TruyenHHH.com

Hi Trung Chi Con Nhung Mua Nho

 Tu Chân giới vẫn có những khoảng thời gian yên bình ngắt quãng, tỷ như hiện tại. 

 Trong những sạp kể chuyện ven đường vẫn thường có những dị bản khác nhau của chuyện trong quá khứ, một vì không thực sự hiểu về sự việc khi xưa, hai vì thỏa sức tưởng tượng, thu hút tò mò của người qua đường. 

 Hôm nay, trời thoáng đãng, vẫn như mọi khi, sạp hàng của A Phi đã chật kín người. Hắn bắt đầu luyên thuyên về các dị bản khác nhau. Kể rằng, năm ấy, mẫu đơn nát tan, chôn vùi trong hàng ngàn lớp đất đá ở Quan Âm miếu, chất kín từng tầng kết giới, Vân Mộng giữ trọn lời hứa bảo hộ. Vong Tiện cùng nhau phiêu bạt giang hồ. 

 Không lâu sau, một tu sĩ săn đêm ở địa phận Ôn thị năm xưa tìm thấy một viên ma châu. Ma châu chiếm lấy cơ thể hắn, tàn sát đồng môn trong âm thầm, hút lấy sức mạnh mà ẩn mình vào bóng đêm. Vẫn nói, Âm Hổ phù ngày trước khuấy động Tu Chân giới đằng đẵng mấy chục năm trời cũng là sản phẩm có nguồn gốc từ Ôn thị, viên ma châu này thực không đơn giản. 

 Tu sĩ bị điều khiển kia tên Chương An, là đệ tử của một gia tộc nhỏ trên địa phận của Thanh Hà Nhiếp thị. Nhiếp Hoài Tang là tông chủ, một phen tin tức này nổ ra đem đến cho y thật nhiều phiền toái. Những ngày thư gửi về từ việc do thám, bầu trời Bất Tịnh thế tưởng như sấm chớp mây mù chưa thể tan. 

 Các gia tộc một bên lo việc gia tăng kết giới, thắt chặt giờ giấc, bảo vệ bách tính an toàn, một bên sắp xếp thời gian ngồi xuống cùng nhau tìm ra phương án đối phó. So với Xạ Nhật Chi Chinh, huyết tẩy Loạn Táng Cương hay sự kiện Quan Âm miếu đều mang sức nặng bất phân thắng bại. Lam Hi Thần cũng vì chuyện này mà xuất quan. Suy cho cùng, y là tông chủ, tu vi thuộc hàng đầu, không thể ngoảnh mặt làm ngơ với sự suy tồn của Tu Chân giới được. 

Dưới sự lãnh đạo của Nhiếp Hoài Tang, Thanh Hà Nhiếp thị đã vác đao bổ ngang xẻ dọc truy tìm ra những thông tin cần thiết về ma châu. Đứa con thứ hai của Kỳ Sơn Ôn thị cũng giống như Âm Hổ phù, mang quỷ khí, có lợi trong việc tăng sức mạnh cho người tu ma đạo. Lẽ thường có hại cho tu sĩ bình thường, bởi nó có thể lục tìm tâm ma, những phần đau đớn trong lòng người, khơi mào rồi tìm cách điều khiển vật chủ thành máy chém người. 

 Nhiếp Hoài Tang hoàn thành xong thông cáo đưa đến, bốn bề lặng như tờ. Một phần suy tư, một phần còn đang nghiền ngẫm từng con chữ, phần còn lại không biết nên nói gì, trông chờ vào đánh giá của các đại gia chủ. 

 Giang Trừng mân mê tờ giấy, thoạt nhìn không ra biểu cảm. 

 Ngụy Vô Tiện ngồi bên Lam Vong Cơ ở phía đối diện lén để ý tới từng tiểu tiết. Ôn thị trước nay là những khoảng kí ức tang thương, nỗi đau để lại trên máu thịt Giang Trừng vẫn âm ỉ từng ngày. Hiện tại sóng gió nổi lên lại có liên quan đến Ôn thị, liệu rằng có cứa thêm vết thương nào lên thân xác Giang Trừng không?

