TruyenHHH.com

Henxiao Thick Face

Thứ hai là ngày đầu tuần, Tiêu Tuấn vui vẻ bước vào lớp. Hôm nay cậu đặc biệt đến lớp sớm, hưmm đừng tưởng Tiêu Tuấn nhà ta siêng năng gì nha, cậu đi sớm là có lý do đó, bởi vì hôm nay đến lượt bàn cậu trực nhật.

Vừa mở cửa phòng học thì chẳng thấy bóng dáng của con ma nào ngoại trừ con ma mang tên Tiêu Tuấn ra. Cậu nhún vai tỏ vẻ không quan tâm, thôi kệ, hôm nay làm con ngoan một bữa, không chết đâu. Tiêu Tuấn bỏ cặp lên bàn, sau đó cậu tiến về phía cuối lớp, cầm cây chổi lên và bắt đầu quét, nhưng làm như vậy thì quá nhàm chán đi. Tiêu Tuấn suy nghĩ một hồi rồi bỗng cậu nở nụ cười khoái trá, tay cậu lập tức vói vào túi quần móc điện thoại ra, Tiêu Tuấn thành thục nhấn vào playlist nhạc yêu thích. Theo cậu, làm việc gì thì cũng phải có xí nhạc cho đời nó tăng động... í lộn... cho đời nó tươi vui chứ!! Mấy cưng hiểu hôn!!

Bây giờ trong lớp không có ai nên Tiêu Tuấn tha hồ hò hét, cậu xách chổi lên bục giảng, hiện tại playlist đang phát bài 'How do you sleep' của Sam Smith. Tiêu Tuấn nhìn xuống dưới, tưởng tượng mấy cái bàn không người ngồi là khán giả, còn cây chổi màu đỏ cậu đang cầm trên tay là micro.

Baby, how do you sleep when you lie to me?
All that shame and all that danger
I'm hopin' that my love will keep you up tonight
Baby, how do you sleep when you lie to me?
All that fear and all that pressure
I'm hoping that my love will keep you up tonight
Tell me how do you...

Tiêu Tuấn hát, giọng cậu ngân vang khắp lớp học, mọi thứ sẽ rất là hoàn hảo nếu Tiêu Tuấn không cầm cây chổi đu đưa bay lắc. Mặc dù cậu nhảy như một con khỉ nhưng giọng hát vẫn vững vàng, trầm ấm và chắc nhịp.

Tiêu Tuấn có năng khiếu về âm nhạc, từ nhỏ cậu đã học ghita, không những thế cậu còn có chất giọng thiên phú được tôi luyện mỗi ngày. Tiêu Tuấn rất thích hát, cậu có thể ôm cây đàn và hát nguyên một ngày không biết mệt. Tuy nhiên chuyện Tiêu Tuấn hát hay rất ít người biết, ngoại trừ mấy đứa bạn thân như Mẫn Hanh và ba mẹ ra, cái chuyện này càng ít người biết thì càng tốt, Tiêu Tuấn nghĩ vậy ấy.

"È hem."

Một tiếng động lạ vang lên làm Tiêu Tuấn giật mình, cậu nhanh chóng tắt nhạc và đưa mắt về phía cửa. Ồ!! Chết mịe!! Là Quán Hanh!!

Thật ra thì Quán Hanh đứng dựa vai vào cửa cũng lâu lắm rồi nhưng vì hắn thấy người kia quẩy sung quá nên không dám làm phiền. Quán Hanh thích thú ngắm Tiêu Tuấn đang làm trò con bò trên bục, mặc dù cậu ta chỉ nhảy bừa nhảy đại, trông chả ra động tác gì, đã thế còn cầm cây chổi quay quay lắc lắc. Nhưng những hành động tốn sức người đó chẳng làm giọng hát của cậu ta yếu đi xíu nào, nó vẫn mạnh mẽ và phiêu như thường. Quán Hanh thầm đánh giá trong lòng, Tiêu Tuấn này hát cũng được phết.

"Ừm... cậu vào đây từ lúc nào vậy?"

Tiêu Tuấn dè dặt hỏi, hiện tại cậu đang mất mặt gần chết, ai đời lại để cho crush thấy ba cái hành động kì quặc của mình chứ.

"Từ lúc... cậu bắt đầu xách chổi bước lên bục."

Quán Hanh khoanh tay trước ngực, ánh mắt tràn ngập ý cười khi thấy Tiêu Tuấn ôm đầu mắng chửi bản thân cậu ta. Ha tên này đúng là càng lúc càng thú vị mà.

Tiêu Tuấn xác định, thôi xong, điểm thanh lịch của cậu trong mắt crush đã rơi xuống mức âm rồi. Tiêu Tuấn chán nản xách chổi đi quét lớp, bây giờ cậu không dám ngẩng đầu lên nhìn Quán Hanh, hắn ta sẽ cười cậu thúi mũi cho mà coi.

Quán Hanh mỉm cười bước vào lớp. Hắn vừa ngồi vào bàn của mình thì Tiêu Tuấn đã xách chổi đến quét chỗ của hắn. Quán Hanh im lặng đợi xem Tiêu Tuấn sẽ làm gì, không ngoài dự đoán, cậu ta lặng lẽ quét sơ chỗ hắn. Lúc Tiêu Tuấn cúi xuống, khuôn mặt của cậu ta vừa tầm với khuôn mặt của hắn.

