TruyenHHH.com

Hhxc Edit Do Kiep

Nghe thấy giọng nói, Doãn hạo Vũ chậm rãi quay đầu lại. Ánh trăng nhợt nhạt chiếu xuống người đàn ông qua kẽ hở trên cành cây. Dáng người gã lạnh lùng, kiêu ngạo và cô độc. Sợi dây bằng kim loại treo trên kính của gã khẽ đung đưa, lạnh lẽo phản chiếu xuống gương mặt của gã.

Doãn Hạo Vũ cảm thấy lạnh sống lưng. Không ngờ người này lại đích thân đến đây.

"Daniel. Cho em một chút thời gian để giải quyết chuyện này đi. Xong rồi em sẽ quay về nhận hình phạt sau!"

Châu Kha Vũ cười lạnh: "Doãn Hạo Vũ, cậu có biết mình đang làm cái gì không? Cậu trộm chìa khóa của Cục, đột nhập vào Yêu Động... Vậy mà cậu nghĩ một hình phạt đơn giản thôi là xong sao?"

Giọng điệu Doãn Hạo Vũ như van xin: "Daniel, làm ơn, để em đi đi mà. Đây là việc em nhất định phải làm. Sau này em sẽ giải thích sau."

"Cậu cứ thương lượng với hắn ta thì có ích gì?"

Lâm Mặc rút roi ra, kiêu ngạo nói: "Chúng ta cực khổ lắm mới tìm ra được cửa hang. Dù thế nào cũng không thể bỏ cuộc được!"

Cạch... Cạch... Cạch...

Núi rừng tĩnh lặng, âm thanh súng lục nạp đạn ở phía đối diện đặc biệt rõ ràng.

"Ngươi tìm cách mở cửa hang đi. Chuyện này cứ giao cho ta và Lâm Mặc."

Cao Khanh Trần nãy giờ vốn im lặng, đột nhiên từ đằng sau bước ra. Hai con ngươi màu xanh lam phát sáng trong đêm tối, giống như hai ngọn lửa ma trơi treo lơ lửng trên bầu trời.

"Doãn Hạo Vũ!! Cậu còn dây dưa với cả yêu quái sao??!"

Châu Kha Vũ đang đàm phán hòa bình thì đột nhiên nổi điên, linh lực mạnh mẽ tỏa ra từ bên trong cơ thể. Gã rút từ bên hông ra hai khẩu súng. Hình dáng của súng khá giống với súng kíp, nhưng nòng súng dài hơn và linh lực cũng được truyền vào bên trong chúng. Hoa văn dọc theo thân súng giống như những lá bùa chi chít, ngoài ra còn có hình đầu thú được khắc ở dưới đáy báng súng.

"Chết tiệt! Tại sao hắn ta đột nhiên lại như vậy thế?"

Lâm Mặc giật mình, thấp giọng hỏi Doãn Hạo Vũ: "Bộ yêu quái giết cả nhà hắn ta hả? Phản ứng lớn đến vậy?"

Doãn Hạo Vũ che mặt tuyệt vọng. Vị sếp này của hắn bình thường rất dễ nói chuyện nhưng một khi nhắc đến yêu quái thì dường như gã trở thành một con người khác, tàn nhẫn và hung ác. Gã còn được biết đến với biệt danh "Song Thương Diêm La" nổi tiếng của Cục điều tra.

Nghe nói, gã xuất thân là con của một gia đình danh giá, việc gia nhập đội điều tra chỉ là bước đệm, sau này sẽ được thăng chức. Đáng tiếc, những chuyện xảy ra sau đó đã làm thay đổi hướng đi cũng như giá trị sống của gã.

Đó là nhiệm vụ đầu tiên của gã. Một vụ giết người hàng loạt kỳ lạ.

Trong thành phố, các cô gái trẻ lần lượt bị giết, máu bên trong cơ thể bị rút cạn, hiện trường vụ án được vẽ bằng các loại ma pháp trận kỳ lạ. Ngay cả linh hồn của họ cũng không thể thu hồi được. Cảnh sát đã điều tra nhiều ngày mà không có manh mối gì nên đã phải tìm đến Cục điều tra.

