TruyenHHH.com

Hi Trung Abo Thuong Cung Bich Lac Ha Hoang Tuyen

Mấy ngày sau, hai cái tai xù xù trên đầu cùng cái đuôi sau mông của Lam Vong Cơ rốt cuộc cũng biến mất.

Hai đứa nhóc vẫn dính chặt vào nhau không rời. Hái sen, bắn diều, trộm táo,... không thiếu một trò gì, mỗi lần trở về đều đem cả người bẩn hề hề, bùn đất lem nhem, chỉ còn bốn con mắt là sáng rực rỡ.

Sau mấy ngày, đầu óc của Tiểu Anh Tiểu Trạm có vẻ mỗi lúc nhanh nhạy, không còn ngốc ngốc nhược trí như trước. Cả người cũng có tinh thần hơn, thậm chí nhớ ra không ít chuyện.

Ví dụ như Lam Vong Cơ đã sửa miệng kiên quyết không gọi Lam Hi Thần là ca ca, chỉ cứng nhắc gọi huynh trưởng. Điều này còn khiến Hoán của hắn buồn suốt mấy hôm.

Ví dụ như Ngụy Vô Tiện sẽ nhớ ra mấy cách vẽ bùa, cả ngày hì hụi ngồi viết viết vẽ vẽ, đem cả Thư phòng của Giang Trừng ngập trong bùa chú.

Ví dụ như Lam Vong Cơ sẽ nằng nặc đòi đi tìm Tị Trần cùng Vong Cơ cầm. Sau khi được Lam Tư Truy trả lại thì cố sức thế nào cũng không bê nổi cái đàn lên, thậm chí còn bị đàn đè.

Lại ví dụ như Ngụy Vô Tiện sẽ nhận ra thêm Lam Hi Thần, còn Lam Vong Cơ sẽ nhớ được thêm Giang Trừng.

Cũng nhờ đầu óc của chúng tốt lên không ít, Giang Trừng và Lam Hi Thần mấy ngày nay cũng thoải mái chân tay hơn, không phải lúc nào cũng phải kè kè bên cạnh trông chừng như trước nữa.

Hai đứa nhỏ kia rốt cuộc cũng đã dắt tay nhau đi sang phòng riêng, hai phu phu hắn cuối cùng cũng đã có thể yên bình mà ngủ một giấc.

Tất cả đều rất tốt, trừ một chuyện.

Lam Vong Cơ gọi hắn là huynh tẩu!

Lam Vong Cơ gọi Giang Trừng hắn là huynh tẩu!!

Lam Vong Cơ ngoan ngoãn chạy theo sau hắn gọi huynh tẩu!!!

Giang Trừng lần đầu tiên nghe thấy cách gọi thế này, thẹn tới nỗi muốn ném luôn Lam gia tiểu tử kia xuống hồ sen, khỏi cần bò lên nữa.

Tuy rằng có tồn tại nam tử Địa Khôn cùng nữ nhi Thiên Càn, nhưng những người thuộc nhóm này lại ít tới khó tin. Như trường hợp của Giang Trừng cũng là trăm năm có một.

Hơn nữa, bình thường Địa Khôn vốn không được coi trọng. Sau khi lấy về và đánh dấu, Địa Khôn sẽ đều bị nhốt trong hậu viện, không ngừng hầu hạ Thiên Càn, sinh ra hậu thế, có ai còn quan tâm Địa Khôn xưng danh ngoại thế ra sao? Bởi vậy, đa số những xưng hô bây giờ đều là cho nam phu quân, nữ thê tử, dù là Thiên Càn, Cùng Nghi hay Địa Khôn cũng đều tuân theo cách gọi như thế.

Do đó, hai cặp phu phu Hi Trừng và Vong Tiện, thân là những ngoại lệ đầu tiên, không có những xưng hô hợp với giới tính của mình đã làm họ đau đầu không thôi. May mà Lam Vong Cơ kia đầu óc đang không bình thường nên mới gọi vậy, nếu như bình thường chắc hắn đã rút Tử Điện đánh gãy chân tên kia.

Thực ra Lam Vong Cơ gọi Giang Trừng là huynh tẩu, xét về lý ra cũng không sai. Chỉ là dùng danh xưng phần lớn để áp lên nữ nhân đấy để gọi một nam tử đại danh đỉnh đỉnh như hắn, Giang Trừng cả người đều cảm thấy rợn rợn.

