Hi Trung Dam Chim
Giang Trừng hắn ngầm mỉa mai những đứa nhóc hắn một tay giáo dưỡng chỉ bảo chăm sóc bây giờ phản nghịch hết rồi cảm giác như chính mình đang bị bán đi vậy.------------------Kim Lăng: *hắt xì * cảm giác có ai đang nói gì mình thì phảiGiang Thanh Nhiên :*hắt xì x2* nghiệp tới nhanh ngoài dự tính của mình rồi.
-----------------Lam Hi Thần thấy Giang Trừng chăm chú suy nghĩ thứ gì đó thì quay qua cất giọng nói với hắn " Vãn Ngâm chúng ta tới rồi ngươi ra sau bình phong tắm rửa trước đi nước vẫn còn ấm tí ta sẽ tự dùng linh lực cho nước ấm lại sau" y mỉm cười chăm chú nhìn hắn." Trạch Vu Quân" đến bây giờ Giang Trung hắn mới để ý cách xưng hô của y , không ngờ từ khi nào y lại có thể gọi tên tự của hắn một cách thoải mái vậy." Hửm... Vãn Ngâm có gì muốn nói sao?" Lam Hi Thần nở nụ cười tựa gió xuân mà nhìn hắn." Ta và ngươi quan hệ tốt lên từ khi nào vậy? Ngươi cũng thật tự nhiên khi gọi tên tự của ta đấy lễ nghi của Lam Gia các ngươi giục bỏ hết rồi à!" Giang Trừng gằn giọng quay sang nhìn y nói." A...." Lam Hi Thần hơi lúng túng nên không thể đáp lại được ,y cũng không biết tại sao lại có thể gọi tự của hắn thoải mái như vậy chính y cũng cảm thấy mỗi khi gọi vậy sâu bên trong lại trào dâng một cỗ ấm áp lạ thường cứ vậy không quản lễ nghi mà nói.Biết không có thời gian suy nghĩ Lam Hi Thần liều một phen vậy " Giang tông chủ.. Thật ra Lam mỗ là muốn kết bằng hữu với ngươi vậy gọi tự được rồi nhỉ" Lam Hi Thần nói xong nhanh chóng đưa tay áo lên che miệng rồi quay đầu sang hướng khác.Khi nghe được câu trả lời Giang Trừng triệt để đóng băng ,lần đầu tiên có kẻ dám thốt lên hai từ 'bằng hữu' với hắn mà đây lại còn là trời cao trăng sáng thế nhân ca tụng Trạch Vu Quân. Sau sự việc của Nguỵ Vô Tiện hắn
không dám mở lòng với ai nữa lúc ấy chưa là tông chủ có điểm yếu cũng chẳng ai quan tâm nhưng bây giờ hắn chính là tông chủ một nhà ,nếu muốn đứng được ở tu chân giới, có điểm yếu là điều không thể.Lam Hi Thần thấy khuôn mặt do dự của hắn , y cũng nở nụ cười mà xoa nhẹ mu bàn tay hắn " Vãn Ngâm không chấp nhận cũng không sao , ta chỉ muốn tìm một lí do để tìm hiểu sâu hơn về ngươi tuy vậy không biết Giang tông chủ có thể cho phép Lam mỗ gọi tự của ngươi có được không?".Giang Trừng đang tính quay sang thoả thuận thì cảm nhận được sự ấm áp trên tay khi nhân thấy đó là do y hắn liền rụt tay quát " KHÔNG! bất cứ gì cũng không !" tuy vô tình là thế nhưng vành tai Giang Trừng đã đỏ và khuôn mặt nóng đến mức muốn nổ tung không thể che giấu.Một màn đó đều được thu vào mắt Lam Hi Thần, y cũng chỉ cười khổ mà đáp lại với sự kiên quyết đó của hắn " Đó là quyết định của Giang tông chủ, Lam mỗ cũng không thể phản bác vậy Giang tông chủ hãy coi nãy giờ là tại hạ thất lễ".Sau khi cả hai tắm rửa xong....." Ngươi cứ ngủ trên