TruyenHHH.com

Hầu môn khuê tú - Quyển 4

Chương 24: Chọc trúng

Thuymochoa


Đều bảo hoàn trả lại một mạng thế mà hai người cư nhiên vẫn hùng hổ dọa người, nửa bước không lui!

Tô lão phu nhân dù đầu đụng đau đến phát hoảng, máu tươi giàn giụa nhưng vẫn không mất đi ý thức, nhìn về phía Thanh Ninh cùng Tô Phỉ đang vô cùng dị thường bình tĩnh, thở phì phò nói "Ta đã nuôi phí công một bạch nhãn lang...Hai người các ngươi muốn thế nào?...Rốt cuộc là muốn như thế nào? Ta đem mạng già trả cho tiện nhân kia còn chưa đủ sao?"

Tôn Lâm Lang kia chính là đáng chết.

Các nàng làm như vậy cũng đều là vì suy nghĩ cho Tô gia cùng Tôn gia hai nhà.

Nếu không phải các nàng đem sự tình giấu diếm như vậy, Tô Phỉ hắn sẽ có được phong cảnh như ngày hôm nay sao?

"Nuôi dưỡng ngươi nhiều năm như vậy, hôm nay cánh cứng cáp rồi! Nhiều năm như vậy ta thật không ngờ là nuôi dưỡng một thứ vong ân phụ nghĩa! Ngươi cũng không nghĩ nếu không có Tô gia ta, ngươi có thể được như hôm nay?" Tô lão phu nhân ánh mắt như thể chứa độc, đầy oán hận mà nhìn về phía Tô Phỉ nói một câu.

Sớm biết có ngày hôm nay, lúc ấy nên một phen bóp chết hắn! Cùng lắm thì đem hết mọi người tại chỗ xử lý!

Miễn cho hiện giờ nháo ra nhiều sự tình đến vậy!

"Nói thật dễ nghe, đều là vì Tô gia cùng Tôn gia, mẫu thân ta vì sao sẽ vì Tô gia cùng Tôn gia mà phí đi một cái mạng?" Tô Phỉ mắt đón nhận ánh nhìn của Tô lão phu nhân.

Thân phận, địa vị của hắn?

Có cái gì mà cần lưu luyến?

Tô gia với hắn mà nói, trước nay đều là lạnh nhạt đến mức tận cùng.

Hắn có được địa vị cùng thân phận hôm nay là do chính hắn nỗ lực, cũng như từ sự sủng ái của Hoàng thượng. Với Tô gia có gì liên quan?

Tô gia! Bọn họ hận không thể để hắn chết sớm!

Hận không thể đem vị trí thế tử của mình đoạt lại đưa cho Tô Khiêm mới đúng!

"Ngươi!...Đồ bất hiếu!" Tô lão phu nhân tức giận mắng to một câu, thở hổn hển hai cái, sau đó hỏi, "Rốt cuộc ngươi muốn như thế nào mới bằng lòng buông tha Tô gia? Một mạng của ta còn chưa đủ sao? Oan có đầu, nợ có chủ, ngươi muốn tính sổ, thì tìm ta cùng với ngoại tổ mẫu của ngươi. Sự tình năm đó không có bất cứ quan hệ gì với người khác. Nếu ngươi muốn báo thù cho cái tiện nhân kia, cứ việc đến lấy mạng của chúng ta, một câu chúng ta đều sẽ không nói!"

"Phỉ Nhi! Tổ mẫu ngươi nói đúng, đây là là chúng ta làm sai, không liên quan đến người khác!" Tôn lão phu nhân nhìn về phía Tô Phỉ nói, "Đều là chúng ta tạo nghiệt, đó là mẫu thân ngươi, ngươi muốn báo thù chúng ta không có lời nào để nói. Sự việc đúng là không quan hệ đến người khác, ngươi không cần giận chó đánh mèo lên người khác, muốn báo thù liền lấy mạng của chúng ta đền mạng mẫu thân ngươi!"

