Hau Mon Khue Tu Quyen 4
Editor: Thủy Mộcthuymochoa.wordpress.comSau khi ăn đồ ăn trong nhà mang đến, Tô Hoa Kiểm giữa trưa liền không nuốt nổi cơm trong nhà lao. Hắn dựa vào vách tường híp mắt nghỉ, động cũng không muốn động, nhưng mồ hôi vẫn đổ đầy người, toàn thân như bị ngâm trong nước, phía sau lưng vách tường càng nóng như muốn thiêu đốt người, rất là không thoải mái.Tuy rằng trời nóng nhưng Tô Hoa Kiểm vẫn tranh thủ chợp mắt. Bằng không chờ đến khi trời tối, trong nhà lao muỗi kéo thành đàn, hắn sẽ bị cắn đến không ngủ được. Còn có đêm xuống lũ chuột sẽ không kiêng nể mà chạy loạn, càng có gan lớn mà cắn người.Hắn đã từng nói với ngục tốt nhưng người ta căn bản không để ý đến hắn. Hắn là Tô Hoa Kiểm, đã từng là Quốc công gia, nếu hắn thoát khỏi nhà giam này, hắn sẽ lại tiếp tục vinh hoa phú quý, phong cảnh vô hạn. Nhưng hiện tại hắn lại đang ở trong tù, người nơi này thì có ai mà nhận thức hắn.Cho nên, ngục tốt mới không quản chuyện của hắn.Hiện giờ hắn là tù phạm, trước mắt, hắn chính là phượng hoàng rơi xuống đất còn không bằng gà. Bởi vậy, hắn cũng chỉ có thể chịu đựng sự oi bức mà tranh thủ ngủ.Một lát sau, vang lên tiếng bước chân.Từng bước một, phá lệ vang lên rõ ràng còn có chút quen thuộc. Tô Hoa Kiểm mở mắt nhìn qua.Hắn nhìn thấy Tô Phỉ.Chớp mắt vài cái, vẫn thấy Tô Phỉ đang từng bước một hướng về phía hắn mà đi tới. Tô Hoa Kiểm trong lòng lập tức cảnh giác.Tô Phỉ nện từng bước ưu nhã thư thể bộ bộ sinh liên (bộ bộ sinh liên: từng bước đi ưu nhã, như những đóa sen hồng nở rộ), khóe miệng còn câu nét cười nhàn nhạt, mắt như giếng sâu không một tia gợn sóng, nhìn không ra hỉ nộ.Vì sao Tô Phỉ lại ở chỗ này? Vì sao lão phu nhân cùng Tô Khiêm chân trước vừa đi thì hắn liền tới? Là trùng hợp? Hay là hắn ẩn ở nơi tối, nghe bọn hắn nói chuyện? Tô Hoa Kiểm tưởng tượng, tức khắc ngực như bị thiêu đốt, nuốt nuốt nước miếng, căm tức nhìn Tô Phỉ, lớn tiếng dọa người, "Nghiệt tử, ngươi còn dám tới!"Tô Phỉ đi tới trước mặt hắn mới dừng lại bước chân, "Vì sao ta lại không dám tới?"Nói xong khóe miệng nhàn nhạt cười, tuy đây là tử lao vô cùng dơ bẩn nhưng Tô Phỉ lại đứng đó rực rỡ, kinh diễm.Tô Hoa Kiểm đứng lên, nhìn thẳng hắn nói, "Ngươi tới làm gì? Muốn nhìn xem ta thê thảm thế nào sao? Ngươi là đồ bất hiếu, ngỗ nghịch. Hiện giờ thấy được ta như thế này, ngươi vừa lòng? Đem chính phụ thân ruột thịt của mình đẩy vào hoàn cảnh này, ngươi thoải mái? Chảy trong người dòng máu của Tô gia lại đối với huyết mạch thân tình xuống tay như vậy. Ta chính là phụ thân ngươi, ngươi đối với ta như thế không sợ trời phạt, thiên lôi đánh xuống sao?"."