Hi Trung P3 Bao Bao Cua Chung Ta
Chúc các thím năm mới vui vẻ!!! Tết tui đúng lịch làm nên bận lắm, post trước luôn vậy, ko sợ lúc đấy lại quên, đầu năm thất hứa thì ko tốt 😁😁😁Hờ hờ, vì tui hứa sẽ viết thêm một chương hắc hóa nên giờ phải giữ lời, hơi lặp ý tưởng tý, các thím thông cảm nha. Nói chung là gu càng ngày càng mặn nên chương này Lam Đại cùng Trừng mụi đều rất OOC, có SM đủ cả, thím nào dị ứng những thành phần trên hoặc thích Lam Đại ôn nhu thì đừng lướt xuống nữa, cảm thấy bản thân chưa đủ tuổi muốn giữ lại tâm hồn trong sáng cũng vậy nhá😂😂😂
***
Lam Hi Thần hứng thú nhìn những ngón tay thon dài đang kìm nèn tức giận cùng xấu hổ mà run run cởi từng nút áo, vậy mà vào trong mắt y lại mang theo vài phần phong tình không nói lên lời. Từng chút một, khoảng ngực rắn chắc hé ra vẻ sáng mịn như châu ngọc, hai hạt hồng anh ẩn hiện sau vạt áo đang lay động cũng dần lộ ra, chọc tâm can Lam Hi Thần ngứa ngáy vô cùng, hạ thân cũng dần trở nên bán cương.Y tự động vươn tay, đem dây tóc của Giang Trừng tháo xuống, mái tóc đen tuyền lập tức xõa tung chảy xuống bờ vai, khiến ngũ quan sắc bén của hắn nhu hòa đi không ít, tựa như khối ngọc ôn nhuận đẹp đẽ trước nay giấu mình thật kĩ.Không chờ Giang Trừng thoát xong y phục, Lam Hi Thần đã hết kiên nhẫn mà thẳng tay kéo hắn xuống, ép hắn đối diện với vật cực đại của mình, nhướng mày hỏi:" Ngươi biết phải làm gì rồi chứ?"Giang Trừng mím chặt đôi môi mỏng, cuối cùng vẫn là hạ quyết tâm thật sự há miệng, chậm rãi ngậm lấy quy đầu thô to.Khoanh miệng ấm áp ẩm ướt bao bọc lấy cự vật, thoải mái tới độ không nói lên lời. Giang Trừng cố nén cảm giác hổ thẹn trong lòng, lưỡi mềm gian nan xoay tròn quanh vật thô to kia. Thứ giữa hai môi đã khẽ rục rịch, biến lớn thêm một vòng, lại khẽ trìu sáp, xâm nhập tới yết hầu hắn. Hai phiến môi mỏng trướng thành hình trứng, vài đạo chỉ bạc không kịp nuốt xuống theo khóe miệng rỉ ra, chảy ướt cần cổ thon gầy sạch sẽ.Giang Trừng khó nhọc lấy lòng cự vật, lại nghe bên tai vang tới tiếng than cực nhẹ của Lam Hi Thần, biết y là đang cảm thấy thoải mái, càng dốc sức mở to miệng, vụng về liếm lộng đỉnh khẩu, hai tay còn đỡ lấy tinh hoàn bên ngoài, mơ hồ nhớ lại cảm giác Lam Hi Thần thường làm với mình mà xoa nắn.Cự vật được nhiệt tình chăm sóc, chẳng mấy cứng rắn như đá, ngay lúc Giang Trừng cảm thấy miệng đã mỏi nhừ tới gần như mất cảm giác, Lam Hi Thần lại nắm lấy tóc hắn, cố định đầu rồi cứ thế mà liên tục ma sát, đem cự vật chọc sâu tới cổ họng yếu ớt. Giang Trừng khó chịu tới cực điểm, cơ hồ không sao thở nổi nữa, quái vật trong miệng hắn mới hơi co giật, một cỗ nhiệt tương mạnh mẽ phun trào trong họng hắn.Giang Trừng còn chưa tỉnh táo, Lam Hi Thần đã mạnh mẽ ngẩng cổ hắn lên, buộc hắn đem toàn bộ tinh dịch nuốt xuống.Cảm giác buồn nôn dâng trào cổ họng, hai mắt Giang Trừng mơ hồ đỏ hồng nhiễm một tầng trong suốt, bờ môi vì cọ sát nhiều mà sưng đỏ diễm lệ, bạch dịch bắn ra quá nhiều khiến hắn không nuốt hết được, còn vươn trên mi mắt cùng gó má, nhìn qua vô cùng dâm mỹ.Lam Hi Thần cực hài lòng vươn tay đẩy hắn xuống nền đất, y phục vướng víu đã tụt xuống khuỷu tay, để lộ hoàn toàn bộ ngực thon gầy, bên bả vai còn vướng máu cùng vết thương mới khép miệng đỏ hồng, kết hợp với vết sẹo giữa ngực từ lâu, khiến người khác vừa sinh ra cảm giác thương tiếc nhưng cũng diễm lệ vô cùng.Giang Trừng cũng không phản kháng, có chút ngượng ngùng quay mặt đi, tay lại vô thức che lên vùng bụng của mình.Biểu tình vừa mời gọi lại như kháng cự càng khiến cỗ nhiệt khí trong bụng Lam Hi Thần dâng cao, hạ thân vừa phát tiết lần nữa trở nên cứng rắn, y kéo tay Giang Trừng ra, áp lên hai bên đầu hắn, ánh mắt trần trụi ngắm nhìn cơ thể thuộc về mình.Giang Trừng cảm nhận được cái nhìn như muốn thiêu đốt toàn thân kia, vô thức giãy dụa, xấu hổ nói:" Đừng... đừng nhìn. Ngươi muốn làm cứ làm đi."" Tại sao?" Tay y từ từ trượt xuống, ve vuốt đôi môi đỏ mọng, cần cổ thon gầy còn in vết thâm tím do y gây ra, cho tới bờ vai mịn màng duyên dáng. Lam Hi Thần nhìn vùng bụng trắng mịn vì vừa mang thai có chút thịt mềm mại, cùng vết sẹo chính giữa còn đỏ rực, cúi đầu cắn lên vành tai lành lạnh của Giang Trừng, nhìn thấu chân tướng:" Sợ ta ghét bỏ ngươi sao?"Giang Trừng không lên tiếng nhưng gò má đỏ bừng đã tố cáo tâm tình hắn, Lam Hi Thần không nhịn được bật cười, cúi đầu cụng vào trán hắn:" Ngươi một cái nam nhân, vì sao thân thể lại mê người tới vậy?"Không chờ Giang Trừng trả lời, Lam Hi Thần đã tiến xuống lồng ngực hắn, ở một bên nhũ tiêm cắn mạnh." A!" Giang Trừng bị tấn công đột ngột, giật mình kêu lên một tiếng, lập tức giơ tay bịt miệng mình lại.Lam Hi Thần cắn xong liền liếm nhẹ lay lay, rất có kĩ xảo an ủi đầu ngực nhạy cảm, khiến Giang Trừng run rẩy không thôi, ngọc hành cũng run run mơ hồ rỉ ra một dòng nước trong suốt. Nhũ tiêm bị đùa giỡn nhanh chóng cứng rắn, nước bọt nhuộm ướt dựng đứng trong không khí, đỏ rực tới mê người. Bên còn lại lại bị ngó lơ, cảm giác ngứa ngáy lập tức dâng trào, khiến Giang Trừng không nhịn được uốn éo cơ thể. Lam Hi Thần cầm lấy tay hắn, tự đặt lên đầu ngực kia, thanh âm như thôi miên mà nói:" Khó chịu thì tự làm đi."Giang Trừng trong cơn mê mang khó có dịp nghe lời Lam Hi Thần, hai ngón tay thật sự tự động nắm lấy nhũ tiêm, lung tung xoa nắn nhéo lộng. Dường như sau khi mang thai, đầu ngực vốn nhạy cảm càng trở nên dễ dàng trướng đau, hai bên đồng thời được kích thích làm Giang Trừng sung sướng tới đáng sợ." Tiểu dâm đãng." Lam Hi Thần không nhịn được khẽ mắng, thấy Giang Trừng sắp tới cao trào, liền cầm lấy dây buộc tóc màu tím của hắn, ở cự vật nhẫn tâm buộc chặt lại." Ngươi... hỗn đản.. ư... thả ra..." Giang Trừng khó nhọc mắng, Lam Hi Thần đương nhiên nào chịu, ngón tay còn ác liệt gảy nhẹ lên quy đầu hồng hồng đang run rẩy:" Ta đang giúp ngươi, cơ thể ngươi nhạy cảm như vậy, mới thế này đã muốn xuất, vậy làm sao giữ được thanh tỉnh cho tới khi ta tận hứng chứ?" Không kịp để Giang Trừng phản bác, hạ thân nóng hổi như sắt nung đã tìm kiếm khe hở giữa hai phiến mông căng tròn, tại lối vào nhỏ hẹp mà cọ sát.Lam Hi Thần vậy mà không giống bình thường, từ từ nới rộng hậu huyệt, lần này y thản nhiên giữ chặt lấy eo Giang Trừng, vô cùng hung ác mà đỉnh mạnh vào.Giang Trừng hai mắt cơ hồ trợn lớn, kêu thảm một tiếng rồi lập tức im bặt. Cơn đau nhức như chưa bao giờ xuất hiện khiến Giang Trừng thống khổ vô cùng, chân mày nhăn lại , hai hàm răng nghiến thật chặt nghe thấy cả tiếng kin kít. Lam Hi Thần liền xoa lên gò má hắn, khuôn mặt tươi cười nhưng ánh lên sự ác liệt mà ra lệnh:" Như vậy đã không chịu được sao? Ngươi nên quen dần với chuyện này đi, thả lỏng người ra."Nhẫn nhịn cảm giác nội tạng như muốn nứt vỡ, hạ thân đau tới độ muốn xẻ thành hai nửa, Giang Trừng cố gắng chậm rãi thả lỏng cơ thể, từ từ tiếp nhận vật cực đại so với thân thể. Lam Hi Thần vô cùng hài lòng, lần nữa mãnh liệt đâm vào rút ra, làm như không thấy một dòng máu đỏ tươi từ nơi hai người kết hợp tuôn ra.Mị thịt mềm mại như những chiếc miệng nhỏ hút chặt lấy cự vật, nhiệt độ bên trong nóng rực khiến người khác muốn phát điên, Lam Hi Thần không hề khoanh nhượng, liên tục nhấn hạ thân về phía trước, khai phá thật sâu cơ thể tiêu hồn của người dưới thân." Ngươi thật tốt, miệng nhỏ phía dưới còn biết lấy lòng hơn bên trên a." Bên tai vang lên những từ ngữ dung tục như vậy, càng khiến Giang thêm hổ thẹn, miệng huyệt lại càng siết chặt lại.Đột nhiên bên tai vang lên tiếng bước chân, Giang Trừng từ trong vô thức hoảng loạn giãy dụa:" Ưm... có người... Hi Thần... đừng..."Nơi này dường như chỉ là một căn nhà hoang, cũng không biết Lam Hi Thần làm cách nào tìm thấy nó, nhưng mắt thấy khung cửa cũ kĩ xập xệ, bên ngoài bất cứ lúc nào cũng có thể có người bước vào nhìn thấy bộ dạng đáng hổ thẹn này của mình, Giang Trừng không khỏi sợ hãi tới cứng đờ cả người." Có người thì sao? Ngươi yên tâm, kẻ nào khác nhìn thấy bộ dạng này của ngươi, ta đều sẽ móc mắt kẻ đó, đánh cho cả hồn phách lẫn thân thể đều thành một đống tro tàn." Ánh mắt lạnh lẽo xa lạ khiến Giang Trừng lạnh toát cả sống lưng, vô thức siết chặt hai bàn tay, cắn chặt bờ môi không cho phép bất cứ âm thanh nào phát ra nữa. Lam Hi Thần mặc kệ Giang Trừng khổ sở trong lòng, chỉ thản nhiên thoả mãn bản thân, đem đôi chân thon dài của người kia gập lại, mở rộng sang hai bên, rồi cứ thế liên tục hướng vào động khẩu ấm áp tiêu hồn kia mà tiến xuất.Máu tươi giống như dược bôi trơn, chẳng mấy hậu huyệt đã hoàn toàn tiếp nhận vị khách hung tợn, cảm giác đau đớn dần dần vơi bớt, ngọc hành vì đau mà rũ xuống lần nữa có cảm giác mà ngóc đầu lên.Tiếng bước chân cũng dần dần đi xa, Giang Trừng lúc này mới an tâm khẽ thở phào trong lòng. Từ sâu trong cơ thể đột nhiên lại truyền tới cảm giác sảng khoái tới tê người, hắn liền vô thức uốn cong thắt lưng, răng cắn mạnh lên khóe môi tới rướm máu.Lam Hi Thần nhìn trán hắn đẫm mồ hôi lạnh, khẽ ôn nhu mỉm cười đưa tay xoa đi, nhưng hành động nơi hạ thân lại vô cùng ác liệt, liên tục đỉnh mạnh vào nơi nhạy cảm của Giang Trừng.Ngón tay vuốt lên viền môi đã chảy máu, y đưa tay vào lách nhẹ miệng Giang Trừng ra, hừ lạnh một tiếng:" Người đã đi rồi, quanh đây không còn ai nữa, ngươi không cần nhẫn nhịn, đau cứ kêu lên đi."Lam Hi Thần lần nữa cúi đầu cắn lên xương quai xanh tinh xảo, hàm hồ đe dọa:" Ta cũng không có hứng thú làm với kẻ câm, đừng làm ta mất hứng."Y vừa nói vừa đưa ngón tay khuấy động vòm họng của Giang Trừng, không để hai hàm răng khép kín vào được nữa, quả nhiên một lúc sau tiếng rên rỉ đến tiêu hồn thực cốt bắt đầu khe khẽ thoát ra." Hư... sâu...sâu quá... Lam Hi Thần... ngươi chậm thôi....a....đau...." Giang Trừng nâng cao eo đón nhận sự va chạm dữ dội nơi hạ thân, đôi chân dài thẳng táp không nhịn được co quắc, ngón chân uốn cong như sắp thoát lực. Từ lúc mang thai hắn cùng Lam Hi Thần chưa từng hoan ái, nhất thời không chịu nổi tình dục dữ dội như triều cường này. Mà Lam Hi Thần hiển nhiên vẫn quá quen thuộc với cơ thể Giang Trừng, bàn tay phủ lên từng lớp da thịt mềm mại đàn hồi mà khiêu khích, lúc ôn nhu nâng niu, khi thì tàn nhẫn xoa nắn, khiến hắn chẳng cách nào chống lại nổi dục vọng mỗi lúc một trào dâng.Lam Hi Thần lần nữa cúi đầu hôn lên môi Giang Trừng, nuốt lấy thanh âm vỡ vụn của hắn. Một hồi mải mê hút lấy rồi đùa giỡn bờ môi mềm mại, bàn tay đưa xuống vuốt ve chồi non nguyên sơ phía dưới." Ưm... đừng... ha... đừng chạm..."Giang Trừng một bên bả vai bị thương tạm thời không thể động đậy cánh tay, chỉ có thể dùng bên còn lại vô lực đẩy lồng ngực săn chắc của Lam Hi Thần. Nhưng làm thế nào cũng không thể ngăn cơn khoái cảm đang ùn ùn kéo tới. Bàn tay Lam Hi Thần giống như xuân dược, liên tục xoa nắn quy đầu nhạy cảm, cực kì có kĩ xảo mà vuốt ve an ủi ngọc hành, khiến cảm giác khô nóng ngứa ngáy ồ ạt ập tới hạ phúc, nhấn chìm Giang Trừng trong cơn khoái cảm mãnh liệt." Thả...thả ta ra... Hi Thần... ư...ưm... sướng.... sướng quá... đừng mà...ta chịu không nổi....hưm...a..." Hai điểm mẫn cảm trước sau đều bị kích thích thao lộng, Giang Trừng không nhịn được nức nở kêu lên, gần như hoảng loạn lung tung lắc đầu, cảm giác vùng bụng căng cứng muốn phát tiết khoái cảm mà không được, chọc hắn tới độ mất hết lí trí.Lam Hi Thần có lẽ thấy đùa đã đủ, bàn tay mới nhân từ gỡ ra trói buộc cho Giang Trừng, quả nhiên dây vừa được gỡ, ngọc hành đã mãnh liệt tuôn ra một dòng bạch dịch đặc sệt, ướt đẫm cả cơ bụng hai người.Mà bên trong hậu huyệt, Lam Hi Thần cũng thoả mãn phun trào, đem hậu huyệt vì được yêu thương quá nhiều biến thành một mớ nhầy nhụa dâm mĩ.Giang Trừng còn chưa bình ổn hơi thở, đã thấy Lam Hi Thần nắm lấy cổ chân mình, lập úp sấp hắn lại.Đôi chân run run gần như tê liệt không cách nào đỡ nổi cơ thể, Giang Trừng lập tức ngã nhào trên nền đất lạnh lẽo.Lam Hi Thần liền đỡ lấy eo hắn nhấc cao lên, lại nhìn tấm lưng trắng mịn vì ma sát liên tục với nền đất cứng rắn mà hằn lên từng vết đỏ ửng rướm máu, y cũng không ngại bẩn, trực tiếp cúi đầu liếm lên đó." A...