Hcv Am Da Chi Toc
VOLUME 1 – VERSE 32EDITOR: ROSALINEBETA: ROSALINE
Hai giờ mười lăm phút, tiêu điểm tầm mắt Dysseus dừng lại ở trên góc nho nhỏ kim đồng hồ và kim phút hình thành trong chốc lát, dời đến trên mặt chủ nhân của đồng hồ quả quýt."Grahaina tướng quân, ngươi là trải qua sự đồng ý của người nào tiến vào nơi này?""Thoạt nhìn ngài không tiếp thu thất bại của ngài." Grahaina toàn bộ tới nói là một người ổn trọng có hàm dưỡng, nhưng bản tính của ma vật luôn là không thể xóa nhòa, đặc biệt là ở trước mặt xinh đẹp khoảng cách gần như vậy, ánh mắt của hắn không cách nào chống cự mà mang theo dính ngấy. "Sau khi Leice các hạ nhìn thấy ngài không có tiến hành bất kỳ miêu tả với vẻ ngoài của ngài, hiện tại ta tin tưởng đây là bởi vì hắn không cách nào dùng bất kỳ ngôn ngữ để diễn tả xinh đẹp của ngài. Thế nhưng thật đáng tiếc —— "Ngón tay của Grahaina duỗi về phía gương mặt của Dysseus, sắp chạm tới thạch cao hoa tuyết kia, đột nhiên bị một đạo đạn ánh sáng màu đen bắn ra."Ta cũng cảm thấy đáng tiếc, ngươi cho rằng chỉ cần một đồng hồ quả quýt có thể để cho ta tin tưởng và nghe theo sao?""Có lẽ không thể, " Grahaina ngoài ý muốn sảng khoái thừa nhận sơ hở, "Thế nhưng nếu như ngài biến thành không thể sử dụng, ta nghĩ Satan chủ nhân cho dù tiến vào cũng sẽ lại đi ra.""Nghe ra phương thức ngươi dự định áp dụng rất bạo lực." Dysseus ngồi dậy, mang một tia mỉm cười lạnh như băng nghiêng liếc nhìn Grahaina."Ta là một người thương hương tiếc ngọc, đặc biệt là không muốn động thủ với mỹ nhân như ngài vậy. Cho nên nếu như ngài có thể ngoan ngoãn nghe theo ta, ta sẽ sửa dùng phương thức ôn nhu khác."Dysseus hừ một tiếng, gương mặt và con ngươi thoáng sửa lại vị trí một chút, không giữ lại chút nào mà biểu hiện ra kiêu ngạo của y, "Có thể làm cho ta ngoan ngoãn nghe lời, chỉ có Satan chủ nhân.""Nga, ngài đã quên trên cổ ngài đã không có ký hiệu thuộc về chủ nhân?"Trong phòng không có tiếng nói, thay vào đó là va chạm của sức mạnh. Rất khó phán đoán đến tột cùng là người nào ra tay trước, nhưng rất hiển nhiên Grahaina là có chuẩn bị mà đến. Lúc đầu mười mấy chiêu hai bên gần như thế lực ngang nhau, Grahaina là người sức mạnh trực tiếp ép đại tướng quân, cái này hoàn toàn bất đồng với tập kích bất ngờ Somata. Dysseus một lần nữa đánh giá sức mạnh của Grahaina, con ngươi màu đang muốn trở nên vàng óng ánh, ngoài cửa một loại dao động gần đó truyền đến trong cơ quan cảm giác của y.Đó không phải là đột nhiên xuất hiện, mà là giống như ở rất sớm trước đó thì vẫn luôn tồn tại. Tựa như một giọt mực hòa tan ở trong nước, hiện tại mới lấy phương thức đảo ngược tụ lại. Dysseus khiếp sợ bản thân mình vậy mà một chút cũng không nhận thấy được, tầm mắt ném về phía cái hướng kia.Satan, đích xác là Satan, chỉ có Satan mới có thể làm được im hơi lặng tiếng như vậy. Ngài chọn một phương hướng chỉ có Dysseus mới có thể nhìn thấy, trên mặt mang nụ cười tà ác, khí tức trên người vẫn như cũ lạnh nhạt đến cơ hồ phân biệt không nhận ra. Dysseus sửng sốt một chút, cũng không phải là bởi vì Satan không có dự định ngăn lại trận hơn thua này, mà là ngài không phải là một người xuất hiện. Bên chân của ngài quỳ đồ tế lễ Grahaina đưa tới kia, thiếu niên sắc mặt trắng bệch, trên người trần trụi khắp nơi là vết tích màu xanh tím, trên đùi có vết máu, thân thể yếu đuối giống như sau một khắc cũng sẽ ngã xuống.Satan không để ý đến đau khổ của thiếu niên, ngài đang giảo hoạt mà cười về phía Dysseus, giống như trêu cợt đùa giỡn như mọi khi vậy, nhưng lại cũng không hoàn toàn giống vậy.Dysseus không có thời gian dư thừa đi tự hỏi kỹ càng, phản ứng trong nháy mắt của y chỉ là Satan đi phòng của đồ tế lễ kia, mà hàm nghĩa tiếp theo để cho y cả người đều cứng ngắc. Tựa như lúc mở mắt ra, nhìn thấy công tước mặt mày hồng hào kia, nhìn thấy thư tuyên phán phụ vương tự tay viết, cái loại lạnh giá đến xương rơi vào hầm băng vậy này.Thế nhưng lần này Dysseus không có giãy dụa, thậm chí không có một chút run rẩy. Y nhìn mắt Satan, sau đó rũ lông mi xuống, con ngươi đột nhiên trở nên vàng óng ánh, chói mắt đến màu vàng kia quả thực muốn từ trong hốc mắt tràn ra tới vậy, tay phải mãnh liệt vung hướng bên cạnh, mang đến một tiếng va chạm nặng. Grahaina bị bay ra đụng phải trên tường phòng bên kia, trong miệng phun ra hai búng máu tươi."Ngươi...""Ngươi quá coi thường ta, Grahaina tướng quân." Dysseus vẫn như cũ đối mặt với Satan, "Cho rằng loại trình độ đánh lén này là có thể có hiệu quả?""Ngươi lẽ nào... Là cố ý..."Dysseus không trả lời, hắn nhìn thấy thiếu niên bên chân Satan bởi vì chấn động ma lực ban nãy mà cuối cùng ngã xuống, đang dùng phương thức không được tự nhiên giãy dụa cường điệu mới quỳ lên. Hai bắp chân của hắn từ đầu đến cuối kề sát mặt đất, dường như dùng không ra lực vậy, Dysseus lúc này mới phát hiện mắt cá chân của hắn sưng đỏ, có lẽ vỡ vụn, không chỉ có mắt cá chân, cổ tay cũng giống vậy. Nhưng chính là một đồ tàn vỡ như vậy, Satan đưa tay kéo cằm hắn, vừa nhìn Dysseus liền thưởng cho thiếu niên một cái hôn.Trong lòng Dysseus có chút lộn xộn chết lặng, y chưa từng có ghen tị bạn giường khác của Satan, bởi vì Satan là chủ nhân của y. Thế nhưng y với Satan lại là cái gì? Những ma tướng quân đó ở trong mắt y đều là người cuồng vọng kiêu căng buồn cười, thế nhưng bản thân y và hạng người như Grahaina đến tột cùng có cái gì khác nhau? Với thiếu niên đồ tế lễ hấp hối có cái gì khác nhau? Cũng bởi vì là thể tổng hợp của hai người, cho nên thì có quyền lợi khinh thường kiêu ngạo sao?Không, cũng không phải như vậy. Y kiêu ngạo, và bẩm sinh tới kiêu ngạo, bởi vì y đã từng sinh ra liền là hoàng tử, đã từng sau khi sơ ủng liền đoạt được vị Thân vương, cho dù ở dưới thân người đàn ông đáng ghê tởm thấp hèn mà rên rỉ, cho dù Weafer bị hai đại gia tộc kẹp ở giữa nguy như chồng trứng, niềm kiêu ngạo của y cũng là khắc vào trong xương cốt, vì đất nước của y, vì gia tộc của y. Mà bây giờ, niềm kiêu ngạo của y là chủ nhân của y, là chủ nhân của y ban tặng y cưng chiều vô thượng, cho nên y có thể miệt thị những ma vật đó, bởi vì y tự tin có đầy đủ sức mạnh và đầy đủ đầu óc.Như vậy loại cuồn cuộn khác thường trong lòng này đến tột cùng là cái gì? Vì cái gì luôn có câu vết thương không dám đi chạm đến, biết rất rõ ràng nó chưa từng có khép lại, nhưng vô luận như thế nào cũng không dám đi đụng chạm, thậm chí dùng tầng tầng che lấp nó đi, mặc cho hư thối, ý đồ quên —— ban đầu đã quên, thế nhưng không biết từ lúc nào lên, nó lại bắt đầu gầm rú sự tồn tại của mình."Grahaina, ngươi đang làm cái gì?" Lại một thanh âm xuất hiện, nhìn dáng vẻ của hắn cũng không phải là bị ma lực bên trong căn phòng hấp dẫn qua đây, mà là đã sớm biết nơi này