Ông trời nếu có mắt, phạt cũng là phạt ngươi, sét đánh cũng là đánh ngươi!" Tô Phỉ ngữ khí nhàn nhạt mà nói, "Vì sao ta phải sợ? Hiện tại không phải ngươi vẫn còn đang rất tốt, ta lại không có giết ngươi!".Tô Phỉ sắc mặt thản nhiên, ánh mắt khinh thường mà nhìn chăm chú Tô Hoa Kiểm.Tô Hoa Kiểm bị Tô Phỉ làm cho tức giận đến ngực như bị lửa thiêu, lửa giận quay cuồng nhưng không bước gần thêm nữa. Tô gia hiện giờ đều điên cả rồi. Tô Phỉ muốn đem mình giết chết, vừa rồi mẫu thân cũng muốn bóp chết mình. Người Tô gia đều điên cả rồi!!Nếu như bị đứa con bất hiếu này duỗi tay bắt được, nghiệt tử này không đến mức giết chết mình để trên lưng gánh thanh danh giết cha, nhưng để hắn ăn chút đau khổ vẫn là có thể.Vì thế Tô Hoa Kiểm cũng chỉ đứng tại chỗ, kéo lửa giận nhìn thẳng hắn, cắn răng nói, "Ngươi không sợ bởi vì ngươi bất hiếu, Lâm Lang trên trời có linh thiêng sẽ không được an bình sao?""Không được nhắc đến tên của mẫu thân, ngươi không xứng!" Mắt Tô Phỉ phút chốc bắn ra tia lạnh băng làm cho khí nóng trong nhà lao như tan biến, bất chợt lạnh xuống.Thấy được ánh mắt lạnh băng của Tô Phỉ, Tô Hoa Kiểm ánh mắt cũng lạnh xuống, cười lạnh nhìn về phía Tô Phỉ nói, "Ta không xứng nhắc đến tên nàng thì ai xứng? Đồ bất hiếu, ngươi nói cho ta nghe, Tôn Lâm Lang chính là thê tử được ta cưới hỏi đàng hoàng, chết đi được an táng ở phần mộ tổ tiên Tô gia, hiện giờ cho dù có làm quỷ thì nàng ta cũng là quỷ của Tô gia".Tô Phỉ nhìn hắn lạnh lùng.Hắn chưa từng có giây phút nào hận người trước mắt này đến vậy. Người này là phụ thân ruột thịt của hắn, ban cho hắn sinh mệnh, nhưng tất cả cũng chỉ vì xả giận vì nữ nhân khác."Mẫu thân chính là do Tô gia cưới hỏi đàng hoàng, cho nên đời này, chỉ duy nhất mẫu thân có thể danh chính ngôn thuận mà đứng cạnh ngươi. Cho dù nàng không còn nữa, nữ nhân khác nếu muốn vào cửa Tô gia vẫn phải kính trà, dập đầu và làm lễ thiếp thất trước bài vị của nàng. Ngươi nếu thích người phụ nữ kia như thế sao không cưới nàng ta về nhà? Đừng nói là ngươi hiếu thuận, đừng nói ngươi không có cách nào, đừng nói là bất đắc dĩ! Có bản lĩnh sao không mang nàng ta rời đi? Chính mình không có bản lĩnh, kết quả lại đem mọi chuyện đổ lên đầu mẫu thân! Mẫu thân thật vô tội! Nàng là băng thanh ngọc khiết, là nữ tử thiên hạ vô song, ngươi không xứng với nàng! Ngươi không xứng nhắc đến tên nàng! Người phụ nữ ngươi yêu bị vắng vẻ, ngươi cảm thấy khó chịu? Cho nên liền tìm đến mẫu thân trút giận? Ngươi có bản lĩnh như thế sao không đi tìm Hoàng Thượng tính sổ? Chính mình không có bản lĩnh lại liên lụy đến mẫu thân vô tội, còn lấy mỹ danh vì trút giận cho người ngươi yêu?" Ánh mắt Tô Phỉ như nhiễm một tầng sương lạnh thật dày. "Ngươi có giỏi thì đem cướp người ngươi yêu về! Mẫu thân đã đắc tội gì với ngươi? Lại đem nàng vô tội mà kéo vào? Chính ngươi không bản lĩnh, chỉ có bản lĩnh tra tấn mẫu thân! Ngươi xứng đáng cả đời cầu mà không được, chỉ giỏi khi dễ một nữ tử nhu nhược, ngươi không xứng làm nam nhân! Không! Ngươi còn không xứng làm người!".Lời Tô Phỉ như một lưỡi dao sắc bén chọc thẳng trái tim Tô Hoa Kiểm. Tô Hoa Kiểm lập tức nổi trận lôi đình, "Ngươi! Ngươi dám nói chuyện với ta như thế? Ngươi! Đồ đại nghịch bất đạo!"Dừng một chút, sắc mặt trắng bệt chỉ vào Tô Phỉ, "Ngươi! Ngươi...ngươi nghe lén!"Tô Hoa Kiểm không nén được lửa giận, trong lòng vẫn cảnh giác, không khỏi hướng bốn phía quan sát, "Đồ bất hiếu! Ngươi đã nghe được gì? Ngươi dám duỗi tay đến tận nơi này? Thật là đồ nghiệt chủng! Ngươi sẽ không được chết tử tế!"