Giống như lúc này.

Trước cửa phòng ăn có hai thân ảnh nho nhỏ, một bạch y rộng rãi, hoãn đái tung bay; một tử y gọn gàng thập phần hoạt bát.

Hôm nay là Thất Tịch, không biết mấy đứa nhỏ bị môn sinh dẫn đi đâu từ sáng tới trưa, giờ mới thấy ló mặt trở về.

Đứa bé mặc Giang gia giáo phục, buộc lên một chùm tóc ngắn ngắn sau đầu bằng dây đỏ, hai chân lon ton chạy đến, miệng không ngừng hô hoán:

"A Trừng, A Trừng, Tiện Tiện về rồi này!"

"Hôm nay có món gì vậy? Tiện Tiện đói lắm. Muốn ăn!"

Cái đầu của nhóc con lấp ló bên vạt áo hắn, cả người lùn lùn, đầu còn chưa vượt khỏi bàn ăn, vươn cả tứ chi trèo lên trên ghế. Đến khi ngồi vững, đứa bé quay đầu lại vẫy tay gọi đạo lữ bị bỏ rơi vẫn đang đứng tần ngần ngoài cửa chưa vào.

"A Trạm! Mau đến mau đến! Ở đây có nhiều đồ ăn lắm luôn!" Đôi mắt to tròn lúng liếng nhìn khắp cả bàn ăn, tiếp tục hô lên: "Có món cháo củ cải muối mà Trạm Trạm thích này!"

Lam Vong Cơ đứng ở bên cửa, thân ảnh nho nhỏ, tay áo cùng vạt áo rộng dài đang nhẹ lay động theo gió, hướng Ngụy Vô Tiện gật đầu một cái, tiếng nói trong trẻo nhưng đã mang vài phần lạnh băng cứng nhắc: "Đã biết."

Đứa nhỏ nâng tay lên, quy củ mà hướng Lam Hi Thần làm một cái lễ: "Huynh trưởng." Đợi đến khi Lam Hi Thần cười nhẹ đáp lại, Tiểu Trạm lại hướng sang bên Giang Trừng, cúi lưng làm thêm một cái nữa: "Huynh tẩu."

Trên đầu Giang Trừng ngay lập tức rớt ra ba cái hắc tuyến, lại nghe tiếng cười cố kìm nén bên cạnh, hắn thẹn quá hóa giận, mắng: "Không cho cười!"

Lam Hi Thần biết hắn thẹn thùng cũng cố gắng nhịn lại, nhịn đến cả người run run, cần cổ cũng đỏ bừng.

Nói thì nói vậy, nhưng đây so với lần đầu tiên nghe tiểu Vong Cơ gọi đạo lữ nhà mình là huynh tẩu cười đến xốc hông, nước mắt cũng muốn chảy ra, không biết đã tốt hơn bao nhiều.

Thực ra không phải y thấy Giang Trừng tức giận nên cười lớn, mà là thấy dáng vẻ của hắn giống như một con mèo nhỏ xù lông, vươn móng vuốt nhỏ muốn cào người vô cùng khả ái, chọc cho y thật vui vẻ, chỉ muốn ôm tiểu miêu kia vào lòng mà cưng nựng.

Vãn Ngâm của hắn, rất đáng yêu!

Giang Trừng thấy y nhịn đến khổ cực, sợ nín cười thêm một lúc sẽ tạo thành nấc cụt, hòa hoãn hướng y ném một câu:

"Muốn cười thì cười đi!" Mắt hạnh liếc nhìn y một cái, khóe mắt lóe lóe, gằn từng chữ: "Giang phu nhân!"

Ở bên cạnh Giang Trừng, điểm cười của Lam Hi Thần tụt xuống còn rất thấp. Chỉ cần hắn khêu mi, trừng mắt, tức giận mà đưa tay véo lấy eo y, đều có thể khiến y cười vui vẻ hết nửa ngày.

Nghe xong lệnh đặc xá của ái nhân, Lam Hi Thần cũng không nín nhịn gì nữa, tiếng cười trầm thấp như chuông cổ đầy từ tính mang theo ngập tràn hoan hỉ vang lên, lan tỏa khắp không gian.

