He Thong Nghich Tap Cua Phao Hoi Xuyen Nhanh Tuong Chi
Diệp Tư Niên nhìn biểu ngữ tuyên truyền cách đó không xa, trong lòng bỗng nhiên giật mình.Mắt rũ xuống che giấu ý muốn giết người lạnh lẽo trong mắt, Diệp Tư Niên nắm chặt tay người yêu bên cạnh, cơ thể có chút phát run.Nhạy bén phát hiện cậu không thích hợp, Bùi Tu Viễn ôm người càng chặt, nhíu mày quét mắt tấm biểu ngữ tuyên truyền hội đấu giá, không nhìn ra vấn đề gì, nhưng lúc này không phải là cơ hội để tìm hiểu, Bùi Tu Viễn im lặng nhớ kỹ nội dung trên tấm biểu ngữ, ôm Diệp Tư Niên ra khỏi đám người."Làm sao vậy?" Rời xa đám đông, Bùi Tu Viễn lúc này mới dừng bước, trong mắt tràn đầy lo lắng nhìn Diệp Tư Niên đang dựa vào lòng, bàn tay to lo lắng xoa trán cậu, sợ cậu không thoải mái."Về nhà, mang em về nhà!" Diệp Tư Niên nắm chặt quần áo Bùi Tu Viễn, mang theo âm thanh khóc nức nở tràn đầy hoảng sợ, như là nhìn thấy đồ vật gì vô cùng khủng bố.Bùi Tu Viễn đau lòng không tiếp tục dò hỏi nữa, ôm chặt cậu chạy tới khách sạn.Diệp Tư Niên trốn trong chăn tạo thành một quả cầu, một chút kẽ hở cũng không có.Nhìn biểu hiện cậu không hề có chút cảm giác an toàn, đầu trái tim Bùi Tu Viễn giống như bị người ta hung hăng đâm mấy dao, đau đến hít thở không thông, trong mắt toàn là đau lòng nằm bên cạnh cậu, cánh tay dài duỗi ra kéo người ôm vào lòng, trấn an nhẹ nhàng vỗ lưng cậu.Trong không gian đen tối, lúc này biểu hiện của Diệp Tư Niên có chỗ nào là sợ hãi? Cậu không một tiếng động lật qua lật lại xem xét kí ức lúc nhỏ của nguyên chủ đã bị chôn vùi vào chỗ sâu nhất, trong mắt tràn đầy tàn nhẫn.Cô nhi viện Ái Gia......Dựa theo quỹ đạo vận mệnh nguyên bản, sở dĩ nguyên chủ nhất định muốn về nước, phần lớn nguyên nhân chủ yếu trong đó chính là vì cô nhi viện này.Nhưng mà, cậu không phải đi báo đáp, nghiêm túc mà nói, cô nhi viện kia căn bản không được tính là người có ân với cậu.Không cho ăn cơm, không cho uống nước, từ nhỏ đã nhốt trong lồng sắt, đụng một chút là hành hung ngược đãi, kí ức lúc nhỏ của nguyên chủ chỉ toàn là một mảnh màu đen, năm đó nếu không phải cậu trộm đi ra ngoài bị ba mẹ hiện tại phát hiện, cậu cũng không sống tới hôm nay.Nguyên chủ biết cô nhi viện chứa đựng bí mật khiếp người, sau khi cậu trở về nước luôn nghĩ muốn tìm chứng cứ, nhưng cậu nỗ lực rất lâu, nhưng vẫn không có đầu mối. Mà theo sự điều tra càng ngày càng sâu, sinh hoạt của cậu cũng không ngừng gặp phải một ít phiền phức không thể tưởng tượng, thậm chí cuối cùng một hồi tai nạn xe cộ cũng không phải ngoài ý muốn.Theo sự chết đi của nguyên chủ, bí mật cô nhi viện kia càng thêm không có người biết đến, bị hoàn toàn vùi lấp vào bóng tối.Diệp Tư Niên mặt không cảm xúc mà giấu mình trong bóng tối, cậu cảm thấy bản thân muốn chạy tới bóp chết những người có tham gia. Nhưng cậu không thể, những người đó nên bị pháp luật trừng trị cùng mọi người phỉ nhổ, những bí mật dơ bẩn nên được công khai, cứ như vậy mà giết chết thì thật tiện nghi cho bọn họ!Hít vào một hơi thật sâu, miễn cưỡng che giấu ý giết người trong mắt, Diệp Tư Niên giật giật cơ thể, chậm rãi buông lỏng hai tay túm chăn.Bùi Tu Viễn thật cẩn thận mà kéo chăn lên, khi đối diện với đôi mắt đỏ bừng trong lòng giống như bị kim đâm, cực kỳ đau lòng.Mềm nhẹ trên trán cậu hôn một cái, Bùi Tu Viễn chặt chẽ ôm cậu, cái gì cũng không nói, chỉ yên lặng mà quan tâm.Diệp Tư Niên thở dài, duỗi tay ôm cổ anh, giọng nói vẫn khàn khàn như cũ, "Anh, chúng ta cùng tham gia hội đấu giá từ thiện đi!"Trong lòng Bùi Tu Viễn vừa động, anh tự nhiên là biết lai lịch em trai mình, năm đó ba mẹ về nước du lịch một chuyến liền đem về cho anh một cậu em trai nhỏ gầy, hơn nữa người em trai vẫn luôn không nói chuyện, cũng không cho người khác chạm vào cậu, cho nên ký ức lúc đó của anh rất khắc sâu.Nghĩ đến em trai là thấy cảnh sinh tình nghĩ tới chính mình khi còn nhỏ trải qua không thoải mái, vì thế bản thân chắc muốn dùng một phần nhỏ để giúp đỡ những cô nhi đáng thương, Bùi Tu Viễn đau lòng càng sâu, vội mở miệng dỗ dành, "Được, anh lập tức đi liên lạc, bảo bối đừng khổ sở!""Được." Diệp Tư Niên đem mặt chôn vào gáy anh, nhẹ nhàng gật đầu.