."Nghiệt chủng? Ta thật ra cũng rất hy vọng mình là nghiệt chủng! Ta hận không thể đem máu thịt trên người đều thay đổi. Ta tình nguyện chính mình là dã loại còn hơn là con của ngươi! Nếu ngươi vì người phụ nữ kia mà làm cho mẫu thân mất sớm, còn đem của hồi môn của bà tiêu xài hết, ta sẽ đòi lại hết thảy. Ta sẽ làm cho người phụ nữ kia không được chết già, làm cho nàng ta trở thành cô hồn dã quỷ!", Tô Phỉ lạnh lùng nói.Phụ thân như thế còn không bằng không có! Còn không bằng mình là con của người khác! Tô Hoa Kiểm nói vì một nha đầu, Hoàng Thượng cũng cho tra xét, mặt ngoài xem như xác thật có chuyện như vậy, nhưng ai tin? Ai tin vì một nha đầu, đường đường Quốc công gia lại làm ra chuyện hoang đường như vậy? Cho dù có là tuổi trẻ nông nổi, cũng không làm ra sự tình ngu xuẩn như thế! Cũng vì không tra ra được mặt khác, biết Tô Khiêm cùng lão phu nhân muốn tới thăm hắn, Hoàng thượng đương nhiên sẽ phái người quang minh chính đại đến nghe, hy vọng có thể tra ra được dấu vết. Hoàng thượng hiểu hắn cũng muốn biết chân tướng sự tình năm đó nên cho phép hắn đến nghe.Nhưng thật là không nghĩ tới, vừa nghe lại nghe được một sự thật làm người khác run sợ! Mẫu thân của hắn thật sự là quá đáng thương!Tô Phỉ chưa bao giờ cảm thấy hận như hôm nay, hận không thể đem Tô Hoa Kiểm thiên đao vạn quả cho dù hắn có là phụ thân ruột thịt của mình."Ngươi dám! Nếu ngươi dám chạm vào nàng dù chỉ là một sợi lông tơ, ta thành quỷ cũng không bỏ qua cho ngươi!", Tô Hoa Kiểm hung tợn nhìn chằm chằm Tô Phỉ nói."Ngươi nghĩ ta có dám hay không?" Tô Phỉ khẽ cong khóe miệng, nhẹ nhàng bâng quơ hỏi lại một câu."Ngươi dám! Nếu ngươi dám ta sẽ giết ngươi, đồ nghiệt tử!", gân xanh trên trán Tô Hoa Kiểm nổi lên, ánh mắt như hung thần mà nhìn Tô Phỉ.Trong mắt Tô Phỉ hàm chứa vẻ châm chọc, hơi hơi mỉm cười."Ngươi dám! Ngươi dám!" Tô Hoa Kiểm tức giận muốn đi qua đánh Tô Phỉ, nhưng vừa đi hai bước, bỗng dừng lại, như suy tư mà nhìn Tô Phỉ.Trong lòng đem lời Tô lão phu nhân nói hồi tưởng lại thật cẩn thận, trong lòng ổn định lại cười lạnh một tiếng, "Đồ bất hiếu! Muốn chọc giận ta? Muốn ép ta nói? Tiểu tử ngươi còn non lắm"Bao nhiêu năm qua hắn đều rất cẩn thận, căn bản không lộ ra nửa điểm sơ hở.Vừa rồi cũng chưa lộ ra là ai.Hậu cung nhiều nữ nhân như vậy, muốn tra ra cũng không phải dễ dàng.Tiểu tử này muốn khui ra từ miệng mình. Thiếu chút nữa đã trúng kế!Suy nghĩ như thế, mặt mày Tô Hoa Kiểm giãn ra, "Muốn đấu với lão tử? Ngươi còn non! Ngươi chỉ ỷ vào sự sủng ái của Hoàng Thượng! Hoàng Thượng có thể bảo hộ ngươi bao lâu? Một đời vua một đời thần, ta xem ngươi có thể nhảy nhót đến khi nào! Ngươi cho rằng ngươi đối xử với Tô gia như thế thì Tô gia sẽ bại? Tô gia ta sẽ để lại trong tay của Tô Khiêm, ngươi chỉ có thể trơ mắt mà nhìn Tô gia ta thịnh vượng. Ngươi hiện tại bất quá chỉ là châu chấu sau thu, nhất thời đắc thủ thôi! Nếu ta ra ngoài, chuyện thứ nhất chính là thu thập đồ bất hiếu ngươi!"