Harry Potter Transfic Snivellus Snape
"Thật là vô nghĩa!" Ron thì thầm - thực ra nó có hơi lớn tiếng vì tất cả mọi người bao gồm cả bà Pince đều quay ra nhìn nó. Tuy nhiên biểu cảm trên mặt bà Pince đáng sợ hơn nhiều. Ron cúi đầu và nói lại lần nữa, "Chuyện này thật vô nghĩa.""Là sao?" Harry hỏi, "Như nào?""Ờ, có vẻ tụi này đã xem qua toàn bộ phần Độc dược tới hai lần, và... không có gì." Ron thì thào đầy ác liệt."Mình biết, mình thấy điều này thật kỳ lạ. Như thể có ai đó đã lấy đi tất tần tật những quyển sách mà bọn mình cần vậy." Hermione đáp."Hoặc, không cách nào có thể chữa trị ngoại trừ thời gian." Ron nói thêm.Snape sững sờ nhìn về hướng này, rõ ràng cậu không nghĩ đến việc có thể mình sẽ không trở lại được."Bạn thực sự cho rằng không có thuốc giải ư?" Snape lo lắng thì thầm.Ron lườm cậu ta, "Tôi không biết!" Nó to giọng thì thầm một lần nữa.Hermione nhìn Ron và thở dài, "Ron à, có cách chữa trị, mình biết rồi. Còn nhớ mấy năm trước, khi chúng ta chế tạo Độc dược Co Rút không?""Không." Ron nói.Harry bật cười, nhưng nghĩ lại thì nó cũng không nhớ nổi."Bồ biết chỗ mà thầy Snape đã thử thuốc trên người con ếch Trevor của Neville không?" Cô nàng nói và ngay lập tức nhận ra mình mới vừa hớ miệng."Tôi đã thử thuốc trên con ếch của ai đó ư?" Snape u ám hỏi."Con ếch vẫn ổn." Hermione nói nhanh.Dường như Snape không nghĩ rằng điều đó làm mọi chuyện khá hơn."Dù sao thì, bồ có nhớ không?" Hermione hỏi.Ron trông như thể đang suy nghĩ trong chốc lát. "C... Không." Nó đáp.Hermione thở dài. "Chà, sao đi nữa, chuyện ấy đã xảy ra và thầy Snape đã sửa lại bằng một lọ thuốc.""Ừ.""Vì vậy, chúng ta có thể giải được.""Đó là loại khác, cái này thì không phải." Ron nói."Về cơ bản thì chúng giống nhau!" Hermione thì thầm, nhưng hơi lớn tiếng."Làm sao bồ biết được?" Ron hỏi."Bởi vì mình có thể nhớ được thành phần của loại thuốc đầu tiên." Hermione đáp."Bồ có thể á?" Ron nghi ngờ hỏi."Bạn có thể à?" Snape hỏi."Chuẩn."Snape có vẻ khá kinh ngạc; một lát sau dường như cậu ta đã nghĩ đến một điều gì đó. Cậu nở một nụ cười ác độc rồi thì thầm: "Năm điểm cho nhà Gryffindor."Ba người còn lại bị sốc nặng và Ron hỏi, "Bạn có nghĩ điều đó có hiệu lực không?""Chỉ có một cách để tìm hiểu." Snape thì thào. Sau đó Harry đứng dậy và những người khác cũng theo sau. Họ đi bộ dọc hành lang cho đến khi nhìn thấy mấy chiếc đồng hồ cát. Harry không thể nói được là có thay đổi gì chưa, năm điểm không đủ để tạo nên sự khác biệt."Nó có hoạt động không?" Ron hỏi."Mình không biết." Harry đáp.Snape suy nghĩ một chút và hỏi Hermione, "Ai là chủ nhiệm nhà Gryffindor?"Hermione trả lời ngay lập tức, "Giáo sư McGonagall.""Năm điểm cho nhà Gryffindor." Snape nói và chắc chắn có đủ năm viên hồng ngọc rơi vào chiếc đồng hồ cát.Ron và Harry cùng cười toe toét, Ron