TruyenHHH.com

Harukyu Focus On U

Cậu còn chưa nhận được câu trả lời từ anh thì đã rướn người qua đó, chủ động đặt môi lên môi anh. Kim Junkyu thực sự không biết bản thân hành động như vậy là vì điều gì nữa, cậu đã nghĩ trong khoảng thời gian dài đến vậy có người vẫn luôn âm thầm ở bên cạnh, thật kì diệu, chỉ vậy thôi. Đến khi cậu rời ra rồi Haruto vẫn còn không tin vào mắt mình, anh đưa tay chạm lên môi.

- Kim Junkyu, em cho rằng tôi thích em nên em muốn làm gì cũng được phải không?

- Thì anh cũng có tránh né gì đâu.

- Đó là nụ hôn đầu của tôi. Hơn nữa, chỗ này đập nhanh lắm, em chịu trách nhiệm đi.

Haruto kéo tay cậu đặt lên ngực mình, đúng là đang đập rất nhanh, Junkyu vì ngay lập tức cảm nhận được rất rõ mà rụt tay lại, cậu là người chủ động mà bây giờ lại đỏ mặt tía tai.

- Vậy thì xin lỗi anh. Tôi cho anh hôn lại nhé?

- Em không sợ à? Em phải đề phòng tôi một chút đi chứ, tôi là người nói thích em đó.

- Anh sẽ làm gì tôi sao? Đây là trước cửa nhà tôi đấy.

Haruto bật cười, bảo cậu dễ dãi với mình anh như này thì được, chứ với người khác mà cứ như vậy thì anh lo chết mất.

- Vậy em nhớ lại được gì chưa? Hay để tôi giúp em.

Junkyu đã định né rồi mà không thành, cằm nhỏ bị anh giữ lại rồi, chưa kịp nói thêm câu nào thì môi liền bị chiếm đoạt rồi. So với nụ hôn thoáng qua của Junkyu, nụ hôn này mạnh bạo hơn nhiều, làm cậu khó thở tới mức tay chân đập loạn xạ.

- Hoà rồi nhé. Nói trước với em tính tôi hiếu thắng lắm, không để thua ai đâu chứ đừng nói hoà.

Junkyu muốn xuống xe ngay lập tức nhưng cửa xe không mở được.

- Không nhớ gì hết, mở cửa ra nhanh lên, mẹ ơi cứu con.

- Tôi đã nói là em phải đề phòng tôi đi rồi mà.

- Hay là cũng như vậy rồi, tôi định

- Anh định làm gì? Tôi la lên đó, huhu mẹ ơi cứu Junkyu với.

Haruto thở dài, mới có một nụ hôn thôi mà đã bị doạ sợ rồi trong khi rõ ràng Junkyu mới là người khơi mào trước. Anh nhấn nút mở chốt cửa xe

- Đây phòng trường hợp em thấy không an toàn có thể chạy trốn. Tôi còn chưa nói hết cơ mà.

- Được rồi, tôi đang nghe đây.

- Dù em không nhớ ra nhưng em cũng biết tất cả rồi nên tôi định sẽ theo đuổi em, một cách nghiêm túc, nếu em cho phép.

- Vậy tôi không cho phép thì sao? Thì anh sẽ chịu buông bỏ mọi thứ không? Anh biết mà, ước mơ của tôi là được đứng trên sân khấu, bên cạnh đó còn là trách nhiệm với cả nhóm nữa. Tôi chưa từng nghĩ bản thân mình sẽ dính vào mấy chuyện yêu đương đâu, tôi cảm thấy như vậy thật ích kỷ.

- Nếu em không cho phép, tôi cũng chỉ biết lùi lại thôi. Em có ước mơ của riêng em, có những điều em muốn làm, em cứ việc thoải mái với những điều đó. Nếu em một lần muốn nhìn lại, thì quay đầu vẫn thấy tôi đứng ở phía sau. Dù gì suốt quãng thời gian qua, tôi cũng chưa từng đòi hỏi em phải đáp lại tình cảm của tôi.

Lời thật lòng của Haruto thành công làm Junkyu cảm thấy có lỗi rồi. Nhưng đưa ra lựa chọn đối với Junkyu là điều rất khó khăn.

- Chà, anh biến tôi thành người xấu đấy à?

- Em luôn luôn đẹp nhất trong mắt tôi.

- Được rồi thôi đi. Anh không biết ngại nhưng mà tôi biết mà.

Haruto nhìn Junkyu ôm mặt vì ngượng ngùng cười rất khoái chí. Đúng là cái đẹp nằm trong mắt kẻ si tình mà, Haruto có ngắm suốt ngày thì vẫn thấy con người ta đáng yêu xinh đẹp thôi.

- Em đừng cảm thấy có lỗi, cũng đừng nghĩ đó là một sự lựa chọn bắt buộc gì cả. Tôi đâu bắt em trả lời ngay bây giờ, tôi tình nguyện, một vài năm nữa cũng được, chục năm nữa cũng được, tôi đều chờ.