."Muốn thu thập ta trước hết ngươi hãy ra được nơi tử lao không thấy ánh mặt trời này rồi hãy nói! Còn Tô gia? Ngươi cho rằng ta để ý? Tô Khiêm nếu ta muốn thu thập hắn không phải dễ như trở bàn tay?" Tô Phỉ cười."Đó là thân đệ đệ của ngươi, hắn cũng không làm gì! Từ nhỏ hắn đã tôn kính người huynh trưởng như ngươi, nếu ngươi còn chút lương tâm thì đừng chạm vào hắn!" Tô Hoa Kiểm như gà chọi đang chiến đấu thở phì phì nhìn Tô Phỉ giận dữ nói.Tô Phỉ cười khẽ, "Phải không? Hắn từ nhỏ đã tôn kính người huynh trưởng là ta? Ta sao ta lại không biết người đệ đệ này lại thích đại ca ta như thế? Bọn họ không phải là ước gì ta chết sớm một chút, đem Tô gia đoạt từ tay ta sao? Phụ thân không nhớ sự tình Nguyệt di nương năm đó sao? Ta lúc ấy còn buồn bực, kế mẫu tốt của ta vì sao lại lớn mật như vậy, tính kế ta thì thôi đi còn cư nhiên dám tính kế tới trên đầu ngài! Hóa ra là ngươi ngầm đồng ý, ngồi chờ xem kịch vui! Ta đã dám đem ngươi đẩy đến nơi này thì đối với những người khác ta sẽ thủ hạ lưu tình sao? Ngươi chẳng lẽ không tin ta làm được?"Ngươi dám! Nếu ngươi dám động đến họ ta sẽ lột da ngươi, sẽ cho người xử lý ngươi! Ngươi là đồ điên! Ngươi giết cha, tàn hại người thân, ngươi sẽ không được chết tử tế!", Tô Hoa Kiểm giận dữ nói. Đối với thân sinh phụ hân hắn còn như thế thì hắn còn cái gì mà không dám! Đối với Tô Khiêm, bất quá chỉ là đệ đệ cùng cha khác mẹ, hơn nữa Tôn thị trước nay đều đối với hắn bụng dạ khó lường."Lột da ta? Ta chờ! Ta sẽ chờ ngươi đến xử lý ta! Bất quá hôm nay..." Tô Phỉ cười lạnh một tiếng, tay phải vung lên, roi vẫn luôn được hắn nắm trong tay giờ như linh xà mà hướng phía Tô Hoa Kiểm hạ xuống.Tô Hoa Kiểm không kịp phòng bị, roi liền trực tiếp hạ trên mặt hắn, lập tức da tróc thịt bong, Tô Hoa Kiểm ôm đầu nhảy dựng lên, "Ngươi là đồ nghiệt tử, ngươi dám đánh ta? Ta là thân sinh phụ thân của ngươi mà ngươi cũng dám động thủ? Thật là đồ đại nghịch bất đạo! Ngươi sẽ bị trời phạt, sẽ bị thiên lôi đánh xuống, không được chết tử tế!""Ta đánh ngươi? Ai thấy? Sẽ bị trời phạt? Ông trời không quản đến tử lao tối tăm này đâu! Roi này ta thay mẫu thân báo thù, thay nàng đòi một cái công đạo!" Tô Phỉ nhàn nhạt nói, phất tay lại lưu loát quăng một roi.Vì thê nhi, hắn nghe theo an bài của Hoàng thượng, không để trên lưng mình dính nước bẩn, vì một người như vậy mà mang trên lưng tội danh bất hiếu thật là không đáng. Cho nên hắn đem những việc liên quan đến xử lý Tô Hoa Kiểm giao cho Hoàng thượng làm chủ.Nhưng hôm nay hắn thật sự rất giận, nếu hôm nay hắn không vì mẫu thân báo thù một cái thật sự là khó tiêu được oán khí trong lòng này. Thân là phu quân, Tô Hoa Kiểm chưa từng có chút trách nhiệm làm trượng phu. Thân là phụ thân lại từ trước đến nay không xem con mình là nhi tử. Chỉ nhìn mẫu thân và mình như là công cụ trả thù, hả giận cho Lương tần. Nếu thế thì mình cũng không cần tôn kính người phụ thân như hắn!Hôm nay nếu thật hắn làm cho Tô Hoa Kiểm chết tại tử lao này, hắn tin là sự tình cũng sẽ không truyền ra ngoài!Mặc kệ Tô Hoa Kiểm có trốn như thế nào thì roi trong tay Tô Phỉ vẫn vững vàng mà quất xuống người hắn.Roi đã được ngâm qua ớt cùng với muối, một roi rơi xuống là nóng rát đau đến xuyên tim. Một roi lại một roi, da tróc thịt bong. Tô Hoa Kiểm chạy vắt giò lên cổ, một bên lớn tiếng rống giận, "Nghiệt ử! Hôm nay ngươi liền giết ta đi, ta sẽ đi gặp Tôn Lâm Lang nói cho nàng ta biết ngươi là đồ đại nghịch bất đạo, làm cho nàng không được an bình!"