Hi Trung Trong Sinh Chi Ky Su
Nơi từng gọi là trích tiên giờ đây chỉ còn là đống tro tàn, hơn một nửa Vân Thâm Bất Tri Xứ và núi rừng bị đốt, tiên cảnh trăm năm, cứ như thế mà hủy. "Giang công tử, nhị đệ." Nhiếp Minh Quyết lên tiếng, trên tay hắn ta còn cầm một cái đầu treo lủng lẳng, chả biết phần thân đã ra sao. Giang Trừng quay sang nhìn hắn ta, ánh mắt híp lại nhìn cái đầu Nhiếp Minh Quyết đang cầm, là của Ôn Húc. Đúng là chạy không khỏi trời nắng, Giang Thanh vừa để lạc hắn ta liền rơi vào tay Nhiếp Minh Quyết. "Nhiếp tông chủ." Giang Trừng khách sáo đáp lại, viện quân của Nhiếp gia đến vừa đúng lúc. Nhưng chung quy Vân Thâm Bất Tri Xứ vẫn bị hủy. "Ta sẽ giữ thứ này." Nhiếp Minh Quyết giương đầu Ôn Húc. Giang Trừng ghét bỏ lùi một bước, hắn vẫn đang còn nhìn thấy máu Ôn cẩu còn không ngừng chảy đâu. Nhanh chóng gật đầu tỏ vẻ không ý kiến gì. Dù gì kiếp trước Ôn Húc cũng chính là bị Nhiếp Minh Quyết chặt đầu băm xác thị uy Ôn gia. Lặp lại lần nữa cũng chả sao, chỉ đến sớm hơn thôi không phải sao? Đời trước Nhiếp gia nội phản, nên mũi dùi của Ôn gia trực tiếp nhắm vào Lam gia cùng Giang gia. Đời này có Nhiếp Minh Quyết cường ngạch đối mặt, hắn cũng không cần lo lắng Ôn gia xuất toàn lực đối phó bọn họ nữa rồi. Cuộc hội thoại giữa Nhiếp Minh Quyết cùng Giang Trừng nhanh gọn kết thúc, hắn liền quay ngoắt sang trừng Lam Hi Thần. Lúc nãy Giang Trừng đã dùng linh lực tru du khắp kinh mạch Lam Hi Thần, đương nhiên cũng đã phát hiện ra đều không đúng. Tên ngốc kia không biết đã làm gì khiến kinh mạch tổn thương không nhỏ. Phần dương cung bạt kiếm này hắn đều ném hết cho Nhiếp Hoài Tang cùng Nhiếp gia, cấp bách hiện giờ chỉ có xử lý con hổ trắng lớn trước mắt.Lan thất không thể xài, Giang Trừng không thể làm gì hơn ngoài việc truyền tống trận trở về Tú Linh lâu. "Đúng rồi, huynh ném Tàng Thư Các đi đâu rồi?" Giang Trừng cầm khăn nóng lau máu dính trên mặt cho Lam Hi Thần vừa hỏi. Lam Hi Thần vô cùng hưởng thụ nhắm mắt trả lời: "Chắc là một chiều không gian khác, cũng có thể giống với túi càn khôn. Chung quy trận pháp này được các sư tổ sử dụng chỉ để chuyển giời tòa thành khỏi tay ma đạo, không còn tác dụng khác."Giang Trừng ngạc nhiên: "Còn có thể như vậy sao? Vậy còn kinh mạch của ngươi hỏng bét như vậy là sao?" Lam Hi Thần không trả lời, túm lấy tay Giang Trừng áp lên má hắn. "Không sao cả, chỉ là ta làm bậy nuôi trận pháp quá lâu thôi. Thứ đó cũng thật vô dụng." "Không sao cái rắm! Thuỷ Hành Uyên ngươi cũng chỉ mới hồi phục, giờ lại hao hết linh lực một lần nữa, ngươi tính tự sát sao!?" Giang Trừng tức đến ngực phập