TruyenHHH.com

Hi Trung Tam Doc Thanh Thu Giang Van Ngam


Chỉ cần là người của Vân Mộng Giang thị, từ nhỏ đã đeo bên mình một chiếc chuông bạc khắc tên mình. Nếu như Lam gia có mạt ngạch vân mây thì Giang gia có thanh tâm linh tinh xảo lấp lánh ánh bạc. Nó có tác dụng nhận biết tà tuý, yêu khí, thanh tỉnh mộng mị. Là vật bất ly thân của đệ tử Vân Mộng người. Chuông bạc mang một chữ "Trừng", lời này nói ra, chẳng khác gì kết tội ngay tức khắc Giang Vãn Ngâm hắn.

"A Lăng, ngươi chắc chắn?" Lam Tư Truy bối rối hỏi.

"Còn phải hỏi nữa sao? Sự thật mười mươi bày ra trước mắt, các vị còn lưỡng lự điều gì? Giang Vãn Ngâm lòng dạ rắn rết đâu phải chuyện một sớm một chiều! Hắn hại chết Tông chủ nhà ta ngay giữa Thanh Đàm Hội Vân Thâm Bất Tri Xứ, Lam Tông chủ cùng Nguỵ công tử không tin. Giờ đến cả cháu trai hắn cũng gọi chỉ đích danh hắn rồi, lần này mấy vị còn mở lời giúp hắn, ta chỉ có thể kết luận thông đồng"

Giang Trừng đột nhiên buông lỏng hai quyền đang nắm chặt, khoé miệng nhè nhẹ cong lên, ánh mắt mang vài phần quỷ dị. Lam Hi Thần, Nguỵ Vô Tiện cùng Lam Vong Cơ giật mình, ngờ ngợ ra điều không ổn.

"Lam Tông chủ, chúng ta phải lập tức phong bế linh lực của hắn ngay, giam lại trông giữ, Vân Mộng cũng phải phong toả. Hung thủ có thể thật sự là hắn, nhưng khả năng không phải nói không có lại chẳng đúng. Cho nên, phương pháp trước mắt là tốt nhất"

Nguỵ Vô Tiện phản bác: "Không thể. Lam Đại Ca, Giang Trừng là Tông chủ, sao có thể bị phong bế tu vi, bị giám sát? Chỉ sợ nước đục béo cò, nhiều kẻ hèn hạ lợi dụng tranh lợi"

"Nguỵ công tử không cần lo lắng cho Giang mỗ" Giang Trừng xoay người về phía tiên môn bách gia "Có kẻ cố tình đẩy tội danh lên người ta, các vị nghi ngờ cũng là chuyện thường. Ta chấp nhận phong bế tu vi, phong toả Vân Mộng. Tuy nhiên, chỉ khi các vị đảm bảo không đụng tới Vân Mộng bá tính cùng đệ tử dù chỉ một sợi tóc"

"Được thôi. Nếu chưa tìm ra thủ phạm đích thực, bọn ta tự nhiên không động. Ngược lại, nếu thật sự là Giang Tông chủ ngài, e là...."

"Mơ tưởng" Giang Trừng hừ lạnh.

"Ta đề nghị đem hắn giam lại luôn ở Vân Thâm"

"Phải đó, nếu di chuyển tới nơi khác chỉ sợ hắn có thể bỏ chạy giữa đường"

"Giang Vãn Ngâm, ngươi cứ đợi đó cho ta. Sớm thôi ta sẽ lột bộ mặt cáo của ngươi xuống, đem Vân Mộng bồi táng theo Tông chủ của bọn ta. Ha, thật mong chờ!"

Giang Trừng ngoan độc ánh mắt âm thầm ghi nhớ từng kẻ từng kẻ một. Những gì hắn nhận được hôm nay, tất trả lại hết. Giang Trừng thừa nhận mình nhỏ nhen, có thù tất báo. Đắc tội ai cũng đừng mơ tưởng đắc tội Giang Vãn Ngâm hắn.

.....

Tin tức truyền ra gây chấn động Tu chân giới, ai cũng không khỏi cảm thán Thanh Đàm Hội này quá náo nhiệt. Nhưng một số người lại chẳng thấy bất ngờ.

"Ta biết ngay rồi sẽ có ngày Tu Chân giới lại nổi gió"

"Tại sao?"

"Mấy kẻ tu tiên ấy phàm cũng là con người. Đầy rẫy tham vọng, lòng dạ sâu hoắm. Nhà nào lại không muốn vượt lên đứng đầu, bá chủ thiên hạ? Năm xưa có Ôn thị, khoảng thời gian trước có Kim thị, bây giờ là Giang thị. Cắt bỏ cây này, cây khác mọc lên, quy luật tất yếu"

"Vân Mộng Giang thị? Đứng đầu là Tam Độc Thánh Thủ dùng kim đan của Di Lăng Lão Tổ?"

