TruyenHHH.com

Hi Trung Abo Thuong Cung Bich Lac Ha Hoang Tuyen

Giang Trừng uống xong chén rượu hỉ, chưa kịp đặt chén xuống, mắt hạnh đã mang vài phần tò mò nhìn sang người đối diện, chỉ thấy Lam Hi Thần thần sắc bình thường, mày chỉ hơi nhíu nhẹ rồi nuốt xuống.

Từ đầu đến cuối, y vẫn như cũ mang vẻ vân đạm phong khinh.

Giang Trừng lên tiếng hỏi, giọng tuy cố gắng duy trì bình thường nhưng vẫn mang mấy phần hào hứng khó giấu: "Hoán, thấy thế nào? Ngon chứ?"

Lam Hi Thần nghe ái nhân hỏi, tỉ mỉ hồi tưởng lại lúc chất lỏng cay nồng tràn vào khoang miệng, trượt qua yết hầu rồi để lại dư vị ngọt ngọt thanh thanh. Miết nhẹ ngón tay thon dài lên hoa văn nổi trên chén rượu, Lam Hi Thần đáp:

"Không ngờ vị của rượu lại có thể quyến rũ như vậy, khó trách Vãn Ngâm lại thực thích nó."

Giang Trừng thấy y mặt mày vẫn tỉnh táo như cũ, biểu tình cũng không có gì đặc biệt liền mang chút khó hiểu:

Không phải tên Ngụy Vô Tiện kia nói người Lam gia uống rượu xong thú vị lắm sao? Sao Hoán của hắn không có gì đặc biệt?

Suy nghĩ một lúc, hắn liền cho rằng uống một chén chưa đủ, cần phải uống thêm. Đúng thật, làm gì có ai uống một chén đã say!

Mắt hạnh hơi liếc nhìn một chút, Giang Trừng nâng tay lên rót cho y cùng hắn một chén, miệng hô lên đầy hào sảng: "Ngươi thích sao? Vậy thì tiếp một chén!"

Lam Hi Thần tròng mắt hơi động, lại thấy hắn hào hứng, tay nhấc lên một lần nữa uống cạn chén rượu. Mắt thấy Giang Trừng lại tiếp tục muốn rót, y có chút gấp gáp nói:

"Vãn Ngâm, uống rượu hại thân. Hay là không uống nữa, chúng ta làm chính sự đi?" Lam Hi Thần sau khi uống chén thứ hai vào bắt đầu thấy trong người hơi nóng lên, đầu cũng có chút váng vất.

Đêm nay là đêm Động phòng hoa chúc đó! Một khắc xuân tiêu đáng giá ngàn vàng, y mà lỡ say ngủ mất, vậy thì không phải lỗ nặng sao? Quan trọng nhất, Vãn Ngâm của y đang ở trước mặt, thân mặc hỉ phục, khóe miệng nhấc lên cười mang ba phần trong trẻo, mấy phần quyến rũ, trên trán hắn lại đeo mạt ngạch vân mây, cơ thể cũng vì đang chuẩn bị vào Vũ Lộ Kỳ mà không khống chế được toả ra Liên hương ngọt ngào.

Giang Trừng nghe vậy có chút không vui, cũng biết bản thân không nên vì hiếu kỳ mà ép y, giọng mang chút giận dỗi mà đáp: "Ngươi vội vàng cái gì, ta cũng không thèm chạy. Uống nốt chén này!"

Khóe miệng Lam Hi Thần nhấc lên chút cười khổ.

Giang Trừng ngẩng cao cổ uống nốt chén rượu trong tay, trong lòng thầm mắng tên Ngụy Vô Tiên kia nói linh tinh, hại hắn mất công hào hứng đến vậy. Nhìn Lam Hi Thần đi, uống hết ba chén rượu cực mạnh của Vân Mộng, thần sắc vẫn như cũ, mặt cũng không đỏ, giọng không gấp, có chút nào thú vị không?