phồng chửi tục. Phong phạm công tử gì gì đó cút hết đi! Lam Hi Thần buồn cười nhìn Giang Trừng, hắn nhào tới dùng môi mình lấp đi tiếng chửi của y. Giang Trừng nghẹn đến đỏ bừng mặt, hắn cắn mạnh lên môi y khiến Lam Hi Thần đau đến suýt một tiếng. "Đáng đời!" Giang Trừng hùng hổ nói, trừng mắt thật to rồi quay mặt đi nơi khác. Lam Hi Thần cười khổ, tức giận rồi tức giận rồi, hoả khí thật lớn a. Giang Trừng nhìn môi y còn đang rớm máu, không khỏi chột dạ, dù gì thì Lam Hi Thần hiện tại cũng không có linh lực, y không khác người thường là bao. Lúc nãy hắn cắn như vậy có phải đau lắm không? Môi y sẽ không hỏng luôn chứ!? Nhưng nghĩ lại tên khốn kiếp này giấu chuyện nuôi trận pháp lâu như vậy lại chẳng cho hắn biết cái gì, đáng đời. Giang Trừng đột nhiên trợn to mắt, quay ngoắt sang nhìn Lam Hi Thần, nghi vấn nói: "Ngươi dừng ở Nguyên Anh trung kì suốt ba năm, không phải là vì thiếu hụt linh lực cùng kinh mạch bị tổn thương quá nhiều lần khiến tu vi ngưng trệ đấy chứ!?" Lam Hi Thần mím môi, ánh mắt đảo đi chỗ khác, hắn không có ý định nói dối Giang Trừng nhưng cũng không tính kể khổ với y nên vẫn không đề cập đến bất kỳ thứ gì. Giang Trừng trợn to mắt, nhìn ánh mắt của Lam Hi Thần liền biết bản thân đoán đúng rồi. Hắn tức giận gào lên chữ "ngươi!" rồi im bặt. Lần thứ hai bị tập kích, Giang Trừng còn đang tức giận nên không ngừng giãy dụa khỏi lồng ngực Lam Hi Thần. "Buông ra!" "Đệ đừng tức giận, ta sai rồi." "Ngươi nói xem ngươi sai cái gì!?" "Cái gì ta cũng sai, đệ đừng tức giận." Lam Hi Thần hôn khoé môi Giang Trừng một cái, dỗ dành. Giang Trừng trợn mắt, tên khốn này căn bản chẳng hề có ý nhận sai. Tức chết hắn rồi! "Lam Hi Thần, ta thao!" Giang Trừng giận dữ nói. "Ngươi..." vốn dĩ Giang Trừng còn muốn mắng thêm nhưng Lam Hi Thần lại nhíu mày tỏ vẻ y đau. "Vãn Ngâm, ta đau." Lam Hi Thần ủy khuất vô vàn nói. Lời đến bên miệng không thể không nuốt lại, Giang Trừng luống cuống nhìn Lam Hi Thần."Huynh đau ở đâu, kinh mạch lại đau sao!?" Lam Hi Thần hít hít mũi gật đầu: "Kinh mạch ta đau, tim ta đau, môi ta cũng đau." Giang Trừng cảm thấy huyệt ở thái dương không ngừng nảy lên, mặc dù rất có xúc động muốn tát chết Lam Hi Thần nhưng bản thân hắn cũng lo lắng vết thương kinh mạch của y đau là thật. "Đau chết ngươi đi! Ngồi yên ở đó ta đi gọi đại phu." Giang Trừng quan tâm thì quan tâm nhưng miệng mồm vẫn phải chửi mắng mới được, hắn trợn trừng mắt uy hiếp nhìn Lam Hi Thần rồi tính lao ra ngoài. Cổ tay Giang Trừng bị Lam Hi Thần nắm lại, y nhìn hắn nói: "Không cần phiền phức như vậy, đệ giúp ta truyền linh lực, xoa dịu một chút là