Tôn lão phu nhân nói xong khóc không thành tiếng.

"Oan là có đầu nợ cũng có chủ, nhưng thế tử từ nhỏ đã không có mẫu thân che chở, tổ mẫu, ngoại tổ mẫu, các người để tay lên ngực tự hỏi, mấy năm nay các ngươi đối tốt với thế tử sao? Mấy năm nay Tôn gia cùng Tô gia đối với thế tử lại có bao nhiêu tình?" Tôn gia, Tô gia đều là tám lạng nửa cân, đối với Tô Phỉ đều không có thân tình! Thanh Ninh nhìn về phía hai người, cười lạnh nói, "Thế tử nếu như không được Hoàng thượng che chở, hôm nay còn không biết đã thành bộ dáng gì đâu!".

Tô Phỉ từ nhỏ đã không có mẫu thân.

Tô lão phu nhân không hiền từ, tất nhiên sẽ không nhìn đến Tô Phỉ có huyết mạch không rõ ràng.

Tô Hoa Kiểm không quan tâm.

Tôn thị là mẹ kế, chỉ ước gì hắn nhanh chết.

Hào môn thế gia, đối với một hài tử không được ưa thích, dù phát thiện tâm không giết chết thì cũng có phương pháp để dưỡng tàn hắn!

Tự bản thân Tô Phỉ tâm tính kiên cường, chủ yếu vẫn là do Hoàng thượng sủng ái, cho nên hắn mới có được thành tựu như ngày hôm nay.

Nếu không, vừa sinh ra đã mất mẫu thân như Tô Phỉ, sống tại Quốc công phủ đầm rồng hang hổ còn không biết sẽ như thế nào đâu?

"Nếu không có Hoàng thượng che chở, tổ mẫu ngày dung được thế tử sao?". Thanh Ninh cười lạnh nhìn về phía Tô lão phu nhân, hỏi lại lần nữa.

Nếu không phải Tôn Lâm Lang lúc sắp chết phân phó người đem Tô Phỉ phó thác cho Hoàng thượng, Tô Phỉ lúc ấy mới sinh ra còn không phải mặc cho bọn họ vuốt ve?

Bởi vì có Hoàng thượng nhúng tay, nên Tô Phỉ mới có thể bình an lớn lên.

Chính là bởi vì bận tâm đến Hoàng thượng, biết Tô Phỉ huyết mạch không rõ ràng cũng chỉ có thể nghẹn khuất. Chỉ có thể trơ mắt mà nhìn hắn một đường phồn hoa, trở thành một người tuấn tài, tiếng tăm lừng lẫy khắp kinh thành. Thế tử vị cũng rơi xuống đầu hắn, mà tôn tử ruột thịt lại bị ép đến gắt gao. Tô lão phu nhân nhiều năm qua vẫn như bị một cục đá đè ở ngực, nặng trĩu nhưng lại không thể dịch dời ra. Hiện giờ lại thấy Tô Phỉ cùng Thanh Ninh nửa bước đều không chịu lui, muốn đem sự tình náo loạn vạch ra. Sự việc bị vạch trần, mặt mũi Tô gia bị ném sạch còn bị Hoàng thượng vì tiện nhân kia mà tính sổ. Thiên uy khó dò, Hoàng thượng không cần mở miệng. Trên triều đình đám người thấy gió liền ngã chiều sẽ cho nhi tử và tôn tử mình ăn khổ!.

Tô lão phu nhân đã đè ép khẩu khí này trong lòng nhiều năm như vậy liền càng thêm khó chịu, thở phì phò nói, "Tô gia đem hắn dưỡng lớn như vậy, hôm nay ta liền chết chỗ này, các ngươi cũng không cần từng bước bức ta! Các ngươi nháo chuyện ra không lẽ tiện nhân kia có thể chết rồi mà sống lại được sao? Hơn nữa nháo lớn ra, bức tử trưởng bối, thân phận không rõ ràng, các ngươi được chỗ nào tốt?".