Thấy y bận cười, Giang Trừng lườm một cái rồi cũng không thèm để ý y nữa, quay sang nhìn bạch y tiểu hài tử vẫn đang đứng ôm quyền chào hỏi đằng kia, gằn giọng nhả ra mấy chữ: "Ừ vào đi, ăn cơm."

Được rồi!

Đồng ngôn vô kỵ, hắn nhịn!

.

Buổi tối rất nhanh lại đến.

Hôm nay là Thất Tịch, trăng thanh gió mát, mưa phùn nhè nhẹ.

Vân Mộng hôm nay rất náo nhiệt, từ trong ra ngoài đều là lễ hội, có đố đèn, có thả hoa đăng, còn có cả hát đối. Tài tử giai nhân khắp nơi đổ ra ngoài dự hội, dạo phố, trao túi thơm cho những người hợp ý; các cặp tình nhân thì nhân dịp này hẹn hò với nhau, mặc đồ đôi, tay trong tay đi hết nơi này tới nơi khác.

Vân Mộng vốn thoải mái không quá đặt nặng nề lễ giáo. Gì mà trai gái không được đứng gần nhau, gì mà nam tử phải nho nhã lễ độ, nữ tử cần đoan trang hiền thục, cười không được hở răng, nói không được quá lớn; tất cả ở Vân Mộng này, đều là phù du.

Thất Tịch vốn là dịp để gặp mặt nối duyên định tình. Bởi vậy, môn sinh Giang gia - hay dễ hiểu hơn là hội thanh niên chưa có người tâm nghi - mấy ngày hôm nay đều náo náo loạn loạn.

Nào là chạy đi tìm vải xem loại nào đẹp để may áo mới, chải chuốt gọn gàng sáng sủa; nào là dùng bàn tay vụng vụng về về tự làm một cái túi thơm, ngồi ê a học thuộc hết cả một quyển dày bí kíp tình yêu.

Giang Trừng nhìn thấy cảnh này, chỉ hừ lạnh một tiếng. Nếu mà đám nhóc kia tu luyện cũng chăm chỉ thế này, vị tông chủ là hắn chắc trong mơ cũng có thể cảm thấy vui vẻ thoả mãn mà cười lớn.

Năm nào cũng vậy, thậm chí năm này so với năm trước đều đầu tư mạnh tay hơn.

Thực tế cho thấy, qua tận ba, bốn năm rồi, môn sinh nữ đã sớm ra ngoài bắt người về tay, đám môn sinh nam thì đến tay của người ta còn chưa nắm được, nói chi đến việc dẫn về gặp tông chủ xin ban hôn chúc phúc, tổ chức đám hỏi.

Giang Trừng liếc nhìn hội thanh niên loi choi đang bận rộn thay đổi một thân giáo phục thành đồ mới, tóc tai cũng vấn lên làm thật cầu kỳ, thậm chí còn cài thêm cả trâm ngọc cùng phát quan.

Tính sơ qua, cũng không rẻ, hẳn là tiền tiêu vặt Giang gia phát hàng năm cho môn sinh đều dồn hết quá nửa vào đây.

Gà lên núi bắt, sen xuống hồ hái, táo thì trèo cây trộm; ăn không dám ăn, tiêu không dám tiêu, tất cả chỉ dồn cho ngày đi tìm đạo lữ.

Trời tối, đèn lên, cả con phố đều náo nhiệt, tiếng nói cười chào hỏi vang lên khắp nơi.

Đối với Giang Trừng, Thất Tịch từ trước đến nay đều là một dịp tương đối đặc biệt.

Là một thương nhân, đây là cơ hội vàng để tăng cường giao thương, đẩy mạnh buôn bán. Từ cách đây một tháng, thuyền bè trở hàng đã tấp nập tới cảng Vân Mộng. Nào là đồ trang sức cùng ngọc bội để định tình, vải vóc, nguyên liệu nấu ăn, thậm chí cả mấy tạp văn về tình yêu nhảm nhí bên ngoài, chỉ cần thấy cơ hội kiếm lời, hắn đều không ngại.

