TruyenHHH.com

Hien Nguyen Drop Vong Lan Quan

Vương Nguyên mở cửa, vẫn bộ dáng ướt đẫm, vẫn mái tóc đen tuyền đôi chỗ nhỏ nước long tong. Khiến người đứng trước mặt cậu, Dịch Dương Thiên Tỉ có hơi bất ngờ. Nhưng không kịp thắc mắc, hắn mau chóng xông vào bên trong.

Vương Nguyên vội tránh đường, để mặc người đàn ông kia thản nhiên ra ra vào vào phòng ngủ cậu. Một lát sau trở ra, trên tay Dịch Dương Thiên Tỉ là bộ quần áo, một cái khăn bông. Dịch Dương Thiên Tỉ đem khăn bông thảy lên đầu Vương Nguyên.

"Mau mặc quần áo khác vào, nếu không sẽ bị cảm lạnh. Còn nữa, hôm nay có hẹn với đối tác, cậu không nhớ sao?"

Vương Nguyên trong tâm thức muốn gật đầu lắm, cậu vẫn nhớ. Vốn cứ nghĩ rằng sau khi say trở dậy, tâm trí sẽ phải mơ hồ một lúc, mới có thể định thần những công việc phải làm sắp tới mới đúng. Nhưng cái sự trở dậy sau quãng thời gian hôm qua, nó không đơn giản là say như bình thường.

Vương Nguyên nhìn Dịch Dương Thiên Tỉ, bóng dáng cao lớn đi qua đi lại nhà cậu. Tấm lưng rộng rãi ấy, bờ vai vững chắc mà Vương Nguyên nghĩ sẽ cơ cơ hội ngả vào. Lúc này bỗng nhiên khiến Vương Nguyên, khó xử vô cùng.


Ở cạnh nhau bao nhiêu lâu, là lần đầu tiên Vương Nguyên thấy lạ lẫm khi ở cạnh Dịch Dương Thiên Tỉ như vậy.


Cuộc sống này, như là đang ở trong ký ức mà bản thân biết rõ có những ngược đãi với bản thân biết bao nhiêu. Quá khứ, Vương Nguyên nhớ ngày hôm nay chỉ có mình Dịch Dương Thiên Tỉ đi gặp đối tác, đồng thời là ba của Lam Á, cô gái sau này Dịch Dương Thiên Tỉ sẽ lấy.


Vương Nguyên bị rách một mũi ở góc phải đầu, nên khi Dịch Dương Thiên Tỉ tới. Hắn vội vàng đưa cậu đi viện, nhưng cuộc hẹn với đối tác, vẫn không hề bỏ lỡ. Vương Nguyên, trên cương vị bạn thân nhiều năm đối với Dịch Dương Thiên Tỉ, một mình ở lại phòng bệnh.

"Này, cậu sao lại cứ ngơ ngẩn. Còn không nhanh đi thay đồ?"

Vương Nguyên sực tỉnh, đầu óc lại chạy đi lung tung mất rồi. Gương mặt Dịch Dương Thiên Tỉ với những đường nét ưu tú đang sát gần mặt cậu. Mày kiếm cương nghị có hơi nhíu nhíu lại với nhau. Dịch Dương Thiên Tỉ đưa tay lên định chạm vào má cậu. Vương Nguyên theo phản xạ lui lại tránh khỏi.

"Mình đi ngay bây giờ, đợi một chút."


Vương Nguyên lách khỏi người hắn, bờ vai vì vội vã mà vô ý quệt vào vai Dịch Dương Thiên Tỉ. Cậu vừa đi cởi áo thun quăng xuống ghế, mau chóng mặc vào cái áo khác mà nam nhân kia đưa. Khoác ngoài bởi một cái áo len mỏng, quần cũng thay ra. Tất cả chỉ trong 5 phút.