sẽ phát sinh cái gì."Leice... Các hạ..." Grahaina che ngực, Dysseus liếc mắt liếc nhìn về phía sau hắn, hắn mới vừa nỗ lực quỳ một mạch lên thân thể tức khắc lại hai tay chống đỡ đất, máu càng không ngừng tuôn ra từ trong miệng. Nghiến răng, một cái phòng thủ tượng trưng cho thất bại tạm thời mở ra tiếp giáp bên người."Leice đại tướng quân, ngài chẳng lẽ cũng là tới để cho ta ngoan ngoãn nghe lời?" Thanh âm du dương xinh đẹp của Dysseus bao quanh khiêu khích để cho người ta căm tức, khóe mắt khinh thường chỉ người thất bại phía trước nhất. Nhưng Leice không có ăn một bộ này."Chỉ chẳng qua chính là một huyết tộc, một người nhát gan trên mặt đất." Giọng nam trầm thấp của Leice bén nhọn mà đâm vào lỗ tai của Dysseus, Dysseus híp mắt một cái, màu vàng lấp lánh trong ánh mắt bất định."Ngươi nói cái gì?""Ta nói sai sao? Là ngươi không dám thừa nhận đi. Ở nhân giới thất bại chạy trốn tới huyết giới, ở huyết giới thất bại lại chạy trốn tới Ma giới. Phản bội? Đó bất quá là viện cớ trốn tránh của ngươi, nói cho cùng chẳng qua là một người thất bại nhát gan, cho rằng ỷ vào cưng chiều của Satan chủ nhân là có thể nhìn đời bằng nửa con mắt? Ở sau khi bị chủ nhân vứt bỏ ngươi lần này còn có thể trốn đi nơi đó!"Chỗ nào... Nếu như bị Satan vứt bỏ, y còn có thể đi nơi đó...Dysseus bỗng nhiên run rẩy, hai chân giống như bị đóng ở trên mặt đất không cách nào di động. Vết thương bị vạch trần, không chút lưu tình, sợ hãi máu chảy đầm đìa nhào tới về phía mình. Y là một người thất bại, y cho rằng mình đã thủ đoạn độc ác không từ thủ đoạn, y giết những người đàn ông đó sỉ nhục khi dễ y, thế nhưng đất nước của y ở chỗ y chạm tay có thể đụng một lần nữa hóa thành bọt biển, bởi vì ích kỷ và khiếp nhược của người thân; y dựa vào sức mạnh của mình chỉ huy Weafer leo lên đứng đầu bảy gia tộc huyết tộc, thế nhưng kia giống như là phù dung sớm nở tối tàn, hiện tại tộc Weafer bị đuổi giết bị ép lưu vong, bởi vì ghen tỵ và âm mưu của sáu tộc. Phản bội, bị người thân từ huyết thống liên thông phản bội, bị đồng loại đồng dạng tín ngưỡng hắc ám căm hận ánh sáng phản bội, nếu như y là người không thất bại, thì tại sao sẽ bị phản bội, nếu như y là một người thất bại, như vậy niềm kiêu ngạo và tự tin của y lại từ đâu mà đến.(nhân loại là kết quả Adam và Eva phản bội Thiên giới, mà các ngươi lại phản bội đồng bào tín ngưỡng ánh sáng, không phải là người phản bội là cái gì? )Bởi vì là chủng tộc của người phản bội, cho nên nhất định bị phản bội sao?Không... Không phải!(ở nhân giới thất bại chạy trốn tới huyết giới, ở huyết giới thất bại lại chạy trốn tới Ma giới, chẳng qua là một người nhát gan trốn tránh! )Không ——! Hắn chỉ là... Chỉ là ở..."Dysseus chủ nhân!""... Korn?" Dysseus dường như đã có mấy đời vậy mà giật mình tỉnh lại, y nhìn thấy trên mặt tuấn tú của Korn tràn đầy lo sợ, nhào tới hướng bản thân mình, áo choàng màu tím lay động lên, lại không có sức mà hạ xuống."Dy...sseus... Chủ nhân..." Hai cánh tay của Korn kéo ở trên cánh tay Dysseus, mở to hai mắt từ từ dịu dàng xuống tới, mang cái loại tôn kính sùng bái ngày thường này, "Chủ nhân..."Máu từ khóe miệng Korn chảy xuống, từ trên áo choàng nhiễm ra, xâm chiếm màu tím xa hoa cao quý. Korn kịch liệt mà thở gấp lên, trong con ngươi màu đen ánh mắt cũng tan rã lên, thân thể càng ngày càng nặng nề gần như muốn từ trong cánh