Bình thường mọi năm khi môn sinh đã chạy hết ra ngoài dạo phố tìm đối tượng, hắn sẽ tranh thủ ở lại Liên Hoa Ổ ngồi kiểm kê sổ sách, tới ngày hôm sau hội hết, hắn tính lỗ lãi sẽ nhanh hơn.

Đấy là mọi năm, năm nay của Giang Trừng lại hơi khác: ngoài việc có thêm đạo lữ, trước mặt còn có hai đứa trẻ đang mắt to trừng mắt nhỏ với hắn.

Bên cạnh hồ sen, quanh cái bàn lớn có bốn người đang ngồi, ánh trăng dịu dàng phủ lên vai họ, đem cả khung cảnh đều ngập tràn bình yên, đối ngược hẳn với náo nhiệt bên ngoài

"Không ra ngoài chơi sao?" Giang Trừng lên tiếng hỏi, mang đậm ý đuổi khách.

Vốn là Thất Tịch, đoán chắc đến tối mấy đứa trẻ sẽ chạy theo môn sinh ra ngoài dự hội, hắn cũng có thời gian để bồi Lam Hi Thần. Ai ngờ ăn cũng ăn xong rồi, hoa đăng cũng thả xong rồi, vậy mà hai nhóc con vẫn ngồi lù lù trước mặt hắn.

"Không đi. Bên ngoài rất đông, sẽ bị lạc mất." Tiểu Ngụy Anh nghĩ một lúc rồi nghiêng đầu nói, giọng nói đầy vẻ ngây ngô, nội dung lại vô cùng đáng đánh:

"Tiện Tiện đáng yêu như vậy, nếu bị bắt cóc sẽ không trở về được với A Trừng, A Trừng sẽ buồn."

Giang Trừng nhướng mày lên: Hắn rất mong chờ có người rước luôn tiểu tử này đi đấy có được không? Nếu ngày đó xảy ra, hắn mừng còn không kịp.

Giang Trừng ở đó, hoàn toàn phớt lờ đi quá khứ từng bắt lấy Ngụy Vô Tiện, nước mắt nước mũi tùm hỏi tại sao lại theo Lam Vong Cơ về Vân Thâm Bất Tri Xứ mà không ở lại Liên Hoa Ổ với hắn.

Cái này... quá mất mặt.

Chưa để hắn suy nghĩ xong, bé con bên cạnh đã tiếp lời:

"Có A Trạm ở đây, Ngụy Anh không cần đi." Giọng nói đàm đạm lành lạnh mang vẫn còn mang đậm âm sắc của tiểu hài tử khẳng định chủ quyền.

Lam Hi Thần nghe đến vươn tay vò đầu đệ đệ, đem một đầu tóc chỉnh tề biến thành lộn xộn: "Ý A Trạm là hôm nay là Thất Tịch, có A Trạm ở đây, tiểu Vô Tiện không cần đi ra ngoài tìm đối tượng có đúng không?"

Đứa bé ngốc ngốc suy nghĩ một lúc mới nhận ra Vô Tiện là tự của Ngụy Anh, đáp lại kèm theo một cái gật đầu rất mạnh: "Huynh trưởng, đúng vậy."

Sau đó chỉ chỉ Ngụy Anh bên cạnh, rồi lại chỉ bản thân, miệng nhỏ nói: "Thê tử của A Trạm."

Mặc kệ hai huynh đệ kia đang bận trò chuyện cùng nhau, Giang Trừng bỗng nhận ra tay nhỏ của tiểu Ngụy Anh đầy những vết thương nho nhỏ hồng hồng mới vừa khô máu, nhíu mày hỏi:

"Nói đi, chiều nay đi đâu nghịch ngợm?" Rõ ràng sáng nay hắn kiểm tra vẫn chưa có những vết thương này.

Ngụy Anh thấy hắn nhìn chằm chằm vào tay mình thì bối rối nhét tay ra sau lưng, miệng ngập ngừng đáp: "Không phải nghịch ngợm, là làm đèn lồng."

Ngừng lại một chút như suy nghĩ điều gì, hắn vui vẻ bồi thêm: "Tiện Tiện làm được tận hai cái đèn lồng cơ, rất đẹp! Một cái cho A Trạm, còn một cái nữa tặng riêng cho A Trừng." Nói xong bé con liếc đôi mắt to tròn nhìn sang một góc sân, lon ton chạy đến.

