Hi Trung Abo Thuong Cung Bich Lac Ha Hoang Tuyen
Nhà của phu phu Hi Trừng là một nhà đông con.Đúng, không sai!Nhà của Trạch Vu Quân Lam Hi Thần và Tam Độc Thánh Thủ Giang Vãn Ngâm chính xác là một nhà đông con.Nếu chỉ khoảng sáu năm trước đây, khi sự kiện Quan Âm Miếu cùng Đồ Điểu mới kết thúc, có tên thầy bói dởm nào nói cho họ câu này, hẳn là sẽ bị Lam Hi Thần đáp lại bằng một nụ cười xã giao nhất trong các loại xã giao, Giang Trừng sẽ trực tiếp mắng hai câu rồi đá mông tên kia ra khuất tầm mắt.Mẹ nó! Thời điểm ấy hắn còn đang bị âm dương rối loạn đến cả ngày hộc máu, cơ thể tiều tụy chỉ còn vài tháng để sống, còn viết cả mấy tờ di chúc cùng chuẩn bị hậu sự. Tên dở hơi nào dám phán là hắn không những cùng một tên Thiên Càn kết làm đạo lữ, lại tiếp tục cùng y sinh từng này đứa nhóc, chỉ sợ tên thầy bói kia không còn toàn vẹn mà bước ra khỏi được Liên Hoa Ổ.Bói vớ bói vẩn, lão tử mắt để dưới mông mới tin tên lừa đảo nhà ngươi!.Giữa đông, Liên Hoa Ổ từ trên xuống dưới phủ một màu trắng xóa. Trên các mái ngói lưu ly, tuyết thật dày che đi màu sắc diễm lệ vốn có, lại thêm vào ấy mấy phần thanh thanh lạnh lạnh. Tuyết vẫn đang rơi, cứ bông này nối tiếp bông kia rơi xuống, đậu lên mái ngói, lên lan can, lên mảnh sân rộng, lên khung cửa nhỏ. Sáng sớm, nắng vàng nhạt trong trẻo chiếu qua tán lá rộng, trải lên lớp tuyết càng làm nó dường như lấp lánh trong ánh mặt trời, làm cả không gian bừng sáng lên. Ánh sáng trong trẻo xuyên qua ô cửa sổ, phủ lên trên thân mình của hai người đang say ngủ trong phòng.Đã cuối giờ Thìn chuẩn bị sang giờ Tỵ, bên ngoài đã sáng rõ, vậy mà trong Tư thất vẫn là một mảnh im lìm. Cả không gian im lặng, chỉ có tiếng hít thở nhè nhẹ của người đang ngủ.Trên giường lớn, dưới lớp chăn bông dày dặn ấm áp, có hai thân ảnh cao lớn đang ôm chặt lấy nhau. Trên người họ chỉ khoác một lớp trung y, tóc để xõa, trải lên gối trắng muốt một suối tóc đen nhánh.Nam tử đằng sau ôm thật chặt thân thể ái nhân vào ngực, đầu y vùi bên sau ót hắn, chỉ để lộ vầng trán cao ngất cùng đôi mắt phượng đang nhắm chặt, dưới mắt còn có một quầng thâm nhạt màu lộ mấy phần tiều tụy.Người còn lại lưng nằm trong ngực y, đầu gác lên tay y, thụy nhan như họa. Nam tử ấy dáng người thon dài không kém người đằng sau, tế mi hạnh mục, đầu mày đuôi mắt đều là thoải mái, an nhiên nghỉ ngơi.Trong phòng kín gió ấm áp, chậu than cháy tí tách vang lên, mang theo nhiệt khí xua đi giá lạnh. Tin hương trong phòng có chút nồng hơn mọi khi, hòa quyện lấy nhau, vương vít không rời.Hôm qua, khoảng đầu buổi chiều, Giang Trừng bắt đầu có dấu hiệu muốn sinh. Đau ngắn đau dài, lăn lăn lộn lộn tới giờ Hợi mới có thể lần lượt đưa ba bé con xuất thế. Lần nay sinh so với lần đầu thực