Hi Trung Trong Sinh Chi Ky Su
Công khoá đã xong, thế gia công tử cũng nên quay trở về, Ngụy Vô Tiện đứng trước bia đá ba ngàn gia quy thở phào nhẹ nhõm. Đằng sau hắn là đám huynh đệ không ngừng ríu rít mừng rỡ lầm bầm rốt cuộc cũng thoát khỏi địa ngục rồi.Ngụy Vô Tiện len lén đưa mắt nhìn về phía bậc thang dài, nơi đó có bóng dáng nam nhân bạch y lạnh nhạt đang không ngừng hành lễ với từng tông môn. Dù biết y đến đây chỉ theo bổn phận nhưng hắn vẫn có chút vui vẻ, ngả ngớn vẫy tay trêu đùa. "Đi thôi, đi thôi sư đệ đang chờ." Ngụy Vô Tiện lên tiếng với đám người phía sau, dẫn đầu bước lên thuyền. Lúc này hắn mới hướng Lam Vong Cơ thực sự làm một cái hành lễ, có ngày tái ngộ. Lam Vong Cơ liếc mắt gật đầu có lệ một cái rồi nhanh chóng dời đi. Ngày tháng yên bình rất nhanh liền kết thúc. Giang Trừng còn đang trầm ngâm trên giường tay cầm bát thuốc đầy đau khổ uống. Vết thương của hắn đã khỏi hơn phân nửa nhưng Lam Hi Thần vẫn đúng giờ trực canh hắn uống thuốc. "Ta thực sự đã khỏi rồi a!" Giang Trừng đầy kháng nghị lên tiếng. Lam Hi Thần liếc nhìn y, không nói gì, chỉ lẳng lặng từ túi càn khôn lôi ra một cái hũ được bịt bằng vải thô đỏ.Mùi rượu mơ được ngâm chín đúng lúc tỏa ra hương thơm ngào ngạt, dù đã được bịt kính nhưng ngũ giác của người tu tiên rất tốt không khó để ngửi được. Lam Hi Thần nhìn con sâu rượu trong người Giang Trừng không ngừng rục rịch, bật cười trầm thấp, nói: "Là ta tự tay ủ, nếu đệ mỗi ngày đều kiên trì uống thuốc thì hũ rượu mơ này sẽ thuộc về đệ." "Được a." Giang Trừng nhanh nhảu đáp, dù gì thì uống thuốc cũng rất nhàm chán vả lại không phải là Giang Trừng không uống được chỉ là không thích mà thôi. "Hắc, ta thấy tối nay cả nhật nguyệt đều rất đẹp a huynh cùng ta thưởng rượu đi.""Ta không uống được rượu." Lam Hi Thần thản nhiên nói. Giang Trừng nhướng mày, biết rõ nhưng vẫn cố hỏi: "Huynh không uống được rượu nhưng lại muốn ủ rượu, phải chăng đều muốn ủ cho ta?" Y gật đầu, nói đến trịnh trọng: "Rượu ta ủ đều chỉ cho mình ngươi. Ủ cho ngươi cả một đời."Giang Trừng vui vẻ, muốn nói thêm thì huyền môn đã bị đạp mở. Gân xanh trên trán hắn giật giật, lẩm bẩm hình như Nhiếp gia phong thuỷ có vẻ không tốt hết lần này đến lần khác tình ý đều bị phá hư. Hắn còn muốn xem tên nào mắt mù muốn đâm đầu vào chỗ chết đã nghẹn họng trân trối, mắt to trừng mắt nhỏ nhìn Nhiếp Hoài Tang. Có lẽ hai người từng là bằng hữu thân thiết, cũng có thể đều là sống lại một đời tâm linh tương thông, qua ánh mắt có thể hiểu được người kia đang muốn nói gì. Sao lại là ngươi nữa!?Tại sao các ngươi lại tình chàng ý thiếp nữa!? Làm sao ta biết được! Các ngươi đừng có ân ái nữa được không? Nhiếp Hoài Tang đau khổ trừng mắt nhìn Giang Trừng hắn khó khăn lên xuống yết hầu. Không thể! Giang Trừng trợn mắt, tỏ ý. "Ngươi lại có chuyện gì a!?" Giang Trừng lên tiếng hỏi, trong câu nói lại mang ý, "nói nhanh rồi mau cút đi." Nhiếp Hoài Tang thở dài chịu trận, nhưng rất nhanh liền nghiêm túc cảnh báo: "Vân Thâm Bất Tri Xứ vừa bắn pháo sáng cầu viện... Ôn gia không chờ được nữa rồi." Giang Trừng khựng lại, cười lạnh: "Sớm như vậy?" Nhiếp Hoài Tang gật đầu khó coi: "Sớm hơn ba tháng." "Rượu đêm nay xem ra không thể cùng nhau thưởng rồi." Giang Trừng lạnh lùng nói, nhìn Lam Hi Thần