TruyenHHH.com

Het Phan Chinh Kiem Linh Khong Co Chi Tien Thu

| Xin vui lòng |

- Không nhặt lỗi/góp ý

- Không công kích tác giả/editor/nhân vật chính

- Chỉ bình luận liên quan đến nội dung truyện, KHÔNG CHẤM/HÓNG

_________________

Tối đến, Trường Ly và Yên Cửu tới Linh Thiện Đường trong tông môn sau một thời gian dài vắng bóng.

Trường Ly thèm đồ ăn Linh Thiện Đường đã lâu, vừa vào đó thấy tiểu đồng quen mặt là vung tay sảng khoái gọi: “Thực đơn hôm nay có gì hãy dọn hết lên, mỗi món một phần.”

“Có liền.”

Tiểu đồng hiếm khi gặp khách sộp thế này, lập tức xác nhận với giọng trong vắt thánh thót.

Khi thấy Yên Cửu đi sau Trường Ly, cậu ta thoáng ngớ ra.

Đây chẳng phải là vị khách sộp từng đốt bếp Linh Thiện Đường của bọn họ à?

Tiểu đồng vội chào: “Lâu lắm mới thấy ngài ghé Linh Thiện Đường.”

Yên Cửu nhoẻn môi đáp: “Lúc trước ta xuống núi tôi luyện, lần này về tông môn cố ý dẫn đạo lữ tới nếm thử món ngon của Linh Thiện Đường.”

Tiểu đồng lập tức cười chúc mừng, luôn miệng tuôn một tràng lời chúc tốt lành.

Cậu ta nháy mắt với Yên Cửu, nói: “Để ta ra sau bếp dặn đầu bếp nấu một bàn đồ ăn ngon đầy đủ sắc hương vị cho hai vị.”

Trường Ly và Yên Cửu tìm một bàn trống cạnh cửa sổ ngồi xuống, rồi nàng đặt tay lên bàn, chống cằm ngắm bảng thực đơn treo trên tường.

“Yên Tiểu Cửu, ta nhớ lần đầu bọn mình tới Linh Thiện Đường huynh đã gọi hết các món có trong thực đơn, hồi đó ta còn lo không biết huynh có đủ linh thạch trả không nữa...”

Yên Cửu vô tội chớp mắt đáp: “Giờ nàng hẳn đã biết rõ ta có bao nhiêu của cải rồi, cứ yên tâm mà ăn thoả thích đi.”

Rồi chàng vội sửa lại ngay: “Nhưng đừng ăn tới mức bội thực.”

“Biết rồi!”

Trường Ly xoa bụng, hít sâu một hơi, hình như nàng đã ngửi thấy mùi thơm bay từ bếp ra rồi.

Trường Ly lia ánh mắt nóng bỏng về phía phòng bếp với niềm khao khát mãnh liệt không sao giấu nổi.

Tuy Yên Cửu cũng thấy thèm đồ ăn Linh Thiện Đường nhưng dù sao thì chàng cũng đã ăn ở đây rất nhiều lần.

Không giống bé Trường Ly trước giờ chỉ được nhìn chứ không thể ăn.

Yên Cửu bình tĩnh ngồi trên ghế, nhìn cặp mắt thèm thuồng của Trường Ly tự nhủ: Ánh mắt của bé Trường Ly bây giờ trông còn nhiệt tình hơn lúc nhìn chàng nữa.

Trường Ly dồn hết tâm tư vào bếp nên không hề biết suy nghĩ của Yên Tiểu Cửu đã biến tướng lạ lùng cỡ nào.

Tai nàng giật giật như có thể nghe thấy tiếng vá leng keng khua trong chảo lúc xào đồ ăn và tiếng xèo xèo của nguyên liệu khi dầu nóng.

Âm thanh này sao mà hay quá đỗi, như thể đang báo cho lục phủ ngũ tạng trong người nàng hãy chuẩn bị sẵn sàng để nghênh đón bữa đại tiệc phong phú.

Chẳng bao lâu sau, các món ăn lần lượt được dọn lên bàn.

Trường Ly chà xát tay, cầm đũa lên hào hứng nói: “Ta ăn đây!”

Một canh giờ sau, Trường Ly khẽ nới đai áo dưới gầm bàn để nó lỏng ra tí cho bụng có chỗ thở.

Yên Cửu tinh mắt trông thấy động tác nhỏ của Trường Ly bèn tịch thu luôn đôi đũa của nàng.

“Nàng no tức bụng rồi chứ gì?”

Trường Ly lưu luyến nhìn chằm chằm đĩa đồ tráng miệng chưa ăn được mấy miếng, nói: “Đâu có, ta còn ăn được chút nữa.”

Vừa nói, nàng vừa khua ngón trỏ và ngón cái thể hiện quyết tâm chỉ ăn nốt hai miếng cuối, tuyệt đối sẽ không ăn gì thêm. Yên Cửu từ chối thẳng thừng rồi ăn sạch bách chỗ đồ ăn còn sót lại trên bàn nhanh như gió trước cái nhìn đầy ai oán của Trường Ly.