Chẳng bao lâu sau, họ đã tìm ra được hung thủ là một người phụ nữ điên loạn, sợ già, sợ xấu. Ả tin rằng việc tắm rửa, lau mặt và uống máu của trinh nữ sẽ khiến ả trẻ mãi không già nên đã bắt đầu phạm tội một cách điên cuồng. Để ngăn chặn việc các cô gái đã chết báo thù, mỗi lần phạm tội, ả sẽ vẽ một ma pháp trận để giam giữ linh hồn của các cô gái đó.

Châu Kha Vũ giải quyết được chuyện này tính ra là một thành tựu lớn, nhiều năm sau sẽ không cần vất vả ở Cục điều tra nữa, có lẽ trở về có thể thuận lợi thăng tiến.

Nhưng, có điều gì đó không ổn khi gã giải thoát linh hồn của những cô gái bị giam cầm.

Cậu bé đi cùng gã đã lấy ra một lá bùa màu đen, ký khế ước máu với các linh hồn và giữ nó lại cho riêng mình. Những hồn ma đã chết một cách vô tội và bi thảm đều mang trong mình lòng oán hận, dưới sự điều khiển của cậu bé, chúng trút giận lên những cư dân ở tòa nhà nơi người phụ nữ điên kia sống.

Ngày hôm đó, cả tòa nhà tràn ngập yêu quái, những tiếng la hét không ngừng vang lên. 108 sinh mạng trở thành nạn nhân của sự việc này. Tất nhiên, gã đã được cậu bé kia tha mạng cho.

Sau đó, Châu Kha Vũ mới nhận ra cậu bé mà mình tin tưởng lại chính là tội phạm bị truy nã gắt gao nhất của Cục điều tra linh dị, Quỷ Vương Nghìn Mặt. Cậu ta thích chiếm giữ cơ thể người khác, biến hóa thành những diện mạo khác nhau. Về phần cậu ta, danh tính ban đầu là gì, không ai biết cả.

Gã thả cậu ta đi mà không rõ lý do. Sự việc này đã gây ảnh hưởng xấu đến gã, không những không còn hy vọng thăng tiến mà còn gây ra bóng ma tâm lý nghiêm trọng cho Châu Kha Vũ. Từ đó, gã được chuyển đến Nam Thành và trở thành người chỉ huy, phụ trách tổ đội của mình. Chỉ cần yêu quái gây chuyện, gã sẽ giống như được bơm máu gà, nhất định phải giết chết.

"Doãn Hạo Vũ, anh vốn tưởng cậu chỉ là tò mò hay là thèm muốn bảo vật ở bên trong hang động, không ngờ cậu lại bị yêu quái mê hoặc! Đừng trách anh không nể tình với cậu!"

Click click...

Gã lên đạn, bắn một lần hai phát.

"Mắt của anh ta được rửa bằng nước của Sông Băng Ngàn Năm, được lau bằng Kim Ngân Hoa trên núi tuyết cho nên có tầm nhìn vô cùng rõ nét. Ở trong bóng tối cũng không bị cản trở, ngày cũng như đêm mà đêm cũng như ngày. Hai cây súng của anh ta được khắc bùa trừ tà, đạn được làm bằng đá đen, bên ngoài phủ một lớp chu sa, khảm thêm Thiên Mộc và Tàng Hương. Không những có thể giết người còn có thể diệt ma nữa."

Doãn Hạo Vũ thấp giọng trình bày tình hình của đối thủ, đồng thời cảnh báo Cao Khanh Trần: "Anh phải đặc biệt cẩn thận đấy! Sát thương của khẩu súng này đối với yêu quái sẽ tăng lên gấp bội lần đó!"

"Được rồi."