 Kết thúc buổi họp, kế sách được thông qua vẫn là việc bảo vệ tốt bách tính, từng tốp tu sĩ ưu tú theo các gia chủ truy tìm Chương An, kết hợp với Di Lăng lão tổ diệt trừ mối nguy hại. Đính kèm là Hàm Quang Quân bên cạnh, phòng trường hợp ngựa chạy về đường cũ. Sự phòng bị của giới Tu Chân với Ngụy Vô Tiện không hề thuyên giảm, dường như luôn trong thế kịch khung. 

...

 Vân Mộng, Giang Trừng dẫn theo một vài đệ tử kiểm tra kết giới ở Quan Âm miếu thêm lần nữa. Một Chương An lúc ẩn lúc hiện, không rõ đang nơi nào đột nhiên lôi ra thêm hai cỗ hung thi đặc oán niệm thì Ngụy Vô Tiện có rút hết lãnh ngộ cả đời cùng Tàng Thư các di động bên cạnh y cũng không gánh nổi trận mưa máu này. 

 Sự khó khăn trong việc ma châu là không thể xác định rõ vị trí của Chương An, thành ra không thể tóm lấy. Giang Trừng sau khi đi một vòng, tiện tay châm lên nén hương cho không gian không bị cái lạnh của cơn mưa bên ngoài ảnh hưởng. Ngụy Vô Tiện bước vào, hiếm khi phía sau không thấy Lam Vong Cơ đi theo. 

"Giang Trừng." 

 Ngụy Vô Tiện nhìn khói từ nén hương tỏa ra, thuận ra một tiếng gọi. Y hiểu Giang Trừng nhận thấy bước chân của mình, chỉ là vẫn muốn gọi để hắn quay đầu lại. 

 Chương An dưới sự điều khiển của ma châu, giết người, thao túng thi thể gần như là cùng một phương pháp với Ôn thị năm xưa. Con rối, ma đạo, hung thi, Ngụy Vô Tiện đợi Giang Trừng quay đầu lại, nhìn trong mắt hạnh người kia hiếm khi không có tia cay nghiệt, nhịn xuống khóe miệng tính cong lên, tiếp lời:

"Bùa chú cùng kết giới ở quan tài không dễ tháo gỡ."

 Giang Trừng nhìn về phía Ngụy Vô Tiện một hồi lâu, sau đó mới khẽ nhếch miệng.

"Di Lăng lão tổ đã cam đoan như vậy, ta tuyệt không nên có nghi hoặc."

"Chỉ là...", Ngụy Vô Tiện đã đứng song song với Giang Trừng, dường như tái hiện lại những năm tháng tuổi trẻ, hai người sóng vai đồng hành cùng nhau. Ánh mắt của Giang Trừng di chuyển về tượng Quan Âm trên cao, xong cuối cùng đặt lại trên người Ngụy Vô Tiện, khóe miệng chưa hạ xuống "vạn vật đều có lỗ hổng."

 Ngụy Vô Tiện khoanh tay, cứ lặng im mà đứng cùng Giang Trừng. Hai người lớn lên cùng nhau, không giống nhau không vào chung một cửa, chính y cũng có phần lo sợ, Chương An sẽ dùng sức đem lên Nhiếp Minh Quyết và Kim Quang Dao. Ma đạo, Ngụy Vô Tiện đã dạo bước đến những khoảng trời nào, còn những phần nào y chưa biết đến, Chương An có khai phá nó không?

 Mưa bên ngoài càng thêm to, những hạt mưa đáp trên tán lá, hai đệ tử Vân Mộng bên ngoài cũng lặng thinh. Mùi máu tanh bốc lên đường đột, nghe như có tiếng xương khớp bị bẻ gãy, mặt đất rung chuyển bởi hàng ngàn bước chân. Giang Ngụy hai người đồng loạt quay đầu, gió lạnh lướt qua bên mặt, Tử Điện và Trần Tình xuất chiến. 

 Tử Điện đánh bật một đám hung thi ra ngoài cửa Quan Âm miếu, theo sát phía sau, tiếng sáo Trần Tình chế trụ những cỗ thi thể nằm yên dưới đất. Ẩn trong tiếng mưa rơi có tiếng cười khàn đặc, âm thanh như từ dưới địa phủ vang lên không rõ gọi tên ai, rồi những làn khí đen bao quanh lấy Giang Trừng và Ngụy Vô Tiện. Hai đệ tử Vân Mộng bên ngoài đã bị rút đi hồn phách, mắt không có lấy con ngươi, cầm lên bội kiếm tấn công về phía Giang Ngụy. 

