Hi Trung Trong Sinh Chi Ky Su
Nhìn đám tu sĩ leo lên phía trên gần hết, bỗng dưng cánh tay phải truyền đến cơn đau nhức, Ngụy Vô Tiện rên lên một tiếng, tay cầm kiếm khống chế không vững khiến Ôn Triều liền nhân cơ hội thúc vào bụng hắn, lao về phía Ôn Trục Lưu. Giang Trừng thực muốn chửi một tiếng chó chết. Lúc nãy vì khống chế Ôn Triều cùng chú ý đám con cháu thế gia liền bỏ quên luôn Tô Thiệp, chẳng biết hắn ta vì muốn lập công hay vì muốn gỡ mặt mũi mà lại cầm mũi tên Ôn gia vứt bỏ lao về phía Ôn Triều. Định lực không tốt như thế nào lại bị Ôn Triều né tránh, mũi tên liền đâm trúng Ngụy Vô Tiện. Lam Vong Cơ giận giữ một chưởng đập văng Tô Thiệp: "Cút!"Tình huống như vậy bất kể ai cũng phát hoả không chỉ riêng mình hắn, đúng là thành sự thì ít bại sự thì nhiều.Tô Thiệp bị Lam Vong Cơ đánh bay, hộc ra ngụm máu rồi ngất lịm nằm bên đầm đen. Ôn Triều vừa thoát khỏi Ngụy Vô Tiện, Ôn Trục Lưu liền bắt được hắn ta, hạ xuống bên bờ. Ngụy Vô Tiện ôm cánh tay chửi thầm. Nhìn Hóa Đan Thủ lao đến, hắn chật vật né tránh công kích, đám người phía sau cũng vội vàng né tránh. Một chưởng này tuy không đánh trúng Ngụy Vô Tiện nhưng lại làm đứt dây leo, tu sĩ chưa kịp leo lên đầy giận dữ muốn xông đến lại bị Kim Tử Hiên vội vàng ngăn cản. Nhìn một chưởng lại muốn đánh tiếp đến bọn họ, Giang Trừng nhanh chóng vung ra Tử Điện. Dây lưu ly lập lòe ánh sáng tử tinh thạch hất văng linh lực cuồn cuộn của Ôn Trục Lưu. Đám tu sĩ phía trên thấy tình hình không ổn, muốn giúp đỡ lại bị Kim Tử Hiên quát: "Cút mau!" Bọn con cháu thế gia chưa kịp hoàn hồn, liền nhìn thấy đám viêm dương liệt bào đang muốn ngự kiếm lên trên. Bọn họ liền nhanh chóng nhận ra ý của Kim Tử Hiên, bây giờ ở lại là đang làm gánh nặng cho người phía dưới, thay vì chần chừ còn không bằng chạy đi tìm người trợ giúp. Thấy bọn con cháu lả tả tản hết, Kim Tử Hiên mới bớt đi nỗi lo. Giang Trừng gấp gáp quát với Kim Tử Hiên. "Phía dưới đáy đầm có hang, chếch về bên trái không nhỏ, ngươi dẫn bọn họ xuống!"Kim Tử Hiên trừng mắt với hắn, quát: "Đừng có ra lệnh cho ta." Nói xong y lập tức quay người hướng đám tu sĩ chưa kịp trốn thoát túm bọn họ đi. Giang Trừng lần nữa quay đầu, Tử Điện lập lòe rũ xuống bên chân hắn, tỏ vẻ bất cứ khi nào cũng có thể công kích. Đột nhiên mặt đầm vang lên tiếng rào rào rung động, Giang Trừng biến sắc nhìn về đầm đen, chợt thấy đôi đồng tử vàng kim đang nhìn đăm đăm bọn họ. Đám người bị uy áp từ đôi đồng tử kia dọa lùi vài bước, tất cả hướng về con cự quái mà nhìn, thấy nó hướng trên bờ thở phì phì như không nhìn rõ, liền thở phào nhẹ nhõm. Đồ Lục Huyền Vũ ý định ban đầu chỉ là tha người bị Lam Vong Cơ một chưởng đập đến hộc máu nằm vất vưởng trên bờ xuống nhưng ngờ đâu lại có tiếng kêu sợ hãi truyền từ phía sau tới khiến nó chú ý. Giang Trừng ở trong lòng thầm chửi một tiếng "đồ ngu!". Liền hướng mắt về phía sau, nếu cái trừng mắt của hắn có thể đâm chết người ta thì bây giờ cả người Vương Linh Kiều cùng Miên Miên sẽ bị đâm thành cái sàng! Tiếng thét này muôn kiểu sợ hãi, Ngụy Vô Tiện vừa liếc mắt nhìn, thấy Vương Linh Kiều chỉ huy ba tên tôi tớ, hai tên thô lỗ giữ chặt Miên Miên, vặn