sự thuận lợi hơn rất nhiều. Mấy đứa nhỏ ra rất nhanh, chỉ như đợi đến thời điểm thích hợp là cứ vậy nhanh chóng đi ra.Bởi vậy, sinh xong mấy đứa, Giang Trừng vẫn còn đủ tỉnh táo để ngắm nhìn mấy tiểu anh nhi thêm một lát, đợi các y sư kiểm tra sức khỏe cho bé con, mãi tới lúc Lam Hi Thần giúp đỡ lau người xong rồi mới trầm trầm thiếp đi.Lam Hi Thần thấy ái nhân ngủ, cẩn thận xem mạch tượng xác nhận thân thể hắn không bị thương tổn gì lớn mới chậm rãi thở ra một hơi. Tuy nói là thuận lợi, sinh sản tự cổ chí kim đều là dạo qua quỷ môn quan một vòng. Trong suốt cả quá trình, y đều không dám để bản thân có một giây buông lỏng. Nhìn thấy ái nhân vất vả, cả người bị mồ hôi thấm ướt, đau đớn tới mức dù cắn chặt răng vẫn bật ra tiếng rên rỉ từ tận yết hầu, tim y như có ngàn vạn con dao cùn đang từng nhát từng nhát chọc phá.Cả ba lần sinh, y đều không thể giúp gì nhiều, chỉ có thể ôm chặt hắn vào lòng, không ngừng truyền linh lực sang giúp hắn điều hòa lại khí tức vì đau đớn mà rối loạn, lại thả ra nồng đậm tin hương giúp hắn phần nào bớt đi đau đớn cùng căng thằng.Mỗi lần như vậy, y lại thầm trách bản thân mình vô dụng, thậm chí đến lời cam kết cùng với hắn cũng chẳng thể đảm bảo được, để hắn phải vất vả hết lần này đến lần khác.Vén sợi tóc mai vì vừa mới lau rửa mà vẫn còn mang chút ướt át qua tai, y nhẹ nhàng hôn bên thái dương hắn, mang theo tràn trân trọng cùng yêu thương. Một giọt nước mắt run rẩy từ khóe mi y rơi xuống, trong trẻo ấm nóng chạm vào da thịt mượt mà, đọng lại thật lâu vẫn chưa rời đi..Tới đầu giờ Hợi, Giang Trừng mới trong mộng mị mà chầm chậm tỉnh lại. Mí mắt nặng nề kéo lên, hình ảnh đầu tiên hắn nhìn được là Lam Hi Thần. Y ghé đầu bên giường, đôi mắt nhắm thật chặt, bên dưới còn có quầng thâm nhàn nhạt khó giấu.Thời gian này, y vừa phải chăm nom hài tử, vừa chăm sóc hắn đã hết một ngày, tới đêm lại chong đèn lên xử lý công sự cao ngất của Lam gia được gửi từ Vân Thâm Bất Tri Xứ đến. Trong lúc hắn ngủ, y còn lén đem một số công sự Giang gia bên này giúp hắn xử lý tốt, giảm cho hắn một phần công sự.Lam Hi Thần luôn im lặng làm việc, còn tưởng nếu sắp xếp lại cẩn thận, hắn cũng sẽ không nhận ra. Đồ ngốc này... hắn là mang thai, cũng không phải đem não đi chơi mất, sao có thể không biết được.Có thể là ánh mắt của hắn có chút nóng bỏng, Lam Hi Thần vốn ngủ cũng không sâu nhanh chóng tỉnh lại. "Vãn Ngâm..."Mắt phượng mở ra, trong tròng mắt sẫm màu đẫm tình ý của y nhanh chóng phản chiếu được nụ cười nhàn nhạt xinh đẹp tới mức hoa đào cũng thua. Trong giây lát làm trái tim y như hẫng mất một nhịp."Vãn Ngâm, tỉnh?" Lam Hi Thần nhanh chóng thanh tỉnh, nâng bàn tay vốn nắm chặt của hai người lên má cọ nhẹ, khàn khàn giọng hỏi hắn."