tay Dysseus chảy xuống."Xin... Để cho ta... Lại liếc mắt nhìn..." Cậu ta vươn tay, thế nhưng trong tầm mắt không rõ Dysseus một chút cao to, làm sao cũng chạm đến không được. Thế nhưng Korn nở nụ cười, thỏa mãn mà nở nụ cười, giống như thỏa mãn lúc được Dysseus nhìn trúng.Chủ nhân của cậu ta, chủ nhân cao cao tại thượng không thể khinh nhờn cũng sẽ không khuất phục."Dysseus... Chủ nhân... Ngài là ta..."Mắt màu đen khép lại, mái tóc đen rải rác trên khuôn mặt điển trai với cái đầu rũ sang một bên. Thân thể trong lòng đã dừng tim đập lại, không có tức giận. Kia là người hầu của y, người hầu duy nhất ở Ma giới, lanh lợi bình tĩnh ham học hỏi, sẽ không dùng ánh mắt dị tộc nhìn mình, trong ánh mắt của cậu ta vĩnh viễn đều là sùng bái ngưỡng mộ và tin cậy, lúc làm sai sẽ thừa nhận, lúc được tán thưởng sẽ cao hứng hai mắt giống như trân châu đen tỏa sáng vậy, còn có lúc vì cậu ta khoác lên cái áo choàng này...Thế nhưng hiện tại, dưới áo choàng chỉ là một thân thể, một thân thể không có bất kỳ ý nghĩa gì.Thật giống như hộ vệ kia vì bản thân mình mà bị đánh chết tươi, hoàng tỷ làm mồi khiến cho bản thân mình chạy trốn; thật giống như Arthur vì bản thân mình ở dưới kiếm của thánh điện kỵ sĩ hóa thành bụi bặm, Brandio dùng sinh mệnh vì mình ngăn cản đuổi giết của Sade và Dudley, Anna vì tương lai hy vọng của Weafer sinh hạ trẻ con thuần huyết mà đã trao đổi sinh mệnh của mình.Cửa sổ thủy tinh phòng khách bắt đầu rung, sau đó "Bốp" một tiếng toàn bộ đập tan. Dysseus ngẩng đầu, mắt vàng ròng của y, thuần túy đến đáng sợ. Leice không có phát động lần tập kích thứ hai, không phải là bởi vì thân hình của Dysseus biến trở về dáng dấp thanh niên, mà là hơi thở quanh người hắn cũng giống như hai mắt màu vàng kia của y vậy, ước số áp súc nguy hiểm hỗn loạn, bất kỳ tập kích nào đều sẽ biến thành mồi dẫn hỏa làm nổ năng lượng thật lớn này.Dysseus ôm Korn thật chặt, trôi nổi người lên, từ trước cửa sổ vỡ tan tiến vào đêm tối không giới hạn. Y muốn phát tiết, y muốn tìm kiếm phương thức đủ để bình phục tình cảm đè nén lâu dài của y."Imir!" Dysseus hướng về phía bầu trời đêm, ma vật không có địa vị được sắp xếp ở bên người Leice rất nhanh xuất hiện, hắn từ đầu đến cuối đều ở gần đó, chính như theo như lời Dysseus, hắn bỏ qua tôn nghiêm lấy tư thái khuất nhục mà tìm Grahaina làm nơi nương tựa, cho dù Leice khôn khéo cũng tin lí do thoái thác của hắn. Cho nên hắn mắt thấy tất cả, xinh đẹp của Dysseus, thất thần của Dysseus, cùng với giận dữ của Dysseus hiện tại.Hắn biết đầu dã thú xinh đẹp bị thương này hiện tại nghĩ muốn là cái gì."Xin cho phép ta vì ngài dẫn đường." Mặc quần áo và trang sức người hầu thấp kém Imir dùng ma lực còn lại thuấn di bên hướng tây, tiếp tục xuyên qua lối đi thời không, đi tới một tòa cung điện tráng lệ.Lãnh địa Nakkol, lãnh địa của tây đại tướng quân Leice, trước mặt chính là hành cung Nakkol.Sức mạnh của Dysseus lại không có áp chế, màu đen từ bên người y lặng yên không một tiếng động chợt nổ tung, giống như lũ lụt tiêu diệt đập tan chạm đến tất cả, vô biên vô hạn mà chậm rãi lan tràn ra, cho đến toàn bộ lãnh địa trở thành một mảnh tĩnh mịch, thì giống như thiếu niên đã từng sức sống tràn trề tràn ngập hy vọng trong ngực y kia.===---0o0o0o0---===Tác giả có lời muốn nói: Khụ khụ, ta trước tiên trốn... Vừa trốn vừa muốn bình luận---0o0o0o0---
