TruyenHHH.com

Harukaxmichiru O Mot Noi Khac 11 Au Cho Harumichi

Tựa khác: To you, my love

Số từ: 2,640
Tags: canon divergence

Tóm tắt:  Michiru viết một bức thư tình.



---*---


- i close my eyes and the world drops dead (i think i made you up inside my head)


Họ hỏi "Ngươi có yêu nàng đến chết?" Tôi trả lời "Nhắc đến tên nàng ngay trên mộ phần ta và xem cách mà nàng đem ta về với sự sống." (*)


--*--


Gửi đến người, tình yêu của em


Người vẫn khỏe chứ? Em mong người vẫn luôn hạnh phúc, dù cho em không thể kề bên người.


*


Dù ở thời đại công nghệ thông tin, Michiru vẫn giữ thói quen viết thư, phần ít là vì hoài niệm, phần nhiều là vì nàng không biết địa chỉ gửi đến của bức thư.

Từng có một thời điểm nàng biết những dòng tâm tình này sẽ được gửi đi đâu, nhưng nàng nàng biết chắc rằng bất kì địa chỉ nào nàng đang nghĩ đến đều không còn tồn tại nữa. Với cả thời nay bưu điện chủ yếu chỉ giao hàng, ít khi nào là thư tín ngoại trừ cho giấy tờ công vụ. 

Nàng đặt lại nhành hoa khô lại nhành hoa khô trên mép gấp của phong bì. Michiru nấu chảy hai viên sáp màu mòng két cùng với một viên sáp vàng kim. Màu vàng lấp lánh nổi bật trên nền xanh sẫm. Nàng ấn con dấu xuống trên sáp lỏng, cẩn thận để nó cố định cành hoa lưu ly và dính trên mặt giấy. Khi hoàn thành nàng lấy ra một chiếc hộp gỗ và mở khóa, bên trong đựng những xấp thư được cột lại và chia ra theo thập kỉ, tất cả hoàn toàn bỏ trống thông tin người nhận.


*

Em nhớ người nhiều, em vẫn luôn nhớ đến người. Lần cuối chúng ta gặp nhau là bao lâu rồi nhỉ, đã quá lâu rồi. Điều duy nhất an ủi lòng mong ngóng cháy bỏng này là sự tất yếu rằng định mệnh sẽ đưa chúng ta đến với nhau một lần nữa.

Em sẽ luôn tìm kiếm người. (Em sẽ luôn tìm thấy người.)

*


Số mệnh sẽ luôn đưa họ đến với nhau, Michiru biết chắc điều đó. Nhiệm vụ của họ ở Trái Đất này, ở cuộc đời này đã được định sẵn. Đó là lí do họ ở đây: họ sẽ chiến đấu cùng nhau, họ sẽ sát cánh bên nhau, cho cả những hạnh phúc và bi thương sắp đến.

Họ được ấn định sẽ tìm thấy nhau (và việc cả hai yêu nhau thì chỉ là lợi thế đi kèm thôi).

Michiru bước đến đứng cạnh góa phụ bên ngôi mộ mới đắp. Một thân đen dong dỏng, trang nghiêm. Cô ta còn trẻ lắm, voan đen phủ mặt không che được nỗi mất mát tỏa ra từ cái nhìn sắc lạnh. Nỗi buồn đau như một vết thương mới, mở toạc linh hồn cô ta yếu đuối, dễ tổn thương.

"Cô là ai?"

Một tiếng gọi Michiru đã thuộc lòng trong tiềm thức. Đôi mắt đó (nàng không nhận nhầm được) nhìn Michiru xa lạ, dè chừng. Lồng ngực nàng thắt lại một chút. Họ đã có thể có những cuộc gặp mặt tệ hơn thế này.


*

Có lẽ ở một cuộc đời khác, em sẽ được nắm tay người và hôn lên tóc người trong buổi sớm mai mờ ảo. Khi mộng tưởng và thực tại hòa làm một và kề bên em là người chứ không phải sự hoang tưởng của chính em. 

*


Khuôn viên trường nữ sinh gần như lúc nào cũng có người qua lại, nhưng không mấy ai để ý đến việc hai hay nhiều nữ sinh thân thiết quá mức bình thường. Suy ra mà nói bọn họ đều là con gái mà, tựa người vào nhau một chút, hay ôm nhau một chút, hay hôn má nhau cũng không phải là chuyện gì lớn. Nói gì thì, cả Haruka và Michiru cũng không ai để ý người ngoài cho lắm.