Ừ, đã tỉnh." Cảm nhận được mu bàn tay có một đôi môi ấm áp quen thuộc phủ lên, Giang Trừng có chút đỏ mặt nhưng cũng không rút tay về:"Từ tối qua đến giờ ngươi vẫn chưa ngủ?" Mắt phượng của y vẫn đẹp đẽ như cũ, chỉ là trong đấy vương không ít tơ máu. Nhìn thấy như vậy, tuy hắn hỏi nhưng ngữ khí của hắn đã mang bảy phần khẳng định. Người tu chân như bọn họ rất khỏe mạnh, thức vài đêm liên tục cũng không sao, càng đừng nói tới người có tu vi cường đại cùng khắc chế bản thân mạnh mẽ như y. Để y bất giác gác đầu bên giường hắn mà ngủ thiếp đi, trong mắt cũng vương tơ máu như vậy, thân thể y dường như cũng đang muốn kêu gào đòi được nghỉ ngơi."Đã ngủ một chút rồi." Y ôm hắn vào lòng, thuần thục đỡ hắn dậy, lại lấy một cái gối mềm chèn sau thắt lưng hắn: "Vãn Ngâm, thân thể cảm thấy thế nào?""Chỉ có chút mệt mỏi, không có hiện tượng gì đặc biệt." Thấy hắn trả lời qua loa về bản thân như thế, Lam Hi Thần có chút nhíu mày.Giang Trừng thấy y lo lắng liền đưa tay ra xoa nhẹ trán y: "Ta không có việc gì. Hoán, ngươi nghỉ ngơi chút đi, hài tử để ta trông. Có việc cần ta sẽ gọi, ngươi cũng không cần khổ cực chính mình."Giang Trừng nhìn sang nôi nhỏ ở cách giường không xa, hài tử bên trong mới được phụ thân đút cho ăn sữa, ngủ say vù vù. Không biết bé con mơ thấy gì, còn thỉnh thoảng chu chu mỏ nhỏ rồi lại nhấc nhấc khóe môi cười ngây ngô, bên môi còn vương chút nước óng ánh.Giờ hắn chưa tiện xuống giường, nhưng giữ tụi nhỏ khoảng một, hai canh giờ hẳn không có vấn đề gì. Nhìn tụi nhỏ ngủ say như vậy, hẳn là cũng chưa tỉnh dậy ngay được.Lam Hi Thần thấy trong mắt hắn đầy kiên quyết, không để y có một chút đường lui nào, đành thở dài hôn lên trán hắn: "Vãn Ngâm, cực khổ ngươi rồi." Giọng nói khàn khàn nhẹ nhàng vang lên, như muốn đem toàn bộ nhu tình trên khắp thế gian gộp lại.Y không những không chăm sóc được cho hắn chu toàn, lại còn phải để hắn chăm sóc ngược lại cho y."Cũng không phải lần đầu sinh, ngươi khẩn trương như vậy làm gì?" Giang Trừng vươn tay ra dém lại góc chăn cho bé con, lại vuốt vuốt cái đầu nhỏ lơ thơ mới có mấy sợi tóc, nhẹ giọng trách móc. Hoán của hắn trước giờ đều như vậy, lo lắng cho mọi người chu toàn, cuối cùng bản thân y chính y lại không để ý đến.Cùng Lam Hi Thần mỗi người một thìa ăn hết một bát cháo thịt lớn, rồi lại ngắm nhìn bé con một lúc, cuối cùng Giang Trừng cũng ép được Lam Hi Thần lên giường ngủ. Lam Hi Thần không nỡ để hắn quá vất vả trông nom bé con liền đặt một phù chú nho nhỏ dưới nôi, chỉ cần chúng khóc lên, y ngay lập tức có thể nhận biết được.Vốn tưởng bản thân đã ngủ suốt một đêm, Giang Trừng nghĩ có nằm trên giường cũng không thể ngủ được tiếp. Vậy mà trong căn phòng im ắng, đạo lữ vòng tay qua cổ ôm chặt