Het Dung Hoi Du Ngu
Chương 91: Nó sống (15)Mèo đáng ra đã ngủ, nghe thấy hai người nói chuyện thì lại mở mắt, nó nhảy từ cuối giường tới, vừa thấy hình xăm trên lưng Lâm Gia đã sợ đến mức giật bắn người: "Vờ lờ."Sắc mặt Diêm Tục khó coi vô cùng.Nhưng đương sự là Lâm Gia thì lại bình tĩnh đến lạ, sau khi Diêm Tục nói lưng anh có hình xăm gì đó thì Lâm Gia đã đoán được hình xăm là chín con rồng kéo quan tài.Anh không hỏi Diêm Tục mà lại hỏi mèo: "Cả chín con rồng đều có mắt chứ?"Mèo nhìn chằm chằm sau lưng Lâm Gia, lông lại có xu hướng dựng lên: "Chỉ... chỉ một con có mắt thôi."Nếu cả chín con rồng đều có mắt thì may. Nhưng điều làm người ta kinh hãi lại là chỉ một con rồng có mắt trong số chín con.Chưa kể mắt rồng còn là một vệt màu đỏ như dùng máu điểm lên.Đêm qua Lâm Gia đã dùng máu điểm mắt cho một con rồng, mới có thể rời khỏi không gian đó bằng quan tài.Lúc này chẳng rõ vì sao, sau lưng Lâm Gia lại có một hình xăm, nội dung hình xăm lại là chín con rồng kéo quan tài, và chỉ một trong chín con có mắt.Khỏi nói cũng biết không gian kia rốt cuộc là gì.Ngay cả mèo cũng nhận ra: "Không lẽ chúng ta đã bị kéo vào trong hình xăm của cậu?"Lâm Gia: "Chắc vậy."Anh từng chạm vào phần rìa của không gian, giờ ngẫm lại cảm nhận chạm tay khi đó, đúng là giống da thịt.Như nghĩ đến điều gì, mèo không giấu được vẻ hoảng sợ: "... Đừng bảo thứ mì nước nói đến là hình xăm chứ."Đầy màu sắc, hình xăm đầy màu sắc.Đã chết, hình xăm sao có thể coi là vật sống được?Nó sống...Sắc mặt Diêm Tục lại càng khó coi.Hắn chẳng nói chẳng rằng cởi áo ra, để lộ phần thân trên."Tôi có hình xăm không?"Hắn hỏi.Không biết là đang hỏi Lâm Gia hay mèo.Lâm Gia và mèo cùng nhìn về phía Diêm Tục, Diêm Tục quay lưng lại.Mèo nhìn sau lưng Diêm Tục, còn Lâm Gia thì nhìn vai phải của Diêm Tục.Mèo xử lý vết thương không tốt lắm, vai phải của Diêm Tục chỉ dán một miếng băng gạc, trên lớp băng đã ướt sũng máu, vì không thay băng thường xuyên nên băng gạc đã chuyển thành một màu nâu làm người ta ghê sợ.Lâm Gia nhớ đã từng gặp hiệu thuốc khi đi qua cổ trấn. Đêm nay thì không còn kịp nữa, đợi sáng sớm mai có thể tới hiệu thuốc lấy ít thuốc và bông băng.Còn phải dùng nước muối sát trùng trước khi thay băng, tránh để nhiễm trùng.Lâm Gia vừa nghĩ vừa nhìn xuống.Anh lại thấy những vết sẹo khác trên người Diêm Tục, không quá nhiều nhưng cũng không ít.Vết sẹo dài nhất trong số đó kéo từ thắt lưng ra phía trước cơ thể."Không có." Mèo ở bên cạnh nói, "Nhưng sao người cậu lắm vết thương thế?"Mèo còn chưa dung hợp với bản thể, đến bản thể là ai nó còn phải nhờ người khác tìm, hoàn toàn không nhớ tại sao bản thể lại có nhiều vết thương như vậy.Nhưng Lâm Gia biết.Từ khi tiến vào thế giới đáy biển đến giờ, người này vốn là thành viên cốt lõi của Toái Vân, sau đó lại là đội trưởng đội tuần tra, dù là thân phận nào thì cũng đều bán mạng cho người khác, không bị thương mới lạ, không mất mạng đã coi như may mắn rồi.Giờ tính ra là