Hau Mon Khue Tu Quyen 4
Thời điểm Tôn phu nhân Tưởng thị đến, đầu tiên là đi gặp Tô lão phu nhân.Sau khi hành lễ, Tô lão phu nhân để Tưởng thị ngồi đối diện mình.Hai người hàn huyên một phen, Tưởng thị liền cười đem đề tài hướng tới trên người Tôn Ngọc Tuyết "Nha đầu kia mọi việc cũng đều không quá thuận, mất công lão phu nhân người thương tiếc, đối với việc này ta thật tâm cảm tạ, ta làm nương cũng thấy yên tâm".Yên tâm là nói láo, Tưởng thị kỳ thật trong lòng lo lắng đến muốn chết.Nữ nhi không sinh được hài tử, nàng không gấp không được, không thể dạy bảo con ruột của mình, tương lai nữ nhi phải dựa vào cái gì? Sắc đẹp? Tuổi già nhan sắc sẽ suy.Trên đời này thứ không thiếu nhất là mỹ nhân, có nhà ai chính thất phu nhân lại trông cậy, dựa vào sắc đẹp mà được trượng phu yêu thương sống qua ngày?Nhà dột còn gặp mưa suốt đêm, chân của nữ nhi lại xảy ra vấn đề.Mấy ngày nay tâm của Tưởng thị đều treo lên. Đã nhiều ngày sầu đến buổi tối đều không ngủ được. Thời điểm nữ nhi xảy ra chuyện, nàng đến Tôn thị cũng đã nhận lỗi, nói tạ tội.Nữ nhi bây giờ là con dâu người ta, nàng cũng không dám nói cái gì. Tôn thị đau nữ nhi, Tưởng thị trong lòng rất tin tưởng. Tôn thị đề ra biện pháp cho phu thê Tô Khiêm ngoại phóng, Tưởng thị phi thường tán đồng. Cho nên, nàng đương nhiên là tin tưởng Tôn thị là vô tình đẩy ngã nữ nhi.Lúc đấy Tôn thị còn mù một con mắt, nằm dưỡng bệnh trên giường.Nữ nhi về sau còn muốn sống qua ngày, bây giờ nhất thời nổi khí, đến lúc đó chịu ủy khuất vẫn là nữ nhi. Bà bà muốn trị con dâu có rất nhiều biện pháp. Lại thêm Tôn Ngọc Tuyết không thể hoài hài tử, đó chính là không thể sinh cho Tô Khiêm đích nữ, đích tử. Bởi vì chuyện này Tôn gia eo liền không thể thẳng.Mà Tưởng thị tin tưởng rằng chân của nữ nhi sẽ dần tốt, ôm hy vọng như vậy cho nên Tưởng thị cũng không có mang sắc mặt cho Tôn thị xem. "Là nàng nhu thuận hiểu chuyện nên tất nhiên sẽ làm người đau". Tô lão phu nhân cũng cười ha hả mà trợn mắt nói dối, nửa điểm đều không có không được tự nhiên. "Được lão phu nhân yêu thương, là phúc khí của Ngọc Tuyết" Tưởng thị cũng khách sáo nịnh hót một câu."Nàng là con dâu của Tô gia, người một nhà tất nhiên là thương tiếc nàng". Tô lão phu nhân cười nói "Chỉ là...Ngọc Tuyết đứa nhỏ này thân thể quá yếu"Tô lão phu nhân nói uyển chuyển, Tưởng thị trong lòng thật rõ ràng, huống hồ Tô Hoa Kiểm cùng lão gia hôm qua đã đề ra việc Tô Khiêm cưới bình thê.Tưởng thị lại không muốn đồng ý việc Tô Khiêm cưới bình thê, việc này cũng không phải giống như thiếp thất. Về sau nữ nhi dung nhan già đi, đến lúc đó chẳng lẽ bơ vơ không nơi nương tựa? Vì thế Tưởng thị cười nói "Ta cũng chính là lo lắng cho thân thể của nàng, cho nên mới cố ý đến đây một chuyến, bất quá có lão phu nhân ngài đau, nha đầu kia chắc thân mình sẽ nhanh chóng khỏe" Tưởng thị lại đem lời nói dẫn đến người Tôn thị "Ta biết cô nãi nãi thân mình không được khỏe, lão phu nhân, mắt bị thương của cô nãi nãi có tốt lên chút nào không?"Nhà giàu thế gia khi có chuyện gì, liền