TruyenHHH.com

Hears Jenselle



6.

ngay khi tin tức giữa lee jeno và son chaeyun nổ ra, trường phổ thông dongcheon náo nhiệt hẳn lên. với tư cách là trường cũ của hai người, trường phổ thông dongcheon gần đây đang chuẩn bị tổ chức lễ kỷ niệm một trăm năm thành lập trường đã tiết lộ ra ngoài cựu học sinh là ngôi sao nổi tiếng hàng đầu - lee jeno - sẽ tới, thông tin này lập tức nhảy lên top hotsearch.

nhà trường đã sớm gửi thư mời đến các cựu học sinh của trường.

đến lúc đó tôi cũng sẽ đi.

tôi không có bất kỳ hoài niệm gì với trường phổ thông dongcheon, nếu đáng để tôi quay đầu lại, dừng chân không đi tiếp thì chỉ có mỗi jeno mà thôi.

nhưng lần này tôi phải quay về lễ kỷ niệm của trường một chuyến, bởi vì jeno cũng sẽ tham dự, tôi phải nhân cơ hội này gặp anh, trả lại hết thảy những gì tôi nợ anh.

mẹ tôi lấy ra một chiếc hộp sắt từ tủ đầu giường, cẩn thận cầm cuốn sổ tiết kiệm đưa cho tôi. số tiền mà mẹ con tôi kiếm được không nhiều lắm nên để dành dụm được cuốn sổ tiết kiệm này cũng tốn không ít công sức, số tiền trong đó gần bằng giá tiền máy trợ thính mà jeno tặng tôi khi đó.

vừa khéo có thể trả lại cho anh trong lễ kỷ niệm thành lập trường, cũng sẽ không lãng phí thời gian của anh.

tôi cầm cuốn sổ tiết kiệm, có chút hoảng loạn.

tôi sắp được gặp jeno...

7.

nhưng không ngờ, vào ngày kỷ niệm một trăm năm thành lập của trường phổ thông dongcheon, suýt nữa đến cổng trường tôi cũng không vào được.

các phương tiện truyền thông ngồi xổm ở cổng trường với đủ loại ống kính dài ngắn, tất cả đều bị bảo vệ chặn lại, còn có cả cảnh sát ở ngã tư để duy trì trật tự, mỗi cựu học sinh trở về trường đều phải trải qua sự kiểm tra nghiêm ngặt, bởi vì sợ một số tay săn ảnh và đám fan cuồng nhiệt thừa dịp lẫn vào.

tôi không qua được, bởi vì tôi chưa nhận được thư mời.

tôi móc ra một xấp thẻ học sinh từ trong túi, vốn định gọi cho giáo viên chủ nhiệm đã nghỉ hưu lâu năm để chứng minh thân phận. khi nói đến miệng lưỡi đắng khô, bảo vệ có chút khinh thường liếc nhìn máy trợ thính trên tai tôi, rồi đột nhiên ánh mắt anh ta sáng lên, tôi cứ ngỡ rằng bảo vệ sẽ cho tôi vào, kết quả là bị anh ta đẩy sang một bên, quay đầu tiếp đón một người khác.

suýt nữa là tôi đã ngã xuống, tiếng lách tách của ống kính xung quanh thay nhau vang lên không ngừng.

ai mà không biết còn tưởng rằng ngôi sao đang đi thảm đỏ nữa đấy.

nhưng khi tôi đứng vững, quay đầu lại mới nhận ra đó quả thật là một ngôi sao. son chaeyun được vệ sĩ cá nhân bảo vệ xung quanh, dung mạo xinh đẹp sáng ngời bị kính râm che khuất.

khuôn mặt của cô ta đã nằm trên hotsearch suốt hai ngày qua nên bảo vệ lập tức nhận ra, căn bản là không cần xuất trình thư mời vẫn nhường cho cô ta một lối đi.

tôi cụp mắt, lặng lẽ chờ đoàn người đi qua.

