TruyenHHH.com

Hi Trung Khe Hon 1 Hoan

Lam Hi Thần mang một khang lo lắng tâm chạy khỏi Vân Thâm Bất Tri Xứ liền đợi không được mà ngự kiếm bay đi. Thậm chí không bận tâm đến trên người vết thương vừa nứt ra. Môn sinh gác cổng chỉ nhìn thấy tông chủ một cái bóng lưng vụt lên bầu trời, còn chưa kịp thắc mắc tông chủ hôm nay là gặp chuyện gì như thế gấp gáp đã không thấy người đâu.

Gió đông quật đến trên người cũng không lạnh bằng Lam Hi Thần tâm. Hắn giờ khắc này đều đang nghĩ đến Giang Trừng, chỉ sợ đối phương gặp chuyện gì. Ba ngày, ba ngày hắn vẫn chưa đến Vân Mộng. Giang Trừng còn vừa khỏi bệnh, chỉ sợ người kia cậy mạnh lao lực, chỉ dựa vào tình trạng tức giận của người kia, một tức giận lại chạy ra săn đêm. Một đánh lên lại không chịu thối lôi, đến lúc trở về luôn là một thân thương thế muốn hao nửa cái mạng. Lần này càng là để Giang quản sự tiến đến Vân Thâm tìm hắn, e là sự việc còn so bị thương nghiêm trọng. Vãn Ngâm còn giận chính mình đến như vậy, nếu không phải không thể ngăn cản thử hỏi Giang quản sự làm sao có thể đến được Lam gia? Lỡ như… lỡ như người kia liền sức cản người đều không có đâu?

Vừa nghĩ đến đó hắn càng là không yên tâm, Sóc Nguyệt xé gió vụt trên bầu trời chỉ sợ cho dù là Lam tiên sinh ở bên cạnh cũng đuổi theo không kịp.

Hắn dùng thời gian ba canh giờ ngự kiếm từ Cô Tô đến Vân Mộng kéo xuống còn hai canh giờ nhưng đến vẫn là sắp muộn một bước.

Giang Trừng nhìn một đám Thiên Càn không một người trông cậy được bị đánh rơi xuống dưới đài liền không dậy nổi chỉ liếc mắt xem thường. Hắn còn trông chờ gì một đám công tử tay trói gà không chặt. Đánh với hắn còn không thắng làm sao cầm chân được Thần Ẩn a.

Nhưng những Thiên Càn kia thật có chỗ dùng. Thần Ẩn ngoài mặt trấn tĩnh cười nhìn hắn, trong lòng cũng là mệt đến thở hồng hộc. Một đám người tuy rằng không quá cường đại nhưng hắn hai quyền cũng đánh không nổi bốn tay a, huống hồ đây còn là bốn mươi mấy cánh tay, hắn tuy là thần nhưng cũng biết mệt đi.

Thần Ẩn đứng giữa đài, lồng ngực lên xuống hút không khí, bên thái dương chảy xuống hai giọt mồ hôi, bất quá cũng không có người thấy.

Giang Trừng nghiến răng nhìn hắn, ba nén nhang đã hết hắn còn không còn cách khác chỉ có thể cắn răng cầm Tử Điện nhảy đến trước mặt Thần Ẩn. Người kia nhìn thấy hắn tới liền lui một bước, giả cười mà nói: "Ngâm Nhi, ngươi đừng như muốn cắn chết ta như vậy? Ta sợ a?"

Giang Trừng tức giận đến muốn đem Tử Điện quật một cái lên người hắn, nhưng cuối cùng là xem ở bằng hữu mặt mũi cũng là thôi, không kiên nhẫn nói: "Bớt nói nhảm. Chúng ta bây giờ liền đánh."

"Ta thật không muốn đánh với ngươi chút nào…" Thần Ẩn than nhẹ một tiếng cũng chỉ có thể thở dài một hơi, đề quạt phòng thủ.

Giang Trừng nhìn điệu bộ của hắn liền biết hắn để mình ra chiêu trước nhưng Tử Điện còn chưa quất ra hắn liền bị một người từ trên trời rơi xuống nắm lấy hai vai kéo qua một bên.

