TruyenHHH.com

Hầu môn khuê tú - Quyển 4

Chương 37 - Ân thưởng

Thuymochoa


Editor: Thủy Mộc

thuymochoa.wordpress.com

Sau khi lập Ngũ hoàng tử làm Thái tử, Hoàng thượng cũng phong Cửu hoàng tử là Trang Vương.

Thống lĩnh cấm vệ quân bị Tứ hoàng tử thu mua, trực tiếp chết trận, vì thế Hoàng thượng để cho thống lĩnh Kim Ngô Vệ đồng thời chưởng quản Cấm vệ quân, mà Kim Ngô Vệ là do Tô Phỉ chưởng quản.

Bởi vì được Hoàng hậu nương nương tín nhiệm, cho nên Cố Hoán cùng Tô Phỉ lần này trong cung cũng lập công lớn. Tô Phỉ vốn là Tề Quốc công thế tử, vì Tô Hoa Kiểm phạm lỗi, hắn đem tước vị của Tô gia cầu Hoàng thượng thu trở về. Hoàng thượng vì biết Tôn Lâm Lang năm đó chết thảm như vậy, nên cũng nhân dịp cung biến này liền phong Tô Phỉ là An Quận Vương.

Tô Phỉ được hậu thưởng thì tất nhiên Cố Hoán cũng không thể bỏ sót, Hoàng thượng liền phong hắn là Tế Ninh Hầu, cũng để cho Cố Hoán đến Lục bộ đứng đầu Lại bộ, trực tiếp làm Lại Bộ Thị Lang.

Người của Tứ hoàng tử còn sót lại, nên chém thì chém, nên lưu đày thì lưu đày, Hoàng thượng trực tiếp đem quyền giao cho Thái tử.

Hoàng thượng đây là muốn giúp Thái tử đối phó với thế lực của Cửu hoàng tử. Cố gia là nhà mẹ đẻ của Hoàng hậu, Cố gia từ trước đến này đều điệu thấp nhưng không phải không có thực lực. Dùng Cố gia để đối kháng với Ngụy gia, cân bằng cán cân trong triều.

Thái tử đã lập xong, Hoàng thượng liền kêu Thái tử đến tẩm điện, cũng không giấu hắn, bảo thái y đem tình huống sức khỏe của mình đều nói cho Thái tử, sau đó khuyên bảo hắn phải xử lý triều đình chính vụ cho tốt.

Biết được tình trạng sức khỏe của Hoàng thượng, Thái tử vô cùng lo lắng nhưng hiện giờ hắn cũng chỉ có thể nhận trách nhiệm nặng nề, chăm lo việc nước.

Thời điểm Thánh chỉ tới, Thanh Ninh kinh ngạc một phen, ngay sau cũng minh bạch, Hoàng thượng không chỉ là ban thưởng cho Tô Phỉ, càng nhiều hơn là muốn bồi thường cho hắn.

Thanh Ninh mời nội thị truyền chỉ uống trà, sau đó lại trọng thưởng một phen.

"Chúc mừng Quận vương phi, chúc mừng Quận vương phi". Nội thị cao hứng nhận thưởng rồi cáo lui.

Thanh Ninh phân phó quản gia cùng Tôn ma ma đem hạ nhân trong phủ đều kêu đến. Được phong Quận vương là chuyện tốt, tất nhiên không thiếu việc thưởng cho hạ nhân trong phủ, mỗi người đều được phát thêm 2 tháng tiền lương.

"Chúc mừng Quận vương phi, tạ ơn Quận vương phi" Hạ nhân cao hứng chúc mừng và nói lời cảm tạ.

Nhưng Thanh Ninh lại nghiêm túc thông báo cho mọi người, về sau càng phải cẩn thận, tinh thần cảnh giác phải càng cao. Tuy là được phong Quận vương nhưng hiện giờ là thời điểm phi thường nhạy cảm, các bên đều đang quan sát, nhất định không để cho người có ý đồ có được cơ hội.

Sau đó chỉ giữ lại Tôn ma ma cùng quản gia và các ma ma quản sự đem lễ trung thu lần nữa sắp xếp lại một phen.

Bận rộn đến trời sụp tối mới xong thì Tô Phỉ cũng từ trong cung trở lại.

Thanh Ninh cho người lui xuống, lại bảo đám người Trà Mai đi dọn cơm.

"Nàng mệt mỏi rồi đúng không?" Tô Phỉ thấy vẻ mặt Thanh Ninh mệt mỏi, nên đưa tay xoa cổ nàng.