ư..."Cảm giác đau nhức hòa cùng ấm áp ẩm ướt, đầu lưỡi có chút thô ráp càng khiến vết thương thêm tê ngứa, bờ vai thon gầy của Giang Trừng run rẩy không ngừng, cổ họng không kìm được khe khẽ rên lên từng thanh âm vỡ vụn. Hắn biết Lam Hi Thần còn chưa tận hứng, chỉ có thể cố gắng giữ cho cơ thể lung lay không ngã xuống nữa, liều mạng giữ chân Lam Hi Thần kéo dài thời gian chờ bọn Ngụy Vô Tiện tới.Biểu tình ẩn nhẫn này càng khiến Lam Hi Thần thêm hứng thú, giống như dù Giang Trừng làm bất cứ điều gì cũng có thể dễ dàng khơi gợi cảm giác chiếm hữu cùng dục vọng trong lòng y vậy.Lam Hi Thần ấn thắt lưng của Giang Trừng xuống thành một đường cong tuyệt mỹ, khiến phần mông càng thêm nhổm cao, phơi bày hoàn toàn vẻ trơn bóng trong mắt y. Lập tức bờ mông trắng mịn căng tròn bị Lam Hi Thần nắm trong tay xoa bóp yêu thích không thôi. Cho đến khi phần thịt mềm mại biến thành màu anh đào đáng thương y mới thỏa mãn, kéo căng sang hai bên để lộ hậu huyệt đang mấp máy chuyển động theo nhịp thở dồn dập của Giang Trừng.Miệng huyệt lúc này đã sưng đỏ thê thảm, bạch trọc cùng máu tươi theo hô hấp của Giang Trừng dần dần chảy ra, một đường theo da non nhạy cảm nhiễu ướt bắp đùi mịn như tơ, chậm rãi nhỏ xuống nền nhà thành một vũng nước nhỏ. Lam Hi Thần hứng thứ lần nữa đem cự vật tiến vào khai phá vùng đất màu mỡ. Vậy mà so với lần đầu vẫn chặt như vậy, khiến y chỉ mới vào được một nửa đã bị chặn lại, vách tràng gắt gao ôm lấy cự vật tới không một khẽ hở.Giang Trừng cắn răngchịu đựng cảm giác đau nhức lần nữa ùa tới, đột nhiên bên mông bị một lực mạnh đánh tới, tuy không quá đau đớn nhưng lại khiến Giang Trừng xấu hổ muốn chết, giật mình bật thốt." A!"" Thả lỏng ra đi, ngươi không nghe lời sẽ bị phạt đó."" Lam Hi Thần... con mẹ nó... ngươi dám đánh ta?... Lão tử không làm nữa... cút!..." Giang Trừng lập tức đỏ mặt giãy ra, nhưng hạ thân bị làm tới tê dại sao thoát thân nổi, lại bị bàn tay cứng như gông cùm của Lam Hi Thần ôm ngược trở lại, cự vật theo quán tính càng đâm sâu thêm." Ưm...hỗn..đản..."Lam Hi Thần giống như phát hiện điểm nhạy cảm của Giang Trừng, mặc kệ hắn phản kháng, một tay cố định eo hắn một tay liên tục vỗ mạnh vào hai bờ mông căng mịn, khiến vết tay đỏ rực in hằn lên làn da trắng nõn, đáng thương tới vô cùng." A...hức...Lam Hi Thần...đừng...ha...đau mà..."Trong không gian tĩnh lặng vang lên tiếng da thịt mạnh mẽ va chạm, không chút lưu tình chui vào tai Giang Trừng, khiến hắn xấu hổ tới độ vành tai cùng gáy đỏ bừng như sắp xuất huyết. Rõ ràng nhục nhã như vậy, nhưng từ hai cánh mông bỏng rát vậy mà mơ hồ truyền tới cảm giác tê dại, hậu huyệt càng thêm siết lại chặt chẽ, ngọc hành phía trước chịu kích thích quá lớn lần nữa dựng thẳng đứng phun trào." Bây giờ làm hay không làm, không phải do ngươi quyết định nữa. Hơn nữa, ngươi rõ ràng cũng đang tận hưởng mà, cơ thể này thành thật hơn ngươi rất nhiều a." Thấy bắt nạt người kia đã đủ, Lam Hi Thần vô thức liếm liếm khóe môi, tạm bỏ qua hai cánh mông bị đánh tới sưng tấy, bắt đầu vào chuyện chính, lần nữa nhấn người tiến xuất nơi động khẩu quen thuộc.Nơi hai người kết hợp không ngừng vang lên tiếng nước lép nhép, quanh miệng huyệt liên tục hiện lên bọt nước trắng xóa vì va chạm dữ dội. Tình dục mãnh liệt ập đến tới độ Giang Trừng ngoại trừ ngắt quãng rên rỉ, một câu cũng không thể nói thành lời." Hư...đừng...ha...nhanh... ưm....qu...á.."Lam Hi Thần làm tới cao hứng, đột nhiên tầm mắt y liếc tới Tử Điện nơi ngón tay Giang Trừng, có thể vì cảm thấy chủ nhân tức giận nên thánh khí lập lòe ánh tím, nhưng linh lực Giang Trừng lúc này đã cạn kiệt, làm thế nào cũng không thể biến hóa ra nguyên dạng.Lam Hi Thần từ ngón tay của Giang Trừng lấy ra Tử Điện, ánh mắt thâm trầm hiện ra một tia tính toán đầy hứng thú.Giang Trừng vẫn hoàn toàn không phát hiện, mắt hạnh lúc này đã chìm vào mê mang, chỉ còn vẻ thất thần vì tình ái bủa vây.Đột nhiên hắn thấy Lam Hi Thần ngưng lại động tác, còn chưa kịp thở lấy hơi đã cảm nhận hậu huyệt đang được lấp đầy bởi cự vật khổng lồ lại tiếp tục chịu sự xâm nhập của một vật thon dài khác." Lam Hi Thần... ngươi làm gì? Không... đau quá... sẽ hỏng mất..." Giang Trừng gồng mình chống lại cơn đau, cố gắng quay đầu lại nhìn, liền thấy Lam Hi Thần đang mỉm cười cực kì vui vẻ, trong tay y, Tử Điện đã biến thành một sợi dây dài, theo sự điều khiển của Lam Hi Thần cưỡng chế lới rộng tiểu huyệt của hắn mà tàn nhẫn tiến vào." Ư.... không được... thật sự không được.... Hi Thần... xin ngươi...đừng mà..." Giang Trừng vô lực giãy dụa, cảm nhận miệng huyệt hình như lại tiếp tục chảy máu, đau đớn tới trắng bệch mặt mày, thấp giọng năn nỉ. Lam Hi Thần cúi xuống hôn lên gáy hắn, lần xuống xương cánh bướm khẽ cắn gặm, nhỏ giọng thì thầm:" Đừng như vậy, cả hai chúng ta đều chưa tận hứng mà. Lúc ngươi đồng ý làm cùng ta, không phải đã biết trước kết cục này sao, ta nói rồi, ta không phải kẻ luôn ôn nhu đối đãi với ngươi trước kia nữa, ngươi hết hi vọng đi."Thanh âm mang theo ý cười vào tai Giang Trừng lại lạnh lẽo tới cực đỉnh, cũng không biết đau đớn ngoài cơ thể hay cảm giác trái tim bị lời nói này siết chặt tới không sao thở nổi, Giang Trừng vậy mà không giãy dụa nữa, trong đôi mắt ánh tím hiện lên một tia khổ sở, sau đó chậm rãi nhắm lại, giống như nhận mệnh.Lam Hi Thần chưa từng đối xử với hắn như vậy... Thật sự trong mắt y, hắn chỉ là một công cụ chơi đùa phát tiết không hơn không kém...Lam Hi Thần nhìn Giang Trừng cuối cùng cũng khuất phục, từ bỏ phản kháng, ý cười càng thêm sâu nhưng trong lòng không hiểu sao lại dâng lên một cỗ tức giận không tên, Tử Điện liền biến to thêm chút nữa, giống như con rắn nhỏ cùng với cự vật liên tục ra vào động khẩu, mỗi lần tiến ra còn mơ hồ kéo theo mị thịt đỏ hồng, sau đó lại hung hăng đâm vào, tưởng chừng muốn đâm nát tràng đạo mềm mại đó." Ngươi mở mắt nhìn cho kĩ, ta chính là người ngươi sống chết cũng muốn kết thành đạo lữ, ta là Lam Hi Thần của ngươi a."Giang Trừng cả người như chết lặng, cổ họng lạnh lẽ phát ra thanh âm rên rỉ lại bị hắn cưỡng ép nuốt lại, thậm chí còn tự cắn vào tay mình cố gắng chịu đựng cơn đau cực đại này.Lam Hi Thần hơi nhướng mày không vui, lần nữa cậy mở khớp hàm của Giang Trừng ép hắn thả tay mình ra, hai ngón tay y ở bên trong không ngừng khuấy đảo đè ép, thỉnh thoảng lại quấn lấy lưỡi mềm trêu chọc. Chơi chán lại chuyển xuống xoa nắn nhũ tiêm nhạy cảm, giúp Giang Trừng thả lỏng cơ thể, quên đi cảm giác khó chịu nhức nhối nơi miệng huyệt. Cứ thế đau đớn khôn cùng cuối cùng cũng dần nhường chỗ cho khoái cảm to lớn, huyệt khẩu chấp nhận sự xâm nhập của hai vị khách không mời.Điểm mẫn cảm trong cơ thể liên tục bị kích thích đè nghiến, Lam Hi Thần còn ác ý điều khiển Tử Điện xuất ra một dòng điện nho nhỏ, khiến Giang Trừng mấy lần muốn ngất lịm lại bị cảm giác tê sướng sâu trong cơ thể đánh tỉnh, miễn cưỡng tiếp tục đón nhận khoái cảm mãnh liệt. Ngọc hành trướng to liên tục phun trào bạch dịch đã đau tới khó nhịn, vậy mà Lam Hi Thần cũng không buông tha, nắm trong tay xoa nắn kích thích nó không ngừng nghỉ.Giang Trừng ngoại trừ mở miệng cố gắng hít thở, đại não hoàn toàn trở nên trống rỗng, như con búp bê vải mệt mỏi bị người khác lăn qua lăn lại, nhấn sâu xuống bể tình ái cường liệt.Tay hắn đã vô pháp chống đỡ cơ thể, khiến bản thân thê thảm mà ngã nhoài trên mặt đất, Lam Hi Thần lại vươn cánh tay hữu lực ôm ngang lấy eo mềm, dứt khoát kéo hắn vào lòng nhấc bổng hai chân lên không trung, tư thế như ôm hài tử này khiến toàn bộ sức nặng của cơ thể dồn xuống nơi hai người kết hợp, cự long đâm vào tới tận đáy ruột non mềm nhạy cảm." Hư... a... dừn...g...sâu... qu...