lấy vai hắn, một tay y khoác nhẹ qua eo hắn, ngang tầm mắt hắn là mấy hài tử nho nhỏ đang say giấc, Giang Trừng bất giác cũng ngủ thiếp đi từ lúc nào.Không gian yên tĩnh chỉ còn lại tiếng hô hấp nhẹ nhàng của hai người, tiếng lửa tí tách vang lên, nắng sớm trong trẻo phủ lên vai họ, ấm áp vô cùng..Cuối giờ Thìn, đầu giờ Tỵ, cửa Tư thất bỗng nhiên cạch một tiếng mở ra. Tay nhỏ nhẹ nhàng đẩy ra cửa phòng ngủ của cha và phụ thân, chân nhỏ rón rén bước vào như con mèo con. Sợ gió lùa lạnh lùa vào, mấy bé con lại cùng nhau hợp sức nhanh chóng đóng lại cửa, cẩn thận không để lọt tới một khe hở.Ba hài tử lần lượt đứng thứ ba, tư, năm là Giang Nhạc, Giang Ý, Giang Hân vừa đi, đầu vừa quay trái quay phải nhìn quanh quẩn bốn phương tám hướng tìm song thân. Bình thường, cha và phụ thân bé dậy rất sớm nha, tại sao hôm nay, mặt trời lên cao thật cao rồi, họ vẫn chưa ra khỏi phòng? Từ hôm qua tới giờ, chỉ có Kim Lăng biểu ca cùng Tư Truy ca ca, Cảnh Nghi ca ca trông mấy bé, bé con chưa được gặp cha cùng phụ thân đâu. Hôm qua khắp Giang gia bận rộn vô cùng, họ còn giải thích với bé rằng đệ đệ đã đến rồi, hôm nay bé sẽ được gặp các đệ đệ nha. Vậy mà bé cùng đại ca, nhị ca đợi thật lâu thật lâu, phụ thân và cha vẫn chưa dậy để dẫn bé đi gặp đệ đệ.Kim Lăng biểu ca, Tư Truy ca ca và Cảnh Nghi ca ca có nói với mấy bé là do ngày hôm qua họ mệt mỏi, còn giải thích thật nhiều thật nhiều thứ mà bé không hiểu.Bé không cần đệ đệ nữa... chỉ cần cha và phụ thân thôi được không?Bé muốn cha và phụ thân nha...Thế nên khi mọi người không để ý, bé mới lén trốn đi.Thực ra không phải mọi người trông bé không kỹ, chỉ là ngày hôm qua bận rộn, lại thêm một đêm căng thẳng thức trắng không ai dám chợp mắt. Giờ tất cả mọi chuyện đều an lành, tâm lý cũng buông xuống, thành ra mới để mấy nhóc con hai tuổi rưỡi này chạy mất.Mấy bé con rón rén từng bước đi vào, Thanh Tâm Linh bên hông vì mấy bánh bao nhỏ khẩn trương mà thỉnh thoảng vang lên tiếng thanh thúy làm mấy bé sợ đến mức phải túm chặt lại không cho chúng kêu lên.Lam Hi Thần và Giang Trừng từ khi mấy bé bước vào đã sớm tỉnh. Bọn họ ngủ không quá sâu, hơn nữa lại là cặp Thiên Càn Địa Khôn đang chăm con nhỏ, cả người theo bản năng đều vô cùng cảnh giác.Nhận ra được tiếng bước chân lạch bạch quen thuộc, lại tiếng chuông bạc thỉnh thoảng lại đinh đang kêu lên, bảo hai phu phu hắn không nhận ra cũng khó. Cách một tấm bình phong trạm trổ tinh xảo, họ có thể nhìn thấy rõ bóng dáng mấy đứa nhỏ đang lấm la lấm lét ở bên gian ngoài. Hai phu phu liếc nhìn nhau một chút, trong đáy mắt tràn ngập ý cười.Như đạt được thỏa thuận chung, hai vị phụ thân nào đó quyết định: nhắm mắt, giả ngủ, thử xem xem mấy tiểu hài ngốc nhà họ muốn làm gì.Mấy