nhưng khi đi ngang qua tôi thì son chaeyun chợt dừng bước. tôi mờ mịt ngẩng đầu lên, ánh mắt cô ta dừng lại ở trên tai tôi, sau đó lại chuyển sang khuôn mặt tôi, cô ta thoáng giật mình rồi đưa tay tháo kính râm xuống, để lộ khuôn mặt sắc sảo mang tính công kích kia.

son chaeyun cười khẽ: "đây là trường phổ thông dongcheon chứ không phải trường học dành cho người khuyết tật câm điếc gì đó, bạn học chớ đi nhầm nhé?"

tôi mở to mắt kinh ngạc, cả mặt nóng bừng.

bảo vệ cười hai tiếng, vỗ ngực mình đảm bảo: "cô son yên tâm, công tác an ninh của chúng tôi tốt lắm, tuyệt đối sẽ không để người ngoài tùy tiện đi vào."

thật ra, tôi chịu thành kiến ​​như vậy cũng không phải lần một lần hai.

nhưng lần này lại vô cùng khó chịu.

nó gần như khiến tôi không đứng vững nổi nữa, tôi chẳng thể nào phản bác, chỉ có thể cụp mắt xuống.

nhưng khi trông thấy chiếc ô tô màu đen thuần dừng lại sau lưng son chaeyun, cửa kính màu đen từ từ hạ xuống, lộ ra một khuôn mặt lạnh lùng mà uy nghiêm. tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ gặp lại lee jeno trong tình huống như vậy.

ít nhất không nên xảy ra trong tình huống lúng túng này của tôi.

tôi nhanh chóng cúi đầu.

nhưng đã chậm một bước.

"kim aeri." lee jeno gọi tên tôi, giọng nói nhẹ nhàng.

đây là câu nói đầu tiên của anh.

nhóm phóng viên giải trí ở đằng xa đã phát hiện ra anh, đèn flash hỗn loạn luân phiên nhấp nháy giữa ban ngày, như thể đang ăn mừng một cuộc hội ngộ long trọng

"đã lâu không gặp, bạn cùng bàn." từng chữ đều rõ ràng.

đây là câu nói thứ hai của anh.

8.

bạn cùng bàn.

sau này nhớ lại thời cấp ba, tôi rất ít khi nhớ đến những biệt danh xúc phạm như "nhỏ điếc", "nhỏ câm", chỉ nhớ mỗi lần jeno thức dậy sau giờ nghỉ trưa, khuôn mặt anh luôn hằn vết đỏ, giọng nói thiếu niên khàn khàn, hỏi tôi: "bạn cùng bàn, mấy giờ rồi?"

jeno rất được chào đón, anh ít nói, trông có vẻ kiệm lời, nhưng lại không hiện lên nét cô độc. chỉ cần anh dựa vào ghế, xoay bút cười nhẹ một cái thì sẽ có vô số người vây quanh.

tôi thì khác, tôi yên tĩnh, cô lập.

máy trợ thính tôi sử dụng lúc đó là loại kém chất lượng nhất, không phù hợp với tình trạng thính lực của tôi, tôi thường đắm chìm trong thế giới im ắng tĩnh mịch của mình.

lúc đầu những người khác vẫn muốn giao tiếp với tôi, nhưng sau một thời gian dài, họ trở nên mất kiên nhẫn.

chỉ có jeno, có thể là do ngồi lâu với tôi nên sinh ra nhàm chán, kiên nhẫn lặp lại với tôi hết lần này đến lần khác.

"bạn cùng bàn, phải nộp bài tập rồi."

"bạn cùng bàn, giúp tôi một việc nhé."

"bạn cùng bàn, có nghe thấy tôi nói không?"

"bạn cùng bàn."

