Het Qua Tinh Quan
Thiếu niên lang chưa trải sự đời, cứ ngỡ bản thân bỗng mắc phải chứng bệnh ở tim, nào đã hay đâu— tình hoa nở muộn.
*
7. Hoa tình nở muộnCung Viễn Chủy ngóng trông ca ca của mình có thể sớm ngày được giải thoát.Lớn lên bên nhau từ thuở ấu thơ, dường như cậu chưa từng thấy anh ấy theo đuổi bất cứ thứ gì. Trong đôi mắt đó có đại nghĩa giang hồ, có gánh nặng gia tộc và vinh nhục Cung Môn, nhưng chỉ duy nhất... không có chính bản thân anh ấy.Trước đây không buông bỏ được đại nghĩa, giờ đây điều anh ấy mãi không yên lòng lại là cậu.Cậu nhớ, ca từng nói với cậu rằng: "Sẽ không để Viễn Chủy một mình nữa." Có lẽ trong mắt của anh ấy, cậu vẫn là một đứa bé chưa trưởng thành.Là một người em trai, nhận ra trong lòng anh mình cứ mãi ngổn ngang những mối tâm sự nặng nề, thế nên Cung Viễn Chủy vẫn luôn tự cho rằng bản thân làm chưa đủ tốt. Cậu không nên là điểm yếu, càng không thể trở thành vướng bận của anh ấy.Phải làm sao mới có thể khiến ca ca hiểu rằng cậu đã trưởng thành rồi, không cần phải đặc biệt vì cậu mà phí tâm nhọc lòng, thậm chí là hao tổn tinh thần, khắp chốn bận tâm. Cung Viễn Chủy đã suy nghĩ biết bao là cách mà vẫn không tìm ra được.Cách thì chưa nghĩ ra, trái lại còn nhặt phải một phiền phức về nhà trong lúc đang đào thảo dược.Sai người nhấc về mới biết hóa là Quân thiếu chủ của Vô Sơn Môn, môn phái láng giềng vẫn luôn có tình nghĩa lui tới với Cung Môn."Viễn Chủy dạo này đang làm gì?" Cung Thượng Giác lên tiếng hỏi trong lúc cầm bút phê duyệt công văn.Kim Phục bước lên đáp lời: "Công tử Chủy gần đây có nhặt về một người bị thương, nhiều ngày nay vẫn luôn dưỡng bệnh trong Chủy Cung."Cung Thượng Giác khựng tay, chầm chậm ra lệnh: "Điều tra rõ thân phận.""Thuộc hạ đã tra ra, là thiếu chủ Quân Từ Hồ thuộc Vô Sơn Môn.""Là gã."Cung Môn và Vô Sơn Môn có mối làm ăn qua lại, ân tình còn đó, Cung Thượng Giác phá lệ nhớ rõ cái tên Quân Từ Hồ này.Gã vẫn luôn thích xưng huynh gọi đệ với hắn, chẳng qua chỉ là muốn dụ ra những chuyện liên quan đến Viễn Chủy. Gã say mê y thuật, nghe người ta đồn đãi về tài năng của Viễn Chủy, bèn năm lần bảy lượt quấn lấy hắn muốn được gặp. Quân Từ Hồ thái độ làm người không đứng đắn, là một tên chẳng sợ gì cả, sao có thể để gã trông thấy Viễn Chủy? Thế nên hắn chưa bao giờ đồng ý dù chỉ một chữ, lần này vậy mà khiến gã đánh bậy đánh bạ gặp phải Viễn Chủy.Kim Phục hỏi thêm: "Công tử muốn đến Chủy Cung xem xét không?"Cung Thượng Giác dừng bút, khép lại công văn: "Ừ."— Bên trong Chủy Cung —Quân Từ Hồ chẳng qua chỉ bị vài vết thương ngoài da trông có vẻ hơi nghiêm trọng thôi, hiện tại gần như đã khỏi hẳn rồi nhưng gã vẫn mặt dày không chịu đi. Cung Viễn Chủy đoán chừng sở dĩ gã ăn vạ Cung Môn chính là muốn ăn nhờ ở đậu chứ không còn gì khác."Xưa nay vẫn nghe giang hồ đồn đãi công tử Chủy của Cung Môn kinh tài tuyệt diễm, là thiên tài dược lý trăm năm hiếm thấy. Chẳng qua chưa một lần ra khỏi Cung Môn, tại hạ thủy chung không có cách nào trông thấy dung nhan, nay khó lắm mới gặp được, công tử quả nhiên phong thái như trác như ma, đương nhiên là muốn nhìn thêm nhiều lần nữa rồi." Quân thiếu chủ nổi danh là kẻ chẳng sợ gì, quen lời xằng bậy, há miệng lập tức thành câu.