TruyenHHH.com

Hien Te

1. Từ lâu rồi, nó chẳng nhớ nữa.
Bộ lạc của nó có nghi thức gọi là "Hiến tế cho thần linh"Những người được chọn là trinh nữ từ 10-15 tuổi. Mỗi năm sẽ có một đứa bé được chọn theo chỉ thị của "Thần".
Người được chọn sẽ là phước lành của cả bộ tộc. Một ngày trước khi hiến tế, dân làng sẽ đem nào là
hoa quả, sữa dê tươi, những miếng thịt được hun khói đã bày biện sẵn trên đĩa và cả món phô mai ngon lành nữa ra mở tiệc. Không khí tưng bừng tựa như lễ hội. Gia đình của kẻ hiến tế thì nở một nụ cười toe, lộ cả lợi. Nó của lúc ấy cảm thấy việc hiến tế là gì đó hết sức bình thường. Thậm chí đã có những đêm nó mong rằng mình được chọn, được vào thế giới thần tiên, nơi có voi biết bay, mây mềm như bông, và không cần phải nhịn đói vì luôn có thức ăn bay lơ lửng xung quanh theo như lời của lão trưởng làng có hàng râu bạc phơ, mắt mờ đục và thi thoảng phát ra tiếng ho khàn đục. Tiếng ho của lão làm nó cảm tưởng như cổ họng lão dính vào nhau, không dứt ra được.

2. Thiếu nữ
Năm nay nó lên 14 tuổi, nó bắt đầu nhận thấy sự thay đổi diễn ra trên cơ thể mình. Cụ thể là ngực nó đau và sưng to hơn, bên dưới nó bắt đầu mọc lông, xoăn tít, đôi khi chảy ra dịch nhờn màu trắng. Nó kể cho mẹ. Mẹ chỉ xoa đầu nó và nói rằng đấy là dấu hiệu của việc nó sắp thành thiếu nữ. Chỉ một chút nữa thôi khi cơ thể nó tiết ra máu, nó sẽ là người lớn. Từ thiếu nữ nghe thật lạ tai làm sao!
Nó cũng cảm thấy mình sắp bệnh. Mỗi khi gặp hắn, chàng thiếu niên 15 tuổi đầy sức sống của tuổi trẻ, vừa từ một cậu bé thành một chàng thiếu niên với cánh tay dày, đôi chân chắc nịch, ánh mắt kiên định đầy hấp dẫn. Nhìn vào đôi mắt ấy làm nó cảm tưởng như đang ngắm nhìn bầu trời sao trên những ngọn đồi vào ban đêm. Tim nó như thể bị ai câu đi, bóp chặt mỗi khi giọng nói của hắn cất lên. Nó khó chịu, muốn chạm vào hắn để cảm giác trong mình giảm bớt, nhưng càng chạm vào nó càng muốn nhiều thêm, điều đó làm nó bối rối.
Nó khó hiểu, nhưng không nói cho mẹ.

3. Hắn
Năm nay, hắn là người được chọn
Nó như muốn ngã ngửa khi nghe tin này, bầu trời từ xanh trở nên xám ngắt, cỏ héo úa nằm rạp mình xuống nền đất, đàn chim đang tản cư bỗng biến thành đàn quạ- con vật tượng trưng cho sự xui xẻo. Mặt nó xanh lè, trước mắt xuất hiện nhiều đốm trắng như tuyết rơi. Nó ngã, mất ý thức. Điều cuối cùng nó nhìn thấy là đứa em gái đang hốt hoảng của mình.
Tiếng ồn ào của sự va chạm dĩa và đĩa sứ, tiếng đáy cốc bia đập mạnh xuống bàn, tiếng hò reo, hát hò vang lên của những gã đàn ông đầy thô kệch. Một khung cảnh hỗn loạn, mà sao khung cảnh ấy chẳng lọt vào đầu nó một chút nào. Nó đã từng rất thích, rất thích đến nỗi ngủ mơ đến cơ mà?
Lẩn mình trốn ra góc tối, nó cứ cảm thấy đầu óc quay cuồng, xoay vòng, tuyết rơi trước mắt nó ngày càng nhiều. Rồi nó nhìn thấy hắn, nhưng hôm nay bầu trời ấy không sao.

4.
Nó đổ bệnh, một tuần trời sau buổi hiến tế. Giữa sự khó chịu và cảm giác nóng bức ấy nó nhìn thấy hắn. Đôi mắt nhìn vào nó tối hôm ấy làm nó ám ảnh. Tóc mai dính bết lên mặt nó, giữa những giọt mồ hôi.
Nó đã khoẻ hơn. Nhưng từ lúc tỉnh dậy, con gió mạnh làm nó thích thú nay lại hời hợt, tiếng gà kêu buổi sáng nghe như giọng của ông lão đang nằm bệnh liệt giường, thều thào đến lạ...

