TruyenHHH.com

Hhxc Edit Bien Cam

Vì cuộc hôn nhân của mình và Cao Khanh Trần, nhiều bên tin tức muốn có được một cuộc phỏng vấn độc quyền với Doãn Hạo Vũ. Nhưng Doãn Hạo Vũ hiện đang là người thừa kế và chủ tịch của Doãn Thị, bộ phận quan hệ công chúng của công ty phải kiểm tra nghiêm ngặt để tránh những rắc rối không đáng có. Cuối cùng, nhân sự của bộ phận đã chọn ra được hãng thông tấn phù hợp nhất để thực hiện phỏng vấn.

"... Ngài Doãn đã nói rất nhiều về công ty nhỉ? Vậy, thay mặt cư dân mạng, tôi xin phép hỏi một vài câu hỏi cá nhân. Có được không ạ?"

Việc quảng bá hình ảnh công ty của Doãn Hạo Vũ đã hoàn tất, sau đây là một số câu hỏi thường nhật được sắp xếp để thu hút khán giả.

"Được chứ."

"Tại sao trước đây ngài lại lấn sân sang lĩnh vực điện ảnh và truyền hình với vai trò là diễn viên?"

"Diễn xuất là niềm đam mê cá nhân của tôi. Bố mẹ tôi không đồng ý cho tôi diễn xuất, nhưng lúc đó có lẽ là do đang trong thời kỳ nổi loạn, cho nên tôi muốn chứng minh cho họ thấy, tôi cũng có thể làm tốt được ở những lĩnh vực mà họ không coi trọng."

"Đúng là Chủ tịch Doãn của chúng ta, rất hợp với phong cách thẳng thắn của ngài. Ngài cũng đã giành được rất nhiều giải thưởng về điện ảnh. Tôi nghe nói, ngài tham gia lĩnh vực phim truyền hình là để nhận thêm giải thưởng. Hiện nay, Biển Cấm đã lọt vào danh sách đề cử của giải thưởng Kim Tượng. Nếu như có thể giành được giải thưởng, mong muốn của ngài đã thành hiện thực rồi thì ngài có còn tiếp tục diễn xuất không?"

"Biển Cấm rất quan trọng đối với tôi. Đây không chỉ là bộ phim truyền hình đầu tiên mà tôi tham gia, mà đó còn là tác phẩm đầu tiên tôi hợp tác cùng Tiểu Cửu. Tôi tin rằng nó sẽ có kết quả tốt. Về việc diễn xuất, tôi chắc chắn sẽ không từ bỏ. Đúng vậy. Chỉ là gần đây, công việc ở công ty chưa thu xếp xong cho nên tạm thời tôi vẫn chưa sắp xếp được việc quay phim trở lại."

"Nhắc đến Tiểu Cửu, mọi người đều muốn biết chuyện tình cảm giữa ngài và cậu ấy. Ngài có thể chia sẻ được không?"

"À, đó là tình yêu sét đánh và sau đó tôi đã theo đuổi anh ấy."

"Haha, trực tiếp như vậy sao?"

"Tiểu Cửu là một người rất dễ thương cho nên tôi rất thích trêu chọc anh ấy. Anh ấy luôn muốn trở thành một người anh trai và đẩy tôi ra xa, nhưng tôi lại không muốn trở thành em trai anh ấy. Cho nên, đành phải hành động thôi."

"Vậy bây giờ ngài có sắp xếp công việc cho Tiểu Cửu không? Bố mẹ ngài có đồng ý cho Tiểu Cửu tiếp tục làm diễn viên không?"

"Tiểu Cửu là một người rất chăm chỉ. Anh ấy rất có tâm với nghề, cho nên người hâm mộ yêu mến anh ấy đừng nên lo lắng. Anh ấy sẽ dùng khả năng diễn xuất của mình để chinh phục đạo diễn và biên kịch. Chúng tôi cũng không cần phải làm những chuyện thừa thãi gì cả. Bây giờ, anh ấy đang ra ngoài làm việc, còn tôi thì ở nhà tiếp quản việc kinh doanh gia đình và đợi anh ấy trở về. Điều này cũng tốt đó chứ, chắc là bố mẹ của tôi cũng muốn thấy tôi ở công ty lắm haha."