 Đèn vẫn sáng, nhưng không khí chằng chịt màu quỷ dị. Tia điện phát ra từ Tử Điện miễn cưỡng đem Giang Trừng cùng Ngụy Vô Tiện bảo hộ an toàn. Di Lăng lão tổ tập trung thổi sáo, đảo ngược thế chỉ huy, chống lên một tốp hung thi đánh lại. 

 Một đường đánh tới, bàn tay đen òm với móng vuốt nhọn dài lao đến, cách Ngụy Vô Tiện một khoảng ngắn ngủi liền bị Tam Độc hất văng. 

"Cuối cùng cũng chịu xuất hiện!"

 Giang Trừng một tay cầm Tử Điện đánh tới hướng luồng khí đen, một tay Tam Độc chém giết mấy cỗ hung thi cản đường. Ngụy Vô Tiện thổi sáo theo sát sau. Ngưng một đoạn lấy hơi, y chỉ kịp nhắc Giang Trừng một câu "Cẩn thận!" đã phải vào nhịp, đem hung thi trước mắt đá đi. Cơ thể Mạc Huyền Vũ yếu ớt, Ngụy Vô Tiện đá không được xa lắm. 

 Giang Ngụy hai người phối hợp, vừa bảo vệ mình vừa ngăn cản có vật xâm phạm đến quan tài. Bên ngoài trời đã lóe lên những đường kiếm sáng, tu sĩ các gia tộc khác đáp xuống. Đạo linh kiếm rạch ngang từng hạt mưa chém tới, bén nhọn đốn gục khá nhiều hung thi. 

 Tiếng đàn vang lên, Lam Vong Cơ đã đến. 

 Theo đó, Sóc Nguyệt luồn lách theo bước khí đen, cuộc rượt đuổi bắt đầu. 

...

 Một hồi chém giết, sắc vàng của mẫu đơn trên áo người Lan Lăng đã bị nhuộm đỏ, Kim Lăng và Lam Tư Truy chỉ huy đội đệ tử gia tộc ngăn cản hung thi, đánh đến ta tàn mà địch cũng tan liền đỡ lấy nhau đến Quan Âm miếu hỗ trợ. Vừa vào đến nơi đã là cảnh tượng mà Kim Lăng phải giữ lấy mi mắt ở yên, máu tươi bắn lên tường, đồ đạc đổ vỡ, những bụi nhang trải mịn dưới sàn. Đèn đã tắt gần hết, chính giữa, khí đen hóa hình, Chương An bị trói buộc bởi linh quang xanh lam của Sóc Nguyệt, đang quỳ một gối, gương mặt méo mó cười cợt. 

  Tất cả ai trông cũng có bị nhuốm bẩn, những tà áo có bụi, máu và vô vàn thứ khác. Lam Hi Thần duy trì giai điệu, trói yên Chương An. Ngụy Vô Tiện am hiểu ma đạo hơn, soi xét đánh giá. Lam Vong Cơ theo sát phía sau bảo hộ. Còn Giang Trừng, một mực đứng yên, ánh mắt không rời đi khuôn mặt Chương An đã biến dạng ra đủ loại hình thù. 

 Cuối cùng, lúc Ngụy Vô Tiện cúi xuống dán bùa lên Chương An, tính đem về để các bậc tiền bối nghiên cứu cùng thì gã thoát ra khỏi vòng trói của Lam Hi Thần, biến ra mũi dao đâm về phía Ngụy Vô Tiện. Lam Vong Cơ phía sau lập tức túm lấy y kéo về, mà phía trước, Tử Điện của Giang Trừng hất văng mũi dao, nó đâm vào cột đình bên cạnh. Chưa kết thúc, Giang Trừng liền thấy cánh tay nhói đau, móng tay của Chương An đâm vào da thịt. Tử Điện thấy chủ nhân gặp nguy hiểm, đánh về phía Chương An, nhưng gã đã héo úa ngã bịch xuống đất, mà khói đen thoát ra từ cỗ thi thể theo dòng máu chảy chui tọt vào trong Giang Trừng. Sau đó, ý thức Giang Trừng phút chốc bị rút đi, cả cơ thể rơi vào vòng tay của Lam Hi Thần. Linh quang màu lam lần nữa thoát ra từ Sóc Nguyệt, đem vết thương ở tay Giang Trừng bọc thành một hàng ấn kí lơ lửng. 