Ước chừng hơn mười roi, Tô Phỉ mới thu tay, nhìn hắn nói "Chết ư? Không khỏi quá tiện nghi cho ngươi!"Nói xong cũng không liếc mắt xem Tô Hoa Kiểm một cái, xoay người liền đi ra ngoài.Không giết mình? Hắn là muốn tra tấn mình! Tô Hoa Kiểm đau đến hàm răng đều run lên, run rẩy chỉ tay vào bóng dáng Tô Phỉ nổi giận nói, "Đồ bất hiếu, ngươi sẽ bị báo ứng! Ngươi sẽ không được chết tử tế..."Tô Phỉ không để ý đến tiếng rống giận của Tô Hoa Kiểm, bước chân không ngừng lại dù chỉ một chút.Trưởng ngục cùng đám ngục tốt cung kính chờ bên ngoài, Tô Phỉ đem roi trong tay trả lại cho bọn họ nói, "Hầu hạ hắn cho tốt, đừng để xảy ra chuyện gì, đừng để người dưới mí mắt ngươi tự sát!"Trưởng ngục cùng đám người gật đầu, "Vâng!"Tô Phỉ đi ra ngoài, dù mặt trời đã ngã về tây vẫn nóng đến hoa mắt. Lên xe ngựa, Tô Phỉ nhàn nhạt phân phó, "Về Hầu phủ đi!"......Tô lão phu nhân cùng Tô Khiêm tới Định Tây Hầu phủ, người gác cổng cũng không làm khó dễ bọn họ, mời bọn họ đến phòng khách.Đã uống hết một ly trà vẫn không thấy chủ nhân lại, nha đầu cùng đều cung kính cúi đầu đứng ngoài cửa.Tô Khiêm trong lòng có khí, bang một tiếng đem chén trà để lại trên bàn, vừa muốn mở miệng nói thì Tô lão phu nhân mở hé mắt quét lại đây, "Khiêm Nhi, tạm thời đừng nóng nảy!""Tổ mẫu! Bọn họ khinh người quá đáng, không muốn thấy thì liền không mời vào! Tội gì phải vũ nhục ngài như thế!" Tô Khiêm nói."Ngồi yên, không được nói bậy!" Tô lão phu nhân nhíu mày, trên mặt mang theo thần sắc uy nghiêm.Bọn họ là tới xin lỗi, là tới để tiêu tán oán khí trong lòng Tô Phỉ, đón phu thê Tô Phỉ về lại Tô gia. Bị vắng vẻ một chốc một lát cũng không tính là cái gì.Tô Khiêm đành phải ngồi nghiêm chỉnh.Lại ngồi qua một lúc lâu sau, Lý Vân Nương mới tươi cười mang theo nha đầu đi đến, "Lão phu nhân tới, không đón tiếp từ xa được, mong được thứ lỗi!""Mạo muội tới cửa, quấy rầy phu nhân." Tô lão phu nhân đứng lên."Phu nhân." Tô Khiêm đứng dậy hành lễ."Lão phu nhân mời ngồi, nhị thiếu gia có lễ mau đứng lên!" Lý Vân Nương tươi cười ngồi xuống chủ vị, sau đó lại nhíu mày, "Các ngươi hầu hạ khách nhân như thế này à! Trà đã hết như thế nào cũng không biết thêm? Tới cửa chính là khách, huống chi vẫn là thông gia, như thế nào lại chậm trễ khách nhân? Việc này truyền ra ngoài người khác còn không phải sẽ chê cười Hầu phủ chúng ta? Nói Hầu phủ chúng ta không có quy củ!".Thu Bội mang theo một nha đầu một lần nữa lại dâng trà cùng điểm tâm lên."Lão phu nhân, trên đầu ngài là làm sao vậy? Thân còn đang mang thương tích, có chuyện gì cho hạ nhân đến một chuyến là được! Trời lại nóng như