TruyenHHH.com

Harry Potter Muriel Lewis

Mặc dù không hẳn là ghét giáo sư Snape nhưng Muriel vẫn ước gì mình được quyền xoá sổ cái môn được gọi là Độc Dược kia. Khác với Potter là bị giáo sư cố tình đì xuống mà điểm kém, Muriel không cần đì điểm vẫn chiễm chệ top cuối.

Là do nhỏ không tài nào hiểu được những lời hướng dẫn trong sách cũng như bài giảng của giáo sư Snape. Nên nhỏ mới ước bộ môn này biến mất, dù biết rằng đây là môn quan trọng trong việc trở thành một Lương Y hay Thần Sáng tài năng. Nhưng Muriel - thân là đứa mù tịt trong việc điều chế lại cho đây là hình thức tra tấn kinh khủng.

Tuy là nhỏ không thường xuyên làm nổ vạc như Longbottom nhà Griffindor nhưng số lần được con điểm P lại đáng báo động. Và con điểm tích cực nhất mà nhỏ từng nhận được chính là A - sau bao cố gắng ngậm đắng nuốt cay nghe những lời móc mỉa của Draco để thằng nhóc chấp nhận giảng dạy.

"Lần này tuyệt đối phải chú ý. Bồ không được nhầm lẫn các bước với nhau nữa." Draco thấp giọng nói sau khi giáo sư Snape bước vào.

Muriel nghiêm trọng gật đầu.

Bài hôm nay nhỏ đã được Draco giảng trước một số ý quan trọng. Nhỏ cũng biết hôm nay mình phải pha chế cái gì. Một dược chữa thương hiệu quả nhưng nguyên liệu và công đoạn thì vô cùng lằng nhằng.

Nhỏ lo lắng nuốt xuống ngụm nước bọt, đưa tay lau đi mớ mồ hôi đã chảy đầm đìa trên trán. Mong rằng vạc của Muriel sẽ sống sót qua hôm nay.

Giáo sư lại bắt đầu hỏi vài câu hỏi siêu khó và kêu Potter đứng lên trả lời. Đương nhiên là vẫn lờ tịt đi cái tay giơ lên cao ngất của Granger.

Dĩ nhiên sau đấy nhà Gryffindor cũng đi tong 5 điểm.

Giáo sư Snape chì chiết Potter xong thì bắt đầu giảng cho lũ nhóc nghe một lược về tên gọi, công dụng cũng như cách điều chế của loại dược này. Draco cũng có nói cho nhỏ vào hôm qua. Nên giờ chỉ cần ngoan ngoãn nghe theo lời chỉ đạo của thằng đấy thì thành công dễ dàng.

Ấy vậy, Muriel không lường được trước việc giáo sư sẽ xếp cặp Slytherin và Gryffindor với nhau. Một hành động tưởng chừng như cả đời này giáo sư sẽ không thèm động tới.

"Lewis và Longbottom."

Snape híp cặp mắt đen láy của mình để nhìn hai đứa dở nhất nhì lớp kia (Potter thứ ba). Lạnh giọng phân chia.

Draco nhìn sang nhỏ, vỗ lưng vài cái, hả hê, "Bồ toang rồi."

Muriel hít sâu một hơi, vốn dĩ hôm nay định ghép với Draco - học trò được giáo sư Snape ưng nhất nhưng ai mà ngờ thầy lại chơi vố như vậy chứ.

"Nhưng thưa giáo sư." Muriel dè dặt lên tiếng, "Nếu xếp như vậy thì sẽ không đủ số lượng..."

"Cảm ơn Lewis vì lời nhắc hết sức hiển nhiên này." Giáo sư liếc nhỏ, giọng ông lạnh tanh, "Ta đương nhiên biết đếm thưa trò Lewis đáng kính."

Muriel đỏ mặt, nhỏ cúi gằm người nép ra sau lưng Draco.

Giáo sư nói xong thì chỉ Draco của Slytherin, Granger của Gryffindor và bạn cùng phòng của nhỏ, bảo: "Ba trò riêng một vạc."