...

"Náo loạn lâu như vậy, cuối cùng thì Paipai của chúng ta lại là nàng dâu nhỏ ở nhà chờ chồng đi làm về sao?"

"Lầu trên kẹp não à? Nội trợ còn phân biệt đàn ông đàn bà. Hơn nữa, cả hai người đều là nam, ai làm việc bên ngoài thì có gì khác nhau chứ?"

"Hai người này thật sự rất xứng đôi! Nhìn đôi mắt lấp lánh của Doãn Hạo Vũ khi nhắc tới Tiểu Cửu đi, tôi chết mất!"

...

"Ngày 21 tháng 3..." Lưu Vũ tập trung vào màn hình máy tính, lướt xem tin tức trên trang web của công ty. Y không hề nhận ra có người đột nhiên bước vào văn phòng mà y đang ngồi.

"Tiểu Vũ còn bận việc sao?"

"A? Xong rồi ạ."

Lưu Vũ cảnh giác đống trang web lại, mở tệp tin làm việc. Nhìn Quản lý Phương mập mạp đang mỉm cười tiến về phía mình, Lưu Vũ thầm than xui xẻo trong lòng. Phương Chính từ lâu đã nổi tiếng với việc quấy rối cả nam lẫn nữ ở trong văn phòng. Trước đây có người đã tố cáo gã và gã cũng bị cấp trên mắng cho một trận nên không dám quấy rối một cách công khai nữa. Nhưng hôm nay, vì để giúp Tiểu Cửu tìm hiểu thêm thông tin về chuyện năm đó, y đã tăng ca và ở lại văn phòng. Không ngờ lại bị gã thối nát này nhắm đến!

Lưu Vũ không còn cách nào khác ngoài giả vờ như mình vừa hoàn tất công việc, bắt đầu thu dọn đồ đạc và đi về.

"Nếu Phương tổng không còn việc gì thì tôi xin phép đi trước ạ." Lưu Vũ vừa nói vừa muốn bỏ chạy, nhưng bị Phương Chính chặn lại. Lưu Vũ lập tức lùi lại hai bước, giữ khoảng cách an toàn với gã.

"Sao tôi cảm giác như em đang tránh mặt tôi nhỉ?" Phương Chính cười. Lưu Vũ chán ghét nghĩ: "Tôi ghét nhất chính là loại nam nhân như ông đấy."

"Phương tổng, tôi thật sự phải đi rồi. Bạn trai tôi đang đợi dưới lầu." Lưu Vũ bắt đầu nghĩ biện pháp thoát khỏi đây.

Phương Chính hơi sửng sốt nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại, nói: "Tôi cũng muốn gặp thử bạn trai của em. Chúng ta cùng đi xuống lầu nhé?"

"Nếu như em lừa tôi..." Phương Chính đến gần hơn, cố tình hạ giọng, "Vậy sao hôm nay em không về nhà tôi nhỉ? Tiểu tao hóa."

Lưu Vũ chỉ muốn cho gã một đấm, nhưng bây giờ ở đây thật sự không an toàn, trước mắt phải ra ngoài đã. Tên đầu heo này có lẽ không dám gây rối ở trên đường đâu.

Lưu Vũ cùng Phương chính đi thang máy xuống lầu. Trong thang máy có camera cho nên gã không dám làm càn. Cửa thang máy mở ra, lúc Lưu Vũ muốn tẩu thoát, Phương Chính nhìn thấy y không có bạn trai đến đón liền kéo Lưu Vũ lên xe của mình.

"Buông tôi ra!" Lưu Vũ muốn thoát ra nhưng Phương Chính rất mạnh, y không tài nào gỡ ra được. Lưu Vũ cảm thấy tay của mình như bị bao bọc lại bởi một lớp mỡ heo, thật sự rất kinh tởm. Nhưng lúc này, ở cửa công ty không có ai qua lại cả. Ngay lúc y sắp bị Phương Chính đẩy vào xe, một giọng nói đã vang lên.

