Hi Trung Abo Thuong Cung Bich Lac Ha Hoang Tuyen
Mưa bão, biển động, cột sóng cao lớn ầm ầm đập vào nhau vỡ toang. Biển cả đen ngòm tối tăm tựa như ẩn giấu một con quái vật chỉ trực chờ kéo người xuống.Cả đoàn người ngự kiếm trên cao nhìn biển cả thăm thẳm vô tận bên dưới, sống lưng không tự chủ được mà lạnh toát. Ngọc bội của Nhiếp Hoài Tang một đường dẫn bọn họ tới đây, cách nơi Cảnh Nghi gặp nạn khá xa. Họ hít một hơi thật sâu để lấy thêm can đảm, đồng loạt thu kiếm, lao xuống biển cả đang nổi giận. Họ bơi sát nhau, từng nhóm nhỏ liên tục điểm danh để đảm bảo quân số. Tị thủy dược chỉ có thể giúp bọn họ hô hấp và giảm một phần áp lực dưới nước nhưng không thể nói chuyện với nhau, một khi đã bị tách đoàn thì rất khó tìm lại. Nước biển đen ngòm sâu thăm thẳm không thấy đáy, họ bơi theo ánh sáng le lói từ viên ngọc bội phát ra, càng lúc càng lặn xuống sâu.Họ cứ bơi, bơi mãi, thấy áp lực đè xuống thân thể lớn dần, nhiệt độ nước cũng lạnh dần.Trong lòng biển, ngoài tiếng ục ục ầm ì của các dòng nước dịch chuyển ra, một tiếng ầm vang trầm thấp đột ngột vang vọng khiến lồng ngực mỗi người đều chấn động. Kim Lăng bơi lên cao hướng về phía đội ngũ, giơ tay làm ký hiệu bảo mọi người chú ý nguy hiểm. Trong cả đoàn, cậu là người duy nhất từng thấy dị thú kia, vừa nghe thấy tiếng kêu cậu đã lập tức nhận ra là nó. Đầu óc lần lượt hiện ra cảnh dị thú dang rộng đôi cánh bay trên bầu trời, điều khiển mưa gió, rồi đột ngột từ dưới biển trồi lên như một ngọn núi, há miệng thật lớn kéo Cảnh Nghi xuống biển. Cả người cậu cảm thấy lạnh toát, tay siết chặt lấy Tuế Hoa, ngay cả Tư Truy ở bên cạnh đang cố gắng an ủi cậu cũng không thể khiến cậu hoàn toàn bình tĩnh lại. Lam Hi Thần và Giang Trừng lo lắng nhìn sang cậu, một bên chuẩn bị tinh thần nghênh chiến. Không để họ kịp suy tính nhiều, một luồng nước mạnh đập tới khiến cả thân thể họ bị đẩy văng về phía sau. Da thịt bị va chạm đau đớn, đầu óc choáng váng, trước mắt là một mảnh mơ hồ.Chờ định thần lại, tròng mắt của họ đồng loạt co rút, cả người sững sờ, hô hấp dường như ngừng lại.Cảnh tưởng kinh diễm tới nỗi đời này khó thể quên nổi.Giữa lòng biển mênh mông u tối, một dị thú to lớn đang đang di chuyển. Tuy đã nghe A Mộ A Triều và Kim Lăng nói về dị thú to lớn với đôi cánh xé rách cả bầu trời, họ cũng không thể tưởng tượng được nó to lớn đến thế, thậm chí lớn hơn Phượng Hoàng không biết bao nhiêu lần.Thân hình nó đồ sộ, lớn như một hòn đảo, hai vây vươn dài rẽ nước, gần như choán hết toàn bộ tầm mắt họ. Dạ thịt dị thú rắn chắc đầy sức mạnh, lấp lánh màu lam bạc soi rọi cả một vùng tối tăm.Bắc Minh hữu ngư, kỳ danh vi Côn. Côn chi đại, bất tri kỳ kỷ thiên lý dã. Hóa nhi vi điểu, kỳ danh vi Bằng. Bằng chi bối, bất tri kỳ kỷ thiên lý, nộ nhi phi, kỳ dực nhược thùy thiên chi vân.Biển Bắc có con cá gọi là cá Côn, mình dài không biết mấy ngàn dặm. Nó biến thành con chim gọi là chim Bằng, lưng rộng không biết mấy ngàn dặm, khi tung cánh bay thì cánh nó như đám mây trên trời.Có lẽ... Mộ A Triều đã đoán đúng, dị thú này rất có thể là Côn Bằng trong truyền thuyết.Cả đoàn gắng gượng bơi sát nhau, giữ vững vị trí, ở trong trạng thái sẵn sàng chiến đấu.Côn Bằng bơi vòng quanh, mỗi khi nó rẽ vây đập đuôi hay lộn người, cả vùng nước xung quanh đều chuyển động mãnh liệt đem cả đoàn choáng váng. Đừng nói đến việc nếu dị thú tấn công có thể chống đỡ được không, chỉ duy đến việc gồng mình duy trì vị trí không để bị các luồng nước hất đi này thôi đã gần như làm họ kiệt sức.Cả đoàn một bên căng thẳng luôn trong trạng thái sẵn sàng chiến đấu, một bên giữ vững đội hình, gắng gượng tiếp tục di chuyển. Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn. Thời gian không đợi một ai, thay vì tiếp tục dè chừng, họ cứ vậy mà liều mình tiến lên. Có lẽ là do may mắn, cá lớn dường như chỉ theo dõi bọn họ, không hề có ý định tấn công.Không gian xung quanh dần trở nên đen kịt tựa như nuốt trọn lấy họ. Cả đoàn di chuyển trong dao động kinh khủng của sóng nước, tiếng ngâm trầm trầm rung khắp lồng ngực làm sống lưng họ lạnh toát.Họ di chuyển rất lâu, ánh sáng của ngọc bội trên tay Lam Hi Thần bỗng nhiên sáng rực lên hơi lơ lửng giữa dòng nước rồi ngay lập tức lụi tắt. Không gian im lìm tới đáng sợ.Đoán được xung quanh khu vực này có vấn đề, chỉ đợi lệnh của tông chủ nhà mình, môn sinh chia nhau ra tìm kiếm. Càng tìm lại càng thấy kì lạ, họ sử dụng hết tất cả bùa chú và pháp khí đem theo để kiểm tra, nơi đây không có kết giới, cũng không phải thuật che mắt. Dòng biển vẫn chảy bình thường, độ ấm bình thường, mọi thứ đều bình thường.Họ đang lơ lửng trong nước, không gần đáy, cũng không ở sát một vách đá hay bất kỳ vật thể nào. Xung quanh toàn là nước biển, và cũng chỉ có mỗi nước biển, không còn gì khác. Tựa như giữa hư vô này có một bí mật gì đó, mà cũng lại tựa như chẳng có gì cả.Họ như rơi vào tuyệt vọng, xung quanh là nước biển đem ngòm lạnh lẽo, tiếng kêu trầm thấp ầm vang của dị thú lại bắt đầu vọng khắp. Lần này dị thú không hiền hòa như trước, động tác quẫy người càng lúc càng mạnh mẽ, từng khối nước xô nhau khiến họ thậm chí dù vận linh lực nhưng vẫn dần bị hất văng khỏi vị trí. Mỗi lần họ cố gắng bơi ngược trở lại, cá lớn càng thêm điên cuồng gầm thét khiến đầu họ đau như bị xé toạc, hai tai ong ong, lồng ngực trấn động mãnh liệt.Lòng biển bị khuấy động đục ngầu. Sức ép mạnh tới nỗi dù có dùng tị thủy dược và liên