Nhấc tay đặt lại chén rượu trống vào trong khay, tiện thể nhấc luôn cái chén đã hết trong tay Lam Hi Thần để ra bàn thấp bên đầu giường. Còn chưa kịp quay đầu lại, Giang Trừng liền bị một tiếng động cực lớn ở đằng sau lưng vang đến làm giật mình.

Hoảng hốt quay lại, Lam Hi Thần một thân hỉ bào ngã xuống lọt vào tầm mắt hắn, cả thân thể y chuẩn theo hình chữ đại, cái đầu nghẹo sang một bên, một cái chân còn vắt vẻo ở dưới giường.

Giang Trừng cũng không để ý được nhiều thế, trong lòng giật thót tưởng y làm sao liền nhanh chóng tiến lại gần, tay đỡ lấy cái đầu vừa đập vào cột đầu giường thật mạnh của y, tay kia nắm vai y lắc lắc thật mạnh:

"Hoán, ngươi sao thế? Tỉnh, mau lên, đừng dọa ta!"

Cả người y mềm nhũn dựa vào người hắn để hắn lắc trái phải trước sau vẫn không có dấu hiệu thức tỉnh. Cầm tay y truyền linh lực vào thăm dò thấy kinh mạch vẫn thông thuận không chút cản trở, hắn lại càng khó hiểu... đây không phải là trúng độc mà.

Đang để y mềm nhũn dựa lên vai mình, hơi thở của y mang theo hương rượu không ngừng phả vào sau tai cùng cần cổ hắn, nóng rực muốn cháy, giọng y trầm khàn rên rỉ mấy tiếng, hắn cố gắng nghe lắm mới ra mấy chữ:

"Vãn Ngâm... ừm.. Vãn... Ngâm."

"Vãn Ngâm... thật thơm..."

Nghe rõ lời của y, hai má của hắn đỏ lên phừng phừng, suýt nữa ném luôn Lam Hi Thần xuống dưới giường.

Trúng độc cái con khỉ, đây là say rượu ạ!

Lấy sức chín trâu hai hổ kéo cả thân hình nặng nề của y cho y nằm gọn trên giường, lại tiện tay tháo giày giúp y xuống.

Xong đâu vào đó, Giang Trừng dựa vào đầu giường thở hồng hộc:

"Lam gia nhà ngươi suốt ngày ăn cây cây cỏ cỏ, lớn lên cao thế để làm gì? Nặng chết lão tử rồi!"

Giang Trừng ngày thường rất khỏe mạnh, thậm chí bảo hắn bế ngang Lam Hi Thần lên cũng được luôn. Chỉ là giờ hắn sắp vào kỳ phát tình, cả người đều yếu ớt vô lực, nếu không hắn cũng chả đến nỗi phải oán giận thế này.

"Lớn lên cao lớn... để có thể... bế được Vãn Ngâm nha."

Đang ngồi điều tức, giọng trầm ấm kia lại vang đến. Lần này sớm đã có chuẩn bị tinh thần, hắn cũng không còn giật mình như trước.

Không ngờ Hoán của hắn say rượu, miệng vẫn có thể ngọt như thế.

Vươn tay đỡ lấy khuôn mặt y để có thể nhìn biểu cảm của y rõ ràng, Giang Trừng nhịn cười, cố gắng dùng giọng nghiêm túc của bản thân hỏi tiếp:

"Không phải ta có chân sao? Còn cần ngươi bế làm gì?"

"Vãn Ngâm rất thơm, còn cả mềm mềm... bế rất thích."

Giọng y chậm chạp mà đáp, thỉnh thoảng lại ngắt quãng một chút: "Hơn nữa, bế Vãn Ngâm có thể..."

Giang Trừng thấy y thế này lèm bèm say khác hẳn một Trạch Vu Quân ôn hòa lễ độ thường ngày có chút hứng thú mà kiên nhẫn đợi hắn nói tiếp: "Ừ, có thể...?"