"Ông đang làm gì thế? Buông anh ấy ra!"

Lưu Vũ dường như nắm được cọng rơm cứu mạng, lợi dụng lúc Phương Chính ngơ ngác đã thoát ra, núp sau lưng người kia.

"Mày là ai?" Phương Chính nhìn Doãn Hạo Vũ, cảm giác rất quen nhưng vì trời quá tối cho nên không thể nhìn rõ được.

"Cậu ấy là bạn trai tôi!" Lưu Vũ hét lên.

Khóe miệng của Doãn Hạo Vũ giật giật, nhưng nghĩ tới có lẽ người này nói như vậy vì để tránh rắc rối cho nên hắn cũng đành giúp đỡ tới cùng.

"Mày có thật là bạn trai của nó không?" Phương Chính hỏi Doãn Hạo Vũ.

Doãn Hạo Vũ thẳng thừng, "Biết rồi còn hỏi. Đừng trách tôi không nhắc nhở ông. Ngưng quấy rối anh ấy đi nếu như ông còn muốn ở lại công ty này."

Nói xong, Doãn Hạo Vũ liếc mắt nhìn Lưu Vũ và ra hiệu cho y đi theo mình. Không ngờ, Lưu Vũ lại tiến tới khoác tay hắn. Doãn Hạo Vũ muốn né ra nhưng Lưu Vũ lại trừng mắt với hắn, làm khẩu hình: Diễn đi!

Doãn Hạo Vũ bất lực nghe theo. Sau khi lên xe, Doãn Hạo Vũ cuối cùng cũng nói chuyện được với Lưu Vũ.

"Tôi không hoan nghênh việc làm của anh đâu. Xét về ngoại hình thì anh cũng ưu tú đấy nhưng đừng có lợi dụng tôi như vậy chứ."

"Phụt..." Lưu Vũ không nhịn được cười, "Không phải cậu là diễn viên sao? Chỉ là diễn xuất thôi mà sao nghiêm trọng như vậy chứ?"

"Anh biết tôi?" Doãn Hạo Vũ hơi sửng sốt.

"Ngài Doãn đây nổi tiếng như vậy, lại còn đẹp trai. Muốn không nhận ra ngài cũng khó lắm đấy." Lưu Vũ mỉm cười đáp, nhưng Doãn Hạo Vũ lại không thèm để ý chút nào.

"Anh sống ở đâu? Tôi đưa anh về." Doãn Hạo Vũ mở điều hướng, hỏi.

Lưu Vũ tinh quái nhìn hắn: "Không được đâu. Bây giờ cậu là người có gia đình rồi, đưa tôi về nhà buổi tối có sao không?"

"Đừng nói mấy lời dư thừa nữa. Nếu tôi đã giúp anh thì tôi sẽ giúp cho tới cùng. Gã béo kia vẫn còn đang nhìn chằm chằm đấy. Bây giờ anh mà đi xuống rồi bị gã bắt thì tôi không cứu nữa đâu."

"Được rồi, vậy thì phiền ngài Doãn cho tôi tới Hậu Hải Hoa Viên."

【Doãn Hạo Vũ gặp gỡ riêng với một người đàn ông bí ẩn vào ban đêm】

【Doãn Hạo Vũ đưa một người đàn ông về nhà vào đêm khuya】

"Mau chóng dọn dẹp đi." Doãn Hạo Vũ mệt mỏi gọi điện cho bộ phận quan hệ công chúng. Hắn đã đánh giá thấp sự nổi tiếng của mình rồi. Ba tháng nay, hắn không xuất hiện với tư cách người của công chúng nữa nhưng vẫn bị các tay săn ảnh theo dõi.

"Anh Cao! Anh Doãn lên danh sách tìm kiếm rồi."

