Hay Xem Nhu Chua Tung Co Em Diec Man
Hắn nằm đó, suy nghĩ về những j nó ns. Vô thức lúc nào mà trên má hắn đã có 1 giọt nước mắt dài đang lăn. Hắn giật mình. Đây là lần đầu tiên hắn khóc kể từ lúc rời nỏ gia tộc.
Gia tộc hắn vốn là gia tộc mạnh nhất giới hắc đạo. Nhưng vì vốn ko ưa thói làm ăn của gia tộc mình. Mà m.n trong gia tộc lại muốn hắn làm tộc trưởng đời tiếp theo. Nhưng hắn lại phản đối vấn đề này, trốn đi. Sau khi bị tộc trưởng lúc đó bắt lại, tộc trưởng đã cho hắn xem những hình ảnh vô cùng ghê rợn của mẹ và em gái hắn. Đến lúc đó hắn ms biết, người mẹ mà hắn đang sống cùng hoàn toàn ko phải là mẹ ruột của hắn. Hắn là con nuôi!?! Sau khi tìm đc mẹ ruột, hă s lại 1 lần nữa phải tuyệt vọng khi nhìn thấy những hình ảnh bị tra tấn dã man của mẹ và em gái. Lúc đó hắn đã khóc rất nhiều. Rồi bị tra tấn cx rât nhiều. Hắn về sau ms phải trốn sang V.N. Rồi hắn gặp nó, hoàn toàn quên đi kí ức cũ. Cho đến khi người của gia tộc, hay ns cách khác là vị hôn thê đc gia tộc cử tới để gặp hắn- Âu Dương Na Na xuất hiện. Hắn lại 1 lần nữa phải gặp lại những người mà hắn ko hề muốn gặp. Sau đó như lúc vào truyện.
Đây là lần đầu tiên hắn khóc kể từ khi hắn trốn ra khỏi gia tộc. Và lại là khóc vì 1 người con gái. Khẽ nhắm mắt, nhớ lại dáng vẻ dịu dàng của nó lúc nãy, an tâm mà ngủ đi.
Quay trở lại vs nó____________😈😈😈😈😈_________
Bước ra khỏi bệnh viện, nó điên cuồng chạy ra ngoài đường. Nó rất muốn khóc. Nhưng nó đã hứa vs Thiên Hàn là ko đc khóc, vậy nên nó sẽ ko bao giờ khóc đâu. Tự ns rằng mình sẽ ko khóc, nó liền miễn cưỡng mỉm cười mà bước tiếp. Về ngay cty, nó bước luôn vào phòng nhảy. Vừa vào phòng nó đã thấy 1 màn.....: Vương Nguyên thì đang ngồi vừa đẩy Mĩ Kì ra vừa cố gắng lấy gói bim bim trên bàn. Thiên tỷ thì đang khó chịu nhìn Ngọc Kì xoay vòng vòng, nhảy chẳng ra nhảy mà xoay cx chẳng ra xoay. Ryan và Juna thì đang ngồi bôi tro trát chấu í lộn bôi son trát phấn lên mặt nhau. Nó bực mình!?! Tiến đến bên cái bàn, cầm chai nước khoáng bằng thủy tinh dập làm cái choang phát vào tường. M.n trong phòng giật mình, đến khi nhìn thấy người đó là nó thì hoàn toàn hóa đá. Nhỏ và cô lạp tức lao đến nó, ôm chầm lấy nó mà ns:" Kacxi à bọn tao nhớ mày quá đi!?! Sao mày khỏe nhanh vậy!?! Không nghỉ thêm 1 ngày sao!?!" Nó khẽ nhăn mày, khó chịu ns:" Nghỉ thêm 1 ngày để cho bọn mày phá hoại thêm à???" Đến lúc này 2 người kia ms hoàn hồn, cưới gượng vs nó rồi bắt đầu đi khởi động, chuẩn bị tập nhảy.
Ngọc và Mĩ Kì thấy thế, sấn sổ bước tới chỗ nó, đe dọa:
- Tôi còn tưởng cô chết ở xó nào, còn về đây làm j???
- Câu này tôi ms phải hỏi các cô đó_ nó ns.
- Đương nhiên chúng tôi tới đây là để tập nhảy rồi!?! Mà soa cô ngu vậy??? Vào phòng nhảy ko để tập nhảy thì chả nhẽ để ăn cơm à???_ Ngọc Kì.
- Tôi nhớ ko nhầm thì đây ko phải là cty của các cô thì phải._ nó.
- Thế thì bọn tôi tới là để thăm Tiểu Nguyên và thiên Thiên._ Ngọc kì.
-Nek!?! Có phải là hai người đó tới để thăm các anh ko v???_ nó quay sang hỏi 2 người kia.
-Ko phải._ anh và cậu đồng loạt lắc đầu.
- Các anh...._ Mĩ Kì.