9.

bạn cùng bàn của tôi, lee jeno, từ rất lâu đã không còn ở bên tay trái mà tôi có thể chạm vào nữa.

anh đứng trên khán đài, dáng người cao ngất.

khi lee jeno lên phát biểu với tư cách là học sinh xuất sắc, tôi ngồi dưới sân khấu vẫn chưa thể hoàn hồn, trên tay còn cầm áo khoác của anh.

thật ra tôi nên nhắc nhở anh không nên vì làm trò trước mặt cô gái mình thích mà dẫn một cô gái khác đi. cái liếc nhìn vừa rồi mà lee jeno dành cho son chaeyun đã làm tôi sợ hãi. ngay cả sắc mặt bảo vệ chặn đường tôi cũng lập tức trắng bệch khi nghe lee jeno gọi tên tôi.

lee jeno đích thân xuống xe chứng minh tôi là học sinh của trường, đưa tôi vào bên trong.

son chaeyun ngồi ở phía sau, tôi thật sự đã cảm nhận được triệt để bốn chữ "đổ mồ hôi lạnh".

tôi ngẩng đầu lên, im lặng nhìn lee jeno trên sân khấu.

anh không có quá nhiều thay đổi, chẳng qua là thu lại một chút khí phách thiếu niên, đôi mắt một mí thu hút nhất là khi cụp xuống chơi guitar, ở khóe mắt ấy còn có nốt ruồi lệ.

tới thời điểm anh đọc xong câu cuối cùng. tôi và mọi người nhẹ nhàng vỗ tay.

khoảnh khắc này thật trân quý biết bao, cũng không biết sau này còn có cơ hội như vậy nữa hay không.

lee jeno đứng ở trên sân khấu chính, đột nhiên cong môi nhìn về phía bên này.

tới phần học sinh trường đặt câu hỏi, lee jeno trả lời vài vấn đề của các bạn học sinh, không khí rất hài hoà.

người cuối cùng là một nữ sinh buộc tóc đuôi ngựa đong đưa chắc tầm 16, 17 tuổi, cô gái cười tủm tỉm đứng lên hỏi:

"đàn anh lee jeno, trên mạng nói anh có mối tình đầu lúc học cấp 3, là thật hay giả vậy ạ?"

toàn trường như ngừng thở, lee jeno bình tĩnh nói:

"là thật."

ánh mắt của mọi người đều hướng về phíason chaeyun, không hiểu tại sao nụ cười của cô ta có chút yếu ớt.

nữ sinh đó thừa thắng xông lên, kìm nén tiếng thét chói tai mà tiếp tục hỏi:

"cô ấy có ở đây không ạ?"

lee jeno im lặng một lúc, đôi tai dần đỏ lên, thanh âm rất nhẹ nhưng kiên định.

anh nói: "có."

lúc này tiếng thét của học sinh toàn trường gần như phá vỡ trời xanh.

tôi đưa tay đè lại trái tim.

cảm thấy có chút hoang đường.

nhưng trong giây phút nào đó, lòng tôi bỗng nhiên nóng bừng.

10.

phần hỏi đáp đã kết thúc nhưng lại có một "vị khách không mời mà đến" đứng dậy, không phải là học sinh, cũng không một ai đưa mic cho anh ta, vậy mà giọng người nọ vẫn văng vẳng.

lúc lee jeno chuẩn bị xuống sân khấu thì anh ta lập tức hét lên:

"đại danh ca! đại minh tinh! mày có nhớ rõ năm lớp 11 suýt chút nữa mày đã làm người tên jeon hyunsik tàn phế không? làm sao một tên bạo lực học đường như mày vẫn còn sống tốt được vậy?"

hiện trường hỗn loạn không dứt, lee jeno ngước mắt liếc người nọ một cái.

vô cùng khinh thường.

giống như nhìn một thằng hề đang nhảy nhót.

rất nhanh bảo vệ đã đến áp chế kéo người gây rối xuống, khúc nhạc đệm ngoài ý muốn này liền trôi qua.

chỉ có tôi cứng đờ ngồi tại chỗ, không thể nhúc nhích. đã rất lâu rồi tôi không còn nghe thấy cái tên jeon hyunsik này nữa.

đó là một ác mộng.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com