Haruno Sakura Anh Dao Trong Nang
"Xin chào, em nghe nói ở đây tuyển nhân viên phải không ạ?"Sakura rụt rè bước vào, đôi mắt lục bảo như phát sáng giữa bóng đêm, nhìn căn phòng nhỏ tối tăm, mờ mịt khiến Sakura không hẹn thu mình. Đôi mắt ngọc bích láo liêng như cố tìm ra một tia ánh sáng trong nơi chốn hoang tàn."Chào em."Một giọng nói vang lên trong bóng tối mờ mịt, âm thanh trầm ấm và thật dịu dàng. Sakura nhẹ thở phào như thể đã cảm thấy an tầm phần nào, đôi đồng tử vẫn cứ láo liêng cố tìm ra nơi người kia ở nhưng lại bất thành, chỉ đành ngậm ngùi đứng đó lắng nghe."Em có thể cho ta biết mình tên gì không?"Người kia từ tốn hỏi, chẳng hiểu vì sao mà thân thể của Sakura đã ngồi yên vị trên chiếc ghế, bên cạnh là chiếc bàn nhỏ gỗ xưa cũ, em thấy hình ảnh của người kia nhưng tất cả chỉ như những mơ hồ sương khói. Trái ngược lại với Sakura người kia vẫn bình thản từ từ rót chén trà cho em. Em giật mình khi bản thân đã quá lơ là, ngay lập tức Sakura liền ngồi thẳng dậy hơi hắng giọng trả lời như sợ tác phong của mình khiến người kia khó chịu."Dạ là Haruno Sakura ạ."Người kia khẽ bật cười như đã nhìn ra tư chất của cô gái nhỏ, lập tức một âm thanh vang lên như tiếng chuông leng keng trong trẻo. Mọi thứ trong căn phòng vụt sáng khiến Sakura phải ngỡ ngàng. Em ngơ ngác nhìn xung quanh, mọi thứ thật sự quá tráng lệ nó khác xa so với cái căn nhà xập sệ cũ nát mà em thấy lúc ban đầu. Không những thế, Sakura cảm nhận được nơi đây có một thứ gì đó rất lạ, lạ đến nỗi mà em chẳng thể nhận ra. Người kia bước đến giờ đây gương mặt đã được phơi bày, mái tóc dài đen mượt rũ xuống vai, trên người mặc bộ trường bào trên tay người còn đang phe phẩy chiếc quạt làm che đi cả khuôn mặt chỉ để hở ra đôi mắt sắc bén. "Chào em ta là Hayashi Chiyo, rất hân hạnh được gặp em.""Vâng Chiyo-san."Sakura cúi đầu khẽ khàng nói, đôi vai gầy căng cứng tỏ rõ vẻ căng thẳng vô cùng. Chiyo bật cười, anh bước lại vỗ vỗ lấy vai gầy. Một hành động nhỏ nhưng bỗng chốc em cảm thấy bản thân mình nhẹ bẫng, thư thái vô cùng."Đừng lo lắng, tôi không làm gì em đâu. Em đã được nhận rồi thì cũng nên biết về cách tiệm vận hành, ngồi xuống đi tôi sẽ nói cho em."Theo lời người kia Sakura rất ngoan ngoãn ngồi xuống ghế bên cạnh, bộ dạng nghiêm chỉnh vô cùng. Chiyo chỉ mỉm cười, đôi mắt híp lại rồi quạt nhẹ."Tiệm Hồi Ước, nói dễ hiểu thì là nơi thực hiện ước vọng của mọi người.""Ước vọng sao?"Em nghiêng đầu khó hiểu nhìn anh, trong đôi mắt lam kia vẫn còn ngơ ngác chẳng hiểu gì."Phải, em cứ hiệu đơn giản là vậy nhé. Rồi dần dần sẽ rõ thôi."Chiyo mỉm cười, rất nhanh đã biến cho căn phòng xinh đẹp trở lại với bóng tối khiến Sakura một lần nữa thoáng sững lại. Anh đứng dậy bước đến gần em, thân người gần mét chín như thể mang em bao bọc lại. Đặt tay lên xoa mái đầu hồng, Chiyo thì thầm."Và đầu tiên là ước vọng của em, cô bé à. Linh hồn em khao khát được tìm phần còn lại của nó quá rồi kìa."Sakura đứng người, tim em đập mạnh và toàn bộ các cơ như thể thắt lại tạo nên một cơn rung chấn. Em ôm lấy đầu, quằn quại từng mảnh vỡ cứ từ từ được ráp lại trong dòng kí ức vốn mơ màng, cơ thể em sáng lên nó đã khao khát được ôm lấy sức mạnh của mình, khao khát được trở thành hoàn chỉnh."Xin lỗi em nhé, có lẽ sẽ hơi đau một chút. Nhưng một linh hồn bị phân tán sẽ khiến cuộc sống của em không trọn vẹn đâu. Còn giờ thì nghỉ ngơi đi."Chạm nhẹ lên khuôn mặt trắng ngần, Chiyo khẽ cười. Anh bế em lên, rồi đặt lên chiếc giường gần đó. Một con đường mới mở ra với những mảnh vỡ được tụ lại. Đó đã là định mệnh em à. Hãy cố gắng hoàn thành tâm nguyện của nữ thần nhé.***♥️ 17:30🌸 17.2.2022🇻🇳 Bắc Ninh🥀 801Kanpekina SugoiWattpad
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com