----------------------------------
"Cậu nói cái gì?" Biểu tình Vinh Bộ Bình thích ý mà uống ngụm rượu vang đỏ, hiểu nhiên tâm trạng vô cùng sung sướng.Đương nhiên tâm trạng hắn rất tốt, kết quả điều tra từ trợ lý đã gửi cho hắn, đứa nhỏ kia xuất hiện trong phòng hắn thật sự chỉ là ngoài ý muốn, cậu ta không phải mb* cấp dưới đưa tới, cũng không phải đối thủ dùng bẫy quyến rũ hắn, kia chỉ là một cậu học sinh đơn thuần, bị người khác bỏ thuốc hoảng loạn trốn nhầm vào phòng. (*Money boy)Nghĩ đến khuôn mặt tươi cười sạch sẽ ngây thơ, thật khó có thể tưởng tượng một cậu nhóc hồn nhiên thế nhưng sẽ ngon miệng như vậy, làm hắn vẫn luôn nhớ nhung. Hứng thú đáy mắt Vinh Bộ Bình càng ngày càng đậm, chậm rãi cong môi.Trợ lý trọng lúc lỡ đãng liếc thấy Boss nở nụ cười khủng bố, nhẹ nhàng run rẩy, vội vàng lặp lại lời nói vừa rồi, "Tổng tài Bùi thị quyết định tham gia hội đấu giá từ thiện của cô nhi viện Ái Gia.""Cô nhi viện Ái Gia?" Vinh Bộ Bình nhướn mày, suy nghĩ nửa ngày mới xác nhận mình chưa từng nghe qua tên này, hơn nữa, hội đấu giá từ thiện?"Khi nào Bùi Tu Viễn có lòng tốt như vậy?"Cũng không phải tất cả tổng tài đều như Boss vậy! Trong lòng trợ lý yên lặng chửi thầm, động tác trên tay một chút cũng không dám chậm trễ, từ folder rút ra một phần tư liệu về cô nhi viện Ái Gia.Đọc nhanh như gió đảo qua, Vinh Bộ Bình nhíu mày, cô nhi viện này nhìn qua cũng không có điều gì bất thường, muốn nói có cái gì không giống, đại khái là có mặt mũi rất lớn, chịu chấp nhận tham gia buổi đấu giá từ thiện này đều có thân phận rất cao. Nhưng có thể làm tên hồ ly Bùi Tu Viễn tham gia, sao có thể chỉ là một buổi đấu giá đơn giản? Trong đó chắc chắn có bí mật."Vinh thị chúng ta có nhận được lời mời không?" Vinh Bộ Bình bưng lên ly rượu vang đỏ, tư thế ưu nhã nghiêng tai lắng nghe."Đương nhiên là có!" Trợ lý vội vàng gật đầu, đoán được trong đầu Boss đang tính toán cái gì, trên mặt hắn có chút khó xử, "Nhưng mà loại sự kiện này bình thường đều là phó tổng Trần tham gia.....""Như thế nào? Ý của cậu là tôi không thể đi?" Vinh Bộ Bình nhẹ nhàng liếc mắt nhìn hắn, rõ ràng giọng nói cũng không thay đổi, nhưng đôi mắt thâm thúy bình tĩnh không gợn sóng lại làm người khác không rét mà run."Đương nhiên không phải là ý này!" Trợ lý vội vàng giải thích, "Tôi lập tức liền thông báo cho phó tổng Trần, nhất định lấy được thiệp mời đem tới đây!""Chẳng qua chỉ là một tên con hoang hư hỏng, năm đó ba chỉ là quá nhân từ nương tay, bằng không Vinh thị sao còn giống như bây giờ? Tràn ngập đám côn trùng có hại!"Có lẽ là suy nghĩ đến công sức đi giải quyết một đám con hoang không cùng mẹ sinh ra, ánh mắt Vinh Bộ Bình có chút rét run, không vui mà đặt ly rượu lên bàn."