Hai giờ mười lăm phút, tiêu điểm tầm mắt Dysseus dừng lại ở trên góc nho nhỏ kim đồng hồ và kim phút hình thành trong chốc lát, dời đến trên mặt chủ nhân của đồng hồ quả quýt."Grahaina tướng quân, ngươi là trải qua sự đồng ý của người nào tiến vào nơi này?""Thoạt nhìn ngài không tiếp thu thất bại của ngài." Grahaina toàn bộ tới nói là một người ổn trọng có hàm dưỡng, nhưng bản tính của ma vật luôn là không thể xóa nhòa, đặc biệt là ở trước mặt xinh đẹp khoảng cách gần như vậy, ánh mắt của hắn không cách nào chống cự mà mang theo dính ngấy. "Sau khi Leice các hạ nhìn thấy ngài không có tiến hành bất kỳ miêu tả với vẻ ngoài của ngài, hiện tại ta tin tưởng đây là bởi vì hắn không cách nào dùng bất kỳ ngôn ngữ để diễn tả xinh đẹp của ngài. Thế nhưng thật đáng tiếc —— "Ngón tay của Grahaina duỗi về phía gương mặt của Dysseus, sắp chạm tới thạch cao hoa tuyết kia, đột nhiên bị một đạo đạn ánh sáng màu đen bắn ra."Ta cũng cảm thấy đáng tiếc, ngươi cho rằng chỉ cần một đồng hồ quả quýt có thể để cho ta tin tưởng và nghe theo sao?""Có lẽ không thể, " Grahaina ngoài ý muốn sảng khoái thừa nhận sơ hở, "Thế nhưng nếu như ngài biến thành không thể sử dụng, ta nghĩ Satan chủ nhân cho dù tiến vào cũng sẽ lại đi ra.""Nghe ra phương thức ngươi dự định áp dụng rất bạo lực." Dysseus ngồi dậy, mang một tia mỉm cười lạnh như băng nghiêng liếc nhìn Grahaina."Ta là một người thương hương tiếc ngọc, đặc biệt là không muốn động thủ với mỹ nhân như ngài vậy. Cho nên nếu như ngài có thể ngoan ngoãn nghe theo ta, ta sẽ sửa dùng phương thức ôn nhu khác."Dysseus hừ một tiếng, gương mặt và con ngươi thoáng sửa lại vị trí một chút, không giữ lại chút nào mà biểu hiện ra kiêu ngạo của y, "Có thể làm cho ta ngoan ngoãn nghe lời, chỉ có Satan chủ nhân.""Nga, ngài đã quên trên cổ ngài đã không có ký hiệu thuộc về chủ nhân?"Trong phòng không có tiếng nói, thay vào đó là va chạm của sức mạnh. Rất khó phán đoán đến tột cùng là người nào ra tay trước, nhưng rất hiển nhiên Grahaina là có chuẩn bị mà đến. Lúc đầu mười mấy chiêu hai bên gần như thế lực ngang nhau, Grahaina là người sức mạnh trực tiếp ép đại tướng quân, cái này hoàn toàn bất đồng với tập kích bất ngờ Somata. Dysseus một lần nữa đánh giá sức mạnh của Grahaina, con ngươi màu đang muốn trở nên vàng óng ánh, ngoài cửa một loại dao động gần đó truyền đến trong cơ quan cảm giác của y.Đó không phải là đột nhiên xuất hiện, mà là giống như ở rất sớm trước đó thì vẫn luôn tồn tại. Tựa như một giọt mực hòa tan ở trong nước, hiện tại mới lấy phương thức đảo ngược tụ lại. Dysseus khiếp sợ bản thân mình vậy mà một chút cũng không nhận thấy được, tầm mắt ném về phía cái hướng kia.Satan, đích xác là Satan, chỉ có Satan mới có thể làm được im hơi lặng tiếng như vậy. Ngài chọn một phương hướng chỉ có Dysseus mới có thể nhìn thấy, trên mặt mang nụ cười tà ác, khí tức trên người vẫn như cũ lạnh nhạt đến cơ hồ phân biệt không nhận ra. Dysseus sửng sốt một chút, cũng không phải là bởi vì Satan không có dự định ngăn lại trận hơn thua này, mà là ngài không phải là một người xuất hiện. Bên chân của ngài quỳ đồ tế lễ Grahaina đưa tới kia, thiếu niên sắc mặt trắng bệch, trên người trần trụi khắp nơi là vết tích màu xanh tím, trên đùi có vết máu, thân thể yếu đuối giống như sau một khắc cũng sẽ ngã xuống.Satan không để ý đến đau khổ của