Hhyy No Le Tu Ban Va Cuc Bong Cua Anh Ay
Không một ai biết rằng, kỳ thực Bá Viễn sở hữu siêu năng lực.Tiếc rằng siêu năng lực của anh chẳng thể giúp anh trở thành siêu anh hùng giải cứu thế giới, bởi vì nội dung của năng lực này là "có thể nghe thấy tiếng lòng của tất cả các bé cún trong phạm vi một mét". Bao nhiêu năm nay, phúc lợi mà siêu năng lực này mang đến cho Bá Viễn chỉ vẻn vẹn trong sự hoan nghênh của các bé cún, ngoài điều này ra, anh vẫn phải yên phận đi học, tốt nghiệp, sau đó trở thành nô lệ của tư bản, chẳng khác biệt gì nhiều với người bình thường.Những chú cún từng được Bá Viễn cưng nựng rất hiếm khi chối từ được sức hút của anh, dù sao thì chỉ riêng việc thiếu hiểu tâm tư của chúng đã mang lại ưu thế rất lớn. Mỗi lần trông thấy các bé vây xung quanh mình lượn tới lượn lui, ngậm theo món đồ chơi yêu thích và nhìn mình bằng đôi mắt đầy sao, nội tâm điên cuồng spam "chơi với em thêm chút nữa đi", Bá Viễn chỉ có thể mỉm cười bất lực. Anh cũng rất muốn thực hiện ước mơ được tự do chơi cùng các bé, nhưng cuộc sống bán mình cho tư bản hiện giờ không cho phép —— nếu lúc nào đó được thăng chức, tăng lương và sở hữu một khoản tiết kiệm thì tốt rồi.Dù sao thì mình hiểu tâm tư của các bé cún như thế, nhất định có thể trở thành người chủ tốt nhất trên thế giới.Khi Bá Viễn đến gần hơn, tiếng lòng của các bé cún sẽ xuất hiện trong đầu anh dưới dạng bong bóng hội thoại xinh đẹp và nhẹ bẫng. Bé cún nào hướng nội một chút có lẽ cả nửa ngày trời mới bật ra một câu; ngược lại, bé nào nhiệt tình thì spam liên tục. Có lúc anh rất thích đi tản bộ trong công việc, bởi vì được nhìn thấy các bé cún ra ngoài cùng chủ nhân, tâm trạng rất dễ chịu.Ví dụ như bữa tối nay anh mới "chiêu đãi" bản thân món ốc sên nóng hổi, không cẩn thận làm dính một ít nước sốt lên người; thế nên hiện giờ tiếng lòng của các bé cún trong công viên mà anh nghe được là:[Thơm thơm, đói đói, cơm cơm ~][Muốn ăn ghê...][Hiu-mần này ngửi có vẻ ngon đó.][Hê hê... đẹp trai, mà còn thơm nữa...]Đợi đã, phía trước còn bình thường, chú cún sau cùng sao lại có vẻ "sa đọa" thế nhỉ. Bá Viễn tức đến nhe răng nhếch miệng nhưng cũng thấy buồn cười, anh thầm nghĩ, dù sao tối nay không có việc gì, để xem trong đầu bé cún nào chứa suy nghĩ kỳ lạ này. Anh đi theo bong bóng màu hồng – màu của sao biển Patrick, phát hiện ra một nam sinh với khí chất vô cùng hip-hop dẫn theo bé Samoyed đang chậm rãi dạo bộ bên ngoài. Bé cún này cũng đáng yêu đấy chứ... Bá Viễn đứng cách xa họ vài mét quan sát một hồi, sau đó bắt đầu suy tính xem nên bắt chuyện thế nào —— không thể nói rằng "Xin chào tôi muốn làm quen với bé cún nhà cậu bởi vì hình như ẻm rất hứng thú với tôi" đúng không nào.Thế mà chàng trai đó chỉnh lại gọng kính đen của mình rồi bước tới cất lời chào hỏi với vẻ thăm dò, "Chào anh, xin hỏi anh ở khu nhà gần đây phải không? Tôi vừa mới chuyển tới, chưa quen nơi này lắm..."Chàng trai kia giới thiệu bản thân tên AK, hiện tại đã đi làm nhưng vẫn thuê nhà với bạn chung phòng hồi Đại học, hai người cùng nuôi bé cún này."Bé cún này tên là gì đây nhỉ?"Bá Viễn ngồi thụp xuống, rất tự nhiên nhéo mặt bé Samoyed kia, vuốt ve chỏm lông trên đầu bé. Nội dung bên trong bong bóng màu hồng lập tức biến thành [Dzui quá xá dzui quá xá!], [Sang bên cạnh chút đi anh], [Gãi lưng nữa thì càng tốt], [Thích quá thích quá!]. Bá Viễn mỉm cười, thầm nghĩ bé cún này cũng đòi hỏi ghê, nhưng vẫn thuần thục đáp ứng mọi nhu cầu của thiên sứ bé bỏng."