giường, ta cũng không nghĩ Trạch Vu Quân đây có thể quen ngủ dưới đất cũng không thể cho Trạch Vu Quân đây chịu ủy khuất" Giang Trừng chỉ tay lên chiếc giường nhỏ ở đó mà nói.Nhìn thấy hắn bày sẵn đồ dưới đất, y cũng không thể cản vì y không có tư cách đó cũng chỉ biết cười khổ lần hai mà làm theo lời hắn nói " Đa tạ".Giờ Mão.......Ngay khi nhìn thấy hai người Lam Hi Thần và Giang Trừng, Giang Thanh Nhiên nhanh chóng chạy qua lúc nhìn thấy Giang Trừng cô liền trêu hắn " Ay ya , Trừng ca ca đêm qua mất ngủ à mắt huynh đen như trét mực lên vậy thật mắc cười quá đi hahaah" cô lăn lộn cười nói." A Nhiên ! ngươi nên chú ý ngôn từ không thôi ta liền đánh gãy chân ngươi, vốn là tông chủ một nhà việc thức đêm mất ngủ vì đống công vụ đó là điều quá đỗi bình thường " Giang Trừng sử dụng con ngươi sát khí nhìn Giang Thanh Nhiên.Thật sự Giang Trừng hắn không muốn cho ai biết rằng giữa giờ sửu bị một tên được gọi là trời cao trăng sáng lôi lên giường và ôm cứng ngắt, quả là lực tay Lam Gia có khác tuy ngủ nhưng hắn cũng không gỡ nổi cánh tay đang ôm mình ,mà quái nào hắn cũng không ngờ tới y có sở thích ôm gì đó mới ngủ được không biết y còn có những sở thích kì lạ gì nữa không ." Khụ khụ" Lam Hi Thần đưa tay áo che miệng mà ho nhẹ một tiếng " Đêm qua không ăn gì liền đi ngủ chắc bây giờ ai cũng đói , hay chúng ta tìm gì đó bỏ bụng chờ đến giờ tỵ tiếp tục khởi hành " Lam Hi Thần ngại ngùng mà lên tiếng vì y cũng nhận thức được chuyện tối qua và y chắc chắn đó không phải sở thích mà là cố ý , ai bảo Vãn Ngâm sở hữu mùi liên hương thật dễ chịu.Mọi người ăn xong , Giang Thanh Nhiên đã thông báo sẽ đi dạo chợ một hồi sẽ về Giang Trung và Lam Hi Thần cũng nhàn nhã ở gian phòng thưởng trà với bầu không khí ngượng ngùng , Lam Hi Thần đang tính tìm gì đó để bắt chuyện giải toả không khí thì nghe tiếng chạy gấp đến." Trừng ca!" Giang Thanh Nhiên mặc lễ nghi đạp cửa xông vô "Ngươi nháo cái gì lễ nghi bị cẩu gặm rồi à!" Giang Trừng mất hứng thưởng trà liếc mắt đến Giang Thanh Nhiên mà nói." A ... thôi kệ đi , hình như nãy ta thấy pháo cầu cứu của người Lam Gia huynh nó bắn lên ở phía tây cách không xa nơi này ta nghĩ nên đến xem thử nên mới chạy vội về đây" Lam Hi Thần nãy giờ vẫn im lặng đến khi Giang Thanh Nhiên nói mới nhẹ nhíu mày mà bỏ tách trà xuống đáp lại." A Nhiên, ngươi cho ta hỏi làng này tên là gì?" Giang Thanh Nhiên nghe Lam Hi Thần hỏi cũng quay sang " Nãy dạo chợ muội đã được nghe tên làng này là Linh Xiên phía tây cách đây không xa là rừng Hoả Tinh".Lam Hi Thần nghe được câu trả lời liền cảm thấy cái tên rất quen thuộc như đã được nghe ở đâu , y nhanh chóng lục lại kí ức thì biết đệ đệ Vong Cơ cùng đạo lữ đã nói sẽ ngang qua nơi này du ngoạn. Khi biết được đó có thể là Lam Vong Cơ , Lam Hi Thần cầm Liệt Băng trên tay quay sang