Khóe mắt đầu mày đều là hoan hoan hỉ hỉ, bạc môi của Lam Hi Thần nâng lên cao mấp máy mấy chữ:

"Có thể để Vãn Ngâm lên giường, cùng Vãn Ngâm làm chuyện không đứng đắn."

Nụ cười trên môi của Giang Trừng chính thức cứng đờ. Hóa ra bình thường bên ngoài đạo mạo ấm áp chiều chuộng, đây mới chính là lời thực tâm của Lam Hi Thần đúng không?!

Chưa để Giang Trừng suy nghĩ gì thêm, Lam Hi Thần như nghĩ đến cái gì đó, đột nhiên bật dậy, chân không xỏ giày mà loạt xoạt đi ra chỗ án thư của y lục lọi một lúc.

Tư thất ở Liên Hoa Ổ và Hàn thất ở Vân Thâm mỗi nơi đều có hai án thư, một cái là của y, một cái là của hắn.

Hai người tuy là phu phu lâu năm nhưng vẫn ngầm tôn trọng không gian riêng của đối phương, thường cũng sẽ không đến gần tò mò xem xét. Bởi vậy, Lam Hi Thần giờ đang ở một góc tìm tòi lục lọi, hắn cũng không biết là y đang tìm cái gì.

Đợi trên dưới một chén trà, một thân hỉ phục cao lớn đang co gối cuối cùng cũng dừng lại bận rộn, lôi từ bên trong giá sách bên cạnh ra một cái tay nải lớn.

"Rốt cuộc cũng tìm được!"

Y hô lên, đầu lớn ngay lập tức quay sang nhìn về phía ái nhân, miệng cũng nở nụ cưới thật tươi.

Không phải nụ cười ôn nhu nhi nhã thường ngày của y, mà là nụ cười toe không chút giấu diếm, cười đến phong lưu phóng khoáng.

Lam Hi Thần ba bước thành hai bước nhanh chóng tiến đến ngồi bên Giang Trừng, thả những món đồ trong tay xuống. Lúc này Giang Trừng mới nhìn rõ ngoài tay nải trắng muốt với hoa văn mây cuộn kia, y còn cầm một vật gì đó tròn xoe như quả cầu.

Vật kia bằng kim loại, to khoảng bằng hai nắm tay, nhưng không phải là cả khối mà tựa như có các phiến lá tinh xảo xếp liền cạnh nhau tạo thành một hình cầu đẹp đẽ. Trên mỗi phiến được điêu khắc các hoa văn kỳ lạ , nhìn kỹ còn giống như chú văn cổ xưa. Xuyên qua những đường trạm trổ tinh xảo có thể thấy lờ mờ một viên đá quý trong suốt bên trong, thỉnh thoảng lóe lên ánh sáng dìu dịu.

"Hoán, vật gì đây?"

Giang Trừng nhẹ đưa tay lướt trên từng đường vân tinh xảo, cẩn thận ngắm nhìn.

"Không rõ tên ban đầu của nó là gì, nhưng sau này mọi người đều gọi nó là Thoái."

** Thoái: phá kén

Lam Hi Thần đáp, giọng nhè nhẹ: "Trước kia trong giang hồ có một người rất nổi danh. Ngài ấy tài giỏi, lại ưa thích đi đây đi đó, tiêu dao sơn thủy. Tiếc là thế sự chuyển vần, ngài ấy không thể không gánh lấy trọng trách gia tộc. Tuy sau này có thể dùng tài hoa của mình đem gia tộc phát dương quang đại, nhưng nhiều năm gánh vác khiến ngài đã khiến ngài quên mất làm thế nào để cười lớn, cười đến phóng khoáng bất kham như xưa."

"Một người bạn của ngài ấy rất lo lắng, bèn dùng nhiều tâm sức tìm được vật này, mong ngài ấy có thể thông qua nó mà buông bỏ gánh nặng, mặc sức ngao du, ngắm nhìn trời đất, dù chỉ là trong ảo cảnh chốc lát."