Ờm, ẻm tên là Pai, ờ thì, bé Pai." AK thấy đuôi của bé cún nhà mình sắp ngoáy đến tận trời mà chỉ cảm thấy nghẹn lời hết sức. Bro, mày "giữ giá" một tí được không, anh thấy hôm nay mày theo anh Viễn về nhà luôn cũng được đấy.Tiếc rằng không một ai ở đó đọc được suy nghĩ của cậu ấy. Bá Viễn nhìn bé cún không ngừng cọ mũi vào lòng bàn tay mình, chỉ cảm thấy tim gan mềm nhũn.AK nghĩ nếu mình không làm gì đó thì có lẽ hôm nay đừng hòng về nhà nữa. Cậu ấy ngẫm nghĩ rồi lấy điện thoại ra xin phương thức liên lạc của Bá Viễn, tiện thể hỏi luôn, "Anh Viễn ở khu nào gần đây thế?"Khi nghe thấy Bá Viễn khẳng định rằng anh sống ngay tầng trên nhà họ, AK cảm thấy hai mắt tối sầm.Tiêu đời rồi, AK không khỏi nở nụ cười xã giao đắng chát và gượng gạo. Cậu ấy tiên tri rằng, có lẽ từ nay về sau cậu ấy sẽ bị hai người này làm phiền đến "chớt".
"AK... anh bảo em phải làm thế nào bây giờ..." Sau khi về nhà một giờ đồng hồ, Doãn Hạo Vũ đã khôi phục hình dáng con người và mặc quần áo chỉnh tề ra khỏi phòng mình, buồn bực ôm gối nằm sấp trên sofa."Này! Làm sao mà anh mày biết được chứ?" AK gãi đầu, "Bản thân mày còn không thể khống chế nổi khi nào làm người khi nào làm cún, anh giúp mày kiểu gì được?""Thực ra cũng có lúc khống chế được mà." Doãn Hạo Vũ lí nhí cãi lại, "Lúc nào cuống lên sẽ biến lại thành người.""Nhưng phần lớn thời gian mày không khống chế được đúng không?" Lưu Chương nghiêng đầu nhìn cậu, "Anh nói chứ, hay là tạm thời mày cứ dùng hình dạng cún con để tiếp cận anh ấy đi, biết được sở thích của anh ấy rồi từ từ nghĩ cách. Anh thấy anh ấy thích mấy bé cún lắm đấy.""Cũng chỉ đành như vậy." Doãn Hạo Vũ buồn bực bĩu môi, "Nhưng vẫn muốn dùng hình dáng người bình thường để làm quen với anh ấy..."
Tóm lại, từ đó về sau, mỗi buổi chiều tối tan ca về nhà, Bá Viễn luôn trông thấy bé Pai đợi anh ở dưới tầng. Ban đầu anh còn thấy kinh ngạc, bởi vì tuy rằng cún cưng ở khu vực này toàn là "fan cứng" của anh, nhưng cố chấp như bé Pai thì đúng là lần đầu được thấy."Sao AK sơ suất thế này, ngày nào cũng thả bé ra ngoài, không sợ bé lạc mất sao ~"Tuy rằng công việc hiện giờ của Bá Viễn thuộc dạng sáng 9h chiều không giờ đúng 5h, đợi lệnh 24/7, có thể bị boss phái đi công tác khắp nơi bất cứ lúc nào, nhưng về đến nhà phát hiện một chú cún xinh đang đợi mình, vẫn cảm thấy... tạm thời có thể chung sống hòa thuận với thế giới này.[Tất nhiên là không rồi, em sẽ không bị lạc đâu.]Bé Pai ở trong lòng anh ngẩng đầu lên đầy kiêu hãnh —— nếu một bé cún cũng có thể tỏ ra kiêu hãnh thì chắc chắn sẽ giống như bé Pai hiện giờ. Cục bông này ủn tới ủn lui trong lòng Bá Viễn, một bong bóng hội thoại bật ra.[Sao dạo này anh tan ca muộn thế, em đợi lâu lắm đó.]"Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha..." Bá Viễn đọc được câu này mà phải ngửa đầu lên bật cười. Anh thầm nghĩ, thằng bé hư hỏng, không phải ẻm xuống tầng chơi rồi tiện thể đợi mình tan ca sao, tại sao lại đổ oan cho mình rồi. Nhưng anh vẫn không nỡ bóc trần đứa trẻ này, chỉ kiên nhẫn xoa đầu bé, "Ừa ừa ừa, anh sai rồi. Anh cũng muốn ngày ngày được về sớm đó chứ."Bá Viễn trước nay luôn quen với việc khi đọc tiếng lòng xong sẽ nhẹ nhàng nói chuyện cùng các bé cún, giống như đang thực sự đối thoại cùng vậy —— tuy rằng bình thường các bé sẽ không hiểu anh đang nói gì; nhưng Bá Viễn lờ mờ cảm thấy bé Pai thông minh hơn các em cún mà anh từng gặp. Hoạt động nội tâm của ẻm quá phong phú, đôi lúc một đống bong bóng màu hồng nhảy ra liên tục, nhiều khi Bá Viễn cũng không hiểu nổi suy nghĩ của bé cún này.Ví dụ như có lần một đứa trẻ nô đùa ở khu nhà không cẩn thận va phải bé Pai, đúng lúc Bá Viễn vừa xuống