á.. " Khuôn miệng Giang Trừng khó nhọc thốt ra thanh âm cầu xin, nhưng Lam Hi Thần nào nghe lời hắn, càng ra sức đẩy hạ thân lên trên, đỉnh thật mạnh vào điểm mẫn cảm bên trong hậu huyệt, khiến Giang Trừng chỉ có thể ưỡn ngực thở dốc, miệng muốn hét to cũng hóa thành câm lặng, ngón chân chới với trên không trung không ngừng co quắc run rẩy giống như sắp thoát lực.Lam Hi Thần hài lòng ngắm nhìn biểu tình thất thần chìm trong khoái cảm của hắn, vươn tay quay đầu Giang Trừng về hướng mình, sau đó hung hăng hôn lên đôi môi đỏ hồng đang phát ra tiếng rên rỉ mê người.Mật dịch ngọt ngào còn pha chút vị tanh nồng của máu càng khiến Lam Hi Thần thêm điên cuồng quấn lấy lưỡi nhỏ, càn quét vòm họng mềm mại yếu ớt, hại Giang Trừng thần trí càng thêm mơ hồ, muốn chống cự lại cũng không nổi nữa, chỉ có thể bất lực cảm nhận dưỡng khí ít ỏi cơ hồ bị nụ hôn này hút cạn. Cũng may trước khi hắn nghĩ Lam Hi Thần định dùng cách này làm hắn ngạt chết, y mới hài lòng tách môi ra buông tha cho hắn, nhưng vẫn lưu luyến ở môi dưới khẽ cắn gặm, tựa như không muốn chấn dứt sự triều miên quyến rũ này. Giang Trừng chỉ kịp hổn hển thở gấp lấy hơi một cái, hạ thân lại tiếp tục hứng chịu một đợt kích tình mãnh liệt khác, thật sự muốn đem hắn thao hỏng mới vừa lòng." Kêu nữa a. Ngươi rõ ràng cũng rất thích, làm bộ dạng như bị ép buộc này cho ai xem chứ?"Bên tai vang lên thanh âm lạnh lùng pha lẫn giễu cợt, Giang Trừng cũng chẳng còn sức lực đáp trả y nữa, chỉ có thể miễn cưỡng nắm chặt tay, đem móng tay ghim sâu vào da thịt giữ cho bản thân một tia thanh tỉnh cho tới lúc Lam Hi Thần thỏa mãn.Trong không gian nhất thời chỉ còn tiếng thân xác va chạm dữ dội cùng tiếng thở dốc không ngừng nghỉ của hai nam nhân.Không biết bao lâu, Lam Hi Thần mới chịu lần nữa xuất ra trong người Giang Trừng, mà Tử Điện bị y chơi chán cũng ném qua một bên từ lúc nào.Lam Hi Thần thuận tay xoay cơ thể lung lay như muốn đổ của Giang Trừng lại, hài lòng nhìn hắn vô lực mặc cho người khác bày bố, bản thân cũng áp người xuống chiêm ngưỡng thành quả của bản thân.Giang Trừng mềm nhũn người nằm trên mặt đất, hơi thở thoi thóp theo khóe miệng sưng đỏ khó nhọc phát ra cố gắng hô hấp, bên bả vai lần nữa nhuốm máu tươi từ bao giờ, nhưng so với đau đớn nơi hạ thân dường như chẳng đáng là bao. Cả cơ thể phủ kín hôn ngân cùng dấu răng đỏ ửng, hai khỏa nhũ tiêm bị dày vò tới sưng tấy, đầu gối cũng thâm tím một mảng lớn, gần như sắp xuất huyết, đôi chân thon dài vô lực rũ sang hai bên, mà chính giữa hạ thể, ngọc hành đỏ bừng run rẩy không ngừng, trên đỉnh còn đang nhỏ ra dịch thể trong suốt lỏng như nước. Hậu huyệt sưng đỏ vẫn còn gắt gao ngậm chặt côn thịt thô to, máu tươi cùng tinh dịch mơ hồ nhiễm quanh mảng da thịt mềm mại, vừa đáng thương lại dâm mỹ tới cực điểm.Toàn bộ cơ thể Giang Trừng đều mang dấu vết y để lại, hoàn toàn chỉ thuộc về một mình y.Lam Hi Thần vuốt ve gò má hắn, ngón tay như có như không luồn vào mái tóc đen tuyền của Giang Trừng, mỉm cười nói:" Như vậy đã không chịu được sao? Đừng tưởng ta không biết ngươi gửi truyền thông phù báo địa điểm cho đám người Lam gia, muốn dùng bản thân mình kéo dài thời gian, biện pháp ngu xuẩn như vậy sao ngươi có thể nghĩ ra chứ?"Nghe những lời này, từ trong đáy mắt vô thần của Giang Trừng không ngoài dự đoán hiện lên một tia vỡ vụn không can tâm, Lam Hi Thần càng cao hứng, cay nghiệt trong lời nói không chút lưu tình đâm vào tâm hắn:" Ngươi muốn kéo dài thời gian, ta liền chơi với ngươi, vui không? Đáng lẽ ngươi nên chạy đi khi ta cho ngươi cơ hội. Giang Vãn Ngâm, ta nói cho ngươi biết ta đổi ý rồi, cho dù đám người kia tới, chúng cũng đừng hòng mang ngươi thoát khỏi ta. Chờ ta nắm giữ tu chân giới trong tay, ta sẽ chuẩn bị cho ngươi một nhà lao thật tốt, đem tay chân ngươi xích lại, hàng ngày chỉ có thể mở rộng hai chân hầu hạ dưới thân ta. Ngươi cứ chuẩn bị đi!"Giang Trừng nhìn nụ cười vặn vẹo không nên xuất hiện trên khuôn mặt Lam Hi Thần, cũng không biết lấy khí lực ở đâu, ngón tay run rẩy vươn lên, muốn chạm tới mặt y.Lam Hi Thần cũng không tránh né, để mặc ngón tay lạnh ngắt chạm lên da thịt mình, lại nghe thanh âm nhỏ tới độ gần như không chân thực của Giang Trừng nhẹ nhàng thốt lên:" Được."" Ngươi nói cái gì?" Lam Hi Thần sững sờ, đột nhiên trong mắt in đậm nụ cười nhợt nhạt tới đau lòng nhưng lại tràn đầy yêu thương của Giang Trừng.Chỉ thấy hắn lần nữa vươn tay, ôm lấy cổ y để khoảnh cách hai người gần hơn, thanh âm vì rên rỉ quá nhiều mà trở nên khàn đặc, tuy yếu ớt nhưng lại vô cùng kiên định từng chút một được cất thành lời:" Ta nói được, chỉ cần là ngươi, muốn làm gì ta cũng được...Hoán ca ca, mặc kệ ngươi trở thành người thế nào, ta đều thích ngươi...Giang Vãn Ngâm ta cả đời chỉ tâm duyệt một mình ngươi...Lam Hi Thần."Dứt lời, Giang Trừng khép hờ hai mắt, từ từ áp môi tới, hôn lên khóe miệng Lam Hi Thần. Đầu lưỡi có chút vụng về ngại ngùng tiến vào khoang miệng y, quấn lấy y mong chờ được đáp lại. Lam Hi Thần theo bản năng hơi hé miệng tiếp đón sự chủ động của người kia, khẽ nhắm mắt hưởng thụ dư vị ngọt ngào từ đôi môi mềm, đột nhiên trong dư quang lại liếc thấy từ khóe mắt Giang Trừng vậy mà chậm rãi tuôn ra một dòng lệ trong suốt, theo gò má thấm ướt vành mai.Y lúc này mới nhận ra, từ nãy mặc cho Lam Hi Thần dày vò tới thế nào, Giang Trừng cũng chưa hề rơi lấy một giọt nước mắt.Đột nhiên lồng ngực như bị ai bóp nghẹn, cảm giác thương tiếc cùng áy náy dâng trào không thôi khiến Lam Hi Thần phải nhíu mày cưỡng ép thứ tâm tình không nên xuất hiện trong tâm mình xuống. Nếu lúc nãy Giang Trừng khuất phục một chút, chịu bày ra dáng vẻ này với y, hoặc ngay từ đầu hắn không tính kế y, thật tâm mà tới, Lam Hi Thần nhất định sẽ dịu dàng hơn, cũng sẽ không dày vò hắn tới khổ sở như vậy đi...Vừa nghĩ tới đây, Lam Hi Thần đột nhiên cảm nhận linh lực đang từ hai đại huyệt mạnh mẽ biến mất, cứ như bị người khác liên tục hút ra ngoài.HẾT CHƯƠNG 15Nợ thím YuuChan96427 h ms trả được, cảm ưn thím vì đã chăm chỉ comt ủng hộ, còn góp ý cho tui rất nhìu, mong chương này ko làm thím thất vọng. Với cả tui vẫn chờ bản vẽ của thím từng ngày đó, đừng cho tui đi tàu bay giấy nha😁😁😁