....." Trợ lý rụt cổ, cảm thấy vẫn nên làm người câm là tương đối sáng suốt."Nhưng mà, đứa bé kia hiện tại có bạn trai?" Không vui chỉ trong chớp mắt, Vinh Bộ Bình đã quen với việc điều khiển cảm xúc, lúc này lại trở về bộ dáng hứng thú.Trợ lý sớm đã hình thành thói quen hắn tâm trạng thất thường, lúc này cũng không dám xảy ra rủi ro, vội vàng gật đầu, đúng sự thật thông báo, "Căn cứ vào tài liệu chúng ta điều tra, nửa tháng trước, Tô Di Bạch đã dọn vào nhà vị giáo sư kia ở, sau đó chưa từng trở về ký túc xá.""Sống chung sao?" Ánh mắt Vinh Bộ Bình ám ám, phản ứng của người nọ lúc đó rất ngây ngô, hẳn lên lần đầu không thể nghi ngờ, nhưng là.... Thế nhưng đã sống chung cùng người khác lâu như vậy? Vẫn là giáo sư của cậu ta?"Hẳn là sống chung.... Đi!" Trợ lý thật cẩn thận nói, "Hiện tại còn chưa điều tra rõ, muốn tiếp tục điều tra sao?""....." Vinh Bộ Bình rũ mắt nghĩ nghĩ, vẫn là gật đầu nói, "Phái người nhìn chằm chằm đi!"
---------------------------------
"Tiểu Tô, em xem!" Hoàng Đức Chinh cười cười lấy từ phía sau ra một tấm thiệp mời, hơi có chút đắc ý mà lắc lắc, nói, "Thư mời hội đấu giá từ thiện của cô nhi viện Ái Gia, muốn cùng anh đi hay không?"Tô Di Bạch nguyên bản mang gương mặt đau khổ làm bài tập, nghe gã nói xong không khỏi trước mắt sáng ngời, mở to đôi mắt tràn đầy mong chờ nhìn Hoàng Đức Chinh, vui vẻ nói, "Thật vậy sao? Em cũng có thể đi sao?""Đương nhiên! Anh tốn một phen mới lấy được nó! Thật là không nghĩ tới, một buổi đấu giá từ thiện nho nhỏ cũng khó lấy thiệp như vậy!" Hoàng Đức Chinh nửa là cảm thán nửa là khoe khoang nói, "Cũng may ảnh thường lui tới với một số người hay tham gia buổi đấu giá, lúc này mới có thể lấy được thiệp mời ở chỗ Trương tổng không rảnh tham gia.""Khó khăn như vậy!?" Tô Di Bạch rất là kinh ngạc, cô nhi viện tổ chức hội đấu giá từ thiện không nên là vì gom góp tiền giúp đỡ hay sao? Tại sao điều kiện tham gia còn cao như vậy?"Em không biết!" Hoàng Đức Chinh buồn cười mà lắc đầu, "Cô nhi viện Ái Gia này không giống các cô nhi viện khác, điều kiện sống nơi đó cùng tiện nghi đều rất tốt, người tài trợ cũng rất nhiều, nhưng suy nghĩ của những kẻ có tiền không giống như chúng ta, nếu ai cũng có thể đi, vậy bọn họ chưa chắc đồng ý tham gia!"Nói, gã có chút khinh thường chán ghét nhíu mày, cho tới nay gã vẫn rất coi thường những kẻ thương nhân cả người bốc đầy mùi tiền, ngoại trừ kiếm tiền, còn có ích lợi gì?Nghĩ đến thương nhân liền nghĩ tới tên Bùi Tu Ninh theo đuổi gã liền biến mất đi công tác, sắc mặt Hoàng Đức Chinh có chút kém, địa vị của tiền tài lợi ích ở trong lòng bọn họ vĩnh viễn cao hơn tình cảm, chính mình lúc đó quả nhiên không nên sinh lòng đồng tình với người nọ!Tầm mắt chuyển tới trên người Tô Di Bạch tò mò mà đánh giá thiệp mời, tâm trạng phiền muộn của Hoàng Đức Chinh lúc này mới tốt hơn rất nhiều.Chỉ có người thuần khiết đầu óc đơn thuần mới xứng đáng đứng bên cạnh gã, lúc ấy chính mình thật đúng là hồ đồ!Dịu dàng mà kéo người ôm vào trong lòng, Hoàng Đức Chinh nhéo nhéo bả vai gầy yếu của cậu ta, đau lòng nói, "Không phải nói em ăn nhiều một chút? Nhìn em gầy quá!""Cơ thể ba em vẫn luôn không tốt, động một chút là nhập viện, em làm sao có thể ăn xài phung phí mà tiêu tiền!" Tô Di Bạch đỏ mặt cuộn trong lòng ngực gã, nhỏ giọng giải thích."