thiếu niên, ngài đang giảo hoạt mà cười về phía Dysseus, giống như trêu cợt đùa giỡn như mọi khi vậy, nhưng lại cũng không hoàn toàn giống vậy.Dysseus không có thời gian dư thừa đi tự hỏi kỹ càng, phản ứng trong nháy mắt của y chỉ là Satan đi phòng của đồ tế lễ kia, mà hàm nghĩa tiếp theo để cho y cả người đều cứng ngắc. Tựa như lúc mở mắt ra, nhìn thấy công tước mặt mày hồng hào kia, nhìn thấy thư tuyên phán phụ vương tự tay viết, cái loại lạnh giá đến xương rơi vào hầm băng vậy này.Thế nhưng lần này Dysseus không có giãy dụa, thậm chí không có một chút run rẩy. Y nhìn mắt Satan, sau đó rũ lông mi xuống, con ngươi đột nhiên trở nên vàng óng ánh, chói mắt đến màu vàng kia quả thực muốn từ trong hốc mắt tràn ra tới vậy, tay phải mãnh liệt vung hướng bên cạnh, mang đến một tiếng va chạm nặng. Grahaina bị bay ra đụng phải trên tường phòng bên kia, trong miệng phun ra hai búng máu tươi."Ngươi...""Ngươi quá coi thường ta, Grahaina tướng quân." Dysseus vẫn như cũ đối mặt với Satan, "Cho rằng loại trình độ đánh lén này là có thể có hiệu quả?""Ngươi lẽ nào... Là cố ý..."Dysseus không trả lời, hắn nhìn thấy thiếu niên bên chân Satan bởi vì chấn động ma lực ban nãy mà cuối cùng ngã xuống, đang dùng phương thức không được tự nhiên giãy dụa cường điệu mới quỳ lên. Hai bắp chân của hắn từ đầu đến cuối kề sát mặt đất, dường như dùng không ra lực vậy, Dysseus lúc này mới phát hiện mắt cá chân của hắn sưng đỏ, có lẽ vỡ vụn, không chỉ có mắt cá chân, cổ tay cũng giống vậy. Nhưng chính là một đồ tàn vỡ như vậy, Satan đưa tay kéo cằm hắn, vừa nhìn Dysseus liền thưởng cho thiếu niên một cái hôn.Trong lòng Dysseus có chút lộn xộn chết lặng, y chưa từng có ghen tị bạn giường khác của Satan, bởi vì Satan là chủ nhân của y. Thế nhưng y với Satan lại là cái gì? Những ma tướng quân đó ở trong mắt y đều là người cuồng vọng kiêu căng buồn cười, thế nhưng bản thân y và hạng người như Grahaina đến tột cùng có cái gì khác nhau? Với thiếu niên đồ tế lễ hấp hối có cái gì khác nhau? Cũng bởi vì là thể tổng hợp của hai người, cho nên thì có quyền lợi khinh thường kiêu ngạo sao?Không, cũng không phải như vậy. Y kiêu ngạo, và bẩm sinh tới kiêu ngạo, bởi vì y đã từng sinh ra liền là hoàng tử, đã từng sau khi sơ ủng liền đoạt được vị Thân vương, cho dù ở dưới thân người đàn ông đáng ghê tởm thấp hèn mà rên rỉ, cho dù Weafer bị hai đại gia tộc kẹp ở giữa nguy như chồng trứng, niềm kiêu ngạo của y cũng là khắc vào trong xương cốt, vì đất nước của y, vì gia tộc của y. Mà bây giờ, niềm kiêu ngạo của y là chủ nhân của y, là chủ nhân của y ban tặng y cưng chiều vô thượng, cho nên y có thể miệt thị những ma vật đó, bởi vì y tự tin có đầy đủ sức mạnh và đầy đủ đầu óc.Như vậy loại cuồn cuộn khác thường trong lòng này đến tột cùng là cái gì? Vì cái gì luôn có câu vết thương không dám đi chạm đến, biết rất rõ ràng nó chưa từng có khép lại, nhưng vô luận như thế nào cũng không dám đi đụng chạm, thậm chí dùng tầng tầng che lấp nó đi, mặc cho hư thối, ý đồ quên —— ban đầu đã quên, thế nhưng không biết từ lúc nào lên, nó lại bắt đầu gầm rú sự tồn tại của mình."Grahaina, ngươi đang làm cái gì?" Lại một thanh âm xuất hiện, nhìn dáng vẻ của hắn cũng không phải là bị ma lực bên trong căn phòng hấp dẫn qua đây, mà là đã sớm biết nơi này sẽ phát sinh cái gì."Leice... Các hạ..." Grahaina che