dưới tầng, anh trông thấy chú cún này linh hoạt tránh né được va chạm, sau đó rõ ràng ẻm còn liếc nhìn anh một cái rồi mới dứt khoát ngã vật xuống nền đất.Cứu với trời ơi, đây không phải ăn vạ sao.Bá Viễn bắt đầu nín cười. Đợi khi bước đến gần hơn anh mới thấy bé Pai nhìn mình bằng ánh mắt long lanh, nội dung của bong bóng hội thoại toàn là:[Đau quá! Tại sao bạn nhỏ kia lại đẩy mình!][Không được, mình ngã rồi, cần anh đẹp trai ôm ôm mới dậy được.]Vì tiếng lòng hết sức "kịch nghệ" của em cún này mà Bá Viễn cười há há há hết ba phút, cười đến mức ngồi thụp xuống đất gần như không dậy nổi. Tận khi Lưu Chương nghe thấy động tĩnh phải chạy xuống xách gáy bé Pai định mang ẻm về nhà, Bá Viễn mới quệt ngang khóe mắt, miễn cưỡng dừng cười."Đợi đã, AK."Một người một cún đã đi tới cửa thang máy rồi, Bá Viễn bỗng gọi họ lại, trao cho bé Pai một cái ôm thật chặt.Thậm chí anh còn lấy cằm cọ cọ lên đỉnh đầu bé cún, bàn tay vuốt dọc từ lưng ẻm xuống tới đuôi.Nè, không phải đòi anh bế mới đứng dậy được sao? Bá Viễn buồn cười nhìn bé Pai đang phấn khích thấy rõ và Lưu Chương không hiểu nổi mình đang làm gì, mặc dù biết rằng bé cún sẽ không hiểu đâu, nhưng anh vẫn ghé vào tai ẻm mà nói nhỏ:"Bây giờ anh ôm bé rồi đó, bé Pai của chúng ta có thể về nhà được chưa?"
"Mày có biết bản mặt mày bây giờ trông rất là đần không." Lưu Chương vốn định viết nguyên một bài diss, nhưng không khí trong nhà hiện giờ không cho phép cậu ấy tiến hành sáng tác nghiêm túc, bởi thế cậu ấy bực mình tháo tai nghe ra, "Tuy là... có vẻ như anh Viễn rất thích bé Pai, nhưng vấn đề là mày từng gặp anh ấy với tư cách Doãn Hạo Vũ chưa?" "Từng gặp rồi mà." Doãn Hạo Vũ cười cười nửa ngày trời rồi mới chống cằm hồi tưởng, "Ừm... chắc là lúc anh ấy ra ngoài đi làm vào buổi sáng."Thực ra chỉ đơn giản là Doãn Hạo Vũ ra ngoài đi dạo nhân lúc đang ở hình người, sau đó lúc về bắt gặp Bá Viễn vội vội vàng vàng chạy đi làm cho kịp giờ. Lần đó cậu trông thấy anh ấy từ trên tầng chạy xuống, tóc mái hơi dài thoáng bay lên, để lộ ra đôi mắt màu nâu nhạt bên dưới.Bá Viễn cầm trong tay một bộ tai nghe bluetooth —— có lẽ anh quên mang theo. Trông thấy Doãn Hạo Vũ, anh mỉm cười, "À, em có phải là... cậu bé sống cùng AK không? Chào mừng em chuyển tới đây nhé."Nụ cười của Bá Viễn trước giờ luôn có khả năng lan truyền, Doãn Hạo Vũ vừa gãi đầu vừa bất giác theo anh xuống dưới, giới thiệu bản thân tên Doãn Hạo Vũ, anh cũng có thể gọi mình là Paipai, đồng thời không quên nhắc rằng AK đã từng kể về anh Viễn."Hả, em cún "bé Pai" nhà em được đặt tên theo tên của em phải không?" Bá Viễn phát ra tiếng cười thanh thúy như tiếng chim cực kỳ đặc trưng, quay sang thấy biểu cảm sững sờ của thằng bé mà nhầm tưởng là cậu không vui, vội vàng đặt tay lên vai cậu và xin lỗi, "Ý anh là, ẻm rất đáng yêu, em cũng rất đáng yêu. Tóm lại là anh nấu nướng cũng khá ổn đấy, khi nào rảnh em dẫn theo AK lên nhà anh ăn cơm, được chứ?"Doãn Hạo Vũ nhìn theo Bá Viễn vội vàng ra khỏi đơn nguyên mới quay người trở về, không khỏi thấy hứng khởi."Chỉ có thế thôi? Không phải chứ Doãn Paipai?" Lưu Chương nhìn cậu mà cạn lời, "Mày như thế thì đã gặp với chưa gặp có khác gì đâu? Mày đâu thể dùng hình dạng của bé Pai sống cùng anh ấy cả đời... nếu mày chỉ muốn làm thú cưng gì đó thì coi như anh chưa nói gì.""...Thế anh nói xem phải làm thế nào chứ?" Doãn Hạo Vũ khó khăn lắm mới vui vẻ hơn, bây giờ gặp đả kích lại cảm thấy nhức đầu rồi."Anh không biết đâu, nhưng ngày mai anh mày phải đi tìm ông bạn làm nhạc hip-hop rồi... Doãn Paipai, mày tự nắm bắt cơ hội đi."