***
Lam Hi Thần hứng thú nhìn những ngón tay thon dài đang kìm nèn tức giận cùng xấu hổ mà run run cởi từng nút áo, vậy mà vào trong mắt y lại mang theo vài phần phong tình không nói lên lời. Từng chút một, khoảng ngực rắn chắc hé ra vẻ sáng mịn như châu ngọc, hai hạt hồng anh ẩn hiện sau vạt áo đang lay động cũng dần lộ ra, chọc tâm can Lam Hi Thần ngứa ngáy vô cùng, hạ thân cũng dần trở nên bán cương.Y tự động vươn tay, đem dây tóc của Giang Trừng tháo xuống, mái tóc đen tuyền lập tức xõa tung chảy xuống bờ vai, khiến ngũ quan sắc bén của hắn nhu hòa đi không ít, tựa như khối ngọc ôn nhuận đẹp đẽ trước nay giấu mình thật kĩ.Không chờ Giang Trừng thoát xong y phục, Lam Hi Thần đã hết kiên nhẫn mà thẳng tay kéo hắn xuống, ép hắn đối diện với vật cực đại của mình, nhướng mày hỏi:" Ngươi biết phải làm gì rồi chứ?"Giang Trừng mím chặt đôi môi mỏng, cuối cùng vẫn là hạ quyết tâm thật sự há miệng, chậm rãi ngậm lấy quy đầu thô to.Khoanh miệng ấm áp ẩm ướt bao bọc lấy cự vật, thoải mái tới độ không nói lên lời. Giang Trừng cố nén cảm giác hổ thẹn trong lòng, lưỡi mềm gian nan xoay tròn quanh vật thô to kia. Thứ giữa hai môi đã khẽ rục rịch, biến lớn thêm một vòng, lại khẽ trìu sáp, xâm nhập tới yết hầu hắn. Hai phiến môi mỏng trướng thành hình trứng, vài đạo chỉ bạc không kịp nuốt xuống theo khóe miệng rỉ ra, chảy ướt cần cổ thon gầy sạch sẽ.Giang Trừng khó nhọc lấy lòng cự vật, lại nghe bên tai vang tới tiếng than cực nhẹ của Lam Hi Thần, biết y là đang cảm thấy thoải mái, càng dốc sức mở to miệng, vụng về liếm lộng đỉnh khẩu, hai tay còn đỡ lấy tinh hoàn bên ngoài, mơ hồ nhớ lại cảm giác Lam Hi Thần thường làm với mình mà xoa nắn.Cự vật được nhiệt tình chăm sóc, chẳng mấy cứng rắn như đá, ngay lúc Giang Trừng cảm thấy miệng đã mỏi nhừ tới gần như mất cảm giác, Lam Hi Thần lại nắm lấy tóc hắn, cố định đầu rồi cứ thế mà liên tục ma sát, đem cự vật chọc sâu tới cổ họng yếu ớt. Giang Trừng khó chịu tới cực điểm, cơ hồ không sao thở nổi nữa, quái vật trong miệng hắn mới hơi co giật, một cỗ nhiệt tương mạnh mẽ phun trào trong họng hắn.Giang Trừng còn chưa tỉnh táo, Lam Hi Thần đã mạnh mẽ ngẩng cổ hắn lên, buộc hắn đem toàn bộ tinh dịch nuốt xuống.Cảm giác buồn nôn dâng trào cổ họng, hai mắt Giang Trừng mơ hồ đỏ hồng nhiễm một tầng trong suốt, bờ môi vì cọ sát nhiều mà sưng đỏ diễm lệ, bạch dịch bắn ra quá nhiều khiến hắn không nuốt hết được, còn vươn trên mi mắt cùng gó má, nhìn qua vô cùng dâm mỹ.Lam Hi Thần cực hài lòng vươn tay đẩy hắn xuống nền đất, y phục vướng víu đã tụt xuống khuỷu tay, để lộ hoàn toàn bộ ngực thon gầy, bên bả vai còn vướng máu cùng vết thương mới khép miệng đỏ hồng, kết hợp với vết sẹo giữa ngực từ lâu, khiến người khác vừa sinh ra cảm giác thương tiếc nhưng cũng diễm lệ vô cùng.Giang Trừng cũng không phản kháng, có chút ngượng ngùng quay mặt đi, tay lại vô thức che lên vùng bụng của mình.Biểu tình vừa mời gọi lại như kháng cự càng khiến cỗ nhiệt khí trong bụng Lam Hi Thần dâng cao, hạ thân vừa phát tiết lần nữa trở nên cứng rắn, y kéo tay Giang Trừng ra, áp lên hai bên đầu hắn, ánh mắt trần trụi ngắm nhìn cơ thể thuộc về mình.Giang Trừng cảm nhận được cái nhìn như muốn thiêu đốt toàn thân kia, vô thức giãy dụa, xấu hổ nói:" Đừng... đừng nhìn. Ngươi muốn làm cứ làm đi."" Tại sao?" Tay y từ từ trượt xuống, ve vuốt đôi môi đỏ mọng, cần cổ thon gầy còn in vết thâm tím do y gây ra, cho tới bờ vai mịn màng duyên dáng. Lam Hi Thần nhìn vùng bụng trắng mịn vì vừa mang thai có chút thịt mềm mại, cùng vết sẹo chính giữa còn đỏ rực, cúi đầu cắn lên vành tai lành lạnh của Giang Trừng, nhìn thấu chân tướng:" Sợ ta ghét bỏ ngươi sao?"Giang Trừng không lên tiếng nhưng gò má đỏ bừng đã tố cáo tâm tình hắn, Lam Hi Thần không nhịn được bật cười, cúi đầu cụng vào trán hắn:" Ngươi một cái nam nhân, vì sao thân thể lại mê người tới vậy?"Không chờ Giang Trừng trả lời, Lam Hi Thần đã tiến xuống lồng ngực hắn, ở một bên nhũ tiêm cắn mạnh." A!" Giang Trừng bị tấn công đột ngột, giật mình kêu lên một tiếng, lập tức giơ tay bịt miệng mình lại.Lam Hi Thần cắn xong liền liếm nhẹ lay lay, rất có kĩ xảo an ủi đầu ngực nhạy cảm, khiến Giang Trừng run rẩy không thôi, ngọc hành cũng run run mơ hồ rỉ ra một dòng nước trong suốt. Nhũ tiêm bị đùa giỡn nhanh chóng cứng rắn, nước bọt nhuộm ướt dựng đứng trong không khí, đỏ rực tới mê người. Bên còn lại lại bị ngó lơ, cảm giác ngứa ngáy lập tức dâng trào, khiến Giang Trừng không nhịn được uốn éo cơ thể. Lam Hi Thần cầm lấy tay hắn, tự đặt lên đầu ngực kia, thanh âm như thôi miên mà nói:" Khó chịu thì tự làm đi."Giang Trừng trong cơn mê mang khó có dịp nghe lời Lam Hi Thần, hai ngón tay thật sự tự động nắm lấy nhũ tiêm, lung tung xoa nắn nhéo lộng. Dường như sau khi mang thai, đầu ngực vốn nhạy cảm càng trở nên dễ dàng trướng đau, hai bên đồng thời được kích thích làm Giang Trừng sung sướng tới đáng sợ." Tiểu dâm đãng." Lam Hi Thần không nhịn được khẽ mắng, thấy Giang Trừng sắp tới cao trào, liền cầm lấy dây buộc tóc màu tím của hắn, ở cự vật nhẫn tâm buộc chặt lại." Ngươi... hỗn đản.. ư... thả ra..." Giang Trừng khó nhọc mắng, Lam Hi Thần đương nhiên nào chịu, ngón tay còn ác liệt gảy nhẹ lên quy đầu hồng hồng đang run rẩy:" Ta đang giúp ngươi, cơ thể ngươi nhạy cảm như vậy, mới thế này đã muốn xuất, vậy làm sao giữ được thanh tỉnh cho tới khi ta tận hứng chứ?" Không kịp để Giang Trừng phản bác, hạ thân nóng hổi như sắt nung đã tìm kiếm khe hở giữa hai phiến mông căng tròn, tại lối vào nhỏ hẹp mà cọ sát.Lam Hi Thần vậy mà không giống bình thường, từ từ nới rộng hậu huyệt, lần này y thản nhiên giữ chặt lấy eo Giang Trừng, vô cùng hung ác mà đỉnh mạnh vào.Giang Trừng hai mắt cơ hồ trợn lớn, kêu thảm một tiếng rồi lập tức im bặt. Cơn đau nhức như chưa bao giờ xuất hiện khiến Giang Trừng thống khổ vô cùng, chân mày nhăn lại , hai hàm răng nghiến thật chặt nghe thấy cả tiếng kin kít. Lam Hi Thần liền xoa lên gò má hắn, khuôn mặt tươi cười nhưng ánh lên sự ác liệt mà ra lệnh:" Như vậy đã không chịu được sao? Ngươi nên quen dần với chuyện này đi, thả lỏng người ra."Nhẫn nhịn cảm giác nội tạng như muốn nứt vỡ, hạ thân đau tới độ muốn xẻ thành hai nửa, Giang Trừng cố gắng chậm rãi thả lỏng cơ thể, từ từ tiếp nhận vật cực đại so với thân thể. Lam Hi Thần vô cùng hài lòng, lần nữa mãnh liệt đâm vào rút ra, làm như không thấy một dòng máu đỏ tươi từ nơi hai người kết hợp tuôn ra.Mị thịt mềm mại như những chiếc miệng nhỏ hút chặt lấy cự vật, nhiệt độ bên trong nóng rực khiến người khác muốn phát điên, Lam Hi Thần không hề khoanh nhượng, liên tục nhấn hạ thân về phía trước, khai phá thật sâu cơ thể tiêu hồn của người dưới thân." Ngươi thật tốt, miệng nhỏ phía dưới còn biết lấy lòng hơn bên trên a." Bên tai vang lên những từ ngữ dung tục như vậy, càng khiến Giang thêm hổ thẹn, miệng huyệt lại càng siết chặt lại.