Cao Khanh Trần đã được bạn bè hỏi thăm trên Wechat vào mười phút trước. Nếu hôm đó, anh đang cảm động vì nụ hôn lén lút với Doãn Hạo Vũ thì tin tức ập tới đã khiến anh sụp đổ. Nhưng, Lưu Vũ đã nhắc nhở anh, chuyện xảy ra vào năm đó không hề liên quan đến Doãn Thị và anh không thể bày tỏ chân tình của mình trước khi sự thật được phơi bày. Anh không biết Doãn Hạo Vũ chỉ đang diễn tròn vai với mình hay là thật sự thích anh. Mặt khác, anh cũng không tin những tin tức hotsearch kia. Anh và Doãn Hạo Vũ dù chỉ là vợ chồng giả, nhưng Doãn Hạo Vũ nếu thật sự thích ai đó thì sẽ không giấu anh, chứ đừng nói đến việc có "tiểu tam" chen chân vào giữa bọn họ. Chỉ là, tay săn ảnh cố tình làm mờ người đàn ông bên cạnh Doãn Hạo Vũ. Chẳng lẽ đột nhiên có lương tâm như vậy, cố ý không muốn vạch trần sao? Quá kỳ lạ.

"Anh, anh Doãn nhất định sẽ xử lý chuyện này. Anh đừng lo lắng nha." Tạ Dục chạy tới, nhìn thấy vẻ mặt ủ rũ của Cao Khanh Trần thì cho răng anh bị ảnh hưởng bởi những tin tức kia.

Cao Khanh Trần vỗ vai cậu, nói: "Không sao. Anh chỉ đang suy nghĩ một chuyện thôi. Đi nào, lát nữa phải quay rồi."

Cao Khanh Trần không nghĩ hotsearch của Doãn Hạo Vũ lại có thể ảnh hưởng đến mình. Ngay khi anh vừa rời khỏi trường quay, một nhóm người đã vây lấy anh.

"Tôi có thể hỏi cảm nhận của anh về tin tức chồng anh đã gặp riêng một người đàn ông vào lúc nửa đêm không?"

"Anh có biết chồng của mình ngoại tình không?"

"Anh có định ly hôn với cậu ấy không?"

"Một cư dân mạng đã tung tin anh kết hôn chỉ vì lợi ích và không có tình yêu với cậu ấy. Vậy người đàn ông mà Doãn Hạo Vũ đã gặp riêng vào đêm qua mới là người yêu đích thực của cậu ấy?"

...

Đầu óc của Cao Khanh Trần rối bời, nhân viên bảo an ở đâu rồi? Những phóng viên này đặt câu hỏi dồn dập. Nếu như bây giờ khui ra việc anh và Doãn Hạo Vũ thật sự không có quan hệ thì chắc bọn họ sẽ xiên chết anh mất.

"Mọi người bình tĩnh lại chút đi, để tôi giải thích." Cao Khanh Trần cố gắng trấn tĩnh hiện trường, lên tiếng: "Tôi không nghĩ bạn đời của mình đang lừa dối tôi dưới bất kỳ hình thức nào. Bây giờ, dưới tư cách là người phụ trách một công ty, em ấy đương nhiên phải bàn công việc với rất nhiều người. Tôi mong rằng giới truyền thông sẽ không quá chú ý đến em ấy, cũng đừng làm phiền công việc của em ấy. Mặt khác, tôi biết em ấy là người như thế nào. Em ấy yêu tôi, tôn trọng tôi và động viên tôi. Nếu như ai đó muốn bôi xấu em ấy, làm tổn thương em ấy, vậy thì tôi sẽ bảo vệ em ấy theo cách của mình. Chúng tôi sẽ dùng các biện pháp pháp lý để khiến những người hắt nước bẩn vào em ấy phải nhận được hình phạt thích đáng."

Sự mạnh mẽ trong lời nói của Cao Khanh Trần khiến cho những phóng viên tại đó không biết nên nói gì. Họ bối rối hỏi thêm một số câu hỏi khác rồi vội vàng kết thúc. Nhưng Doãn Hạo Vũ, người vừa mới từ công ty đến đây, đã nhìn thấy hết được những điều trên.

