Harukaxmichiru O Mot Noi Khac 11 Au Cho Harumichi
Tags: canon divergenceTóm tắt: Michiru viết một bức thư tình.
---*---
Họ hỏi "Ngươi có yêu nàng đến chết?" Tôi trả lời "Nhắc đến tên nàng ngay trên mộ phần ta và xem cách mà nàng đem ta về với sự sống." (*)
--*--
Gửi đến người, tình yêu của em
Người vẫn khỏe chứ? Em mong người vẫn luôn hạnh phúc, dù cho em không thể kề bên người.
*
*
Em nhớ người nhiều, em vẫn luôn nhớ đến người. Lần cuối chúng ta gặp nhau là bao lâu rồi nhỉ, đã quá lâu rồi. Điều duy nhất an ủi lòng mong ngóng cháy bỏng này là sự tất yếu rằng định mệnh sẽ đưa chúng ta đến với nhau một lần nữa.
Em sẽ luôn tìm kiếm người. (Em sẽ luôn tìm thấy người.)*
Họ được ấn định sẽ tìm thấy nhau (và việc cả hai yêu nhau thì chỉ là lợi thế đi kèm thôi).
Michiru bước đến đứng cạnh góa phụ bên ngôi mộ mới đắp. Một thân đen dong dỏng, trang nghiêm. Cô ta còn trẻ lắm, voan đen phủ mặt không che được nỗi mất mát tỏa ra từ cái nhìn sắc lạnh. Nỗi buồn đau như một vết thương mới, mở toạc linh hồn cô ta yếu đuối, dễ tổn thương."Cô là ai?"
Một tiếng gọi Michiru đã thuộc lòng trong tiềm thức. Đôi mắt đó (nàng không nhận nhầm được) nhìn Michiru xa lạ, dè chừng. Lồng ngực nàng thắt lại một chút. Họ đã có thể có những cuộc gặp mặt tệ hơn thế này.
*
Có lẽ ở một cuộc đời khác, em sẽ được nắm tay người và hôn lên tóc người trong buổi sớm mai mờ ảo. Khi mộng tưởng và thực tại hòa làm một và kề bên em là người chứ không phải sự hoang tưởng của chính em.
*
*
"Tại sao chúng ta không rời đi được chứ? Mặc kệ thế giới này?"Nếu thế giới này biến mất, vòng lặp này cũng sẽ biến mất, đúng chứ? Nhiệm vụ của chúng ta cũng sẽ biến mất.""Haruka, đừng nói nữa, người không hiểu...""Tôi không hiểu điều gì cơ? Nhìn lấy những gì chúng ta hy sinh cho thế giới này đi, và nó đáp lại cho ta điều gì? Nó bắt chúng ta phải chịu đựng những gì?"Michiru, tôi chưa bao giờ ước ao hay đòi hỏi cuộc sống này...
"Một cuộc sống bình yên, một cuộc sống nhàm chán. Tôi sẽ chết già ở một nơi xó xỉnh nào đó không ai biết đến. Tôi sẽ là một bà cụ bảy mươi cáu kỉnh, suốt ngày than vãn-"Haruka, người không hiểu, người không hiểu...""- một cái chết êm ái. Cô có bao giờ hiểu được, Michiru? Cô có bao giờ hiểu được? Tôi muốn sống nhiều như cô, cuộc sống tôi nhiều hơn thế này. Chừng nào sứ mệnh này còn tiếp diễn, cuộc đời của tôi chỉ ngắn như sao chổi.""Haruka! Đừng nói nữa! Im lặng đi!""Im lặng? Tôi sao? Michiru, để tôi nói. Cô làm sao hiểu được tôi đang đau đớn nhường nào. Tôi yêu cô nhưng tôi cũng ghét sự bất tử của cô-"Im đi Haruka! Im đi! Im đi! Đừng nói nữa!""-Tôi ước rằng chúng ta chưa bao giờ gặp nhau. Tôi ước rằng chúng ta không hề biết đến nhau."Và cuối cùng Haruka cũng im lặng, vô hồn. Michiru ôm chặt xác người tình trong tay. Giữa đống hỗn độn của tàn cuộc, bình minh của một ngày mới lại đến. Thế giới một lần nữa được hồi sinh.
*
Tôi nhắm mắt lại và thế gian chết lặng
Tôi mở mắt ra và vạn vật lại hồi sinh
(Tôi nghĩ tôi đã tưởng tượng ra người)
(**)
*
Mỗi ngày Michiru tỉnh dậy lúc mặt trời chưa ló dạng, pha một bình trà ấm, và trầm mình trong lặng yên của sớm mai. Một khắc bình yên trong ngày trước khi thế gian tỉnh giấc, sau khi cơn đêm tối tăm dằng dẵng đã trôi qua. Nàng cần quên đi rằng mình đang sống, đôi khi nàng mong cái chết sẽ đến mang mình đi. Linh hồn nàng đơn độc giữa cõi nhân gian này. Nàng đã quên mất một điều gì đó quan trọng. Nàng tuyệt vọng cố nhớ ra đó là điều gì.