nói, "Này Snape, bạn có nghĩ mình xoay sở được với... cái điểm số này không?"Snape lại cười đầy xấu xa, gật đầu, "Năm trăm điểm cho nhà Gryffindor." Đột nhiên, hệt như một làn sóng thủy triều, những viên hồng ngọc bắt đầu tuôn ra. Hàng trăm, hàng trăm viên hồng ngọc không biết từ đâu tràn xuống, tạo ra những âm thanh ầm ĩ vọng khắp các hành lang vắng tanh.Snape cười cười, sau đó nói tiếp, "Hai trăm điểm cho nhà Slytherin."Ron ném cho cậu ta một cái nhìn bén nhọn và Snape nhún vai, "Gì đó, nhà của tôi mà."Có vẻ Ron đã quyết định chấp nhận câu trả lời này và cười khì khi có thêm nhiều viên hồng ngọc trút xuống chiếc đồng hồ cát nhà Gryffindor và một số viên ngọc lục bảo rơi vào cái của nhà Slytherin."Bọn bây đang bày trò gì đấy?" Một giọng nói khò khè đột ngột vang lên sau lưng họ.Cả bốn chậm chạp quay người lại, Harry đã biết khá chắc người đó là ai dù nó vẫn hy vọng không phải vậy; thầy Filch.Harry quay đầu đối mặt với người vừa lên tiếng và trước sự thất vọng của nó, thầy Filch và bà Norris đang nhìn nó đầy phấn khích. Thầy Filch trông như đang cười toét vui sướng, mặc dù vậy Harry thực sự không thể chắc chắn được, có thể thầy chỉ đang cau có mặt mày khó chịu."Bọn bây đang bày trò gì đấy?" Thầy Filch lặp lại một lần nữa và nói thêm, "Đều hư hỏng như nhau cả thôi, tụi bây làm ta thấy thật khinh thường." Bốn đứa lật đật đứng chặn trước chiếc đồng hồ cát đã ngừng chảy. Thầy Filch nhanh chóng nhận ra hành động kỳ lạ này và thét lên, "Tránh sang một bên!"Harry, Ron, Hermione và Snape đều miễn cưỡng dịch sang bên cạnh. Harry không biết làm cách nào tụi nó có thể giải thích điều này cho thầy Filch, một người rất ưa thích việc hành hạ bọn học trò. Tụi nó không thể khai rằng cậu thiếu niên đang đi cùng họ là Snape, thầy giám thị sẽ chất vấn xem mọi chuyện đã xảy ra như thế nào, và tại sao tụi nó lại lang thang trong hành lang mà không đi báo cáo với một giáo viên. Chà, có lẽ những suy nghĩ này cũng không được chính xác cho lắm. Đã thế, thầy Filch còn là một người hỗ trợ mụ Umbridge rất nhiệt tình, thầy ấy cũng có thể sẽ ngay lập tức chạy đến chỗ mụ ta. Không, Harry phải làm gì đó thôi.Thầy Filch nhìn chằm chặp vào chiếc đồng hồ cát nhà Gryffindor, vốn không đầy hơn những chiếc đồng hồ của nhà khác bao lăm, giờ lượng đá lại nhiều lên gấp mấy lần chỉ sau một khoảng thời gian ngắn. Thầy quay lại và cười nhăn nhở, "Ếm bùa lên đồng hồ cát tính điểm, lần này giáo sư Umbridge sẽ tận tay chăm sóc chúng bây."Hermione xen vào đôi lời, "Thưa thầy Filch, chúng ta không thể phù phép đồng hồ cát tính điểm, điều này có ở trong quyển Hogwarts, Một Lịch Sử. Nhiều người đã cố gắng trong nhiều năm, nhưng sau một lần mất kiểm soát hàng trăm năm về trước, vài học sinh đã cố ý bỏ thêm đá quý vào và bỏ xa các nhà khác thay vì gắng tự lực kiếm điểm thi đua; thì vị Hiệu trưởng, con tin rằng đó là bà Dilys Derwent, đã ếm một lá bùa bảo vệ trên chiếc đồng hồ cát và thêm cả một lời nguyền rất mực khó chịu đối với bất kỳ học sinh nào cố gắng thay đổi điểm thi đua một cách không trong sạch.""Dilys Derwent? Vị Lương y nổi tiếng?" Snape hỏi."Phải, chính là bà ấy đấy." Hermione đáp."