Thần Ẩn nhìn bóng người vừa tới, âm thầm thở phào một hơi nhẹ nhõm. Cứ nghĩ kế hoạch của hắn xong rồi, vẫn may a, nhân vật chính tới.

"Vãn Ngâm, ngươi không chứ? Có bị thương ở đâu không? Làm sao không nghỉ ngơi? Ngươi để ta xem xem một chút." Lam Hi Thần trên mặt mồ hôi chảy ròng, lo lắng nhìn Giang Trừng một vòng, trái tim thình thịch nhảy đều đang nói lên hắn giờ khắc này có bao nhiêu sợ hãi.

Giang Trừng bị xoay tới xoay lui đến ngơ ngác nhưng nhìn tới xung quanh mọi người đều nhìn lại nơi này liền thẹn quá thành giận trầm một khuôn mặt phất bỏ Lam Hi Thần tay, nhíu chặt mày châm chọc nói: "Ta có hay không bị thương thì liên quan gì đến Trạch Vu Quân. Giang mỗ cùng Trạch Vu Quân cũng không thân đi."

Lam Hi Thần nhìn hắn không một chút thương tổn tảng đá trong lòng cũng thả xuống nhưng vừa nghe lời tuyệt tình của người kia cũng khó trách tâm bị thu một chút. Hắn muốn giải thích cái gì nhưng lời tới bên miệng lại không phát ra được chỉ có thể đứng đó trân trân nhìn Giang Trừng, trong mắt cất giấu không được tràn ra bi thương, cũng giấu không được trên môi thả lỏng nụ cười lẩm bẩm: "Ngươi không sao liền tốt, không sao liền tốt."

Giang Trừng nhìn hắn sắc mặt xanh xao lại nhìn trên trán người kia lấm tấm mồ hôi có tức giận cũng không thể phát. Rốt cuộc vẫn là xuất phát từ quan tâm mà nhíu nhíu mày muốn hỏi han hai câu nhưng lời tới bên miệng lại chợt dừng lại: "Ngươi…. Thôi bỏ đi. Ta không có thời gian cùng ngươi xảo, cút ra ngoài."

Vừa nói dứt lời hắn cũng không muốn nhìn Lam Hi Thần nữa mà là xoay người đối đầu với Thần Ẩn, vung Tử Điện nói: "Chiến nhanh xong sớm. Ra chiêu đi!"

Thần Ẩn nhảy lùi về sau một bước, nhún vai một cái, giơ lên hai tay ra hiệu đầu hàng, nói: "Ai ai ai, hôm nay ta hao quá nhiều sức, đánh không lại ngươi. Ta chịu thua a!"

Nói xong cũng không chờ Tử Điện quất tới liền nhảy khỏi võ đài. Trong một chốc cũng khiến đứng ở bên dưới một đám Thiên Càn dò không được Bắc.

Nhưng là Giang Trừng thì không dễ nguôi giận như vậy. Gọi hắn ra đây, làm ra lớn như vậy thế trận hiện tại liền đơn giản một câu thua cuộc đơn giản như thế, ai cho hắn lá gan.

Cũng mặc kệ người kia thua vẫn là không thua, hắn vung tay liền đánh, Tử Điện bùng bùng nổ điện hướng về Thần Ẩn quất tới. Chỉ là Thần Ẩn thì đánh không trúng một góc áo nhưng đứng bên cạnh hắn mấy cái bị thương Thiên Càn thì không may mắn thế. Kẻ chậm chân chạy không kịp cũng là bị quất cháy xém lưng áo hoặc chân.

Thần Ẩn nhìn Tử Điện đánh ra một đòn màu tím quang mang vô cùng rực rỡ biết lần này Giang Trừng dùng hết mười thành linh lực, đánh không được hắn liền không dừng. Nhưng hắn dù có hao hết tám phần thần lực, Giang Trừng bấy nhiêu tu vi cũng không là gì. Chỉ thấy hắn theo phản xạ mà vung ra quạt giấy, chân chống trên đất, hai tay thi lực dồn vào lòng bàn tay đỡ đòn. Một đoàn màu trắng thần khí từ quạt giấy phát ra đánh tan Giang Trừng vung tới màu tím quang mang, xé mở thế gió hướng đối diện vụt đi. Thần Ẩn nhìn một màn này cũng là sợ hết hồn, không kịp thu thế, thần lực cũng không kìm lại được cứ như thế hướng Giang Trừng đánh tới.