(Như trác như ma: 如琢如磨 - như mài như giũa, câu nói xuất phát từ Kinh Thi . Vệ Kinh . Kì Úc, có ý là đã tốt/hoàn mĩ rồi mà vẫn cầu tốt hơn nữa, chỉ về việc tu thân học tập của người quân tử.)Cung Viễn Chủy từ tốn rút ra thanh đao đeo bên hông, nụ cười mang theo nét tà khí: "Ngươi muốn chết à?"Quân thiếu chủ đâu ngờ rằng tính tình người trước mặt lại nắng mưa thất thường như thế, tức khắc co được giãn được, gã phân bua: "Không dám không dám. Con người của ta không biết nói năng, công tử Chủy đại nhân đại lượng, chớ nổi nóng chớ nổi nóng."Rốt cục bận lòng tới thân phận của gã, Cung Viễn Chủy khép đao vào vỏ, nhướn mày một cách châm biếm, ném lại mớ thuốc thoa ngoài da mà hôm nay gã cần dùng, sau đó xoay người bỏ đi mất.Quân Từ Hồ nhặt thuốc lên, cười hớn hở: "Ối nè, công tử nhỏ tính tình sao mà nóng dữ vậy."Nhưng gã mạo hiểm vào Cung Môn vốn chỉ để trông thấy Cung Viễn Chủy trong truyền thuyết thôi, giờ đây mong muốn đã thành, thỏa mãn được cái suy nghĩ luôn dằn trong lòng gã suốt mấy năm qua rồi.Trong lòng có hơi cảm thán: "Cái danh thiên tài dược lý quả nhiên không ngoa, vết thương trên người ta nặng tới vậy cũng chỉ là trình độ thương ngoài da trong mắt cậu ấy, mới non vài bữa đã chữa lành, có thể gánh được một câu y thuật lợi hại."Gã tự mình bôi thuốc lên người, đoạn cười hì hì ra cửa tìm Cung Viễn Chủy, phát hiện cậu ấy đang ngồi uống trà một mình trong đình nhỏ bên ngoài."Công tử Chủy tựa hồ là có chuyện chi phiền lòng. Ngày đẹp trời như vậy sao lại ngồi uống trà một mình thế?" Quân Từ Hồ không mời mà đến, vừa dứt lời liền ngồi ngay xuống phía đối diện Cung Viễn Chủy, cầm chén nhỏ lên, tự rót cho mình một ly trà, nhẹ uống một ngụm.Cung Viễn Chủy liếc gã một cái, lạnh lùng: "Mắc mớ gì tới ngươi? Nếu sức khỏe đã không có gì đáng ngại, cửa ở bên kia, thứ lỗi không tiễn xa được."Cung Viễn Chủy không chút khách sáo, nói gần nói xa cũng chỉ có một ý: Biến đi."Công tử Chủy, đừng vội đừng vội. Tuổi cậu còn nhỏ, nếu có gì không nghĩ thông, đại khái có thể nói ta nghe thử. Ta giúp cậu nghĩ cách, kẻ hành tẩu giang hồ nhiều năm như ta, thấy nhiều biết rộng, chữa được người càng chữa được tâm bệnh.""Nói thì hay lắm." Cung Viễn Chủy châm chọc: "Vậy sao không thấy ngươi tự chữa cho mình đi?""Công tử Chủy sao không thử một lần, cũng chẳng có hại gì. Chả nhẽ công tử sợ kẻ đang bị thương như ta sẽ hại cậu hay sao?""Ngươi..." Cung Viễn Chủy mím mím đôi môi, sau đó mới ngập ngừng: "Làm... làm cách nào... mới có thể khiến người ta hiểu rằng ta đã lớn rồi?"Quân Từ Hồ có tâm tư tinh tế, suy nghĩ giây lát đã hiểu ngay điểm mấu chốt, gã cười: "Phải chăng công tử Chủy muốn cho Cung Nhị tiên sinh hiểu cậu đã trưởng thành, muốn huynh ấy ít bận tâm và nhọc lòng vì cậu hơn? Vậy chẳng phải đơn giản lắm sao, cứ lập gia đình đi là được.""