Vương Nguyên hiểu rõ tính Dịch Dương Thiên Tỉ, hắn là người đàn ông không thích lâu la dài dòng, mọi thứ đều quyết nhanh làm nhanh. Với một người chậm mà chắc và hay thơ thẩn như Vương Nguyên, tuyệt đối không phải dạng người hợp với hắn.


Nhưng chẳng biết vì lý do gì, mà Dịch Dương Thiên Tỉ và Vương Nguyên lại ở bên cạnh nhau lâu như vậy. Còn là bạn cùng phòng ký túc xá nữa. Lâu dần, đôi bên cũng khá hòa hợp với nhau. Nhưng dạo gần đây, Dịch Dương Thiên Tỉ bận rộn công ty, tác phong của Vương Nguyên có hơi khiến hắn bực bội.

Vương Nguyên học giỏi, lại có óc sáng tạo, ở chung với Dịch Dương Thiên Tỉ từ hồi đại học. Hai người ít nhiều có chung ý tưởng khởi nghiệp. Ra trường một cái, có trong tay tấm bằng. Dịch Dương Thiên Tỉ ngay lập tức muốn tạo lập công ty, rồi phát triển nó.

Bước đầu thành công mỹ mãn. Nhưng cũng vì thế, mà Vương Nguyên và Dịch Dương Thiên Tỉ trở nên cách xa. Vương Nguyên chịu đựng tính cách thất thường của Dịch Dương Thiên Tỉ, chỉ vì cậu thích hắn. Dạo gần đây hắn hay nổi nóng áp lực, đừng nói nhân viên trong công ty, ngay cả Vương Nguyên cũng đôi lúc chỉ thèm được tránh xa.


"Cậu ăn sáng chưa?" Dịch Dương Thiên Tỉ hỏi, khi hai người đang ngồi trong xe. Hắn lái, còn Vương Nguyên từ đầu tới cuối chỉ yên lặng, thay vì nhìn hắn, cậu lại chỉ chăm chăm tới cảnh vật bên ngoài.

Vương Nguyên ngày hôm nay, có đôi chút khác lạ. Ngay cả sự bận rộn, cũng không khiến Dịch Dương Thiên Tỉ bỏ qua được những biểu hiện khác lạ ngày hôm nay của cậu. Vương Nguyên thường ngày, ít ra sẽ không tránh ánh mặt của hắn, và sẽ không bỏ qua động chạm quan tâm của hắn.

Dịch Dương Thiên Tỉ thừa nhận mấy hôm nay mình có hơi nóng tính. Nhưng đối với Vương Nguyên. Hắn muốn nóng tính cũng không nổi. Chỉ vì bọn họ bên nhau cũng lâu quá rồi, muốn bỏ cũng không bỏ được quan tâm đôi bên. Đối với việc bữa ăn giấc ngủ của Vương Nguyên, Dịch Dương Thiên Tỉ đều để ý.

Vương Nguyên vì bản hợp đồng sắp tới mà tăng ca nhiều. Gò má gầy guộc nay lại càng gầy hơn, hốc mắt cũng hơi trũng sâu. Dịch Dương Thiên Tỉ thấy cậu bỏ bữa trưa ở dưới nhà ăn nhiều, nhưng lại không nói nổi.

"Mình ăn rồi."

Rồi sau đó mọi thứ lại trở về yên ắng. Vương Nguyên lại tiếp túc nhìn hàng cây cảnh vật xung quanh hai bên đường. Không hiểu sao bây giờ có cảm giác, sự ân cần quan tâm lúc này, tất thảy chỉ là giả tạo. Còn vì sao Dịch Dương Thiên Tỉ phải giả vờ như vậy, thì Vương Nguyên vẫn không sao lý giải nổi.

Chỉ là, Vương Nguyên hiện tại không thoải mái khi ở cạnh người đàn ông này nữa. Còn nhớ, ngày cậu mất, hắn, người cậu thân thiết nhất, không có mặt. Nhớ ngày hắn bước vào lễ đường bỏ mặc mọi ước vọng của Vương Nguyên.