Dưới tán cây rợp bóng, Michiru nhàn nhã đọc một cuốn sách triết học nào đó, Haruka cũng không quan tâm lắm. Cô nhàn nhã gối đầu lên đùi Michiru, quyển thần thoại Hy Lạp bị tận dụng làm vật che mặt khỏi nắng. Bạn bè của họ biết ý, đôi khi sẽ không làm phiền thời gian riêng của hai người họ như vậy. Thế gian bây giờ là của riêng họ, nhưng cả hai đều biết điều đấy sẽ không kéo dài lâu (cũng không ngăn được họ mong ước cơ hội ở bên nhau này kéo dài mãi mãi).

Tim cô đập phập phềnh như cánh bướm, nhột nhạt cả lồng ngực. Haruka ước, trong một chốc lát thôi, họ chỉ là hai con người bình thường, ý nghĩa của họ chỉ cần sống qua ngày. Không gặp được nhau cũng tốt, không gặp được nhau thì không đau thương.

Họ không bao giờ gặp nhau trong một thế giới yên bình.


*


"Tại sao chúng ta không rời đi được chứ? Mặc kệ thế giới này?

"Nếu thế giới này biến mất, vòng lặp này cũng sẽ biến mất, đúng chứ? Nhiệm vụ của chúng ta cũng sẽ biến mất."

"Haruka, đừng nói nữa, người không hiểu..."

"Tôi không hiểu điều gì cơ? Nhìn lấy những gì chúng ta hy sinh cho thế giới này đi, và nó đáp lại cho ta điều gì? Nó bắt chúng ta phải chịu đựng những gì?

"Michiru, tôi chưa bao giờ ước ao hay đòi hỏi cuộc sống này...

"Một cuộc sống bình yên, một cuộc sống nhàm chán. Tôi sẽ chết già ở một nơi xó xỉnh nào đó không ai biết đến. Tôi sẽ là một bà cụ bảy mươi cáu kỉnh, suốt ngày than vãn-

"Haruka, người không hiểu, người không hiểu..."

"- một cái chết êm ái. Cô có bao giờ hiểu được, Michiru? Cô có bao giờ hiểu được? Tôi muốn sống nhiều như cô, cuộc sống tôi nhiều hơn thế này. Chừng nào sứ mệnh này còn tiếp diễn, cuộc đời của tôi chỉ ngắn như sao chổi."

"Haruka! Đừng nói nữa! Im lặng đi!"

"Im lặng? Tôi sao? Michiru, để tôi nói. Cô làm sao hiểu được tôi đang đau đớn nhường nào. Tôi yêu cô nhưng tôi cũng ghét sự bất tử của cô-

"Im đi Haruka! Im đi! Im đi! Đừng nói nữa!"

"-Tôi ước rằng chúng ta chưa bao giờ gặp nhau. Tôi ước rằng chúng ta không hề biết đến nhau."

Và cuối cùng Haruka cũng im lặng, vô hồn. Michiru ôm chặt xác người tình trong tay. Giữa đống hỗn độn của tàn cuộc, bình minh của một ngày mới lại đến. Thế giới một lần nữa được hồi sinh.


*


Tôi nhắm mắt lại và thế gian chết lặng

Tôi mở mắt ra và vạn vật lại hồi sinh

(Tôi nghĩ tôi đã tưởng tượng ra người)

(**)


*


Mỗi ngày Michiru tỉnh dậy lúc mặt trời chưa ló dạng, pha một bình trà ấm, và trầm mình trong lặng yên của sớm mai. Một khắc bình yên trong ngày trước khi thế gian tỉnh giấc, sau khi cơn đêm tối tăm dằng dẵng đã trôi qua. Nàng cần quên đi rằng mình đang sống, đôi khi nàng mong cái chết sẽ đến mang mình đi. Linh hồn nàng đơn độc giữa cõi nhân gian này. Nàng đã quên mất một điều gì đó quan trọng. Nàng tuyệt vọng cố nhớ ra đó là điều gì.

Làm thủ thư của một thư viện cổ là một công việc nhàn nhã. Michiru vẫn viết và vẽ và chơi nhạc (đôi khi điêu khắc) trong thời gian rảnh nhưng thời gian ngoài công việc của thủ thư nàng đọc rất nhiều. Bất tử cũng có cái lợi của nó: nàng gần như không thiếu thời gian. Không có chiếc đồng hồ đếm ngược trên đầu nàng, tíc tắc tíc tắc, làm gì nào, làm gì thôi nào, sắp hết thời gian rồi! Nàng xem mình như một sự vật biết di chuyển, một khái niệm, một trừu tượng. Theo một lẽ nào đó, nàng vẫn cảm nhận đủ cung bậc cảm xúc của con người. Tuy nhiên sự bất tử đem nàng vất ra khỏi khái niệm con người. Nàng không cho rằng mình là thần thánh. Hơn nữa, nàng cho rằng mình là một trò đùa, một phép thử của số mệnh, hay là vũ trụ (dù là cái nào cũng quái ác và tàn nhẫn như nhau). Nàng đang đơn thuần là tồn tại, nàng biết mình đang thiếu một điều gì đó. Michiru chỉ mong thời gian và số mệnh có thể giúp nàng trả lời.