nhóc con cố gắng nhẹ chân bước vào, cả người nấp sau tấm bình phong, cổ cố vươn ra thật dài để nhìn. Ba cái đầu tròn xoe ló ra, xếp chồng lên nhau, lại thêm kiểu tóc úp tô nhìn ngố vô cùng.Bình thường phụ thân và cha hay cho các bé chơi ở gian ngoài, rất ít khi vào trong này. Dù hai người không cấm mấy bé vào, bé vẫn cảm thấy đây là nơi riêng tư, cần phải hạn chế. Mấy đứa nhỏ thấy cha và phụ thân đang ngủ nên không bước vào, cổ vươn ra thật dài, mắt mở thật lớn để cố nhìn bên trong.Càng nhìn, mấy bé càng hoảng.Đệ đệ của mấy bé đâu nha?Bụng tròn tròn cao cao của cha đâu? Có phải do lúc nãy bé nói không cần đệ đệ nữa, vậy nên đệ đệ trốn đi, không muốn gặp bé nữa không?Không phải nha... bé còn muốn làm ca ca nữa... đệ đệ của bé đi đâu mất rồi?Giang Trừng vừa rồi thức dậy nên chuyển tư thế từ nằm nghiêng một bên sang nằm thẳng. Dù có lớp chăn bông dày phủ lên trên người, mấy bé vẫn có thể nhìn rõ chỗ bụng cha là một mảnh bằng phẳng.Cũng không thể trách mấy bé. Từ khi bé có ý thức đến giờ, đệ đệ đều là ở trong bụng cha, ngày ngày lớn lên. Giờ bỗng tới một ngày không thấy cái bụng tròn tròn đâu nữa, bé con cả người đều hoảng rồi.Càng nhìn tâm càng loạn, mấy bé sợ hãi muốn kêu lên thì đã bị che lại miệng nhỏ, lời nói chưa ra khỏi miệng đã bị chặn lại ở yết hầu. Ba cái đầu nhỏ ngẩng lên phát hiện không biết hai ca ca của bé từ khi nào đã ở đây, còn nâng một ngón tay lên ra dấu im lặng.Mấy bé con vừa nhìn thấy ca ca, khẩn trương đều tan biến đi mất.Ca ca của bé rất giỏi, biết rất nhiều thứ, cũng dạy bé rất nhiều điều. Chỉ cần có ca ca ở đây, không cần phải sợ gì hết. Không tìm thấy đệ đệ, ca ca cũng sẽ dẫn mấy bé đi tìm nha.A Mộ A Triều thấy đệ đệ không còn hốt hoảng nữa mới bình tĩnh nhấc tay đang che miệng mấy bé ra, lại tiện tay xoa xoa hai má tròn tròn đỏ hồng của đệ đệ.Vừa rồi không biết có phải là huynh đệ liên tâm hay không, đệ đệ vừa rời đi, chúng liền có cảm nhận được, liền bỏ lại bút nghiên đang luyện chữ mà một mạch chạy đến đây. A Hân ngẩng đầu lên, mắt tròn đen lay láy trong trẻo nhìn ca ca, bàn tay nho nhỏ níu lấy vạt áo ca ca giật giật, ngây ngô hỏi:"Ca ca... không thấy đệ đệ.""Đệ đệ trốn đi chơi... không nhìn thấy."A Mộ A Triều nhìn đệ đệ vừa cố gắng đè cho giọng nói thật nhỏ, tay cũng khua khoắng liên hồi chỉ về phía cha, suy nghĩ một lát mới hiểu được ý của mấy nhóc.Nâng tay lên vo vo mái tóc đã dài đến qua vai của đệ đệ vốn chỉnh tề thành cái tổ quạ, A Mộ thỏa mãn cầm lấy hai tay nhỏ của A Nhạc và A Ý; A Triều cũng hiểu ý dắt tay của A Hân đi qua bình phong, vào gian thất bên trong.Vừa rồi mấy bé con chỉ vươn mỗi đầu vào, dáng người nho nhỏ, chân lại ngắn tũn, không thể khiến bé nhìn được toàn bộ không gian. Giờ tới khi chính thức