nói với hai người Giang Trừng cùng Giang Thanh Nhiên " Chúng ta đi thôi không thể chậm trễ " Giang Trừng cùng Giang Thanh Nhiên tỏ ý dược liền quay sang cầm Tam Độc cùng Thiên Thảo* , ba người ngự kiếm bay đến Hoả Tinh.Rừng Hoả Tinh......Khi ba người đáp xuống nơi bắn pháo hiệu đó thì không thấy bất cứ gì kể cả vết tích giao đấu , Lam Hi Thần tu vi cao khi đáp xuống đã biết xung quanh có gì không ổn , thấy Giang Trừng tính đi thăm dò xung quanh Lam Hi Thần vội đưa tay can hắn lại nói nhỏ " Vãn... Giang tông chủ khoan đã đừng gấp có người ".Giang Trừng nhanh chóng gật đầu định quay sang thông báo với Giang Thanh Nhiên thì thấy cô đã mất tích , đại não Giang Trừng đã báo hiệu kịch liệt ,không thể nào có người giấu khí tức giỏi đến mức có thể qua mặt được Tam Độc Thánh Thủ trong tu chân giới người này tu vi quả không tầm thường." Lam Hi Thần , ngươi có vẻ đã biết chúng ta bị bẫy rồi" Giang Trừng liếc mắt cười mỉa mai với y mà nói.Nghe Giang Trừng kêu tên mình trong khoản khắc này trong lòng Lam Hi Thần có chút hoan hỉ mang theo đó là cảnh giác nâng cao. Lam Hi Thần quay sang đối mắt nở nụ cười chứa đầy sự ôn nhu không giống như mọi ngày với hắn mà đáp." Đúng thế , hai ta mắc bẫy rồi"----------------------------------------
Mn chắc sẽ thắc mắc ts mới t4 mà tôi đã đăng, tôi đang tự kiểm điểm bản thân vì nói một đằng làm một nẻo xin mn bỏ qua chắc chắn sẽ không có lần sau tại tui nổi hứng đăng thôi á , mai vẫn sẽ có chap mới mong mn kiên trì đón nhận tôi:(((Chap sau sẽ có bất ngờ cho A Nhiên nhà ta:]
-----------------Lam Hi Thần thấy Giang Trừng chăm chú suy nghĩ thứ gì đó thì quay qua cất giọng nói với hắn " Vãn Ngâm chúng ta tới rồi ngươi ra sau bình phong tắm rửa trước đi nước vẫn còn ấm tí ta sẽ tự dùng linh lực cho nước ấm lại sau" y mỉm cười chăm chú nhìn hắn." Trạch Vu Quân" đến bây giờ Giang Trung hắn mới để ý cách xưng hô của y , không ngờ từ khi nào y lại có thể gọi tên tự của hắn một cách thoải mái vậy." Hửm... Vãn Ngâm có gì muốn nói sao?" Lam Hi Thần nở nụ cười tựa gió xuân mà nhìn hắn." Ta và ngươi quan hệ tốt lên từ khi nào vậy? Ngươi cũng thật tự nhiên khi gọi tên tự của ta đấy lễ nghi của Lam Gia các ngươi giục bỏ hết rồi à!" Giang Trừng gằn giọng quay sang nhìn y nói." A...." Lam Hi Thần hơi lúng túng nên không thể đáp lại được ,y cũng không biết tại sao lại có thể gọi tự của hắn thoải mái như vậy chính y cũng cảm thấy mỗi khi gọi vậy sâu bên trong lại trào dâng một cỗ ấm áp lạ thường cứ vậy không quản lễ nghi mà nói.Biết không có thời gian suy nghĩ Lam Hi Thần liều một phen vậy " Giang tông chủ.. Thật ra Lam mỗ là muốn kết bằng hữu với ngươi vậy gọi tự được rồi nhỉ" Lam Hi Thần nói xong nhanh chóng đưa tay áo lên che miệng rồi quay đầu sang hướng khác.Khi nghe được câu trả lời Giang Trừng triệt để đóng băng ,lần đầu tiên có kẻ dám thốt lên hai từ 'bằng hữu' với hắn mà đây lại còn là trời cao trăng sáng thế nhân ca tụng Trạch Vu Quân. Sau sự việc của Nguỵ Vô Tiện hắn