Để anh giúp em được không?" Hoàng Đức Chinh dịu dàng nói, "Nơi này của anh còn tiền tiết kiệm mấy vạn, bệnh của ba em không thể kéo dài.""Này sao được!" Tô Di Bạch hoảng loạn mà mở to hai mắt nhìn, vội vàng từ chối, "Em sao có thể cầm tiền chưa anh?""Anh còn không phải là bạn trai em?" Hoàng Đức Chinh buồn cười mà ôm sát gã nói, "Đừng lo lắng, dù sao mỗi tháng anh cũng có tiền lương, hơn nữa anh cũng không cần tiền làm gì, số tiền kia cũng để không.""Này...." Tô Di Bạch vừa cảm động vừa áy náy nhìn gã, trong mắt đong đầy nước mắt."Đứa nhỏ ngốc!" Hoàng Đức Chinh bị phản ứng chân tay luống cuống của cậu ta chọc cười, trong lòng vừa động, cúi đầu hôn môi cậu ta.Trong lòng Tô Di Bạch kinh ngạc, vừa định đẩy người ra, nhưng bỗng nhiên nghĩ lại người này làm tất vả vì mình, tâm lý mâu thuẫn khi người khác đụng vào lập tức biến mất không còn bóng dáng, mặt đỏ tai hồng mà mềm mại ngã xuống trong lòng ngực gã....
------------------------
Ngày hội đấu giá từ thiện đến thật mau, Diệp Tư Niên một thân tây trang ngồi ở ghế phụ, thỉnh thoảng nhìn người đàn ông bên cạnh một cái, bộ dáng muốn nói lại thôi.Nhìn thấy cậu thỉnh thoảng nhìn lén chính mình, Tần Thời Nhạc không nhịn được ngồi thẳng lưng, lỗ tai cũng có chút hơi hơi đỏ lên, quay đầu trừng mắt liếc cậu, giọng nói ác liệt, "Nhìn cái gì mà nhìn!"Diệp Tư Niên lập tức lắc đầu, "Không nhìn cái gì!"Em! Thế! Nhưng! Dám! Không! Nhìn! Tôi!Tần Thời Nhạc có chút bực mình mà mím môi, nhíu mày hung hăng dẫm chân ga.Xe rất nhanh đã tới điểm đến, Tần Thời Nhạc nhịn một đường, rốt cuộc vẫn là nhịn không được, trừng mắt nhìn Diệp Tư Niên nói, "Có phải em không muốn anh ra ngoài?"Động tác tháo dây an toàn của Diệp Tư Niên dừng lại, kinh ngạc mà ngẩng đầu nhìn người đàn ông bên cạnh vẻ mặt hung dữ trừng mắt nhìn cậu, "Tại sao lại hỏi như vậy?"Thấy trong mắt con thỏ ngốc sự kinh ngạc rõ ràng, trong lòng Tần Thời Nhạc chồng chất sự nóng nảy phiền muộn cuối cùng cũng tan vài phần, nhưng vẫn kiêu ngạo nâng cằm, có chút cứng rắn mở miệng, "Vậy em nói đi! Em thích nhân cách nào nhiều hơn một chút?"Thì ra là rối rắm cái này a.....Trong lòng Diệp Tư Niên có chút buồn cười, cảm thấy nhân cách phụ tên gọi giống người yêu đời trước tính cách thật vô cùng, làm cậu nhịn không được muốn chọc anh một chút.Ra vẻ khó hiểu mà chớp chớp mắt, Diệp Tư Niên mờ mịt, "Cái gì?!"Tần Thời Nhạc tức giận đến mức mở to hai mắt, bị con thỏ ngốc trước mắt chọc đến mức muốn khóc!!!!"Trả lời anh!!!!" Tần Thời Nhạc đột nhiên đem người đè lại, hai mắt đỏ lên gắt gạo nhìn vào