Thoái là một vật thần kỳ, không biết nó được ai làm ra, cũng không biết nó đã bao nhiêu tuổi. Chỉ biết rằng nó có thể dựa vào ký ức hoặc tâm nguyện của một người, tạo ra một không gian rồi kéo người ấy vào.

Không gian đó cực kỳ chân thật, chi tiết đến từng nhánh cây ngọn cỏ, muốn làm gì trong đó tùy thích. Tuy vậy, chúng đó chỉ có thể duy trì nhiều nhất ba canh giờ. Sau đó, người sử dụng sẽ bị đưa trở về thực tại, không gian ấy cũng biến mất vĩnh viễn.

Không phải để ý thân phận, không cần phải gánh vác trách nhiệm, không phải lo lắng hậu quả. Giống như chính cái tên của nó vậy - phá kén, buông bỏ lớp phòng bị bên ngoài, thoải mái thể hiện một bản thân chân chính.

Ngày trước y bị Hàn độc quấn thân, cả người yếu ớt, hai chân cũng không thể hoạt động, các trưởng lão đã phí rất nhiều tâm sức để tìm vật này cho y, mong rằng y có thể thông qua nó để ngắm cảnh tiêu sầu.

Sau đó, y phát hiện vật này tương đối thú vị.

Những lúc y muốn vãn cảnh chơi đùa, Thoái sẽ để không gian kéo dài hai, thậm chí đến ba canh giờ; nhưng có lần y muốn trốn vào trong Thoái để trộm xử lý công vụ, không đến một chén trà đã bị nó đá ra ngoài.

Tuy cảnh trong Thoái rất đẹp, nhưng khi ấy tâm y như tro tàn, nào có hứng thú đi ngắm núi nhìn sông.

Sau này cùng Vãn Ngâm kết làm đạo lữ, lại sinh ra A Mộ A Triều, nơi nào có họ chính là phong cảnh đẹp nhất, y lại càng không để ý vật này nữa.

"Này!"

Giang Trừng thấy Lam Hi Thần cứ ngẩn ngẩn ngơ ngơ suy nghĩ bèn lên tiếng gọi y, bàn tay cũng nâng lên vỗ bộp bộp lên khuôn mặt anh tuấn vô địch:

"Này, nghĩ gì thế?"

Bàn tay từ vỗ chuyển thành véo: "Say vẫn chưa tỉnh sao?"

Hắn thật không đoán ra Lam Hi Thần còn say không. Gò mà y hơi đỏ, nhưng giọng nói lưu loát, giải thích cặn kẽ, không có vẻ gì là đang say cả.

Vậy mà ngay sau đấy... loạt hành động tiếp theo của Lam Hi Thần khiến Giang Trừng suýt nữa cắn vào đầu lưỡi.

Bàn tay to lớn nâng lên nắm lấy bàn tay hắn bên mặt y, cầm lấy một ngón tay mà bắt đầu gặm cắn, thỉnh thoảng hơi dùng răng nanh cạ vào da thịt.

Lực đạo không mạnh không nhẹ, nhưng làm người ta không thể không chú ý tới.

Lưỡi y nhẹ nhàng quét qua đầu ngón tay khiến Giang Trừng thấy tê dại theo bản năng muốn rút tay về mà lại bị y nắm lấy thật chặt. Tiếng ướt át vang lên làm người ta mặt đỏ tim đập.

Lam Hi Thần gặm ngón tay hắn đến say mê, gặm hết ngón này đến ngón khác, mỗi ngón tay đều chăm sóc tỉ mỉ.

Vừa gặm cắn, y vừa chầm chậm ngẩng đầu lên nhìn hắn, đôi mắt phượng đang mông lung của y dần dần trở nên sáng rõ, lấp lánh rực rỡ.

Đến khi tròng mắt của y tựa như hai ngọn đuốc rừng rực, y mới nhả ngón tay của hắn ra, để mười ngón tay đan nhau, nụ cười trên mặt y tươi đến mức hoa cũng không sánh bằng.