mặt nàng lên, một tên khác tay cầm là sắt, nhắm mặt nàng mà ủi tới!Trước đó là sắt đã nóng đến mức phát ra ánh đỏ, xì xèo kêu vang. Ngụy Vô Tiện cách đó khá xa, thấy thế lập tức chuyển hướng muốn lùi ra phía sau. Tu vi của Vương Linh Kiều cực tệ, nhưng lại vừa nhanh vừa ác. Nếu bị ả ta chọc phải, dù một mắt Miên Miên không mù, thì dung nhan cũng sẽ bị huỷ suốt đời. Trong thời khắc muôn phần nguy hiểm có lẽ sẽ phải chuẩn bị chạy trốn bất cứ lúc nào này, ả đàn bà kia vẫn khăng khăng nhớ mãi cái suy nghĩ hại người đó!Hành động của Ngụy Vô Tiện đương nhiên bị Giang Trừng phát hiện, hắn cắn răng giận dữ vung roi, Tử Điện lập tức một đường lập lòe quất tới, hất văng Vương Linh Kiều, lưu ly nóng cháy ịn trên mặt ả ta một đường, bỏng rát từ mắt trái đến dưới quai hàm bên phải. Ả ta đau đớn gào thét điên cuồng, vừa khóc vừa giãy giụa thành công thu hút Đồ Lục Huyền Vũ há mồm lao đến. Ôn Triều gào ầm lên: "Kiều Kiều! Kiều Kiều! Mau cứu Kiều Kiều trở về!"Ôn Trục Lưu khẽ chau mày, chẳng hề nói nhiều, quả nhiên phóng người lên trước, nhanh chóng tóm ả ta trước khi Đồ Lục Huyền Vũ cắn đến, xách Vương Linh Kiều trở về, vứt bên chân Ôn Triều. Vương Linh Kiều nhào vào lòng gã, vừa hộc máu vừa gào khóc. Nhìn chỗ đứng lúc nãy của hắn và Vương Linh Kiều thủng một cái lỗ to, Ôn Trục Lưu nhíu mày, thấy tình thế không ổn, liền ra lệnh: "Rút lui!"Giang Trừng cắn răng, Đồ Lục Huyền Vũ đã bị đánh thức, nếu còn không mau chạy tình thế sẽ càng nguy hiểm. Nhìn Ôn Triều cùng người Ôn gia nhanh chóng chạy tháo vát, Giang Trừng chửi tục né tránh vật bán thần kia.Bỗng trên eo bị bàn tay to lớn túm chặt, Giang Trừng không kịp phản ứng bị Lam Hi Thần túm lấy, cơ thể nhẹ bẫng khiến hắn hốt hoảng. Bàn tay đang cầm Tử Điện bị Lam Hi Thần nắm chặt, Tử Điện vốn chỉ lẹt xẹt kêu nhưng đột nhiên phát ra ánh sáng trắng lách tách nổ, đây là dấu hiệu của việc Tử Điện được truyền linh lực đến mười phần!Y liếc mắt nhìn Ôn Trục Lưu, nhìn về cánh tay phải của hắn... thứ đó, từng hủy đi đan điền của Giang Trừng... cũng nên trả lại mới phải.Lam Hi Thần nắm lấy tay Giang Trừng vung lên, một roi này quất đến Ôn Trục Lưu khiến hắn ta ít nhất không phế cũng phải què. Ôn Trục Lưu vốn muốn hộ tống Ôn Triều tẩu thoát, lại nhận ra linh lực mang theo mười phần sát khí lao đến. Hắn ta vội vàng tránh né, tay phải ngưng tụ một chưởng muốn bổ đến ngăn chặn, Tử Điện cùng linh lực Ôn Trục Lưu va chạm đến rung cả hang động. Ôn Trục Lưu thu tay, bàn tay dưới tay áo còn run lên một trận. Dao động linh lực khiến kinh mạch hắn đau đớn, một roi này của Lam Hi Thần mang theo sợ sát phạt quyết đoán, như thể muốn quất chết hắn.Một roi không thành, Giang Trừng liếc mắt rất thong thả cùng truyền linh lực với Lam Hi Thần chèn ép Ôn Trục Lưu, lại một đạo linh lưu vung đến. Ôn Trục Lưu thở gấp, dù hắn ta có là hóa thần kỳ cũng không chịu nổi hai lần linh lực cường thế liên tiếp. Đành phải vội vàng tránh đi, nhưng Tử Điện như con rắn độc uốn lượn trên không rồi nhắm đúng cánh tay phải của gã đánh đến. Trên tay truyền đến cảm giác nóng cháy, mùi hăng hắc của quần áo và da thịt bị đốt đến cháy khét, và còn cả cái mùi đáng sợ của