Hen Em Kiep Sau
Hôm nay bà tổng có hẹn với bà phó Hằng Nga đi xem tuồng tại ngõ Ô Da, nhưng trước khi đi xem tuồng, bà phó lại có ý muốn đi thăm vườn hoa hồng bên cửa Hải Thành nữa. Chẳng là ở chỗ này, từ lâu lắm rồi, có một người nghệ nhân trồng hoa rất tài tình, đến mấy chục loại hồng, bông nào bông nấy nở to, lại đầy đủ màu sắc, mùi cũng rất khác nhau nữa. Có một đợt, người chủ trước tại vườn hồng làm ăn thất bát, nợ nần một đống, phải bán rẻ vườn hồng ấy đi cho các tiểu thư, các bà phu nhơn quyền quý để lấy cái vốn. Thế là chớp ngay cơ hội, bà phó Hằng Nga bỏ tiền ra mua đứt, lại thuê đúng cái người nghệ nhân ấy về tu sửa vườn hồng theo ý mình. Hôm nay là ngày nghiệm thu đầu tiên, bà ta phải hết lời mời mọc mấy phu nhơn nhà khác mới đồng ý tới đây thưởng thức. Nhưng mà nào ngờ, tới rồi mới biết, giống hệt như đặt một bước chân vào thiên đường vậy, đẹp ơi là đẹp, mấy bà bạn thích mê, cứ tíu tít khen ngợi suốt. Bà phó sung sướng hưởng thụ lời khen, lúc ra khỏi vườn hồng, còn có ý cắt cho mỗi người một bó đem về nữa. Trong lúc các bà khoan thai đến muộn, cô Diệu Chi mặt mày chù ụ cả một đống đi đi lại lại trước nơi xem tuồng đợi người. - Cô ơi, hay vào trong trước đã, chắc bà Hà đến muộn một chút. - Con hầu đi cùng ngỏ ý khuyên nhủ. - Không được, nhỡ bà không tới thì biết tính sao? Cô phải đứng ở đây đợi. Hết cách để nói với chủ, con hầu chỉ biết ngồi xổm ở một chỗ ngóng người. Không phụ sự mong đợi của hai cô con nhà nọ, một lúc sau, bà Hà cùng mấy người bạn đã có mặt tại cửa ngõ. Mỗi bà mỗi vẻ, người nào cũng trắng nõn như trứng gà bóc, áo cánh nhung, áo lụa đỏ, từng chuỗi hạt trang trí đeo trên cổ sáng bóng, đậm chất phu nhân nhà quyền quý. Cô Chi phất tay ra hiệu cho đứa hầu đứng dậy, lại bước thật nhanh tới chỗ đông người. Một bà quyền quý đã thấy rõ người tới là ai, bà ta lấy làm ngạc nhiên lắm nói: - Cô Chi con gái thầy xã trưởng.Bà Hà ngạc nhiên, vội nhìn theo hướng chỉ tay của bà nọ. Thú thật kể từ cái hôm hai đằng xảy ra bất hoà, bà thấy có lỗi với cô Chi lắm. Kể mà chuyện này không xảy ra thì tốt, bằng cách nào bà cũng sẽ tác thành cho con trai và cô Diệu Chi. Nhưng...có ai ngờ. Thở dài một hơi, kể ra thì con bé này là được nhất trong vùng, mất nó vào nhà làm dâu, bà hơi tiếc. Nhưng mà thôi không làm được vợ cả thì làm vợ lẽ, có sao đâu, bây giờ một nhà ba vợ bốn nàng hầu nhan nhản ra. Không phải ông tổng già cóc đế rồi, bà cũng định làm chủ, rước vào cửa thêm vài cô vợ lẽ cho ông, để cuộc sống đỡ cô đơn. Vừa đến nơi, cô Chi chưa kịp nói gì, mấy bà phu nhân còn đang sửa soạn sống áo để chuẩn bị vào xem tuồng đã nói: - Lâu rồi không gặp cô Chi, dạo này cô xinh đẹp quá, y như nàng tiên vậy. Nghe lời khen ngợi từ họ, cô Chi chỉ biết cười ngượng ngùng: - Dạ, cảm ơn phu nhân, con đẹp làm sao được bằng phu nhân đây, nhìn đôi tay nõn nà kia kìa, con ghen tị với bà lắm đấy. - Con bé này mồm miệng ngọt như được bôi mật vậy, thôi đi vào trong kia cùng mọi người nào, vở tuồng sắp bắt đầu rồi. Thật ra đối với cô Chi, có lẽ cô đã dùng hết tất thảy sự cẩn thận của mình với các vị đứng trước mặt đây rồi. Vì cô cảm mến cậu Long từ lâu, cho nên cô