Hi Trung Nguoi Trong Tim
Trong giây lát, Giang Trừng ngẩn người. Sao đây...phải nói là Lam Hi Thần quả thực đẹp vô cùng, tính cách lại rất tốt, làm bằng hữu với hắn khiến y cảm thấy có chút ganh tị.Nhìn đã rồi y cũng quyết định sang phòng hắn dùng bữa, dù sao cũng chưa ăn được gì. Sang đó gắp vài đũa cho có lệ là được.Nghĩ như vậy, Giang Trừng cũng đồng ý sang phòng Lam Hi Thần. Y bước sau lưng hắn, chỉ cảm thấy sức hút của Lam Hi Thần quá lớn, không kiềm được mà ngước lên nhìn theo.Phòng của Lam Hi Thần vốn không xa, ở sát bên phòng Giang Trừng nên đi lại vô cùng thuận lợi. Hắn đưa tay, đẩy cửa gỗ nặng trịch vào trong, nhấc chân bước qua bậc cửa. Thấy Lam Hi Thần đã vào trong, Giang Trừng cũng không đứng mãi ở đó nữa, y cũng nhấc chân theo hắn vào trong.Khoan đã, phòng hắn như này...cũng quá phô trương đi!Tủ gỗ bạch đàn, tượng ngọc bình sứ, giường cũng vô cùng lớn, chưa kể còn cả mấy bức tranh lớn, câu đối hoặc đồ cổ cũng vô cùng nhiều.Giang Trừng thấy cảnh này không khỏi ngỡ ngàng."Đây đều là...đồ của ngươi à?"Lam Hi Thần nghe y hỏi câu này hắn cũng chợt thấy buồn cười, sau cùng vẫn trả lời đàng hoàng:"Ừ, đồ ta yêu thích cho nên ta đem theo."Nghe hắn trả lời rồi y cũng không hỏi thêm điều gì.Chưa đợi Giang Trừng phản ứng, Lam Hi Thần đã ngồi sẵn bên bàn ăn. Hắn đưa tay, kéo Giang Trừng lại, muốn để y ngồi ghế kế bên hắn.Y chưa kịp làm gì đã bị kéo qua, có chút hốt hoảng. Tưởng chừng sẽ may mắn không bị ngã, nào ngờ ngay lúc bị kéo qua, Giang Trừng không giữ được thăng bằng, chân này vấp chân kia mà ngã sõng soài...trên người Lam Hi Thần."!!!"Giang Trừng còn không ngờ mình sẽ ngã thẳng vào trong lòng Lam Hi Thần. Tay phải kéo tay áo của hắn, tay trái lại đặt trên...trên chỗ đó của hắn!Sau khi ý thức được những gì đang xảy ra, y lập tức hốt hoảng lùi ra xa khỏi chỗ của hắn."Con mẹ nó!"Trong lúc còn bàng hoàng, Giang Trừng vô thức thốt ra câu chửi. Sau đó mặt lại đỏ bừng lên như cà chua, luống cuống cúi người nhận lỗi với Lam Hi Thần:"Là ta không cẩn thận, làm ra hành vi bất kính với Thái tử điện hạ! Mong điện hạ thứ tội!"Lam Hi Thần ngồi trên ghế nhìn một màn này, không kiềm được cũng ngượng ngùng vô cùng, sau lại luống cuống đỡ y dậy.Dường như vì quá ngại ngùng, trong lúc đó thật lòng thì hắn không biết nên nói gì cho phải, chỉ bảo Giang Trừng ngồi đi.Cuối cùng bầu không khí kỳ lạ ban nãy cũng trở lại như cũ. Lam Hi Thần dùng đũa gấp một cái há cảo cho y. Giang Trừng cũng đâu có ngần ngại gì, cầm đũa lên gắp cái há cảo đó cho vào miệng. Lam Hi Thần vừa cười tươi vừa thuận miệng nói đùa một câu:"Vãn Ngâm, dạo gần đây ngươi gầy quá. Xem ra mấy tháng này cô phải thường xuyên bồi bổ cho ngươi."Giang Trừng nghe câu này, cảm thấy có phần bất mãn. "Xì, ta cũng không phải cô nương yếu đuối nào đó. Nhịn đói 5 ngày thì vẫn sống được, thật lòng Thái tử lo xa quá. Thái tử phi thì sao? Sao không đi lo cho Thái tử phi của ngươi đi."Vị Thái tử nào đó nghe xong câu này thì sượng trân. Đây là y đang đùa à...Không để ý Lam Hi Thần đang có biểu tình thế nào, Giang Trừng ăn xong, vẫn chống cằm nhìn hắn mà nói tiếp:"Vương gia hay hoàng tử khác thì mười mấy tuổi đã tổ chức tuyển tú, có khi lập phi, rồi lập cả mấy người tiểu thiếp, có người vừa nhược quán (1) đã có con lớn 3, 4 tuổi rồi. Không lẽ đến cả tiểu thiếp Thái tử điện hạ cũng không có à?"