Quán Hanh khẽ khàng nhín cậu, góc nghiêng của Tiêu Tuấn rất đẹp, sống mũi cao, xương hàm rõ nét, còn ánh mắt chăm chú ấy thì khỏi nói, rất có hồn. Quán Hanh biết Tiêu Tuấn nổi tiếng là có đôi mắt đẹp, nhưng trăm nghe không bằng bằng mắt thấy, hôm nay thật là may mắn khi Quán Hanh có cơ hội được nhìn ngắm nó ở khoảng cách gần như vậy, bỗng hắn có chút thất thần a~

Tiêu Tuấn làm xong phần việc của mình rồi nhanh chóng chuồn đi, cậu không dám đối diện Quán Hanh đâu, nãy khuôn mặt của cậu và hắn áp sát nhau làm Tiêu Tuấn run chết đi được, cậu có thể cảm nhận được hơi thở nóng rực của hắn ở một bên má, đã thế hắn ta còn nhìn cậu chằm chằm như dò xét, Tiêu Tuấn không run mới lạ.

"Cậu! Có tham gia clb nào không?"

Quán Hanh đột nhiên lên tiếng phá vỡ không khí yên lặng giữa hai người.

"Ừm... ngày xưa thì có nhưng ở trong đó chán quá nên mình xin nghỉ rồi."

Tiêu Tuấn ái ngại ngãi đầu, bình thường Quán Hanh có bao giờ bắt chuyện với cậu đâu, tự nhiên hôm nay lại mở miệng với cậu, Tiêu Tuấn cảm thấy thiệt là lạ nha.

"Ở trường không có clb hát hả?"

Quán Hanh nhướn mày hỏi, hắn nghĩ cậu ta sẽ tham gia clb hát chứ, tại vì cậu ta hát hay mà.

"Có chứ! Nhưng ít thành viên lắm, học sinh đa số đều xin vào clb nhảy. Còn clb hát tuy ít về số lượng nhưng lại vô cùng chất lượng."

Tiêu Tuấn chăm chú quét nốt cho xong, vì thế cậu không biết được có người đang nhìn mình nãy giờ. Quán Hanh nghi hoặc, bộ cậu ta không thích để người khác nghe giọng của mình sao?! Quán Hanh tính đào sâu thêm về vấn đề này nhưng khi nghĩ lại thì thôi, chuyện cá nhân của người khác, mình không nên biết nhiều.

"À!! Cậu đang tham gia clb nào vậy?"

Tiêu Tuấn hướng mắt về phía Quán Hanh, nãy giờ hắn hỏi cậu quá trời rồi nên lần này phải đến lượt cậu chứ.

"Clb nhảy."

Quán Hanh trả lời, Tiêu Tuấn cũng không mấy bất ngờ lắm về câu trả lời này, đa số học sinh trong trường đều chọn clb nhảy.

"Nhảy hiện đại hay nhảy đương đại."

Nói thế thôi chứ clb nhảy gồm nhiều nhánh lắm nhe!!

"Nhảy hiện đại."

Ồ hố!! Vậy là theo nhánh của anh Ten rồi. Còn nếu thuộc nhánh đương đại thì do anh Thành làm chủ tịch a~

Tiêu Tuấn ngật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Cuộc hội thoại của hai người cũng kết thúc tại đây vì đã có vài bạn học đến, Tiêu Tuấn trực nốt cho xong phần còn lại, vừa lau bảng cậu vừa nghĩ trong bụng, khi thằng Mẫn Hanh tới Tiêu Tuấn sẽ cho nó biết tay vì dám để cậu trực một mình.

Sau năm phút, Mark lật đật ôm cặp chạy vào lớp. Vừa bước đến cửa hắn đã chạm mặt Tiêu Tuấn, khuôn mặt nó hiện ra vài tia hung ác, kèm theo hành động bẻ rắc rắc ngón tay làm mọi thứ trông đáng sợ hơn.

Mẫn Hanh biết ngày tận thế đã tới, hắn phải dùng kế sách gì đó để duy trì mạng sống thôi.

"Tớ biết tội mình đáng chết, nhưng tớ có một thứ muốn trao đổi với cậu, nó sẽ vô cùng hữu ích cho tương lai của cậu đấy."

Mark tỏ vẻ thần bí.

"Chuyện gì? Nói!"

Tiêu Tuấn giở giọng đanh đá, đã lỡ diễn vai ác rồi thì phải ác tới cùng!!

Mẫn Hanh ghé vào tai của Tiêu Tuấn nói nhỏ. Đôi mắt của cậu càng lúc càng mở to khi từng chữ mà Mẫn Hanh nói lọt vào tai cậu.

"Vãi!! Thật vậy không?"

Khuôn mặt của Tiêu Tuấn hiện lên bốn chữ: 'Đéo thể tin được'.

"Nói điêu làm chó."

Mark gật đầu chắc nịnh, uii drama gì đến nữa đây, chờ xem nhá :v

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com