Y cất tiếng, giọng nhẹ nhàng mềm mại nhưng không giấu nổi hưng phấn và mong chờ:

"Vãn Ngâm Vãn Ngâm! Tối nay Vãn Ngâm cùng Hoán đi chơi được không? Hoán muốn đi chơi!"

"..."

"Đi chơi đi chơi đi chơi!"

"..."

"..."

"..."

...?

... Hả?

Này này này đại ca, đừng cua gắt thế được không? Trái tim già của đạo lữ ngươi không chịu nổi đả kích lớn thế đâu!

.

Giang Trừng đứng giữa trời đất cao rộng, không gian mở ra đến tận cùng. Trên đầu hắn là ngàn vạn vì tinh tú lấp lánh, ngũ sắc quang mang nhẹ nhàng lượn lờ; dưới chân là cánh đồng hoa bát ngát trải đến tận chân trời, bông hoa nho nhỏ trắng muốt lay động trong gió.

Xa xa có một cây cổ thụ to lớn, là cái cây to nhất mà hắn thấy từ thời cha sinh mẹ đẻ tới giờ. Cây có tán lá rộng tới nỗi che một khoảng trời, tử đằng leo quanh gốc cây to lớn, vươn ra cuốn lấy từng nhành cây, buông xuống từng dải hoa tím như một tấm màn hoa rực rỡ.

Không ngờ... cảnh trong Thoái có thể đẹp đến vậy. Hơn nữa, cảnh đây không mờ ảo mông lung như mông cảnh mà cực kì chân thật, nếu không phải Hoán đã giải thích với hắn trước đó, hắn còn tưởng y dẫn hắn truyền tống đến đây.

"Vãn Ngâm Vãn Ngâm~ Ném bóng nha~"

Suy nghĩ bị cắt đứt, Giang Trừng nhìn xuống vào quả bóng da mới được nhét vào tay, lại ngẩng lên nhìn khuôn mặt tuấn tú tuyệt luận đang hào hứng vui vẻ trước mắt, thở dài nhàn nhạt, quen thuộc dùng ba phần linh lực, tung quả bóng trong tay đi thật xa.

Quả bóng này là Lam Hi Thần lấy từ cái tay nải lớn vừa rồi kia. Trong ấy không chỉ có bóng da, còn có cả một cái diều lớn, có cả mấy con quay nhỏ, thỏ bông, chó bông,... và một đống đồ chơi lặt vặt nho nhỏ nữa.

Bóng vừa rời tay, ngay lập tức, hai mắt Lam Hi Thần sáng rực lên, chạy vụt qua đuổi theo quả bóng.

Đến giữa cánh đồng hoa, chân y điểm nhẹ, xoay người ưu nhã bắt lấy quả bóng rồi lộn thêm một vòng nữa mới chạm đất.

Dáng người y thon dài, hỉ phục mỏng nhẹ thêu hoa văn tinh xảo phất lên thật cao, đẹp đẽ như một bông hoa đỏ rực kiểu diễm giữa trời.

Y đáp xuống đất, linh lực tạo nên một đợt gió thổi tung cánh hoa bay như mưa, mạt ngạch của y quấn quýt lấy ba ngàn sợi tóc mềm mại tựa tơ lụa.

Lam Hi Thần ôm quả bóng nhìn về phía hắn, cười đến mức hoa cũng muốn trổ bông.

Đơn thuần đến vậy...

Thoải mái đến vậy...

Lại rực rỡ đến vậy.

"Vãn Ngâm~"

Y vừa chạy xuyên qua cánh đồng hoa vừa gọi, tay ôm quả bóng, một tiếng lại một tiếng "Vãn Ngâm".

"Vãn Ngâm, bóng này!"

Giang Trừng không đón lấy bóng ngay mà nhìn thật sâu vào đôi mắt lấp lánh tựa ngàn sao trước mắt. Gò má y hơi đỏ, trên da còn phủ một lớp mồ hôi mỏng.