Mồ hôi của Doãn Hạo Vũ túa ra như tắm,

Người này được điều động làm đội trưởng dù đã mắc sai lầm lớn không chỉ vì gia thế của gã mà còn vì bản thân gã rất mạnh mẽ. Hai khẩu súng trong tay gã có thể xuyên thủng lớp băng tuyết dày cộm, giống như một mũi tên lạnh lùng, cực kỳ nguy hiểm. Rất nhiều yêu ma quỷ quái đã bị đường đạn của gã tiêu diệt.

"Mẹ nó chứ!"

Từ lời nói của Doãn Hạo Vũ, Lâm Mặc đã nghe ra được đây là cao thủ khó đối phó, trong lời nói có chút run rẩy: "Tên này có khuyết điểm gì không?"

Doãn Hạo Vũ cười khổ: Tôi cũng muốn biết lắm.

"Dùng Thiên Ki Tráo lên người rồi tranh thủ thời gian mở khóa đi. Còn lại đừng lo gì hết..."

Vừa dứt lời, Cao Khanh Trần liền bay đi, hướng thẳng về phía Châu Kha Vũ.

Anh tưởng gã sẽ bị bất ngờ, nhưng không ngờ viên đạn lại bắn chính xác về phía mình. Cao Khanh Trần xoay người trên không, sau đó đạp chân vào thân cây, nhờ sự trợ giúp của sức bật, nhảy lên một cành cao rồi cúi mình ẩn nấp giữa tán lá rậm rạp.

Tiếng súng dữ dội vang lên, người kia không giỏi ngắn bắn, ngẫu nhiên bắn lên phía trên, tán cây chắn gió bị bắn thành cái sàng.

Cạch...

Lâm Mặc bám sát theo phía sau vung roi lên quất vào cổ tay người kia, khẩu súng rơi xuống đất.

Pằng...

Lâm Mặc lộn vài vòng, lăn vào bãi cỏ gần đó, không dám thở mạnh, thầm nghĩ: Tên này quả nhiên lợi hại, chỉ nhờ tiếng roi vừa rồi mà đã có thể tìm được vị trí của cậu trong bóng tối.

Hai người một trên một dưới, dùng bóng tối ngụy trang, không dám tấn công bừa bãi. Châu Kha Vũ không cho bọn họ có cơ hội thở, quay súng chĩa vào Doãn Hạo Vũ ở cửa hang.

Pằng...

Tia lửa xoèn xoẹt, bắn ra một viên đạn.

"Mau bắn vào cửa hang!"

"Tuân lệnh!"

Pằng... Pằng... Pằng...

Cấp dưới của gã nhặt khẩu súng lục bị rơi, bắn điên cuồng về hướng Châu Kha Vũ chỉ đỉnh. Đạn bay ra dày đặc như mưa, tất cả đều bắn trúng Thiên Ki Tráo, những tia lửa đỏ tiếp tục tung tóe trong không khí.

Doãn Hạo Vũ không quay đầu lại, những giọt mồ hôi trên trán ngày càng nhiều, chảy xuống mắt khiến hắn khó chịu, nhưng hắn nào có thời gian để lau đi. Hắn muốn tận dụng Thiên Ki Tráo để mở khóa xích.

Ngay cả Thiên Ki Tráo cũng chỉ có thể chông đỡ được các đòn tấn công trong giới hạn của nó, vừa rồi, hắn nghe thấy một âm thanh nứt nho nhỏ vang lên, không bao lâu nữa, Thiên Ki Tráo sẽ bị phá hủy hoàn toàn.

Đột nhiên, một luồng sáng xanh lá cây bao lấy Thiên Ki Tráo.

Doãn Hạo Vũ biết đây là do Cao Khanh Trần hỗ trợ cho hắn, nhưng việc duy trì Thiên Ki Tráo này cần phải có đủ linh lực. Vào thời điểm quan trọng này, đây chẳng khác nào uống thuốc độc để giải khát hết.

Cao Khanh Trần không cần biết tình hình nguy hiểm đến mức nào, nhưng mục tiêu của họ là Doãn Hạo Vũ mở được ổ khóa. Chỉ cần bắn vào hắn, anh và Lâm mặc nhất định không thể để yên được.