mắt Diệp Tư Niên.Trong lòng Diệp Tư Niên trợn mắt xem thường, đôi nhiên vươn tay ôm hai má anh, nhanh chóng lấp kín miệng anh, đầu lưỡi mềm mại linh hoạt cạy hàm răng anh, nhiệt tình như lửa mà quấn lấy đầu lười kinh ngạc đến ngây người, ở trong miệng kịch liệt mà triền miên, chỉ bạc nhè nhẹ theo khoé môi chảy xuống.Một nụ hôn dài lâu kịch liệt đến mức hít thở không thông kết thúc, hai người thở hổn hển chậm rãi tách ra.Rất tốt, lần này không có né tránh, xem ra thật vô cùng để ý đáp án.Trong lòng Diệp Tư Niên thầm nghĩ, trên mặt lại là bộ dáng khác.Trong mắt phượng long lanh ánh mắt, đuôi mắt hơi hơi nhếch lên vì hôn nồng nhiệt mà có chút đỏ lên, nhìn thoáng qua mang theo chít quyến rũ mê hoặc.Môi đỏ bị nước bọt làm cho trơn bóng, bên trong xe tối tăm lộ ra ánh sáng vô cùng mê người, Tần Thời Nhạc hoàn toàn ngây dại, bên tai như có âm thanh của ma quỷ không ngừng dụ dỗ, mau hôn đi! Mau hôn đi!Diệp Tư Niên hơi cong khoé môi, đầu lưỡi hồng nhạt hơi hơi dò ra, liếm liếm vòng nước ái muội, ngón tay thon dài luồn vào tóc Tần Thời Nhạc, mê hoặc mà mở miệng, "Em như vậy và em lúc bình thường, anh thích người nào nhiều hơn, hửm?"Nói, còn hành động ngả ngớn duỗi tay đi xuống tìm kiếm, chính xác mà xoa nắn túp lều thật lớn bởi vì bị cậu hôn mà nổi lên phản ứng, ngón tay thon dài khiêu khích mà xoa xoa.Ấu ấu ấu ấu ấu!!!!Con thỏ ngốc thể hiện không giống bình thường khiến Tần Thời Nhạc chân tay luống cuống, nhưng lần này anh không nghĩ trốn về cơ thể, vì thế có gắng đè nén cảm xúc thẹn thùng, lỗ tai đỏ bừng duỗi tay đè lại động tác khiêu khích của cậu."Em em có ý gì?!""Là đều thích!" Diệp Tư Niên bĩu môi hôn anh một ngụm, "Chỉ cần là anh, em đều thích!"Đột nhiên mở to hai mắt nhìn, Tần Thời Nhạc hít vào một hơi thật sâu, hai mắt giống như muốn biến thành hai trái tim, dưới cái nhìn chăm chú của cậu, rốt cuộc nhịn không được che lại trái tim kích động đến muốn nứt vỡ trốn về thân xác, đứa nhỏ trong lòng kêu to lăn lộn 999 vòng trên giường.Đến nỗi hội từ thiện đấu giá tiếp theo?Đó là thứ gì?
----------------------------------
"Cậu nói cái gì?" Biểu tình Vinh Bộ Bình thích ý mà uống ngụm rượu vang đỏ, hiểu nhiên tâm trạng vô cùng sung sướng.Đương nhiên tâm trạng hắn rất tốt, kết quả điều tra từ trợ lý đã gửi cho hắn, đứa nhỏ kia xuất hiện trong phòng hắn thật sự chỉ là ngoài ý muốn, cậu ta không phải mb* cấp dưới đưa tới, cũng không phải đối thủ dùng bẫy quyến rũ hắn, kia chỉ là một cậu học sinh đơn thuần, bị người khác bỏ thuốc hoảng loạn trốn nhầm vào phòng. (*Money boy)Nghĩ đến khuôn mặt tươi cười sạch sẽ ngây thơ, thật khó có thể tưởng tượng một cậu nhóc hồn nhiên thế nhưng sẽ ngon miệng như vậy, làm hắn vẫn luôn nhớ nhung. Hứng thú đáy mắt Vinh Bộ Bình càng ngày càng đậm, chậm rãi cong môi.Trợ lý trọng lúc lỡ đãng liếc thấy Boss nở nụ cười khủng bố, nhẹ nhàng run