tục đưa linh lực bảo vệ kinh mạch, cả người họ vẫn bị đè nén tới khó thở, tứ chi run rẩy liên tục.Trong cơn xoáy nước kinh hoàng, thỉnh thoảng có người bị áp lực hất văng ra, đồng môn lại luống cuống cố sức kéo người trở về. Kim Lăng, Lam Tư Truy và những môn sinh tu vi cao gồng người mình chịu tới nỗi khuôn mặt dần trở nên đỏ gắt, môn sinh tu vi yếu hơn thậm chí xuất hiện tình trạng ngũ tạng tổn thương, máu đỏ thẫm hộc ra nhanh chóng bị biển cả xóa sạch.Trong hỗn loạn, một âm thanh cao vút trong trẻo vang lên. Tiếng tiêu giữa tiếng ầm vang sôi sục của biển cả và gầm rú của dị thú tựa như một dòng suối nhỏ mát làm đầu óc đang mờ mịt bỗng chốc thanh tỉnh. Lam Tư Truy cảm thấy đè nén trên thân thể giảm bớt, thân thể lảo đảo được một đôi tay cứng cáp mà dịu dàng giúp đỡ trụ vững. Hắn nhìn lo lắng trong đôi mắt của ái nhân, nhấc khóe môi tái nhợt khẽ cười, lắc đầu, không tiếng động an ủi. Kim Lăng quan sát y không có vấn đề lớn liền thở phào trong lòng. Khả năng bơi lội của hắn không tệ, vừa rồi bị ảnh hưởng nhiều nhưng may mắn vẫn trụ được, một bên còn có thể kéo thêm Lam Tư Truy. Hồi nhỏ mỗi lần tiểu thúc thúc bận rộn, hắn lại lẽo đẽo theo cữu cữu, nhiều khi thời điểm hắn ở Liên Hoa Ổ thậm chí còn nhiều hơn ở Kim Lân Đài. Phóng tầm mắt ra xung quanh, quả nhiên Giang gia đệ tử tuy vẫn chật vật nhưng vẫn còn có thể hai tay kéo thêm vài người xung quanh giúp họ ôn định thân thể.Tiếng tiêu vang lên réo rắt trong trẻo, dị thú vẫn đang điên cuồng nhưng động tác đã chậm rãi đi nhiều, khiến dây thần kinh đang căng chặt của họ được một giây nới lỏng.Chỉ kịp hít thở vài hơi thật sâu ổn định lại khí tức, Lam Tư Truy từ túi Càn Khôn ôm lấy cổ cầm, mắt khẽ cụp xuống, lắng tai nghe tiếng tiêu mỏng nhẹ giữa hàng loạt tạp âm, ngón tay thon dài chậm rãi gảy đàn. Môn sinh Lam gia chỉ cần còn đủ sức lực đều cố gắng góp một phần sức hòa cùng vào điệu nhạc. Dần dần, lòng biển vốn đang sôi sục cũng trở nên an tĩnh, chỉ còn tiếng cổ cầm vang vọng cùng tiếng tiêu thánh thót.Côn Bằng không điên cuồng nữa, chỉ nhẹ nhàng vẫy đuôi, dường như cũng đang thưởng thức đoạn nhạc này.Lam Hi Thần cảm nhận được sự biến chuyển của dị thú, nhẹ nhàng thở phào một hơi trong lòng, tiếp tục thuần thục thổi tiêu, cảm nhận linh lực đang cuồn cuộn tiêu hao.Môn sinh Lam gia thiện âm luật, họ thông thạo không chỉ một hai nhạc cụ. Tuy mỗi người đều có một loại nhạc khí thuận tay nhất, nhưng trong hoàn cảnh này, đa số đệ tử đều chọn cổ cầm.Trừ Lam Hi Thần.Tiêu là một trong các loại nhạc khí sử dụng kém hiệu quả nhất khi chiến đầu dưới nước. Khác với các nhạc cụ thuộc bộ dây như cổ cầm, tiêu sáo sử dụng các cột khí dao động tạo thành âm thanh. Trong môi trường