TruyenHHH.com

Hi Trung Edit Thuy Long Ngam

Buổi sáng sau khi thức dậy, lúc Lam Hi Thần lấy dây buộc trán từ dưới gối ra chuẩn bị đeo lên, lại phát hiện dây buộc trán mình xếp ngăn ngắn đã trở nên tán loạn.

Y cảm thấy có chút kinh ngạc, nhưng cũng không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ là do mình ngủ không yên, lập tức dùng linh lực vuốt thẳng dây buộc trán, mới đeo lên.

Giang Trừng nhìn thấy có hơi chột dạ, cứ cảm thấy trên dây buộc trán lưu lại chứng cớ việc xấu mình làm, khi ăn điểm tâm cũng có chút thấp thỏm, có chút không lưu ý đôi mắt liền bay đến trên người Lam Hi Thần, một đôi mắt khẽ mở to.

Thành ra khiến cho Lam Hi Thần có chút không biết làm thế nào, còn nghĩ có phải do buổi sáng mình rời giường quá nhanh, áo mũ không chỉnh tề hay không, y giơ tay chỉnh chỉnh, thấy hành động của Giang Trừng vẫn không thay đổi, cuối cùng lo lắng khẽ hỏi, "Vãn Ngâm, ta có chỗ nào không ổn à, tại sao hôm nay cứ nhìn ta mãi vậy?"

Giang Trừng nghe vậy, lúc này cơm ăn trong miệng còn chưa kịp nuốt xuống lại bị sặc lên, hắn buông bát cơm ho mạnh hai cái, dọa Lam Hi Thần nhảy dựng, cũng vội vàng đặt bát cơm xuống, vươn tay vỗ nhẹ lưng Giang Trừng giúp hắn thuận khí: "Sao lại bất cẩn như vậy?"

Giang Trừng ổn định hơi thở, xua tay với Lam Hi Thần nói, "Trạch Vu Quân lo lắng nhiều rồi, ta nào có nhìn người, người cũng không có chỗ nào không ổn, chỉ là ta nhớ nhóc rượu nếp nên có chút ngẩn người thôi."

Con mèo tham ăn này!

Lam Hi Thần bật cười, lắc đầu có chút không biết nên làm sao, nói: "Ngươi a, không phải hôm qua mới uống sao, thế nào lại muốn uống nữa?"

Giang Trừng ngẩn người, mới hiểu Lam Hi Thần đang nói bình rượu nếp kia, liền đảo mắt nhìn một chút , quệt miệng nói: "Không phải bình rượu nếp kia, là con chó ấy, con chó nhỏ kia tên là rượu nếp."

Cái này làm Lam Hi Thần có chút dở khóc dở cười, y có chút xấu hổ sờ sờ mũi của mình, cười nói: "Sao lại lấy tên như vậy?"

Giang Trừng đúng lý hợp tình nói: "Nhìn thấy giống, người xem nó trắng trắng, lông lại mềm, rất giống rượu nếp! Trạch Vu Quân người không cảm thấy thế sao?"

... Thật sự không cảm thấy.

Lời này Lam Hi Thần đương nhiên sẽ không nói ra, y chỉ gật đầu, đáp: "Ừ, nói vậy mới thấy có điểm giống, Vãn Ngâm đã thích, vậy cứ gọi là rượu nếp đi."

Lam Hi Thần đột nhiên nhớ tới Ngụy Vô Tiện từng điên cuồng mắng qua trình độ đặt tên của Giang Trừng, Lam Hi Thần từng nghe thấy, lại không bận tâm. Thứ nhất, y và Giang Trừng lúc đó cũng không thân quen với nhau, không thể bàn luận sau lưng người khác. Thứ hai, hắn nghĩ tên gọi này được, cũng không kém đâu cả.

Nhưng hôm nay lại thấy như vậy, Lam hi Thần không thừa nhận cũng không được, Ngụy vô Tiện và Giang Trừng không hổ là lớn lên từ nhỏ cùng nhau, mức độ thấu hiểu lẫn nhau khiến người ngoài đều không theo kịp.