"Ta trả mạng cho Tôn Lâm Lang tiện nhân kia, các ngươi lấy lại đi!". Tô lão phu nhân nói xong liền lại lao đầu tới.

"Phỉ Nhi, Ninh Nhi, tổ mẫu các ngươi nói đúng, chuyện này nháo lớn, đối với các ngươi không có nửa điểm tốt! Phỉ Nhi ngươi là hài tử của Lâm Lang, trên người cũng chảy huyết mạch Tôn gia, chúng ta lúc trước là bất đắc dĩ. Chuyện này là hai lão bà chúng ta xuống tay, cùng người khác không có quan hệ, các ngươi nếu muốn báo thù cho Lâm Lang, chúng ta không có lời nào để nói, đền mạng là được" Tôn lão phu nhân đẩy Tưởng thị ra, cũng theo Tô lão phu nhân muốn đi đâm đầu.

"Lão phu nhân, mẫu thân, không được!" Tưởng thị vội vàng hai bàn tay kéo hai người lại, nhưng nàng một người làm sao có thể kéo được hai người.

Không tới vài cái đã bị Tôn lão phu nhân cùng Tô lão phu nhân đẩy té ngồi trên mặt đất.

Hai lão thái bà thật là quyết tâm muốn đâm chết trước mặt Tô Phỉ, đền mạng cho Tôn Lâm Lang.

Chỉ một lát sau hai người liền đâm cho đầu rơi máu chảy.

Tô lão phu nhân lúc trước đã đụng phải một lần, lại thêm lần va chạm này trực tiếp hôn mê.

Tôn lão phu nhân tốt hơn một chút, lại không ngất xỉu.

Tưởng thị sợ tới mức không đứng dậy được, bò qua hai người, một bên quay đầu kêu to "Các ngươi đều đứng ở cửa làm gì? Mau tiến vào! Đều chết hết rồi hay sao?".

Ngoài cửa Tô Dao cùng Hà Như Liên, Hà Như Mạt bị chân tướng dọa sợ đến mức không biết phải làm sao.

Phía sau một đoàn nha đầu bà tử, chỉ hận giờ phút này mình bị điếc mới tốt.

Nghe được lời Tưởng thị nói, Tô Dao, Hà Như Liên, Hà Như Mạt ba sắc mặt tái nhợt mà dẫn nha đầu bà tử chạy vào.

"Tổ mẫu, ngoại tổ mẫu"

"Ngoại tổ mẫu"

"Lão phu nhân"

Ba người cùng nha đầu bà tử luống cuống tay chân mà nâng Tô lão phu nhân cùng Tôn lão phu nhân lên giường.

Song Hỷ, Song Châu tìm thuốc trị thương ra tới, lại phân phó nha đầu đi thỉnh thái y.

Vài người cùng nhau gấp rút băng bó cho hai lão phu nhân.

Nhưng máu chảy như suối, không cầm được, nháy mắt liền đỏ cả vải bông.

Tưởng thị mặt tái nhợt nói "Mau, đem thêm vải bông đến"

Thanh Ninh cùng Tô Phỉ lạnh mắt nhìn.

"Đại ca, đại tẩu, các ngươi như thế nào mà có thể bức chết tổ mẫu cùng ngoại tổ mẫu?". Tô Dao đỏ mắt, nhìn hướng Tô Phỉ cùng Thanh Ninh giọng điệu vô cùng bất thiện nói.

Hà Như Liên, Hà Như Mạt chỉ chăm chú băng bó vết thương cho Tô lão phu nhân không lên tiếng.

"Là chính các nàng đòi chết đòi sống, cho rằng như vậy là có thể bỏ qua việc năm đó hại mẫu thân ta một mạng sao?" Hai vị lão phu nhân trên đầu máu tươi chảy ròng ròng, Tô Phỉ sắc mặt không chút dao động.