Đột nhiên bên tai vang lên tiếng bước chân, Giang Trừng từ trong vô thức hoảng loạn giãy dụa:" Ưm... có người... Hi Thần... đừng..."Nơi này dường như chỉ là một căn nhà hoang, cũng không biết Lam Hi Thần làm cách nào tìm thấy nó, nhưng mắt thấy khung cửa cũ kĩ xập xệ, bên ngoài bất cứ lúc nào cũng có thể có người bước vào nhìn thấy bộ dạng đáng hổ thẹn này của mình, Giang Trừng không khỏi sợ hãi tới cứng đờ cả người." Có người thì sao? Ngươi yên tâm, kẻ nào khác nhìn thấy bộ dạng này của ngươi, ta đều sẽ móc mắt kẻ đó, đánh cho cả hồn phách lẫn thân thể đều thành một đống tro tàn." Ánh mắt lạnh lẽo xa lạ khiến Giang Trừng lạnh toát cả sống lưng, vô thức siết chặt hai bàn tay, cắn chặt bờ môi không cho phép bất cứ âm thanh nào phát ra nữa. Lam Hi Thần mặc kệ Giang Trừng khổ sở trong lòng, chỉ thản nhiên thoả mãn bản thân, đem đôi chân thon dài của người kia gập lại, mở rộng sang hai bên, rồi cứ thế liên tục hướng vào động khẩu ấm áp tiêu hồn kia mà tiến xuất.Máu tươi giống như dược bôi trơn, chẳng mấy hậu huyệt đã hoàn toàn tiếp nhận vị khách hung tợn, cảm giác đau đớn dần dần vơi bớt, ngọc hành vì đau mà rũ xuống lần nữa có cảm giác mà ngóc đầu lên.Tiếng bước chân cũng dần dần đi xa, Giang Trừng lúc này mới an tâm khẽ thở phào trong lòng. Từ sâu trong cơ thể đột nhiên lại truyền tới cảm giác sảng khoái tới tê người, hắn liền vô thức uốn cong thắt lưng, răng cắn mạnh lên khóe môi tới rướm máu.Lam Hi Thần nhìn trán hắn đẫm mồ hôi lạnh, khẽ ôn nhu mỉm cười đưa tay xoa đi, nhưng hành động nơi hạ thân lại vô cùng ác liệt, liên tục đỉnh mạnh vào nơi nhạy cảm của Giang Trừng.Ngón tay vuốt lên viền môi đã chảy máu, y đưa tay vào lách nhẹ miệng Giang Trừng ra, hừ lạnh một tiếng:" Người đã đi rồi, quanh đây không còn ai nữa, ngươi không cần nhẫn nhịn, đau cứ kêu lên đi."Lam Hi Thần lần nữa cúi đầu cắn lên xương quai xanh tinh xảo, hàm hồ đe dọa:" Ta cũng không có hứng thú làm với kẻ câm, đừng làm ta mất hứng."Y vừa nói vừa đưa ngón tay khuấy động vòm họng của Giang Trừng, không để hai hàm răng khép kín vào được nữa, quả nhiên một lúc sau tiếng rên rỉ đến tiêu hồn thực cốt bắt đầu khe khẽ thoát ra." Hư... sâu...sâu quá... Lam Hi Thần... ngươi chậm thôi....a....đau...." Giang Trừng nâng cao eo đón nhận sự va chạm dữ dội nơi hạ thân, đôi chân dài thẳng táp không nhịn được co quắc, ngón chân uốn cong như sắp thoát lực. Từ lúc mang thai hắn cùng Lam Hi Thần chưa từng hoan ái, nhất thời không chịu nổi tình dục dữ dội như triều cường này. Mà Lam Hi Thần hiển nhiên vẫn quá quen thuộc với cơ thể Giang Trừng, bàn tay phủ lên từng lớp da thịt mềm mại đàn hồi mà khiêu khích, lúc ôn nhu nâng niu, khi thì tàn nhẫn xoa nắn, khiến hắn chẳng cách nào chống lại nổi dục vọng mỗi lúc một trào dâng.Lam Hi Thần lần nữa cúi đầu hôn lên môi Giang Trừng, nuốt lấy thanh âm vỡ vụn của hắn. Một hồi mải mê hút lấy rồi đùa giỡn bờ môi mềm mại, bàn tay đưa xuống vuốt ve chồi non nguyên sơ phía dưới." Ưm... đừng... ha... đừng chạm..."Giang Trừng một bên bả vai bị thương tạm thời không thể động đậy cánh tay, chỉ có thể dùng bên còn lại vô lực đẩy lồng ngực săn chắc của Lam Hi Thần. Nhưng làm thế nào cũng không thể ngăn cơn khoái cảm đang ùn ùn kéo tới. Bàn tay Lam Hi Thần giống như xuân dược, liên tục xoa nắn quy đầu nhạy cảm, cực kì có kĩ xảo mà vuốt ve an ủi ngọc hành, khiến cảm giác khô nóng ngứa ngáy ồ ạt ập tới hạ phúc, nhấn chìm Giang Trừng trong cơn khoái cảm mãnh liệt." Thả...thả ta ra... Hi Thần... ư...ưm... sướng.... sướng quá... đừng mà...ta chịu không nổi....hưm...a..." Hai điểm mẫn cảm trước sau đều bị kích thích thao lộng, Giang Trừng không nhịn được nức nở kêu lên, gần như hoảng loạn lung tung lắc đầu, cảm giác vùng bụng căng cứng muốn phát tiết khoái cảm mà không được, chọc hắn tới độ mất hết lí trí.Lam Hi Thần có lẽ thấy đùa đã đủ, bàn tay mới nhân từ gỡ ra trói buộc cho Giang Trừng, quả nhiên dây vừa được gỡ, ngọc hành đã mãnh liệt tuôn ra một dòng bạch dịch đặc sệt, ướt đẫm cả cơ bụng hai người.Mà bên trong hậu huyệt, Lam Hi Thần cũng thoả mãn phun trào, đem hậu huyệt vì được yêu thương quá nhiều biến thành một mớ nhầy nhụa dâm mĩ.Giang Trừng còn chưa bình ổn hơi thở, đã thấy Lam Hi Thần nắm lấy cổ chân mình, lập úp sấp hắn lại.Đôi chân run run gần như tê liệt không cách nào đỡ nổi cơ thể, Giang Trừng lập tức ngã nhào trên nền đất lạnh lẽo.Lam Hi Thần liền đỡ lấy eo hắn nhấc cao lên, lại nhìn tấm lưng trắng mịn vì ma sát liên tục với nền đất cứng rắn mà hằn lên từng vết đỏ ửng rướm máu, y cũng không ngại bẩn, trực tiếp cúi đầu liếm lên đó." A...ư..."Cảm giác đau nhức hòa cùng ấm áp ẩm ướt, đầu lưỡi có chút thô ráp càng khiến vết thương thêm tê ngứa, bờ vai thon gầy của Giang Trừng run rẩy không ngừng, cổ họng không kìm được khe khẽ rên lên từng thanh âm vỡ vụn. Hắn biết Lam Hi Thần còn chưa tận hứng, chỉ có thể cố gắng giữ cho cơ thể lung lay không ngã xuống nữa, liều mạng giữ chân Lam Hi Thần kéo dài thời gian chờ bọn Ngụy Vô Tiện tới.Biểu tình ẩn nhẫn này càng khiến Lam Hi Thần thêm hứng thú, giống như dù Giang Trừng làm bất cứ điều gì cũng có thể dễ dàng khơi gợi cảm giác chiếm hữu cùng dục vọng trong lòng y vậy.Lam Hi Thần ấn thắt lưng của Giang Trừng xuống thành một đường cong tuyệt mỹ, khiến phần mông càng thêm nhổm cao, phơi bày hoàn toàn vẻ trơn bóng trong mắt y. Lập tức bờ mông trắng mịn căng tròn bị Lam Hi Thần nắm trong tay xoa bóp yêu thích không thôi. Cho đến khi phần thịt mềm mại biến thành màu anh đào đáng thương y mới thỏa mãn, kéo căng sang hai bên để lộ hậu huyệt đang mấp máy chuyển động theo nhịp thở dồn dập của Giang Trừng.Miệng huyệt lúc này đã sưng đỏ thê thảm, bạch trọc cùng máu tươi theo hô hấp của Giang Trừng dần dần chảy ra, một đường theo da non nhạy cảm nhiễu ướt bắp đùi mịn như tơ, chậm rãi nhỏ xuống nền nhà thành một vũng nước nhỏ. Lam Hi Thần hứng thứ lần nữa đem cự vật tiến vào khai phá vùng đất màu mỡ. Vậy mà so với lần đầu vẫn chặt như vậy, khiến y chỉ mới vào được một nửa đã bị chặn lại, vách tràng gắt gao ôm lấy cự vật tới không một khẽ hở.Giang Trừng cắn răngchịu đựng cảm giác đau nhức lần nữa ùa tới, đột nhiên bên mông bị một lực mạnh đánh tới, tuy không quá đau đớn nhưng lại khiến Giang Trừng xấu hổ muốn chết, giật mình bật thốt." A!"" Thả lỏng ra đi, ngươi không nghe lời sẽ bị phạt đó."" Lam Hi Thần... con mẹ nó... ngươi dám đánh ta?... Lão tử không làm nữa... cút!..." Giang Trừng lập tức đỏ mặt giãy ra, nhưng hạ thân bị làm tới tê dại sao thoát thân nổi, lại bị bàn tay cứng như gông cùm của Lam Hi Thần ôm ngược trở lại, cự vật theo quán tính càng đâm sâu thêm." Ưm...hỗn..