ngực, Dysseus liếc mắt liếc nhìn về phía sau hắn, hắn mới vừa nỗ lực quỳ một mạch lên thân thể tức khắc lại hai tay chống đỡ đất, máu càng không ngừng tuôn ra từ trong miệng. Nghiến răng, một cái phòng thủ tượng trưng cho thất bại tạm thời mở ra tiếp giáp bên người."Leice đại tướng quân, ngài chẳng lẽ cũng là tới để cho ta ngoan ngoãn nghe lời?" Thanh âm du dương xinh đẹp của Dysseus bao quanh khiêu khích để cho người ta căm tức, khóe mắt khinh thường chỉ người thất bại phía trước nhất. Nhưng Leice không có ăn một bộ này."Chỉ chẳng qua chính là một huyết tộc, một người nhát gan trên mặt đất." Giọng nam trầm thấp của Leice bén nhọn mà đâm vào lỗ tai của Dysseus, Dysseus híp mắt một cái, màu vàng lấp lánh trong ánh mắt bất định."Ngươi nói cái gì?""Ta nói sai sao? Là ngươi không dám thừa nhận đi. Ở nhân giới thất bại chạy trốn tới huyết giới, ở huyết giới thất bại lại chạy trốn tới Ma giới. Phản bội? Đó bất quá là viện cớ trốn tránh của ngươi, nói cho cùng chẳng qua là một người thất bại nhát gan, cho rằng ỷ vào cưng chiều của Satan chủ nhân là có thể nhìn đời bằng nửa con mắt? Ở sau khi bị chủ nhân vứt bỏ ngươi lần này còn có thể trốn đi nơi đó!"Chỗ nào... Nếu như bị Satan vứt bỏ, y còn có thể đi nơi đó...Dysseus bỗng nhiên run rẩy, hai chân giống như bị đóng ở trên mặt đất không cách nào di động. Vết thương bị vạch trần, không chút lưu tình, sợ hãi máu chảy đầm đìa nhào tới về phía mình. Y là một người thất bại, y cho rằng mình đã thủ đoạn độc ác không từ thủ đoạn, y giết những người đàn ông đó sỉ nhục khi dễ y, thế nhưng đất nước của y ở chỗ y chạm tay có thể đụng một lần nữa hóa thành bọt biển, bởi vì ích kỷ và khiếp nhược của người thân; y dựa vào sức mạnh của mình chỉ huy Weafer leo lên đứng đầu bảy gia tộc huyết tộc, thế nhưng kia giống như là phù dung sớm nở tối tàn, hiện tại tộc Weafer bị đuổi giết bị ép lưu vong, bởi vì ghen tỵ và âm mưu của sáu tộc. Phản bội, bị người thân từ huyết thống liên thông phản bội, bị đồng loại đồng dạng tín ngưỡng hắc ám căm hận ánh sáng phản bội, nếu như y là người không thất bại, thì tại sao sẽ bị phản bội, nếu như y là một người thất bại, như vậy niềm kiêu ngạo và tự tin của y lại từ đâu mà đến.(nhân loại là kết quả Adam và Eva phản bội Thiên giới, mà các ngươi lại phản bội đồng bào tín ngưỡng ánh sáng, không phải là người phản bội là cái gì? )Bởi vì là chủng tộc của người phản bội, cho nên nhất định bị phản bội sao?Không... Không phải!(ở nhân giới thất bại chạy trốn tới huyết giới, ở huyết giới thất bại lại chạy trốn tới Ma giới, chẳng qua là một người nhát gan trốn tránh! )Không ——! Hắn chỉ là... Chỉ là ở..."Dysseus chủ nhân!""... Korn?" Dysseus dường như đã có mấy đời vậy mà giật mình tỉnh lại, y nhìn thấy trên mặt tuấn tú của Korn tràn đầy lo sợ, nhào tới hướng bản thân mình, áo choàng màu tím lay động lên, lại không có sức mà hạ xuống."Dy...sseus... Chủ nhân..." Hai cánh tay của Korn kéo ở trên cánh tay Dysseus, mở to hai mắt từ từ dịu dàng xuống tới, mang cái loại tôn kính sùng bái ngày thường này, "Chủ nhân..."Máu từ khóe miệng Korn chảy xuống, từ trên áo choàng nhiễm ra, xâm chiếm màu tím xa hoa cao quý. Korn kịch liệt mà thở gấp lên, trong con ngươi màu đen ánh mắt cũng tan rã lên, thân thể càng ngày càng nặng nề gần như muốn từ trong cánh tay Dysseus chảy xuống."Xin... Để cho ta... Lại liếc mắt