Nhìn dáng vẻ hơi thở dốc của y, hắn không nhìn được mà cong cong khóe miệng:

"Mệt chưa? Còn muốn chơi nữa không?"

Lam Hi Thần lắc đầu một cái, sau lại gật đầu thật mạnh. Đợi một lát không thấy ái nhân đáp lại, y mới vội vàng giải thích:

"Hoán chưa mệt, muốn chơi tiếp."

Ngoan ngoãn hệt như một tiểu hài, ánh mắt y trong suốt, thiên chân vô tà làm tình cha của Giang Trừng tự nhiên lại dâng cao lên, đưa tay lên xoa xoa đầu y.

Hắn có nghìn nghĩ vạn suy, cũng không thể đoán nổi cho đạo lữ uống rượu xong, hắn lại đổi được một đứa con trai.

Đúng! Một nhi tử còn cao hơn cả hắn!

Hắn không khỏi nghĩ đến, nếu Hoán sinh ra không phải là thiếu chủ của Lam gia, cũng không bị đá gia quy hơn ba ngàn đè nặng, nếu y được lớn lên trong một gia đình cha nương đầm ấm yêu thương, có phải tính cách của y sẽ như vậy không?

Vẫn là ôn nhu nhẹ nhàng, tuấn tú hiểu chuyện, nhưng sẽ thêm nhiều chút tùy hứng, thêm một chút gian manh, lại thỉnh thoảng biết làm nũng, đơn thuần lại ngốc ngốc.

Hắn xoa xoa đầu y, y cũng khẽ cúi đầu xuống, nhẹ nhàng cọ đầu vào tay hắn.

Tựa như... một chú cún to lớn.

Giang Trừng không phủ nhận ngày thường hắn đã cảm thấy Lam Hi Thần giống một chú cún lớn. Mà giờ đây... có rượu vào, hắn lại cảm thấy càng giống.

Mày liễu hơi nhấc lên, mắt hạnh lóe lên một chút chơi đùa:

"Nào! Hoán, bắt lấy!"

Giang Trừng dồn đến sáu thành linh lực vào bàn tay, dùng sức ném ra.

Bóng đi mạnh hơn bất cứ lần nào trước đó, bay rất cao, cũng phóng rất xa, vút ngang qua bầu trời.

Lam Hi Thần dưới chân đề khí, đạp gió mà chạy theo quả bóng.

Tới khi bật lên chuẩn bị đưa tay ra bắt, bỗng nhiên có một thân hồng y khác lướt qua bên cạnh y, trước một bước ôm lấy quả bóng, để lại cho y một khuôn mặt tinh xảo cùng khóe miệng nhấc lên đầy kiêu ngạo.

"Hoán! Đuổi!"

Mắt Lam Hi Thần bắt lấy dáng người thon dài mạnh mẽ trước mắt, ánh mắt hơi lóe lên đầy thâm ý, dùng toàn lực để đuổi theo.

Không biết từ lúc nào, mục tiêu của y đã chuyển hoàn toàn từ quả bóng da kia đến một thân hồng y đầy diễm lệ phía trước.

.

Giang Trừng lưng dựa vào gốc cây to lớn, một tay đè lên ngực, chầm chậm bình ổn lại hô hấp.

Hắn rất tự tin vào tốc độ của bản thân, trước giờ đều vậy.

Tuy hắn biết Lam Hi Thần linh lực cao hơn hắn không ít, hắn thì đang chuẩn bị phát tình nên cả người yếu nhược, Giang Trừng cũng chẳng thể đoán được y sẽ bắt được hắn trong chưa đến một chén trà.

Mệt hắn còn nghĩ bản thân trụ được ít nhất một nén hương!

Giang Trừng tức giận lấy ống tay áo cọ cọ môi.

Khỉ thật! Lão tử bảo đuổi bóng, thế mà y bắt được hắn xong còn đè hắn ra hôn lấy hôn để.

Tức chết hắn!