Nhưng cả hai người không thể ngờ rằng, ngày cuối tuần tươi đẹp của một anh nô lệ tư bản lại bắt đầu từ vấn đề rò rỉ nước.Ban đầu khi Bá Viễn mở cửa nhà trong bộ đồ ngủ, anh mơ mơ hồ hồ cảm thấy mình gặp ảo giác rồi. Doãn Hạo Vũ lặng người ngắm nhìn cổ áo mở rộng và xương quai xanh của anh mất một lúc mới nói rằng có lẽ phòng vệ sinh ở bên này bị rò nước, cậu ở tầng dưới bị thấm.Bá Viễn ngáp ngắn ngáp dài, vừa dụi mắt vừa đi trước dẫn đường, mái tóc rũ xuống rất ngoan ngoãn, cảnh tượng này chẳng hiểu sao khiến Doãn Hạo Vũ thấy buồn cười. Ừm, nói thế nào nhìn, nhìn thấy phương diện "riêng tư" đáng yêu này của anh ấy, cậu cảm thấy khoảng cách giữa mình và anh lại gần thêm chút nữa rồi.Thực tế chứng minh mặt sàn nhà Bá Viễn xảy ra vấn đề. Bá Viễn vừa áy náy xin lỗi bạn nhỏ vừa vội vàng liên hệ với thợ sửa chữa tới xử lý. Khi anh vừa cúp điện thoại định ngồi thụp xuống xem xét thêm lần nữa thì Doãn Hạo Vũ vốn đang tựa người vào khung cửa đột nhiên kéo cánh tay anh: "Đợi đã, anh, đầu gối anh bị đau mà? Đừng ngồi xổm.""Ầy, vết thương nhỏ xíu ấy mà, ngồi xổm một lát cũng không thành vấn đề gì đâu." Bá Viễn mỉm cười kiêu hãnh, sau đó mới phát giác ra điều bất thường, "Khoan đã... Paipai, tại sao em biết đầu gối anh bị đau?"Bá Viễn nhìn bộ đồ mặc ở nhà với quần dài và áo dài tay của mình, bắt đầu nhíu mày nhớ xem lần trước lúc gặp Doãn Hạo Vũ mình đã bị thương chưa; còn Doãn Hạo Vũ cũng vắt óc kiếm cớ suốt hồi lâu, sau cùng chỉ có thể thở phào may mắn vì thợ sửa chữa tới quá kịp thời.Chứ không thì sao, chứ không thì cậu phải nói với anh thế nào? Chẳng lẽ bảo thứ Sáu tuần trước em trông thấy khi anh mặc quần ngắn à?Hôm đó cậu chán chường chơi đùa ở dưới tầng rất lâu, liếc thấy anh trở về nên lập tức chạy đến. Mấy ngày qua, Bá Viễn đã tập thành thói quen khuỵu gối xuống để được bé Pai nhào thẳng vào lòng, nhưng hôm ấy anh không kiềm chế được mà khẽ rên một tiếng, nụ cười cũng khá miễn cưỡng.Bé Pai thoáng lùi về sau mới phát hiện ra đầu gối của Bá Viễn có vết thương.[Tại sao lại bị thương thế này? Có đau không? Không sao chứ?]Đầu óc của Bá Viễn lập tức bị phủ kín bởi những bong bóng hội thoại màu hồng. Anh thấy buồn cười quá, vừa vuốt ve bé cún vừa chậm rãi nói chuyện với ẻm, "Chỉ là bị va phải vào giờ tan tầm thôi, không đau lắm, cũng không thành vấn đề lớn đâu."Anh nói rồi xoa đầu bé Pai, "Được rồi mà, biết em lo lắng, nhưng anh thực sự không sao đâu."Ban đầu anh chỉ dựa vào năng lực của mình để hiểu tâm tư của các bé cún, sau rồi dần dần phát hiện ra đa phần phản ứng của các ẻm được viết hẳn lên gương mặt. Ví dụ như hiện giờ, bé Pai dí mũi vào vết thương của anh hít hít ngửi ngửi hồi lâu, sau đó xoay vòng vòng tại chỗ, dường như ẻm rất muốn làm điều gì đó, nhưng hoàn toàn không biết nên làm thế nào.[Á, không biết trong nhà anh có thuốc không, hay là có cần đi khám bác sĩ không nhỉ.]Bá Viễn vừa mới đứng thẳng dậy, nghe được tiếng lòng này mà phải sững người.