TruyenHHH.com

Heartz Haomatt Nhan Gian Co Hai Kiep Nguoi

8.

Seok Matthew gặp Zhang Hao lần đầu năm cậu hai mươi tuổi mà chẳng biết rằng anh và cậu thật ra đã được gặp nhau đến lần thứ hai.

Ấn tượng đầu tiên của Seok Matthew về Zhang Hao, là một người lớn tuổi hơn, yêu thích vĩ cầm, theo học ở chỗ vị giáo sư mà mẹ cậu vừa mới tìm được, không hơn không kém.

Vị giáo sư nổi tiếng nọ không phải là người thầy đầu tiên của cậu và cũng chẳng biết được rằng liệu đó có phải là người thầy cuối cùng của cậu hay không. Seok Matthew chẳng còn lạ gì cái cách mẹ cậu cứ dăm hôm, nửa tháng lại đi tìm về cho cậu một người thầy mới khi bà nghĩ rằng đó là sự lựa chọn tốt hơn cả.

Cũng bởi vì lý do đó cậu từ đầu đã chẳng đặt bất kỳ hy vọng nào, cũng chẳng cố gắng trở nên thân thiết với anh hay bất kỳ ai trong lớp học để làm gì. Điều đó khiến cho những ngày đầu tiên lân la tiếp cận làm quen của Zhang Hao trở nên khó khăn hơn bao giờ hết.

9.

Seok Matthew có một bí mật.

Cậu là đứa nhỏ tuy vẻ ngoài đôi khi trông có hơi vô tâm, thậm chí là thờ ơ với tất cả mọi thứ nhưng lại rất trân quý những kỷ niệm.

Trẻ con thường chỉ thích những thứ mà chúng thật sự coi là đồ vật của mình trong khi người lớn lại vô tư cho rằng những thứ tốt hơn, đẹp đẽ hơn mới là thứ thu hút sự chú ý của chúng, ba mẹ Seok Matthew cũng là một trong số đó.

Kể từ khi Seok Matthew bắt đầu biết nhận thức, hầu như đồ đạc trong nhà đều được thay mới định kỳ, thậm chí một vài món đồ còn được thay đổi thường xuyên. Đến mức nếu như có ai đột nhiên hỏi cậu rằng trước khi chuyển đến nơi này, căn nhà mà trước đây cậu sinh sống có dáng vẻ ra sao, Seok Matthew khẳng định mình sẽ không tài nào trả lời được bởi vì thậm chí căn nhà hiện tại hôm qua trông như thế nào cậu còn chẳng nhớ.

Cây vĩ cầm mà mẹ cậu bỏ đi ngày ấy là quà mẹ tặng cậu vào lần sinh nhật đầu tiên, với mong muốn rằng con trai mình sau này sẽ trở thành một trong những nghệ sỹ vĩ cầm xuất sắc nhất. Đó cũng là món đồ duy nhất trong nhà được giữ lại kể từ lúc cậu còn nằm trong nôi đến khi cậu đủ lớn để học được cách sử dụng nó.

Seok Matthew đã từng nghĩ, dù cho vạn vật có liên tục thay đổi như cách từng món đồ trong nhà được đem về một khoảng thời gian rồi lại bị dời đi, thì cây vĩ cầm mẹ tặng vẫn sẽ được lưu lại bên cạnh cậu như là một ngoại lệ.

Ngoại lệ vì nó được gửi gắm tâm tình của người mẹ dành cho đứa con mình từ thuở mới chào đời.

Ngoại lệ vì nó là thứ duy nhất được chứng kiến từng mốc thời gian trưởng thành của một sinh linh bé nhỏ.

Ngoại lệ vì nó đã thần kỳ ghi được kỷ lục là món đồ duy nhất đi theo gia đình cậu qua năm tháng, trong khi những thứ khác đã được nâng cấp phiên bản không chỉ một mà thậm chí một vài lần.

Thế nhưng Seok Matthew đã lầm.

Cây vĩ cầm cậu trân trọng nhất cuối cùng cũng không thoát khỏi số phận vốn dĩ đã sớm được an bài của nó, chẳng qua là nó may mắn được dời lại lâu hơn những thứ khác một chút mà thôi.

10.

Cũng từ dạo đó, Seok Matthew đã học được cho mình cách thôi hy vọng. Hy vọng nhiều, thất vọng sẽ càng nhiều.

Nhưng rồi dần dà, Seok Matthew lại nhận ra rằng Zhang Hao thật sự khác, khác hơn hẳn những người theo học vĩ cầm khác mà cậu từng biết.

Anh yêu việc học chơi vĩ cầm và yêu cây vĩ cầm của mình không kém.

Cây vĩ cầm mà cậu trông vừa lạ vừa quen thuộc ấy được anh tỉ mỉ lau chùi không sót một hôm nào và dù rằng trên thân của nó đã có chút dấu vết sờn cũ của thời gian, cậu cũng chưa một lần thấy anh thôi nâng niu nó hay có ý định thay cho mình một người bạn đồng hành mới.

Có một lần, Seok Matthew đã tò mò hỏi Zhang Hao lý do vì sao anh lại dành tình cảm đặc biệt cho cây vĩ cầm của mình đến vậy.

Zhang Hao khi đó chỉ khẽ mỉm cười.

"Vì nó lưu giữ kỷ niệm của người anh thương."

11.