- Đồ ngốc. Anh bị ngốc thật hả, tôi chưa từng thấy ai như vậy hết á.

- Ừm, ngốc vì yêu em.

Junkyu muốn tìm cái lỗ nào để trốn xuống quá đi chứ nói chuyện kiểu này mặt cứ đỏ bừng bừng thôi. Nội tâm Junkyu đang gào thét hỏi sao anh ta có thể nói được mấy lời như vậy.

- Em có muốn ra cửa hàng tiện lợi không? Vội chạy về đây tôi vẫn chưa kịp ăn gì.

- Cũng được thôi.

Junkyu vừa xuống xe thì thấy mẹ từ xa, còn xách mấy túi đồ lỉnh kỉnh liền nhanh nhẹn chạy tới nhận lấy mấy túi đồ.

- Mẹ, nhiều đồ như vậy sao không gọi con.

- Cháu chào bác.

Haruto cũng tới đó chào hỏi, mẹ của Junkyu đương nhiên nhận ra anh còn rất niềm nở.

- Là cháu sao? Lâu rồi mới thấy cháu về đây nhỉ. Hai đứa định đi đâu thì cứ đi đi.

- Cháu chưa ăn tối nên bọn cháu định ra cửa hàng tiện lợi.

- Sao bọn trẻ bây giờ cứ ăn uống tùy tiện vậy nhỉ, cháu còn phải tập luyện đừng có ăn mấy đồ bên ngoài, vào nhà đi bác nấu cho mà ăn.

Haruto mỉm cười nhìn qua Junkyu người đang tích cực ra tín hiệu bảo anh từ chối nhưng mà sao anh từ chối được.

- Vậy làm phiền bác rồi ạ.

- Hai đứa vào nhà nhanh lên kẻo lạnh.

Đấy thành ra giờ hai người lại ngồi đối diện nhau trên bàn ăn, mẹ Junkyu đã nấu rất nhiều món cho anh.

- Cháu cứ ăn đi, đừng ngại.

- Dạ, cháu cảm ơn bác. Cháu sẽ ăn thật ngon miệng

- Hai đứa vẫn còn liên lạc thật hả? Còn chuyện tin đồn báo chí viết là thế nào? Hai đứa đang hẹn hò sao?

Anh với cậu bốn mắt nhìn nhau, hình như Haruto vẫn muốn để cậu trả lời trước, Junkyu vội vàng xua tay.

- Mẹ sao lại hỏi chuyện này rồi con đã nói là không phải mà. Chúng con không yêu đương hay hẹn hò gì hết.

- Thật không Haruto?

- Sao mẹ lại không tin lời con trai mẹ mà còn hỏi anh ta vậy, để người ta ăn cơm cho ngon.

Haruto buông đũa xuống rồi ngồi ngay ngắn lại.

- Dạ chúng cháu chưa tính là hẹn hò ạ, cháu đang theo đuổi em ấy.

- Kim Junkyu từ khi nào con khó tính vậy? Thằng nhỏ này tính tình thất thường lắm, cháu đâm đầu theo đuổi nó thì vất vả rồi. Chúc cháu thành công nhé.

- Mẹ, đến giờ chiếu phim mẹ thích coi rồi kìa. 

Junkyu vội vàng lái sang chuyện khác rồi phải lôi phụ huynh ra ngoài phòng khách thôi. Người còn lại ngồi trên bàn ăn thì chỉ biết khúc khích cười.

- Em đáng yêu thật đấy.

- Anh ăn nhanh lên rồi đi về đi. Vừa nãy đã kêu từ chối đi rồi mà.

- Nhưng tôi đói lắm. 

- Chỉ có trước mặt mẹ tôi mới được nói vậy thôi đấy, anh thử nói thế với báo chí đi coi chừng tôi từ chối đó. 

- Nhưng tôi muốn cả thế giới biết tôi theo đuổi em.

Junkyu chừng mắt nhìn Haruto, đến cả như vậy rồi anh vẫn thấy rất đáng yêu. Cậu gục đầu xuống bàn, còn thì thầm trách bản thân sao lại đột nhiên dính dáng đến con người này không biết nữa. 

- Em sắp comeback phải không? Yên tâm đi chuyện như lần trước tôi sẽ không để xảy ra nữa đâu, nhất định. Tập luyện thì cũng đừng bỏ bữa, cũng đừng thức trắng đêm, tôi không muốn nghe tin em bị ốm đâu đấy. Chắc chỉ có thể gặp em hôm nay thôi, thời gian nghỉ giữa mùa giải tôi phải đi Đức tập huấn cùng câu lạc bộ, không cần nhớ tôi quá đâu vì khi trở về tôi nhất định sẽ tới tìm em.

- Tự tin ghê, ai nói tôi sẽ nhớ anh. 

Xong xuôi thì Haruto cuối cùng cũng phải chào tạm biệt Junkyu, ít thì cũng phải 3 tháng sau anh mới về nên có đôi chút không nỡ. Anh vẫn như vậy phải nói hẹn gặp lại, vì nhất định hai người sẽ gặp lại thôi. 

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com