TruyenHHH.com

Hhxc Edit Do Kiep

Trên đường đi theo sau lưng tượng sứ nhỏ, bọn họ gặp phải một con Quỷ Tay Sai đang đi tuần tra. Doãn Hạo Vũ bước tới, chào hỏi đơn giản, giải thích về cách bố trí và bùa chú của Chợ Quỷ sẽ không ảnh hưởng gì đến Âm Giới, nhưng trước đó, bọn họ phải đuổi hết toàn bộ yêu ma đi đã.

"Nói thật đi, làm sao mà cậu biết rõ về Quỷ Tay Sai như vậy thế?"

Sau khi giải thích xong, Doãn Hạo Vũ chạy lại, tiếp tục đi theo tượng sứ nhỏ. Lâm Mặc không khỏi tò mò: "Từ khi bắt đầu học các chiêu thức, ông nội đã cảnh cáo tôi là phải cố gắng không được liên hệ quá nhiều với Âm Giới!! Làm sao mà bọn họ có thể đồng ý cho cậu chuyển Chợ Quỷ từ Hoàng Tuyền đến nhân thế vậy?! Là loại quan hệ thân quen đến mức nào chứ?"

"Dù sao thì tôi cũng từng ở Cục điều tra linh dị mà. Quen biết một, hai con quỷ thì cũng là chuyện bình thường thôi."

"Không thể nào!" Lâm Mặc không thương tiếc vạch trần lời nói của hắn, "Âm dương không thể can thiệp chuyện lẫn nhau. Đó là quy định từ ngày xưa rồi. Kể cả khi Cục điều tra linh dị tiếp nhận việc xử lý các vụ án không phải của con người thì cũng phải tuân theo lời dạy của người xưa. Mỗi bộ phận đều có nhiệm vụ của riêng mình. Một khi sự việc giải quyết xong, Quỷ Tay Sai sẽ bắt giữ Tà Linh và Ác Quỷ, người trần không được ngăn cản."

Gao Khanh Trần cũng nhìn Doãn Hạo Vũ với vẻ mặt hoang mang. Anh đã sống được hàng ngàn năm rồi, nhưng lúc nào gặp Quỷ Tay Sai cũng phải đi đường vòng cả.

Doãn Hạo Vũ ban đầu có nói, tuy việc đưa Thư Tử Nguyên đến cầu Nại Hà có chút khó khăn nhưng không phải là không được. Bởi vì Quỷ Tay Sai có nhận thức kém, ngoài việc dẫn dắt linh hồn theo sổ sinh tử thì bọn chúng còn phân biệt người với ma dựa trên mùi của họ.

Đây cũng là lý do tại sao những tên Quỷ Vương mạnh mẽ có thể thoát khỏi sự truy đuổi của Quỷ Tay Sai và tùy ý lang thang khắp thế giới. Bởi vì những tên đó có thể điều khiển được ma lực bên trong cơ thể mà không bị phát hiện.

Nhưng sau một chuyến hành trình đến Âm Giới, anh phát hiện ra rằng Doãn Hạo Vũ quen thuộc với nơi này hơn anh tưởng. Đặc biệt là mối quan hệ giữa hắn và Mạnh Bà. Làm sao hắn có thể thân thiết như vậy? Chỉ nhờ một bức tranh nhỏ đã khiến Mạnh Bà bỏ qua nhiệm vụ của mình và để họ đi?

Doãn Hạo Vũ bị hai người nhìn chằm chằm, da đầu tê rần, ánh mắt có chút hoảng sợ, đột nhiên chuyển chủ đề sang Lâm Mặc: "Anh không phải người trong Cục điều tra của chúng tôi, sao anh lại biết nhiều như vậy?"

"Tất nhiên là tôi phải biết rồi!"

Lâm Mặc phản bác: "Tôi từng cùng người của các cậu truy bắt ác ma gây náo loạn trong thôn. Nhưng lúc xử lý tên ác ma đó thì hai người chúng ta có xảy ra bất đồng. Tôi muốn cho tên đó tan thành từng mảnh nhưng gười kia lại nói muốn giao tên đó cho Quỷ Tay Sai, dẫn xuống Địa Phủ để nhận phán xét. Anh ta cũng nói rằng Cục điều tra linh dị bị nghiêm cấm can thiệp vào sự việc của Âm Giới, hai cõi Âm Dương không thể nào can thiệp lẫn nhau. Đó là quy tắc mà nhân viên mới nào cũng phải ghi nhớ trong quán trình đào tạo."