dùng lý do thân mình không được khỏe, tạo cảnh thái bình giả tạo. Hôm qua Tôn gia đưa thiếp tới, tất nhiên là nghe được một vài chuyện, Tưởng thị tự nhiên cũng biết, bất quá nàng cũng không nên hỏi. "Ừ, có đỡ một chút, làm người tẩu tử như người phải vì nàng lo lắng!" Tô lão phu nhân cũng không vội, cười thuận theo lời nói của nàng."Phải vậy phải vậy", Tưởng thị nhìn Tô lão phu nhân nói "Mấy ngày gần đây, cô nãi nãi và Ngọc Tuyết đều không thuận lợi. Hiện tại là tháng bảy, mắt nhìn liền thấy đến tết Trung Nguyên, lão phu nhân, ngài nói có phải hay không đã đụng phải đồ vật gì không sạch sẽ? Lão phu nhân có phải hay không nên thỉnh người lại đây làm tràng pháp sự, tẩy đi uế khí".Liên tiếp xảy ra chuyện, cũng quá là không thuận đi. Tô lão phu nhân cười gật đầu "Ừ, ta cũng đã có ý định này!"......Cùng Tô lão phu nhân hàn huyên một hồi, liền cáo từ "Quay đầu lại ta lại đến bồi lão phu nhân ngài tán gẫu, ta đi trước nhìn xem nha đầu Ngọc Tuyết kia thế nào!""Ừ!" Tô lão phu nhân gật gật đầu, phân phó Song Hỷ đưa Tưởng thị sang viện của Tôn Ngọc Tuyết......"Mẫu thân!" Tôn Ngọc Tuyết thấy Tưởng thị tới, liền kêu Bích Vân, Bích Nguyệt đỡ nàng đứng dậy. "Đừng đứng lên, ngươi ngồi là tốt rồi!" Tưởng thị vội đi qua, ấn nàng ngồi xuống, sau đó chính mình cũng ngồi xuống đối diện nàng, hỏi "Hai ngày nay, thân mình con có tốt chút nào không?""Mẫu thân ngài trước nghỉ mệt, bên ngoài mặt trời độc, thời tiết nóng bức, người uống hớp trà đi, rồi nữ nhi lại bồi người nói chuyện". Tôn Ngọc Tuyết cười nói một câu, sau đó nhìn về phía Song Hỷ nói vất vả, sau đó lại phân phó Bích Nguyệt thưởng cho nàng một túi tiền.Song Hỷ tiếp túi tiền, cảm tạ Tôn Ngọc Tuyết liền cáo từ về báo cho Tô lão phu nhân. Tôn Ngọc Tuyết lại phân phó Bích Nguyệt, Bích Vân pha trà, mang điểm tâm, dưa và trái cây lên. Sau đó nha đầu đều lui ra ngoài."Có tốt chút nào không? Chân của con có chuyển biến tốt đẹp không?" Tưởng thị kéo tay Tôn Ngọc Tuyết hỏi "Mấy ngày nay ta chính là lo lắng gần chết, con cũng không phái người truyền tin cho ta"."Vẫn cứ bất động như vậy, nữ nhi đời này chỉ sợ cũng chính là cái dạng này" Tôn Ngọc Tuyết nước mắt lả tả mà rơi xuống "Mẫu thân, ngài không biết, ta rơi xuống nông nỗi như ngày hôm nay đều là do cô mẫu, đều là cô mẫu nàng hại ta".Tưởng thị nghe được sắc mặt kịch biến, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cau mày nghiêm khắc nói "Con hiện giờ là con dâu nhà người, nói chuyện cũng không thể giống như ngày xưa ở nhà, không thể không lựa lời". Tôn thị chưởng quản phủ quốc công nhiều năm như vậy, không thể không có tai mắt, lời nói có thể truyền đến tai Tôn thị. "Ta sợ cái gì?" Tôn Ngọc Tuyết một chút đều không để bụng, giọng căm hận nói "Mẫu thân ngài không biết lúc trước cô mẫu cầu xin Hoàng thượng theo lời ngài nói, tác hợp ta cùng Phỉ biểu ca, nhưng xoay người nàng liền phái người đi Hưng Ninh Hầu phủ. Còn đến trước mặt Hoàng hậu nương nương cầu xin, việc Phỉ biểu ca được tứ hôn, hơn phân nửa chính là do cô mẫu thúc đẩy!"