Ừ, tôi đã nghe nói về bà ấy và tôi cũng nhớ mình đã đọc điều này ở đâu đó. Thưa thầy Filch, những chiếc đồng hồ cát này không thể bị phù phép, việc đó hoàn toàn bất khả thi, trừ khi ý thầy là vài phù thủy sinh nhỏ nhoi có thể qua mặt được một vị Lương y kiêm Hiệu trưởng nổi tiếng?" Snape cố gắng nhịn cười, hỏi."Và mi là ai?" Thầy Filch càu nhàu, thầy đang săm soi Snape một cách kỹ lưỡng, hoặc là thầy đã ngờ ngờ nhận ra một chút hoặc thầy đang cố nhớ kỹ trông cậu ta như thế nào để ghim trong tương lai."Ờ... Sam ạ." Snape nói nhanh, nhớ lại cái tên Harry đã đặt bừa cho cậu trước sức ép của mụ Umbridge."Sam gì?" Thầy Filch gầm gừ."Sam... ơ... Simons." Snape nói sau một lúc suy nghĩ.Nếu khoảng tạm dừng trước khi nói tiếp của Snape khiến thầy Filch băn khoăn hoặc nghi ngờ thì thầy cũng không để lộ điều đó, "Tốt thôi, Sam Simons. Ta sẽ sớm bắt được mi. Nhưng sao trước giờ ta chưa bao giờ nghe nói về mi? Ta nghĩ ta biết mặt tất cả học sinh của trường."Harry nghĩ nhanh, "Thưa thầy, thầy biết bạn ấy mà, trước đây thầy đã từng gặp bạn ấy rồi.""Có à?" Thầy Filch thảng thốt hỏi lại."Vâng ạ, có lẽ thầy chỉ quên thôi." Snape nói."Quên à, ta không bao giờ quên bất cứ điều gì!" Thầy giám thị gầm lên."Chà, rõ ràng thầy đã lầm." Snape bình tĩnh đáp."Chứng minh thử đi?""Ừm, vậy làm sao con biết được tên thầy, Argus Filch, nếu chúng ta chưa từng gặp nhau trước đây?"Thầy Filch khựng lại, trông thầy sững sờ và cố gắng nghĩ cách đáp trả; thầy mở miệng, ngậm miệng, rồi lại mở miệng, nhưng không có câu trả lời nào thoát ra. Sau đó thầy càu nhàu điều gì đó mà tụi nó không tài nào nghe ra và khập khiễng bỏ đi, trông rất không vui.Snape cười toe toét và Harry bỗng cảm thấy thật kỳ quặc, bởi vì đó không phải là một nụ cười chế nhạo, hay một nụ cười thường xuyên xuất hiện khi Harry bị hành hạ. Đó cũng không phải là nụ cười mà Snape dành cho nó khi cậu ta biết điều gì đó và Harry thì không; đó chỉ đơn thuần là một nụ cười, một nụ cười thực sự vui vẻ."Bọn mình nên đi đâu bây giờ? Trở lại thư viện à?" Ron hỏi, nhưng dường như nó không thích thú với vế sau lắm."Ừ, mình nghĩ ta nên làm vậy, chúng ta cần phải sớm sửa lại điều này." Hermione nói."Nếu tôi không muốn sửa lại sớm thì sao?" Snape nói thêm.Cả bọn sững sờ trố mắt nhìn cậu ta."Cái gì cơ? Ý bạn là sao?" Hermione hỏi ngược lại."