Làm thủ thư của một thư viện cổ là một công việc nhàn nhã. Michiru vẫn viết và vẽ và chơi nhạc (đôi khi điêu khắc) trong thời gian rảnh nhưng thời gian ngoài công việc của thủ thư nàng đọc rất nhiều. Bất tử cũng có cái lợi của nó: nàng gần như không thiếu thời gian. Không có chiếc đồng hồ đếm ngược trên đầu nàng, tíc tắc tíc tắc, làm gì nào, làm gì thôi nào, sắp hết thời gian rồi! Nàng xem mình như một sự vật biết di chuyển, một khái niệm, một trừu tượng. Theo một lẽ nào đó, nàng vẫn cảm nhận đủ cung bậc cảm xúc của con người. Tuy nhiên sự bất tử đem nàng vất ra khỏi khái niệm con người. Nàng không cho rằng mình là thần thánh. Hơn nữa, nàng cho rằng mình là một trò đùa, một phép thử của số mệnh, hay là vũ trụ (dù là cái nào cũng quái ác và tàn nhẫn như nhau). Nàng đang đơn thuần là tồn tại, nàng biết mình đang thiếu một điều gì đó. Michiru chỉ mong thời gian và số mệnh có thể giúp nàng trả lời.*
Tôi yêu rằng người nói sẽ quay về
Nhưng rồi tôi già đi và quên mất tên người
(Tôi nghĩ tôi đã tưởng tượng ra người)
Chắc tôi đã nên phải lòng loài chim sấm
Ít ra xuân về chúng vẫn gầm kêu
Tôi nhắm mắt lại và thế gian chết lặng
(Tôi nghĩ tôi đã tưởng tượng ra người)
(**)
*
Cụ bà nắm lấy tay Michiru, bàn tay gồ xương bọc da dẻ mỏng mảnh, "Cô gái trẻ à, cô đẹp thật đấy!"Thật khó để nhìn ra Rosaline trẻ trung năm nào dưới bộ tóc bạc trắng và làn da nhăn nheo rải nốt đồi mồi; nhưng đồng thời cũng thật dễ nhìn ra Rosaline hoạt bát dưới đôi mắt sáng rỡ và nụ cười ấm áp. Dường như Rosaline đã nhìn thấy nàng, nhưng đồng thời bà cũng không nhìn thấy Michiru."Hãy vào nhà ngồi uống một tách trà nào! Lâu lắm rồi chúng tôi mới có khách! Bé Rosie, cháu đi lấy bánh và hoa quả mời chị nhé!"Cụ bà siết nhẹ tay nàng một chút trước khi thả ra, trong ánh mắt bà chan chứa hoài niệm."Cô biết không? Cô trông rất giống một người bạn cũ của tôi. Chúng tôi đã mất liên lạc với nhau rất lâu rồi."Michiru uống trà với cụ bà và cô cháu gái và cảm ơn trước khi ra về. Không phải ngày nào nàng cũng được uống trà cùng một người bạn cũ, đó là một cảm giác ấm áp mà nàng suýt quên mất. Kí ức vừa có thể là một thứ ngọt ngào vừa có thể là một thứ cay đắng. Rất nhiều năm về trước, nàng chọn quên đi là đều có lí do riêng.
*
Em vẫn thấy người bên khóe mắt. Em vẫn thấy người ở một nơi xa lạ. Em vẫn thấy người khi em ở một mình và em vẫn thấy người trong tim em.
*
Mon amour, tình yêu của tôi, tên tác giả là một trong những nghệ danh nàng không còn sử dụng nữa, nàng chưa bao giờ sử dụng tên Michiru làm nghệ danh.Dung mạo tuyệt mỹ của người ấy nên được lưu giữ trong viện bảo tàng như thế này. Đã lâu quá rồi, nàng đã quên mất người ấy trông như thế nào. Nàng khá chắc rằng người thật đã xinh đẹp hơn, nàng tuy là một thợ điêu khắc tài hoa, nhưng nghệ thuật lấy cảm hứng từ thực tế, khó chắc rằng đã có thể sao chép y hệt. Nàng vươn tay chạm lấy đôi môi của người nọ, đá lạnh và cứng nhưng đường nét của người nọ mềm mại và tinh xảo. Khi môi nàng chạm đến đôi môi nọ, nó không hề mềm mại và ấm áp, nó lạnh và cứng, như một tượng đá nên như vậy.
*
Em chưa bao giờ dừng lại để nghĩ sẽ có một ngày nào đó em ngừng yêu người.
Hãy đợi em đến tìm người. Bởi em biết người cũng sẽ yêu em như vậy.
*
*
Gửi đến người, tình yêu của em
.
---*---
(*) Mahmoud Darwish(**) Sylvia Plath // Điên nữ hát khúc tình ca
---mọi người vẫn nhớ cảnh HaruMichi gặp nhau lần đầu trong anime chứ, đoạn sau đấy Michiru bảo là nàng hiểu Haruka rõ hơn cô tự hiểu về bản thân và đã luôn luôn quan sát Haruka. ha-haha...nghe như stalker, *nhưng nếu...* thế là fic này ở đây
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com