."Tổ tông của ta, đây là chuyện bao lâu rồi, con còn lôi ra để nói?""Lòng ta thật sự rất khó chịu, nếu không phải tại cô mẫu, ta như thế nào sẽ rơi xuống nông nỗi như hôm nay?". Tiếng khóc của Tôn Ngọc Tuyết mang theo nồng đậm oán khí "Tô Khiêm là bảo bối trong tay nàng, còn ta chỉ là ngọn cỏ cho nên tùy tiện để nàng tính kế sao?""Được rồi, con đừng khóc, cẩn thận khóc hỏng đi đôi mắt" Tưởng thị thấy nàng khóc đến thương tâm, trong lòng cũng thập phần khổ sở. Nàng nghĩ nghĩ, trong lòng có thể hiểu được dụng ý của Tôn thị khi làm vậy. Trong mắt mẫu thân, tự nhiên hài tử của mình là tốt nhất, Tô Khiêm thích nữ nhi, lại muốn tính kế vị trí thế tử, cho nên Tôn thị đương nhiên giúp đỡ nhi tử của mình. Bất quá, Tôn thị giáp mặt một kiểu, sau lưng lại một kiểu, Tưởng thị trong lòng cũng không thoải mái. Nhưng hiện giờ gạo đã thành cơm, nữ nhi cùng Tô Khiêm đều thành thân lâu như vậy."Lòng ta nghẹn đến mức hoảng!" Tôn Ngọc Tuyết giọng căm hận nói "Cô mẫu nàng như thế nào lại muốn hại ta? Ta hận nàng, hận không thể nàng đi tìm chết""Hôm nay con lật lại những thứ này, có lợi ích gì? Cho nên những lời này trước mặt ta nói rồi thì thôi. Khiêm Nhi cũng là một người tốt, tính tình so với Phỉ Nhi ôn hòa hơn rất nhiều, hắn lại một lòng một dạ với con, con cũng đừng si tâm vọng tưởn, hảo hảo cùng Khiêm Nhi sống qua ngày mới là đúng đắn". Tưởng thị cầm khăn xoa nước mắt cho Tôn Ngọc Tuyết "Con phải hảo hảo nắm chặt lấy tâm của Khiêm Nhi, đem dưỡng thân thể cho tốt, tương lai có hài tử còn có cái dựa vào.""Con có biết Tô gia hiện giờ đang có chủ ý cưới bình thê cho Khiêm Nhi. Quốc công phủ chẳng phảu là thương hộ nhân gia, ta khinh, bình thê, thật mệt cho họ có thể nghĩ ra". Tưởng thị sắc mặt lạnh lùng nghiêng đầu phỉ nhổ. "Cứ để cho bọn họ cưới đi" Tôn Ngọc Tuyết một chút đều không thèm để ý. "Con thật là đồ ngốc" Tưởng thị duỗi tay chỉ vào trán Tôn Ngọc Tuyết. "Bình thê tuy thấp hơn ngươi một đầu, nhưng cũng được ghi danh vào gia phả, lại cưới hỏi đàng hoàng, cơ hồ có thể bằng vai vế với con, nếu con về sau thật sự không thể sinh hài tử, lại bị dẫm lên một đầu, con đến lúc đó làm sao bây giờ? Đến lúc đó còn nơi nào cho con đứng? Cho nên, việc này là không được, tuyệt đối không được! Con nhanh chóng chọn vài người thành thật, chờ sinh hài tử, liền đem đến dưới gối nuôi đưỡng, sau đó đem người đi xử lý...""Ta mới không cần sinh hài tử cho hắn!" Tôn Ngọc Tuyết cả giận. Nàng mới không cần sinh dưỡng hài tử cho Tô Khiêm đâu. "Hiện giờ Tô gia vì thanh danh, tự nhiên sẽ không lấy lý do không có con để hưu, vì cái thanh danh tốt, bọn họ là muốn chúng ta mở miệng chuyện này. Việc này không cần tỏ ra hiền huệ, trăm triệu lần không thể! Bình thê khác với thiếp thất, trăm triệu không thể!" Tưởng thị nghiêm túc nói với Tôn Ngọc Tuyết "Ngọc Tuyết, dung nhan của nữ nhân ngày một già đi, Khiêm Nhi hiện giờ là sủng con, nhưng tương lai biết thế nào? Cho nên, nữ nhân chỉ có nhi nữ mới đáng tin! Các con là nhị phòng, chưởng gia sau này có Tiêu thị, con không cần chưởng