Lúc này Giang Trừng mới để ý ở cạnh chân cầu bắc qua hồ sen có bốn cái đèn lồng nhỏ được xếp chỉnh tề, hai cái nhỏ hình thỏ con, hai cái còn lại lại là hình heo con.

Thấy Ngụy Anh đi lấy đèn lồng, Lam Trạm mới được huynh trưởng giúp buộc lại tóc cũng chạy theo đến. Nhìn mấy đứa trẻ chạy đi lấy đồ, Giang Trừng bước hai bước đến bên cạnh Lam Hi Thần, nhẹ giọng hỏi: "Có mệt không?"

Lam Hi Thần thấy ái nhân đến bên cạnh, ôn nhu nở một nụ cười ôm lấy eo thon của hắn khẽ dụi đầu: "Chỉ cần Vãn Ngâm ở bên cạnh, Hoán đều không mệt."

Vãn Ngâm của y rất thơm, không chỉ đẫm tin hương như sen đầu hạ mà còn mang cả mùi hương gì đó rất mềm mại, rất ấm áp, ngửi bao nhiêu cũng không đủ.

Giang Trừng để mặc cho y đem đầu cọ loạn ở eo hắn, đưa tay vuốt nhẹ mái tóc đen nhánh của y, lại đem mạt ngạch vân mây cuộn sau ót quấn quanh ngón tay quấn quanh ngón tay chơi đùa, nhẹ giọng nói: "Hôm nay là Thất Tịch." Ngừng lại một chút, hơi nâng đầu Lam Hi Thần lên, nhanh như cắt cúi xuống mổ lên môi của y, lên tiếng nói, giọng như muỗi kêu:

"Hoán, ta yêu ngươi."

Lam Hi Thần nghe thấy hơi sửng sốt, bên môi vẫn còn sót lại xúc cảm mềm mại ấm áp làm hắn lưu luyến không thôi. Rất nhanh, nụ cười của y xuất hiện, ngập tràn xuân phong cùng nhu tình mật ý, hai mắt y cũng loan loan vui vẻ, nhẹ hôn lên má hắn:

"Vãn Ngâm, Hoán cũng vô cùng yêu ngươi." Đôi môi rời đi bên má trắng mịn đang đỏ rực lên vì ngượng ngùng, lướt nhẹ xuống môi của ái nhân, triền miên mà hôn xuống.

Đời đời kiếp kiếp đều yêu ngươi.

Lam Hi Thần một tay nâng mặt hắn, một tay để sau ót hắn, ép nụ hôn càng lúc càng sâu. Giang Trừng cũng không thua kém, hai tay đều vươn ra ôm chặt lấy cổ Lam Hi Thần, hôn đến thiên hồn địa ám.

Trằn trọc triền miên, tình ý ngọt nào đều dồn hết lại ở giữa răng môi giao triền.

Hoàn toàn quên bên cạnh còn có hai đứa nhóc bé tẹo mới năm tuổi.

Tiểu Ngụy Anh thấy cảnh này, đầu óc ngây thơ nổ bùm một cái, miệng mở lớn tới mức có thể nhét một quá trứng gà.

Còn đang định mở lớn mắt để nhìn rõ hơn, một bàn tay nho nhỏ đã che tầm mắt bé lại:

"Không cho nhìn." Tiểu Lam Trạm cũng không hiểu lắm, chỉ nhớ là huynh trưởng hồi hắn nhỏ có nhắc phi lễ chớ nhìn, lúc này liền nghe theo, che tầm mắt của Tiểu Ngụy Anh, chính mình cũng tự dùng xòe bàn tay như ngó sen tự bịt lại đôi mắt lưu ly của mình.

Dưới ánh trăng ngày Thất Tịch, trên hồ sen gió thổi dìu dịu, sóng nước lăn tăn ở xa xa, có một đôi chim uyên ương đang nghịch nước, quấn quýt vô cùng.

.

Chơi đùa chạy nhảy cả buổi tối, không những thả hoa đăng còn thả cả đèn trời, cũng ăn không ít bánh ngọt, hai đứa nhỏ rốt cuộc cũng mệt mỏi, gục trên bàn đá mà thiếp đi.