không dám mở lòng với ai nữa lúc ấy chưa là tông chủ có điểm yếu cũng chẳng ai quan tâm nhưng bây giờ hắn chính là tông chủ một nhà ,nếu muốn đứng được ở tu chân giới, có điểm yếu là điều không thể.Lam Hi Thần thấy khuôn mặt do dự của hắn , y cũng nở nụ cười mà xoa nhẹ mu bàn tay hắn " Vãn Ngâm không chấp nhận cũng không sao , ta chỉ muốn tìm một lí do để tìm hiểu sâu hơn về ngươi tuy vậy không biết Giang tông chủ có thể cho phép Lam mỗ gọi tự của ngươi có được không?".Giang Trừng đang tính quay sang thoả thuận thì cảm nhận được sự ấm áp trên tay khi nhân thấy đó là do y hắn liền rụt tay quát " KHÔNG! bất cứ gì cũng không !" tuy vô tình là thế nhưng vành tai Giang Trừng đã đỏ và khuôn mặt nóng đến mức muốn nổ tung không thể che giấu.Một màn đó đều được thu vào mắt Lam Hi Thần, y cũng chỉ cười khổ mà đáp lại với sự kiên quyết đó của hắn " Đó là quyết định của Giang tông chủ, Lam mỗ cũng không thể phản bác vậy Giang tông chủ hãy coi nãy giờ là tại hạ thất lễ".Sau khi cả hai tắm rửa xong....." Ngươi cứ ngủ trên giường, ta cũng không nghĩ Trạch Vu Quân đây có thể quen ngủ dưới đất cũng không thể cho Trạch Vu Quân đây chịu ủy khuất" Giang Trừng chỉ tay lên chiếc giường nhỏ ở đó mà nói.Nhìn thấy hắn bày sẵn đồ dưới đất, y cũng không thể cản vì y không có tư cách đó cũng chỉ biết cười khổ lần hai mà làm theo lời hắn nói " Đa tạ".Giờ Mão.......Ngay khi nhìn thấy hai người Lam Hi Thần và Giang Trừng, Giang Thanh Nhiên nhanh chóng chạy qua lúc nhìn thấy Giang Trừng cô liền trêu hắn " Ay ya , Trừng ca ca đêm qua mất ngủ à mắt huynh đen như trét mực lên vậy thật mắc cười quá đi hahaah" cô lăn lộn cười nói." A Nhiên ! ngươi nên chú ý ngôn từ không thôi ta liền đánh gãy chân ngươi, vốn là tông chủ một nhà việc thức đêm mất ngủ vì đống công vụ đó là điều quá đỗi bình thường " Giang Trừng sử dụng con ngươi sát khí nhìn Giang Thanh Nhiên.Thật sự Giang Trừng hắn không muốn cho ai biết rằng giữa giờ sửu bị một tên được gọi là trời cao trăng sáng lôi lên giường và ôm cứng ngắt, quả là lực tay Lam Gia có khác tuy ngủ nhưng hắn cũng không gỡ nổi cánh tay đang ôm mình ,mà quái nào hắn cũng không ngờ tới y có sở thích ôm gì đó mới ngủ được không biết y còn có những sở thích kì lạ gì nữa không ." Khụ khụ" Lam Hi Thần đưa tay áo che miệng mà ho nhẹ một tiếng " Đêm qua không ăn gì liền đi ngủ chắc bây giờ ai cũng đói , hay chúng ta tìm gì đó bỏ bụng chờ đến giờ tỵ tiếp tục khởi hành " Lam Hi Thần ngại ngùng mà lên tiếng vì y cũng nhận thức được chuyện tối qua và y chắc chắn đó không phải sở thích mà là cố ý , ai bảo Vãn Ngâm sở hữu mùi liên hương thật dễ chịu.Mọi người ăn xong , Giang