TruyenHHH.com

He Liet Junzhe48 Tham Man Dich Vu Hai Long Khong Tron Goi



Muốn xé cp của tui? Xin lỗi mấy người không có cửa! 

30.4.2022

---------------------------

Từ mấy tháng nay, văn phòng tư vấn nhận một thực tập sinh mới cần hướng dẫn nên công việc của Lâm Thâm cũng nhiều hơn. Ngày làm việc dài thêm, về nhà cũng muộn, không có thời gian tụ tập bạn bè. Mỗi ngày mệt nhoài ở văn phòng, thỉnh giảng ở trường đại học ba buổi mỗi tuần, đêm xuống lại bị cơn ác mộng quen thuộc hành hạ, Lâm Thâm gần như bị vắt kiệt sức.

Thế nên khi Lăng Duệ gọi bảo muốn tới nhà làm một chầu, Lâm Thâm từ chối. Gần 10 giờ khuya còn nhậu nhẹt gì, mày là bác sĩ mà sinh hoạt lùi xùi thế hả, Lâm Thâm làu bàu qua điện thoại nhưng cuối cùng cũng đầu hàng trước thằng bạn thân từ thời phổ thông.

- Nay bị gì mà lầy nhầy dữ vậy? Lâm Thâm vừa mở cửa cho Lăng Duệ vừa ngáp. Nói nhậu mà không mua bia à? Tao có sẵn đâu.

- Tao nói vậy thôi, chủ yếu có chuyện muốn hỏi mày.

Lăng Duệ cởi áo khoác vắt lên thành ghế, đi tới bình lọc nước tự rót một ly rồi ngồi xuống sô pha. Lâm Thâm mệt mỏi ngả người, nửa ngồi nửa nằm ở phía đối diện, giọng ngái ngủ: Cãi nhau với vợ hay gì? Vương Việt nhà mày hiền lắm cơ mà, tao không giúp được đâu, đụng tới gia đạo nhà người khác sợ lắm. Chuyện vợ chồng con cái mày tự xử lý đi.

- Không phải tao.

Lâm Thâm nhắm mắt không đáp, im lặng chờ Lăng Duệ kể tiếp.

- Tao mới đi thăm bệnh ở... Mà thôi mày khỏi cần biết ở đâu. Đại khái thầy tao là bác sĩ riêng của nhà đó, nay có chuyện gấp, thầy tao đi nước ngoài rồi, kêu tao tới thay một buổi.

- Ừm.

- Con trai nhà đó kiệt sức quá nên ngất xỉu, còn phát sốt, tình trạng rất kém. Tao phát hiện ra anh ta mới sẩy thai...

- Sao mày biết, mày có phải bác sĩ sản khoa đâu.

- Cái thằng này, không phải chuyên ngành thì cũng học qua đại cương một chút, tao không tới nỗi ngu, mà tao cũng mới nghiên cứu lại để chăm vợ tao nữa, tao nhìn là biết.

- Ờm...

- Tao đoán nhà đó không muốn tin tức lọt ra ngoài nên mới hỏi tao cách chăm sóc tới khi thầy tao về, để khỏi kêu tới tao, sợ tao tiết lộ bí mật.

- Nãy giờ mày nói ít quá? Lâm Thâm cười. Rồi xong chưa, tao buồn ngủ muốn chết.

Lăng Duệ nhìn dáng bộ của Lâm Thâm, thấy trong người nóng ran, phải kìm nén lắm mới không nhảy tới đấm một cái.

- Mày không tò mò tao khám cho ai luôn?

- Liên quan gì tới tao đâu.

- Tao khám cho Trương Mẫn.

Lâm Thâm giật bắn người chồm lên hỏi:

- Mày nói ai?

Lăng Duệ thấy phản ứng của Lâm Thâm đã chắc tới chín phần, cố nén lửa giận trong lòng. Từ khi Vương Việt suýt bỏ mạng trong phòng sinh, Lăng Duệ trở nên rất nhạy cảm với chuyện mang thai của người song tính, họ vốn không dễ gì đậu thai, nếu chẳng may sơ sẩy thì cơ thể chịu thương tổn rất lớn, đừng nói tới chuyện có con lại, sống khoẻ mạnh cũng rất chật vật rồi. Lăng Duệ cảm thấy họ là những kẻ bất hạnh nhất, bất kỳ ai góp thêm vào nỗi bất hạnh đó đều đáng xử bắn.

Lăng Duệ siết chặt ly nước, giọng gằn gằn: Mày biết Trương Mẫn giám đốc tập đoàn Tứ Hải không?

Lâm Thâm kinh hoảng, miệng lắp bắp không thành tiếng, mắt lạc thần đi.

- Thằng chó!

Lăng Duệ nhảy xổ tới đấm Lâm Thâm tối tăm mặt mũi, tay ghì chặt cổ áo gào lên:

- Anh ta mê man vẫn gọi tên mày, còn mày ở đây đòi đi ngủ. Khốn nạn!