Pansy thông cảm vỗ vai an ủi Muriel sau khi thấy người bị phân cặp với mình là Goyle. Đồng thời cũng vì vậy mà lén thở phào một hơi nhẹ nhõm. Chẳng Slytherin nào muốn làm chung với Gryffindor và ngược lại.

Và vì số lượng thành viên của hai Nhà không đồng đều nên phần lớn thành viên Nhà nào thì xếp cặp với nhà đó để đảm bảo không có tiếng cự nự ồn ào. Chỉ có hai trường hợp ngoại lệ: một là mỗi người mỗi vạc như ba học sinh ưu tú kia; hai là Slytherin và Gryffindor chung cặp với nhau giống trường hợp của Muriel và Longbottom.

Tiến về chỗ toàn là sư tử Gryffindor, cả người Muriel gai hết cả lên. Nhỏ đương nhiên rành rọt về mối thù truyền kiếp của hai nhà, nhưng đó giờ mỗi khi đi đâu cũng có nguyên dàn Slytherin kè kè theo bên cạnh nên cũng không cảm giác gì mấy. Nay một thân một mình bước vào hang ổ của sư tử, Muriel nói không lo không sợ thì là nói xạo rồi.

"Chào Lewis." Longbottom sượng cả người, "Tôi tôi tôi..." Cậu lắp bắp mãi mà không nói nên câu hoàn chỉnh khiến Muriel buộc lòng phải nói hộ: "Không giỏi pha chế độc dược. Okey?" Nhỏ không để tâm mà phất tay, "Tôi cũng vậy thôi."

"Thế phải làm sao đây?" Longbottom trợn tròn mắt, hai tay vung loạng xa vì mấy lời muốn nói nhưng không có cách nào diễn đạt được, "H-hay là b-bồ xin giáo sư đ-đ-đổi đi... Tôi sẽ lại lần nữa l-l-làm nổ-nổ vạc cho coi. Lúc đó kẻo làm bộ bị-bị-bị liên luỵ thì không hay đâu."

Muriel nhìn thằng nhóc và cười kì một tiếng, nhỏ nâng đũa phép lên vào đọc "Protego!"

"Tạo ra một lớp màn chắn bảo vệ..." Granger ở bên cạnh thấy vậy lẩm nhẩm, con bé reo lên, "Là Bùa Khiên! Nhưng chương trình học của năm nhất chưa được dạy tới cái này." Cô bé nghi ngờ nhìn sang Muriel.

Thấy vậy, nhỏ bèn giải thích, sau khi chuẩn bị đầy đủ mớ nguyên liệu được giáo sư ghi lên bảng, "Trong thư viện thiếu gì sách, tri thức đâu nhất thiết là phải đợi đúng lúc mới có thể tiếp thu, đúng chứ?" Nói đoạn, nhỏ nở nụ cười khổ sở, "Với lại chủ yếu là để tôi học phòng thân thôi, ai biết được cái vạc của mình sẽ nổ vào lúc nào chứ."

"Đừng bi quan quá." Granger an ủi, con bé giơ cuốn sách giáo khoa về Độc Dược lên, "Chỉ cần làm theo đúng các bước và nghe giáo sư giảng thật kĩ là có thể thành công mà."

Muriel day sóng mũi, nói một cách bất lực: "Cách bồ bảo không khác gì cách mà Draco nói cả."

Lúc này, Potter nhân lúc giáo sư không chú ý thì cùng với Weasley chồm lên cùng trò chuyện: "Rõ ràng là Snape muốn làm khó bồ và Neville!"

"Đúng á." Weasely gật đầu đồng tình, "Lần nào cũng vậy. Cứ kiếm bồ, Harry và Neville để hỏi mấy câu khó quá trời quá đất." Tóc đỏ cau mài bực bội, "Báo hại Gryffindor bị trừ điểm quá trời."