Ờ thì là, mấy bé cún thông minh đến mức ấy sao? Ví dụ như kho từ vựng của ẻm, ví dụ như ẻm hiểu cái gì là "thuốc", hay cái gì là "bác sĩ" hả? Còn nữa, tại sao ẻm lại gọi mình là "anh" trong lòng chứ?Bé Pai đã chạy ra xa, nhưng lại ngoan ngoãn dừng chân đợi mình đi theo.Ừm... tóm lại là một chuyện rất khả nghi đấy. Bá Viễn tạm thời không cho phép bản thân nghĩ mọi thứ theo hướng quá khó tin kia mà cố gắng bắt kịp bước chân của bé Pai đã. Anh sống ở ngay tầng trên nhà AK, mỗi ngày tan tầm sẽ tiện thể dẫn bé Pai về nhà luôn.Thế nên bây giờ anh có thể trông thấy bong bóng màu hồng xinh đẹp nhẹ nhàng bay lên.Là tiếng hò reo trong lòng đứa trẻ này, "Chúng ta về nhà nào~"
Sau khi thợ sửa chữa tới, Bá Viễn dặn dò người ta vài câu rồi dẫn Doãn Hạo Vũ vào phòng khách chờ đợi. Anh bày vài món ăn vặt ra, lập tức trông thấy đôi mắt của thằng bé sáng ngời lên.Hóa ra anh ấy cũng thích ăn uống, quá tuyệt vời."À mà, Paipai đã ăn sáng chưa?" Bá Viễn đoán rằng con nít thời nay chẳng có mấy đứa chịu ăn uống đàng hoàng, huống hồ là mấy đứa nhỏ làm video blogger như Paipai; thêm vào đó, mới sáng sớm thằng bé đã chạy qua đây rồi... Quả nhiên, Doãn Hạo Vũ ôm gói khoai tây chiên lắc đầu đầy vô tội, Bá Viễn bật cười, bảo cậu đợi một lát.Đợi thì không thể nào đợi một cách ngoan ngoãn được, Doãn Hạo Vũ nhìn Bá Viễn bận rộn trong phòng bếp mà bám vào khung cửa, nhìn ngắm hồi lâu."Có vài món ăn được cấp đông sẵn, anh hâm nóng lên làm bữa sáng cho em nhé." Bá Viễn thuần thục lấy bánh bao kim sa ra khỏi lò vi sóng, "Đợi lát nữa hẵng ăn, vẫn còn nóng lắm... Lần trước anh hỏi AK, cậu ấy bảo em thích ăn món này."Một câu rất đơn giản nhưng khiến nhịp tim của Doãn Hạo Vũ như nhanh hơn."Ừm, mấy món này có đủ không nhỉ? Em muốn thêm ít sữa tươi không?" Bá Viễn còn thắc mắc con nít ăn sáng chừng này có đủ không, Doãn Hạo Vũ chỉ chậm rãi chớp mắt, "Anh à, không cần nhiều thế đâu... Nếu không buổi trưa sẽ không ăn nổi á."Đối với Bá Viễn mà nói, ăn uống là việc quan trọng nhất trên đời. Doãn Hạo Vũ im lặng mà háo hức nhìn Bá Vể kể tên vài món có thể chuẩn bị cho bữa trưa nay như thịt bò xào, cánh gà chiên Coca, phật nhảy tường, giá đỗ chua cay, lòng xào, gà ta kho tàu, thịt heo áp chảo, cuối cùng anh cũng nhớ ra điều gì đó mà ngước mắt nhìn mình:"Xem vòng bạn bè của Yaya, hình như hôm nay cậu ấy ra ngoài, thế em ở lại đây ăn cơm cùng anh nhé, được không?""Không phải chứ, mày quá đáng lắm đấy Doãn Hạo Vũ nhá!"Lưu Chương rất ít khi gọi thẳng cả họ lẫn tên cậu, mà bây giờ cậu ấy dí thẳng đoạn chat vào mặt Doãn Hạo Vũ, "Mày đi ăn chực thì thôi đi, tại sao còn phải chụp hình gửi tin nhắn cho anh?""Không chỉ ăn ké đâu." Doãn Hạo Vũ nhìn cậu ấy với vẻ đắc ý, "Nhà anh Viễn có máy chiếu, ăn cơm xong bọn em còn xem phim cùng nhau cơ."Vả lại, bầu không khí rất thích hợp để ôm nhau —— hay nói cách khác, vì họ xem phim kinh dị, nên dù ôm nhau cũng không cảm thấy kỳ quặc.