luôn nuôi nấng ý định được gả cho cậu, cậu Long đẹp như thế, nhìn cái khí chất trên người cậu, đúng là hơn hẳn những người khác một bậc, cô thích cậu lắm. Nằm mơ cũng muốn được gả cho người như cậu, nhưng mà ai ngờ, tất cả là tại thầy, tham lợi lộc làm gì để phá huỷ mất mối lương duyên của con gái. Cô Chi thân mật tới đỡ bà Thị Hà, cả quá trình xem vở tuồng, cô ta đã phải nhẫn nhịn lắm để bà được tận hứng. Sau khi xong xuôi mọi việc, vào thời khắc lên xe ra về, cô Chi ý tứ, gọi khẽ bà Hà lại: - Cô ơi, cháu có chuyện này muốn nói, cô gặp cháu một lát nhé!Bà tổng cùng cô Chi chào tạm biệt mấy vị phu nhân khác rồi lánh ra một chỗ ít người, đảm bảo xung quanh không có ai, cô Chi mới ý nhị thưa chuyện: - Cô này, cô biết việc cậu Long bị thương ở tay chưa? Bà Hà nghe nói thì ngẩn ngơ, rồi sốt sình sịch lên gặng hỏi, tại sao bà lại không hay biết điều gì, rõ ràng là nhà bà cơ mà: - Cái gì? Có nặng không? Sao lại bị thương? - Hôm trước, tình cờ con Xoan nhà cháu đi chợ, nghe được người trong nhà cô nói chuyện, cậu Long chắn dao cho một đứa người làm, cho nên bị thương ở tay. - Người được cậu chắn dao cho, là con gái? - Dạ đúng rồi ạ! Tên Nguyệt, trẻ thôi! Bà Thị Hà mới lúc trước còn khoan thai vui vẻ, bây giờ đôi mắt đã tràn ngập lửa giận, vẻ mặt bà nghiêm lại, sự vui vẻ lúc nãy như bị đánh bay hết cả, chẳng còn sót lại thứ gì? Bà thì không cấm cậu Long lấy nhiều vợ, nhưng ít nhất, phải là những cô gái con nhà danh giá, học thức, sắc đẹp đầy đủ, thì bà sẽ vui vẻ đồng ý. Mà cậu, thân là chủ, người duy nhất sẽ thay ông bà gánh vác cả cơ ngơi đồ sộ kia, thế mà cậu lại bị một đứa người làm dụ dỗ, bẩn thỉu, nhem nhuốc, cậu định bôi tro trát trấu vào mặt ông bà đấy à. Đây chết đi rồi còn đỡ, này là sống sờ sờ, chuyện mà truyền ra bên ngoài, bà biết ăn nói làm sao với người ta, nhất là mấy bà phu nhơn lúc nãy. Ngu ngốc, dại dột, con đĩ khốn nạn đó, bà sẽ cho nó biết tay. Bà Hà nắm thật chặt chiếc vòng gỗ trong tay, chẳng biết có phải do dùng lực mạnh quá hay không, dây chỉ nối kết các viên gỗ tung ra, từng hạt, từng hạt gỗ rơi toán loạn: - Ơ kìa bà. - Cái Xoan sửng sốt, rồi vội vàng cúi xuống nhặt. - Không cần nhặt nữa, hai cô con trở về đi, cảm ơn cô Chi đã nói cho tôi biết, mong rằng chuyện này sẽ không bị ai bàn ra tán vào nữa.Bà ấy nhấn mạnh vào chữ bàn ra tán vào, cho nên cô Chi biết ý, gật đầu thật mạnh rồi nói: - Dạ vâng ạ, cháu sẽ cấm tiệt không ai được nhắc lại chuyện này nữa. Chu đáo đi theo tiễn bà Hà lên xe kéo, cô Chi nở nụ cười thâm sâu, cái Xoan đằng sau tò mò hỏi nhỏ: - Có sao không cô? Em thấy bà ấy tức giận lắm. Tiếng cười lanh lảnh từ khuôn miệng xinh đẹp ấy phát ra, cô Chi dửng dưng đáp lời: - Bà Hà chúa ghét bọn người có thân phận thấp kém, đây lại là kẻ dụ dỗ con trai bà, dễ gì mà bà ta tha thứ. Về, kịch hay còn ở phía trước, dám âm mưu trèo cao hả? Rồi sẽ phải ngã xuống...tan xương nát thịt thôi. Mây đen ùn ùn kéo đến nơi dinh thự của ông tổng, chúng nó kháo nhau, bà tổng vừa mới đi ra ngoài về, chẳng hiểu ai làm gì mà bà ấy tức giận lắm, quả này có kẻ chịu trận no. - Hất nước vào mặt cho nó tỉnh. - Bà Hà ngồi trên chiếc ghế gỗ được bôi dầu