 Tất cả hung thi đều ngã gục xuống đất, khói đen thoát ra bay về vết thương Giang Trừng, xong hết thảy bị chém bay bởi Kim Lăng đang mở lối chạy về phía Tam Độc Thánh Thủ. 

 Linh quang bao bọc lấy tay Giang Trừng lóe lên từng đợt không ngăn nổi máu đen chảy xuống. Lam Hi Thần bế xốc Giang Trừng lên, ngự kiếm bay thẳng về Cô Tô. Tác phong của tông chủ Lam thị nhanh đến chớp mắt, Ngụy Vô Tiện giật lấy tay áo Lam Vong Cơ, mặt cắt không còn giọt máu. Cả hai cùng Truy Lăng ngự kiếm đuổi theo. Lam Cảnh Nghi nhận lệnh chạy đến, đảm nhiệm chỉ huy thu dọn tàn cuộc.

...

  Người trong lòng vẫn ở yên bất động, Lam Hi Thần rối hơn tơ vò. Chặng đường từ Vân Mộng về đến Cô Tô, trưởng bối tinh thông y thuật xách kì trân dị bảo chạy tới cứu chữa, người kia máu vẫn không ngừng chảy. Khi linh quang của Sóc Nguyệt gỡ ra, linh lực Lam gia truyền vào người Giang Trừng khống chế sự xâm nhập sâu hơn của ma châu, thất khiếu Giang Trừng như hỏng van, chảy máu ồ ạt, khiến một phen cả kinh.

 Hai nguồn sức mạnh đánh nhau trong người, y sư Lam thị đành dừng lại tất cả. Linh lực không truyền vào nữa, máu cũng chảy chậm lại dần. Từng chậu nước bưng vào bưng ra miễn cưỡng giữ được cho Giang Trừng một thân gần như sạch sẽ. 

 Ngụy Vô Tiện bên ngoài đi qua đi lại mấy vòng, xong không nhịn được mở cửa đi vào. Y sư đã lui đi hết, trong phòng còn ba người Lam Hi Thần, Giang Trừng và Ngụy Anh. Từng lớp mành hạ xuống che khuất người nằm trong, Ngụy Vô Tiện gắng hết sức lời lẽ lôi được Lam Hi Thần đang ngồi cạnh giường ra ngoài, để lại y cùng Giang Trừng bên trong. 

  Ngụy Vô Tiện có tu ma đạo, năm xưa Âm Hổ phù cũng là tay y khai phá toàn bộ sức mạnh. Nếu thật sự ma châu này cùng xuất xứ từ Ôn thị thì danh Di Lăng lão tổ cũng không nên để gọi cho vui. 

 Ngụy Vô Tiện rút ra Trần Tình, khúc nhạc vang lên một hồi lâu. Người phía bên ngoài cũng hiểu rằng, cùng một dạng phải chăng sẽ dễ nói chuyện hơn. Cùng với nhân phẩm và tình nghĩa của hai người Giang Ngụy, ắt không làm hại nhau. 

...

  Mấy canh giờ sau, Trần Tình đã hạ xuống, Ngụy Vô Tiện cuối cùng cũng đợi được Giang Trừng tỉnh lại. Y đã ngẫm nghĩ từ lâu, xét ở nhiều khía cạnh, việc Chương An vô tình bị ma châu điều khiển, rồi đúng theo tính toán của bọn họ xuất hiện ở Quan Âm miếu, khuấy động không khí một hồi liền chui tọt vào người Giang Trừng, kéo theo cả Ngụy Vô Tiện bước vào. Hẳn không đơn giản. 

 Ngụy Vô Tiện không châm đèn, ngoài những tia sáng từ ngoài hắt vào, trong phòng thật khó khăn để nhìn rõ ai với ai. Y phỏng đoán, Cô Tô song bích vẫn đợi ở ngoài, nhưng tình thế hiện tại, để họ ở ngoài là tốt nhất. 