"Ồ? Anh còn biết người của Cục điều tra linh dị sao?"

Doãn Hạo Vũ nhìn thấy được cơ hội đổi chủ đề: "Anh ta có thể nói cho anh biết những quy tắc đó, chứng tỏ hai người phải có quan hệ thân thiết lắm. Trước đây, không phải anh chế giễu tôi là chó săn của Chính phủ sao? Sao lại còn hợp tác bắt ma với người của chúng tôi?"

Lâm Mặc không ngờ cuộc trò chuyện chuyển hướng sang mình, do dự một chút rồi nói: "À... Chúng tôi chỉ tình cờ quen biết nhau thôi..." Một lúc lâu sau, cậu mới thở dài: "Nhưng mà, dù sao thì, chúng tôi cũng không phải cùng một loại người, sau đó, chúng tôi cũng ngừng liên lạc với nhau rồi."

"Người đó tên gì vậy? Tôi có biết anh ta không?"

Lâm Mặc cắn răng phun ra hai chữ: "AK."

Doãn Hạo Vũ cau mày: "Hình như tôi đã nghe cái tên này ở đâu đó rồi..." Trong đầu hắn hiện lên một hình ảnh, ngập ngừng hỏi: "Phải cái người có cái miệng giống vịt và cười rất to không?"

Lâm Mặc hừ một tiếng: "Chính là hắn!"

Doãn Hạo Vũ cuối cùng cũng xác nhận rằng người mà Lâm Mặc đang nói đén là người đã ngồi cạnh hắn khi tham gia huấn luyện nội bộ.

Nói là huấn luyện nhưng thực chất đó chỉ là buổi thảo luận, trao đổi giữa các phòng ban.

Người này cũng khá thú vị. Trước khi đến trình diện, gã đã điên cuồng gửi email hàng loạt với nội dung "Thư thách đấu gửi tới những người tham gia Cục điều tra linh dị". Gã kể lể về công lao của tổ tiên, rồi bái sư một ông thầy nào đó nổi tiếng, giới thiệu bản thân có tài cán như thế nào. Nếu như những người đó không chấp nhận thì hãy đấu một trận đi.

Sau đó, gã mới nhận ra thế giới này còn rộng lớn hơn là gã nghĩ. Người tài giỏi hơn gã cũng rất nhiều. Gã phải chịu những đòn đánh của người khác mà không thể nào đánh lại được. Ngay cả những lá bùa trừ tà do Doãn Hạo Vũ, một tên nhóc chưa đủ tuổi, vẽ ra cũng nhanh hơn và phức tạp hơn những lá bùa của gã.

Tuy nhiên, gã rất giỏi điều chỉnh tâm lý của mình. Gã khiêm tốn xin lời khuyên và hòa hợp lại với mọi người. Những người ban đầu có thành khiến với gã vì lá thư thách đấu cũng phát hiện ra rằng thanh niên này hóa ra cũng rất tốt, chỉ tiếc một điều là gã lại là kẻ ngốc thích tìm kiếm rắc rối về cho bản thân.

Quá trình huấn luyện kéo dài một tháng. Doãn Hạo Vũ ngồi bên cạnh, gã giống như một cái loa và nói rất to. Một mình gã có thể nói cho toàn bộ người ở trong phòng huấn luyện nghe được mà không cần dùng tới thiết bị khác. Các nhân viên ở đó tuân thủ theo quy chế chăm sóc trẻ vị thành niên, liên tục hỏi Doãn Hạo Vũ rằng tai của hắn có ổn không? Có cần phải đổi chỗ không?

"Hình như Bảy Anh Em Hồ Lô cũng là anh ta gửi cho anh hả?"

"Đừng có nhắc đến cái đó nữa!"