nước, nếu cổ cầm chỉ tốn thêm hai phần linh lực để giữ các nốt vang lên chính xác, thì tiêu sáo phải cần thêm đến sáu bảy phần linh lực mới có thể thổi ra được đúng điệu nhạc. Giang Trừng không hiểu lắm về nhạc, nhưng hắn thấy huyết sắc trên gương mặt Lam Hi Thần đang rút đi, gân xanh trên cổ cũng nổi lên mỗi lúc một rõ ràng, liền vội vàng truyền linh lực sang cho đạo lữ.Lam Hi Thần và Giang Trừng những ngày qua diệt tà túy vốn đã chịu nội thương không nhỏ, lại tiếp tục ngựa không dừng vó đến đây, tuy nhìn không quá có vấn đề nhưng chính bản thân họ biết rằng cơ thể họ không chống chịu được lâu.Cứ tiếp tục thế này không phải là cách. Cảnh Nghi chưa rõ tung tích, ngọc bội chỉ đường trên tay Lam Hi Thần đã sớm ảm đạm, môn sinh ba nhà cũng đang cố sức gắng gượng từng chút sức lực cuối cùng.Lam Hi Thần thổi tiêu, ngón tay thon dài trắng nhợt nhẹ nhàng lướt trên Liệt Băng, cảm nhận từng rung động nhỏ trên bạch ngọc mỗi khi âm thanh của dị thú vang lên. Y hiểu rõ Liệt Băng, quen thuộc đến từng âm sắc, từng rung động trên ống tiêu, bởi vậy mới đánh cược một hồi.Đánh cược liệu Liệt Băng có thể hiểu được âm thanh của dị thú hay không. Lam Hi Thần dồn linh lực lên đầu ngón tay, vừa tiếp tục tấu khúc cùng môn sinh, vừa chậm rãi cảm nhận Liệt Băng.Vừa rồi y suy đoán tâm trí Côn Bằng có chiều hướng không ổn định nên mới tấu một khúc An tức. Tuy rằng may mắn có hiệu quả, nhưng đây là trị ngọn không trị gốc. Côn Bằng là Thượng cổ linh thú, chắc chắn có linh trí, tựa như Phượng Hoàng vậy.Khúc nhạc lặp lại ba, bốn lần. Bỗng nhiên, tiếng tiêu ngừng, tiếng đàn theo đó cũng chậm rãi dừng lại.Xin hỏi người là ai? Tại sao lại tạo dị tượng ở đây? Tại sao lại đưa bạn chúng tôi đi?Nghe được tiếng tiêu, toàn bộ môn sinh Lam gia sững người lại. Tông chủ, người đang... Vấn linh sao?Giữa không gian im lìm, bóng tối bao trùm, tiếng tiêu lại vang lên lần nữa. Nếu nghe hiểu, xin hãy đáp lại. Chúng tôi chỉ tìm người, tuyệt không có ý mạo phạm.Lần này, không ngờ dị thú lại hồi đáp. Theo tiếng gầm lớn của dị thú, dây đàn của toàn bộ môn sinh tính tang vang lên:Không biết.Ngừng lại một chút, dây đàn lại rung lên: Khí tức của hai ngươi rất quen thuộc, cả bản nhạc vừa rồi nữa.Trừ môn sinh Lam gia ra, hai nhà Giang Kim nghe đều không hiểu, Giang Trừng cũng vậy. Hắn thấy Lam Hi Thần buông Liệt Băng xuống, dịu dàng nhìn hắn, cố gắng nói thật chậm để hắn có thể đọc môi.Giang Trừng trầm lắng suy nghĩ một chút, nhẹ kéo bàn tay y viết một chữ 'Mộ', rồi nhìn thật sâu vào đôi mắt phương của đối phương, mấp máy môi hỏi: Đã quên, đúng không?Lam Hi Thần không đáp, chỉ nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay hắn, rồi đưa Liệt Băng lên môi, hỏi:Người