*****

Lâm Thâm đã tỉnh hẳn, lấy đá chườm vết bầm bên má, tinh thần rối loạn. Hàng vạn câu hỏi xoay trong đầu. Sau ngày từ biệt, đêm nào Lâm Thâm cũng search tìm tên Trương Mẫn, đọc bất kỳ mẩu tin nào có nhắc tên, lưu hình đầy cả máy. Ngoài cách đó ra Lâm Thâm không biết làm gì để gặp được Trương Mẫn và cũng không chắc Trương Mẫn muốn gặp lại mình. Lâm Thâm cố tình kiếm cớ tới khách sạn vài lần, nhưng giám đốc là nhân sự cấp cao, không phải muốn sẽ được gặp. Kể ra nếu giả vờ kiếm chuyện quậy lên đòi chăm sóc khách hàng thì có thể Trương Mẫn sẽ đích thân đến thương lượng, nhưng như vậy mất mặt quá nên thôi.

Lăng Duệ ra tay được một cái, cơn nóng giận cũng dịu bớt nhưng mắt vẫn long sòng sọc nhìn Lâm Thâm. Chờ mãi không thấy Lâm Thâm nói gì, Lăng Duệ sốt ruột quát:

- Mày chơi xong rồi bỏ hả?

- Không có... Tao... Tao không biết em ấy có bầu. Nếu biết tao sẽ chịu trách nhiệm. Tao không bỏ em ấy. Lâm Thâm vội vã thanh minh.

Thời gian quen biết đủ lâu để Lăng Duệ hiểu là Lâm Thâm không nói dối. Lăng Duệ bắt đầu bình tĩnh lại, nghĩ tới quyền lợi của bạn mình.

- Nhưng lỡ không phải con mày thì sao?

- Em ấy sẽ không ngủ với ai khác ngoài tao đâu.

- Ảo tưởng sức mạnh quá ha! Ờ mà... Mày không mang bao?

- Có, nhưng chắc là bị rách. Làm sao đảm bảo được.

- Có mang bao mà mày nghĩ là của mày? Ngộ vậy?

- Thôi mày khỏi nghĩ cách bào chữa giùm tao. Tao biết là của tao, vậy thôi.

Lâm Thâm gục đầu ụp mặt vào hai bàn tay, tóc tai phủ xuống loà xoà. Lăng Duệ nhìn thằng bạn gập người thành một đống thảm hại, lầm bầm:

- Bạn bè như cái quần! Tao không đi thăm bệnh thì chắc mày khỏi kể với tao luôn.

Lâm Thâm ngước lên, dường như đã lấy lại được tinh thần:

- Em ấy thế nào?

Lăng Duệ thở dài: Rất không tốt. Mới sẩy thai lại còn làm việc quá độ. Tao nghe nói đang kế hoạch thu mua trang trại rượu nho gì gì đó. Hình như nhịn ăn cả ngày, không trụ nổi nên ngất xỉu. Xong rồi phát sốt lên.

- Không ăn? Em ấy không ăn?

- Nghe thư ký kể lại vậy, tao biết đâu được. Nhưng tình trạng đúng là thiếu dinh dưỡng, tao cho truyền đạm truyền nước, bổ sung vitamin. Cái này không phải bệnh, là thể chất suy kiệt, phải có thời gian chăm sóc bồi dưỡng. Mày tới chăm người ta đi.

- Tao không được... Lâm Thâm lắc đầu tuyệt vọng.

Lăng Duệ nghe thấy lại nổi cục tức lên: Ơ cái thằng này, gọi điện đi, tới nhà đi, bình thường mày ghê gớm lắm mà!

- Em ấy không bắt máy, tao đã gọi hàng trăm lần rồi mày có hiểu không? Nhắn tin không trả lời, chat cũng không được. Ngày nào về sớm tao cũng đến trước cổng, hoa văn trên đó cũng thuộc luôn rồi. Nhưng tao vô kiểu gì? Tao chỉ nhìn được em ấy về nhà lúc mấy giờ thôi. Đến mặt cũng không thấy, em ấy lái xe vào cổng thì tao cũng đi về. Có khi em ấy còn không biết tao đậu xe bên kia đường nữa, mày có hiểu không???

Lăng Duệ không quan tâm chuyện Lâm Thâm gào vào mặt mình, kinh ngạc hỏi: Mày TỰ lái xe đến nhà anh ta???

Không có câu trả lời. Lăng Duệ chờ Lâm Thâm tự trấn tĩnh yên ổn trên ghế mới nói:

- Tao hiểu luôn rồi đó. Té ra mày bị đĩ tình yêu quật thì cũng thành cái dạng này. Ok, tao sẽ coi coi có cách nào không.

Lăng Duệ với lấy áo khoác, ái ngại: Thôi ngủ đi, tao về đây, về trễ quá Vương Việt mất giấc. Có tin gì tao gọi liền.

-------------------

Cho Lăng Duệ làm cameo xí thôi chứ mình không muốn có nhiều nhân vật, viết không kiểm soát được ấy, chỉ là vừa lúc mình cần một bác sĩ tay khoẻ, cảm ơn Lăng Duệ :)))))) À ảnh nói chuyện với Lâm Thâm thì cục súc vậy chứ với người ngoài vẫn chuẩn hình tượng bác sĩ lịch lãm ôn hoà nhe.

Quay lại sớm hơn dự kiến vì lá thư ly dị thế kỷ haha. Chào mừng mọi người đến với những ngày chịch trong đau khổ :v

Đúng lịch đăng chương mới nhe là lá la~

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com