bóng, tách trà để trước cái bàn nhỏ, vẻ sang quý không thể để đâu cho hết được. Một xô nước lạnh lẽo được đứa người hầu bên cạnh bưng đến, không nói hai lời, nó thẳng tay tạt thật mạnh vào đứa con gái bị trói gô, để quỳ, miệng bị nhét giẻ rách ở dưới nền đất. Nguyệt bị lạnh, giật mình tỉnh giấc. Trời ơi! Khung cảnh trước mặt Nguyệt thật lạ lẫm, xung quanh tối đen thùi lùi, ánh nến duy nhất thắp sáng cả căn phòng được đặt lên chiếc bàn nhỏ, bên cạnh chiếc bàn...là...là một người đàn bà, mặt mày nghiêm khắc...có chút dữ tợn nữa. Cả người cô lúc này đang dần bị nước thấm vào, lạnh đến run cả người. Vừa nãy hình như có người nào đấy vỗ vai Nguyệt, bảo cậu có chuyện tìm cô, cho nên khi vừa trở về, theo lối cũ Nguyệt đi đến căn phòng nọ, nhưng giữa đường đột nhiên kẻ nào đó bịt miệng chuốc thuốc, rồi lúc tỉnh lại thì đã thấy mình ở nơi này rồi? Có chuyện gì xảy ra vậy? Ai đó cứu Nguyệt với, cậu ơi, cứu Nguyệt...huhu. - Cô tên Nguyệt? - Giọng nói của người đàn bà đó cũng đậm vẻ cao sang, bà ta nhấc tách trà, nhấp môi một cái rồi mới hỏi. Đứa hầu gái bên cạnh biết ý, chạy đến bỏ cái giẻ rách bịt chặt miệng Nguyệt ra, cô quỳ trên đất, cả người ướt át mệt mỏi: - Bà là ai? - Là ai? Mày không xứng được biết đâu con ranh.Ơ hay? Bà ta không xưng tên, làm sao Nguyệt biết để mà đối phó, đúng là đồ ngang ngược mà. - Nghe nói vì mày mà cậu Long bị thương. Cậu Long xưa nay tránh xa đàn bà con gái, tao tự hỏi, vì cái gì mà cậu lại không tiếc hi sinh thân mình, đứng ra chắn dao cho mày? - Chẳng lẽ bà là...bà tổng? Nói chuyện như đòi nợ như thế, chắc chắn là mẹ của cậu Long rồi chứ còn ai vào đây nữa. - Khôn ngoan lắm, mày đoán đúng rồi! Tiếc cho một đứa ranh con, sao lại không dùng trí thông minh ấy vào việc khác, mà lại dùng vào mưu kế ti tiện, quyến rũ cậu chủ? Oan cho cô quá! Cô nào có quyến rũ gì cậu đâu, đúng là ban đầu cô muốn nhờ cậu để đi lên thật, nhưng cậu Long tốt với cô như thế, Nguyệt nào có dám lợi dụng cậu. Cô chỉ muốn kết bạn với cậu, hưởng nhờ chút ánh hào quang thôi mà, với lại Nguyệt đã làm gì quá đáng đâu mà bà ta nói vậy. Tự nhiên bị người ta vu khống, Nguyệt không biết nhường nhịn luồn cúi, nên buột miệng cãi luôn: - Tôi quyến rũ cậu Long lúc nào? Bà tận mắt trông thấy chắc, không thì bà đi hỏi cậu Long đi, tôi với cậu là bạn bè bình thường...BẠN BÈ BÌNH THƯỜNG đấy bà hiểu không? - Á à, lại còn dám trả treo, cậu là cậu chủ còn mày là phận tớ, là đứa là thuê ti tiện, mày hiểu chưa? Con Vui, vả vào miệng nó cho bà. Đứa người hầu trẻ tuổi nhìn khỏe mạnh đang đứng bên trái bà tiến lại gần, mụ ta cười khẩy một cái, rồi dơ tay lên, vả một cái thật mạnh khiến đầu Nguyệt phải ngoẹo sang một bên. Cô Nguyệt ăn đau, đầu váng mắt hoa, ôi trời ơi! Ông trời này còn công đạo không? Tại sao lại có chuyện bắt cóc rồi ngang nhiên xâm phạm đến thân thể người ta như thế này? - Rốt cuộc bà có biết nói lý lẽ không? Tôi quyến rũ ai bao giờ mà bà vu khống? - Thứ ti tiện, xấc xược, hôm nay không dậy cho mày một bài học thì mày không biết thế nào là uy quyền của người làm chủ nhỉ? Chúng mày, làm nó đẹp mặt cho bà.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com