Cao Khanh Trần ngắt lời, hỏi: "Các ngươi là bạn tốt của nhau sao?"

"Có quỷ mới làm bạn với anh ta! Chúng tôi đã ba năm rồi không nói chuyện!"

"Thế còn đoạn phim kia?"

Lâm Mặc lấy điện thoại ra lắc lắc: "Anh ta luôn gửi mấy cái video điên khùng vào Wechat của tôi, làm tôi khó chịu chết đi được! Tôi chưa bao giờ để ý đến anh ta!"

Doãn Hạo Vũ thầm nghĩ: Không muốn nói chuyện thì block đi chứ?

"Tại sao mối quan hệ giữa hai người lại xấu đi?"

Lâm Mặc cất điện thoại đi, có chút ngượng ngùng, trong lời nói nghe ra một chút ủy khuất: "Bởi vì... sau này tôi mới biết được, giữa hai nhà chúng tôi có mối hận chết đi sống lại."

"Chết đi sống lại" - nghe cứ như có ẩn tình gì đó ở bên trong.

Hai người kia muốn nghe thêm, nhưng Lâm Mặc lại mím môi, không chịu nói, ngược lại còn mắng to: "Vừa rồi là tôi hỏi cậu mà? Sao lại chuyển chủ đề sang tôi rồi? Tại sao cậu lại quen với Quỷ Tay Sai như vậy?"

"... Không phải chuyện của anh! Do anh kể chuyện hấp dẫn quá chứ bộ. Mắc gì anh cứ yêu cầu tôi phải đi sâu vào vấn đề của mình vậy?"

"Đệt! Cái này giống nhau sao? Tôi là mâu thuẫn giữa người với người, còn cậu là mâu thuẫn giữa người với ma!"

"Cái quái gì cơ?"

Hai tên nhóc con bắt đầu cãi nhau, mèo yêu ngàn tuổi bắt đầu đau đầu, muốn tách hai tên này ra.

Nhưng vừa nhìn lên, anh liền sững người tại chỗ. Anh dùng cánh tay chạm vào Doãn Hạo Vũ, hắn dừng lại, nhìn về phía trước theo tầm mắt của anh. Lâm Mặc cũng nhận ra có gì đó không đúng, liền nhìn theo...

Tượng sứ nhỏ nhìn thẳng vào bọn họ, đường mực hình lá liễu xoắn lại thành một khối, chấm mực nhỏ phía dưới cũng thu hẹp lại thành một đường thẳng: "Ể?!"

Vừa rồi trò chuyện mà quên mất rằng cả ba đang làm nhiệm vụ theo dõi. Bầu không khí bây giờ thật sự rất xấu hổ, ba người cứng đờ tại chỗ không dám cử động, tất cả đều đồng loạt cười ngượng ngùng: "Haha..."

"Ahhh!!!"

Tượng sứ nhỏ dù có ngốc đến đâu cũng biết ba người này đang theo dõi mình, liền hét lên rồi bỏ chạy. Hai chân ngắn ngủn lạch bạch chạy ra khỏi cổng Chợ Quỷ, hướng thẳng về phía con phố gần đó.

"Trời đất ơi! Đuổi theo mau!!"

Ba người đuổi theo tượng sứ nhỏ ra khỏi Chợ Quỷ. Trên đường có một cửa hàng tiện lợi 24 giờ, để vượt qua cơn buồn ngủ, nhân viên đang trực đứng dậy vươn vai, nghe thấy tiếng động liền nhìn ra ngoài cửa sổ.

"... Ôi mẹ ơi! Mình bị ảo giác hả ta? Tại sao lại có một con chuột trắng to chạy vậy?"

Ba người chạy theo sau, mặt nạ còn chưa được gỡ ra, đặc biệt là cái mặt nạ trắng của Lâm Mặc, khiến cho nhân viên kia gần như đứng tim: "Huhu mẹ ơi!!! Không thể làm công việc này nữa!!! Đáng sợ chết tôi rồi!!! Tôi vừa thấy Bạch Vô Thường đuổi theo một con chuột trên đường phải không?!"

"Ha.. Ha.. Chân ngắn tủn mà chạy nhanh dữ vậy!!!"