"Cái đó cũng một phần là do mấy bồ không chịu học trước bài." Granger phản bác, con nhóc không ưa Weasley cho lắm, "Bồ tốt nhất nên thôi phàn nàn đi. Sao bồ không thử xem xét lại bản thân mình trước?"

"Có liên quan tới bồ chắc!" Weasley quắc mắt nhìn và nạt, "Tôi chẳng cần bồ dạy đời đâu!"

"Thế tại ai mà điểm số tôi vất vả phát biểu mới kiếm được đi tong hả?" Granger bực tức nâng cao giọng, hai mắt mở to đầy ấm ức, "Tôi cũng chỉ muốn Gryffindor giành cúp nhà thôi."

Potter bị kẹt tránh giữa cố gắng khuyên hai người hoà giải, liên tục bảo "thôi mà", "đừng cãi nhau" các kiểu. Còn Muriel im lặng lùi ra xa, cách hai sư tử đang gây nhau kia một khoảng sau khi trông thấy giáo sư Snape đang tới gần với vẻ mặt đen kịt.

Merlin phù hộ hai bồ.

Giáo sư bước tới trước mặt hai Gryffindor đang sắp chiến trang tới nơi. Ông cười khinh khỉnh, giọng âu yếm hết sức: "Chà, Gryffindor bọn bây tưởng nơi đây là nhà hoang vô chủ hử? Và 5 điểm được trừ đi vì tụi bây đã hành động ngu xuẩn."

Tụi Draco, Pansy ở dãy Slytherin thấy vậy trách lưỡi khinh thường. Bắt đầu xì xầm bàn tán, "Tội nghiệp Muriel, phải ở chung với lũ man rợn ấy."

Pansy than thở.

"Tôi lo cho vạc của bồ í hơn." Draco chẹp miệng, "Ở với tên Mông Vểnh ấy thì vô phương với điểm O rồi, chỉ mong là vạc đừng phát nổ."

Cô bạn tóc đen không nhịn được thở hắt ra một hơi, "Bồ ấy đã thực hiện rành Bùa Khiên rồi mà, chắc không sao đâu." Pansy nói tới đây thì bật cười, "Mà bồ ấy trông như một Ravenclaw ấy nhỉ? Thức suốt mấy đêm liền để vùi đầu vào sách vở, và học một câu thần chú bảo vệ."

"Ừ." Draco chậm rãi đáp, ánh mắt dừng trên bàn Gryffindor kia thêm vài giây rồi rời đi. Bắt đầu chú tâm vào bài học của mình.

Longbottom ngại ngùng nhìn Muriel đang cau chặt mài. Cậu nhóc gãi tóc sau gáy rồi quyết định sẽ nói tốt cho bạn của mình, "Thật ra do bọn họ không hợp nhau, chứ nếu tách ra thì Granger và Weasley tốt lắm."

"Tôi nghĩ điều này hẳn ai cũng biết." Muriel thờ ơ đáp, nhỏ đang bận niền nanh rắn ra, "Cần bỏ cái gì vô trước không nhỉ?" 

Nhỏ hoàn toàn quên mất bài giảng hôm qua của Draco rồi. 

"Cái này." Longbottom giơ một lo thuỷ tinh cổ dài chứa dung dịch xanh rêu lên, hoang mang, "Tôi nghe giáo sư bảo vậy."

Muriel cũng mờ mịt, "Vậy, đổ vô luôn hen?" 

Sau đấy nhỏ cảm thấy quyết định này của mình thật sự quá sai lầm. Muriel trơ mắt nhìn vạc chuyển sang màn đen kịt, và nhỏ nhanh chóng móc đũa phép ra và lùi lại một khoảng. Hồi hộp chuẩn bị đọc lên câu thần chú để tạo ra lớp màn chắn bảo vệ.

"Bồ nên cách xa cái vạc---" Nhỏ lên tiếng nhắc nhở nhưng chưa kịp nói xong thì mớ hỗn hợp đó đã bùm một phát nổ tung toé.

"Protego!"