Hắn vội vàng gấp lại quạt, nhanh chân chạy về trước muốn đem bạch quang thần khí thu hồi nhưng Lam Hi Thần nhanh hơn hắn một bước.

Người kia đứng gần, vừa thấy Giang Trừng sắc mặt thay đổi liền hướng về trước nhìn đi, vụt một cái linh lực xé qua trước mặt cũng không kịp nghĩ nhiều dùng mình còn sót lại linh lực tạo thành một tấm lá chắn trước mặt hai người. Bất quá hắn một phàm phu tục tử rốt cuộc là đỡ không nổi thần tiên sức mạnh, lá chắn trong chớp mắt bị đánh vỡ, linh khí va vào nhau tạo ra một luồng địa chấn mạnh mẽ, một phần bị cản lại văng trở về hướng Thần Ẩn khiến người kia cũng chịu không được lui liền ba bước, may mắn trụ được không ngã. Một phần đánh mạnh vào người Lam Hi Thần khiến người kia chống đỡ không đỡ bị văng ra xa, thương tới lục phủ ngũ tạng tầng tầng phun ra từng ngụm máu tươi.

Giang Trừng con ngươi mở lớn, hoảng hốt chạy lại nơi Lam Hi Thần nằm, run rẩy nâng người kia dậy, một lòng hoảng hốt khiến hắn không nói được một câu hoàn chỉnh chỉ có thể lắp bắp mấy tiếng hỏi người kia tình trạng thế nào.

Lam Hi Thần nhìn thấy hắn không sao trong lòng liền yên tâm, ở trước mặt hắn xua tay hai cái, còn cố gượng ra một nụ cười nhạt, mà trấn an hắn: "Ngươi không sao thì tốt. Đừng lo lắng, ta không sao, không ……"

Còn chưa kịp nói xong, một trận tanh ngọt máu tươi liền dâng lên trong cổ họng, thoáng chốc liền chặn ngang hắn lời nói, trong miệng chỉ có thể phun ra từng ngụm máu, muốn gượng ép nuốt xuống cũng làm không được.

Một dạng này doạ Giang Trừng đỏ hai hốc mắt, hắn luống cuống tay chân nắm tay áo của chính mình lau trên miệng Lam Hi Thần vết máu, còn hoảng hoảng hốt hốt mà tự trấn an bản thân: "Lam Hi Thần, ngươi không được xảy ra chuyện gì? Ngươi nghe cho rõ, bản tông chủ ra lệnh cho ngươi không được xảy ra chuyện gì."

Lam Hi Thần trên người đã đau muốn không còn cảm giác, mỗi nơi Giang Trừng chạm vào hắn đều đau hít thở không thông nhưng vẫn là luyến tiếc người này ôm ấp, tuy rằng nói không được nhưng tay vẫn cố sức vuốt đi bên khoé mắt người kia tràn ra ánh lệ, vô lực lắc lắc đầu, nghẹn giọng mà nói: "Đừng… đừng khóc…"

Tựa hồ là mất đi toàn bộ sức lực, hắn tay cũng không trụ được lâu liền rơi xuống, Giang Trừng có đưa tay muốn nắm lại nhưng là chậm như vậy một bước, chỉ có thể nhìn người kia ở trước mắt mình cứ như vậy mà nhắm mắt.

"Lam Hi Thần…… ngươi tỉnh a! Lam Hi Thần…… Lam Hoán…." Giang Trừng như chuỗi hạt đứt dây không tiếng dộng mà rơi xuống, giọng nói cũng kiềm chế không được run rẩy gọi tên người trong lòng, nhưng không có người đáp lại hắn. Hắn trong lòng càng gọi càng sụp đổ, rốt cuộc đều nghẹn ngào nói không nên lời.

Như chợt nhớ ra cái gì như thế, hắn một xoay người liền quỳ hướng Thần Ẩn dập đầu mấy cái liên tục mà nói: "Thần Ẩn, ta cầu xin ngươi, cứu hắn, ngươi cứu cứu hắn. Ngươi muốn ta làm gì đều được, chỉ cầu ngươi cứu hắn."