"Này, nó chạy đường nào rồi?"

"Không biết, hình như là bên trái?"

"Tôi thấy nó chạy sang phải rõ ràng mà!!"

"..."

Ba người đứng nói chuyện ở giữa đường. Trong một góc tối cách đó chưa đầy mười mét, một người đàn ông có gương mặt quỷ đang cầm tượng sự nhỏ trong tay, lặng lẽ nép vào tường. Mãi cho đến khi ba người vừa đi vừa tìm kiếm, cậu ta mới bước ra khỏi bức tường kia.

Tượng sứ nhỏ nhảy ra khỏi bàn tay cậu ta túm lấy áo khoác denim rồi dùng chân trèo lên theo từng khuy áo. Cuối cùng, nó leo lên được xương quai xanh, muốn trèo lên ngồi trên đôi vai rộng của cậu ta nhưng không được. Nó vô tình bị vướng vào móc khóa kéo trên áo.

Cậu ta ngả người ra sau, tượng sứ nhỏ rơi xuống. Người mặt quỷ kia kịp thời đỡ lấy, đặt nó lên vai.

"Bọn họ theo dõi ta!" Tượng sự nhỏ phiền muộn nói: "Chúng ta có đi nữa không?"

"Cứ đi thôi. Ta đã mua xong mọi thứ rồi, cúng xong sẽ về nhà."

"Ồ."

Người mặt quỷ nhặt túi nhựa màu đen ở trên đất lên, đi về phía khu rừng phía Bắc. Tượng sứ nhỏ nhàn nhã ngồi trên vai cậu ta.

Khu rừng vào ban đêm yên tĩnh đến lạ thường, thỉnh thoảng có vài tiếng chim kêu vang lên từ phía sâu trong rừng, giống như tiếng quỷ. Mùi đất tràn ngập trong không khí, thoang thoảng mang theo mùi máu.

Toàn bộ khu rừng bị bao phủ trong bóng tối. Bóng của những cành cây hắt xuống đất trông như những con thú có răng và móng vuốt, cố gắng nuốt chửng tất cả những ai lẻn vào.

Lúc người mặt quỷ chuẩn bị bước vào, đột nhiên nghe tiếng xào xạc từ bãi cỏ bên cạnh. Cậu ta linh cảm có gì đó không ổn, đang tính bỏ chạy thì phát hiện trên tay mình là một sợi Chú Xích. Ngẩng đầu lên, ba người vừa đuổi theo tượng sứ nhỏ bước ra khỏi bãi cỏ, trên tay còn có một ngọn lửa ma trơi.

"Tôi nói rồi mà. Giả vờ không tìm thấy rồi đi theo bọn hắn, chắc chắn sẽ thu được gì đó."

Lâm Mặc từ bên cạnh đi ra, nhìn thấy tượng sứ nhỏ trên vai của người mặt quỷ, cười nói: "Vật nhỏ này ngồi ở đây không thích hợp đâu." Vừa nói, Lâm Mặc vừa vỗ vai người kia, nở nụ cười thô bỉ: "Lại đây ngồi nào, bảo bối nhỏ!"

Cao Khanh Trần: "..." Ta không quen tên biến thái này đâu nha!

Tượng sứ nhỏ sợ hãi ôm chặt cổ người mặt quỷ: "Wowo, ngươi là ai? Ngươi muốn gì hả?"

Doãn Hạo Vũ lấy túi nhựa từ tay người mặt quỷ, thấy bên trong đều là thịt sống: "Đây là vật hiến tế của cậu sao?"

Nghĩ tới đây, nhiều năm qua có rất nhiều kẻ điên thèm muốn bảo vật trong Bắc Yêu Động, người mặt quỷ đã sớm quen thuộc, bình tĩnh đáp lại: "Đúng vậy."

Doãn Hạo Vũ giơ tay muốn gỡ mặt nạ xuống, nhưng ngươi mặt quỷ kia hét lên: "Không được. Ta bị lửa thiêu, nửa gương mặt bị biến dạng rồi!"

Lửa?

Chẳng lẽ là ngày đó? Nhưng đã mấy chục năm trôi qua rồi, con yêu quái này thoạt nhìn cũng không già lắm.

