Hieu Nham Cua Co Tong
9.
Sáng thức dậy, Khương Lam nhìn qua, thấy Cố Lãnh đang ngủ ngon.Liếc xuống bên dưới, cả hai đã không còn mặc gì.Nước mắt tuôn trào. Mắt phượng đỏ hoe nhìn người đang ông đang ngủ. Khẽ lấy tay chạm vào mặt người đàn ông. Bỗng tay cô bị chụp lại. Cố Lãnh mở mắt ra nhìn.Cô ngập ngừng.
- Em... Anh...? Em xin lỗi...Bước nhanh xuống giường, cô đi ra khỏi phòng. Chưa kịp chạy, cô đã bị anh nắm chặt cổ tay.- Em chạy đi đâu? Không lẽ em định ăn xong rồi chạy à?
- Bọn đàn bà các em cũng thật tàn nhẫn, kéo quần lên là chạy mất dạng.Anh dịu giọng lại, có chút hèn nói- Xin em... Đừng đi được không?
- Bây giờ anh có tiền, có quyền, lại đẹp trai, thủ tiết chờ em từng ấy năm...
- Em biết không? Sau ngày hôm đó vài ngày, anh cảm thấy mình thật quá đáng. Sau đó anh đi tìm em nhưng lại không thấy. Khi anh giàu rồi cho người đi tìm em cũng chẳng có kết quả.
- Đến... đến ngày hôm qua em lại tự xuất hiện...
- Anh... anh... xúc động nhưng cái mồm nhanh hơn..
- Anh muốn xin lỗi em...
- Đừng đi nữa được không...?
- Xin em đấy... được không?Cô vô cùng thất vọng. Từng ấy năm chỉ là hiểu nhầm? Từng ấy tổn thương là hiểu nhầm? Cô chưa kịp nói anh lại tiếp tục nói.- Em n.g.o.ạ.i t.ì.n.h. anh không quan tâm, chỉ xin em... xin em ở bên anh, vì tiền cũng được, vì tình cũng được.
- Bên anh em sẽ là bà Cố, được không.
- Ly hôn với người kia đi, con em anh lo, anh sẽ thương đứa bé như con anh, chia sẻ tình yêu thương với đứa bé.Khuơng Lam có chút buồn cười. Ly hôn? Là ly hôn với anh? Anh nuôi con em? Nó không phải con anh à?Nhưng... Cô chưa từng ngoại tình! Sao anh cứ khăng khăng nói cô ngoại tình chứ?Dứt khoát hất tay anh ra, cô chạy về nhà.Về đến nhà gặp Giang Ưng Hạ đang ngồi. Mặt mày cau có hỏi
- Khương Lam! Em giỏi ha?
- Em... em... Em không có đi uống rượu với Tô Vãn, cũng không qua đêm ở khách sạn, không có.
- Em thật to gan, dám dụ dõi vợ anh qua đêm.
- Không có...
- Hừ... hại anh đêm qua không được ôm vợ ngủ.
- Em...
- Thôi được rồi! Anh mày nói chuyện chính đây. Nay đi làm trợ lý cho anh đi.
- Trợ lý á?
- Chứ sao? Hôm qua em cũng đâu có được nhận? Hừ, vợ anh mầy thế mà lại qua kia làm trợ lý cho thằng bạn thân chó c.h.ế.c kia.
- Em biết rồi... Đi thì đi, việc gì phải nói nhiều vậy?
- Hừ.Khuơng Lam đi thẳng vào phòng thay bộ đồ công sở.
- Hôm nay làm gì đó anh?
- Làm quen
- Hừ... cục súc!10.
Bước đến công ty, là công ty nhà mình nhưng quả thật đây là lần đầu cô đặt chân đến nơi này.Toà nhà chính cao chọc trời, cơ sở vật chất tuyệt vời. Cả sảnh chính, sảnh cho thuê, đều rất tuyệt vời! Như lâu đài vậy.- Nhìn gì? Sau này nhóc cũng đi qua hằng ngày thôi- Xì... lầm đầu đến mà, để em nhìn xíu~- Hừ Lẹ lên, anh mày đường đường là tổng tài mà còn phải đợi mày, mất mặt không chứ?- Này anh ơi, biết là đêm qua không về, đưa Tô Vãn đi chơi, ngờ anh đón con em là sai... Nhưng mà đừng có cọc như vậy chứ?- Khương! Lam! em còn biết kể tội? Đem qua hại anh mày phòng đơn gối chiếc. Bây giờ còn thản nhiên kể tội?- Rồi rồi, em bảo Tô Vãn đền lại cho anh mấy đêm là được chứ gì?- Cũng biết điều đấy...- Hừ, em nhìn xong rồi, đi tiếp thôiBước vào căn phòng tổng tài, làm cô ngạc nhiên, thay vì trắng đen xen kẽ phối hợp như bao người khác thì phòng anh màu sắc khá phong phú. Chắc chắn là tác phẩm của Tô Vãn rồi!- Em cứ ngồi chơi đi, có văn kiện hay gì đó anh ném qua bàn phụ cho em!- Đổi xưng hô rồi à? Nhanh nhỉ? - Mới đối tốt một chút mà mày đã muốn đằng chân lên đằng đầu rồi. Muốn c.h.ế.c hả?- Anh bắt nạt em là em méc mẹ đó!- Rồi rồi! Im mồm an phận sống đi!Sau đó là khoảng thời gian hiếm hoi mà cô và anh trai không cãi nhau.Ngồi được một lúc, cô cảm thấy ngứa ngáy tay chân nên liền đi qua đi lại trong phòng.Vì nhìn thấy cô quá ngứa mắt nên anh lại lên tiếng.
- Rảnh quá thì đi pha anh tách cà phê!- Hừm... nể tình anh đón con em về đấy!