đang không ngừng nhíu mày, y đứng dậy lại được hắn níu lại. "Ta đi cùng huynh." "Không thể." Lam Hi Thần lên tiếng từ chối. "Không cho phép từ chối! Ta đi cùng huynh." Giang Trừng kiên quyết nói: "Thương tích của ta đã khỏi rồi có thể tự bảo vệ mình, sẽ không để bị thương chưa kể không phải có ngươi ở đây rồi sao? Huynh sẽ không để ta bị thương." Lam Hi Thần nghe vậy lúc này mới cho Giang Trừng một sắc mặt hoà hoãn: "Được, nhưng nếu có việc gì xảy ra ta đều muốn đệ đặt bản thân lên đầu." Giang Trừng mỉm cười gật đầu: "Hảo, ta hứa với huynh." " y dô, ây dô, bát cơm chó này ta nhận không nổi. Đi thôi đi thôi, truyền tống trận ta đã nhờ đại ca vẽ ra giúp các ngươi rồi, bảo tồn linh lực một hồi ác chiến a. Đa tạ các ngươi đã giúp đỡ Nhiếp gia, Nhiếp mỗ sẽ tạ ơn đến cùng." Nhiếp Hoài Tang suýt xoa nói, hắn phe phẩy thiết phiến mỉm cười nhắc nhở hai người nên trở về. Lam Hi Thần mỉm cười, gật đầu cùng Giang Trừng đến sảnh đường bước vào truyền tống trận. Nhiếp Minh Quyết tạo quyền xem như thủ lễ, rồi phất tay truyền linh lực vào truyền tống trận. Ánh sáng lóe lên rồi biến mất, sảnh đường khôi phục trạng thái ban đầu, không còn bạch y hay tử y tất cả đều quay trở về yên tĩnh. Nhiếp Hoài Tang thu thiết phiến, không biết hắn dùng cách gì thuyết phục được Nhiếp Minh Quyết. Nhưng xem ra y gần như dung túng Nhiếp Hoài Tang muốn làm gì thì làm. "Tri Hiểu." Nhiếp Hoài Tang lên tiếng. Bóng thanh y sẫm màu xuất hiện, vẫn là gương mặt lạnh nhạt đầy nghiêm túc đó nhưng mang theo vài phần cung kính với chủ nhân. "Đưa cho bọn Giang Thanh, bảo tông chủ bọn họ truyền lệnh." Nhiếp Hoài Tang lấy ra mộc bài hình con xà quấn nguyệt. Bọn họ dù gì cũng đã chuẩn bị trước, dù Ôn gia đột kích bất ngờ có choáng váng cũng rất nhanh điềm tĩnh, hắn cùng Giang Trừng đều bàn bạc kĩ lưỡng, quyết định dùng tư quân tiêu diệt cánh gián Ôn gia. Tổn thất có phần nặng nề đi nữa, nhưng nếu xảy ra bất trắc gì đều có thể hộ được Vân Thâm Bất Tri Xứ đến khi Giang gia cùng Nhiếp gia đến. Tri Hiểu gật đầu, phi thân một cái liền biến mất. Nhiếp Hoài Tang thở dài, mỉm cười với đại ca hắn. "Huynh cũng nên học đôi phu phu nhà người ta đi, đừng cứng ngắc như khúc gỗ vậy." Nhiếp Minh Quyết nhíu mày, dù không can tâm nhưng vẫn gật đầu. Được rồi, đệ khống là một cái tội. "Hắc hắc, nhưng không sao, ta vẫn thích huynh a." Vân Thâm Bất Tri Xứ từ xưa đến nay luôn lấy tu hành làm chính, chuyện tu chân ít khi can thiệp, nhưng vẫn có quyền thế trong chân kiềng tu chân. Ôn gia vô duyên vô cớ lấy cớ Lam gia không biết dạy dỗ con cháu thế gia, tàng tư nhiều thiên thư cấm thuật cứ như vậy một mồi lửa châm ngòi. Lam Khải Nhân cười lạnh, bàn cờ gõ thật vang! Ôn gia bên ngoài lấy cái tên đẹp là thanh lý môn hộ, lập lại sẽ toả sáng nhưng bên trong lại tự cầm cung châm lửa nhắm thẳng Tàng Thư Các. Còn bức ép trưởng lão, tinh anh tự tay đốt tiên phủ của mình. Có cái rắm! Đám viêm dương liệt bào kia dẫn quân đứng trước Vân Thâm, nói cái gì thay bách gia rửa sạch tu chân! Ta phi! Lam Khải Nhân giận đến run người, lửa cháy bập bùm lan từ sảnh đường đến thiên điện. Ôn gia nói như vậy chả khác gì đánh vào mặt người thư nhân rằng những thứ ngươi đọc đều là rác rưởi. "Dập lửa! Bên này, mau dập!" "Người đâu đem nước tới đi!" "Nhạc