"Vẫn khỏe" Thanh Ninh cười nói, đứng lên, kéo tay hắn cùng đi dung cơm.

Tô Cẩn đã một ngày không nhìn thấy Tô Phỉ, Thanh Ninh cũng bận rộn một ngày không thấy Tô Cẩn. Tô Cẩn ngước đôi mắt ngập nước nhìn về hướng Tô Phỉ cùng Thanh Ninh, ủy khuất nói không nên lời.

Tô Phỉ và Thanh Ninh thấy hắn như thế, tâm đều mềm nhũn, hai người cùng cười, lại ôm Tô Cẩn thân thiết một phen sau đó mới rửa tay ăn cơm.

Chờ Tô Cẩn ngủ, Thanh Ninh mới hỏi về việc Hoàng thượng ban thánh chỉ hôm nay.

Tối hôm qua lúc trở về cũng đã quá muộn, buổi sáng lại đi thật sớm, Tô Phỉ cũng chưa kịp nói với Thanh Ninh chuyện của Cửu hoàng tử và Lương tần.

"Lương tần hôm qua cầu Hoàng thượng lập Ngũ hoàng tử làm Thái tử? Hôm nay lại là Ngụy đại nhân dâng sổ con?" Thanh Ninh nhướng mày, "Nàng ta là muốn lui một bước, thu liễm mũi nhọn, bảo tồn thực lực, chờ tương lai có thời cơ thích hợp lại xuất kích?"

Tô Phỉ gật đầu, "Rõ ràng là như thế"

Thanh Ninh cảm khái một tiếng, "Khó trách nàng ta có thể ở trong hậu cung, vững vàng mà trải qua nhiều năm như thế"

Vừa trải qua chuyện Tứ hoàng tử bức vua thoái vị, hiện giờ Hoàng thượng long thể không tốt, Ngũ hoàng tử vừa mới được sắc phong Thái tử, triều đình tất nhiên cần ổn định, mà hai mẹ con này thật ra lúc này không thể động đến được.

"Triều đình lúc này không thể nổi lên gió lốc được, nhưng mà thật ra chúng ta có thể ra tay ở chỗ khác, để cho mẹ con bọn họ phải chịu chút trừng phạt" Thanh Ninh híp mắt cười nói.

"Từ chuyện của hồi môn của mẫu thân trong tay họ?" Tô Phỉ hầu như không cần phải nghĩ, tiếp lời nàng nói.

Thanh Ninh tâm tình thoải mái, ôm eo hắn, hôn một cái, "Thật là tâm ý tương thông".

Tô Phỉ đưa tay ôm lại eo Thanh Ninh, kéo nàng vào trong ngực.

Không đến một lát, hô hấp hai người đều dồn dập, Thanh Ninh nét mặt diễm lệ, hờn dỗi nói, "Đang nói chuyện chính sự".

Tô Phỉ xoay người đem Thanh Ninh đè ở dưới thân, đôi mắt đen như mực nhìn Thanh Ninh duyên dáng đáng yêu động lòng người, dung nhan hắn tuấn mỹ như thu hết ánh trăng ngoài cửa sổ, rực rỡ tỏa sáng, khẽ cười, cúi đầu, bên tai nàng nhẹ nhàng thổi thổi, ngậm lấy vành tai, thì thầm nói, "Không đúng, việc này mới đúng là chính sự"

...........

Tình cảm mãnh liệt qua đi, Tô Phỉ ôm Thanh Ninh đến tịnh phòng tắm một phen.

Về tới giường, Thanh Ninh sức cùng lực kiệt, quay đầu nhìn một bên Tô Cẩn đang ngủ ngon lành trên giường, sắc mặt ửng đỏ, "Hiện tại Cẩn Nhi buổi tối cũng không cần bú sữa nữa, ta xem vẫn nên để hắn ngủ ở Đông sương phòng mới tốt, có vú nuôi, nha đầu chăm sóc, chắc là không có việc gì"

Tô Phỉ tinh thần sảng khoái, giống như sư tử được thỏa mãn, vẫn còn sức lực mà vuốt ve vỗ về đường cong của Thanh Ninh, lên tiếng, "Ừ"

"Lần trước Quốc công phủ bị cháy, nghe nói là giọng Lão phu nhân cũng bị cháy hỏng, ngày mai ta đi đến lấy đồ hồi môn của mẫu thân, nhân cơ hội cũng sẽ đi vấn an bà" Thanh Ninh nghiêng người, tìm vị trí thoải mái trong lòng ngực Tô Phỉ, lười biếng nói.