"Dao Nhi, chuyện này tiểu hài tử như ngươi không được hỏi đến, tránh cho chọc đến đại ca, đại tẩu ngươi tức giận". Tưởng thị kéo Tô Dao xuống.

"Bọn họ đối xử với tổ mẫu cùng ngoại tổ mẫu như vậy, ta làm sao có thể trơ mắt nhìn mà không lên tiếng?". Tô Dao duỗi tay chỉ vào mặt Tô Phỉ cùng Thanh Ninh, bén nhọn mà nói "Đại ca ngươi tuy không phải là huyết mạch Tô gia, nhưng hắn được Tô gia nôi lớn, mà ngoại tổ mẫu chính là ruột thịt của hắn, bọn họ làm sao có thể hùng hổ dọa người, một chút tình cảm cũng đều không nghĩ tới!".

"A! Chẳng lẽ ngươi còn muốn đòi công đạo cho tổ mẫu cùng ngoại tổ mẫu hay sao?". Thanh Ninh không giận mà mỉm cười nhìn về phía Tô Dao nói, "Chuyện kia hẳn là Dao muội muội cũng nghe rõ ràng đi! Ngươi nói xem, năm đó mẫu thân chết, có phải hay không cũng cần một cái công đạo?"

"Nàng ta không tuân thủ nữ tắc, không trinh không tiết, đáng chết!!!" Tô Dao lật giọng nói.

Thanh Ninh lạnh mặt, "Là ngươi chứng kiến? Hay là tổ mẫu chứng kiến?"

Cái gì mà không trinh không tiết? Là ai chứng kiến?

Nàng sao có thể thấy được! Lúc đấy nàng còn chưa có sinh ra đời đâu! Tô Dao tức khắc tức giận trừng mắt, "Ngươi đây là vô cớ gây rối..."

"Ta nói sai rồi sao? Nói mẫu thân không trinh tiết, hồng hạnh xuất tường, có ai thấy được? Bắt tặc phải có tang chứng, bắt gian phải bắt tận giường, là ai chứng kiến? Việc xảy ra năm đó, mẫu thân đã chết, những nha đầu thân cận cũng đã chết, rốt cuộc chuyện là như thế nào, chỉ có một mình tổ mẫu là rõ ràng nhất. Sự tình chân tướng thế nào, còn không phải là do tổ mẫu định đoạt? Không chừng còn là do tổ mẫu vu hãm mẫu thân đi!" Thanh Ninh âm thanh lạnh lùng nói.

Hiển nhiên, lần đó Tôn Lâm Lang biến mất đến không thể hiểu được chắc chắn là có nội tình khác.

Người biết chuyện lại chỉ còn một mình Tô lão phu nhân.

Việc này rốt cuộc là như thế nào, ai có thể nói rõ ràng?

Tô Dao suy nghĩ liền hiểu được ý Thanh Ninh nói, "Nói hươu nói vượn, tổ mẫu sao có thể vô duyên vô cớ mà vu hãm đại nương..."

"Dao Nhi, ngươi im miệng!". Tưởng thị cau mày hét lên một tiếng.

Tô Dao liền bĩu môi dừng lại.

Tưởng thị quét mắt nhìn nha đầu bà tử trong phòng, "Các ngươi đều lui xuống!"

Nha đầu bà tử liền thở phào nhẹ nhõm một hơi, bước chân nhanh nhẹn như chạy trốn mà rời khỏi.