*


Tôi yêu rằng người nói sẽ quay về

Nhưng rồi tôi già đi và quên mất tên người

(Tôi nghĩ tôi đã tưởng tượng ra người)


Chắc tôi đã nên phải lòng loài chim sấm

Ít ra xuân về chúng vẫn gầm kêu

Tôi nhắm mắt lại và thế gian chết lặng

(Tôi nghĩ tôi đã tưởng tượng ra người)

(**)


*


Rosaline là một cô bé hoạt bát, tươi tắn. Michiru biết cô từ khi cô mới còn học tiểu học đến lúc cô bé đến tuổi kết hôn.

"Chị không hề già đi một chút nào luôn đó Michiru! Cứ như này người ta sẽ ghẹo chị là người bất tử mất thôi!"

"Chị phải đi sao? Vội vã như vậy? Ở Mỹ chị nhớ phải gửi thư về cho em đó! Hãy giữ liên lạc nhé, em sẽ nhớ chị lắm đấy!"

Michiru, trái với lời hứa của mình, không hề gửi cho Rosaline một bức thư nào.

Khi trở về bao nhiêu năm sau, Michiru không còn nhận ra ngôi nhà cũ ở cuối đường làng nơi mình từng sống. 

Trong lúc bị cuốn vào kí ức, Michiru bị một đứa trẻ va phải, rổ trái cây, rổ hoa và chồng sách cô bé đang cầm bung ra hết bên thảm cỏ lề đường.

Đám nhóc đang trêu ghẹo "Lêu lêu Rosie. Lêu lêu Rosie" thấy trò đùa của mình va phải một người lớn liền kéo nhau chạy đi mất. Rosie cuống quýt xin lỗi, mắt rưng rưng nén khóc, vội vã nhặt lại sách, quả bị rơi của mình. 

"Em đi đâu mà xách nhiều đồ vậy? Chị cầm phụ em một đoạn nhé?"

Mắt Rosie sáng bừng lên, Michiru nghĩ rằng mình đã thấy sự phấn khích này ở đâu đó.

"Thật ạ?!"

Ở cuối hướng rẽ quen thuộc, Rosie nằng nặc dắt Michiru vào nhà giới thiệu với bà của cô bé.
Cụ bà nắm lấy tay Michiru, bàn tay gồ xương bọc da dẻ mỏng mảnh, "Cô gái trẻ à, cô đẹp thật đấy!"

Thật khó để nhìn ra Rosaline trẻ trung năm nào dưới bộ tóc bạc trắng và làn da nhăn nheo rải nốt đồi mồi; nhưng đồng thời cũng thật dễ nhìn ra Rosaline hoạt bát dưới đôi mắt sáng rỡ và nụ cười ấm áp. Dường như Rosaline đã nhìn thấy nàng, nhưng đồng thời bà cũng không nhìn thấy Michiru.

"Hãy vào nhà ngồi uống một tách trà nào! Lâu lắm rồi chúng tôi mới có khách! Bé Rosie, cháu đi lấy bánh và hoa quả mời chị nhé!"

Cụ bà siết nhẹ tay nàng một chút trước khi thả ra, trong ánh mắt bà chan chứa hoài niệm.

"Cô biết không? Cô trông rất giống một người bạn cũ của tôi. Chúng tôi đã mất liên lạc với nhau rất lâu rồi."

Michiru uống trà với cụ bà và cô cháu gái và cảm ơn trước khi ra về. Không phải ngày nào nàng cũng được uống trà cùng một người bạn cũ, đó là một cảm giác ấm áp mà nàng suýt quên mất. 

Kí ức vừa có thể là một thứ ngọt ngào vừa có thể là một thứ cay đắng. Rất nhiều năm về trước, nàng chọn quên đi là đều có lí do riêng.


*

Em vẫn thấy người bên khóe mắt. Em vẫn thấy người ở một nơi xa lạ. Em vẫn thấy người khi em ở một mình và em vẫn thấy người trong tim em.

*


Bức tượng vẫn luôn hoàn hảo như vậy. Nàng khắc nó khi nỗi đau vẫn còn mới, kí ức vẫn còn đem lại cảm xúc mãnh liệt như lần đầu và mỗi ngày, mỗi ngày, nàng đều ước cho thời gian quay ngược trở lại.