rẩy, vội vàng lặp lại lời nói vừa rồi, "Tổng tài Bùi thị quyết định tham gia hội đấu giá từ thiện của cô nhi viện Ái Gia.""Cô nhi viện Ái Gia?" Vinh Bộ Bình nhướn mày, suy nghĩ nửa ngày mới xác nhận mình chưa từng nghe qua tên này, hơn nữa, hội đấu giá từ thiện?"Khi nào Bùi Tu Viễn có lòng tốt như vậy?"Cũng không phải tất cả tổng tài đều như Boss vậy! Trong lòng trợ lý yên lặng chửi thầm, động tác trên tay một chút cũng không dám chậm trễ, từ folder rút ra một phần tư liệu về cô nhi viện Ái Gia.Đọc nhanh như gió đảo qua, Vinh Bộ Bình nhíu mày, cô nhi viện này nhìn qua cũng không có điều gì bất thường, muốn nói có cái gì không giống, đại khái là có mặt mũi rất lớn, chịu chấp nhận tham gia buổi đấu giá từ thiện này đều có thân phận rất cao. Nhưng có thể làm tên hồ ly Bùi Tu Viễn tham gia, sao có thể chỉ là một buổi đấu giá đơn giản? Trong đó chắc chắn có bí mật."Vinh thị chúng ta có nhận được lời mời không?" Vinh Bộ Bình bưng lên ly rượu vang đỏ, tư thế ưu nhã nghiêng tai lắng nghe."Đương nhiên là có!" Trợ lý vội vàng gật đầu, đoán được trong đầu Boss đang tính toán cái gì, trên mặt hắn có chút khó xử, "Nhưng mà loại sự kiện này bình thường đều là phó tổng Trần tham gia.....""Như thế nào? Ý của cậu là tôi không thể đi?" Vinh Bộ Bình nhẹ nhàng liếc mắt nhìn hắn, rõ ràng giọng nói cũng không thay đổi, nhưng đôi mắt thâm thúy bình tĩnh không gợn sóng lại làm người khác không rét mà run."Đương nhiên không phải là ý này!" Trợ lý vội vàng giải thích, "Tôi lập tức liền thông báo cho phó tổng Trần, nhất định lấy được thiệp mời đem tới đây!""Chẳng qua chỉ là một tên con hoang hư hỏng, năm đó ba chỉ là quá nhân từ nương tay, bằng không Vinh thị sao còn giống như bây giờ? Tràn ngập đám côn trùng có hại!"Có lẽ là suy nghĩ đến công sức đi giải quyết một đám con hoang không cùng mẹ sinh ra, ánh mắt Vinh Bộ Bình có chút rét run, không vui mà đặt ly rượu lên bàn."....." Trợ lý rụt cổ, cảm thấy vẫn nên làm người câm là tương đối sáng suốt."Nhưng mà, đứa bé kia hiện tại có bạn trai?" Không vui chỉ trong chớp mắt, Vinh Bộ Bình đã quen với việc điều khiển cảm xúc, lúc này lại trở về bộ dáng hứng thú.Trợ lý sớm đã hình thành thói quen hắn tâm trạng thất thường, lúc này cũng không dám xảy ra rủi ro, vội vàng gật đầu, đúng sự thật thông báo, "Căn cứ vào tài liệu chúng ta điều tra, nửa tháng trước, Tô Di Bạch đã dọn vào nhà vị giáo sư kia ở, sau đó chưa từng trở về ký túc xá.""Sống chung sao?" Ánh mắt Vinh Bộ Bình ám ám, phản ứng của người nọ lúc đó rất ngây ngô, hẳn lên lần đầu không thể nghi ngờ, nhưng là.... Thế nhưng đã sống chung cùng người khác lâu như vậy? Vẫn là giáo sư của cậu ta?"Hẳn là sống chung.... Đi!" Trợ lý thật cẩn thận nói, "Hiện tại còn chưa điều tra rõ, muốn tiếp tục điều tra sao?""....." Vinh Bộ Bình rũ mắt nghĩ nghĩ, vẫn là gật đầu nói, "Phái người nhìn chằm chằm đi!"