Quả nhiên là tiểu hài tử, vô ưu vô lo, nằm đâu cũng có thể ngủ.

Ôm lấy hai đứa nhỏ đặt vào lòng Lam Hi Thần để y bế, bản thân quay sang cầm mấy cái đèn lồng nho nhỏ của hai nhóc con tự làm, thả vào túi Càn Khôn. Xong đâu vào đó, Giang Trừng vòng ra sau, đẩy một lớn hai nhỏ kia về phòng ngủ riêng của của hai hài tử trước.

Đặt hai đứa nhỏ nằm song song trên giường, lại quay sang đắp chăn cẩn thận cho chúng, từ đầu đến cuối không hiểu Giang Trừng nghĩ gì mà vẫn luôn im lặng.

Về đến Tư thất, Giang Trừng cũng không nói gì, Lam Hi Thần trong lòng bắt đầu cũng thấp thỏm lo âu nhưng cũng không lên tiếng hỏi hắn.

Y biết, nếu cần thiết, Vãn Ngâm sẽ nói với y.

Giang Trừng lúc này trong đầu có chút loạn, hơn nữa lại đang hình thành một ý niệm gì đó không tên.

Theo như y sư Lam gia xác định, chỉ trong ngày mai là Ngụy Vô Tiện cùng Lam Vong Cơ sẽ trở lại bình thường, không còn bộ dạng ngơ ngơ ngốc ngốc như vậy nữa. Đây là bị Huyễn Khuyển nguyền nên mới bị như vậy, khôi phục lại vốn là chuyện tốt. Hơn nữa mấy hôm nay hai người kia cưỡng ép nhảy vào cuộc sống của phu phu nhà hắn, đem tất cả đảo loạn lên không còn chút nào bình thường, mệt đến muốn đứt hơi.

Nhưng mà... không hiểu sao hắn lại có chút luyến tiếc.

Thân thể tiểu hài tử mềm mềm ấm ấm, sẽ phụ thuộc vào hắn, lon ton chạy theo hắn đòi ăn, đòi chơi, đòi nghịch ngợm. Tuy có chút phiền phức nhưng cũng rất khả ái.

Nhìn sang Lam Hi Thần ngồi bên cạnh đang nhìn hắn chăm chú, nhan sắc y bế hoa tu nguyệt, trầm ngư lạc nhạn, từ đầu đến cuối đều không chê được điểm nào. Nhớ đến dáng vẻ nho nhỏ mặc bạch y của tiểu Lam Vong Cơ kia, có phải rằng hồi nhỏ Hoán của hắn cũng xinh đẹp như thế?

À không, chắc chắn sẽ xinh đẹp hơn. Nhóc con sẽ có ánh mắt sẫm màu đầy ấm áp, nụ cười ôn nhu nhẹ nhàng luôn thường trực bên môi, hiểu chuyện nghe lời, cũng có thể sẽ vui vẻ hoạt náo.

Bị Giang Trừng nhìn đến muốn xuyên thấu, như muốn đem cả người y bóc ra ngắm nhìn một lượt, Lam Hi Thần rốt cuộc cũng thấy cái mặt già của mình nóng như muốn bốc cháy, không nhịn được mà hỏi:

"Vãn Ngâm, có chuyện gì sao?"

Lúc này Lam Hi Thần đang ngồi trên giường, lưng tựa vào một cái gối sát tường, đối diện chỉ cách một cánh tay là Giang Trừng, trên người cũng chỉ mặc một lớp trung y.

Đợi một lúc không thấy hắn trả lời, Lam Hi Thần vươn bàn tay ra xoa nhẹ má của ái nhân rồi nhéo một cái, đem khuôn mặt vốn anh khí phiên phiên của Giang Trừng bỗng chốc biến dạng.

Bị Lam Hi Thần kéo ra khỏi dòng suy nghĩ, Giang Trừng đưa tay vỗ bốp một cái lên cái tay đang làm loạn trên mặt hắn kia, xoay người ngối xếp bằng đối diện y.

Thấy Giang Trừng biểu cảm bỗng nhiên nghiêm túc, Lam Hi Thần nghĩ hắn có chuyện quan trọng muốn nói liền không dựa đầu giường nữa, chống tay chỉnh lại tư thế, xếp lại hai chân, thẳng lưng ngồi đối diện hắn, ánh mắt chuyên chú đợi lắng nghe.