Doãn Hạo Vũ thả tay xuống, nghiêm mặt nói: "Tôi không muốn bắt cậu, nhưng cậu phải dẫn tôi đến Bắc Yêu Động!!"

Người mặt quỷ nhìn xuống tượng sứ nhỏ, bất lực gật đầu.

Con đường mà cậu ta dẫn đi không cùng hướng với con đường mà Doãn Hạo Vũ đã khám phá ra trước đó. Con đường này hẹp và bí mật hơn, xung quanh được lót một lớp cành cây gãy, cỏ dại mọc um tùm khiến người bình thường khó thể nào tìm thấy được.

Hai bên con đường là những cây cao, tán rộng giống những chiếc ô che nắng lớn, hết cây này đến cây khác phủ kín lối đi tạo nên bóng tối dày đặc, khiến ánh sáng từ trên trời không thể lọt vào được.

"Tại sao lại không thấy Trấn Sơn Thạch và Trấn Yêu Kỳ?"

Người mặt quỷ trả lời: "Lúc trước có người hỏi ta về vị trí hang động, ta nói có thể dẫn hắn tới đó, nhưng hắn sợ ma khí trên núi nên đã tiêu diệt hết Trấn Sơn Thạch và Trấn Yêu Kỳ mà hắn gặp dọc đường rồi."

"Rồi sao nữa?"

"Sau khi đến đó, hắn không mở được Quỷ Ngục Khóa nên đành phải bó tay." Nói xong, người mặt quỷ cười nói: "Đừng trách ta không nhắc nhở các ngươi. Cái đó khó mở lắm đấy!"

Doãn Hạo Vũ cười khẩy đáp lại: "Chuyện đó cậu không cần lo lắng! Chỉ cần dẫn đường cho chúng tôi thôi!"

Quả nhiên, con quỷ này không hề ngu ngốc. Nó lợi dụng lòng tham của con người để tiêu diệt Trấn Sơn Thạch và Trấn Yêu Kỳ ở bên đường, thuận tiện cho việc tế lễ sau này. Bây giờ nếu bắt nó, chắc chắn họ sẽ không thể mở được cánh cửa đi vào Bắc Yêu Động.

"Này, các cậu sống ở đâu vậy?"

Người mặt quỷ trả lời: "Tụi ta ở trong một khu dân cư bỏ hoang ở thị trấn phía bắc khu rừng. Phía sau là nghĩa trang nên không bán nhà được."

"Cục điều tra linh dị sẽ không tìm thấy được đúng không?"

"Cơ bản là tụi ta ban ngày không ra ngoài, còn ban đêm thì chỉ ra ngoài tìm đồ ăn thôi."

Lâm Mặc than thở: "Cũng thật là đáng thương."

"Vật nhỏ trên vai cậu là gì thế?"

"Ngươi mới là vật nhỏ ấy!" Tượng sứ nhỏ tức giận nói: "Ta so với ngươi lớn tuổi hơn rất nhiều đó! Thật là thô lỗ!"

"A, được rồi, xin lỗi, xin lỗi."

Lâm Mặc mỉm cười đồng tình, nghĩ tới nó có thể là một đồ vật cổ được tu luyện theo thời gian, bao quanh là tiên khí của phương Bắc cho nên mới có thể sống động như vậy, cũng không có gì ngạc nhiên. Doãn Hạo Vũ và Lâm Mặc có chung ý tưởng với nhau. Có rất nhiều cách để trở thành yêu quái, mấy cái lý do kinh điển bình thường còn chưa bao gồm tất cả, chứ đừng nói đến những gì họ đã thấy.

Tuy nhiên, Cao Khanh Trần phía sau cau mày: Có gì đó không ổn.

"Đến rồi."

Người mặt quỷ chỉ vào vách núi mọc đầy cỏ dại và cành cây trước mặt: "Chính là ở đây. Phía sau là lối vào."

Ba người còn chưa kịp vui vẻ thì một giọng nói lạnh lùng từ phía sau vang lên: "Doãn Hạo Vũ, anh đợi chú rất lâu rồi đấy."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com