Được thôi, Doãn Paipai bây giờ cũng rất gì và này nọ rồi. Lưu Chương hít thở sâu mấy lần, tự nhủ không cần chấp nhặt với trẻ con, sau đó lại nhớ tới trạng thái của cậu ngày hôm nay, không khỏi tò mò, "Ơ, hôm nay thời gian mày giữ được hình người khá dài đấy nhỉ."Trước kia mỗi khi Doãn Hạo Vũ duy trì hình dạng con người quá lâu sẽ tự động biến thành Samoyed, không thể điều khiển được; đây cũng là lý do khiến cậu chỉ có thể dùng thân phận cún con để tiếp cận Bá Viễn khi anh tan làm. Nhưng hôm nay —— Lưu Chương nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đã tối rồi mà Doãn Hạo Vũ vẫn bình thản ngồi đây."Có lẽ vì em khá vui chăng." Cậu bóc một gói đồ ăn vặt mà Bá Viễn tặng, "Sau khi vui vẻ cũng dễ điều khiển hơn á."Được thôi, Yaya nghĩ, cậu ấy cũng lười để tâm, cứ vậy đi, hủy diệt luôn đi.
"Em nói là em phải ra ngoài, nên muốn gửi bé Pai cho anh nuôi một thời gian?"Trên bàn cơm, Bá Viễn nghe AK nói xong thì gật gật đầu, rồi nhìn sang Doãn Hạo Vũ, "Em thì sao? Mấy ngày đó em cũng không ở nhà?"Từ sau lần đầu tiên Doãn Hạo Vũ tới chỗ anh ăn ké, AK cũng được xách đi ăn cùng, thế là hai người đỡ phải gọi đồ ăn ngoài. Bây giờ Doãn Hạo Vũ và AK đưa mắt nhìn nhau, dù thế nào cũng không thể khai ra rằng Doãn Hạo Vũ chính là đối tượng được gửi nuôi?Thế là cậu chỉ có thể điên cuồng gật đầu trước ánh mắt thăm dò của anh, "Đúng vậy, em cũng phải ra ngoài."Thực ra vốn dĩ thằng bé này không định kéo dài thêm nữa, muốn tìm thời cơ để nói rõ chuyện này với anh... Nếu anh không thể đón nhận nổi sự thật khó tin như thế, cậu cũng chấp nhận dám chơi dám chịu, chắc chắn không thể trách anh được.Dù sao thì sự việc kỳ lạ như thế... Sau này ở bên nhau thì kể cả việc trò chuyện trao đổi cũng thành vấn đề lớn, người bình thường lên tiếng từ chối cũng là điều hiển nhiên thôi.Tuy rằng Lưu Chương cảm thấy kế hoạch này chưa chắc đã ổn, nhưng cũng không thể chịu nổi khi hai người này suốt ngày lấy danh nghĩa đưa đẩy nhưng làm toàn việc mà các đôi tình nhân mới làm. Cậu ấy đành phải xác nhận lại lần cuối, "Patrick, bây giờ mày có thể điều khiển cơ thể khá ổn rồi chứ? Đừng biến thành hình người trước mặt anh Viễn nhé...""Chuyện này thì anh yên tâm, mấy ngày gần đây ổn hơn rất nhiều rồi." Doãn Hạo Vũ hoàn toàn không lo lắng về vấn đề này, "Lần trước chẳng phải em còn đưa anh ấy về nhà sao...""Lần trước" mà cậu nhắc đến chính là một tiết mục mà những nô lệ tư bản như Bá Viễn không thể nào tránh được – tiệc tùng xã giao. Lần đó trời sập tối rất lâu rồi mà Bá Viễn vẫn chưa về, giữa chừng thậm chí Doãn Hạo Vũ còn về nhà lấy điện thoại nhắn tin hỏi anh Viễn rốt cuộc gặp phải chuyện gì, nhưng chỉ nhận được lời hồi đáp đơn giản rằng "tiệc xã giao chưa kết thúc".Ở bên này đang ăn uống linh đình, chẳng hiểu sao Bá Viễn có cảm giác như được người nhà hỏi han, thế là anh bất giác gửi thêm một dòng nữa, "Đừng lo lắng, anh sẽ chăm sóc tốt cho bản thân."Về sau Bá Viễn được đồng nghiệp đưa về vì đã uống đến mức thần trí không còn tỉnh táo nữa; nhưng không ngờ bé Pai vẫn còn đợi anh trước cửa đơn nguyên, đồng thời còn nhe răng nhếch miệng bày tỏ địch ý với đồng nghiệp đưa mình về.[Người này là ai hả?][Sao anh ta lại ôm eo của anh??]