Nhìn thật sâu vào Lam Hi Thần, cẩn cẩn dực dực sắp xếp lại từ ngữ, Giang Trừng thận trọng lên tiếng:

"Hoán... Chúng ta sinh hài tử đi." Cân nhắc một lúc, cuối cùng hắn vẫn nói ra.

Từ lúc đánh dấu đến bây giờ, Giang Trừng đã tiếp tục trải qua ba Vũ Lộ Kỳ nữa. Địa Khôn nam tử bình thường ba tháng phát tình một lần, mỗi lần kéo dài khoảng bảy ngày. Giang Trừng không hiểu thân thể rối loạn kiểu gì, chắc là do lâu năm dùng dược ức chế, mỗi lần phát tình đều kéo dài tận mười ngày.

Theo lý thuyết, nếu kết hợp cùng Thiên Càn trong thời gian này, vào khoang sinh sản thành kết, tỉ lệ thụ thai sẽ cao vô cùng. Hơn nữa hắn và Lam Hi Thần vốn là đạo lữ định mệnh, mười phần có đến chín là thành công.

Nhất là trong lần đánh dấu đầu tiên, khả năng có hài tử gần như là tuyệt đối. Tuy thân thể của Lam Hi Thần không tốt, lúc đó Giang Trừng âm dương cũng nghịch đảo điên cuồng, tỉ lệ có hài tử vẫn không thể nói là thấp.

Lam Hi Thần y thuật vốn rất tốt, những y lý cơ bản này, y đều đã sớm nắm rõ. Thậm chí thời gian trước khi đại hôn diễn ra, y còn nhờ thúc công Thánh y Lam Diêu tới Vân Mộng.

Một phần là nhờ ông theo dõi sức khỏe cho Giang Trừng, khi đó hắn vì âm dương rối loạn, thân thể còn thương tổn rất nặng.

Phần nho nhỏ còn lại... là tư tâm của y, hồi hộp mong chờ một tiểu sinh linh sẽ đến.

Lam Hi Thần không nói gì với hắn, cũng không biểu thị điều gì nhưng Càn Khôn sau khi đánh dấu vốn sẽ có một phần tâm ý liên thông, Giang Trừng hắn cũng có thể lờ mờ đoán được suy nghĩ của Lam Hi Thần.

Vốn ban đầu hắn cũng không mong chờ gì, thậm chí còn có chút kháng cự.

Hắn không có ý kiến gì với thân phận Địa Khôn của mình, càng không phải chán ghét hay cảm thấy nhục nhã. Nhưng Địa Khôn vốn được coi là công cụ sinh sản, tuy hắn rất rõ Lam Hi Thần sẽ không bao giờ có suy nghĩ như vậy, Giang Trừng trong lòng với hình ảnh bản thân sẽ mang một cái bụng tròn tròn đi qua đi lại, mở lớn hai chân sinh hài tử vẫn có phần không chấp nhận được.

Hơn nữa vào thời điểm đó, tất cả mọi thứ đều diễn ra quá nhanh. Vốn đã xác định sẽ cứ vậy mà chết đi, vậy mà đi thăm hảo bằng hữu một buổi, bản thân bị đánh dấu, cũng tìm được đạo lữ định mệnh, lại nhận được một mảnh tình ý miên miên.

Tất cả đến quá đột ngột và dồn dập làm hắn có chút không thích ứng được. Bởi vậy nói về chuyện con cái, hắn trước giờ cũng có thái độ không mặn không nhạt, tất cả đều nhắm mắt tùy duyên.

Vậy mà không hiểu sao, sau này mỗi lần xem mạch, Lam Diêu lão nhân vẫn chỉ đối hắn nói sức khỏe tốt, bệnh trạng cũng đang dần hồi phục, hoàn toàn không có chút thông tin nào thêm, Giang Trừng lại không còn thở phào nhẹ nhõm như lần đầu tiên, thậm chí còn chút cảm giác thất vọng cùng nhàn nhạt mất mát.

