của Lạc Đại tiểu thư trong Lạc Hồng Phủ... Đích nữ của Lạc Thái Phó cũng là ngoại nữ tôn của nhà Đàm Lữ Gia Tộc... Gia tộc thịnh uy đã năm đời nay... Tuy nhiên nữ nhân này trong Lạc Gia lại quá ư bất hạnh... Từ khi mới sinh ra gia chủ phu nhân -mẹ nàng qua đời để lại nàng cùng một đại ca... Đại huynh của nàng hết sức yêu thương em gái có điều bản tính vị tiểu thư nàng cực kì cục mịch còn có thể nói là ngu xuẩn... Luôn im lặng chịu sự ức hiếp của nhị phu nhân hiện tại...quản lý thay mẹ nàng... Bà ta thao túng gia nô chỉ có Ngọc Âm là tiểu nha hoàn theo nàng từ nhỏ cùng với Tư Thuần- nha hoàn của nương nàng là cúc cung tận tụy bên cạnh... Hai hôm trước chính do ngu ngốc cãi vã với đám nhị phòng mà bị y đẩy xuống nước tới bất tỉnh... Dù gì thân thể này cũng chỉ là một tiểu cô nương 14 tuổi... Khó mà chống đỡ... Tiếng gọi của Ngọc Âm kéo Tử Linh trở lại hiện thực đoạm đưa mâu nhìn y tỏ ý không hài lòng
-Bổn tiểu thư đâu đã chết mà ngươi khóc lóc như vậy?
-Ngọc Âm vô lễ... Tiểu thư người ổn hơn rồi chứ?
-Ân... Ta không sao... Chuẩn bị nước ấm ta muốn thanh tẩy...
-Dạ tiểu thư đợi chút
Hồi lâu sau giai nhân thanh giản tiến tới bồn gỗ...  Thân ngọc ngâm trong nước gạo ấm kèm hoa hồng rắc xung quanh... Hơi bốc lên nhè nhẹ làm ửng hồng làn da trắng ngần hơi tái do thiếu chất... Xong xuôi nữ nhân tiến ra khỏi bồn nhẹ nhàng vận lục y thanh mảnh tiến tới bàn ăn dùng bữa sáng... Bữa ăn đạm bạc giống như của nha hoàn có điều có thêm chút thịt... Nghĩ tới điều gì liền ăn qua loa đoạn buông đũa trang điểm nhẹ nhàng rời khỏi phòng của chính thất phu nhân... Nàng vốn là một trang tuyệt sắc lại được trang điểm nhẹ nhàng thêm phần diễm lệ... Di gót tới Vĩnh Minh Đài của nội tổ mẫu... Lão bà bên trong gật nhẹ đầu ý cho vào nhị phòng đang xum xoe xung quanh nghe tới đại tiểu thư vốn ngu ngốc chỉ ngẩn ngơ một chỗ hôm nay lại tới vấn an tổ mẫu...không lẽ rơi xuống nước trở về lại thành kẻ thông thái?
Lão thái bà đương nhiên hiểu đám cháu bên cạnh nghĩ gì tuy nhiên dù sao đứa cháu này cũng thuộc dòng chính thất là con gái của đứa con dâu bà yêu thương... Đoạn thấy bóng đứa nhỏ diễm lệ dù y phục tầm thường vẫn lộ ra quý khí bức người bà cũng thật ngạc nhiên để xem thái độ đứa bé ra sao.
Đoạn Mộc Huyên hướng giai phụ hành lễ quy củ
-Tử Linh thỉnh an Tổ Mẫu... Nguỵên tổ mẫu vạn phúc
Ngọc Âm theo sau nàng cũng thuận theo tiểu thư của mình mà hành lễ... Đám nhị phòng đưa mắt nhìn nhau... Nhị phu nhân vẫn như chờ đợi đứa nhỏ khúm núm trước bản thân mình nhưng đợi mãi không thấy... Lão bà cười phúc hậu hướng Tử Linh lộ ra ý thích thú... Đứa nhỏ này cũng đâu tệ... Lễ nghi quy củ tới vậy ngay cả Lạc Diêu Huyền là nữ nhi được sủng ái nhất Lạc Gia cũng làm chưa được... Quả nhiên là giống nòi cao quý chưa phải long phượng nhưng cũng thuộc hàng khổng tước... Cũng vì yêu quý cái lễ nghi này mà bà mới xin cưới bằng được Đàm Lữ Mộc Khuynh- chính thất phu nhân Lạc Gia này đã bất hạnh mà qua đời... Đoạn bà gật đầu vừa lòng hướng nữ nhi phía dưới
Linh nhi đứng lên đi... Ngồi kế bên cạnh tổ mẫu
Dạ tạ ơn tổ mẫu...
Đoạn nàng thu lễ lại gần giai phụ an toạ... Toan nói thêm điều gì lại thấy nhị phu nhân bên dưới lạnh giọng:
Tử Linh con có nhìn thấy ta hay không? Tại sao một tiếng chào con cũng không nỡ
Nàng mỉm cười ôn nhu trong lòng lạnh nhạt đoạn âm thanh vẫn ngọt ngào:
Nhị phu nhân người hình như quên Lạc Gia Quy rồi... Nếu bà thành Gia chủ phu nhân nhất định Tử Linh sẽ vấn an nhưng mà... Bà bất quá chỉ là nhị phòng ta là nữ nhi chính thất nhất định đối với bà là không cần hành lễ... Có phải không?
Trong lòng lão bà thoáng ngạc nhiên nhưng bên ngoài không lộ ý.. Đến gia quy đứa nhỏ này còn thuộc hết vậy quả nhiên không tầm thường... Nhị phu nhân bên dưới móng tay cắm chặt vào khăn tay lại phải cúi đầu... Lạc Diêu Huyền cũng im lặng... Chính vì thân phận này mà tới đâu nàng cũng bị khinh thường... Thầm khó chịu... Cũng đành bỏ qua... Nói chuyện hồi lâu lão phu nhân đã nhắc tới chuyện tuyển tú đoạn bà đưa mắt nhìn Tử Linh nhẹ nhàng
Linh Nhi con phải tham gia kì tuyển tú này...
Con sao? Con chỉ sợ thất lễ làm xấu mặt Lạc Gia ta...
Không có sao... Còn 3 tháng nữa cố gắng chút ít là được... Linh Nhi thông minh chuyện này nhất định không khó... Hơn nữa còn có Huyền Nhi cùng con vào cung... Có tỷ muội sẽ bớt buồn..
Người nói vậy nữ nhi không thể cãi lại... Con sẽ...không khiến Lạc Gia thất vọng.
Đám nhị phòng phía dưới cười nửa miệng... Thứ nữ tử vô học như nàng biết gì ngoài nhan sắc hơn người chút đỉnh... Hậu cung đâu phải chốn cho kẻ tâm địa tầm thường... Chuyện này nếu đối với Tử Linh thật sự đúng là khó khăn nhưng mà nàng đây đâu phải chứ?

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com