Đột nhiên đọc được tiếng lòng như vậy, Bá Viễn lại thấy buồn cười, cũng muốn ngồi thụp xuống xoa đầu bé cún, nhưng sau cùng anh chỉ chậm rãi giải thích với bé Pai, "Đây là đồng nghiệp của anh đó, em yên tâm, không phải người xấu."Sau khi nhận được lời ngợi khen đại khái như "con cún này có linh tính thật đấy", bé Pai đột nhiên quay người chạy về nhà. Ở bên này, đồng nghiệp đang đỡ Bá Viễn chậm rãi đi lên tầng, nhưng bỗng dưng thấy Doãn Hạo Vũ vội vàng chạy xuống, giơ tay định đỡ lấy Bá Viễn."Paipai? Sao em lại tới đây?"Bá Viễn vẫn còn hơi chếnh choáng, nhưng tiềm thức của anh không hề phản kháng khi được đứa trẻ này ôm lấy eo. Đồng nghiệp cũng không hề ngốc, sau khi nhìn một lát, anh ta vui vẻ giao Bá Viễn cho bạn trai nhỏ của anh, còn mình thì rời đi trước."Anh uống nhiều quá rồi đấy..." Doãn Hạo Vũ lầm bầm một câu đầy bất mãn, nhưng sau khi Bá Viễn cọ mặt vào hõm cổ mình thì im bặt. Áo sơ mi vốn rất mỏng, nhiệt độ từ lòng bàn tay cậu lại nóng hừng hực, cứ siết chặt lấy vòng eo của anh thế này, như thể... thứ vải vóc nào đó chẳng che chắn được gì.Đợi khi mở cửa phòng bằng một tay, Doãn Hạo Vũ mới phát hiện Bá Viễn đã ngủ thiếp đi mất. Như vậy cũng tốt, cậu bế anh lên giường rồi cuống quýt đi tìm khăn lau mặt cho anh.Cậu hi vọng có thể chăm sóc cho anh nhiều hơn. Cậu cũng không hiểu tại sao lại có nhiều người cần được anh chăm sóc như vậy, cậu chỉ biết hiện giờ có thêm một người quan tâm và yêu thương anh."Hóa ra hôm đấy hình dạng của mày thay đổi xoành xoạch như vậy là vì nóng lòng muốn chăm sóc anh Viễn hả?" Lưu Chương ngẩng đầu lên, giơ ngón tay cái, "Được đấy, giờ mày yên tâm đi đi, đạt đến trình độ này thì anh tin là mày không có vấn đề gì nữa."
Thế nên hiện tại Doãn Hạo Vũ đang cuộn mình bên giường ngủ của Bá Viễn trong hình dáng của bé Pai, nghe tiếng nước chảy vọng ra từ phòng tắm mà tâm tình phức tạp, nhưng không nén nổi cảm giác phấn khích.Nếu mà, nếu mà lát nữa anh Viễn vào phòng, mình nên giữ ý tứ, phi lễ chớ nhìn... hay là nhìn một cách đường hoàng nhỉ?Tất cả mọi thứ thuận lợi hơn dự tính của hai người họ nhiều. Khi được gửi bé Pai, Bá Viễn chỉ điềm tĩnh hỏi một câu, "Nệm ngủ hằng ngày của bé Pai đâu?" Lưu Chương giải thích rằng bé cún này rất sạch sẽ nên ngủ trên giường, Bá Viễn cũng không dị nghị.Nhưng cậu phấn khích được một hồi rồi bắt đầu u sầu, tấm thân cún ủ rũ nằm rạp xuống đất.[Cứ thỉnh thoảng lại bị biến thành cún... đúng là rắc rối quá mà, có lúc còn chẳng thể điều khiển nổi bản thân nữa, hầy.][Cho dù mình được gửi sang bên này, cũng không nghĩ nổi cách gì để ngả bài.][Kể cả anh ấy không chạy mất dép vì sợ, nhưng cứ như thế này thì ngày thường trao đổi cũng gặp trở ngại lắm, anh ấy đâu biết các bé cún nghĩ gì...]"Ai nói thế, anh có thể nghe hiểu được đấy."Giọng nói lẫn cùng tiếng cười của Bá Viễn đột nhiên vang lên sau lưng, bé Pai sợ đến mức nhảy phắt lên giường."Này đợi đã, em rửa chân chưa hả? Chưa rửa chân đã trèo lên giường thì anh quăng em từ đây xuống đấy."Bá Viễn cố tình đe dọa để đùa cậu, nhưng chỉ thấy chú bé Doãn Paipai nhìn mình bằng ánh mắt càng lúc càng mờ mịt, đồng thời rón rén từ trên giường nhảy xuống.