Sau khi bọn họ vừa dọn ra khỏi phủ, không tới mấy ngày thì Hoàng thượng liền hôn mê, bọn họ không còn tâm trí để hỏi đến của hồi môn của Tôn Lâm Lang. Mà Tôn thị cùng Tô lão phu nhân cho là bọn hắn không biết nên cũng không phái người đến nói qua.

Hiện giờ cũng đã đến lúc hỏi chuyện Tô gia rồi.

"Sai bảo hạ nhân đưa chút đồ bổ dưỡng sang là được, nàng không cần vất vả cố ý đi qua". Trưởng bối tàn nhẫn độc ác như vậy, hắn bởi vì là vãn bối bị hiếu đạo đè nặng, không thể chính tay mình báo thù cho mẫu thân cũng đã là tận nhân nghĩa, hắn một chút cũng không muốn cùng người Tô gia có bất cứ quan hệ nào.

Hiện giờ thế nhân đang đứng về phía hắn, nhưng hắn đã thăng quan tiến tước, không chừng có người nhìn đỏ mắt, lại đồng tình với đám người Tô lão phu nhân, sẽ chụp lên đầu mình cùng Thanh Ninh cái mũ không hiếu thuận. Nàng muốn đến một chuyến là cũng vì nghĩ cho chính mình.

Nhưng những thanh danh vô nghĩa đó có thể có ích lợi gì? Chẳng lẽ phải quên mất mối thù giết mẹ, sau đó một nhà hòa thuận vui vẻ bên nhau mới là hiếu đạo?

Tô Phỉ hắn cũng không phải là người rộng lượng như vậy!

Thanh Ninh khẽ mỉm cười, tuy rằng nàng rất muốn đi nhìn xem Tô lão phu nhân hiện giờ như thế nào, chắc là bà ta đang hận ngày xưa nếu biết vậy đã chẳng làm. Nhưng nàng cũng hiểu rõ ý Tô Phỉ, vì thế cũng không kiên trì, gật đầu trả lời, "Được, vậy ta sẽ phái người đi một chuyến, Trung thu cũng sắp đến rồi, ta cũng đang vội nhiều việc"

........

Hôm sau Thanh Ninh phái Trà Mai mang theo hai nha đầu đến Tô gia. Hai nha đầu được chọn lần đó, tuy thân thủ không bằng Nhẫn Đông nhưng người bình thường cũng không phải đối thủ của họ.

Tô lão phu nhân hiện giờ gày đến chỉ còn lại da bọc xương, giọng nói cũng bị ách trong cổ không ra được lời, chỉ có thể rưng rưng nhìn về phía Trà Mai ê ê a a mà nức nở.

Trà Mai hành lễ, đem quà tặng dâng lên nói, "Lão phu nhân, quận vương phi gửi lời thăm hỏi ngài, lão nhân gia thân thể có khá hơn không? Quận vương phi nói lão phu nhân không nên gấp gáp, giọng nói chỉ là bị ách, chậm rãi điều dưỡng thì sẽ tốt lên"

Tôn lão phu nhân tức khắc giãy giụa ngồi dậy, kích động nhìn về phía Trà Mai, ô ô nức nở.

Bà ta hôm qua từ trong miệng đám người Đan ma ma đã biết đại tôn tử của mình được phong Quận vương, nhưng bà ta không nghĩ tới hôm nay bọn họ đã phái người đến thăm bà.

Bà làm sao có thể không kích động được chứ?

Đây mới chính là người một nhà, là đại tôn tử của bà ta! Hiện giờ thành Quận vương gia! Hoàng ân mênh mông cuồn cuộn, là thiên đại ân sủng nha!

Tô lão phu nhân sốt ruột, nhưng một chữ cũng không nói nên lời, gấp đến độ hướng về phía Đan ma ma dùng tay ra hiệu. Sau đó lại xuống đất, cung kính hướng về phía Hoàng cung mà dập đầu.

"Lão phu nhân nói Quận vương gia có thể nhớ thương làm bà thật cảm động. Bà muốn hỏi Cẩn nhi có khỏe không? Quận vương gia cùng Quận vương phi có khỏe không?" Đan ma ma nâng Tô lão phu nhân dậy, nói với Trà Mai.