liệu có quen A Mộ chăng?Dị thú to lớn nghe được câu hỏi, trầm ngâm gầm một tiếng, rồi lại như chịu đựng một đau đớn tột độ, nó gầm lớn, sóng âm kinh khủng tới nỗi làm bọn họ đều văng người ra xa, phun ra một bụng máu.Dị thú đau đớn quằn quại một chỗ, nước bị khuấy lên đục ngầu. Tiếng đàn lại bắt đầu vang lên nhưng dường như không còn tác dụng như trước. Môn sinh không ít người thương nặng, một số người còn trực tiếp ngất đi.Đúng lúc hỗn loạn, Giang Trừng đụng phải một vật trong ống tay áo, chớt nhớ ra đây là vật A Mộ đưa cho hắn lúc sắp rời đi.Một bó hoa khô nho nhỏ, buộc bằng một sợi dây lụa mềm mại, bên cạnh có một chiếc chuông bạc. Giang Trừng không chút xa lạ với chiếc chuông này, đây thậm chí còn là do hắn tự tay dạy A Mộ cách làm. Tuy hình dạng không giống với chuông bạc của Giang gia, nhưng âm thanh cũng có tác dụng thanh tỉnh tương tự.Giang Trừng nhìn vật nhỏ trong tay, không chút do dự ném hoa nhỏ cùng chuông bạc lên, dùng linh lực dần đường, để nó dần trôi lững thững về phía dị thú, trong lòng thầm cầu nguyện.Dường như thành tâm thành ý của hắn được trời cao nghe đến, Côn Bằng nghe thấy tiếng kêu đinh đang lảnh lót của chuông bạc thì chủ động bơi tới. Lúc đầu là tò mò xen với dè chừng, sau dần như bừng tỉnh, dùng cái đầu to lớn lại gần, dịu dàng chạm nhẹ.Bằng mắt thường, hắn thấy từ vị trí chạm vào chuông bạc kia, từng chùm sáng dần dần lan tỏa khắp thân thể to lớn, lấp lánh như một giải ngân hà, nhẹ nhàng chiếu sáng cả lòng biển tối đen, những đôi mắt quan sát dường như cũng tràn ngập ánh sáng.Đại ngư ngâm lên một tiếng thật dài, trầm thấp tựa như tiếng ca xinh đẹp nhất trần gian. Sau đó, cả thân thể to lớn vỡ vụn, rơi xuống tản mác như vụn sao lấp lánh..Giang Trừng từ trong mộng mị tỉnh lại, cả người nhẹ nhàng ấm áp thoải mái như được tắm trong ánh nắng. Hắn nằm trong vòng tay ấm áp quen thuộc, mùi hương ngọc lan tràn ngập trong phổi, cố họng ngâm nhẹ một tiếng, đôi mi rung động mấy lần rồi mới mở mắt.Thoáng nhìn thấy khung cảnh xa lạ xung quanh, ký ức trước khi ngất đi xuất hiện liên tục trong đầu hắn tựa như đèn kéo quân, Giang Trừng ngay lập tức cảnh giác kéo lấy tay Lam Hi Thần lay tỉnh y. Lam Hi Thần vốn đang mờ mịt cũng ngay lập tức tỉnh táo lại, bàn tay to lớn nắm chặt lấy tay Giang Trừng.Lúc này, họ mới nhận ra họ đang nằm trên một cánh đồng hoa rộng lớn, không khí thoang thoảng mùi hương tươi mát của đất đai cây cỏ, bên cạnh còn có dòng suối nhỏ róc rách chảy quanh. Trên trời cao, thái dương đang tỏa ánh sáng dìu dịu ấm áp, mây lững lờ trôi, nơi xa xa còn có một căn nhà gỗ.Lam Hi Thần và Giang Trừng nhìn hoàn cảnh yên bình cũng không dám buông lỏng, cẩn trọng thăm dò xung quanh.Căn nhà đơn sơ, khói bếp vương vít, mùi gạo chín nồng ấm, bên vườn rau còn có một vài dụng cụ làm nông, bắt cá. Trong sân có một nữ hài chỉ khoảng hai tuổi, mặc chiếc váy màu hồng xinh xắn. Bé con ngồi trong lòng nam tử cao lớn, cất tiếng hát đứt đoạn, khe khẽ lắc lư đôi chân nhỏ bé."