Giang Trừng cầm cái diều mà Lam Hi Thần mới nhét vào tay để dỗ hắn, giật giật hai cái coi như phát tiết, quay sang nhìn y đang ngồi xổm ở một góc cạnh khóm hoa đang làm gì, hắn lại càng nghi ngờ nhân sinh.

Hôm nay coi như là đêm động phòng hoa chúc bù của hắn đi, tại sao hắn lại ở cái nơi đồng không mông quạnh này, hết chơi ném bóng rồi lại thả diều, rồi lại phải trông thêm một tên Thiên Càn - đạo lữ của hắn?

Giang Trừng trừng mắt nhìn bóng hồng y bên kia một cái, thầm nghĩ nếu biết Lam Hi Thần uống rượu xong sẽ trở về tuổi thơ thế này, hắn sẽ kiên quyết không cho y động vào rượu hỉ.

Tiếng loạt xoạt vang lên bên cạnh, ngay lập tức có một bóng hồng y ngồi trước hắn, nhẹ hôn một cái thật nhanh lên môi hắn, tựa như chuồn chuồn lướt nước.

"Vãn Ngâm... đừng giận Hoán nữa được không?"

Y nhìn thật sâu vào hắn, đầu khẽ nghiêng nghiêng, bàn tay nắm lấy ống tay áo của hắn nhẹ nhàng lắc lắc.

"Đừng giận nha."

"Ha! Lam tông chủ, người nghĩ Giang mỗ giận sao? Sao có thể chứ?"

Giang Trừng lườm y một cái, đang định xoay người đứng dậy, một cánh tay rắn chắc đã vòng qua eo hắn, kéo cả người hắn vào một cái ôm ấm áp.

"Vòng hoa tặng Vãn Ngâm."

Lam Hi Thần thần thần bí bí lấy cái vòng hoa mới tết được từ sau lưng đưa ra trước cho hắn nhìn rồi nhẹ nhàng đội lên đầu hắn.

"Xinh đẹp."

Y hôn chụt một cái lên môi mềm, nhẹ giọng nói:

"Đạo lữ của Hoán xinh đẹp nhất!"

Đầu lớn y cọ cọ bên cần cổ hắn, chóp mũi thỉnh thoảng quét qua da thịt, hơi thở nóng rực làm Giang Trừng theo bản năng muốn dùng sức chạy trốn.

"Vãn Ngâm thật thơm."

Không biết từ lúc nào, trong không gian bắt đầu ngào ngạt liên hương, người hắn cũng dần trở nên mềm mại thoát lực.

Vòng ôm của y càng lúc càng siết chặt, như muốn khảm hắn vào trong thân. Hơi thở mỗi lúc một dồn dập, ở góc mà Giang Trừng không nhìn thấy, sự ngây ngô trong mắt Lam Hi Thần dần dần chuyển thành yêu mị.

Y cúi người xuống thật sâu vùi mặt vào gáy của hắn, lưỡi mềm đưa ra không ngừng liếm láp phần da thịt yếu ớt sau tai, thỉnh thoảng đưa răng đến cắn nhẹ rồi mút mát.

Tuyến thể của hắn bị y không ngừng kích thích, liên hương phát ra càng lúc càng nồng khiến y như muốn trầm luân trong bể dục hỏa.

Giang Trừng ngồi trong lòng Lam Hi Thần, cả thân thể được khóa chặt lại bởi hai cánh tay rắn chắc, bàn tay y như ma quỷ như có như không xoa bóp lấy phần eo của hắn.

Không biết có phải lâu rồi không trải qua Vũ Lộ Kỳ hay không, hắn cảm thấy cả người đều trở nên mềm xốp như bông, đầu óc mờ mịt, chỉ còn nhớ rõ người đang ôm chặt lấy hắn này là Lam Hi Thần, là Hoán, là người đạo lữ của hắn, là người hắn yêu.

Hắn... muốn y.