phổ, nhạc phổ của ta!" "Ngươi điên rồi sao, tính mạng quan trọng hơn, bỏ cầm phổ đi." "Mau bắn pháo sáng!" Đám môn sinh Lam gia loạn cào cào, tiếng la hét bị tiếng bập bùng của lửa nhấn chìm. Đao kiếm, linh lực mùi cháy khét vờn quanh nơi từng gọi là trích tiên.Lam Vong Cơ nhìn đám người vây quanh hắn, ánh mắt lạnh đến cùng cực một kiếm lại một kiếm lao đến, dù có linh lực cao cường đến đâu vẫn không địch nổi đám người như châu chấu kéo đến của Ôn gia. Rất nhanh hắn liền rơi vào thế hạ phong chân bị đánh gãy nhưng vẫn kiên quyết đứng thẳng tắp trước cửa Tàng Thư Các. "Cút!!!" Lam Vong Cơ gằn giọng nói, khoé miệng muốn trào máu lại bị hắn cường ngạch nuốt về. Con trai lớn nhà họ Ôn_ Ôn Húc đứng trước mặt bạch y nhân hất cao cằm ngông cuồng nói: "Nếu giờ ngươi tránh sang một bên, ta sẽ tha mạng chó của ngươi." "Vọng tưởng!" Lam Vong Cơ nói. Ôn Húc nhíu mày, hất tay cho đám người phía sau nhào lên. "A Trừng!" Lam Hi Thần co rụt tròng mắt, lao đến kéo Giang Trừng vào lòng, vừa vặn thoát khỏi xà ngang trên trần rớt xuống. Giang Trừng rùng mình, lửa đã cháy đến Lan thất rồi! Nhiếp Hoài Tang vì cố ý tránh tai mắt nên đã truyền tống bọn họ đến Lan thất của Lam Hi Thần nhưng không ngờ lửa lại lan nhanh đến vậy. "Nơi này không chống đỡ được lâu, đi thôi." Lam Hi Thần ôm lấy Giang Trừng nói, chân đạp không lao ra khỏi đám lửa. Giang Trừng ôm lấy y, mặc cho Lam Hi Thần bế hắn trên tay. Tiếc hận nhìn Lan thất, hắn còn thích tư thất của y như vậy mà giờ đã hỏng rồi. "Sau này sẽ dựng lại, đệ đừng lo." Lam Hi Thần nhìn ra tiếc nuối của Giang Trừng, cưng chiều nói. "Được a." Giang Trừng cười hì hì đồng ý, để Lam Hi Thần một đường thuận lợi lao đi, Giang Trừng không ngừng điều khiển Tam Độc chém giết. Hầu như phạm vi một trượng quanh bọn họ không ai tiến lại gần được. Trường tiên của Giang Trừng sớm hỏng trong việc chém giết Ôn Tư Ninh cùng Ôn Diêu. Không có Tử Điện làm việc thật cấn tay nhưng hắn không để tâm cho lắm. Tam Độc vừa mềm mại lại vừa tàn nhẫn, xuyên qua mi tâm người lao đến rồi lại rút ra khiến dòng máu ấm nóng bắn tứ tung."Tàng Thư Các!" Giang Trừng ngồi trên tay Lam Hi Thần hô lên, cũng nhìn thấy đám người bao vây trước cửa Thư Các cùng một Vong Cơ chật vật. Cuồng phong phía sau đánh tới, Ôn Húc sợ hãi dùng linh lực cản lại trận cuồng phong mù mịt. Đến khi hắn mở mắt ra đã nhìn trước cửa thư các nhiều thêm hai người một bạch một tử. Dù sao bây giờ cũng không phải thời cơ thích hợp để lộ ra chuyện của hắn cùng Lam Hi Thần nên Giang Trừng đã sớm nhảy xuống khỏi tay y. Lam Hi Thần cũng không ngăn cản, chỉ gật đầu với Lam Vong Cơ vỗ vai y đầy kiên định. Lam Hi Thần vung tay, áo bào trắng tuyết tung bay uy áp của Nguyên Anh trung kì rất đáng sợ, đám tạp nham Ôn gia không khỏi tái mặt dùng linh lực thủ hộ Ôn Húc. Giang Trừng liếc mắt với Lam Vong Cơ, y cũng rất hiểu ý, Tị Trần chém giết nãy giờ lại rung lên, Tam Độc cũng hăng hái đâm đến. Lam Hi Thần nhìn Giang Trừng cùng Lam Vong Cơ ăn ý kiềm chân đám Ôn gia, liền xoay người bước vào Tàng Thư Các.__________________________________
Truyện được đăng tải duy nhất trên nền tảng Wattpad bởi Dumplings
Truyện được đăng tải duy nhất trên nền tảng Wattpad bởi Dumplings
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com