5.
Nó có máu, cơ thể nó đã tiết ra thứ thiêng liêng ấy. Nó kể mẹ, đó là bằng chứng của việc trưởng thành. Rồi nó sẽ xinh đẹp, như mọi cô gái trong bộ. Đôi mắt nó sẽ trở nên ướt át với hàng lông mi cong vút tựa cỏ lau, môi nó sẽ chúm chím như loài cây xấu hổ, đầy ngượng ngùng, mũi nó sẽ thanh thoát còn chấm tàn nhang trên mặt nó sẽ như là giọt sương sớm đọng lại, mái tóc xơ xác rối bù sẽ trở nên suôn mượt, đầy óng ả. Người con gái đang mơ về hình ảnh đẹp nhất trong đời mình.

6.
Như một cơn sấm sét chạy qua mỗi khi trời nổi giông. Nó được chọn, đầu óc nó lại rối bù, dòng cảm xúc như khi hắn nhìn vào mắt nó lại hiện lên, dữ dội, mãnh liệt tựa cơn bão lớn trong lòng. Tim nó xoắn lại, đập mạnh khi giấc mơ hồi bé thành hiện thực. Nhưng lần này có gì đó khác lạ, nó đang sợ. Sợ sệt với giấc mơ thuở nhỏ.
Nó có trực giác tốt, từ khi nghe tin cứ có gì đó thôi thúc nó. Gia đình nó, mẹ, cha, em đang có giấc mộng đẹp nhất trên đời. Trên môi họ nở một nụ cười thật tươi, lộ ra hàm răng không đều nhau, lộ ra cả lợi. Nó buồn nôn, với chính kẻ thân thích của mình.
Tiếng của bữa tiệc dần thay đổi, đó là tiếng của cái chết.
7.
Như có rắn quấn chặt nơi tim, nó chạy, chạy như chưa từng được chạy. Kí ức ngày xưa ùa về, nó bật khóc giữa rừng cây, trăng đêm nay thật huyền ảo.
Dân làng bắt đầu phát hiện sự biến mất của đối tượng hiến tế.
Đôi chân trần đầy xước xát, bộ váy trắng lấm lem bùn đất, mái tóc được mẹ tết gọn gàng nay sổ tung ra. Nó từng mơ, mơ về ngày mình được trở thành thiếu nữ với hình hài xinh đẹp nhất...
Nó bắt đầu thấm mệt, ngồi bệt dưới gốc cây mọc rêu. Nó sợ côn trùng nhưng đêm nay dường như côn trùng và cả rừng cây đang âu yếm vỗ về nó. Nó nghĩ, câu hỏi trong đầu làm não nó muốn nổ tung. Nó sợ cái giấc mơ được chọn làm kẻ hiến tế, nó nghĩ nhưng người chạy trốn khỏi phước lành thật ngu ngốc và giờ đây nó đang trở thành đối tượng mà nó từng dè bỉu. Xa xa có đom đóm lập loè. À, không đấy là ánh sáng của những ngọn đuốc cháy. Nó lại chạy...

8.
Tiếng bước chân dồn dập càng gần thì tim nó đập càng nhanh. Nó thở hổn hển, cố ép bản thân mình chạy tiếp dù cho đôi chân muốn rõ rời. Đột ngột và không báo trước, lưng nó đau nhói. Quay lại. Thứ nó thấy là những người đàn ông thô kệch với cây cào trong tay. Nhọn hoắt.
Nó thấy cha, mẹ nhìn nó. Không phải ánh nhìn hiền từ thường ngày mà là ánh nhìn lạnh lùng, ghét bỏ. Tựa như con dao đâm xuyên qua tim nó vậy. Đứa em gái nhìn nó đầy khó hiểu. Nó thấy ánh mắt của hắn trong đôi mắt em mình. À thứ nó thấy là hình ảnh phản chiếu của nó thôi...
9.
Nỗi sợ hãi đã không còn. Thứ đọng lại là cảm giác tuyệt vọng, trống rỗng. Nó như búp bê vô hồn măch cho những người đàn bà đã sống hơn nửa đời người dùng những bàn tay chai sần chạm vào làn da mềm mại của nó. Nó lại là thiếu nữ mới lớn đầy xinh đẹp nhưng thứ nó thấy trong gương lại chẳng có khuôn mặt.
Cuối cùng thời khắc ấy cũng đã đến, dân làng hoà ca cùng một bài hát. Tiếng trống chiêng đập đến điếc tai.
10.
Nó sẽ chết. Nó biết vậy nhưng nơi nó sẽ đến không phải là thiên đường với bánh kẹo, voi biết bay và mây mềm như bông. Nơi nó đến sẽ là nơi trống rỗng đầy tuyệt vọng. Trái tim thiếu nữ của nó mong sao cho được gặp lại hắn lần cuối- mối tình đầu của nó.

Cuối cùng thứ đọng lại trước mắt nó không phải là "Thần" mà dân làng hay ca tụng mà đó là hình ảnh của những gã đàn ông đầy thô kệch và cả những đôi bàn tay chai sần của những người đàn bà sống qua nửa đời người.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com