Đúng là nói hươu nói vượn!" Cung Viễn Chủy tức tới khó thở, đứng phắt dậy, suýt nữa đã trượt chân."Cẩn thận!" May mà Quân Từ Hồ nhanh tay nhanh mắt đỡ lấy cậu.Tình thế cấp bách, hai người ngã hơi sát vào nhau, Quân Từ Hồ ngửi được cả hương thơm thảo dược ngan ngát tỏa ra từ cơ thể cậu. Khoảnh khắc tốt đẹp ấy bỗng chốc bị người đá văng không chút nương chân.Ngay sau đó, Cung Viễn Chủy tỉnh tỉnh mê mê ngã vào một vòng tay ôm ấp, cậu toan đề phòng theo bản năng, thế nhưng khi phát hiện ra đó là ca ca, lập tức buông lỏng sức lực toàn thân, mặc cho anh ấy ôm lấy mình.Mà Quân Từ Hồ trong chớp mắt ngã xuống đất đã thấy rõ người vừa tới là ai, gã giận tới mức hét ầm cả lên: "Thằng nhóc Cung Nhị nhà ngươi đánh thật đó hả!!!"Cung Thượng Giác không thèm nhìn gã, chỉ vỗ về tấm lưng của em trai, từ từ buông cậu ra, nhẹ giọng: "Về phòng đi thôi."Cung Viễn Chủy gật đầu, ngoan ngoãn quay về phòng.Quân Từ Hồ âm thầm nôn nóng: "Đi đến là dứt khoát, tốt xấu gì cũng quan tâm một chút tới sống chết của ta với chứ. Anh trai cậu cứ như muốn tiêu diệt ta đến nơi rồi kìa."Thấy cậu đã khép cửa, Cung Thượng Giác mới thu lại tầm mắt. Sau đó chậm rãi quay về phía Quân Từ Hồ.Quân Từ Hồ trà trộn giang hồ nhiều năm, giác quan thứ sáu báo cho gã biết lúc này không chuồn, sống chết khó đoán. Tiếc cái là gã bây giờ nửa bước khó đi, một chân ban nãy của Cung Thượng Giác không hề tiếc sức, trên người gã đau thấu trời xanh, sợ là gãy mất vài cái xương sườn rồi cũng nên."Quân thiếu chủ đại giá, không thể từ xa tiếp đón." Đôi mắt lạnh lẽo, sắc mặt u ám, Cung Nhị tiên sinh phải cực lực kiềm chế mới có thể duy trì được thể diện cùng dáng vẻ vốn có bên ngoài.Quân Từ Hồ cố gắng nửa ngồi dậy, cười nhạo: "Đừng có mà bày ra bộ dạng này, ngoài mặt thì không tiếp đón từ xa được, trong lòng kì thực giận điên rồi đúng không? Có điều quen biết đã nhiều năm, Cung Nhị, ngươi mất bình tĩnh đến mức độ này ta cũng là lần đầu tiên được thấy đấy."Quân Từ Hồ bị mất mặt, miệng lưỡi càng thêm cay nghiệt: "Ha, Cung Nhị ngươi chỗ nào là nuôi một công tử nhỏ, có mà Đại tiểu thư nhà họ Cung hàng thật giá thật thì đúng hơn. Ta còn thắc mắc vì sao Cung Nhị tiên sinh lại tỉ mỉ giấu đi một người như vậy, giờ đây thấy được, mới biết hóa ra công tử Chủy mỗi cái cau mày, mỗi một nụ cười đều quyến rũ, xinh đẹp đến say lòng người a.""Quân Từ Hồ, ngươi muốn chết?" Cung Thượng Giác nhìn xuống gã với cái nhìn sắc lạnh như băng. Hờ hững vô tình, chẳng khác nào đang nhìn vào một nắm bụi trần, một loài giun dế."Cung Nhị, ngươi đừng quá đắc ý, trải qua lần này, ta đây đã rõ ngươi cất giấu thứ tâm tư gì rồi, ngươi hiển nhiên là..."