được rồi." Giang Trừng còn lo lắng muốn cãi lại, nhưng nhìn ý định kiên quyết trên mặt Lam Hi Thần liền từ bỏ. "Như vậy cũng được sao? Nếu không ổn ta sẽ đi gọi đại phu." Lam Hi Thần gật đầu không phản bác: "Cơ thể của ta, ta hiểu rõ. Không sao."Mặc dù Lam Hi Thần đã nói vậy nhưng Giang Trừng cũng không hoàn toàn tin tưởng y.Lam Hi Thần dễ dàng nhận ra ý nghĩa của Giang Trừng, hắn vươn tay kéo y ngồi vào lòng. Nắm lấy bàn tay vì luyện kiếm lâu năm mà có vết chai mỏng, cằm đặt trên đầu Giang Trừng uể oải nói. "Ngoan, ta dựa một chút." Giang Trừng quả thật không vùng vẫy, bàn tay nắm lấy Lam Hi Thần năm ngón đan chặt
cẩn thận từng chút một truyền linh lực xoa dịu sự đau đớn của Kim Đan khô cằn. Ánh nắng chiều tà đổ nghiêng qua khung cửa hắt rọi lên hình bóng của hai nam nhân trong phòng, khung cảnh ấy vậy mà vừa ấm áp vừa dịu dàng. Trái ngược với chiều tà ấm áp thì ở Ôn gia, nam nhân y phục tông chủ giờ khắc này không giữ nổi nét trấn tĩnh trên khuôn mặt, nó méo mó dị dạng như con quỷ lớn trong lòng hắn ta. Xấu xí và cuồng bạo. Bên dưới đại điện đám người không người nào không ngừng run rẩy một trận, dưới chân bọn họ là một cái đầu, cùng với phần cơ thể bị băm đến nát bét. "Nói! Chuyện này là sao!?" Ôn Nhược Hàn rống giận, gào lên. "Tông.. tông chủ." Đám tùy tùng bên dưới lắp bắp mở miệng, nhưng chưa kịp nói trọn vẹn mắt bọn họ đã mở to. Ôn Trục Lưu nhìn ba cái xác nằm bên chân hắn, đáy lòng run nhẹ rồi rũ mắt trả lời. "Thanh Hà Nhiếp thị, sáng sớm canh năm cách ba dặm giống trống cầm cung xuyên đầu thiếu chủ giữa thao trường."Ôn Nhược Hàn âm trầm, chết một cái Ôn Húc đối với hắn cũng chả có gì. Nhưng việc làm của Nhiếp gia chẳng khác gì tát thẳng vào mặt hắn diễu võ dương oai khiêu khích một trận. Nhiếp Minh Quyết muốn trực tiếp xé rách da mặt với Ôn gia, hắn ta muốn cho toàn bộ tu chân giới thấy dã tâm của người họ Ôn. Có một kẻ thì sẽ có kẻ thứ hai, dù là theo cách thức gì thì đối với hắn đều là mối đe dọa tiềm tàng. Ôn Trục Lưu nhìn Ôn Nhược Hàn không lên tiếng, cân nhắc một lúc lại nói tiếp: "Tông chủ, dưới trướng có người nhìn thấy trận vây quét Lam gia xuất hiện thiếu chủ Vân Mộng." Ôn Nhược Hàn nhướng mày, chuyện Giang Trừng gây hoạ bị Lam gia đuổi cổ khỏi công khoá hắn cũng có nghe đến, cũng không hiếm lạ gì. Dù gì thì vì chuyện này mà cả tu chân giới có con cháu là thế gia đều lôi việc này ra châm chọc Vân Mộng một lần. "Hắn ta làm gì ở đó?" Ôn Trục Lưu lắc đầu: "Thiếu chủ Vân Mộng hẳn là có giao tình với Lam gia." "Giao tình?" Ôn Nhược Hàn bật cười lớn, hắn không nghĩ như vậy, việc hắn sai Ôn Húc đốt Lam gia