Seok Matthew từng nghĩ cả đời cậu chắc có lẽ sẽ cứ tiếp tục như thế, luôn sống và tuân theo sự sắp đặt sẵn có từ gia đình. Trước đây đã vậy, hiện tại và sau này cũng sẽ mãi là như thế. Cho đến khi một biến cố tên Zhang Hao xuất hiện.

Hai kiếp người trái ngược nhau hoàn toàn, cuối cùng lại vì hai chữ "định mệnh" người ta vẫn thường nói mà vô tình giao nhau tại một điểm.

Anh luôn khen cậu xinh đẹp, nhưng là vẻ đẹp của hoàng hôn, lộng lẫy, nhưng buồn.

Zhang Hao luôn như vậy, trong mắt Seok Matthew, anh và cậu có những cái nhìn thật khác về những sự vật hiện tượng xung quanh. Dần dà Seok Matthew đã nảy sinh tò mò, liệu ở góc độ của Zhang Hao rốt cuộc thế giới ngoài kia sẽ có dáng vẻ như thế nào.

Chẳng biết liệu rằng trong đó có điểm nào tương đồng với cậu không hay đó sẽ là một thế giới hoàn toàn mới.

12.

Seok Matthew sau khi gặp Zhang Hao mới biết, thì ra trên đời này vẫn còn có người may mắn hơn cả mình.

Trong một lần ba mẹ cậu đã bận rộn ra nước ngoài công tác và có lẽ một thời gian dài tiếp theo cũng sẽ không trở về, Zhang Hao đã gửi đến Seok Matthew một lời mời.

Đó cũng là lần đầu tiên Seok Matthew được nhìn ngắm một dáng vẻ khác của thế giới, là cuộc đời của Zhang Hao.

Zhang Hao cái gì cũng thiếu, không thiếu nhất là tự do.

Seok Matthew cái gì cũng không thiếu, thiếu nhất chính là tự do.

13.

Có một đoạn thời gian, khi bọn họ đã dần quen với việc dùng một vài mánh khoé để đổi lại những giờ phút được tự do rong ruổi khắp các con phố, ngõ hẻm.

Lúc ngồi bên bờ sông Hàn nhâm nhi từng ngụm bia dứa vừa đủ cay nồng để khiến ruột gan cồn cào, Zhang Hao đã hỏi:

"Vậy em đã bao giờ thật sự thấy hạnh phúc hay chưa?"

Seok Matthew đã trả lời "có" trong khi mắt vẫn không chịu rời khỏi những vì sao xa.

Cậu thực ra cũng không quá hiểu rõ, hạnh phúc rốt cuộc là thứ mang hình hài như thế nào.

Mọi người ai cũng bảo rằng cậu rất hạnh phúc, họ luôn ghen tị với cuộc sống của cậu. Vậy thì hạnh phúc hẳn là như vậy đi?

14.

Những người làm thuê trong nhà vẫn luôn kháo nhau rằng cậu chủ nhỏ mắc phải căn bệnh vô cảm. Nguyên nhân cho lời đồn đại này là vì họ chưa từng nhìn thấy cậu chủ nhỏ mỉm cười bao giờ, dù chỉ là một cái nhếch môi khe khẽ.

Seok Matthew không quá đồng ý với lời đồn đại đó, vì cậu nghĩ bản thân vẫn biết được thế nào là vui thế nào là buồn. Khi ba mẹ vui tức là mình cũng vui, khi ba mẹ buồn và thất vọng, vậy thì mình cũng sẽ buồn và thất vọng, cậu đã nghĩ như vậy.

Cho đến khi Zhang Hao đến, với niềm yêu thương và bao dung vô bờ, anh từng chút một dạy cậu về từng món gia vị của cuộc đời.

Vui là lúc ánh dương rạng ngời trong mắt em, cùng với khóe miệng cong cong vầng trăng khuyết.

Buồn là khi chiều hoàng hôn dần buông xuống, từng tia sáng cuối ngày trải dài vương nhẹ trên mi em.

Còn mà em cảm thấy mọi thứ xung quanh như sụp đổ, vỡ tan thành trăm nghìn mảnh nhưng bản thân chẳng thể làm gì để khôi phục lại ngoài việc trơ mắt ngước nhìn thì đó chính là tuyệt vọng.

"Vậy còn yêu thì sao anh?" Seok Matthew ngây ngô hỏi.

"Đó là khi em vô tình gặp được một người, trái tim em bỗng dưng đập liên hồi không thể kiểm soát. Lúc em ở bên người ấy, thế giới xung quanh như ngưng đọng lại và ánh mắt em ngoại trừ hình bóng nọ ra thì chẳng còn bất kỳ vật thể nào khác được may mắn lọt vào."

"Seok Matthew, như vậy nghĩa là yêu."

15.

Thật lâu về sau nữa, Seok Matthew trong một lần vô tình nhìn lên trời cao quang đãng không một ánh sao, cậu bất giác nhớ về đêm đầy sao có Zhang Hao cùng câu hỏi của anh năm nào.

Nếu như trên đời này thật sự xuất hiện phép màu có khả năng đưa cậu về lại ngày hôm đó, thì câu trả lời của Seok Matthew vẫn sẽ là "có".

Vì khi đó cậu cuối cùng đã hiểu được thế nào là hạnh phúc, mà hạnh phúc của cậu từ ngày anh đến cũng đã thật sự bắt đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com