gia, không chừng chân có thể tốt lên!""Mẫu thân, ngài không cần khuyên ta, ta sẽ không sinh dưỡng hài tử cho Tô Khiêm. Mẫu thân, ta hiện giờ thân mình rách nát, còn có thể như thế nào? Bọn họ đã có ý nghĩ cưới bình thê cho Tô Khiêm, mẫu thân nghĩ nuôi dưỡng thứ xuất nhi tử cho Tô Khiêm là có thể đánh mất ý niệm của bọn họ sao? Hiện giờ Tô gia đang xem xét đến thanh danh, mặt mũi, tương lai thì chưa chắc. Dù sao đã muốn cưới thì cứ tùy bọn họ đi" Tôn Ngọc Tuyết cười lạnh nói.Tôn thị xem Tô Khiêm như bảo bối, nàng nhất định phải khuấy đến mẫu tử bọn họ ly tâm! Để cho Tôn thị nếm thử tư vị đau lòng.Tưởng thị giận sôi máu nói "Con đứa nhỏ này, thế nào mà không có đầu óc như vậy? Con giận cô mẫu cũng không thể mang chính mình ra giận dỗi a"."Có nói là nhìn trúng ai không?" Tôn Ngọc Tuyết nhíu mày hỏi.Tưởng thị nghĩ nghĩ lắc đầu "Cái này thì không thấy nói".Tôn Ngọc Tuyết suy tư một phen rồi không hỏi nữa.Tưởng thị khuyên can mãi, rồi lại an ủi, phân tích, tinh tế khuyên bảo Tôn Ngọc Tuyết. Tôn Ngọc Tuyết ý đã quyết, trước sau đều không thay đổi.Biết nàng tính tình bướng bỉnh, Tưởng thị cảm thấy rất bất dĩ.Cùng nhau ăn cơm trưa, sau đó lại nghỉ ngơi, Tưởng thị mới chuẩn bị trở về.Tôn Ngọc Tuyết chân cẳng không thuận tiện, kêu Bích Nguyệt đưa Tưởng thị ra cửa.Mặt trời gay gắt như lửa. Tưởng thị trong lòng đang cân nhắc có nên đến cáo từ Tô lão phu nhân, một người thất tha thất thiểu bổ nhào đến trước mặt nàng, ngẩng lên kích động khóc ròng nói "Cữu phu nhân, cữu phu nhân ngài ở đây là tốt rồi, ngài cứu...cứu phu nhân".Tưởng thị chăm chú nhìn một cái, thấy được Võ ma ma tiều tụy đến không ra hình người, kinh hãi nhảy dựng "Võ ma ma, ngươi làm gì vậy?""Cữu phu nhân, cứu phu nhân với! Phu nhân bệnh đến sắp không được rồi". Võ ma ma viền mắt thâm đen, ánh mắt che kín tơ máu, sắc mặt tái nhợt mang theo vẽ tiều tụy. "Cô nãi nãi bị làm sao? Bị bệnh? Ngươi như thế nào lại không đi mời thái y hay đại phu?" Tưởng thị hỏi."Vết thương trên người phu nhân bị thối rữa, trời lại nóng lên, nắng nóng như lửa, thủ hạ lại cố ý làm khó dễ, không cho thỉnh đại phu...Nô tỳ thật vất vả mới tìm được thời điểm chạy ra, mới vừa chạy ra nô tỳ đã an bài người đi mời thái y tới, còn mong cữu phu nhân giúp một chút. Phu nhân! nô tỳ cầu ngài đi hỗ trợ bên chỗ lão phu nhân, lão phu nhân xem ở mặt mũi ngài sẽ đồng ý để cho phu nhân trước tiên về phòng". Khắp nơi đều không có người, võ ma ma muốn quay về chủ viện phân phó Mai Hồng đi thỉnh thái y, sau đó nàng sẽ đi cầu lão phu nhân.Lão phu nhân nghiêm khắc, muốn phu nhân đến tối mới có thể từ từ đường đi ra. Võ ma ma sợ lão phu nhân dù biết Tôn thị bị bệnh cũng sẽ không mềm lòng. Từ đường âm khí nặng, sợ phu nhân sẽ không chịu nổi!Tưởng thị suy nghĩ một lát rồi gật đầu đồng ý.Võ ma ma cong gối, hướng sân lão phu nhân. Tô lão phu nhân nghe xong, nhăn chặt mày, cho Đan ma ma an bài người đi từ đường đưa Tôn thị ra."Những nô tài chết bầm này đã làm cho ngươi chế giễu!" Tô lão phu nhân nói. "Đâu có đâu có, lão phu nhân nói quá