thịt chín rục, đau đớn ngập đầu truyền đến từ cánh tay phải. Một roi này rất ác, mảng thịt cháy xém còn mơ hồ lộ ra xương trắng hều bị linh lực đốt đen. Từng thớ da thịt đều nghe tiếng lách tách va chạm, là linh lực còn xót lại đang không ngừng tàn phá cánh tay của hắn. Ôn Trục Lưu rống trong cổ họng một tiếng, ánh mắt đỏ ngầu nhìn Lam Hi Thần, chỉ thấy ánh mắt lạnh băng của y nhìn mình.Lam Hi Thần lạnh nhạt nhìn Ôn Trục Lưu, trên tay bế Giang Trừng ngự trên Sóc Nguyệt, tay phải còn cầm Tử Điện đầy hung ác, nói: "Roi đầu tiên, là vì ngươi dám diệt môn cả nhà hắn, roi thứ hai là vì ngươi dám hủy đi kim đan của hắn. Còn roi này, là vì dám dùng giới tiên Giang gia đánh hắn! Ta thay hắn tính toán với ngươi một lần!"Lời vừa dứt, Tử Điện lại vung lên, lần này Ôn Trục Lưu quả thật không có sức tránh, một roi này ngực hắn hưởng trọn, vệt cháy xém từ eo đến ngực trái không ngừng kích thích thần kinh, đau đớn khiến hắn ta gào lên. Tử Điện lách tách kêu, rồi hóa thành hình nhẫn trở về trên tay Giang Trừng. Bên ngoài nhìn tưởng là Lam Hi Thần thu tay, nhưng chỉ có Giang Trừng rõ, y lại cạn kiệt linh lực rồi. Ôn Trục Lưu hai mắt đỏ ngầu đăm đăm mờ mịt, hắn hủy đi đan điền vô số người, khi nào hủy đi đan điền người của Lam Hi Thần khiến bản thân đắc tội với y mà ngay cả chính hắn cũng không rõ? Ôn Trục Lưu nhìn về Giang Trừng trên tay y, mím môi.Rốt cuộc cũng chỉ có Lam Vong Cơ cùng Ngụy Vô Tiện hiểu rõ y đang nói đến ai. Giang Trừng thì khỏi phải bàn, bây giờ hai khóe tai đều nóng cháy cả rồi, may mà Kim Tử Hiên đều đem chúng con cháu thế gia đi cả, nếu không thì với da mặt của Giang Trừng sợ rằng đã bốc khói rồi. Ba lần linh lực đã khiến hang động rung lên liên hồi tỏ vẻ sắp không chịu đựng nổi, Lục Huyền Vũ cũng như cảm nhận được không thèm công kích bọn họ nữa, chỉ một ngụm đem Tô Thiệp nuốt sống, rồi lặn xuống dưới hồ. Giang Trừng liếc mắt nhìn về cửa hang, Ôn Triều cùng Vương Linh Kiều đã chạy thoát tiếc cho kế hoạch hắn tính toán để Lục Huyền Vũ đớp chết Ôn Triều. Ôn Trục Lưu nhìn đám người, nhanh chóng lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai tẩu thoát. Cửa hang nhanh chóng bị lấp kín, hang động tối đen, vụn đá không ngừng rơi xuống. Sóc Nguyệt đáp đất, Lam Hi Thần mở bàn tay phải ra, tấm bùa linh lực bị y bóp nát giờ chỉ còn là tro đen. Đáy mắt y có chút tối tăm... đánh chưa đủ... cần phải gấp rút khôi phục linh lực!Giang Trừng bị bóng đêm che khuất khuôn mặt đỏ bừng, hắn vờ ho khùng khục bảo đi thôi. Từ túi càn khôn lôi ra tấm bùa truyền tống phù đã chuẩn bị sẵn bóp nát. Dưới chân bọn họ lập tức sáng lên, trận pháp truyền tống hiện lên rồi tắt ngúm. Đến khi ánh sáng mờ đi, đứng trước mặt bọn họ Là Nhiếp Hoài Tang. Giang Trừng đánh mắt, hỏi người đối diện: "Kim Tử Hiên cùng đám người kia ra sao rồi?" Nhiếp Hoài Tang vui vẻ phẩy thiết phiến: "Đại ca đi đón bọn họ rồi, hẳn đã đứng chực trước cửa hang, ngươi yên tâm."____________________________________
Truyện được đăng tải duy nhất trên nền tảng Wattpad bởi Dumplings.
Truyện được đăng tải duy nhất trên nền tảng Wattpad bởi Dumplings.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com