nhìn..." Cậu ta vươn tay, thế nhưng trong tầm mắt không rõ Dysseus một chút cao to, làm sao cũng chạm đến không được. Thế nhưng Korn nở nụ cười, thỏa mãn mà nở nụ cười, giống như thỏa mãn lúc được Dysseus nhìn trúng.Chủ nhân của cậu ta, chủ nhân cao cao tại thượng không thể khinh nhờn cũng sẽ không khuất phục."Dysseus... Chủ nhân... Ngài là ta..."Mắt màu đen khép lại, mái tóc đen rải rác trên khuôn mặt điển trai với cái đầu rũ sang một bên. Thân thể trong lòng đã dừng tim đập lại, không có tức giận. Kia là người hầu của y, người hầu duy nhất ở Ma giới, lanh lợi bình tĩnh ham học hỏi, sẽ không dùng ánh mắt dị tộc nhìn mình, trong ánh mắt của cậu ta vĩnh viễn đều là sùng bái ngưỡng mộ và tin cậy, lúc làm sai sẽ thừa nhận, lúc được tán thưởng sẽ cao hứng hai mắt giống như trân châu đen tỏa sáng vậy, còn có lúc vì cậu ta khoác lên cái áo choàng này...Thế nhưng hiện tại, dưới áo choàng chỉ là một thân thể, một thân thể không có bất kỳ ý nghĩa gì.Thật giống như hộ vệ kia vì bản thân mình mà bị đánh chết tươi, hoàng tỷ làm mồi khiến cho bản thân mình chạy trốn; thật giống như Arthur vì bản thân mình ở dưới kiếm của thánh điện kỵ sĩ hóa thành bụi bặm, Brandio dùng sinh mệnh vì mình ngăn cản đuổi giết của Sade và Dudley, Anna vì tương lai hy vọng của Weafer sinh hạ trẻ con thuần huyết mà đã trao đổi sinh mệnh của mình.Cửa sổ thủy tinh phòng khách bắt đầu rung, sau đó "Bốp" một tiếng toàn bộ đập tan. Dysseus ngẩng đầu, mắt vàng ròng của y, thuần túy đến đáng sợ. Leice không có phát động lần tập kích thứ hai, không phải là bởi vì thân hình của Dysseus biến trở về dáng dấp thanh niên, mà là hơi thở quanh người hắn cũng giống như hai mắt màu vàng kia của y vậy, ước số áp súc nguy hiểm hỗn loạn, bất kỳ tập kích nào đều sẽ biến thành mồi dẫn hỏa làm nổ năng lượng thật lớn này.Dysseus ôm Korn thật chặt, trôi nổi người lên, từ trước cửa sổ vỡ tan tiến vào đêm tối không giới hạn. Y muốn phát tiết, y muốn tìm kiếm phương thức đủ để bình phục tình cảm đè nén lâu dài của y."Imir!" Dysseus hướng về phía bầu trời đêm, ma vật không có địa vị được sắp xếp ở bên người Leice rất nhanh xuất hiện, hắn từ đầu đến cuối đều ở gần đó, chính như theo như lời Dysseus, hắn bỏ qua tôn nghiêm lấy tư thái khuất nhục mà tìm Grahaina làm nơi nương tựa, cho dù Leice khôn khéo cũng tin lí do thoái thác của hắn. Cho nên hắn mắt thấy tất cả, xinh đẹp của Dysseus, thất thần của Dysseus, cùng với giận dữ của Dysseus hiện tại.Hắn biết đầu dã thú xinh đẹp bị thương này hiện tại nghĩ muốn là cái gì."Xin cho phép ta vì ngài dẫn đường." Mặc quần áo và trang sức người hầu thấp kém Imir dùng ma lực còn lại thuấn di bên hướng tây, tiếp tục xuyên qua lối đi thời không, đi tới một tòa cung điện tráng lệ.Lãnh địa Nakkol, lãnh địa của tây đại tướng quân Leice, trước mặt chính là hành cung Nakkol.Sức mạnh của Dysseus lại không có áp chế, màu đen từ bên người y lặng yên không một tiếng động chợt nổ tung, giống như lũ lụt tiêu diệt đập tan chạm đến tất cả, vô biên vô hạn mà chậm rãi lan tràn ra, cho đến toàn bộ lãnh địa trở thành một mảnh tĩnh mịch, thì giống như thiếu niên đã từng sức sống tràn trề tràn ngập hy vọng trong ngực y kia.===---0o0o0o0---===Tác giả có lời muốn nói: Khụ khụ, ta trước tiên trốn... Vừa trốn vừa muốn bình luận---0o0o0o0---
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com