lời, từ đường là nơi thờ phụng liệt tổ liệt tông, nơi này quy củ tự nhiên là phải nghiêm khắc nhất" Tưởng thị cười nói. Uống hai hớp trà, ước chừng Tôn thị đã ra, liền đứng dậy cáo từ đi xem Tôn thị......Nha đầu đã nhanh chóng thay đổi xiêm y sạch sẽ cho Tôn thị.Tưởng thị nhìn thấy Tôn thị không khỏi hoảng sợ.Tôn thị mồ hôi lạnh đầm đìa, sắc mặt trắng như giấy, gầy đến nỗi má đều hóp vào, miệng lại sưng to, một con mắt không còn thần thái, nhìn dung nhan tựa như quỷ. Lúc này thái y đang bắt mạch cho nàng.Tôn thị nhìn mắt Tưởng thị, kêu một tiếng tẩu tử.Tưởng thị gật gật đầu, đứng một bên chờ thái y bắt mạch cho nàngThái y bắt mạch xong, đi đến một bên khai phương thuốc đưa cho Mai Hồng (trong bản convert để là Kết Hồng, nhưng Kết Hồng chương 18 đã chết nên mình để là Mai Hồng). Sau đó, thái y mới cùng Tôn thị nói "Phu nhân phát sốt là vì vết thương trên người nhiễm trùng"Thái y không thể xem vết thương trên eo Tôn thị, quay đầu cẩn thận hỏi Mai Hồng cùng Võ ma ma về tình huống vết thương trên người Tôn thị, lại nhìn vết thương trên tay Tôn thị đã thối rữa, nhăn chặt mày. Suy nghĩ một phen, thái y mới nói "Phu nhân, vết thương này lâu rồi, miệng vết thương đã hư thối, hiện giờ chỉ còn một biện pháp..."Thái y nhìn về phía Tôn thị nói "Hiện giờ chỉ có thể cắt bỏ đi phần thịt thối".Tưởng thị nghe xong tâm run rẩy "Thái y, người sống như thế làm thế nào mà cắt thịt được đây? Kia không phải là tươi sống mà đau chết? Ngươi suy nghĩ biện pháp khác, uống thuốc hay châm cứu đều được". "Vết thương của phu nhân để đã lâu, thời tiết lại quá nóng" Thái y lắc đầu "Phu nhân nên sớm chút đưa ra quyết định, thời gian để càng lâu sẽ càng thêm nghiêm trọng. Phu nhân quyết định xong, ta liền cho người kêu nữ y đến gấp rút chẩn trị cho phu nhân".Muốn róc thịt từ trên người mình? Tôn thị hàm răng đều run lên "Không còn biện pháp nào khác sao?""Thái y, ngài hãy tìm thêm biện pháp khác, nô tỳ dập đầu xin ngài" Võ ma ma hướng thái y quỳ xuống."Phu nhân trước mắt uống thuốc, thuốc này có thể giúp cho vết thương có chuyển biến tốt lên, nhưng vẫn không thể hết được, phu nhân vẫn là sớm chút quyết định mới tốt". Thái y biết được việc cắt thịt thật sự là quá mức máu tanh cùng tàn nhẫn, đến đại nam nhân nghe đến cũng phải biến sắc, biết đám người Tôn thị nhất thời khó có thể hạ quyết định vì thế ôm quyền cáo từ. "Các người đều lui xuống đi, ta cùng với tẩu tử cần nói chuyện riêng". Tôn thị vẫy lui mọi người. "Ngươi như thế nào lại bị thương thế nghiêm trọng như vậy?" Tưởng thị ngồi ở mép giường nói.Tôn thị cười khổ, vươn tay lôi kéo tay Tưởng thị, chưa kịp nói nước mắt đã rơi "Tẩu tử...""Như thế nào mà bị thương nghiêm trọng vậy? Trời lại đang quá nóng, không thể qua loa được". Tưởng thị nhíu mày nói. "Tẩu tử, Tô gia thật quá đáng, muội muội lần này là tội oan, bất quá ta chỉ vì Khiêm Nhi đề ra kiến nghị, vậy mà liền chà đạp ta, nếu không có tẩu tử, chỉ sợ tối nay mạng ta cũng không còn". Tôn thị nói "Tẩu tử, mọi người phải làm chủ cho ta, phải đòi một cái