Đây là phản ứng sau khi Lam Hi Thần nghe xong, nếu đổi lại lại có Ngụy Vô Tiện ở đây, nhất định hắn còn dễ nói lời châm chọc: Gọi rượu nếp thì sao, tên này ta thấy rất tốt, so với cái gì mà Tiên Tử, Phi Phi, Mạt Lị còn đáng tin hơn, không nhìn ra nha sư muội, mới mấy ngày không gặp, công lực của ngươi tăng cao hơn nhiều.

Chẳng qua nếu nhắc đến rượu nếp, Lam Hi Thần mới nhớ tới bình rượu nếp hôm qua mua, bánh trôi còn cần mình đi làm, liền báo cho Lam Tư Truy đi xuống núi một chuyến mua bột mì và hạt vừng.

Giang Trừng nhìn tấm tắc khen ngợi, "Ta vốn nghĩ người thực sự không nhiễm khói lửa nhân gian, nhìn người làm cơm đã đủ cho ta mở mang tầm mắt, không nghĩ tới Trạch Vu Quân người ngay cả những thức ăn này cũng sẽ làm."

Lam Hi Thần bẻ mặt vừa nhu hòa vừa cười nói: "Nào có khoa trương như Vãn Ngâm nói vậy, mẫu thân ta mất sớm, Vong Cơ xem như ta chăm sóc từ nhỏ, trước đây cũng từng làm cơm ăn cùng hắn, chẳng qua hắn không thích điểm tâm này nọ, sau đó ta cũng làm ít đi."

Lúc nói chuyện, y đã quen tay vo hai viên bột vừa phải, lại lấy kẹp ở trên mặt viên bột khắc mấy vết, sau đó chọn hai hạt vừng ấn vào mặt bột, chỉ thoáng chốc, một con thỏ con cùng một con nhím con liền hiện ra sống động.

Giang Trừng thấy mà kinh ngạc.

Lam Hi Thần bảo Giang Trừng vươn tay ra, đem hai con động vật bằng bột mì nhẹ nhàng đặt vào lòng bàn tay hắn, khẽ cười nói: "Ngoan ngoãn ở chỗ này chơi đi, chờ ta làm bánh trôi xong liền cho ngươi nấu rượu nếp, được không?"

Giang Trừng không nói nên lời, nâng hai con vật yêu thích không rời tay, còn liên tục sờ sờ đầu.

Lam Hi Thần lại nói: "Tay nghề của ta mặc dù không thuần thục, nhưng vẫn biết làm chút ít, Vãn Ngâm nếu thích, vậy hôm nào ta lại làm cái khác, điểm tâm gạo nếp thích không? Hay là thích bánh trứng đường?"

Giang Trừng nghiêng đầu, ngả lên cánh tay, nhẹ nhàng nói: "Chỉ cần là do Trạch Vu Quân làm, ta đều thích."

Lời này ai nghe cũng thích, Lam Hi Thần nghe xong cũng vô cùng thoải mái, y thấy trên lông mi Giang Trừng dính chút bột mì, đầu mi nhiễm một tầng trắng như tuyết, liền vươn tay giúp hắn khẽ thổi đi.

Giang Trừng dường như cảm thấy hơi ngứa, hơi hơi nhắm mắt, ngồi ở đấy nhỏ giọng nói: "Ta thật hâm mộ Lam Trạm."

Lam Hi Thần không rõ vì sao hắn đột nhiên nói ra những lời này, có chút khó hiểu hỏi: "Đang êm đẹp sao bỗng dưng lại bắt đầu hâm mộ Vong Cơ?"

Giang Trừng vẫn khép hờ đôi mắt như trước, chầm chậm nói: "Có ca ca như Trạch Vu Quân người, chẳng lẽ còn không đủ để ta hâm mộ sao?"

"Đây có là gì." Lam Hi Thần cười: "Ta cũng có thể làm ca ca Vãn Ngâm."

"Nhưng ta không muốn người làm ca ca của ta." Giang Trừng do dự, như đã hạ quyết tâm điều gì đấy, sau đó mở to đôi mắt chăm chú nhìn thẳng vào Lam Hi Thần, kiên định nói: "Trạch Vu Quân, lòng ta thương người."

Lam Hi Thần thật sự sững sờ, y bất giác ngừng tay, có chút không thể tin nhìn Giang Trừng nói: "Vãn Ngâm, ngươi..."