đi vào, bé mới nhận thấy ở đây có một vật gì đó lạ lạ.Nôi?A đúng rồi! Trước đây có lần phụ thân có nói với bé rằng hồi nhỏ bé cũng được nằm trong này nha.Hai đứa lớn dẫn ba đệ đệ đến bên nôi rồi dặn bé đứng ngoan giữ im lặng, bản thân chúng lại chạy ra một góc nhỏ, rút ra được hai cái ghế con. Nôi thực ra cũng không cao lắm, giờ hai bé được sáu tuổi, miễn cưỡng kiễng chân lên cũng đã có thể cùng chơi với các đệ đệ mới sinh bên trong.Chỉ là đệ đệ Nhạc Ý Hân của hai bé lùn như vậy, đến cái đầu nhỏ muốn ngó lên nhìn cũng không thể, đành phải cho các đệ ấy mượn tạm ghế nhỏ hồi trước của chúng vậy.Cách đây khoảng ba năm, chúng cũng phải đứng lên ghế này mới có thể ngắm ba đệ đệ Nhạc Ý Hân... vậy mà quay đầu lại, chúng lại có thêm ba đệ đệ nữa, mà lão tam, lão tứ, lão ngũ của chúng cũng đều lên chức ca ca hết rồi.Hai bé một tay cầm ghế con, một tay kia chắp ra sau lưng, mắt tròn xoe nhìn xuyên qua cửa sổ ra bên ngoài đang tràn ngập tuyết trắng, khẽ thở dài cảm thán năm tháng vội vã qua nhanh. Chỉ có hai chiếc ghế nhỏ mà có đến ba đệ đệ, A Mộ A Triều để A Nhạc và A Ý đứng lên ghế, lại hợp sức cùng nhau nâng bánh bao tròn xoe A Hân lên.Trên giường, hai vị song thân nào đó đã sớm mở mắt, chống tay nhìn mấy đứa nhỏ đang tự chăm sóc nhau, khóe miệng bất giác nhấc lên nụ cười tự hào. Thực ra họ có đặt thêm một cái ghế nhỏ cho mấy hài tử. Lẽ ra hôm qua sẽ đưa đến, vậy mà mấy tiểu anh nhi trong bụng lại vội vàng đòi ra sớm đến hơn mười ngày. Bận rộn một ngày tới giờ mới nhận ra thiếu mất một cái ghế. Nhưng là phương pháp giải quyết vấn đề của hai đứa lớn nhà họ rất tốt, xem ra, mấy bé con chơi nhiều với Cục Cục Tác nhưng cũng không đến nỗi quá ngốc.Bị cha và phụ thân ở bên cạnh nhìn, mấy bé con lại không chút nào phát giác. Chúng đang chăm chú nhìn đệ đệ trong nôi, tất cả các giác quan cũng đều tập trung lại vào mấy tiểu hài, hoàn toàn không nhận thấy chút nào không bình thường.Không chỉ Nhạc Ý Hân háo hức, A Mộ A Triều cũng mong chờ không kém chút nào. Đây là lần đầu tiên gặp tiểu đệ đệ của mấy bé nha.Là tiểu lục, tiểu thất và tiểu bát của nhà họ nha.Ba bé con mới sinh cả người bé tẹo, vẫn còn đỏ hỏn, khuôn mặt còn chút nhăn nheo nhìn chưa rõ ngũ quan. Không như A Mộ A Triều là song thai, đến lượt lần sinh thứ hai, rồi thứ ba đều là tam thai. Cùng chen chúc với nhau, lại sinh sớm đến gần hai tuần, làn da mấy bé đều mang màu sắc đỏ ửng, cả thân thể nho nhỏ, bàn tay cũng bé tẹo, tóc cũng chỉ có vài sợi lơ thơ.Không biết tiểu hài dậy từ bao giờ, không khóc không nháo, chỉ mở đôi mắt ti hí ngắm nhìn mấy người mới đến.Mấy ca ca ngắm nhìn đệ đệ, hào quang của người làm anh từ từ tỏa ra tứ phía, sáng đến chói lọi. A Nhạc thấy tay tiểu anh nhi nho nhỏ liền