Nhưng dù Yên Tiểu Cửu cản kịp thời cỡ nào thì Trường Ly vẫn không tránh khỏi bị bội thực.

Nàng lén chống hông, chậm chạp theo Yên Tiểu Cửu đi ra ngoài cổng Linh Thiện Đường.

Thấy nàng đi chậm như rùa bò, Yên Cửu đoán ra ngay: “Có phải nàng bị bội thực không? Hay bọn mình đi dạo mấy vòng nhé?”

Trường Ly vẫn còn mạnh miệng chối: “Khỏi, ta chỉ ăn vừa đủ no thôi.”

Yên Cửu ngửa đầu nhìn vầng trăng vằng vặc trên bầu trời, không tính vạch trần nàng.

“Trăng đêm nay đẹp quá, rất hợp để đi dạo.”

Trường Ly nghe vậy bèn nhìn lên trời, thấy ánh trăng bàng bạc như dòng thác đổ xuống bầu trời tối tăm, bao phủ vạn vật trong lớp ánh sáng mông lung, trông đầy vắng lặng tĩnh mịch khiến ngay cả tiếng côn trùng thi thoảng kêu vang trong bụi cỏ ven đường cũng nghe êm tai hơn hẳn.

Trường Ly bỗng thấy lòng lắng lại, khẽ đáp: “Được thôi.”

Hai người bất tri bất giác đi tới chân núi Linh Việt, cách đó không xa chính là Linh Thái Viên.

Thấy biển hiệu của Linh Thái Viên, Trường Ly bất giác nói: “Lần trước lúc tới thu hoạch cải thảo, Thái quản sự còn dụ bọn mình quay lại thu hoạch bí đao.”

Yên Cửu nghĩ rồi đáp: “Hết mùa bí đao rồi, chẳng biết bây giờ trong vườn đang trồng rau gì nữa.”

Trường Ly chợt nổi hứng đề nghị: “Bọn mình vào xem thử đi!”

Tên tiểu đồng gác cổng Linh Thái Viên trông lạ hoắc. Thấy Trường Ly và Yên Cửu đi tới, cậu ta dò hỏi: “Hai người là đệ tử tới làm nhiệm vụ ạ?”

Yên Cửu đáp: “Giờ Linh Thái Viên còn nhiệm vụ gì?”

Tiểu đồng ngẫm nghĩ rồi báo: “Giờ chắc chỉ còn mỗi nhiệm vụ đào măng là chưa có ai nhận thôi.”

Yên Cửu quay sang hỏi ý Trường Ly, nàng phản xạ có điều kiện mà đáp ngay với giọng cảnh giác: “Ta đã không ghim chuyện huynh bắt ta thu hoạch cải thảo giùm huynh thì thôi, đừng nói là giờ còn muốn ta đào đất nữa nha?”

Ánh mắt tiểu đồng nhìn Yên Cửu bỗng chốc thay đổi.

Gã Kiếm tu này trông có vẻ đàng hoàng, không ngờ lại bắt nữ tu làm nhiệm vụ giùm mình, thật mất phong độ quá.

Trước ánh mắt đầy phán xét của tiểu đồng, Yên Cửu dở khóc dở cười bảo Trường Ly: “Tất nhiên là ta sẽ không bắt nàng đào đất...”

Chàng đang nói dở thì thấy một bóng người rảo bước đi ra khỏi Linh Thái Viên, hóa ra là Thái quản sự lâu ngày chưa gặp.

Thấy Yên Cửu, ông ta thoáng ngẩn người, đoạn choàng tỉnh nói: “Cậu là... đệ tử hồi xưa tới thu hoạch cải thảo.”

Yên Cửu không ngờ ông ta vẫn còn nhớ mình, lập tức cười đáp: “Trí nhớ của Thái quản sự tốt ghê.”

Thái quản sự khẽ gật gù đáp: “Tất nhiên là ta nhớ rõ cậu, không có nhiều đệ tử trẻ thu hoạch cải thảo nhanh gọn lẹ được như cậu đâu.”

Trường Ly đứng cạnh hãnh diện ưỡn ngực lên, đó đều là công lao của nàng hết.

Thấy vẻ đắc ý của bé Trường Ly, Yên Cửu cố đè khóe môi đang vểnh lên xuống, nói: “Thái quản sự quá khen ạ.”

Thái quản sự lại hỏi: “Tối nay cậu tới đây là vì muốn nhận nhiệm vụ đúng không?”

Yên Cửu đang tính từ chối khéo thì Thái quản sự chẳng nói chẳng rằng dẫn chàng đi thẳng vào trong, bảo: “Cậu tới đúng lúc lắm. Nhiệm vụ nhổ măng trên sườn núi của chúng ta mãi chẳng có đệ tử nào chịu nhận, có lẽ đây là định mệnh do trời cao an bài cũng nên, chúng đang đợi cậu tới  đào đấy.”

Yên Cửu cố phản kháng: “Không phải đâu Thái quản sự...”