cũng đã cố ý lựa chọn công khoá của con cháu thế gia kết thúc. Giang Trừng bị đuổi khỏi Lam gia sớm hơn hai tháng, hắn không nên liên quan đến Lam gia mới đúng, cho dù Lam gia phát tính hiệu thì cũng là nước xa không dập được lửa gần. Ôn Nhược Hàn càng nghĩ càng âm trầm im lặng, vị thiếu chủ Giang gia này... có chút trùng hợp quá đáng. Ôn Nhược Hàn cười lạnh, rời đi sớm hai tháng chẳng phải vừa khít với trận nội phản Nhiếp gia hắn bày ra sao? Vô cớ, Ôn Tư Ninh làm việc cẩn thận ra sao hắn đương nhiên hiểu rõ, từng bước thăm dò Nhiếp gia mấy năm nay mọi việc đều vô cùng nắm chắc vì sao đến cuối cùng lại xuất hiện cớ sự khiến sự việc đổ vỡ như vậy? Lại đến Lam gia, một sự lại một sự không thành, Tàng Thư Các không đốt được đều sẽ là tiềm tàng cho bọn nhạc tu kia vùng dậy. Hết lần này đến lần khác hắn đều bị ngáng chân, sự xuất hiện của Giang Trừng như một tia sáng lóe lên làm Ôn Nhược Hàn bật cười điên khùng, ánh mắt hắn ta híp lại loé tia sắc lầm bầm: "Lần xuất hiện này thiếu chủ Giang gia ngươi nên giải thích như thế nào đây?""Ôn Trục Lưu, cho người đi do thám vị thiếu chủ Vân Mộng này. Không cần manh động, báo cáo nhất cử nhất động là được." Ôn Nhược Hàn ra lệnh: "A, chẳng phải Ôn Triều đang nhàm chán sao? Gọi phế vật đó vào đây. Suốt ngày chỉ biết chết chìm trên cơ thể nữ nhân, đến phế vật cũng chẳng bằng." Nhắc đến Ôn Triều, Ôn Nhược Hàn chỉ có ghét bỏ, tên sau so với tên trước càng phế vật hơn.Ôn Trục Lưu cung kính gật đầu liền lui ra. __________________________________
Truyện được đăng tải duy nhất trên nền tảng Wattpad bởi Dumplings.
cẩn thận từng chút một truyền linh lực xoa dịu sự đau đớn của Kim Đan khô cằn. Ánh nắng chiều tà đổ nghiêng qua khung cửa hắt rọi lên hình bóng của hai nam nhân trong phòng, khung cảnh ấy vậy mà vừa ấm áp vừa dịu dàng. Trái ngược với chiều tà ấm áp thì ở Ôn gia, nam nhân y phục tông chủ giờ khắc này không giữ nổi nét trấn tĩnh trên khuôn mặt, nó méo mó dị dạng như con quỷ lớn trong lòng hắn ta. Xấu xí và cuồng bạo. Bên dưới đại điện đám người không người nào không ngừng run rẩy một trận, dưới chân bọn họ là một cái đầu, cùng với phần cơ thể bị băm đến nát bét. "Nói! Chuyện này là sao!?" Ôn Nhược Hàn rống giận, gào lên. "Tông.. tông chủ." Đám tùy tùng bên dưới lắp bắp mở miệng, nhưng chưa kịp nói trọn vẹn mắt bọn họ đã mở to. Ôn Trục Lưu nhìn ba cái xác nằm bên chân hắn, đáy lòng run nhẹ rồi rũ mắt trả lời. "Thanh Hà Nhiếp thị, sáng sớm canh năm cách ba dặm giống trống cầm cung xuyên đầu thiếu chủ giữa thao trường."