Thanh Nhiên đã thông báo sẽ đi dạo chợ một hồi sẽ về Giang Trung và Lam Hi Thần cũng nhàn nhã ở gian phòng thưởng trà với bầu không khí ngượng ngùng , Lam Hi Thần đang tính tìm gì đó để bắt chuyện giải toả không khí thì nghe tiếng chạy gấp đến." Trừng ca!" Giang Thanh Nhiên mặc lễ nghi đạp cửa xông vô "Ngươi nháo cái gì lễ nghi bị cẩu gặm rồi à!" Giang Trừng mất hứng thưởng trà liếc mắt đến Giang Thanh Nhiên mà nói." A ... thôi kệ đi , hình như nãy ta thấy pháo cầu cứu của người Lam Gia huynh nó bắn lên ở phía tây cách không xa nơi này ta nghĩ nên đến xem thử nên mới chạy vội về đây" Lam Hi Thần nãy giờ vẫn im lặng đến khi Giang Thanh Nhiên nói mới nhẹ nhíu mày mà bỏ tách trà xuống đáp lại." A Nhiên, ngươi cho ta hỏi làng này tên là gì?" Giang Thanh Nhiên nghe Lam Hi Thần hỏi cũng quay sang " Nãy dạo chợ muội đã được nghe tên làng này là Linh Xiên phía tây cách đây không xa là rừng Hoả Tinh".Lam Hi Thần nghe được câu trả lời liền cảm thấy cái tên rất quen thuộc như đã được nghe ở đâu , y nhanh chóng lục lại kí ức thì biết đệ đệ Vong Cơ cùng đạo lữ đã nói sẽ ngang qua nơi này du ngoạn. Khi biết được đó có thể là Lam Vong Cơ , Lam Hi Thần cầm Liệt Băng trên tay quay sang nói với hai người Giang Trừng cùng Giang Thanh Nhiên " Chúng ta đi thôi không thể chậm trễ " Giang Trừng cùng Giang Thanh Nhiên tỏ ý dược liền quay sang cầm Tam Độc cùng Thiên Thảo* , ba người ngự kiếm bay đến Hoả Tinh.Rừng Hoả Tinh......Khi ba người đáp xuống nơi bắn pháo hiệu đó thì không thấy bất cứ gì kể cả vết tích giao đấu , Lam Hi Thần tu vi cao khi đáp xuống đã biết xung quanh có gì không ổn , thấy Giang Trừng tính đi thăm dò xung quanh Lam Hi Thần vội đưa tay can hắn lại nói nhỏ " Vãn... Giang tông chủ khoan đã đừng gấp có người ".Giang Trừng nhanh chóng gật đầu định quay sang thông báo với Giang Thanh Nhiên thì thấy cô đã mất tích , đại não Giang Trừng đã báo hiệu kịch liệt ,không thể nào có người giấu khí tức giỏi đến mức có thể qua mặt được Tam Độc Thánh Thủ trong tu chân giới người này tu vi quả không tầm thường." Lam Hi Thần , ngươi có vẻ đã biết chúng ta bị bẫy rồi" Giang Trừng liếc mắt cười mỉa mai với y mà nói.Nghe Giang Trừng kêu tên mình trong khoản khắc này trong lòng Lam Hi Thần có chút hoan hỉ mang theo đó là cảnh giác nâng cao. Lam Hi Thần quay sang đối mắt nở nụ cười chứa đầy sự ôn nhu không giống như mọi ngày với hắn mà đáp." Đúng thế , hai ta mắc bẫy rồi"----------------------------------------
Mn chắc sẽ thắc mắc ts mới t4 mà tôi đã đăng, tôi đang tự kiểm điểm bản thân vì nói một đằng làm một nẻo xin mn bỏ qua chắc chắn sẽ không có lần sau tại tui nổi hứng đăng thôi á , mai vẫn sẽ có chap mới mong mn kiên trì đón nhận tôi:(((Chap sau sẽ có bất ngờ cho A Nhiên nhà ta:]
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com