"Người không tin sao?" Giang Trừng vừa nhìn vẻ mặt y liền biết suy nghĩ trong lòng y, nhất thời có chút tổn thương.

Lam Hi Thần nhìn hắn đau lòng, liền thở dài, khẽ nói: "Vãn Ngâm, cũng không phải là ta không tin ngươi, chỉ là ngươi còn nhỏ, chỉ sợ không thể phân rõ dựa dẫm với tình yêu, ta biết cha Vãn Ngâm đối với ngươi có chút lãnh đạm, Ngụy công tử cũng không giống người sư huynh xứng chức, cho nên chẳng qua ta đối với ngươi tốt hơn một chút liền khiến ngươi không dứt bỏ được."

"Nhưng mà Vãn Ngâm, đó không phải yêu." Lam Hi Thần lắc đầu lại nói tiếp, "Ngươi tốt như vậy, nếu ta có chút hèn hạ, liền lừa ngươi giam ngươi ở bên người, nhưng ta không thể, không nói ban đầu ngươi thật sự không có hảo cảm với ta, chính là hiện giờ ngươi đối với chuyện tình cảm vẫn rất ngây ngô, ta nào có thể gạt ngươi được chứ? Cho nên, suy nghĩ lại thật kỹ, được không?"

Giang Trừng nghĩ muốn phản bác mình không phải nhóc con, nhưng định mở miệng, lại nhìn thấy đôi mày bất giác nhíu lại kia của Lam Hi Thần, lời nói đến miệng vẫn là nuốt xuống.

Lời nói này của mình, lại khiến đối phương bối rối như vậy?

Giang Trừng vươn tay khẽ vuốt mi tâm Lam Hi Thần, hơi cứng nhắc cười nói: "Lại nhíu mày, không phải đồng ý sẽ không nhíu mày nữa sao? Ta sẽ suy nghĩ kỹ, người coi như lời vừa rồi của ta chưa từng nói đi."

Lam Hi Thần sờ sờ đầu Giang Trừng, áy náy nói: "Vãn Ngâm, thực xin lỗi..."

Giang Trừng lắc đầu: "Đừng nói xin lỗi, người cũng chưa từng có lỗi gì với ta. Chỉ là lời nói vừa rồi của Trạch Vu Quân còn tính không? Ta... còn có thể gọi người là ca ca không?"

Lam Hi Thần gật đầu, "Đương nhiên có thể, Vong Cơ gọi ta huynh trưởng, Vãn Ngâm có thể giống y gọi ta như vậy."

"Ta không muốn gọi giống y." Giang Trừng lại từ chối, hỏi tiếp: "Đúng rồi, đã lâu như vậy, nhưng ta vẫn chưa biết tên Trạch Vu Quân."

Lam Hi Thần thuận tiện nói: "Tên ta có một chữ Hoán." Dứt lời, nhẹ nắm lấy tay Giang Trừng, viết xuống một chữ trong lòng bàn tay.

"Lam... Hoán sao?" Giang Trừng thì thào: "Vậy ta gọi người Hoán ca ca được không?"

Lam Hi Thần đương nhiên đều nghe hắn: "Được."

Như vậy cũng tốt, Giang Trừng nghĩ thầm.

Không làm người trong lòng người được, liền làm người thân đi, từ nay về sau cùng y, cũng coi như có quan hệ thân thiết.

Cuối cùng thì đã là bèo nước gặp nhau, gió thổi qua không còn chút dấu vết.

(Ps:

Lúc trước Lam đại gọi Vãn Ngâm liền hứa sẽ có một chương gọi Hoán ca ca này, cuối cũng cũng làm được. Chỉ là, tôi cảm thấy, tiếng ca ca này, thật chẳng bằng không gọi.Con thỏ và con nhím Lam đại khắc, con thỏ đương nhiên tượng trưng cho Lam đại, dù sao tổ truyền là con thỏ, con nhím tất nhiên tượng trưng cho Giang Trừng, mặc dù có rất nhiều người cảm thấy Giang Trừng kiêu ngạo giống mèo, nhưng tôi cảm thấy, có một thân đầy gai nhọn chống lại thế giới này, lại có một cái bụng mềm mại, rất giống Giang Trừng, không phải sao?)

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com