Lửa dục càng lúc càng nóng bỏng, vậy mà Lam Hi Thần chỉ ôm chặt lấy hắn rồi nhẹ nhàng vuốt ve cùng dùng môi lưỡi kích thích tuyến thể của hắn, hoàn toàn không có ý định tiến công tiếp.

Dịch thể bên dưới mỗi lúc một nhiều, thấm ướt cả tiết khố khiến hắn hơi khó chịu mà vặn vẹo, mông lại như có như không mà cọ được lên vật to lớn của người kia, hắn lại càng khó chịu mà tiếp tục cựa quậy.

Giang Trừng bị dục vọng hun đến khó chịu, hơi thở mỗi lúc một dồn dập, nhẹ rên rỉ:

"Ừm... Hoán."

Lam Hi Thần lúc này mới ngẩng đầu lên từ sau gáy hắn:

"Vãn Ngâm... muốn sao?"

Đầu lưỡi y nhẹ nhàng liếm môi, khóe miệng cũng nhấc lên độ cong nhè nhẹ: "Hử?"

Lam Hi Thần nhẹ nhàng xoa bóp eo hắn, dưới thân cũng nhẹ động, cứng rắn nóng rực như có như không đỉnh hậu huyệt của hắn qua tầng tầng vải dệt.

Giang Trừng bị cứng rắn đỉnh, khoái cảm đột nhiên úp đến, trong cổ họng bật ra tiếng rên rỉ động tình.

"Ừm... A!"

"Muốn sao?"

Lam Hi Thần đưa bàn tay xuống dưới hạ thân hắn, chạm vào tiểu Trừng đang hưng phấn, lại như trêu chọc mà kéo nhẹ, rồi lại gẩy gẩy phần đầu tròn.

Giang Trừng theo bản năng co quắp né tránh nhưng vuốt sói kia không hề buông tha cho hắn, lúc nặng lúc nhẹ đùa nghịch với phân thân qua lớp tơ lụa.

Chỗ nhạy cảm bị kích thích không ngừng, khao khát trong mắt Giang Trừng như bùng nổ, xoay người ôm chặt lấy vai Lam Hi Thần, đè chặt y xuống, đôi chân thon dài khóa chặt lên bụng y, dùng tư thế cao ngạo bệ nghễ nhìn xuống.

Thỏ bị chọc đến còn muốn cắn người. Huống chi, trước giờ Giang Trừng không phải một con thỏ.

Lam Hi Thần vậy mà còn cười, cười đến mức khóe mắt cong cong.

"Ta và Vãn Ngâm quả là tâm linh tương thông nha." Đuôi mắt y hơi đỏ càng làm vẻ mặt của y thêm yêu nghiệt.

"Hoán chủ động nhiều rồi, giờ để lại cho Vãn Ngâm tùy ý xử trí."

Nói rồi, không chút nào báo trước, y kéo tụt cả ngoại khố cùng tiết khố của hắn xuống giữa đùi, không chút lưu tình mà vỗ mông tròn đến đét một cái.

Tiếng vỗ trong đêm thanh vắng phá lệ vang vọng, làm Giang Trừng đang chìm trong dục vọng cũng ngượng đến phát hỏa, gằn lên mắng một tiếng

"Hỗn đản!"

Mẹ nó chứ! Tên Lam Hi Thần này ăn gan hùm rồi mới dám vỗ mông hắn!

Giang Vãn Ngâm hắn sống đến từng này tuổi, ngoài trêu đùa cùng tên Ngụy Vô Tiện kia hồi nhỏ hay đá mông đập mông nhau ra, khi hắn thành niên rồi còn ai dám đánh vào mông hắn!?

Phải biết mấy chục năm quen biết, cũng kết làm đạo lữ được nhiều năm, còn có với nhau đến hai mặt con, trước giờ Lam Hi Thần đối với hắn đều ôn nhu nhẹ nhàng, ân ân ái ái, làm gì có chuyện thế này xảy ra?

Mẹ nó! Phản! Phản rồi!

.

25/09/2021

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com