Trà Mai mỉm cười nói, "Quận vương gia, Quận vương phi và thiếu gia đều rất tốt, đã làm lão phu nhân lo lắng"

Nói xong Trà Mai liền hướng lão phu nhân uốn gối, "Hôm nay nô tỳ phụng mệnh vương phi đến, muốn nhận bản sao danh sách của hồi môn của vong mẫu Quận vương. Quận vương phi nói, nếu lão phu nhân không tiện nói, thì để cho nô tỳ sao một bản chép tay mang về. Quận vương gia nói đây là của hồi môn của vong mẫu, mặc kệ nhiều hay ít cũng là tưởng niệm của Quận vương gia với vong mẫu". Nửa câu cũng không đề cập đến chuyện của hồi môn, chỉ nói đến một phần danh sách của hồi môn.

Tô lão phu nhân sắc mặt cứng đờ, yết hầu lên xuống, mất khí lực dựa vào ghế, hướng về phía Đan ma ma gật đầu.

Đan ma ma liền vào phòng ngủ Tô lão phu nhân, chỉ chốc lát đã ôm một hộp gấm ra tới.

Tô lão phu nhân nặng nề gật đầu.

"Đây là danh sách của hồi môn, bởi vì lần trước cháy lớn cho nên lão phu nhân muốn sửa sang thêm một thời gian rồi mới có thể giao cho Quận vương gia". Đan ma ma đem hộp gấm đưa cho Trà Mai.

Trà Mai đưa tay ra nhận, uốn gối nói thêm hai câu rồi mang theo hai tiểu nha đầu cáo lui.

Tô Dao tức giận quăng ngã chung trà, "Hiện giờ bọn họ phát đạt, thành Quận vương, Quận vương phi, lại bỏ mặc tổ mẫu, mẫu thân và tiểu muội. Đồ không tim không phổi, còn tới đây làm gì? Nếu thật sự có tâm, vì sao không đón chúng ta qua cùng sum họp? Vì sao lại không tự mình tới thăm tổ mẫu? Chỉ phái mấy cái nha đầu đến? Đây là bọn họ cố ý! Cố ý làm cho chúng ta xem, muốn chúng ta thấy được bọn họ bây giờ tốt bao nhiêu? Hừ! Ta xem bọn họ có thể phong quang đến khi nào?"

Tôn thị ngồi ở ghế trên không tiếp lời, sắc mặt âm u nhìn chằm chằm chung trà trong tay.

Tô Dao thấy Tôn thị không có nửa điểm phản ứng, tức muốn hộc máu mà đi kéo ống tay áo bà ta nói, "Mẫu thân, chẳng lẽ người một chút cũng đều không giận sao?"

Tôn thị quay đầu, cao giọng, "Giận? ta là hận! Là hận không thể ăn thịt hắn, lột da hắn!"

Nhi tử nàng như thế nào lại đột nhiên bị người của Đỗ gia tố cáo?

Sự tình năm đó còn không phải là do Tô Phỉ xuống tay? Không nghĩ là đã qua nhiều năm mà hắn còn có thể lấy ra một đao đâm chính mình, lại đem nhi tử của mình giết chết!

Làm sao lại có thể chỉ giận? Nàng là hận, hận không thể ăn thịt hắn, uống máu hắn, vì nhi tử mà báo thù!

Tô Dao thấy mắt Tôn thị tràn ngập hận ý thì thoáng rùng mình một cái.

Hà Như Liên thở dài cúi đầu ngồi một bên không nói, nàng ta vô cùng hối hận vì sao lúc trước lại không nghe lời đích muội nói. Nhưng giờ có hối hận cũng không có ích lợi gì.

........

Trà Mai quay về liền đem danh sách giao cho Thanh Ninh.

Thanh Ninh mở hộp gấm, lấy ra một quyển sổ, từ đồ cổ hiếm quý, vàng bạc ngọc ngà, tranh chữ, thi họa, đến lăng la tơ lụa, cửa hàng, thôn trang, ruộng tốt, còn có núi non, tràn đầy vài trang giấy. Từ danh sách có thể nhìn ra được năm đó Tôn Lâm Lang được gả đi với mười dặm hồng trang, có bao nhiêu là phong cảnh.

Thanh Ninh nhìn xong liền kêu Nhẫn Đông tới, "Ngươi đem danh sách nào sao lại một phần, sau đó an bài người đi điều tra, bỏ qua lăng la tơ lụa, còn lại đi tra xem hiện tại những món đồ này đang ở trong tay ai. Còn có ruộng tốt, thôn trang, cửa hàng, điều tra xem mấy năm nay chủ nhân là ai"

Đồ vật nhiều như vậy, còn cửa hàng, điền trang, ruộng tốt một năm thu vào cũng không ít, nhiều năm như vậy càng là phong phú tiền của.