Xuyên qua khe gỡ giữa những cành cây nơi đã bị đạn bắn lủng, ánh trăng nhợt nhạt chiếu sáng vài vết lốm đốm trên mặt đất, Châu Kha Vũ tình cờ bước vào vùng sáng đó.

Đột nhiên, móng vuốt sắc nhọn từ trên trời rơi xuống. Gã nhanh chóng quay lại, mặc dù bị rạch một vết trên má nhưng gã đã kịp thời chĩa họng súng vào đầu Cao Khanh Trần.

Hai người một tiến một lùi, một công một thủ, chỉ vỏn vẹn xảy ra trong vài giây. Cao Khanh Trần thậm chí còn cảm thấy sức nóng như bị thiêu đốt khi nòng súng đen ngòm sượt qua gò má anh.

Pằng...

Né tránh một hồi, Cao Khanh Trần bật lên và dùng móng vuốt của mình để di chuyển trái phải, cố gắng giành quyền chủ động trong trận cận chiên này

Không ngờ, mặc dù Châu Kha Vũ tay cầm hai khẩu súng dài, nhưng đôi chân lại cực kỳ nhanh nhẹn, không những tránh được từng đòn tấn công một mà còn canh được đúng thời điểm, giơ chân quét một cái, đá Cao Khanh Trần vào phạm vi của khẩu súng. Gã duỗi thẳng tay, bắn vào anh.

Đường đạn dày đặc, tốc độ bắn nhanh như chớp, nhưng không hề có một viên nào là ngẫu nhiên. Cao Khanh Trần cảm thấy đạn bay sượt qua cơ thể mình rất nhiều lần.

Pằng... Pằng... Pằng...

Lâm Mặc từ trong bụi cỏ chui ra, tiếp tục đối phó với những người ở phía sau. Tài bắn súng của những người này kém hơn so với Châu Kha Vũ nhưng vì số lượng đông hơn nên cũng khá là khó nhằn. Lâm Mặc dùng roi quấn lấy một, hai người rồi ném họ vào trong bãi cỏ. Một loạt súng khác lại chĩa vào cậu.

Pằng... Pằng... Pằng... Pằng...

Bên này tiếng súng vang lên, tia lửa nổ tung tóe khắp nơi thì trên một cành cây cách đó không xa, người mặt quỷ đang nhàn nhã xem cuộc vui, hai chân đung đưa qua lại. Tương sứ nhỏ ngồi trên vai cậu ta không khỏi lo lắng: "Bọn họ đánh nhau dữ dội như vậy, chúng ta không cần giúp đỡ sao?"

"Có mèo yêu ở đó rồi, tại sao chúng ta phải ra tay?"

Người mặc quỷ cởi áo khoác jean, lộ ra áo thun trắng bên trong: "Không bằng cứ để anh ta giết hết tay sai của Chính phủ đi. Xem ra dẫn bọn họ đến đây cũng không phải vô ích lắm." Cậu ta sờ mặt mình, nói: "Nếu như có thể thật sự tìm thấy được Nhẫn Linh Lung ở trong đó, giúp mèo yêu thành công độ kiếp thì anh ta sẽ trở thành trợ thủ đắc lực của chúng ta."

Tượng sứ nhỏ tạt một gáo nước lạnh: "Anh ta cũng có thể không giúp chúng ta mà. Gia tộc Thiên Sư vốn dĩ không đối xử tốt với anh ta, nhưng mà tiểu thiếu gia lại thân cận với anh ta."

Thiếu niên áo trắng cười nói: "Chúng ta đều không biết Paipai đã chết như thế nào. Nếu như cậu ấy cùng chung số phận với chúng ta thì anh ta nhất định sẽ có lý do để báo thù."

"Không đâu, không đâu!"

Tượng sứ nhỏ bắt đầu khóc, sau đó túm lấy áo của thiếu niên, xì mũi: "Tiểu thiếu gia phúc đức lớn lắm, sẽ không giống chúng ta đâu."