"Có thể dừng ở đây một chút không, mình vào mua nước."

Dịch Dương Thiên Tỉ dừng xe ở bên đường, ngay trước cửa tiệm cà phê. Trước khi Vương Nguyên kịp mở cửa xe, thì hắn đã tháo dây an toàn bước xuống khi nào. Vương Nguyên biết ý, nên không động đậy nữa, nhìn Dịch Dương Thiên Tỉ đi vào trong.


Một lúc sau, Dịch Dương Thiên Tỉ trở ra, trên tay là một túi giấy dầu màu nâu, và hai ly nước.

"Cậu mua sữa à?" Vương Nguyên không vui hỏi.

"Uống nhiều cà phê không tốt, tôi mua thì cậu cứ uống đi, hỏi nhiều vậy làm gì?" Dịch Dương Thiên Tỉ thản nhiên lái xe đi. Qua gương chiếu hậu đối diện, hắn thấy được cái nhíu mày ghét bỏ của Vương Nguyên. Hôm nay quả thực cậu lạ lắm, nếu là bình thường, Vương Nguyên đáng ra sẽ vui vẻ, còn có chút cảm động nhận lấy. Ngày hôm nay còn giận dữ. Thực khác thường.

Vương Nguyên sau cùng ngoan ngoãn uống sữa, bên trong túi giấy có đựng bánh, Vương ăn một hai cái rồi thôi. Trong lòng cậu bây giờ, chỉ cần là Dịch Dương Thiên Tỉ chăm sóc ân cần, Vương Nguyên dù biết rõ hay không biết rõ, đều sẽ mặc định cho là, hắn chỉ đang ép buộc bản thân mà thôi.

Xe hơi đi một quãng thì sang đường, tấp vào trước cửa một nhà hàng sang trọng. Vương Nguyên ngó biển hiệu và bài trí quán xá. Vừa nhìn qua đã biết là một địa phương chỉ dành cho những người có tiền qua lại. Nhưng trong ký ức của Vương Nguyên, chẳng đọng lại chút ấn tượng nào. Mọi thứ tiếp theo sau đấy, Vương Nguyên cũng hoàn toàn không có chút đoán trước.


Dĩ nhiên, sau khi tránh được đổ máu trong nhà tắm, chuyện cũng đang dần đi theo chiều hướng khác.

Vương Nguyên theo chân Dịch Dương Thiên Tỉ, tay cầm theo cặp táp đựng tài liệu hợp đồng. Cậu ngó sang hắn, gương mặt Dịch Dương Thiên Tỉ bấy giờ, hình như có chút căng thẳng. Nhân trung cũng nhăn nhó cả. Hẳn là đang hồi hộp khi gặp đối tác quan trọng đi. Công ty hai người thành lập, tuy rằng có tiềm năng, nhưng lại còn quá nhỏ bé trong giới doanh nhân.

Vương Nguyên nhìn Dịch Dương Thiên Tỉ như thế này, trước khi lý trí kịp điều khiển, bàn tay Vương Nguyên đã đặt trên đỉnh đầu đối phương từ khi nào. Từng ngón tay thon gầy xoa xoa vò vò mái tóc chải keo cẩn thận của Dịch Dương Thiên Tỉ.

Tới khi tỉnh lại, Vương Nguyên mau chóng nhận được ánh mắt và vẻ bất ngờ của Dịch Dương Thiên Tỉ. Cậu lạnh nhạt thu tay về, "Đừng lo lắng, sẽ khiến người khác coi thường. Bản hợp đồng này chỉ là bước đệm, sau này trên thương trường, còn rất nhiều cơ hội khác."

Vương Nguyên nói giọng chắc nịch, chẳng còn là Vương Nguyên tĩnh lặng ngày thường, chỉ biết đi sau lưng Dịch Dương Thiên Tỉ. Ngày hôm nay còn biết giáo huấn hắn, chính là đổi khác lớn nhất.