không còn thân phận gì nữa, nhưng lại vẫn bán mạng vì người khác như cũ.Lâm Gia lại nhìn về phía đầu vai Diêm Tục, miếng gạc gá một cách hời hợt trên vết thương vai phải, từ góc nhô lên của băng gạc, rất dễ nhìn ra miếng gạc đã lại bị rách do tác động mạnh, máu đang chảy ra ngoài.Diêm Tục ra khỏi mộ cổ chỉ nói về tình huống trong mộ cổ, hoàn toàn không nói mình thoát ra từ nơi cửu tử nhất sinh như thế nào.Giờ không cần hắn nói thì vết thương đã thuyết minh tất cả, quá trình thoát thân của người này không hề suôn sẻ.Tim Lâm Gia lại bị kim châm đâm mấy cái."Không có thật à?" Giọng Diêm Tục nặng trĩu, hắn xoay người lại.Lâm Gia nhìn vết sẹo kéo từ thắt lưng kia, hẳn là vết dao chém, vết cắt dài như vậy có lẽ là do sau khi dao đâm vào người, kẻ cầm dao lại kéo vũ khí."Chờ tôi chút." Diêm Tục xoay người định đi.Mèo hỏi: "Cậu đi đâu thế?"Còn đi đâu được nữa? Đi tìm Liên Diệp Liên Tâm, xác nhận xem sau lưng họ có hình xăm hay không.Lâm Gia nhìn vết sẹo của Diêm Tục.Vết thương nặng như vậy, có phải suýt chết không.Nhưng sao người này đòn đau lại không nhớ lâu như thế, sao còn muốn liều mạng vì người khác."Diêm Tục." Trước khi Diêm Tục mở cửa, Lâm Gia đã gọi hắn lại.Đến khi Diêm Tục quay đầu lại, Lâm Gia mới nhận ra mình chẳng suy nghĩ kỹ đã lên tiếng, đây là tiếng gọi trong vô thức.Đối mặt với ánh mắt thắc mắc của Diêm Tục, Lâm Gia nói: "Đừng đi."Anh có hơi dao động, anh không muốn Diêm Tục trở thành lưỡi dao liều mạng vì mình quá nữa.Diêm Tục không đồng ý: "Tôi đi rồi về ngay."Lâm Gia: "Trời tối rồi."Diêm Tục liền dừng bước.Trời tối rồi, rất có thể Lâm Gia sẽ lại rơi vào hình xăm trong lúc hắn đi tìm Liên Diệp Liên Tâm xác nhận có hình xăm hay không.Nhưng nếu không đi, Diêm Tục thật sự không yên tâm về hình xăm sau lưng Lâm Gia.Lâm Gia hỏi: "Cậu đã định nói gì trước lúc phát hiện ra hình xăm?"Diêm Tục đứng bên cạnh cửa, ánh sáng trong phòng không chiếu được tới chỗ hắn, cả người như chìm trong bóng tối.Sắc mặt mơ hồ không rõ."Tôi nói," Diêm Tục, "ngủ chung đi."Lâm Gia: "Được."Diêm Tục ngẩn người nhìn Lâm Gia.Nhưng không thấy dấu vết đùa cợt nào trên mặt anh.Lâm Gia nhìn ra suy nghĩ của Diêm Tục, anh xoay người xếp lại chăn gối, quay lưng về phía Diêm Tục: "Tôi sợ chết, nếu có đội trưởng Diêm ở đây thì đương nhiên sẽ dễ dàng rời khỏi hình xăm hơn."Diêm Tục không nói gì nữa, chỉ đi vào phòng vệ sinh tắm rửa sơ qua.Lúc đi ra, Lâm Gia và mèo đã nằm trên giường.Trong phòng chỉ có một giường đơn, Lâm Gia ngủ bên trong, chừa chỗ bên ngoài cho Diêm Tục.Gối cũng chỉ có một cái.