- Bác tôi là giám đốc công ty này._ Mĩ kì ns típ.
- Thì sao??? Tôi bây giờ ấy, là cấp trên của chủ tịch cty này rồi._ ns.
- Ko thể nào_ Hạ,Ngọc kì.
- Giờ thì câm và cút._ nó ns. Rồi đá 2 người kia ra khỏi phòng, vào tập nhảy cùng 2 người kia. Nó tập nhảy bài ms của nó, động tác vô cùng điêu luyện làm 2 người kia lác mắt. Tiếp đó, nó ms lôi cây gita trong cặp ra rồi ngồi trên ghế, từng nốt nhạc vang lên cùng giọng hát trong trẻo của nó:
[ Nhắm mắt lại, đưa tay chạm vào con tim....
Từng nhịp, từng nhịp lên tiếng.... giấc mơ tôi đang tìm kiếm.
Chờ nắng lên, xoa dịu đi hết nỗi buồn.... nước mắt cứ lặng lẽ rơi.... tương lai biết đi về đâu.
Trên con đường, luôn luôn đầy bao chông gai.... hạnh phúc dường như tan vỡ.... đêm sâu đến đáng sợ...
Đẹp biết bao.... những lời hẹn ước hôm nào.. bên em vẫn luôn có anh.... mãi mãi ko rời xa....
Cho dù bão tố phong ba... cho dù thiên lão địa hoang... dù cho biển đa xcanj nhòa,.. dù cho mái tóc đã điểm sương....
Vẫn luôn cùng nhau mình nắm tay, trên con đường đầy ước mơ....
Trải qua những tháng năm mêt nhoài(ko) có nhau...
Tin vào hẹn ước mai sau.. tin răng ta sẽ thành công... cùng nhau vững bước 1 đời, cùng nhau mãi mãi nguyện sẻ chia.....
Bỗng ta tự dừng ở đây... ánh dương tỏa khắp nơi.... thế giới dang tay đón ngày mới lên... uuuuuuuuuu].
M.n đang mải say sưa ngây ngất thì cửa phòng nhảy bị mở rộng ra, cùn đó là 1 trang vỗ tay cùng tiếng nói của 1 chàng trai:" Thiên Băng... em vânc hát hay như xưa...!?!" Nhưng là bằng tiếng Thái Lan nên m.n ko thể hiểu đc. Nó cất đàn, đứng dậy ns:" Third Lapat Ngam Chaweng!?! Anh rảnh quá phải ko???"..Hết chap ạ... tại tui lười quá. Cho mấy má hình Third nek. Đz lắm lun à....😊😊😊😊
Gia tộc hắn vốn là gia tộc mạnh nhất giới hắc đạo. Nhưng vì vốn ko ưa thói làm ăn của gia tộc mình. Mà m.n trong gia tộc lại muốn hắn làm tộc trưởng đời tiếp theo. Nhưng hắn lại phản đối vấn đề này, trốn đi. Sau khi bị tộc trưởng lúc đó bắt lại, tộc trưởng đã cho hắn xem những hình ảnh vô cùng ghê rợn của mẹ và em gái hắn. Đến lúc đó hắn ms biết, người mẹ mà hắn đang sống cùng hoàn toàn ko phải là mẹ ruột của hắn. Hắn là con nuôi!?! Sau khi tìm đc mẹ ruột, hă s lại 1 lần nữa phải tuyệt vọng khi nhìn thấy những hình ảnh bị tra tấn dã man của mẹ và em gái. Lúc đó hắn đã khóc rất nhiều. Rồi bị tra tấn cx rât nhiều. Hắn về sau ms phải trốn sang V.N. Rồi hắn gặp nó, hoàn toàn quên đi kí ức cũ. Cho đến khi người của gia tộc, hay ns cách khác là vị hôn thê đc gia tộc cử tới để gặp hắn- Âu Dương Na Na xuất hiện. Hắn lại 1 lần nữa phải gặp lại những người mà hắn ko hề muốn gặp. Sau đó như lúc vào truyện.
Đây là lần đầu tiên hắn khóc kể từ khi hắn trốn ra khỏi gia tộc. Và lại là khóc vì 1 người con gái. Khẽ nhắm mắt, nhớ lại dáng vẻ dịu dàng của nó lúc nãy, an tâm mà ngủ đi.