Thiếu niên chán ghét liếc nhìn nó: "Ta nói cho ngươi biết, càng lớn sao ngươi càng vô dụng vậy hả? Chỉ vì một chuyện tầm thường như thế thôi mà đã khóc rồi. Lần đó nhìn thấy con mèo bị hành hạ trên nóc nhà ở Nam Thành, ngươi cũng ngất đi..."

Tượng sứ nhỏ khóc càng lớn hơn: "Ta không nhịn được! Ta xúc động chứ bộ!"

Thiếu niên nở nụ cười tàn nhẫn: "Đồng cảm là sự lãng phí thời gian lớn nhất! Ngươi vẫn chưa học được rằng nếu muốn sống trong thế giới này thì phải trở nên thật tàn nhẫn sao?" Cậu ta hơi nheo mắt lại, "Chiến đấu, giết người. Ta thích nhất chính là như vậy."

Doãn Hạo Vũ cảm thấy sau lưng mình toàn là mồ hôi lạnh, hắn buộc mình phải quên đi tình hình chiến đấu xung quanh, tập trung mở được Quỷ Ngục Khóa.

Chỉ là hắn đang trong trạng thái căng thẳng cực độ, trật tự bị xáo trộn hết lên. Doãn Hạo Vũ phải rất lâu mới nghe thấy được âm thanh mở khóa.

Sau khi chật vật đẩy mở cửa hang, lớp đất dày cộp rơi xuống khiến Doãn Hạo Vũ đen mặt, hơn nữa, hang động quanh năm bị khóa kín, mùi hôi thối xộc thẳng vào khoang mũi khiến hắn gần như nôn ra.

"Mở được rồi! Mau vào thôi!"

Cao Khanh Trần và Lâm Mặc nghe thấy tiếng hét, nhanh chóng rút lui khỏi trận chiến và lao về phía cửa hang. Châu Kha Vũ đương nhiên cũng nghe thấy, bắn mấy phát vào cửa hang, nhưng cùng lúc hai bóng đen kia tiến vào, cửa hang cũng nhanh chóng đóng lại. Đạn bắn ra bị găm vào vách đá.

Châu Kha Vũ chạy về phía trước, phát hiện chìa khóa đã bị Doãn Hạo Vũ rút ra, đem theo vào trong hang.

"Châu Chủ Nhiệm, chúng ta nên làm gì bây giờ?"

Châu Kha Vũ thu súng, cười lạnh nói: "Muốn ra khỏi hang này không còn đường nào khác cả. Nếu bọn họ may mắn sống sót được, nhất định sẽ từ đây đi ra. Chúng ta cứ đợi ở đây được rồi!"

Ba người chạy vào trong hang động, một lúc sau thì dừng lại, dựa vào tường đá để thở. Doãn Hạo Vũ ngửi thấy mùi máu và mùi thuốc súng thoang thoảng bên cạnh, hắn giơ ngọn lửa trong tay lên thì nhìn thấy cánh tay của Cao Khanh Trần đã bị bắn.

"A?! Anh bị thương rồi!"

Cao Khanh Trần cúi đầu nhìn vết thương, nghiến răng nghiến lợi nói: "Không sao đâu."

"Không sao cái gì hả?! Anh cần phải được băng bó lại!" Doãn Hạo Vũ nghĩ tới điều gì đó rồi quay lại nói: "Lâm Mặc, tôi nhớ trong túi của anh có băng gạc, mau lấy..."

Nói được nửa chừng, hắn đột nhiên dừng lại.

"Cậu không nói thì tôi quên mất đấy. Mau soi lửa qua đây để tôi tìm nó."

Lâm Mặc cúi đầu lục lọi túi vải, không nhìn thấy sắc mặt của Doãn Hạo Vũ đột nhiên thay đổi.

"Lâm Mặc, nhẹ tay một chút..."

"... Có chuyện gì vậy?"

Nhìn cái đầu tam giác đang phun ra cái lưỡi đỏ trước mặt, Doãn Hạo Vũ khẩn trương nuốt khan: "Bên cạnh đầu anh có một con rắn."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com