Đèn lớn trong phòng đã tắt, chỉ còn ánh sáng mờ nhạt ở đầu giường.Diêm Tục để gối cho Lâm Gia, bản thân thì gấp quần áo kê sau đầu.Lòng hắn đang rất trống rỗng.Nếu tất cả mọi người đều có hình xăm thì có thể giải thích là cơ chế của bong bóng cá, nhưng chỉ mình Lâm Gia có, tức là Lâm Gia đã bị nhắm đến, chỉ có Lâm Gia.Thật sự không yên tâm nổi, Diêm Tục nghiêng đầu nhìn Lâm Gia đang nhắm mắt nghỉ ngơi.Sườn mặt người này vẫn đẹp như trước."Lâm Gia." Hắn khẽ gọi.Dù có khẽ hơn nữa thì hơi thở vẫn phả vào tai Lâm Gia, Lâm Gia mở mắt, cũng nghiêng đầu nhìn Diêm Tục.Diêm Tục nói: "Tại sao lại gánh tội thay tôi."Rốt cuộc vẫn hỏi đến chuyện này.Căn phòng rất yên tĩnh, mèo cuộn dưới chân giường. Ánh sáng từ đầu giường cũng nhuộm một màu u ám không cam tâm trong giọng nói của Diêm Tục.Lâm Gia nói: "Đội trưởng Diêm và mèo còn chưa dung hợp, tôi không thể để cậu gặp chuyện."Lâm Gia nói xong câu đó thì nghe thấy một tiếng thở dài bên cạnh.Sau tiếng thở dài, giọng nói mệt mỏi của Diêm Tục vang lên: "Đi tìm tài liệu về J0001 là do tôi xúc động, khi ấy tôi không biết mình là bản thể của mèo. Nhưng anh cứ thoải mái tinh thần đi, tôi hứa với anh sau này làm gì cũng sẽ suy nghĩ kỹ hơn."Diêm Tục nói rất nhiều nhưng Lâm Gia không nghe lọt. Bàn tay giấu dưới chăn từ từ siết chặt, Lâm Gia nghĩ hẳn là Diêm Tục rất buồn.Diêm Tục nói: "Cái tính tôi bướng lắm, đôi khi nóng đầu lên sẽ dễ xúc động. Nhưng chuyện tôi gây ra tôi sẽ tự chịu trách nhiệm, sau này nếu tình huống đó lặp lại thì không cần phải giúp tôi."Lâm Gia đồng ý: "Chỉ lần này thôi."Diêm Tục: "Thôi thì... vẫn phải nói cảm ơn anh."Lâm Gia: "Không cần. Đội trưởng Diêm hôm nay xuống mộ tìm manh mối giúp tôi rồi, chúng ta coi như không ai nợ ai.""Anh..." Nói xong chữ này, Diêm Tục lại im lặng, rõ ràng đã nuốt hết những lời bộc bạch vào trong.Ổn định lại trạng thái, Diêm Tục mới nói: "Có tự tin không?"Không đầu không đuôi nhưng Lâm Gia lại hiểu. Thời gian gần đây, dường như anh luôn có thể hiểu được ẩn ý trong lời Diêm Tục, thậm chí đôi khi Diêm Tục còn chưa lên tiếng, Lâm Gia đã biết người này đang nghĩ gì thông qua biểu cảm của hắn.Diêm Tục đang hỏi anh có tự tin đêm nay sẽ thoát khỏi hình xăm không.Nói là đang hỏi Lâm Gia nhưng thực chất hắn đang tìm cảm giác an toàn từ Lâm Gia. Hắn không biết nằm cạnh nhau có thể cùng tiến vào hình xăm hay không, hắn sợ mình bị bỏ lại, càng sợ Lâm Gia sẽ gặp nạn sau khi vào hình xăm.Lâm Gia ngẫm nghĩ rồi nói: "Đưa điện thoại của cậu cho tôi đi."Diêm Tục đưa điện thoại của mình cho Lâm Gia.Lâm Gia bật màn hình, pin điện thoại còn khá nhiều.Nhưng có mật khẩu khóa màn hình.Lâm Gia hỏi: "Mật mã."Diêm Tục: "Sáu số sáu."Lâm Gia không nhịn được mà bật cười.Mật mã trớt quớt vậy chẳng giống kiểu sinh viên sẽ cài gì hết."Vậy là được rồi." Lâm Gia cầm điện thoại của Diêm Tục, anh nghiêng đầu nhắm mắt lại lần nữa.Diêm Tục vẫn đang nhìn anh, ánh mắt nóng như lửa.Lâm Gia nói: "Bong bóng cá bốn sao thôi, không làm khó được tôi."Diêm Tục cười: "Đúng nhỉ, anh rất mạnh, từ lần đầu gặp anh tôi đã biết rồi."Lâm Gia: "Thế nên đừng lo cho tôi."Diêm Tục thở dài.Hắn không biết Lâm Gia không hiểu thật hay đang cố ý né tránh, thích một người, dù cho biết người đó rất mạnh, thì cũng sẽ lo lắng thôi."Tôi sẽ cố gắng." Diêm Tục chỉ có thể nói như vậy.Hết chương 91.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com