Đầu óc nóng lên, nhanh mồm nhanh miệng, Quân Từ Hồ suýt chút nữa đã nói ra bí mật của người đối diện. Ánh mắt tàn nhẫn từ Cung Nhị khiến gã rùng mình, khôi phục lí trí, vội vàng im tiếng."Quân thiếu chủ về sau nên coi chừng cái miệng mình cho thật tốt, nếu không, cẩn thận họa từ miệng mà ra." Cung Thượng Giác chỉnh lý lại tâm trạng, bật cười một tiếng không rõ hàm xúc, đoạn ra lệnh: "Kim Phục, đưa Quân thiếu chủ trở về Vô Sơn Môn."Giải quyết xong gã ta, Cung Thượng Giác mới vào nhà tìm Cung Viễn Chủy."Viễn Chủy, lại đây.""Ca." Cung Viễn Chủy ngồi xuống bên người anh trai."Vừa rồi có bị thương ở đâu không?"Cậu lắc đầu, đáp: "Không có ạ."Cung Thượng Giác quan sát cậu hồi lâu, sau đó mới lên tiếng hỏi: "Viễn Chủy, muốn lập gia đình ư?"Hắn ngắm nhìn Viễn Chủy, khẽ khàng vuốt ve chiếc chuông bạc nho nhỏ trên đuôi tóc cậu, hàng mi rũ hờ, tông giọng trầm ấm mà dịu dàng vang gần bên tai: "Viễn Chủy muốn bỏ ca ca lại một mình sao?"Cung Viễn Chủy loáng thoáng cảm thấy anh mình hôm nay sao mà khang khác, tuy vẫn dịu dàng như trước giờ vẫn hằng, lại phảng phất như đang phải liều mạng kiềm chế một điều chi đó.Cung Thượng Giác lẳng lặng đặt tầm mắt trên người đệ đệ, thấy cậu sửng sốt, rèm mi khẽ run, tựa như cánh bướm chập chờn trên những đóa hoa, trong đôi con ngươi xinh đẹp ấy chỉ hiện lên duy nhất bóng hình của hắn."Viễn Chủy, đệ muốn bỏ lại ca ca một mình ư?" Từng tiếng từng tiếng gọi từ người bên cạnh khiến Cung Viễn Chủy tỉnh táo lại. Cậu lắc đầu, đáp lời: "Không, đệ sẽ không để ca ca một người đâu mà.""Viễn Chủy à." Nghe được câu trả lời của cậu, từng thớ thần kinh căng chặt trong đầu Cung Nhị tiên sinh tức khắc liền thả lỏng, hắn ấn ấn mi tâm, than nhẹ: "Ca hơi mệt. Mùi thảo dược trên người đệ có thể giảm bớt mệt mỏi, nào, đến gần bên ca đi."Cung Viễn Chủy chầm chậm nhích lại gần, không ngờ anh ấy lại bất ngờ duỗi tay kéo cậu ngã xuống, trang sức trên người theo đó ngân lên từng hồi."Leng keng—"Cả người cậu hoàn toàn ngã vào vòng tay đó.Cung Thượng Giác từ từ khép lại đôi mắt, tay quấn quanh vòng eo nho nhỏ, vùi đầu nơi hõm vai cậu, hơi thở ấm nóng phả vào trong tai. Cung Viễn Chủy được anh trai ôm chặt đến choáng váng cả đầu óc, sự thân mật hiếm có này khiến cõi lòng cậu tê dại, luống cuống hết cả lên.Mặc dù bối rối không biết phải làm sao, thế nhưng ngỡ là anh mình mệt mỏi nên Cung Viễn Chủy cũng không phản kháng gì cả, để mặc người ấy ôm lấy cậu mà nghỉ ngơi giây lát.Hai người dán sát vào nhau, gần đến mức có thể nghe được cả tiếng tim đập từ đối phương, từng nhịp liên hồi, vang vọng bên tai. Nhịp tim Cung Viễn Chủy dồn dập một cách khác thường, cậu nhẹ nín thở, thầm hi vọng sẽ không làm ầm ĩ đến anh trai của mình.Chủy Cung vắng vẻ, bên trong chỉ treo chiếc đèn lồng mà cậu tự tay làm cho ca ca, gió đêm thoảng qua, đèn lồng khe khẽ đung đưa.Tiếng tim đập vẫn dồn dập trong lồng ngực, cậu lại nhè nhẹ nín thở thêm một lần nữa, chỉ mong mình sẽ không quấy rầy giấc nghỉ ngơi của người trước mặt. Thiếu niên lang chưa trải sự đời, cứ ngỡ bản thân bỗng mắc phải chứng bệnh ở tim, nào đã hay đâu— tình hoa nở muộn.(còn tiếp...)Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com