Tô Hoa Kiểm dám đem của hồi môn của nguyên phối cho mẹ con Trang Vương, Lương Tần. Nàng nhất định bắt mẹ con bà ta phải nhả ra toàn bộ những gì đã ăn chặn, còn muốn bọn họ phải trả cái giá tương ứng với những gì họ đã làm với mẹ con Tô Phỉ.

.............

Tống Tử Dật cảm thấy rất khó hiểu, vì sao Cửu hoàng tử có thể dễ dàng thu tay, không đi tranh vị trí thái tử kia? Chỉ cần làm Trang Vương thì đã thỏa mãn?

"Được rồi, bổn vương trong lòng đều hiểu rõ, ngươi hiện giờ cũng đã báo được thù, chỉ cần an tâm ở lại đây, bổn vương sẽ cho người an bài chỗ ở, về sau còn cần ngươi xuất lực" Trang Vương cười vỗ vỗ vai Tống Tử Dật, "Muội muội ngươi, ta đã xóa bỏ quan kỹ tịch của nàng, đã phân phó người đưa nàng đến nơi ngươi đang ở".

Trước kia lúc Tứ hoàng tử còn sống, vẫn luôn không ra tay được, chỉ vì sợ vừa động đến thì Tứ hoàng tử cùng Đổng gia sẽ phát hiện. Hiện giờ Tứ hoàng tử đã chết, Đổng gia cũng không còn, cũng không còn ai chú ý đến Tống Tử Quỳnh nữa.

"Đa tạ vương gia" Tống Tử Dật ôm quyền, "Thuộc hạ xin cáo từ trước"

Tống Tử Dật nóng lòng về nhà.

Trang Vương gật đầu.

Tống Tử Dật vội vàng trở về nơi mình đang ở, thấy Tống Tử Quỳnh thì hai anh em ôm nhau khóc rống một trận.

Thống khổ qua đi, Tống Tử Quỳnh lau nước mắt trên mặt nhìn về phía Tống Tử Dật nói, "Đại ca, ca đưa muội đi am đi"

"Không được!" Tống Tử Dật quả quyết phủ quyết, đau lòng nhìn Tống Tử Quỳnh, "Muội ở nơi này cho tốt, không cần suy nghĩ nhiều, đại ca rất nhanh sẽ được thăng chức, đại ca chắc chắn sẽ tìm được cho muội một hôn nhân thật tốt"

"Đại ca..."

"Được rồi, muội đừng nói nữa, ca chỉ còn có một muội muội, làm sao có thể đưa muội vào am ni cô được" Tống Tử Dật lạnh giọng đánh gãy lời nàng nói, kêu một nha đầu tiến vào, nói với Tống Tử Quỳnh, "Đây là nha đầu ca mua cho muội, muội chỉ cần làm một tiểu thư cho thật tốt là được, mọi chuyện khác đã có ca ca lo"

Một mối hôn nhân tốt? Nàng đã là tàn hoa bại liễu, có ai sẽ cưới nàng? Tống Tử Quỳnh khó nhịn được chua xót trong lòng, nhưng thấy mặt Tống Tử Dật đã trầm xuống, đành phải nuốt vào lời định nói, gật đầu, "Được rồi, muội nghe đại ca"

Cửu hoàng tử chỉ được phong Trang Vương mà không nhập chủ Đông cung. Tôn Ngọc Kỳ là trắc phi của Vương gia, mặt mũi Tôn gia vẫn vô cùng cao hứng dù nhân tâm vô cùng thất vọng.

Tôn gia vô cùng tiếc nuối, lúc trước bọn họ tính toán là muốn đem Tôn Ngọc Kỳ đưa cho phủ Ngũ hoàng tử. Thật hối hận!

Ngũ hoàng tử hiện giờ là Thái tử, là hoàng đế tương lai!

Nếu Tôn Ngọc Kỳ lúc ấy vào được phủ Ngũ hoàng tử, về sau nàng ta chính là hậu cung nương nương! Một trắc phi của Vương gia làm sao có thể so được?

Tưởng thị cùng Tôn Chính Ngạn nghẹn một ngụm trọc khí trong lòng, lại còn không thể để lộ ra ngoài, thật là khó chịu. Chỉ có thể khi đêm xuống, hai vợ chồng người đấm ngực, người dậm chân hối hận một phen.

Người Tôn gia vừa cao hứng lại vừa tiếc nuối, hai ngày sau, Tôn lão phu nhân cũng buông tay rời đi nhân thế.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com