Quay trở lại vs nó____________😈😈😈😈😈_________
Bước ra khỏi bệnh viện, nó điên cuồng chạy ra ngoài đường. Nó rất muốn khóc. Nhưng nó đã hứa vs Thiên Hàn là ko đc khóc, vậy nên nó sẽ ko bao giờ khóc đâu. Tự ns rằng mình sẽ ko khóc, nó liền miễn cưỡng mỉm cười mà bước tiếp. Về ngay cty, nó bước luôn vào phòng nhảy. Vừa vào phòng nó đã thấy 1 màn.....: Vương Nguyên thì đang ngồi vừa đẩy Mĩ Kì ra vừa cố gắng lấy gói bim bim trên bàn. Thiên tỷ thì đang khó chịu nhìn Ngọc Kì xoay vòng vòng, nhảy chẳng ra nhảy mà xoay cx chẳng ra xoay. Ryan và Juna thì đang ngồi bôi tro trát chấu í lộn bôi son trát phấn lên mặt nhau. Nó bực mình!?! Tiến đến bên cái bàn, cầm chai nước khoáng bằng thủy tinh dập làm cái choang phát vào tường. M.n trong phòng giật mình, đến khi nhìn thấy người đó là nó thì hoàn toàn hóa đá. Nhỏ và cô lạp tức lao đến nó, ôm chầm lấy nó mà ns:" Kacxi à bọn tao nhớ mày quá đi!?! Sao mày khỏe nhanh vậy!?! Không nghỉ thêm 1 ngày sao!?!" Nó khẽ nhăn mày, khó chịu ns:" Nghỉ thêm 1 ngày để cho bọn mày phá hoại thêm à???" Đến lúc này 2 người kia ms hoàn hồn, cưới gượng vs nó rồi bắt đầu đi khởi động, chuẩn bị tập nhảy.
Ngọc và Mĩ Kì thấy thế, sấn sổ bước tới chỗ nó, đe dọa:
- Tôi còn tưởng cô chết ở xó nào, còn về đây làm j???
- Câu này tôi ms phải hỏi các cô đó_ nó ns.
- Đương nhiên chúng tôi tới đây là để tập nhảy rồi!?! Mà soa cô ngu vậy??? Vào phòng nhảy ko để tập nhảy thì chả nhẽ để ăn cơm à???_ Ngọc Kì.
- Tôi nhớ ko nhầm thì đây ko phải là cty của các cô thì phải._ nó.
- Thế thì bọn tôi tới là để thăm Tiểu Nguyên và thiên Thiên._ Ngọc kì.
-Nek!?! Có phải là hai người đó tới để thăm các anh ko v???_ nó quay sang hỏi 2 người kia.
-Ko phải._ anh và cậu đồng loạt lắc đầu.
- Các anh...._ Mĩ Kì.
- Bác tôi là giám đốc công ty này._ Mĩ kì ns típ.
- Thì sao??? Tôi bây giờ ấy, là cấp trên của chủ tịch cty này rồi._ ns.
- Ko thể nào_ Hạ,Ngọc kì.
- Giờ thì câm và cút._ nó ns. Rồi đá 2 người kia ra khỏi phòng, vào tập nhảy cùng 2 người kia. Nó tập nhảy bài ms của nó, động tác vô cùng điêu luyện làm 2 người kia lác mắt. Tiếp đó, nó ms lôi cây gita trong cặp ra rồi ngồi trên ghế, từng nốt nhạc vang lên cùng giọng hát trong trẻo của nó:
[ Nhắm mắt lại, đưa tay chạm vào con tim....
Từng nhịp, từng nhịp lên tiếng.... giấc mơ tôi đang tìm kiếm.
Chờ nắng lên, xoa dịu đi hết nỗi buồn.... nước mắt cứ lặng lẽ rơi.... tương lai biết đi về đâu.
Trên con đường, luôn luôn đầy bao chông gai.... hạnh phúc dường như tan vỡ.... đêm sâu đến đáng sợ...
Đẹp biết bao.... những lời hẹn ước hôm nào.. bên em vẫn luôn có anh.... mãi mãi ko rời xa....
Cho dù bão tố phong ba... cho dù thiên lão địa hoang... dù cho biển đa xcanj nhòa,.. dù cho mái tóc đã điểm sương....
Vẫn luôn cùng nhau mình nắm tay, trên con đường đầy ước mơ....
Trải qua những tháng năm mêt nhoài(ko) có nhau...
Tin vào hẹn ước mai sau.. tin răng ta sẽ thành công... cùng nhau vững bước 1 đời, cùng nhau mãi mãi nguyện sẻ chia.....
Bỗng ta tự dừng ở đây... ánh dương tỏa khắp nơi.... thế giới dang tay đón ngày mới lên... uuuuuuuuuu].
M.n đang mải say sưa ngây ngất thì cửa phòng nhảy bị mở rộng ra, cùn đó là 1 trang vỗ tay cùng tiếng nói của 1 chàng trai:" Thiên Băng... em vânc hát hay như xưa...!?!" Nhưng là bằng tiếng Thái Lan nên m.n ko thể hiểu đc. Nó cất đàn, đứng dậy ns:" Third Lapat Ngam Chaweng!?! Anh rảnh quá phải ko???"..Hết chap ạ... tại tui lười quá. Cho mấy má hình Third nek. Đz lắm lun à....😊😊😊😊
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com