Muriel hô to câu chú, ánh sáng từ đũa phép phát ra tạo thành một màn cầu sương trắng bao bọc lại bản thân. Tay không cầm đũa của nhỏ thì vươn ra túm cổ áo Longbottom để cậu nhóc bước vào lớp bảo vệ nhưng xui rủi làm sao Longbottom vẫn còn chưa định hình được mọi việc nên vẫn còn nắm chặt cái vạc khuấy đều. Thế là nguyên mớ dung dịch hỏng ấy ụp lên cả hai đứa. Mà Muriel vì hoảng loạn mà kết thúc câu thần chú lúc nào không hay, thế là Longbottom xui xẻo hứng gần hết nên nữa người bị bỏng nặng. Muriel thì may mắn hơn chỉ có phần cẳng chân trái là bị thương hơi nghiêm trọng.

Muriel tuyệt vọng giương mắt nhìn sang Draco và Pansy đang hớt hải chạy tới, thì thầm trước khi bị khiêng vào bệnh xá, "Có lẽ tôi nên học bùa trị bỏng cấp tốc."

"Tất cả là tại thằng ngu Mông Vểnh đó!" Draco tức giận gào lên, và nhận về ánh mắt khiển trách của phu nhân Pomfrey, "Bệnh nhân cần được nghỉ ngơi, trò Malfoy."

"Em xin lỗi, thưa bà." Draco xìu giọng xuống, thằng ngóc ngoái đầu để chắc chắn phu nhân Pomfrey đã đi ra hướng khác để xem xét các học sinh khác đang bị chấn thương thì mới tiếp tục câu chuyện bằng giọng điệu cay nghiệt đầy đay ghiến, "Bùa Khiên của bùa vốn dĩ đã phát huy ngoài sức mong đợi. Chỉ tại thằng ngu đó chẳng những không có tích sự gì lại còn làm liên luỵ người khác."

"Đúng đó." Pansy đút cho nhỏ miếng táo, cũng nói theo, "Lũ Gryffindor đúng là chẳng làm ra trò trống gì."

"Thôi nào mấy bồ." Muriel không để tâm tới điều này cho lắm, nhưng nhỏ muốn bạn mình hạ hoả, sợ cả hai càng nói càng hăng rồi phun ra mấy lời không tốt bị phu nhân Pomfrey nghe thì nguy, "Longbottom bị nặng hơn tôi nhiều mà."

"Nhưng bồ không thể phủ nhận sự thật là do tên đó mà bồ mới phải vô đây, okey?" Pansy vén mái tóc của nhỏ ra sau gáy tay, có vẻ không vui vì thái độ bình thản quá mức của Muriel.

"Được rồi." Muriel giơ hai tay xin hàng, "Tôi sẽ cực kì cực kì tức giận vì biết bản thân có lẽ sẽ phải bỏ dở đống kiến thức trong vòng ba ngày."

Vết bỏng tuy không nghiêm trọng như Longbottom nhưng để an toàn cũng như xem xét coi nó có chất độc gì thấm vào cơ thể không thì bà Pomfrey đã đề nghị cả hai nên ở lại bệnh xá ít nhất ba ngày để tiện theo dõi.

"Bồ đó. Biết giận vì bản thân chút đi." Draco trừng nhỏ, "Mà còn về vụ bài tập thì bồ đừng lo." Thằng nhóc vuốt tóc toả ý bản thân đã sớm lo liệu ổn, "Goyle và Crabbe sẽ giúp bồ chép bài đầy đủ, không phải chính bồ từng nói hai đứa nó ghi bài rất dễ hiểu sao, nên đừng lo về việc này, chuyên tâm nghĩ ngơi." Draco híp mắt, "Và hãy cố gắng tức giận lũ Gryffindor."

Pansy đẩy vai của Draco có ý nhắc nhở, sau đó cũng nói tiếp hòng để dời sự chú ý của Muriel sau câu ban nãy của thằng nhóc, "Helen cũng đang vui vẻ ở chỗ tôi rồi." Con bé để trên đầu tủ cạnh giường bệnh của Muriel vài ba viên kẹo trắng phảng phất mùi hương sữa và một hộp pudding, "Dạo này nhóc ấy chơi thân với mấy con vật ở cạnh bìa rừng rồi."