Tưởng thị lúc này mới nhìn về phía Thanh Ninh cùng Tô Phỉ hai người mà khuyên nhủ, "Phỉ Nhi, Ninh Nhi các ngươi không cần phải tức giận như vậy, bình tĩnh suy nghĩ lại, các người đều là cháu ngoan, ta biết các ngươi nghe qua chuyện này sẽ rất tức giận. Nhưng Lâm Lang nàng đã mất nhiều năm như vậy rồi, hiện giờ truy cứu trách nhiệm có lợi ích gì? Lâm Lang cũng sẽ không thể sống lại. Việc này nháo lên, Tôn gia cùng Tô gia đều không được yên bình. Mặc kệ hai vị lão phu nhân như thế nào, bọn họ vẫn là trưởng bối. Nếu lỡ có chuyện không hay xảy ra, hai người các ngươi liền phải mang danh bất hiếu trên lưng!".

Tưởng thị quay đầu nhìn Tôn lão phu nhân mơ mơ màng màng vẫn chảy nước mắt nói, "Tuy thân thế Phỉ nhi không rõ, nhưng ngươi lại là ruột thịt của Tôn gia. Nếu ngươi bức tử chính ngoại tổ mẫu mình, thế nhân còn không mắng chửi ngươi? Các ngươi đều là người hiểu chuyện, chuyện này lộ ra ngoài, hai người các ngươi có thể hả giận tức thời, nhưng lại bại hoại thanh danh. Cho nên, chuyện này không mang đến việc tốt nào cho ai, các ngươi suy nghĩ cẩn thận lại, việc giết địch một ngàn tự tổn hại tám trăm này đáng giá sao?".

"Đáng giá!" Tô Phỉ lạnh lùng nhả ra hai chữ, "Nếu là bởi vì chuyện sợ mất đi danh tiếng hoặc là sợ thế nhân không dung được chính mình mà không màng đến việc mẫu thân oan uổng mạng, đây là chính là đại đại bất hiếu".

"Ngươi như thế nào lại gàn bướng hồ đồ như vậy? Nói không thông!", Tưởng thị thanh âm không khỏi cất cao vài phần. "Ngươi làm như vậy, không chỉ liên lụy chính ngươi, còn liên lụy đến Ninh Nhi, Cẩn Nhi, như vậy thật không đáng! Nếu Lâm Lang biết ngươi vì nàng mà đem thanh danh của chính mình và vợ con đều liên lụy, nàng ở trên trời cũng sẽ không yên tâm!", Tưởng thị thu liễm lại, tiếp tục phân tích khuyên nhủ, "Các ngươi là vì Lâm Lang mà báo thù, hơn nữa các ngươi cũng hiểu rõ, trên đời này phụ nhân một khi đã có vết nhơ, thế nhân đều sẽ cho rằng nên buộc đá ném sông, nên dìm lồng heo. Hơn nữa, thế nhân nhìn qua, trưởng bối vì các ngươi mà chết, đến lúc đó người bị thóa mạ chính là các ngươi!".

Ở trên đời này, nam nhân có thể tam thê tứ thiếp, ăn chơi đàng điếm, sẽ không có người nói tới, đó đều là chuyện bình thường. Nhưng nữ nhân chỉ cần đi nửa bước sai lầm, liền sẽ là vạn kiếp bất phục.

Thanh Ninh trầm ngâm nói, "Cữu mẫu nói đúng là có lý, nhưng ngươi là thật tình vì chúng ta suy nghĩ sao? Ngài nói này nọ, chẳng qua là sợ ảnh hưởng đến Tôn gia, càng lo lắng việc Ngọc Kỳ biểu muội làm trắc phi sẽ có biến đi?"

Sự tình một khi truyền gia, đối với Tôn gia mà nói, trực tiếp ảnh hưởng chính là khuê dự của nữ nhi Tôn gia.

Chuyện cuống cuồng trước mắt chính là chuyện trắc phi của Tôn Ngọc Kỳ.