Thần Ẩn nhìn Giang Trừng trên người quần áo loang lổ máu tươi, tuy rằng không phải máu của hắn cũng là nhìn không được người kia lại có bộ dạng như thế chật vật. Nhưng hắn nói trắng ra thần lực không còn bao nhiêu, lúc nãy một đòn đã dùng hết gần như toàn bộ, nếu muốn cứu thật sự có chút khó khăn. Nếu là hắn lúc trước thì đó chỉ đơn giản là chuyện phất tay áo một cái nhưng hôm nay không giống nhau a!

Thần Ẩn rít một hơi dài, mím mím môi, bất đắc dĩ nói: "Một đòn vừa rồi quá mạnh, ta chỉ sợ…"

"Vậy phải làm sao bây giờ? Ta biết làm sao bây giờ?" Giang Trừng vừa nghe được lời này liền ngẩng đầu, trên trán đã thấy máu, trên mặt nhem nhuốc nước mắt, hắn hoảng loạn nhìn cọng cỏ cứu mạng trước mặt khóc không thành tiếng mà hỏi.

"Ta….."

Thần Ẩn chậc lưỡi một tiếng còn định nói lời gì đột nhiên từ trên trời bay đến một vị thanh y nhân sĩ đáp xuống sau lưng hắn, vừa nhìn thấy hắn liền cúi gập người hành lễ: "Đại nhân, Thần Quân có lệnh mời ngài trở về."

"Aiiiiiii….." Thần Ẩn một mặt khổ đại thù thâm thán một hơi dài. Hắn nhíu nhíu mày, chẹp miệng mấy cái mà nói: "Chưa phải lúc a…." Nhưng như nhớ đến cái gì, hắn hai mắt liền sáng hai bước cũng thành một bước đi đến người kia trước mặt kéo hắn đến Giang Trừng trước mặt mà nói: "Có hắn ở đây Lam Hi Thần liền không lo, ngươi yên tâm đi."

"Hả?????"

Người kia ngơ ngác còn chưa hiểu chuyện gì đã bị Thần Ẩn trịnh trọng nắm chặt hai vai, một mặt cười giảo hoạt nhìn mình, hắn nghe Thần Ẩn nói: "Ngươi làm được, ngươi nhất định cứu được hắn."

Cứ như thế vị thanh y nọ bị đẩy vào dược phòng, Lam Hi Thần cũng được Giang Trừng tự tay bế ngang tới. Người kia nhìn bệnh nhân trên giường lại quay đầu nhìn Thần Ẩn, nhíu nhíu mày, chuyện này trái với luật trời, đại nhân phạm sai có thể không sao nhưng nếu hắn nhúng tay vào việc nhân gian chỉ sợ hắn cái mạng này giữ không được. Hắn ngẩng đầu nhìn Thần Ẩn, trên mặt tuy rằng lạnh lùng nhíu mày nhưng trong giọng nói lại có chút thả nhẹ gọi hai tiếng: "Đại nhân….."

Thần Ẩn rốt cuộc không biết trong lòng người kia có chỗ khó không thể nói, hắn không biết người kia một giúp đỡ có thể tự hại chính mình, chỉ là gật đầu tin tưởng nói: "Còn gọi ta làm gì? Bắt đầu a!"

Rốt cuộc vị kia cũng không nói nữa, thở hắt ra một hơi liền nhận mệnh. Hiếm thấy đại nhân yêu cầu mình điều gì đó, liền làm a! Bất quá thì bị đánh mấy đạo Thiên Lôi, chắc sẽ không chết đâu? Chắc sẽ không đâu?

Để lại dược phòng cho hai người bọn họ, Thần Ẩn liền kéo Giang Trừng đi ra ngoài, mặc kệ người kia một lòng lo lắng không muốn rời khỏi. Nhưng hắn cũng là kéo bất động Giang Trừng, người kia đứng ở ngoài cửa lại không muốn rời đi, có khuyên thế nào cũng mặc kệ cứ như vậy mà đứng ở đó. Thần Ẩn hết cách, chỉ đành trước hết chạy về phòng, hoá về nguyên thần hồi phục trên người hao tổn thần lực.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com