Thái quản sự vội xua tay nói: “Không phải cái gì, đêm hôm khuya khoắt cậu tới Linh Thái Viên chẳng lẽ lại để tản bộ chắc? Đừng mắc cỡ, đại đạo ba ngàn lối, ai bảo thu hoạch rau không phải là một cách tu hành chứ?”

Trường Ly đi sau suýt bật cười thành tiếng, dáng điệu xảo trá như đang xem trò vui của nàng bị Yên Cửu bắt gặp nên chàng lén lườm một cái.

Thái quản sự nói chuyện suốt cả đường đi, hết kể lể lịch sử Linh Thái Viên tới giới thiệu hiện nay nó đang chiếm vài mẫu đất và đạt sản lượng bao nhiêu, chỉ thiếu điều mời Yên Cửu tới Linh Thái Viên làm công, trở thành một thành viên của tổ trồng rau nữa mà thôi.

Đến tận khi Yên Cửu bị Thái quản sự dúi cho cái cuốc đào đất, chàng vẫn không tìm được cơ hội chen miệng vào.

Thái quản sự vỗ vai chàng cổ vũ: “Ta giao hết chỗ măng trên sườn núi này cho cậu đấy!”

Yên Cửu chịu thua dẩu môi nhìn Thái quản sự bước đi như bay, nhanh chóng khuất khỏi tầm mắt chàng.

Rốt cuộc Trường Ly cũng được thể cười ầm lên không cần nể nang gì ai: “Yên Tiểu Cửu, rõ ràng Thái quản sự đang muốn kiếm người làm thì lại túm được huynh.”

Yên Cửu âm trầm nói: “Nếu Thái quản sự mà biết thật ra người thu hoạch cải thảo là nàng thì...”

Trường Ly tự dưng nín thinh.

Yên Cửu lại liếc nàng một cái, hỏi: “Hơn nữa ai là người đề nghị tới Linh Thái Viên xem thử hả?”

Trường Ly đảo mắt láo liên, hết ngó trái lại dòm phải nhưng tuyệt nhiên không nhìn chàng.

Yên Cửu buồn cười, khẽ búng trán nàng một cái nói: “Ta có bắt nàng đào đất đâu, qua bên kia ngồi nghỉ đi, ta làm một lát là xong.”

Trường Ly xoa vết đỏ không tồn tại trên trán, lùi sang một bên.

Ngay sau đó, nàng cảm thấy luồng linh lực quen thuộc của Yên Cửu bao phủ khắp sườn núi.

Thế rồi từng cây măng mập mạp liên tiếp nhảy khỏi mặt đất do bị linh lực khống chế, trật tự bay sang bãi đất trống cạnh đó, từ từ chất thành một đống cao như núi.

Trường Ly không khỏi nhíu mày, đúng là cấp Nguyên Anh có khác, đến đào măng mà cũng làm màu dữ vậy.

Chưa đến một khắc sau, số măng mọc trên sườn núi đã được thu hoạch xong.

Yên Cửu lựa hai cây măng to mọng nhất ôm vào lòng, hất hàm bảo Trường Ly: “Đi thôi.”

Lúc đi ngang qua cổng, tiểu đồng thấy họ mới đó đã ra bèn lộ ánh mắt thắc mắc.

Yên Cửu mân mê hai cây măng trong lòng, lớn tiếng nói: “Phiền cậu báo với Thái quản sự một tiếng là bọn ta đã nhổ măng xong rồi. Ta không nhận điểm cống hiến, chỉ lấy hai cây măng này làm thù lao thôi.”

Tiểu đồng nhìn theo bóng bọn họ, kinh ngạc há hốc miệng.

Sau khi tỉnh táo lại, cậu ta lập tức chạy tới chỗ sườn núi trồng măng, sau đó bị đống măng chất cao như núi doạ đứng hình.

Tiểu đồng không kìm được khẽ lẩm bẩm: “Không ngờ đã nhổ xong thật, mới bao lâu đâu chứ? Thái quản sự nói không sai, gã Kiếm tu kia quả đúng là cao thủ thu hoạch rau...”

Sau khi đi loanh quanh một lúc, Trường Ly đã tiêu cơm kha khá.

Thu hoạch lớn nhất của hai người tối nay là... hai cây măng, họ hớn hở quay lại đệ tử xá.

Trường Ly và Yên Cửu vừa bước vào phòng là bé cáo nằm trên giường đã thính mũi ngửi ngay ra mùi đồ ăn ám trên quần áo họ, nó không kìm được mà chép miệng.

Gà kho tàu, dê nướng, tôm om...

Bé cáo thoáng khụt khịt mũi, đã mường tượng ra bữa tối của Trường Ly và Yên Cửu có những món gì.

“Ực.”

Bé cáo cố chịu đựng cơn đói nuốt nước miếng.

Nó trở mình trên tấm nệm êm ái, ấn cái bụng rỗng xuống, chầm chậm vung vẩy cái đuôi đang uể oải buông thõng xuống mép giường.

Đoạn nó nhắm mắt lại, mặc cho hàng loạt món ngon hiện lên trong đầu. Nó muốn vào cõi mơ ăn một bữa thỏa thuê.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com