"Phải. Nhiếp gia dưới tay Nhiếp Hoài Tang, từ xưa tới nay nổi tiếng hỏi một không biết ba, hoá ra là kẻ âm sâu vô cùng, phất lên không ít. Kim gia, Kim Quang Dao gây sóng gió, chỉ còn mỗi tên nhóc Kim Như Lan. Lam gia so lại tụt lùi nhất, cổ hủ, Hàm Quang Quân cùng đạo lữ du ngoạn khắp nơi, Trạch Vu Quân vừa mới xuất quan. Giang gia thì sao? Tàng kim đáy hồ! Giang Vãn Ngâm phải công nhận thực lực không tồi, một lần vung tay là 400 phược tiên võng. Tiền tài có khi còn hơn cả Kim gia, hắn lại còn là cữu cữu của Kim Như Lan, có Kim gia hậu thuẫn, tâm tư bá chủ nói không có thì nực cười"

"Huynh nói đúng. Giang gia phát triển vượt bậc, dẫn xa mấy nhà khác, hệt như Ôn thị năm xưa"

"Vậy tại sao hắn chỉ bị giam lại? Đáng lí ra phải..."

"Nghe nói hắn có bằng chứng ngoại phạm. Hơn nữa, còn có Trạch Vu Quân cùng Di Lăng Lão Tổ đứng ra nói đỡ"

"Trạch Vu Quân? Từ khi nào lại thân quen với Tam Độc Thánh Thủ? Ai mà không biết hắn là cái đệ khống, Giang Vãn Ngâm cùng Hàm Quang Quân xung đột không ngừng, Lam Giang hai nhà nhìn nhau toé lửa, vậy mà lại tình nguyện tin tưởng?"

"Người ta công tư phân minh"

"Còn rảnh để ngồi nói mấy việc đau đầu ấy? Tiên môn bách gia đang điên cuồng thu về Bất Mộng Thảo. Thứ này hiện tại rất được lợi"

"Bất Mộng Thảo? Thứ cỏ cho lợn cũng chê?"

"Ngươi cập nhật tin tức thật chậm. Thứ này có thể đối phó với Thực Kí xuất hiện gần đây"

"Xin lỗi các vị, ta có việc về trước!"

"Ta cũng vậy. Cáo từ!"

Kẻ nào kẻ nấy vội vã xách quần chạy bốn phương tám hướng. Cơ hội kiếm bộn tiền, chỉ có kẻ ngốc mới không tranh thủ.

.....

Giang gia đệ tử hay tin, hận không thể trùm bao tải, đánh cho lũ tiên môn đổ tội cho Tông chủ bọn họ thành đầu heo. Đã vậy, bọn chúng còn mang quân, bao vây Liên Hoa Ổ, nội bất xuất, ngoại bất nhập. Nếu như không có sự ngăn cản của Giang chủ sự và lời căn dặn của Giang Trừng thì bây giờ họ đã xách kiếm liều thân, sống mái bằng được.

Tiên môn bách gia đóng quân trên đất Vân Mộng, người dân chẳng có lấy một ai đón chào. Giang Tông chủ là người thế nào, bọn họ rõ hơn hết thảy. Từ một tiểu oa nhi với đôi mắt hạnh linh động, bụ bẫm, chạy lăng xăng trước Tử Tri Chu, từ một thiếu niên cười nói nhiệt huyết bên huynh đệ cho tới một mình phất cao gia huy Sen Chín Cánh, gầy dựng lại Liên Hoa Ổ, bóng lưng gầy gò nhỏ bé, cô độc giữa màn đêm mịt mờ. Kể từ ấy, thiếu niên hiếm khi cười, rất thoáng qua. Vân Mộng người người đều hiểu, Giang Trừng trở nên cứng rắn tuyệt tình âu đều là vì bảo vệ, vì không muốn thẹn với Giang Phong Miên cùng Ngu Tử Diên đời trước.

17 tuổi đã trở thành Tông chủ, trong tay cái gì cũng không có, chỉ như một cây cỏ chen chúc nơi rừng già, ai ai cũng có thể ức hiếp. 13 năm, dài vô tận, Giang gia vượt lên đứng đầu, tàng kim đáy hồ, bất kể ai cũng chẳng dám ho he. Người đời chỉ biết Tam Độc Thánh Thủ ngoan độc, máu lạnh tuyệt tình nhưng chỉ có Vân Mộng bọn họ hay, Giang Vãn Ngâm là người tốt nhất. Cuộc sống của họ lúc này, sung túc ấm no, đều là nhờ ngài ấy. Bởi vậy, sự việc lần này vô cùng chướng mắt, nhưng suy cho cùng, họ cũng chỉ có thể ẩn nhẫn.

.....

Đắc tội nhà nào không thể đắc tội Giang gia; đắc tội ai cũng đừng đắc tội Giang Trừng.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com