"... Có phải hơi nguy hiểm không?" Muriel im ắng vài giây rồi hỏi.

Pansy lắc đầu, "Lúc đầu tôi có hơi lo, nhưng sau vài lần theo dõi thì thấy bọn nó hoà thuận lắm."

"Tôi chẳng biết tí tẹo gì về vụ này." Muriel ủ rũ, dạo này nhỏ lo toang nhiều thứ quá. Từ bài tập tới giáo sư Snape, rồi các ảo giác trong lớp Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám nữa. Đâm ra không còn nhiều thì giờ để mắt tới vật nuôi của mình.

Sao mà Muriel thấy mình tệ quá.

Nhỏ nói tiếp, với giọng buồn miên mang, "Vậy cũng tốt, Helen cần giao lưu nhiều, biết đâu sẽ bớt đỏng đảnh một tí."

"Bồ nên nhìn mình trước khi nói." Draco cú đầu nhỏ một cái, ác ý phê bình, "Bồ khác gì mèo của mình đâu."

"Nào có." Muriel ôm lấy phần trán bị búng của mình, bày tỏ bản thân rất cần phải kiến nghị về câu này, "Tôi rõ ràng rất thích đi đây đi đó nha. Với lại tôi có đỏng đanh đâu." Nhỏ đưa mắt nhìn sang cô bạn tóc đen ngắn, "Đúng không Pansy?"

Pansy che miệng cười khúc khích.

Thấy vậy Muriel liền giận dỗi. Draco cố tình trêu chọc thì thôi đi, tại sao Pansy lại không bênh nhỏ tí nào mà còn có vẻ rất đồng ý với việc này vậy? Càng nghĩ càng không vui, nhỏ bèn lấy chăn chùm lên bít đầu giả vờ ngủ.

"Bé ngoan ngủ sớm à?"

Pansy nhịn cười chọt chọt vào cục bông trên giường.

"Người bệnh cần được nghỉ ngơi, trò Parkinson và trò Malfoy."

Muriel giả giọng phu nhân Pomfrey rồi thu về một tràn cười dữ dội của bộ đôi Slytherin kia, nhưng cả hai cũng đã tạm biệt nhỏ và quay về phòng sinh hoạt chung. Sắp tới giờ giới nghiêm rồi, không một học sinh nào ưa gặp giám thị Flich vào lúc này cả.

Sau khi dỏng tai nghe ngóng để chắc chắn ngoài mình ra không còn Slytherin nào ở đây nữa thì Muriel mới tốc chăn ra. Mồ hôi tuôi rũ rượi trên trán vì nóng, nhỏ vươn tay kéo màn chắn giữa mỗi giường ra. Nheo mắt nhìn về nơi cách chỗ mình không xa, thử gọi: "Longbottom?"

"... Tôi đây." Phải cỡ gần phút sau mới có giọng nói yếu ớt đáp lại.

"Nếu nói Draco không có ý xấu thì là xạo." Muriel với tay lấy bịch kẹo trên tủ và xoay xoay nó giữa các đốt ngón tay, "Nhưng đừng để tâm quá, vết thương của bồ đã đỡ chưa?"

Phải mất thêm một lúc sau thì tấm màn che ở giường của cậu ta mới bị kéo ra. Longbottom khó khăn chống người ngồi dậy, nữa thân trên của cậu ta bị quấn băng trắng xoá. Longbottom dùng ánh mắt hối lỗi mà nhìn thẳng vào nhỏ, "Bạn của bồ nói đúng mà, tại tôi mà bồ mới bị thương."