 Theo hướng ánh sáng, Ngụy Vô Tiện thấy Giang Trừng vẫn còn sức ngồi dậy, vén lên tấm mành ngăn trở tầm mắt. Y liền tiến tới, cố định rèm rồi lui về chỗ cũ. 

"Ngươi tỉnh rồi, Giang Trừng."

 Giang Trừng để mặc tóc xõa ra, vắt qua vai, lớp trung y đã thay qua màu trắng của Lam thị. Hắn men theo cảm giác mà nhìn về phía Ngụy Vô Tiện, nhìn thấy y bình tĩnh như kia, hẳn đã nghĩ ra điều gì đó. 

"Chuyện này, là do ta sơ suất." 

 Ngụy Vô Tiện đặt Trần Tình ở trên bàn, tay không đi đến bên giường. Giang Trừng nhìn lên, xong đưa tay chạm qua vết thương dù đã quấn băng nhưng vẫn rịn máu, bỗng cười: "Vậy sao?"

  Giang Trừng ngồi bất động như vậy một hồi. Nhấc lại chuyện cũ, việc đoạt xá, hiến xá có khả năng xảy ra, nhưng là có mang đến cho thiên hạ một trận đại loạn không đều phụ thuộc vào mục đích của thuật pháp này. 

 Xạ Nhật Chi Chinh rồi vây quét Loạn Táng Cương, một loạt sự kiện diễn ra liên tiếp khiến cho việc thu dọn tàn cuộc chưa hoàn toàn triệt để. Những tàn xưa tích cũ, cấm thuật còn lưu lạc khắp nơi, khó tránh gặp kẻ gian ác. 

 Thuật con rối Ôn Nhược Hàn sử dụng, thao túng mặt trận Tu Chân ra sao, ai trải nghiệm cũng thấy rét lạnh trong lòng. Tiếp theo đó, hung thi oán khí nặng nề như Nhiếp Minh Quyết, mọi người đã phải dùng sức như nào mới khống chế được. 

"Mọi chuyện đều nằm trong kế hoạch của kẻ gian, ngươi cũng không cần tự trách." 

 Giang Trừng cởi đi lớp băng cuốn ở tay, máu vẫn tiếp tục chảy theo dòng xuống bàn tay hắn. 

 Có một vài lời nói của thiên hạ, suy ra thì không có sai. Vân Mộng nếu Ngụy Vô Tiện trở về, sẽ có thể vươn tay ra bao xa. 

 Vậy nên, lão tổ thân thể ma đạo đã chọn, cũng nên tận tụy hết lòng vì nó. 

 Mà vị nào đó mang kim đan của lão tổ, hơn mười năm trời giữ lấy Trần Tình, nghiên cứu bao cổ thư về ma đạo. Thật sự không thể có đôi bài nào phù hợp hơn. 

 Giang Ngụy hai người sau nhiều cách trở, nay tụ họp đôi ngả, đánh một trận cuối cùng quyết định. 

 Giang Trừng đưa cánh tay mang vết thương lên, giữa song kiệt cũng chỉ ánh mắt là hiểu ý nhau. 

"Ngươi có nguyện ý đánh cược không?"

 Ngụy Vô Tiện bắt lấy tay hắn, kiên định mà trả lời: "Ta nguyện ý!"

 Trần Tình nằm yên trên bàn, Tử Điện hóa rắn bò ra bên ngoài tìm gặp Kim Lăng. Trong phòng không đèn mà sáng lóa, song bích cảm thấy dị thường, mở cửa chạy vào, không thấy máu chảy, chỉ thấy hai cỗ thi thể nằm yên trên mặt sàn lạnh lẽo, không nhúc nhích. 

 Vân Mộng song kiệt, cùng về với đất trong một đêm. Ma châu cũng biến mất. Tu Chân giới thoáng sóng yên biển lặng hai mươi năm...

...

Hết chương 1.

HP 08/02/2025


 Truyện mình xây dựng sẽ có nhiều cái vô lý, mình không anti nhân vật nào, nên mọi người thấy chỗ nào sai sai cứ nhắn mình sửa chứ đừng buông lời lẽ cay độc nhaaaaaa..

 Mình cảm ơn nhiềuu

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com