Cao Khanh Trần quay lại khách sạn, nhìn thấy bóng người quen thuộc đang ngồi trên ghế sofa ở trong phòng. Thấy anh quay lại, Doãn Hạo Vũ đặt tài liệu trong tay xuống, đứng dậy đi về phía anh.

"Công việc hôm nay có mệt không?"

Cao Khanh Trần lắc đầu, treo khăn quàng cổ lên móc áo rồi hỏi: "Hôm nay em không bận à? Sao đến mà không nhắn tin trước? Nếu như anh không về thì sao?" Cao Khanh Trần ranh mãnh nhìn Doãn Hạo Vũ, muốn trêu chọc hắn.

"Đây không phải là sợ vợ bỏ trốn sao? Em muốn giải thích rõ ràng để anh đừng hiểu lầm."

"Ai là vợ của em chứ?" Cao Khanh Trần không khỏi phản đối khi Doãn Hạo Vũ gọi ra danh xưng xấu hổ kia, "Anh không quan tâm đâu. Mấy người đó toàn nói cái gì chả đáng tin chút nào."

"Ừm, đúng vậy. Tiểu Cửu của chúng ta thông minh nhất." Doãn Hạo Vũ khen một cách chiếu lệ.

Cao Khanh Trần thấy trời đã tối liền hỏi Doãn Hạo Vũ: "Em ăn gì chưa?"

"Anh chưa ăn à?" Doãn Hạo Vũ muốn kéo anh ra ngoài ăn tối, tiện thể nói chuyện luôn.

"Ăn rồi, ăn rồi." Cao Khanh Trần vội ngăn lại, "Anh lo em chưa ăn thôi. Tám giờ rồi đấy, em không về sao?"

"Mới gặp nhau thôi mà, anh đuổi em đi phải không?" Doãn Hạo Vũ có chút ủy khuất, nhưng Cao Khanh Trần không dẽ mắc bẫy của hắn.

"Không có. Vậy thì em đợi một lúc nhé, anh đi tắm đã. Đổ mồ hôi nhiều quá." Cao Khanh Trần cầm lấy quần áo đi về phía phòng tắm.

Sau khi tắm xong, Cao Khanh Trần bước ra với mái tóc ướt nước. Doãn Hạo Vũ không kiêng nể gì, tự rót cho mình một ly rượu vang đỏ rồi đứng trước cửa sổ kính trong suốt để ngắm cảnh đêm.

"Em nhìn gì vậy?" Cao Khanh Trần cũng rót cho mình một ly rồi bước đến cạnh hắn.

"Bên kia có một màn hình lớn, là anh."

Giữa những tòa cao ốc, có một bảng hiệu đặc biệt nổi bật, tỏa sáng rực rỡ trong đêm. Màn hình lớn chuyển qua chuyển lại. Đây là quảng cáo cho thương hiệu quần áo mới nhất được Cao Khanh Trần làm đại diện.

"Mắt của em tốt thật đấy. Anh còn tưởng em đang nhìn giang sơn của mình nữa chứ." Cao Khanh Trần đùa cợt. Đột nhiên ánh mắt của anh đông cứng lại, chuyển sang một hướng khác. Tòa nhà cao tầng ở đó không có ánh đèn rực rỡ, thay vào đó là sự huyền bí ẩn trong màn đêm. Nơi đó là tòa nhà của Doãn Thị, cũng là nơi tuổi thơ không may mắn của Cao Khanh Trần bắt đầu.

"Bây giờ nó cũng là của anh." Doãn Hạo Vũ nhìn Cao Khanh Trần.

"Anh không thèm." Cao Khanh Trần uống ngụm rượu cuối cùng trong ly. Sau đó, anh cầm lấy ly rượu của Doãn Hạo Vũ, đặt xuống bên cạnh ly rượu của mình. "Muộn như thế này rồi em còn chưa về, vậy... Có muốn làm chuyện khác với anh không?"

p/s: bắt đầu tăng tốc....

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com