Mấy tháng sau, dù Cửu hoàng tử có quyết tâm mặc kệ điều tiếng, muốn cưới nữ nhi Tôn gia. Nhưng Tôn lão phu nhân xảy ra chuyện, Tôn Ngọc Kỳ phải giữ đạo hiếu một năm, một năm thời gian sẽ xảy ra rất nhiều biến cố. Hiện tại Cửu hoàng tử có thể không so đo nhiều như vậy để nạp Tôn Ngọc Kỳ, nhưng một năm sau thì chưa chắc đâu! Khả năng sẽ thay đổi tâm ý! Tưởng thị viện dẫn nhiều lý do như vậy, một phần khả năng là vì mình cùng Tô Phỉ suy nghĩ, nhưng lại càng rất nhiều phần vì Tôn gia mà nghĩ.

Tưởng thị mặt sung huyết đỏ bừng, sau đó lại trầm mặt, "Khuyên can mãi, các ngươi lại cho rằng ta có mục đích khác! Ta là vì muốn tốt cho các ngươi, một lòng vì các ngươi mà suy nghĩ, Ninh Nhi, ngươi cũng đã là mẫu thân, nên hiểu tâm của mẫu thân! Làm mẫu thân, Lâm Lang ở trên trời có linh cũng hy vọng các ngươi có thể bình an cả đời!".

"Đừng lấy lý do mẫu thân của ta mà thoái thác, Tôn gia, Tô gia, nói đi nói lại còn không phải đều vì vinh hoa phú quý?". Tô Phỉ lạnh lùng nói.

"Cữu mẫu nói giống như là nếu chúng ta nháo chuyện này lên chính là làm cho mẫu thân ở trên trời bất an!" Thanh Ninh cười nhạo nói, "Nói đến cùng, còn không phải như thế tử nói, sợ mất đi phú quý cùng địa vị trong tay".

Thanh Ninh không biết Hoàng thượng năm đó đối với bà bà có bao nhiêu tốt.

Nhưng Hoàng thượng đối với Tô Phỉ chính là yêu thương thật tâm, tình ý thâm sâu.

Tâm ý của Hoàng thượng đối với bà bà hiển nhiên không phải chỉ là một chút.

Không nạp nàng tiến cung, sợ là cũng chỉ vì muốn tốt cho nàng, không muốn nàng điêu tàn ở hoàng cung.

Nhiều năm như vậy hắn đối tốt với Tô Phỉ có thể thấy rõ được.

Năm đó hai vị lão phu nhân tự mình bí mật xuống tay, nửa câu cũng không dám hé ra. Còn không phải là sợ trong lòng Hoàng thượng có Tôn Lâm Lang nên sẽ trả thù?

Thiên tử giận dữ, dù có là huân quý như Tề Quốc công phủ Tô gia cũng không nhận nổi.

"Phỉ Nhi, Ninh Nhi, các ngươi...Buông tha Tô gia...Tôn gia...?" Tôn lão phu nhân mở mắt khẩn cầu nhìn về phía Tô Phỉ, cùng Thanh Ninh nói.

"Các ngươi chẳng lẽ thật sự muốn nhìn thấy hai vị lão phu nhân chết trước mặt các ngươi, các ngươi mới chịu dừng tay hay sao?" Tưởng thị cau mày nói, "Mặc kệ chuyện năm xưa là như thế nào, hai vị lão phu nhân hiện giờ đâm cho đầu rơi máu chảy, các ngươi tâm địa như thế nào thật cứng rắn...Các ngươi..."

"Bên ngoài nha đầu bà tử quỳ đầy đất, cũng không ai dám tiến vào thông báo một tiếng, đây là chuyện gì xảy ra?" Tô Hoa Kiểm cùng Tôn Chính Ngạn trầm mặt đi vào cửa, "Mẫu thân!"

Thấy được hai vị lão phu nhân nằm trên giường máu chảy đầy đầu, hai người hoảng sợ bước nhanh sang.

Tôn Chính Ngạn ngồi ở bên người Tôn lão phu nhân, nhìn về phía Tưởng thị hỏi, "Đây là làm sao vậy? Đang êm đẹp, mẫu thân làm thế nào lại bị trọng thương?".