Ý tôi là, phải, tôi cũng muốn trở lại làm người lớn, bạn biết đấy, trở thành đúng người vào đúng thời điểm, nhưng không cần phải ngay lập tức." Snape nói nhỏ với cô bé."Nhưng... nhưng làm sao bạn có thể trở về như cũ được nếu bọn mình không cố gắng sửa chứ?" Hermione hoảng hốt hỏi."Chúng ta đã không báo cho giáo sư McGonagall về những gì đã xảy ra. Tôi đã quen cô ấy khi tôi... ở tuổi này trước đây, cổ rất thông minh, có lẽ cổ sẽ tự đoán được. Nhưng cho đến khi cô ấy không còn bị níu chân bởi con mụ Umbridge đó, chúng ta vẫn chẳng thể làm được gì cả. Vậy nên, tôi nói, chúng ta chỉ nên làm gì đó với nó... Tôi nghĩ thế." Snape thêm vào.Harry và Ron rất sốc. Snape, đang nổi loạn, đang... phấn khích?? Cậu cũng giống họ, thậm chí giống cả Fred và George, chà, ngoại trừ sự thật rằng ở trường cậu ta học giỏi hệt như Hermione.Hai đứa nó gật đầu, nhưng Hermione lại trông như muốn nổi dậy phản đối họ. Sau đó có vẻ cô nàng đã suy nghĩ lại, và thở dài chịu nhượng bộ."Được rồi đi thôi." Cô bé miễn cưỡng nói.Snape cười toe toét và một lần nữa Harry phải sững người trước vẻ mặt hạnh phúc ấy, đặc biệt là khi ở đây chẳng ai bị thương nghiêm trọng gì mà phải cười cả."Chúng ta nên đi đâu? Ý mình là, bây giờ đang là giờ ăn trưa, nên bọn mình có thể đi bất cứ chỗ nào bọn mình muốn á." Ron nói."Snape, bạn muốn đi đâu?" Harry hỏi."À, thứ nhất, Snape là họ của tôi, vậy nên đừng gọi như thế nữa, gọi Severus đi; và thứ hai, tôi không biết mình muốn đi đâu cả."Ron bật cười khúc khích và Snape quay lại nhìn nó, "Gì thế?""Severus, tên bạn là... là Severus!"Snape rên rỉ rồi nói, "Tốt thôi, cứ gọi tôi là Snape cũng được.""Snape, đừng nghe lời Ron nói, bạn bè của bạn hay gọi bạn là gì?" Hermione ân cần hỏi,"Tôi... tôi... ừm... tôi không thực sự có người bạn nào." Snape trả lời nhỏ đến mức gần như cậu ta đang thì thầm.Hermione cau mày nói, "Tại sao không?"Snape nhìn Harry đầy vẻ sợ hãi rồi nói, "Không... không có lý do cụ thể đâu."Harry không hề bị lừa và Hermione cũng vậy, "Không có lý do cụ thể, ờ rồi, giờ thì khai thật cho tụi này biết đê, tại sao?" Cô nàng mạnh mẽ tra hỏi."Ừm, thì..." Snape lí nhí, tránh ánh mắt của Harry. "Chà, là do cha cậu."Harry lại cảm thấy ngọn lửa giận bùng lên nhưng nó cũng nhanh chóng tàn lụi, "Ba tôi?""Ừ, cậu ta, ờm, đại loại là... à, cậu ta thích làm cho tôi trở nên giống một thằng đần. Tôi ghét cậu ta và cậu ta cũng ghét tôi. Chúng tôi... thường tấn công lẫn nhau... nhưng cha cậu có bạn bè: Black, Lupin, Pettigrew." Snape nói và Harry quắc mắt lên khi nghe đến tên Pettigrew, "Chà, vì cậu ta có bạn còn tôi thì không, nên cậu ta luôn... trên cơ tôi. Tôi thường xuyên trở thành, ừm, bia ngắm cho những trò giỡn của họ. Họ thích giỡn hớt tôi, đùa cợt tôi, chọc ghẹo tôi bất cứ khi nào họ có thể... đó là điều khiến họ thấy vui."Harry bị sốc, hoàn toàn choáng váng. Cha nó, là một gã độc địa, xấu tính, chuyên đi bắt nạt; là một kẻ đã nhắm đến những người không có khả năng tự vệ, như Snape? Harry không thể tin được rằng nó đang bảo vệ cho Snape, nó không thể tin được rằng nó đứng về phe cậu ta và cha nó lại ở phe đối địch. Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy chứ? Liệu cha nó có thực sự là người trong hồi ức mà Snape vừa khơi lại của nó, hay hình ảnh cha nó đang tra tấn giày vò tâm trí Snape vì cậu ta đã mang những ký ức đó trở lại? Một lần nữa Harry tự hỏi liệu cha nó và Snape có giống mình và Malfoy không, nhưng rồi nó lại có suy nghĩ khác, liệu cha nó và Snape có giống với thầy Snape trưởng thành và chính bản thân nó không? Một kẻ bắt nạt người khác trong khi họ chẳng làm gì cả. Một kẻ chế nhạo, giễu cợt, áp đặt sự kiểm soát lên tất cả mọi thứ trong khi chẳng ai có thể ngăn lại được. Liệu cha nó khi còn ở tuổi thiếu niên có giống với thầy Snape khi trưởng thành không? Harry rùng mình khi nghĩ đến điều đó. Rồi nó nhớ đến chuyện Snape từng nói, gì đó về việc ba James và má Lily ghét nhau."Ừm, Snape này, bạn từng nói hồi trước hai người James và Lily ghét nhau đúng không?" Harry hỏi, thầm mong rằng đó không phải sự thật."Không, không, họ không ghét nhau." Snape nói và Harry thở phào, "Không, Lily ghét James, còn James cực kỳ mê Lily."Harry sững sờ nhìn Snape, vậy ra má nó không hề thích cha nó, vậy cái quái gì đã xảy ra khiến hai người họ lấy nhau chứ? Harry cân nhắc về vấn đề này trong lúc Snape nghĩ xem cậu muốn đi đâu. Tại sao má nó, người đã nghĩ cha nó là một kẻ bắt nạt, mà cuối cùng lại kết hôn với ông? Chẳng lẽ cha nó đã ép má nó phải cưới mình, hay cha đã thay đổi, dần trở nên chín chắn trưởng thành khi lớn hơn? Harry hy vọng rằng vế sau là đúng, nó thực sự khó chịu khi nghĩ rằng mình mang gene bắt nạt trong người.__________________________Đôi lời lảm nhảm từ dịch giả: Chương này có đề cập đến một vấn đề đã khiến fan Harry Potter cãi nhau từ lần này qua lần khác mỗi khi được khơi lên, đó là việc James đã từng bắt nạt thầy Snape hồi còn đi học. Well mình chỉ muốn nhắc mọi người là mặc dù chú James sai rõ rành rành khi gây sự trước, tuy nhiên Snape cũng không phải dạng vừa đâu. Thầy cũng có trả đũa lại chứ không hề đứng im chịu trận, thậm chí trả đũa còn ác liệt hơn cả trò đùa của James. Như lời Lily đã từng nói, những việc James làm là ngu ngốc, nhưng những việc Snape làm là "ác độc". Mình lắm lời ở đây vì đoán sẽ có bạn vào nói này nói nọ về quan hệ của hai người khi còn đi học; và mình không bênh ai hết, cả hai đều có cái sai riêng. Nhưng xin bạn nhớ cho rằng James cũng có những mặt tốt, và chú đã dần thay đổi, cải thiện bản thân khi yêu Lily để trở nên xứng với cô. Nên đừng comment chửi chú hay cãi nhau nha mình chỉ muốn mọi người đọc truyện trong yên bình thôi mà ÒwÓ.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com