vậy, lão nhân gia người lại tự mình đến đây, làm vãn bối chúng ta xem sao được!" Lý Vân Nương nhìn vải bông trên đầu Tô lão phu nhân nói."Không đáng ngại, chỉ là chút thương tích ngoài da!" Tô lão phu nhân uống ngụm trà, hướng đến Lý Vân Nương nói, "Sao không thấy Ninh Nhi đâu?""Cẩn Nhi đúng là nghịch ngợm, nhất thời không rời đi được, mong lão phu nhân không trách nó. Đứa nhỏ này tính tình cứng rắn, dù đã có vú nuôi nhưng vẫn cứ muốn chính mình nuôi nấng. Nói là hài tử của mình, chính mình nuôi dưỡng, tri kỷ, về sau trưởng thành thì tình cảm mới tốt. Cho nên, hiện giờ hài tử cứ dính lấy nó không buông!" Lý Vân Nương uyển chuyển giải thích một hồi.Tô lão phu nhân nhớ đến tằng tôn tử phấn nộn, trong lòng nhớ nhung, nước mắt cũng dâng lên, nhất thời có chút nói không ra lời.Tô Khiêm thấy Tô lão phu nhân như thế cũng cung kính nói với Lý Vân Nương "Phu nhân, hôm nay chúng ta tới là đón đại ca cùng đại tẩu về nhà!"Lý Vân Nương khẽ cười, sau đó lại thu lại sắc mặt nói, "Đúng là nên trở về, đều là người một nhà sao lại có thể đem thù. Sự việc ở phủ Quốc công chúng ta cũng đã nghe nói, sao có thể như thế được? Ta cùng Hầu gia đều không tin, còn khuyên Phỉ Nhi cùng Ninh Nhi sao lại để sự việc như vậy phát sinh? Tề Quốc Công phủ là nhân gia dạng gì? Đó là nơi hiểu rõ hiếu lễ trung tín, là nhà biết lễ nghĩa liêm sỉ, làm sao lại đối xử tương tàn với người thân được? Đó không phải là việc làm cầm thú sao? Lão phu nhân cùng Quốc công gia như thế nào lại có thể làm ra sự tình như vậy được? Là có người vu hãm! Ta cùng Hầu gia đã khuyên giải an ủi hai người bọn họ. Chúng ta đều tin tưởng Hoàng Thượng, còn có lão phu nhân ngài cùng Quốc công gia nhất định sẽ trả lại sự trong sạch cho phủ Quốc công!"Tô lão phu nhân lập tức cảm thấy như bị người hung hăng đánh một bạt tai, trên mặt từ hồng chuyển sang xanh, sau đó liền thành trắng bệt, các loại màu sắc luân phiên mà thay đổi.Ngược lại trên mặt Lý Vân Nương vẫn là một vẻ hiên ngang lẫm liêt vì Tô gia mà bất mãn.Tô lão phu nhân cảm thấy xấu hổ vô cùng chỉ ậm ừ một tiếng, sau đó lại giả vờ cúi đầu uống trà, chỉ hận không đào được cái khe mà chui xuống.Tô Khiêm mặt sưng đến đỏ bừng, nắm chặt tay, "Đa tạ phu nhân đã quan tâm!"."Đó là tự nhiên, chúng ta là quan hệ thông gia, tự nhiên là muốn giúp đỡ!" Lý Vân Nương gật đầu nhìn về phía Tô lão phu nhân, "Lão phu nhân, người nói có phải hay không?"Tô lão phu nhân hơi gật đầu, "Đúng vậy! Quan hệ thông gia là như thế, cần hỗ trợ, giúp đỡ lẫn nhau!""Phu nhân, cô gia đã trở lại", một nha đầu vào cửa bẩm báo."Hôm nay sao lại về sớm như vậy?" Lý Vân Nương kinh ngạc một tiếng, đem ly trà trong tay thả xuống.Vừa mới nói xong, Tô Phỉ liền vào phòng.Thấy Tô lão phu nhân cùng Tô Khiêm ở đây cũng không ngoài ý muốn. Hiển nhiên là lúc trở về nhận được tin tức, cho nên trực tiếp tới phòng khách.Vào phòng, Tô Phỉ liền hướng Tô lão phu nhân cùng Lý Vân Nương làm lễ"Đại ca", Tô Khiêm cũng hành lễ với Tô Phỉ."