Sáng thức dậy, Khương Lam nhìn qua, thấy Cố Lãnh đang ngủ ngon.Liếc xuống bên dưới, cả hai đã không còn mặc gì.Nước mắt tuôn trào. Mắt phượng đỏ hoe nhìn người đang ông đang ngủ. Khẽ lấy tay chạm vào mặt người đàn ông. Bỗng tay cô bị chụp lại. Cố Lãnh mở mắt ra nhìn.Cô ngập ngừng.
- Em... Anh...? Em xin lỗi...Bước nhanh xuống giường, cô đi ra khỏi phòng. Chưa kịp chạy, cô đã bị anh nắm chặt cổ tay.- Em chạy đi đâu? Không lẽ em định ăn xong rồi chạy à?
- Bọn đàn bà các em cũng thật tàn nhẫn, kéo quần lên là chạy mất dạng.Anh dịu giọng lại, có chút hèn nói- Xin em... Đừng đi được không?
- Bây giờ anh có tiền, có quyền, lại đẹp trai, thủ tiết chờ em từng ấy năm...
- Em biết không? Sau ngày hôm đó vài ngày, anh cảm thấy mình thật quá đáng. Sau đó anh đi tìm em nhưng lại không thấy. Khi anh giàu rồi cho người đi tìm em cũng chẳng có kết quả.
- Đến... đến ngày hôm qua em lại tự xuất hiện...
- Anh... anh... xúc động nhưng cái mồm nhanh hơn..
- Anh muốn xin lỗi em...
- Đừng đi nữa được không...?
- Xin em đấy... được không?Cô vô cùng thất vọng. Từng ấy năm chỉ là hiểu nhầm? Từng ấy tổn thương là hiểu nhầm? Cô chưa kịp nói anh lại tiếp tục nói.- Em n.g.o.ạ.i t.ì.n.h. anh không quan tâm, chỉ xin em... xin em ở bên anh, vì tiền cũng được, vì tình cũng được.
- Bên anh em sẽ là bà Cố, được không.
- Ly hôn với người kia đi, con em anh lo, anh sẽ thương đứa bé như con anh, chia sẻ tình yêu thương với đứa bé.Khuơng Lam có chút buồn cười. Ly hôn? Là ly hôn với anh? Anh nuôi con em? Nó không phải con anh à?Nhưng... Cô chưa từng ngoại tình! Sao anh cứ khăng khăng nói cô ngoại tình chứ?Dứt khoát hất tay anh ra, cô chạy về nhà.Về đến nhà gặp Giang Ưng Hạ đang ngồi. Mặt mày cau có hỏi
- Khương Lam! Em giỏi ha?
- Em... em... Em không có đi uống rượu với Tô Vãn, cũng không qua đêm ở khách sạn, không có.
- Em thật to gan, dám dụ dõi vợ anh qua đêm.
- Không có...
- Hừ... hại anh đêm qua không được ôm vợ ngủ.
- Em...
- Thôi được rồi! Anh mày nói chuyện chính đây. Nay đi làm trợ lý cho anh đi.
- Trợ lý á?
- Chứ sao? Hôm qua em cũng đâu có được nhận? Hừ, vợ anh mầy thế mà lại qua kia làm trợ lý cho thằng bạn thân chó c.h.ế.c kia.
- Em biết rồi... Đi thì đi, việc gì phải nói nhiều vậy?
- Hừ.Khuơng Lam đi thẳng vào phòng thay bộ đồ công sở.
- Hôm nay làm gì đó anh?
- Làm quen
- Hừ... cục súc!10.
Bước đến công ty, là công ty nhà mình nhưng quả thật đây là lần đầu cô đặt chân đến nơi này.Toà nhà chính cao chọc trời, cơ sở vật chất tuyệt vời. Cả sảnh chính, sảnh cho thuê, đều rất tuyệt vời! Như lâu đài vậy.- Nhìn gì? Sau này nhóc cũng đi qua hằng ngày thôi- Xì... lầm đầu đến mà, để em nhìn xíu~- Hừ Lẹ lên, anh mày đường đường là tổng tài mà còn phải đợi mày, mất mặt không chứ?- Này anh ơi, biết là đêm qua không về, đưa Tô Vãn đi chơi, ngờ anh đón con em là sai... Nhưng mà đừng có cọc như vậy chứ?- Khương! Lam! em còn biết kể tội? Đem qua hại anh mày phòng đơn gối chiếc. Bây giờ còn thản nhiên kể tội?- Rồi rồi, em bảo Tô Vãn đền lại cho anh mấy đêm là được chứ gì?- Cũng biết điều đấy...- Hừ, em nhìn xong rồi, đi tiếp thôiBước vào căn phòng tổng tài, làm cô ngạc nhiên, thay vì trắng đen xen kẽ phối hợp như bao người khác thì phòng anh màu sắc khá phong phú. Chắc chắn là tác phẩm của Tô Vãn rồi!- Em cứ ngồi chơi đi, có văn kiện hay gì đó anh ném qua bàn phụ cho em!- Đổi xưng hô rồi à? Nhanh nhỉ? - Mới đối tốt một chút mà mày đã muốn đằng chân lên đằng đầu rồi. Muốn c.h.ế.c hả?- Anh bắt nạt em là em méc mẹ đó!- Rồi rồi! Im mồm an phận sống đi!Sau đó là khoảng thời gian hiếm hoi mà cô và anh trai không cãi nhau.Ngồi được một lúc, cô cảm thấy ngứa ngáy tay chân nên liền đi qua đi lại trong phòng.Vì nhìn thấy cô quá ngứa mắt nên anh lại lên tiếng.
- Rảnh quá thì đi pha anh tách cà phê!- Hừm... nể tình anh đón con em về đấy!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com