---------------------------------
"Tiểu Tô, em xem!" Hoàng Đức Chinh cười cười lấy từ phía sau ra một tấm thiệp mời, hơi có chút đắc ý mà lắc lắc, nói, "Thư mời hội đấu giá từ thiện của cô nhi viện Ái Gia, muốn cùng anh đi hay không?"Tô Di Bạch nguyên bản mang gương mặt đau khổ làm bài tập, nghe gã nói xong không khỏi trước mắt sáng ngời, mở to đôi mắt tràn đầy mong chờ nhìn Hoàng Đức Chinh, vui vẻ nói, "Thật vậy sao? Em cũng có thể đi sao?""Đương nhiên! Anh tốn một phen mới lấy được nó! Thật là không nghĩ tới, một buổi đấu giá từ thiện nho nhỏ cũng khó lấy thiệp như vậy!" Hoàng Đức Chinh nửa là cảm thán nửa là khoe khoang nói, "Cũng may ảnh thường lui tới với một số người hay tham gia buổi đấu giá, lúc này mới có thể lấy được thiệp mời ở chỗ Trương tổng không rảnh tham gia.""Khó khăn như vậy!?" Tô Di Bạch rất là kinh ngạc, cô nhi viện tổ chức hội đấu giá từ thiện không nên là vì gom góp tiền giúp đỡ hay sao? Tại sao điều kiện tham gia còn cao như vậy?"Em không biết!" Hoàng Đức Chinh buồn cười mà lắc đầu, "Cô nhi viện Ái Gia này không giống các cô nhi viện khác, điều kiện sống nơi đó cùng tiện nghi đều rất tốt, người tài trợ cũng rất nhiều, nhưng suy nghĩ của những kẻ có tiền không giống như chúng ta, nếu ai cũng có thể đi, vậy bọn họ chưa chắc đồng ý tham gia!"Nói, gã có chút khinh thường chán ghét nhíu mày, cho tới nay gã vẫn rất coi thường những kẻ thương nhân cả người bốc đầy mùi tiền, ngoại trừ kiếm tiền, còn có ích lợi gì?Nghĩ đến thương nhân liền nghĩ tới tên Bùi Tu Ninh theo đuổi gã liền biến mất đi công tác, sắc mặt Hoàng Đức Chinh có chút kém, địa vị của tiền tài lợi ích ở trong lòng bọn họ vĩnh viễn cao hơn tình cảm, chính mình lúc đó quả nhiên không nên sinh lòng đồng tình với người nọ!Tầm mắt chuyển tới trên người Tô Di Bạch tò mò mà đánh giá thiệp mời, tâm trạng phiền muộn của Hoàng Đức Chinh lúc này mới tốt hơn rất nhiều.Chỉ có người thuần khiết đầu óc đơn thuần mới xứng đáng đứng bên cạnh gã, lúc ấy chính mình thật đúng là hồ đồ!Dịu dàng mà kéo người ôm vào trong lòng, Hoàng Đức Chinh nhéo nhéo bả vai gầy yếu của cậu ta, đau lòng nói, "Không phải nói em ăn nhiều một chút? Nhìn em gầy quá!""Cơ thể ba em vẫn luôn không tốt, động một chút là nhập viện, em làm sao có thể ăn xài phung phí mà tiêu tiền!" Tô Di Bạch đỏ mặt cuộn trong lòng ngực gã, nhỏ giọng giải thích."Để anh giúp em được không?" Hoàng Đức Chinh dịu dàng nói, "Nơi này của anh còn tiền tiết kiệm mấy vạn, bệnh của ba em không thể kéo dài.""Này sao được!" Tô Di Bạch hoảng loạn mà mở to hai mắt nhìn, vội vàng từ chối, "Em sao có thể cầm tiền chưa anh?""Anh còn không phải là bạn trai em?" Hoàng Đức Chinh buồn cười mà ôm sát gã nói, "Đừng lo lắng, dù sao mỗi tháng anh cũng có tiền lương, hơn nữa anh cũng không cần tiền làm gì, số tiền kia cũng để không.""Này...." Tô Di Bạch vừa cảm động vừa áy náy nhìn gã, trong mắt đong đầy nước mắt."Đứa nhỏ ngốc!" Hoàng Đức Chinh bị phản ứng chân tay luống cuống của cậu ta chọc cười, trong lòng vừa động, cúi đầu hôn môi cậu ta.Trong lòng Tô Di Bạch kinh ngạc, vừa định đẩy người ra, nhưng bỗng nhiên nghĩ lại người này làm tất vả vì mình, tâm lý mâu thuẫn khi người khác đụng vào lập tức biến mất không còn bóng dáng, mặt đỏ tai hồng mà mềm mại ngã xuống trong lòng ngực gã....