Ừ! Tổ mẫu cùng đệ đệ đến có việc gì?" Tô Phỉ ngồi xuống, biết rõ còn cố hỏi."Phỉ Nhi! Trước mặt Tiêu phu nhân, ta liền cùng ngươi nói lời xin lỗi. Chuyện của mẫu thân ngươi là ta sai, là ta xin lỗi ngươi. Đã làm ngươi tuổi còn nhỏ đã mất mẫu thân, là ta, là tổ mẫu đã làm ngươi chịu khổ!" Chỉ cần có thể vãn hồi được tôn tử, Tô lão phu nhân cảm thấy như thế nào cũng được, rướm nước mắt nhìn về phía Tô Phỉ nói. "Mẫu thân ngươi đã không còn nữa, sự tình đã không có cách nào vãn hồi. Nhưng hôm nay phụ thân ngươi lại đang ở đại lao, đệ muội ngươi đều còn nhỏ, chuyện qua đi tổ mẫu cũng không truy cứu. Ai thị ai phi, ta cũng không truy cứu, hy vọng ngươi có thể tiêu đi oán khí trong lòng, cùng ta trở về đi! Ngươi là trưởng tử đích tôn của Tô gia, Tô gia còn cần ngươi chống đỡ môn hộ. Tô gia là của ngươi, tước vị không có, có thể lấy trở về, tài sản không có cũng có thể lấy trở về được!"Tôn tử này rất ưu tú, chỉ cần còn có hắn thì Tô gia sẽ không ngã được.Nhi tử mình vô sỉ như vậy, của hồi môn của Tôn Lâm Lang cũng không buông tha. Tô lão phu nhân trong lòng đau kịch liệt, nhưng lời này bà lại không thể nói cùng Tô Phỉ.Tô Phỉ hơi ngẩng đầu nhìn hướng Tô lão phu nhân, không nhanh không chậm mà nói, "Quá khứ, tổ mẫu có thể không truy cứu. Nhưng mẫu thân ruột thịt chết ta lại không thể không màng, không thể xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra! Tô gia? Ta không hiếm lạ, các người muốn cho ai thì cho! Người là tổ mẫu của ta, cho nên ta sẽ không tính toán với người, nhưng từ đây về sau người đừng tới quấy rầy ta cùng nhạc phụ, nhạc mẫu"."Ngươi là không chịu tha thứ phải không? Mọi việc đều là do ta tạo nghiệt, nhưng ngươi là trưởng tử đích tôn của Tô gia, nên phải gánh vác trách nhiệm! Cơ nghiệp đời đời truyền xuống của liệt tổ liệt tông ngươi không thể không màng!" Tô lão phu nhân nước mắt giàn giụa như mưa mà nhìn về phía Tô Phỉ nói, "Tổ mẫu nhận lỗi với ngươi vẫn không được sao? Tổ mẫu đền mạng cho mẫu thân ngươi có được không?""Ta đã nói, ta không hiếm lạ, mời trở về đi!" Tô Phỉ lạnh lùng nói."Đại ca! Ngươi vẫn là quyết tâm? Vẫn cứng rắn như đá? Trời nóng như vậy, tổ mẫu lại ngay giữa trưa đến đây thỉnh ngươi trở về mà ngươi lại một chút cũng không cảm động?" Tô Khiêm đứng lên, tức giận bất bình mà nhìn về phía Tô Phỉ nói, "Tổ mẫu tuổi tác đã lớn như vậy, còn mang theo thương tích, ngươi một chút cũng không để bụng sao? Chẳng lẽ ngươi muốn tổ mẫu quỳ xuống cầu xin ngươi mới được? Ngươi nhận nổi một quỳ này sao?""Khiêm Nhi, câm miệng! Không được nói chuyện với đại ca ngươi như vậy!" Tô lão phu nhân quát lên, "Còn không mau xin lỗi đại ca ngươi!"Tô lão phu nhân sắc mặt xanh mét, nghiêm khắc nhìn về phía Tô Khiêm."Vâng, tổ mẫu, là ta sai rồi!" Tô Khiêm không cam tâm, nhưng hắn cũng không dám tranh luận cùng Tô lão phu nhân, đành phải hướng Tô Phỉ chắp tay thi lễ, "Đại ca, thực xin lỗi, là ta sai rồi! Đại ca ngươi đại nhân đại lượng không cần so đo với ta!"Tô Khiêm hướng Tô Phỉ quỳ xuống, khóc lóc nói, "Đại ca, ta quỳ xuống xin ngươi, tổ mẫu đã lớn tuổi như vậy, ngươi không cần bực bội. Ta quỳ xuống xin