Ôn Nhược Hàn âm trầm, chết một cái Ôn Húc đối với hắn cũng chả có gì. Nhưng việc làm của Nhiếp gia chẳng khác gì tát thẳng vào mặt hắn diễu võ dương oai khiêu khích một trận. Nhiếp Minh Quyết muốn trực tiếp xé rách da mặt với Ôn gia, hắn ta muốn cho toàn bộ tu chân giới thấy dã tâm của người họ Ôn. Có một kẻ thì sẽ có kẻ thứ hai, dù là theo cách thức gì thì đối với hắn đều là mối đe dọa tiềm tàng. Ôn Trục Lưu nhìn Ôn Nhược Hàn không lên tiếng, cân nhắc một lúc lại nói tiếp: "Tông chủ, dưới trướng có người nhìn thấy trận vây quét Lam gia xuất hiện thiếu chủ Vân Mộng." Ôn Nhược Hàn nhướng mày, chuyện Giang Trừng gây hoạ bị Lam gia đuổi cổ khỏi công khoá hắn cũng có nghe đến, cũng không hiếm lạ gì. Dù gì thì vì chuyện này mà cả tu chân giới có con cháu là thế gia đều lôi việc này ra châm chọc Vân Mộng một lần. "Hắn ta làm gì ở đó?" Ôn Trục Lưu lắc đầu: "Thiếu chủ Vân Mộng hẳn là có giao tình với Lam gia." "Giao tình?" Ôn Nhược Hàn bật cười lớn, hắn không nghĩ như vậy, việc hắn sai Ôn Húc đốt Lam gia cũng đã cố ý lựa chọn công khoá của con cháu thế gia kết thúc. Giang Trừng bị đuổi khỏi Lam gia sớm hơn hai tháng, hắn không nên liên quan đến Lam gia mới đúng, cho dù Lam gia phát tính hiệu thì cũng là nước xa không dập được lửa gần. Ôn Nhược Hàn càng nghĩ càng âm trầm im lặng, vị thiếu chủ Giang gia này... có chút trùng hợp quá đáng. Ôn Nhược Hàn cười lạnh, rời đi sớm hai tháng chẳng phải vừa khít với trận nội phản Nhiếp gia hắn bày ra sao? Vô cớ, Ôn Tư Ninh làm việc cẩn thận ra sao hắn đương nhiên hiểu rõ, từng bước thăm dò Nhiếp gia mấy năm nay mọi việc đều vô cùng nắm chắc vì sao đến cuối cùng lại xuất hiện cớ sự khiến sự việc đổ vỡ như vậy? Lại đến Lam gia, một sự lại một sự không thành, Tàng Thư Các không đốt được đều sẽ là tiềm tàng cho bọn nhạc tu kia vùng dậy. Hết lần này đến lần khác hắn đều bị ngáng chân, sự xuất hiện của Giang Trừng như một tia sáng lóe lên làm Ôn Nhược Hàn bật cười điên khùng, ánh mắt hắn ta híp lại loé tia sắc lầm bầm: "Lần xuất hiện này thiếu chủ Giang gia ngươi nên giải thích như thế nào đây?""Ôn Trục Lưu, cho người đi do thám vị thiếu chủ Vân Mộng này. Không cần manh động, báo cáo nhất cử nhất động là được." Ôn Nhược Hàn ra lệnh: "A, chẳng phải Ôn Triều đang nhàm chán sao? Gọi phế vật đó vào đây. Suốt ngày chỉ biết chết chìm trên cơ thể nữ nhân, đến phế vật cũng chẳng bằng." Nhắc đến Ôn Triều, Ôn Nhược Hàn chỉ có ghét bỏ, tên sau so với tên trước càng phế vật hơn.Ôn Trục Lưu cung kính gật đầu liền lui ra. __________________________________
Truyện được đăng tải duy nhất trên nền tảng Wattpad bởi Dumplings.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com