Hãy Nói Yêu Anh Trước Hoàng Hôn
Chương 8 : Lắng Nghe Tiếng Đàn
==«»»Cô bỏ đi qua bên hong nhà cô đứng đó , rồi ngồi ụp xuống không hiểu tại sao cô lại muốn khóc thế này, rồi hai giọng nước mắt lăn dài trên má , không hiểu sao trái tim lại đau đớn thế này . Kobori đi thật nhanh , rôì chạy . " ya ya ... AAAAAAA.. Kobori khóc lớn đấm vào cây chuối, tay của anh đỏ lên , trái tim dường như rất đau đớn , ánh mắt đau khổ với hai dòng nước mắt. Nếu đã là định mệnh đã chối buột chúng ta , anh cũng nguyện cùng em yêu trong đau khổ và nước mắt. Sau vụ đánh bom lực lượng hải quân Nhật đã tăng cường cảnh giác nghiêm ngặt hơn , Kobori làm việc nhiều hơn , thời gian nghĩ ngơi ít dần , máy móc mới được chuyển đến , anh cũng không có thời gian đến gặp Hideko , anh muốn được nhìn thấy cô dù chỉ một lát thôi rồi đi cũng được . Nhưng anh không dám đến. Hôm nay trăng sáng quá . Ánh dương ngồi dưới cây cầu dưới sông cô nhìn trăng nhớ về một ai đó . Rồi bà ngoại đi đến sờ vào đầu cô , dịu dàng nói _ bé Dương ... Ngoại biết là...con là người ương bướng , cứng đầu ... Hãy làm theo những gì trái tim con nghĩ. Dương ngã đầu vào lòng ngoại ôm chằm lấy. _mình là phụ nữ ... Chỉ lấy chồng rồi sinh con ... Vậy là làm tròn bổn phận rồi... Kobori là người tốt... Còn đừng nghĩ về một mặt của con người này ... Hãy nhìn về nhiều mặt hơn của nó ... _ Nhưng mà... Con ghét anh ta ... Ngoại dường như không còn cách nào để nói với cái tính trẻ con cứng đầu của cô , bà đứng lên nói vu vơ _ ui... Hôm nay trăng sáng quá , phong cảnh hữu tình , rất thích hợp để nghĩ về ai đó . Cô chột dạ , mắt nheo lại bối rối nói _ ngoại ... Đối với con thì ai đó chính là anh Tài ... Con chỉ nhớ mõi mình ảnh. _ ai đó là ai chỉ có con mới biết. Rồi ngoại vào nhà . Mâu thuẫn lắm đến cô cũng không biết ai đó là ai. Tiếng Đàn SHAMISEN từ Cảng tàu phát ra ( loại nhạc cụ truyền thống của Nhật bản) trái tim cô giật thoát lên . Cô hướng mắt về phía cảng tàu. Thời gian nghĩ ngơi ngắn ngủi , Kobori lấy đàn mà anh yêu thích , đàn một bản nhưng , nhưng mà trái tim nói là nó rất nhớ , nhớ rất nhiều , nó muốn được nhìn thấy cô ấy. Anh luôn do dự có nên đi hay không , anh luôn biết rằng dù anh có yêu cô bao nhiêu, nhiều đến thế nào thì cô cũng chẳng quan tâm . Tiếng Đàn ấy dường như muốn rào thét lên . Dương ngồi đó nhìn trời nhìn sao , tiếng đàn ấy cứ len lỏi vào tâm trí cô , rồi nó dừng lại , cảnh vật xung quanh cô đột nhiên im lặng , chỉ nghe mõi con tim này đang rung động. Tiếng bước chân nhẹ nhàng đến. _Hideko... : Tiếng nói của anh ôn nhu , dịu dàng mang theo một không khí lạ lùng. Cô quay lại , ánh mắt to , muốn nói gì đó , ánh mắt họ gặp nhau , họ muốn ôm cầm lấy nhau nhưng mà , cô vội quay người lại . _ sao em... Còn chưa ngủ ... Trời đã ... Anh nhìn cô từ phía sau , rồi lại gần hơn _ Anh nhớ em , rất nhớ em ... Nhưng mà còn rất nhiều công việc cần anh phải giải quyết...mỗi khi đàn SHAMISEN anh càng nhớ em hơn ... Lúc đó anh chỉ muốn ... Nói đến đó anh dừng lại, ánh mắt lặng lẽ . _ Nói thế em cũng chẳng quan tâm đâu ... Em biết ngày cử hành hôn lễ chưa ... Cô nghe đến đó rồi đứng lên. _Tôi nghe rồi . Cô đi vào nhà , anh đi theo thật nhanh chị trước mặt cô. _Hideko....
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com