(1): Nói đơn giản là thời xưa khi con trai đến 20 tuổi sẽ gọi đó là nhược quán.Vị Thái tử nào đó vẫn đang sượng trân, nghe xong lý lẽ này của y lập tức không nhịn được, hắn dở khóc dở cười giải thích với y:"Bọn họ là bọn họ, ta là ta, liên quan gì nhau chứ? Nhưng nếu nói thì thực ra đây cũng là chủ đích của ta. Ta muốn sau khi trưởng thành mới lập phi, ta muốn trở thành một minh quân, không nhất thiết Hoàng hậu của ta phải giỏi giang, không cần xinh đẹp hay dịu dàng."Giang Trừng cầm một cái quế hoa, cắn một miếng nhỏ, vẫn chăm chú lắng nghe, y hệt như mèo con. Thấy y chăm chú lắng nghe như vậy, hắn lại nói tiếp:"Hoàng hậu của ta, ta mong đó là người ta thật lòng yêu, bạc đầu giai lão thì quá khó, chỉ cần người sẽ không bỏ lại ta lúc khó khăn."Giang Trừng thấy hắn như vậy, trong lòng chợt cảm thấy trống rỗng vô cùng."Lam Hi Thần, ta hỏi ngươi điều này. Nếu như ngươi không thể cưới được người như ý nguyện, ngươi sẽ làm gì?""Không như ý nguyện à...Vậy thì thôi, sau này tôn trọng lẫn nhau. Cái kia chỉ là mong muốn của ta, bao đời nay quyền lực hầu như vẫn là tiền đề chính để cưới gả con cháu."Ngừng một lát, hắn lại nói tiếp."Ta mong muốn khúc "tương tư" đầu tiên ta thổi cho người khác nghe sẽ là dành cho người ta yêu sâu đậm---""---Là người ta chấp niệm cả đời."Chăm chú lắng nghe nãy giờ, cuối cùng Giang Trừng bật cười."Thật là, Thái tử điện hạ của chúng ta không ngờ lại là não yêu đương như vậy."Lam Hi Thần cũng không khỏi buồn cười khi những lời trong lòng của chính mình vậy mà lại thổ lộ hết cả rồi."Lam Hi Thần, ngươi có từng xem qua điệu Nguyệt Cát (2) chưa?"(2): Ở đây cũng là tự t đặt tên, nôm na thì có thể hiểu là hạnh phúc trọn vẹn như mặt trăng. Nếu như mọi người có xem phim cung đấu thì hẳn sẽ biết đến điệu "Kinh Hồng Vũ", thì ở đây điệu này cũng mang ý nghĩa na ná (nhưng t sẽ dặm nấm thêm muối vào)."Điệu Nguyệt Cát?""À quên, chắc ngươi chưa từng xem, ở Cô Tô không biết điệu này cũng là đương nhiên. Điệu Nguyệt Cát này rất nổi tiếng trong dân gian ở Vân Mộng ta. Tuy ta cũng chưa từng chứng kiến điệu múa này, nhưng tương truyền, điệu Nguyệt Cát chỉ múa cho người thương hoặc phu quân của mình."(Đậu mớ vụ này t bịa á chứ không có nha:))) mọi người đọc truyện vui vẻ chứ nhầm lẫn với nguyên tác là chết t luôn á.)Dừng một lát, y nói tiếp."--Điệu này chỉ có thể múa cho người thương hoặc phu quân. Múa cho kẻ khác, sẽ bị xem là lăng loàn, bạc tình, không chung thủy. Nữ tử ở Vân Mộng vốn là sinh ra ở nơi hữu tình như thế, từ nhỏ đều được dạy điệu này, đến khi xuất giá thì múa cho phu quân của họ xem."Nghe y nói xong, Lam Hi Thần cũng cười tươi, thật lòng đáp lại với y:"Quả là lãng mạn, đây là lần đầu ta nghe đến điều này."Đột nhiên Giang Trừng bật cười nói với hắn:"Chậc chậc, Thái tử điện hạ của chúng ta rất hợp sống ở Vân Mộng!"Câu nói này của y không đến mức là nói đùa, hợp lý lắm đó chứ.Có điều Lam Hi Thần quá dịu dàng hòa nhã, sống ở Vân Mộng thì cãi nhau kiểu gì chứ!Nói chuyện phiếm được một lúc, sau đó hai người lại dùng bữa với nhau.Bản thân Giang Trừng còn đang thầm cười trong lòng, tiếng của Lam Hi Thần lại cất lên."Vãn Ngâm, ngươi đợi ta một lát."Lam Hi Thần đứng dậy, hắn bước từng bước, cho đến khi cả người hắn khuất sau bức bình phong.Lục tìm một lúc, sau cùng hắn bước ra ngoài. Trên tay cầm theo một ống tiêu bạch ngọc, mỉm cười nhìn Giang Trừng.
_________________
Hết chương 12.
Trời ơi mấy nay t đang cày Mặc Vũ Vân Gian nên quên update chương mới luôn íi. Các bác có ai xem phim chưa. Phải công nhận nay Ngô Cẩn Ngôn có tiến bộ từ vẻ ngoài đến diễn xuất luôn, cái hồi còn đóng DHCL bả cũng không đến mức đẹp, diễn xuất vẫn khá đơ nhưng mà đợt này thì t thấy rõ sự tiến bộ ở mọi mặt. Hmu 😿 Tiết Phương Phi đánh trống kêu oan cho cha mà t khóc lụt nhàa. Mà tính ra DHCL với MVVG bả diễn chính đều bạo ấy, hồi DHCL cũng vậy, giờ cũng vậy, người người nhà nhà hóng ra từng tập kkk.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com