lỗi ngươi, ta quỳ xuống cầu xin ngươi, xin ngươi theo chúng ta trở về đi!""Phỉ nhi, tổ mẫu biết trong lòng ngươi có oán khí, ngươi bỏ qua đi, tổ mẫu cầu xin ngươi!" Tô lão phu nhân nước mắt chứa chan, khẩn cầu nhìn về phía Tô Phỉ nói.Lý Vân Nương từ trước đến nay là người tâm địa thiện lương, tính cách mềm mỏng, nhưng đối với hài tử của mình trước đến nay đều là bênh vực. Nàng vốn dĩ rất thích người con rể Tô Phỉ này, Tô gia đối với Tô Phỉ như vậy, nàng rất đau lòng. Hai ngày nay đối xử với Tô Phỉ so với hai ấu tử của mình còn muốn tốt hơn. Nhìn thấy Tô lão phu nhân cùng Tô Khiêm như vậy, Lý Vân Nương chỉ cúi đầu chậm rãi uống trà, làm như mình không thấy bất cứ điều gì."Đại ca, ta cầu xin ngươi, ta dập đầu nhận sai còn không được sao?" Tô Khiêm hướng Tô Phỉ mà thùng thùng dập đầu.Sắc mặt Tô Phỉ không thay đổi, nhàn nhạt nhìn hắn một cái, "Mang tổ mẫu trở về đi, về sau không cần phải tới nữa""Đại ca, ý của ngươi là ngươi không theo chúng ta trở về? Chẳng lẽ về sau ngươi cũng không quay về sao? Kia chính là nhà của ngươi, chẳng lẽ ngươi muốn cả đời không qua lại với nhau?" Tô Khiêm nghẹn ngào nói, "Đại ca, chúng ta là huyết mạch tình thân, có cái gì trở về rồi nói không được sao?""Cả đời không qua lại với nhau? Ừ! Cái này nhưng thật ra lại khá tốt. Trở về đi, không cần đem mặt mũi đến Tiêu gia nữa" Tô Phỉ lãnh đạm nói."Tổ mẫu, chúng ta đi, đại ca khó tiêu được khẩu khí này, chúng ta chờ hắn tiêu rồi lại nói!" Tô Khiêm phất tay áo đứng lên, đỡ Tô lão phu nhân nói.Tô lão phu nhân khóc đến đầu đau như muốn nứt ra, nhìn về phía Tô Phỉ nói, "Ngươi đã hận như thế, vậy chờ ngươi hết giận rồi lại nói. Phỉ nhi! Ngươi phải nhớ kỹ, ngươi là hài tử của Tô gia". Nói xong, thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, để cho Tô Khiêm cùng Đan ma ma đỡ đi ra ngoài.Lý Vân Nương phân phó Thu Bội tiễn khách.Tô Phỉ đứng dậy, nói, "Mẫu thân.......""Được rồi!" Lý Vân Nương ôn nhu cười, thấy thần sắc hắn vẫn mang theo lạnh lẽo cũng không nhiều lời, chỉ nói, "Ninh nhi đang trông chừng ba tiểu hài tử, khẳng định là bị ồn ào đến đau đầu rồi!"Nói xong liền đỡ tay nha đầu hướng về phía hậu viện mà điTô Phỉ liền đi theo phía sau.Mặt trời chậm rãi ngã về phía tây, trong viện hơi nóng đã giảm đi rất nhiều, gió nhẹ cũng từ từ mang theo mát mẻ đến, Thanh Ninh mang theo ba tiểu hài tử đang chơi đùa dưới hành lang, nha đầu vú nuôi hầu hạ một bên.Tiêu Nghi Chính đang cùng Lý Nghi Hạo đang khanh khách cười chạy chầm chậm dưới hành lang. Vú nuôi ôm lấy Tô Cẩn ngồi bên cạnh Thanh Ninh.Thanh Ninh ôn nhu cười đối với Lý Nghi Hạo cùng Tiêu Nghi Chính nói, "Đại đệ, nhị đệ, các ngươi cẩn thận một chút, coi chừng ngã"Tô Cẩn ảnh mắt sáng lấp lánh nhìn hai cữu cữu, hưng phấn đến trừng mắt, tay chân bụ bẫm như củ sen y y nha nha mà vỗ tay.Nhìn một màn ấm áp, nghe thanh âm của thê tử ôn nhu, còn có thanh âm mềm mại của đám tiểu hài tử, Tô Phỉ cảm thấy một dòng nước ấm chậm rãi chảy ra, xua tan đi lạnh lẽo trong lòng hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com