------------------------
Ngày hội đấu giá từ thiện đến thật mau, Diệp Tư Niên một thân tây trang ngồi ở ghế phụ, thỉnh thoảng nhìn người đàn ông bên cạnh một cái, bộ dáng muốn nói lại thôi.Nhìn thấy cậu thỉnh thoảng nhìn lén chính mình, Tần Thời Nhạc không nhịn được ngồi thẳng lưng, lỗ tai cũng có chút hơi hơi đỏ lên, quay đầu trừng mắt liếc cậu, giọng nói ác liệt, "Nhìn cái gì mà nhìn!"Diệp Tư Niên lập tức lắc đầu, "Không nhìn cái gì!"Em! Thế! Nhưng! Dám! Không! Nhìn! Tôi!Tần Thời Nhạc có chút bực mình mà mím môi, nhíu mày hung hăng dẫm chân ga.Xe rất nhanh đã tới điểm đến, Tần Thời Nhạc nhịn một đường, rốt cuộc vẫn là nhịn không được, trừng mắt nhìn Diệp Tư Niên nói, "Có phải em không muốn anh ra ngoài?"Động tác tháo dây an toàn của Diệp Tư Niên dừng lại, kinh ngạc mà ngẩng đầu nhìn người đàn ông bên cạnh vẻ mặt hung dữ trừng mắt nhìn cậu, "Tại sao lại hỏi như vậy?"Thấy trong mắt con thỏ ngốc sự kinh ngạc rõ ràng, trong lòng Tần Thời Nhạc chồng chất sự nóng nảy phiền muộn cuối cùng cũng tan vài phần, nhưng vẫn kiêu ngạo nâng cằm, có chút cứng rắn mở miệng, "Vậy em nói đi! Em thích nhân cách nào nhiều hơn một chút?"Thì ra là rối rắm cái này a.....Trong lòng Diệp Tư Niên có chút buồn cười, cảm thấy nhân cách phụ tên gọi giống người yêu đời trước tính cách thật vô cùng, làm cậu nhịn không được muốn chọc anh một chút.Ra vẻ khó hiểu mà chớp chớp mắt, Diệp Tư Niên mờ mịt, "Cái gì?!"Tần Thời Nhạc tức giận đến mức mở to hai mắt, bị con thỏ ngốc trước mắt chọc đến mức muốn khóc!!!!"Trả lời anh!!!!" Tần Thời Nhạc đột nhiên đem người đè lại, hai mắt đỏ lên gắt gạo nhìn vào mắt Diệp Tư Niên.Trong lòng Diệp Tư Niên trợn mắt xem thường, đôi nhiên vươn tay ôm hai má anh, nhanh chóng lấp kín miệng anh, đầu lưỡi mềm mại linh hoạt cạy hàm răng anh, nhiệt tình như lửa mà quấn lấy đầu lười kinh ngạc đến ngây người, ở trong miệng kịch liệt mà triền miên, chỉ bạc nhè nhẹ theo khoé môi chảy xuống.Một nụ hôn dài lâu kịch liệt đến mức hít thở không thông kết thúc, hai người thở hổn hển chậm rãi tách ra.Rất tốt, lần này không có né tránh, xem ra thật vô cùng để ý đáp án.Trong lòng Diệp Tư Niên thầm nghĩ, trên mặt lại là bộ dáng khác.Trong mắt phượng long lanh ánh mắt, đuôi mắt hơi hơi nhếch lên vì hôn nồng nhiệt mà có chút đỏ lên, nhìn thoáng qua mang theo chít quyến rũ mê hoặc.Môi đỏ bị nước bọt làm cho trơn bóng, bên trong xe tối tăm lộ ra ánh sáng vô cùng mê người, Tần Thời Nhạc hoàn toàn ngây dại, bên tai như có âm thanh của ma quỷ không ngừng dụ dỗ, mau hôn đi! Mau hôn đi!Diệp Tư Niên hơi cong khoé môi, đầu lưỡi hồng nhạt hơi hơi dò ra, liếm liếm vòng nước ái muội, ngón tay thon dài luồn vào tóc Tần Thời Nhạc, mê hoặc mà mở miệng, "Em như vậy và em lúc bình thường, anh thích người nào nhiều hơn, hửm?"Nói, còn hành động ngả ngớn duỗi tay đi xuống tìm kiếm, chính xác mà xoa nắn túp lều thật lớn bởi vì bị cậu hôn mà nổi lên phản ứng, ngón tay thon dài khiêu khích mà xoa xoa.Ấu ấu ấu ấu ấu!!!!Con thỏ ngốc thể hiện không giống bình thường khiến Tần Thời Nhạc chân tay luống cuống, nhưng lần này anh không nghĩ trốn về cơ thể, vì thế có gắng đè nén cảm xúc thẹn thùng, lỗ tai đỏ bừng duỗi tay đè lại động tác khiêu khích của cậu."Em em có ý gì?!""Là đều thích!" Diệp Tư Niên bĩu môi hôn anh một ngụm, "Chỉ cần là anh, em đều thích!"Đột nhiên mở to hai mắt nhìn, Tần Thời Nhạc hít vào một hơi thật sâu, hai mắt giống như muốn biến thành hai trái tim, dưới cái nhìn chăm chú của cậu, rốt cuộc nhịn không được che lại trái tim kích động đến muốn nứt vỡ trốn về thân xác, đứa nhỏ trong lòng kêu to lăn lộn 999 vòng trên giường.Đến nỗi hội từ thiện đấu giá tiếp theo?Đó là thứ gì?
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com