Đã đến đây rồi, các vị liệu có phiền ngồi xuống đây cùng ta trò chuyện một lát chăng?" Nam tử đang tết tóc cho bé con chậm rãi ngẩng đầu lên, chuẩn xác nhìn về phía họ, bình đạm cất tiếng.Giọng nói y trầm thấp, vang vọng, không vồ vập mà mang vẻ giản dị và đôn hậu làm họ bất giác thả lỏng:'"Ta biết mọi người còn nhiều điều thắc mắc, nhưng xin hãy tin tưởng ta, trước giờ ta chưa từng muốn hại mọi người.""Những người còn lại trong đoàn vẫn đang nghỉ ngơi ở khu vực đằng kia, cậu bé mà ta lỡ kéo xuống cũng ở cùng, hẳn vừa rồi hai vị cũng đã nhìn thấy họ."Lam Hi Thần và Giang Trừng nhìn nhau, cẩn thận đánh giá người phía trước. Đúng là vừa rồi hai phu phu đã tìm thấy cả đoàn môn sinh ba nhà nằm ở cách chỗ họ tỉnh dậy không xa, rải rác mỗi người một chỗ khắp cánh đồng hoa. Kim Lăng, Tư Truy và Cảnh Nghi cũng đều ở đó, tất cả đều đang ngủ say, thậm chí thỉnh thoảng còn nói mớ."Người là Côn Bằng." Lam Hi Thần lên tiếng hỏi: "Lam mỗ đoán không sai chứ?"Nam tử khẽ cười, mái đen xoăn ngắn xõa đến vai nhẹ cọ lên y phục bằng vải thô: "Không sai, Côn Bằng là ta." Bàn tay to lớn hơi ngăm đen của y nhẹ nhàng véo má bé gái, giọng đầy yêu chiều: "Còn đây là ái nữ nhà ta, xinh chứ?"Y rót hai chén nước, đặt về phía hai phu phu: "Hàn xá đơn sơ, lấy nước thay trà, mong hai vị đừng chê.""Ta nghe A Mộ kể nhiều về hai phụ thân của bé. Lần đầu gặp mặt đã gây ra nhiều chuyện như vậy, thất lễ rồi."Giang Trừng thấy dáng vẻ bình thản như không của Côn Bằng, trong cổ như nghẹn cục tức nuốt không trôi. Mày hắn nhíu chặt, muốn đập bàn mà sợ kinh động đến đứa bé, chỉ có thể gằn giọng:"Ngươi còn biết thất lễ? Náo loạn cả trời đất lên như vậy, rốt cuộc ngươi muốn làm gì? A Mộ coi trọng ngươi như vậy..."Hắn nhìn bó hoa khô xinh xắn được để trên bàn đá, dây lụa vốn tuột ra đã được buộc lại cẩn thận, ngón tay hơi mập mạp của nữ hài chạm nhẹ vào chuông bạc thỉnh thoảng vang lên tiếng đinh đang."Vì sao ngươi cố gắng tiếp cận thằng bé, rõ ràng ngươi đã..." "Đã chết rồi." Giọng Côn Bằng bình đạm, tay ôm chặt nữ hài trong lòng, nói tiếp câu bỏ lửng của Giang Trừng: "Đã chết từ rất lâu rồi."Y khẽ cười, nhìn thật sâu vào bó hoa nho nhỏ trên bàn, trong mắt khẽ ánh lên vệt nước, cố tình không nhắc đến A Mộ, giọng còn mang theo một tiếng thở dài thật khẽ:"Hôm nay Côn Bằng ta kính nhờ các vị tiễn một đoạn đường cuối, được chứ?".
06/11/2022
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com