Mon amour, tình yêu của tôi, tên tác giả là một trong những nghệ danh nàng không còn sử dụng nữa, nàng chưa bao giờ sử dụng tên Michiru làm nghệ danh.

Dung mạo tuyệt mỹ của người ấy nên được lưu giữ trong viện bảo tàng như thế này. Đã lâu quá rồi, nàng đã quên mất người ấy trông như thế nào. Nàng khá chắc rằng người thật đã xinh đẹp hơn, nàng tuy là một thợ điêu khắc tài hoa, nhưng nghệ thuật lấy cảm hứng từ thực tế, khó chắc rằng đã có thể sao chép y hệt. 

Nàng vươn tay chạm lấy đôi môi của người nọ, đá lạnh và cứng nhưng đường nét của người nọ mềm mại và tinh xảo. Khi môi nàng chạm đến đôi môi nọ, nó không hề mềm mại và ấm áp, nó lạnh và cứng, như một tượng đá nên như vậy.


*

Em chưa bao giờ dừng lại để nghĩ sẽ có một ngày nào đó em ngừng yêu người.

Hãy đợi em đến tìm người. Bởi em biết người cũng sẽ yêu em như vậy.

*


Có chạy, chạy nữa, Haruka vẫn chưa tìm thấy câu trả lời. Huấn luyện viên bảo cô nên suy nghĩ về việc làm vận động viên điền kinh chuyên nghiệp. Haruka tiếp tục chạy, cô thật ra cô đang chạy trốn khỏi câu trả lời.

Vũ trụ đã ấn định một số phận cho mỗi sự tồn tại trên thế giới này, Haruka cũng không phải ngoại lệ. Cô được ấn định làm một chiến binh. Cô sống vì lẽ đó và cũng sẽ chết vì lẽ đó. Một bông hoa rộ nở cũng chỉ để héo tàn. Cô không muốn chấp nhận số phận này. Tại sao cô phải chịu thao túng của một thứ chẳng có gì ngoài tàn nhẫn và đau thương cơ chứ?

Cơn gió hôm nay mang theo lời thì thầm của số mệnh.

Haruka đã bồn chồn từ lúc mới tỉnh dậy, cô đổ lỗi cho cuộc thi điền kinh chiều nay. Gần đây cô cứ hay bị lo lắng như vậy. 

Cuộc đua kết thúc với một kết quả mĩ mãn dành cho Haruka, một kết quả không bất ngờ. Tuy nhiên điều đó cũng không làm tâm trạng cồn cào như lửa đốt của cô khá hơn. Giấu tất cả sự khó chịu dưới gương mặt lạnh, Haruka nhanh chóng soạn túi đồ thể thao của mình. Dù không biết nó là gì nhưng nó sắp gần lắm rồi, cô phải nhanh đi thôi.

Đối thủ tóc hồng không tha cho Haruka, cậu ta vừa cùng đua với cô, là một đối thủ mạnh, nhưng Haruka vẫn không nhớ nổi tên.

"Tenou Haruka, mọi người nói đúng, cậu quả thật là rất nhanh."

Haruka nén tiếng rít tức giận khi xoay người lại, cô không nói gì. Nếu cuộc chuyện phiếm này kết thúc nhanh hơn thì cô có thể nhanh hơn đi tìm một nơi tĩnh lặng để xoa dịu đàn kiến đang chạy loạn dưới da cô.

"Để tôi giới thiệu với cậu Kaiou Michiru, cậu ấy là một họa sĩ tài năng..."

Những lời nói thừa thãi không lọt nổi vào tai Haruka khi cô nhìn thấy cô gái tên Michiru. Đàn kiến dưới da Haruka nhảy dựng lên như bị lửa đốt. Một thứ cảm xúc mãnh liệt đánh gục cô. Đến rồi, - quả tim thấp thỏm muốn ngừng đập trong khoảnh khắc, Haruka không chắc đó là điều tốt hay điều xấu - đến rồi đến rồi- Michiru ngước mặt lên.

Ánh mắt họ chạm nhau.

Tiếng gió ngừng thì thầm.


*

Gửi đến người, tình yêu của em

.

---*---


(*)  Mahmoud Darwish

(**)  Sylvia Plath // Điên nữ hát khúc tình ca


---mọi người vẫn nhớ cảnh HaruMichi gặp nhau lần đầu trong anime chứ, đoạn sau đấy Michiru bảo là nàng hiểu Haruka rõ hơn cô tự hiểu về bản thân và đã luôn luôn quan sát Haruka. ha-haha...nghe như stalker, *nhưng nếu...* thế là fic này ở đây 

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com