tò mò đưa một ngón tay ra chọc, lại bị tiểu anh nhi vươn cả bàn tay nắm chặt lấy, kiên quyết không buông, khóe miệng còn nâng lên chẹp chẹp ngốc ngốc. A Ý và A Hân thấy vậy cũng bắt chước theo, tiểu anh nhi số hai và số ba dùng cả hai bàn tay nhỏ nữa tóm chặt lấy.Không biết có phải vì đói hay không, bé còn cầm tay ca ca nhét vào miệng. Chỉ mới một lát, ngón tay đang sạch sẽ trắng nõn của hài tử bị đệ đệ bôi đầy nước miếng lên. Tiểu anh nhi ngậm ngón tay trong miệng, vừa cắn cắn, vừa nhễu thêm nước miếng, dáng vẻ đầy thỏa mãn.Ba tiểu hài tử mới lên chức ca ca thấy vậy liền ngờ nghệch. Bé vừa cảm thấy đệ đệ chơi vậy rất bẩn, muốn rút ngón tay về; mặt khác lại nhìn thấy đôi mắt còn đang ti hí ngơ ngác kia, tâm lại mềm xuống. Đầu nhỏ nghĩ nghĩ một chút, cuối cùng đành để cho mấy đệ đệ chơi.Lam Hi Thần cùng Giang Trừng ở một bên ngồi dậy dựa vào đầu giường, động tác mềm nhẹ vô cùng, chỉ sợ làm hỏng khung cảnh hài hòa yêu thương của mấy huynh đệ đằng kia.Năm đứa lớn chơi với ba đứa nhỏ đến bất diệc nhạc hồ, thỉnh thoảng còn bật ra tiếng cười khúc khích. Tiểu anh nhi mới sinh cái hiểu cái không thỉnh thoảng chẹp miệng a a nha nha, linh động vô cùng.Chơi một lát, hai phu phu bên này tự nhiên nghe được tiếng hài tử ngây ngô hỏi:"Đại ca... đây thật là đệ đệ sao?""Đệ đệ của chúng ta đây sao?"Không chỉ A Mộ A Triều đang chơi với mấy đệ đệ ngớ người, đến cả phu phu Hi Trừng cũng giật mình kinh ngạc. Hử? Mấy đứa nhỏ chui từ trong bụng lão tử ra, không là đệ đệ của mấy đứa thì là đệ đệ ai?A Mộ A Triều thấy đệ đệ hỏi vậy cũng khó hiểu nhưng vẫn đúng trách nghiệm của người anh đáp lại đệ đệ:"Đây là đệ đệ của chúng ta.""Đúng a. Là tiểu lục, tiểu thất và tiểu bát nha."Mấy bé Nhạc Ý Hân nghe xong thật lâu vẫn không đáp lại, mắt to mắt nhỏ nhìn nhau với tiểu anh nhi trong nôi, đáy mắt mang theo mấy phần bối rối. Bé con ở trong phòng của cha và phụ thân, còn là đại ca cùng nhị ca dẫn bé đến xem, hẳn là đệ đệ.Nhưng mà... nhưng mà tại sao đệ đệ lại xấu vậy?Bé con cả người bé tẹo, lại đỏ đỏ,... nhìn như khỉ con vậy, thật không giống mấy huynh đệ họ."Thật xấu..."Mấy bé con vừa đưa tay chơi với bé con trong nôi, vừa nhỏ giọng than nhẹ:"Không xinh gì hết..."Không biết là tiểu anh nhi trong nôi nghe thấy lời của ca ca ghét bỏ nhan sắc mấy bé hay do trùng hợp, miệng bé con nhấc lên thật cao, lộ cả phần lợi chưa mọc răng cùng cái lưỡi nhỏ hồng hồng, khuôn miệng giống như là đang cười vui.Nhìn đệ đệ cười với mình toả sáng như dương quang, mấy người vừa lên chức ca ca bỗng chốc đỏ mặt.Xem ra... ừ, đệ đệ cũng không xấu lắm.Nhìn kỹ ra... đệ đệ của họ cũng dễ thương nha.Dễ thương tới mức muốn cắn một cái.
.
20.10.2020
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com