Có thể do trước đây thân thể hắn điều dưỡng chưa tốt... dù sao mấy chục năm dùng Thanh Hàn Đan đè nén Vũ Lộ Kỳ, âm dương trong người hắn đều đã náo loạn lên cả. Tuy may mắn được Lam Hi Thần giúp điều tức kịp thời nên thoát khỏi tử vong, cơ thể hắn hẳn cũng đã bị thương tổn không ít.

Tháng trước Lam Diêu thúc công cùng Giang y sư đều nói sức khỏe của hắn đã ổn định lại... vậy có phải trong Vũ Lộ Kỳ tiếp theo, nếu cố gắng hơn một chút, có phải là sẽ có không?

So với Giang Trừng đang suy nghĩ miên man, Lam Hi Thần bị giật mình tới nỗi đôi mắt phượng cũng phải mở thật lớn, tròng mắt sẫm màu như hổ phách có chút co rút lại.

Một lúc sau nhìn thấy bối rối của ái nhân bên cạnh, y bỗng bừng tỉnh, nhấc lên chút chua xót xen lẫn ngọt ngào như mật.

Nói thân thể Giang Trừng không tốt, vẫn là nên trách sức khỏe y không ra gì.

Lam Hoán y, rốt cuộc có tài cán gì mà có thể để nhận được một mảnh chân tình thắm thiết như vậy.

Rốt cuộc có phúc phận gì, mới có thể để Vãn Ngâm hi sinh nhiều đến thế.

Vươn tay ra kéo lấy cổ tay Giang Trừng đem hắn ôm vào lòng, hai cánh tay mạnh mẽ ôm trọn lấy bóng lưng thon gọn đầy rắn rỏi của hắn.

Đầu cọ vào cần cổ thơm ngát của đạo lữ, hơi thở nóng rực mang chút ẩm ướt nhẹ nhàng thổi bên tai hắn, y lên tiếng, giọng nói bị đè trong thành quản, khàn khàn đẫm tình ý: "Vậy Vãn Ngâm, chúng ta sinh hài tử, có được không?"

Giang Trừng vùi đầu vào trong mái tóc của y, ngửi lấy mùi Ngọc Lan thanh thanh ngọt ngào:

"Được, chúng ta sinh hài tử." Hắn không do dự mà lặp lại, giọng nói tràn đầy kiên định.

Một đứa bé nho nhỏ là kết tinh tình yêu của họ, là tiếp nối sinh mệnh của hai người; đứa nhỏ sẽ có khuôn mặt giống Lam Hi Thần, khí chất giống hắn, từ một cục bột nho nhỏ được họ cùng dưỡng dục thành một tiểu hài hoạt bát náo nhiệt, rồi sẽ trở thành thiếu niên ôn nhuận như ngọc.

Chỉ cần nghĩ đến vậy, những lo lắng cùng khúc mắc trong lòng đều ầm ầm sụp đổ, chỉ còn lại một mảnh nồng đậm chờ mong.

Đang ôm chặt lấy nhau bỗng nhiên Lam Hi Thần dùng sức xoay người đè lên hắn, tin hương trong giây lát tỏa ra nồng đậm bao trùm khắp không gian, kích thích liên hương của hắn cũng bùng nổ.

"Hoán... Hoán, đợi chút, ta chưa đến Vũ Lộ Kỳ!" Giang Trừng có chút giật mình đem hai tay chống trên lồng ngực của người kia, gấp gáp nói.

Hai thân thể nằm sát lên nhau, hơi thở vương vít, đôi môi của Lam Hi Thần thành kính hôn lên mi tâm hắn, rồi lướt nhẹ xuống mắt, hai bên má, giọng nói khàn khàn đáp lại:

"Không sao... chúng ta cùng luyện tập một chút."

Còn chưa kịp nghĩ ra rốt cuộc phải luyện tập cái gì, đôi môi của Lam Hi Thần đã tìm đến miệng hắn, trằn trọc hôn sâu xuống đem suy nghĩ của hắn đều hóa thành tro.

Bên ngoài trăng cong cong sáng rực, những vì tinh tú xung quanh cũng lấp lánh mỹ lệ, gió thổi lành lạnh, hương sen thoảng khắp, trong phòng lại là cảnh xuân rực lửa.

Hôm nay là Thất Tịch.

Đêm... còn rất dài.

.

06/07/2020

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com