Chỉ là, bản thân cậu nhận ra, sau này không nên dựa dẫm vào Dịch Dương Thiên Tỉ nữa. Hắn sau cùng cũng rời xa cậu, Vương Nguyên nghĩ mình nên tự tập thói quen không nhất thiết cái gì cũng phải có bóng dáng  Dịch Dương Thiên Tỉ xen vào trong cuộc sống.

Cậu sẽ không nhu nhược, thêm một lần nào cả.


Dịch Dương Thiên Tỉ gật đầu, Vương Nguyên đưa hắn cặp táp, thùy hạ mi mắt. Nhận thấy ca vát trên cổ nam nhân ấy bị lệch, Vương Nguyên nén cái cảm giác chua xót trong lòng, cố gắng thôi miên bản thân, là mình chỉ đang chỉnh trang y phục cho hắn trên cương vị bạn hữu lâu năm.

Từng ngón tay thon dài trắng gầy nắm lấy dải lụa, Vương Nguyên nắn nắn nút thắt hình tam giác, lại bẻ lại cổ áo cho Dịch Dương Thiên Tỉ. Từ khoảng cách này, dù muốn dù không, vẫn có thể nhận ra, cái nhìn chằm chằm như thiêu đốt da mặt từ đối phương.

Nhưng Vương Nguyên một chút cũng không đỏ mặt. Nếu là lúc trước, cậu sẽ cảm thấy khó thở, hai má sẽ nóng bức vì ánh mắt nâu trà thâm trầm kia.


Trước khi quay đi, nhận được một tiếng cảm ơn gượng gạo. Vương Nguyên chỉ có thể nở nụ cười nhẹ. Cả người đột nhiên run run trong vô thức.

Cửa phòng trà được hẹn đặt sẵn bật mở. Dịch Dương Thiên Tỉ bước vào trước, Vương Nguyên muốn đi vệ sinh, nói sẽ bước vào ngay sau đấy. Nên hai người tản ra, Vương Nguyên đi tới góc nhà hàng.

Dịch Dương Thiên Tỉ cứ nghĩ là đối phương đã ở bên trong đợi. Nhưng rốt cuộc, đồ đạc và mọi thứ ở đây, nhưng ngoài một chàng thanh niên nói ông chủ một lát nữa sẽ quay lại, thì chẳng có ai. Dịch Dương Thiên Tỉ thở dài ngồi xuống ghế gỗ, mở cặp táp ra soạn lại giấy tờ một lượt.

Trong khi ấy, Vương Nguyên ở trong nhà vệ sinh, gặp một phen kinh hoàng. Chính là, trong buồng vệ sinh riêng, đang phát ra thanh âm vô cùng ướt át, nhưng là, chất giọng ưỡn ẹo rên rỉ kia thuộc về con trai.

"Hạo Hiên, mau...mau nhanh hơn..."


Vương Nguyên bản tính tò mò, cũng không biết trời xui đất khiến thế nào, mà ngu ngốc lại gần muốn xem kĩ sự tình. Thế là bước chân rón rén chậm chậm đi tới, sát với cánh cửa ngăn cách. Bộ dáng Vương Nguyên bấy giờ, chẳng khác gì một trên trộm cả.

Là hai người đàn ông với nhau, Vương Nguyên trợn mắt há miệng. Không tin nổi giữa thanh thiên bạch nhật thế này, còn là nhà vệ sinh công cộng, bọn họ đi làm cái sự tình...đáng xấu hổ. Vương Nguyên không thèm nghe nữa, vội rửa tay rồi chạy khỏi nhà vệ sinh.


Dịch Dương Thiên Tỉ chỉ thấy bằng hữu mình thất thần rất nhiều lần trong ngày, sau khi trở lại còn thở gấp như chạy trốn cái gì. Hắn đem ly trà trên bàn đẩy sang cho Vương Nguyên uống. Thấy thái dương cậu hình như lấm tấm mồ hôi lạnh.

