Hien Dai Be Cung Cua Hoi Truong
"Lăng Bảo Nhi ——! Em đứng lại đó cho anh!" Người đàn ông hùng hổ gào thét, đến mức cả người lẫn vật tránh xa, sợ rằng ngọn lửa cháy hừng hực quanh hắn sẽ thiêu mình thành tro bụi. Cái cô gái đáng chết này, giám đối đãi lại hắn bằng hành động co chân lên chạy, hắn không đáng để cô tin tưởng như vậy sao? Lăng Bảo Nhi liều mạng chạy về phía trước như kẻ điên, làm gì có ai chạy bộ như thế, chân ngắn của cô vĩnh viễn bị thua thiệt, chưa được hai ba bước đã bị túm được, bàn tay hắn kìm chặt ở eo thon của cô, kéo cô vào trong ngực. "Anh buông ra! Tôi không muốn gặp lại anh!" Bảo Nhi dốc sức muốn tránh thoát, nhưng sức lực của hắn cực kỳ mạnh, cô dứt khoát không vùng vẫy nữa, quay phắt đầu đi không thèm nhìn hắn một cái. "Bảo Nhi, em xem đôi mắt của anh đi, anh biết em thấy được, cũng nghe được những gì, nhưng sự thật không phải như vậy đâu, em hãy nghe anh giải thích!" Bàn tay quay mặt cô lại, để cho cô nhìn vào đôi mắt đầy áy náy cùng tình cảm dịu dàng của hắn. Lăng Bảo Nhi tuyệt vọng, lắc đầu, "Không cần, bất quá giải thích cũng chỉ là bắt đầu của một lời nói dối mà thôi!" Nếu như tận mắt nhìn thấy, chính tai nghe được đều không phải là thật, vậy hắn giải thích cái quái gì chứ? Hắn thật sự cho rằng cô tương đối ngu ngốc nên dễ lừa gạt sao? "Cái gì anh cũng không cần giải thích nữa, vả lại, vừa bắt đầu tôi đã sai lầm rồi, nhưng tôi không muốn tiếp tục sai thêm nữa, hay là chúng ta chia tay đi!" "Không được! Anh không muốn chia tay! Anh cũng không cho phép em nghỉ học! Em hãy nghe anh nói, không phải như vậy đâu! Người phụ nữ kia chỉ là. . . . . ." Không được, tuyệt đối không được! ‘Chia tay’ - hai chữ giống như hai viênloongn bỗng chốc bắn nổ tung lồng ngực hắn, tim của hắn giống như bị xé rách đau đớn, tại sao cô ấy có thể dễ dàng nói ra câu đó. "Không cần nói gì nữa! Tôi không muốn nghe!" Bỗng dưng cô cắt đứt lời nói của hắn, cô không muốn nghe bất cứ chuyện gì về cô gái kia. Bỗng nhiên, ý thức được những gì hắn vừa mới nói, "Anh thế nhưng lại phái người theo dõi tôi? Đê tiện!" Cô hết sức khinh thường quay mặt sang chỗ khác, không muốn nhìn thấy khuôn mặt đáng ghê tởm của hắn nữa, càng không muốn nghĩ đến tại sao trong mắt hắn lại tràn ngập đau khổ. "Anh buông tay ra cho tôi!" "Không! Cả cuộc đời này anh cũng không buông tay ra đấy! Anh không cho phép em nhìn anh như thế! Anh không cho phép!" Hắn giống như dã thú phát điên không ngừng gầm thét, không! Hắn tuyệt đối sẽ không buông tay! Tuyệt đối không! Tại sao cô nghe cũng không nghe lời giải thích của hắn, liền kết tội hắn. Bàn tay nắm chặt hai vai cô, thật không ngờ không kiềm chế lực tay, chỉ cảm thấy nếu bây giờ buông cô ra, cô sẽ vĩnh viễn rời khỏi hắn. Oh ——! Đáng chết! Một lần nữa hắn lại làm cô bị thương! Chỉ là cô không có kêu lên, mà cắn môi dưới chịu đựng cơn đau truyền đến từ bả vai, đến bây giờ cô mới hiểu được thì ra đau đớn thân thể cũng bình thường thôi, nhưng đau thương trong lòng thì đau đến tận xương tủy. "Bảo Nhi, em phải tin tưởng, anh không có người khác, từ đầu đến cuối người anh yêu chỉ có một mình em, Kha Lili chỉ là một quân cờ mà thôi! Ở trong nhà hàng em nhìn thấy chỉ là một ván cờ mà thôi, anh không cho phép em rời xa anh!" Thật vất vả hắn mới cởi ra trái tim cô, mà cô lại đem hắn đẩy ra sao? Thật lâu, người trong ngực cũng không nói một lời, hắn nghi hoặc cúi đầu, "Ôi trời! Bảo Nhi, em chảy máu? Oh! Em đừng cắn nữa! Chết tiệt!" Ý thức được bản thân vẫn đang nắm chặt hai vai cô, giống như bị điện giật hắn vội vàng buông tay ra. Hắn hoảng sợ nhìn môi dưới trắng bệch của Lăng Bảo Nhi, cùng khóe môi đang chảy ra chất lỏng đỏ tươi, hối hận đến mức muốn đem mình bóp chết, từng giọt máu tươi giống như ngọn lửa màu đỏ hung hăng làm đau nhói cặp mắt hắn, thiêu đốt lòng hắn. . . . . . Bảo Nhi vừa được tự do, lập tức cũng không quay đầu lại, nhấc chân chạy như điên, sợ chậm một bước nữa lòng cô sẽ không khống chế được mà sa vào bùn lầy, càng giãy dụa sẽ càng bị hãm sâu. . . . . . Không! Không thể nào! Đây không phải là thật! Kỷ Ngạn Hiên hai mắt vô hồn nhìn đôi tay mình, không dám tin hắn lại làm cô bị thương như vậy, trong lúc nhất thời cả đầu loạn lên rầm rầm, không cách nào suy nghĩ, cái gì lý trí, bình tĩnh, tao nhã, phong độ, toàn bộ đều không thấy. Hắn khổ sở hai mắt nhắm lại, tâm tư rối loạn không cách nào bình tĩnh được. Khóe môi Bảo Nhi dính máu, hiện lên rõ ràng trong lòng hắn, trong đầu, không ngừng phóng đại, một giọt, hai giọt, càng ngày càng nhiều, càng dâng trào càng đỏ, chất lỏng đỏ tươi đó từ từ cắn nuốt vào bên trong lòng hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com