đản..."Lam Hi Thần giống như phát hiện điểm nhạy cảm của Giang Trừng, mặc kệ hắn phản kháng, một tay cố định eo hắn một tay liên tục vỗ mạnh vào hai bờ mông căng mịn, khiến vết tay đỏ rực in hằn lên làn da trắng nõn, đáng thương tới vô cùng." A...hức...Lam Hi Thần...đừng...ha...đau mà..."Trong không gian tĩnh lặng vang lên tiếng da thịt mạnh mẽ va chạm, không chút lưu tình chui vào tai Giang Trừng, khiến hắn xấu hổ tới độ vành tai cùng gáy đỏ bừng như sắp xuất huyết. Rõ ràng nhục nhã như vậy, nhưng từ hai cánh mông bỏng rát vậy mà mơ hồ truyền tới cảm giác tê dại, hậu huyệt càng thêm siết lại chặt chẽ, ngọc hành phía trước chịu kích thích quá lớn lần nữa dựng thẳng đứng phun trào." Bây giờ làm hay không làm, không phải do ngươi quyết định nữa. Hơn nữa, ngươi rõ ràng cũng đang tận hưởng mà, cơ thể này thành thật hơn ngươi rất nhiều a." Thấy bắt nạt người kia đã đủ, Lam Hi Thần vô thức liếm liếm khóe môi, tạm bỏ qua hai cánh mông bị đánh tới sưng tấy, bắt đầu vào chuyện chính, lần nữa nhấn người tiến xuất nơi động khẩu quen thuộc.Nơi hai người kết hợp không ngừng vang lên tiếng nước lép nhép, quanh miệng huyệt liên tục hiện lên bọt nước trắng xóa vì va chạm dữ dội. Tình dục mãnh liệt ập đến tới độ Giang Trừng ngoại trừ ngắt quãng rên rỉ, một câu cũng không thể nói thành lời." Hư...đừng...ha...nhanh... ưm....qu...á.."Lam Hi Thần làm tới cao hứng, đột nhiên tầm mắt y liếc tới Tử Điện nơi ngón tay Giang Trừng, có thể vì cảm thấy chủ nhân tức giận nên thánh khí lập lòe ánh tím, nhưng linh lực Giang Trừng lúc này đã cạn kiệt, làm thế nào cũng không thể biến hóa ra nguyên dạng.Lam Hi Thần từ ngón tay của Giang Trừng lấy ra Tử Điện, ánh mắt thâm trầm hiện ra một tia tính toán đầy hứng thú.Giang Trừng vẫn hoàn toàn không phát hiện, mắt hạnh lúc này đã chìm vào mê mang, chỉ còn vẻ thất thần vì tình ái bủa vây.Đột nhiên hắn thấy Lam Hi Thần ngưng lại động tác, còn chưa kịp thở lấy hơi đã cảm nhận hậu huyệt đang được lấp đầy bởi cự vật khổng lồ lại tiếp tục chịu sự xâm nhập của một vật thon dài khác." Lam Hi Thần... ngươi làm gì? Không... đau quá... sẽ hỏng mất..." Giang Trừng gồng mình chống lại cơn đau, cố gắng quay đầu lại nhìn, liền thấy Lam Hi Thần đang mỉm cười cực kì vui vẻ, trong tay y, Tử Điện đã biến thành một sợi dây dài, theo sự điều khiển của Lam Hi Thần cưỡng chế lới rộng tiểu huyệt của hắn mà tàn nhẫn tiến vào." Ư.... không được... thật sự không được.... Hi Thần... xin ngươi...đừng mà..." Giang Trừng vô lực giãy dụa, cảm nhận miệng huyệt hình như lại tiếp tục chảy máu, đau đớn tới trắng bệch mặt mày, thấp giọng năn nỉ. Lam Hi Thần cúi xuống hôn lên gáy hắn, lần xuống xương cánh bướm khẽ cắn gặm, nhỏ giọng thì thầm:" Đừng như vậy, cả hai chúng ta đều chưa tận hứng mà. Lúc ngươi đồng ý làm cùng ta, không phải đã biết trước kết cục này sao, ta nói rồi, ta không phải kẻ luôn ôn nhu đối đãi với ngươi trước kia nữa, ngươi hết hi vọng đi."Thanh âm mang theo ý cười vào tai Giang Trừng lại lạnh lẽo tới cực đỉnh, cũng không biết đau đớn ngoài cơ thể hay cảm giác trái tim bị lời nói này siết chặt tới không sao thở nổi, Giang Trừng vậy mà không giãy dụa nữa, trong đôi mắt ánh tím hiện lên một tia khổ sở, sau đó chậm rãi nhắm lại, giống như nhận mệnh.Lam Hi Thần chưa từng đối xử với hắn như vậy... Thật sự trong mắt y, hắn chỉ là một công cụ chơi đùa phát tiết không hơn không kém...Lam Hi Thần nhìn Giang Trừng cuối cùng cũng khuất phục, từ bỏ phản kháng, ý cười càng thêm sâu nhưng trong lòng không hiểu sao lại dâng lên một cỗ tức giận không tên, Tử Điện liền biến to thêm chút nữa, giống như con rắn nhỏ cùng với cự vật liên tục ra vào động khẩu, mỗi lần tiến ra còn mơ hồ kéo theo mị thịt đỏ hồng, sau đó lại hung hăng đâm vào, tưởng chừng muốn đâm nát tràng đạo mềm mại đó." Ngươi mở mắt nhìn cho kĩ, ta chính là người ngươi sống chết cũng muốn kết thành đạo lữ, ta là Lam Hi Thần của ngươi a."Giang Trừng cả người như chết lặng, cổ họng lạnh lẽ phát ra thanh âm rên rỉ lại bị hắn cưỡng ép nuốt lại, thậm chí còn tự cắn vào tay mình cố gắng chịu đựng cơn đau cực đại này.Lam Hi Thần hơi nhướng mày không vui, lần nữa cậy mở khớp hàm của Giang Trừng ép hắn thả tay mình ra, hai ngón tay y ở bên trong không ngừng khuấy đảo đè ép, thỉnh thoảng lại quấn lấy lưỡi mềm trêu chọc. Chơi chán lại chuyển xuống xoa nắn nhũ tiêm nhạy cảm, giúp Giang Trừng thả lỏng cơ thể, quên đi cảm giác khó chịu nhức nhối nơi miệng huyệt. Cứ thế đau đớn khôn cùng cuối cùng cũng dần nhường chỗ cho khoái cảm to lớn, huyệt khẩu chấp nhận sự xâm nhập của hai vị khách không mời.Điểm mẫn cảm trong cơ thể liên tục bị kích thích đè nghiến, Lam Hi Thần còn ác ý điều khiển Tử Điện xuất ra một dòng điện nho nhỏ, khiến Giang Trừng mấy lần muốn ngất lịm lại bị cảm giác tê sướng sâu trong cơ thể đánh tỉnh, miễn cưỡng tiếp tục đón nhận khoái cảm mãnh liệt. Ngọc hành trướng to liên tục phun trào bạch dịch đã đau tới khó nhịn, vậy mà Lam Hi Thần cũng không buông tha, nắm trong tay xoa nắn kích thích nó không ngừng nghỉ.Giang Trừng ngoại trừ mở miệng cố gắng hít thở, đại não hoàn toàn trở nên trống rỗng, như con búp bê vải mệt mỏi bị người khác lăn qua lăn lại, nhấn sâu xuống bể tình ái cường liệt.Tay hắn đã vô pháp chống đỡ cơ thể, khiến bản thân thê thảm mà ngã nhoài trên mặt đất, Lam Hi Thần lại vươn cánh tay hữu lực ôm ngang lấy eo mềm, dứt khoát kéo hắn vào lòng nhấc bổng hai chân lên không trung, tư thế như ôm hài tử này khiến toàn bộ sức nặng của cơ thể dồn xuống nơi hai người kết hợp, cự long đâm vào tới tận đáy ruột non mềm nhạy cảm." Hư... a... dừn...g...sâu... qu...