Cả Vương Nguyên và Dịch Dương Thiên Tỉ đều đợi tới nửa tiếng sau. Vị đối tác quan trọng kia rốt cuộc chịu xuất hiện.

Vương Nguyên nhìn một lượt bộ dáng lôi thôi xộc xệch của đối tác mà hai người họ nhẫn nhịn chờ đợi kia, cậu thực muốn nổi giận. Còn chút nữa không nhịn được mặc kệ Dịch Dương Thiên Tỉ một mình đối phó, cậu đi ra ngoài tránh cho đỡ bực bội trong người.

Y phục thì buông thả, áo sơ mi trong không thèm cài hai ba cúc đầu, tóc tai tán loạn trên trán. Vương Nguyên nhìn lướt một cái liền quay đi không thèm nhìn nữa. Khi gã ta cất giọng, Vương Nguyên lập tức nghe ra thanh âm quen quen, nhưng lại không chắc đó có phải.

"Xin lỗi, để các vị đợi lâu, tôi tên Thẩm Hạo Hiên."

Hạo Hiên...mau..mau nhanh hơn.


Không nghi ngờ gì, chính là tên vô lại cùng tiểu tình nhân của anh ta, vừa cùng nhau mây mưa trong nhà vệ sinh công cộng. Vương Nguyên ngán ngẩm nhìn Thẩm Hạo Hiên. Ngay lập tức, gã ta cũng nhìn lại cậu, ánh mắt như nhìn thấy thứ đồ vật lạ lẫm thú vị, bất giác khiến Vương Nguyên nổi da gà.

Nhưng khoan đã, nếu như Thẩm Hạo Hiên là người của Thẩm thị, vậy chẳng phải là có họ hàng thân thiết gì đó với Lam Á. Giờ mới nhớ, Lam Á họ tên đầy đủ là Thẩm Lam Á. Sau này sẽ là vợ của Dịch Dương Thiên Tỉ, ngày tổ chức hôn lễ, Vương Nguyên sao không thấy hắn ngồi ghế đầu nhà gái.

"Chúng ta bắt đầu thôi chứ nhỉ?" Thẩm Hạo Hiên nói, Vương Nguyên mau chóng gạt lại hồi tưởng. Trong khi cậu đang cố gắng điểm mặt tất cả những người có trong tiệc cưới ngày hôm ấy, xem có mặt Thẩm Hạo Hiên hay không. Ngẩng lên một cái, đột nhiên bắt gặp ánh mắt đối phương " lại " nhìn mình.


Vương Nguyên tâm trí là đang hung hăng hỏi nam nhân đang lộ liễu soi mói cậu kia, rốt cuộc bọn họ quen nhau hay sao. Vô lại.

"Anh Thẩm, nếu như Thẩm thị đầu tư vào công ty chúng tôi..."

"Vương Nguyên tối nay cậu rảnh không?"

Đang lúc Dịch Dương Thiên Tỉ thuyết trình những điều có lợi khi hai bên hợp tác, Thẩm Hạo Hiên đột nhiên vô duyên ngắt lời, còn nói chuyện chẳng liên quan tới công việc một chút nào. Khiến Vương Nguyên đang say sưa nghe cũng bị đánh tỉnh.

Thẩm Hạo Hiên khóe miệng hơi hơi nghênh lên, nụ cười đẹp, nhưng đáng tiếc mang chút đểu cáng. Vương Nguyên trong lòng thầm mắng gã đàn ông kia từ trên xuống dưới từ trong ra ngoài, mắng đến Thẩm Hạo Hiên bây giờ có nghe thấy cũng ngóc đầu không nổi.


"Tôi. Bận." Kèm theo cái nhìn chẳng êm ái gì cho cam.

***

Tình hình là ai đó nên cẩn thận nhá = ̄ω ̄=

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com