Tô Hoa Kiểm cũng nhìn về phía Tưởng thị.

"Lão gia". Tưởng thị không biết mở miệng thế nào.

"Phụ thân, là đại ca đại tẩu muốn bức tổ mẫu cùng ngoại tổ mẫu đền mạng cho đại nương". Tô Dao lôi kéo ống tay áo của Tô Hoa Kiểm, ô ô khóc lên, "Tổ mẫu cùng ngoại tổ mẫu nói đại nương không tuân thủ nữ tắc, không trinh tiết nên hai bà năm đó liền xuống tay giết đại nương. Đại ca cùng đại tẩu đã biết, liền nói muốn đem sự tình đến trước mặt Hoàng thượng, đòi công đạo cho đại nương".

Tô Hoa Kiểm lập tức nhăn mày, khẽ nhếch môi.

Tôn Chính Ngạn cũng nhíu chặt mày, cùng Tô Hoa Kiểm hai mắt nhìn nhau, đứng ở bên cạnh là hai vợ chồng Tô Phỉ, Thanh Ninh một thân đầy khí lạnh.

Tôn Chính Ngạn nhìn về phía Tưởng thị nói, "Ngươi tới nói, rốt cuộc chuyện là như thế nào?"

"Lão gia!" Tưởng thị mấp mái môi, đem sự tình nghe được nói ra.

Thời điểm nàng cùng Tô Dao và Hà gia tỷ muội đến, Đan ma ma cùng Vương ma ma đang nằm trên mặt đất, không thấy người còn lại, Nhẫn Đông cùng Bạc Hà đứng xa xa ở cửa, các nàng còn tưởng xảy ra chuyện gì, liền hướng trong phòng mà đi đến, không nghĩ liền nghe được chuyện cũ năm xưa.

Nghe Tưởng thị nói xong, Tôn Chính Ngạn ngây người, nhìn Tôn lão phu nhân đang máu chảy đầy đầu, hắn há miệng thở dốc, rất lâu vẫn không nói được gì.

Hắn cùng Tôn Lâm Lang là cùng một mẹ đẻ ra, huynh muội hai người cảm tình luôn thâm hậu.

Muốn hắn mở miệng xác nhận chính mẫu thân mình có phải hay không thật sự xuống tay giết chính muội muội ruột thịt, hắn vẫn không thể nào mở miệng được.

Tô Hoa Kiểm cũng không mở miệng nói chuyện.

Tô Dao giật giật khóe miệng, thấy Tô Hoa Kiểm âm trầm nét mặt, liền không dám mở miệng.

Chuyện bí mật như vậy, Hà Như Liên, Hà Như Mạt tỷ muội tự nhiên là bảo trì một bộ trầm mặc, tận lực giảm bớt cảm giác tồn tại của chính mình.

Trong phòng lập tức yên tĩnh đến đáng sợ, tựa như không khí đều phải ngưng tụ.

"Thật sự ngươi muốn náo loạn lên? Đòi Tôn gia cùng Tô gia cho nàng một cái công đạo sao?" Thật lâu sau, Tô Hoa Kiểm đánh vỡ trầm mặc, mặt trầm như nước mà nhìn về phía Tô Phỉ nói.

Tô Phỉ trầm mặc xem như cam chịu.

"Nếu là thế, ngươi cũng muốn cho mẫu thân ngươi mang cái danh không trinh tiết trên lưng? Để cho nàng đã chết nhiều năm như vậy còn bị thế nhân che cười?"

Tô Hoa Kiểm chỉ một câu đã chọc trúng trái tim Tô Phỉ.

Tô Phỉ lặng lẽ nắm chặt tay Thanh Ninh.

-----------Lời nói ngoài lề--------------

Lão phu nhân chẳng là gì, Quốc công gia mới là lão đại, một câu liền trúng ngay tử huyệt của Tô Phỉ. 

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com