á.. " Khuôn miệng Giang Trừng khó nhọc thốt ra thanh âm cầu xin, nhưng Lam Hi Thần nào nghe lời hắn, càng ra sức đẩy hạ thân lên trên, đỉnh thật mạnh vào điểm mẫn cảm bên trong hậu huyệt, khiến Giang Trừng chỉ có thể ưỡn ngực thở dốc, miệng muốn hét to cũng hóa thành câm lặng, ngón chân chới với trên không trung không ngừng co quắc run rẩy giống như sắp thoát lực.Lam Hi Thần hài lòng ngắm nhìn biểu tình thất thần chìm trong khoái cảm của hắn, vươn tay quay đầu Giang Trừng về hướng mình, sau đó hung hăng hôn lên đôi môi đỏ hồng đang phát ra tiếng rên rỉ mê người.Mật dịch ngọt ngào còn pha chút vị tanh nồng của máu càng khiến Lam Hi Thần thêm điên cuồng quấn lấy lưỡi nhỏ, càn quét vòm họng mềm mại yếu ớt, hại Giang Trừng thần trí càng thêm mơ hồ, muốn chống cự lại cũng không nổi nữa, chỉ có thể bất lực cảm nhận dưỡng khí ít ỏi cơ hồ bị nụ hôn này hút cạn. Cũng may trước khi hắn nghĩ Lam Hi Thần định dùng cách này làm hắn ngạt chết, y mới hài lòng tách môi ra buông tha cho hắn, nhưng vẫn lưu luyến ở môi dưới khẽ cắn gặm, tựa như không muốn chấn dứt sự triều miên quyến rũ này. Giang Trừng chỉ kịp hổn hển thở gấp lấy hơi một cái, hạ thân lại tiếp tục hứng chịu một đợt kích tình mãnh liệt khác, thật sự muốn đem hắn thao hỏng mới vừa lòng." Kêu nữa a. Ngươi rõ ràng cũng rất thích, làm bộ dạng như bị ép buộc này cho ai xem chứ?"Bên tai vang lên thanh âm lạnh lùng pha lẫn giễu cợt, Giang Trừng cũng chẳng còn sức lực đáp trả y nữa, chỉ có thể miễn cưỡng nắm chặt tay, đem móng tay ghim sâu vào da thịt giữ cho bản thân một tia thanh tỉnh cho tới lúc Lam Hi Thần thỏa mãn.Trong không gian nhất thời chỉ còn tiếng thân xác va chạm dữ dội cùng tiếng thở dốc không ngừng nghỉ của hai nam nhân.Không biết bao lâu, Lam Hi Thần mới chịu lần nữa xuất ra trong người Giang Trừng, mà Tử Điện bị y chơi chán cũng ném qua một bên từ lúc nào.Lam Hi Thần thuận tay xoay cơ thể lung lay như muốn đổ của Giang Trừng lại, hài lòng nhìn hắn vô lực mặc cho người khác bày bố, bản thân cũng áp người xuống chiêm ngưỡng thành quả của bản thân.Giang Trừng mềm nhũn người nằm trên mặt đất, hơi thở thoi thóp theo khóe miệng sưng đỏ khó nhọc phát ra cố gắng hô hấp, bên bả vai lần nữa nhuốm máu tươi từ bao giờ, nhưng so với đau đớn nơi hạ thân dường như chẳng đáng là bao. Cả cơ thể phủ kín hôn ngân cùng dấu răng đỏ ửng, hai khỏa nhũ tiêm bị dày vò tới sưng tấy, đầu gối cũng thâm tím một mảng lớn, gần như sắp xuất huyết, đôi chân thon dài vô lực rũ sang hai bên, mà chính giữa hạ thể, ngọc hành đỏ bừng run rẩy không ngừng, trên đỉnh còn đang nhỏ ra dịch thể trong suốt lỏng như nước. Hậu huyệt sưng đỏ vẫn còn gắt gao ngậm chặt côn thịt thô to, máu tươi cùng tinh dịch mơ hồ nhiễm quanh mảng da thịt mềm mại, vừa đáng thương lại dâm mỹ tới cực điểm.Toàn bộ cơ thể Giang Trừng đều mang dấu vết y để lại, hoàn toàn chỉ thuộc về một mình y.Lam Hi Thần vuốt ve gò má hắn, ngón tay như có như không luồn vào mái tóc đen tuyền của Giang Trừng, mỉm cười nói:" Như vậy đã không chịu được sao? Đừng tưởng ta không biết ngươi gửi truyền thông phù báo địa điểm cho đám người Lam gia, muốn dùng bản thân mình kéo dài thời gian, biện pháp ngu xuẩn như vậy sao ngươi có thể nghĩ ra chứ?"Nghe những lời này, từ trong đáy mắt vô thần của Giang Trừng không ngoài dự đoán hiện lên một tia vỡ vụn không can tâm, Lam Hi Thần càng cao hứng, cay nghiệt trong lời nói không chút lưu tình đâm vào tâm hắn:" Ngươi muốn kéo dài thời gian, ta liền chơi với ngươi, vui không? Đáng lẽ ngươi nên chạy đi khi ta cho ngươi cơ hội. Giang Vãn Ngâm, ta nói cho ngươi biết ta đổi ý rồi, cho dù đám người kia tới, chúng cũng đừng hòng mang ngươi thoát khỏi ta. Chờ ta nắm giữ tu chân giới trong tay, ta sẽ chuẩn bị cho ngươi một nhà lao thật tốt, đem tay chân ngươi xích lại, hàng ngày chỉ có thể mở rộng hai chân hầu hạ dưới thân ta. Ngươi cứ chuẩn bị đi!"Giang Trừng nhìn nụ cười vặn vẹo không nên xuất hiện trên khuôn mặt Lam Hi Thần, cũng không biết lấy khí lực ở đâu, ngón tay run rẩy vươn lên, muốn chạm tới mặt y.Lam Hi Thần cũng không tránh né, để mặc ngón tay lạnh ngắt chạm lên da thịt mình, lại nghe thanh âm nhỏ tới độ gần như không chân thực của Giang Trừng nhẹ nhàng thốt lên:" Được."" Ngươi nói cái gì?" Lam Hi Thần sững sờ, đột nhiên trong mắt in đậm nụ cười nhợt nhạt tới đau lòng nhưng lại tràn đầy yêu thương của Giang Trừng.Chỉ thấy hắn lần nữa vươn tay, ôm lấy cổ y để khoảnh cách hai người gần hơn, thanh âm vì rên rỉ quá nhiều mà trở nên khàn đặc, tuy yếu ớt nhưng lại vô cùng kiên định từng chút một được cất thành lời:" Ta nói được, chỉ cần là ngươi, muốn làm gì ta cũng được...Hoán ca ca, mặc kệ ngươi trở thành người thế nào, ta đều thích ngươi...Giang Vãn Ngâm ta cả đời chỉ tâm duyệt một mình ngươi...Lam Hi Thần."Dứt lời, Giang Trừng khép hờ hai mắt, từ từ áp môi tới, hôn lên khóe miệng Lam Hi Thần. Đầu lưỡi có chút vụng về ngại ngùng tiến vào khoang miệng y, quấn lấy y mong chờ được đáp lại. Lam Hi Thần theo bản năng hơi hé miệng tiếp đón sự chủ động của người kia, khẽ nhắm mắt hưởng thụ dư vị ngọt ngào từ đôi môi mềm, đột nhiên trong dư quang lại liếc thấy từ khóe mắt Giang Trừng vậy mà chậm rãi tuôn ra một dòng lệ trong suốt, theo gò má thấm ướt vành mai.Y lúc này mới nhận ra, từ nãy mặc cho Lam Hi Thần dày vò tới thế nào, Giang Trừng cũng chưa hề rơi lấy một giọt nước mắt.Đột nhiên lồng ngực như bị ai bóp nghẹn, cảm giác thương tiếc cùng áy náy dâng trào không thôi khiến Lam Hi Thần phải nhíu mày cưỡng ép thứ tâm tình không nên xuất hiện trong tâm mình xuống. Nếu lúc nãy Giang Trừng khuất phục một chút, chịu bày ra dáng vẻ này với y, hoặc ngay từ đầu hắn không tính kế y, thật tâm mà tới, Lam Hi Thần nhất định sẽ dịu dàng hơn, cũng sẽ không dày vò hắn tới khổ sở như vậy đi...Vừa nghĩ tới đây, Lam Hi Thần đột nhiên cảm nhận linh lực đang từ hai đại huyệt mạnh mẽ biến mất, cứ như bị người khác liên tục hút ra ngoài.HẾT CHƯƠNG 15Nợ thím YuuChan96427 h ms trả được, cảm ưn thím vì đã chăm chỉ comt ủng hộ, còn góp ý cho tui rất nhìu, mong chương này ko làm thím thất vọng. Với cả tui vẫn chờ bản vẽ của thím từng ngày đó, đừng cho tui đi tàu bay giấy nha😁😁😁
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com