thuyết pháp cho ta".Tưởng thị thấy tay Tôn thị nóng như lửa, nói "Lão phu nhân xác thật là có chút quá đáng, này không phải cũng chỉ là nói sai sao? Bất quá cũng may ngươi cũng ra rồi, bằng không hậu quả thật không dám tưởng tượng"."Ta xem như lần này đã hiểu rõ, quốc công gia cùng Tô lão phu nhân thật là người lương bạc". Tôn thị nói "Lần này nhất định ta phải nháo, bằng không sau này ta và Ngọc Tuyết làm thế nào mà trôi qua? Tôn gia chúng ta tuy không bằng Tô gia, nhưng nữ nhi Tôn gia có thể tùy tùy tiện tiện cho người ta chà đạp sao?""Ta làm con dâu Tô gia đã nhiều năm như vậy, sinh nhi dục nữ, xử lý công việc trong hậu trạch, toàn tâm toàn ý vì Tô gia, không nghĩ hiện giờ lại đối xử với ta như thế! Đại phu cũng không cho mời!""Đại tẩu, ngươi nếu không vì đòi cái công đạo, cũng nên vì Ngọc Tuyết mà suy nghĩ. Ngươi ngẫm lại đi, với tình trạng Ngọc Tuyết như bây giờ, Khiêm Nhi một lòng một dạ với Ngọc Tuyết, ngươi không cần lo lắng, ta là cô mẫu ruột thịt của nàng, tự khắc sẽ đau nàng. Ngươi nhìn tình trạng của ta đi, tuy là trước mắt vì thanh danh bọn họ không thể hưu Ngọc Tuyết, nhưng mà đại tẩu..."Tôn thị ngẩng đầu nhìn hướng Tưởng thị, nghiêm túc nói "Thời gian qua đi, bên ngoài không tránh khỏi sẽ nói Khiêm Nhi chung tình, đến lúc có được thanh danh, chỉ sợ đến lúc đó bọn họ sẽ không còn dung được Ngọc Tuyết!"Tưởng thị biểu tình cũng nghiêm túc lên "Chuyện này...hẳn là không thể nào! Khiêm Nhi sẽ không như vậy!"."Hừ! Khiêm Nhi tất nhiên là sẽ không, Khiêm Nhi đem Ngọc Tuyết đặt ở đầu quả tim, như thế nào lại tổn thương nàng? Nhưng những người khác thế nào lại không? Đại tẩu, ngươi nghĩ kỹ lại Ngọc Kỳ là muốn vào Hoàng thất, không chừng tiền đồ tương lai của Tôn gia sẽ rất tốt. Có muội muội như vậy, Tô gia có muốn hưu thê cũng phải suy nghĩ, nhưng bọn họ vẫn có thể xuống tay đối với Ngọc Tuyết, để cho nàng yên lặng mà chết đi". Tưởng thị nghe xong hãi hùng khiếp vía, che miệng cả kinh nói "Không thể nào!"Nếu ghét thì đến lúc đó hưu là được. "Như thế nào sẽ không? Ngươi nhìn ta xem, ta đã sinh dưỡng Khiêm Nhi, Dao Nhi nhưng bọn họ không chút mềm lòng!" Tôn thị thở hổn hển nói.Sắc mặt Tưởng thị càng thêm ngưng trọng. Tôn thị nức nở nói "Nếu mẫu thân có thể ra mặt, cùng bà bà nói thì càng tốt"Tưởng thị suy tư một chút.Nha đầu gõ cửa thông báo thuốc đã sắc xongHai người liền đem sự việc để sang một bên.Tưởng thị đứng dậy cáo từ, sắc mặt trầm trọng mà hồi Tôn phủ......Nhẫn Đôn đem chuyện Tôn thị đều bẩm báo cho Thanh Ninh."Ừ, được rồi, ta đã biết! Mẫu thân khi nào thì cắt thịt?" Thanh Ninh nhỏ giọng hỏi."Vẫn chưa quyết định"Đây là sợ hãi đi!Bị cắt thịt, hơn nữa mắt còn bị mù, Tôn thị trong lòng chắc đang hận chết lão phu nhân!Chỉ sợ là Tôn lão phu nhân ăn chay niệm phật nhiều năm sẽ không chịu tới.Như thế bên kia chắc cần phải an bày.Ánh chiều tà vàng óng, gió nhẹ mang theo chút lạnh lẽo.Thanh Ninh nhẹ nắm tay Tô Cẩn, ánh mắt lại xuyên qua cửa sổ, nhìn về phía bên ngoài viện.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com