[Anh ấy vẫn luôn thích nói chuyện một mình với các bé cún, hầy. Nếu anh ấy thực sự có thể nghe hiểu lời mình muốn nói thì tốt rồi.]Phen này đến lượt Bá Viễn dở khóc dở cười ôm mặt thằng bé, thầm nghĩ nên dùng phương thức gì để chứng minh bản thân đây, "Thế... anh hỏi em, có phải em thích anh không?"[Đúng vậy. Thích anh lắm, thích lắm luôn.]Doãn Hạo Vũ thầm nghĩ nhưng không ôm hi vọng gì, chẳng ngờ câu nói sau đó của Bá Viễn là, "Trùng hợp ghê, anh cũng thích em."Anh nhìn đôi mắt càng lúc càng trợn trừng của đứa trẻ này mà cười ha hả, sau khi bình tĩnh hơn mới chậm rãi nhìn cậu, "Paipai, liệu có một khả năng nào đó là anh bị dị ứng với cồn, ra ngoài xã giao không thể uống rượu."[Không phải chứ, anh, anh cố ý à???]"Đúng rồi đó, nếu anh vẫn luôn nghe được tiếng lòng của các bé cún... thế thì em nhiều sơ hở lắm. Bản thân anh có siêu năng lực nghe được tiếng lòng của thú cưng, tại sao lại không tin em có thể biến thành cún chứ?"Bé Pai chăm chú nhìn anh hồi lâu, sau đó vội vàng tông cửa chạy ra ngoài, nghe âm thanh chắc hẳn là tạm thời xuống tầng quay về nhà mình rồi.Có nên cảm thấy may mắn vì nhà họ dùng cửa mật mã không nhỉ? Bá Viễn cầm khăn bông tiếp tục lau đầu, nghĩ lại vẫn thấy buồn cười. Đáng yêu thật đấy, trước nay vẫn luôn chăm sóc cho nhau hết sức ngọt ngào, đã lâu lắm rồi anh chưa trêu thằng bé như vậy.Chẳng bao lâu sau, Doãn Hạo Vũ biến thành người bình thường đã gõ cửa nhà anh. Cậu theo Bá Viễn vào nhà mà có phần lúng túng, nhưng vẫn muốn tự mình nói ra một cách trịnh trọng."Tuy rằng anh đã biết rồi... nhưng mà, anh, em rất thích anh. Hơn nữa, hơn nữa em thực sự thấy may mắn, trùng hợp rằng anh có thể nghe được em nghĩ gì sau khi biến thành cún, ban đầu em còn lo rằng anh sẽ để bụng chuyện này.""Giờ em yên tâm được chưa?" Bá Viễn tiến lại gần đầy thân mật, "Tóm lại, anh cũng thích em đấy. Khi mới đoán ra em là bé Pai, nói thật lòng, anh cũng hơi ngượng... bởi vì anh suốt ngày động tay động chân với bé Pai. Nhưng về sau, khi phát hiện bất kể em ở trong trạng thái nào anh cũng thích, anh đã không còn buồn bực vì điều này nữa."Thằng bé này vừa thoáng vui mừng đã định ghé tới rút dây áo choàng tắm của Bá Viễn, bị anh mỉm cười giữ tay lại, "Không được không được..."Thấy thằng bé bĩu môi, Bá Viễn ôm cổ cậu "chụt" một tiếng để an ủi, tiện thể ghé vào tai cậu mà thì thầm, "Bé trai hư hỏng này... phải đi tắm rửa đã chứ."Nói tóm lại thì, sau một hồi trắc trở, anh nô lệ tư bản Bá Viễn cuối cùng cũng có được một cục lông chỉ thuộc về riêng mình rồi.—————————————————Trước khi đoàn tống phát sóng: Nguyên tắc của tôi là sẽ không gõ thêm chữ nào vào ngày đầu tiên sau khi đăng chương mới;Sau khi đoàn tống phát sóng: Nguyên tắc là gì cơ? Hôm nay mà không gõ thứ gì đó ngọt ngọt thì tôi không phải Đảo Dược Nhân 😎😎😎
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com