"Rồi rồi rồi, do Gryffindo ngu ngốc khiến Slytherin thông minh tuyệt đỉnh bị thương." Muriel gật đầu liên tục, kéo dài giọng mỗi khi nói xong câu. Nhỏ văng viên kẹo trong tay về hướng Longbottom một cách chuẩn xác, "Tuy nhiên tôi lấy lập trường là học sinh của Hogwarts, không chỉ mỗi Slytherin nên đừng tự trách nữa, tôi đâu có giận bồ."

Thằng nhóc nhà sư tử kia nghe vậy thì cảm động lắm, hai mắt nó ướt ướt, sụt sịt, "Cảm ơn bồ! Bồ tốt quá! Vậy mà trước đây tôi lại nghe theo anh chị năm trên mà cho rằng tất cả Slytherin đều là những kẻ xấu xa. Đáng lẽ tôi không nên đánh đồng như vậy khi mà chưa từng tiếp xúc hết!"

Muriel nghe vậy thì chẹp miệng, mắt đảo một vòng. Nghĩ bụng rằng bản thân cũng đâu có tốt tính dữ vậy.

"Tôi nghe bảo bồ học tốt môn Thảo Dược lắm hả?" Nhỏ cười, chuyển sang chủ đề khác.

Longbottom nghe vậy thì ngượng ngùng, dùng tay quẹt quẹt mũi, "C-cũng tạm ổn thôi."

"Thôi nào, bồ đừng nghiêm tốn quá." Muriel phẩy tay, "Tôi nghe Gryffindor khác bảo bồ toàn được điểm O môn này."

Được khen như vậy khiến mặt mũi của cậu nhóc càng thêm đỏ lự, nói năng cũng trở nên lắp bắp: "T-thì c-cũng tốt... một xíu."

Muriel tựa vô thành giường, nghịch móng tay rồi vu vơ hỏi: "Mà không biết có loại thảo dược nào khiến tâm tình người ta trở nên thư thái, dễ chìm vào giấc ngủ không nhỉ?"

"Ờm, có lẽ có." Longbottom nghĩ ngợi, mặt co rúm cố gắng nhớ lại những bài giảng của giáo sư Pomona Sprout, sau đó thất vọng, "Nhưng tôi vẫn chưa học tới, nên chẳng biết gì cả."

"Trong thư viện chắc sẽ có." Muriel không để tâm mà cười bảo, "Mặc dù trỏng quá trời sách, không biết tôi phải đọc tới ngày nào."

"Tôi sẽ tìm giúp bồ!"

Nhỏ ngạc nhiên nhìn bộ dạng quyết tâm của Longbottom, hai mắt cong cong, "Cảm ơn bồ nhé." Nhỏ nằm dài xuống giường, hai tay đặt trên bụng, "Chúc bồ ngủ ngon."

"Ngủ ngon."

Longbottom đáp, cũng theo đó nằm xuống và kéo màn che xuống.

Muriel giật mình mở mắt, nhỏ nhìn xung quanh thầm đoán chắc đang nữa đêm.

Thở hồng hộc vài hơi, nhỏ chớp đôi mắt cay xoè vì bị mồ hôi nhiễu xuống. Muriel ghét tình trạng này quá. Tại sao ảo giác hôm học bay lại lần nữa tìm tới trong giấc mơ của nhỏ chứ?

Hình ảnh một giáo sư Snape khắc khiệt và độc đoán hiện rõ trước mắt khiến buồng phổi của Muriel nghẹn ứ, không cách nào thông thoát. Cứ cái đà này nhỏ sợ bản thân không dám đối diện với Chủ Nhiệm của mình luôn quá.

Chỉ là cậu Dylan đã từng bảo rằng giáo sư nhất định sẽ không phải là người xấu khi mà nhỏ từng dè dặt kể về những lời nói chì chiết của giáo sư giành cho mình.

Và Muriel tin tưởng lời cậu Dylan tuyệt đối, nên đó giờ nhỏ luôn cố gắng đè xuống cảm giác sợ hãi mỗi khi gặp giáo sư Snape, nhưng nếu ảo giác như một lời tiên tri đó cứ lặp đi lặp lại hoài thì âu cũng không hay cho lắm.

Muriel cắn môi, ngón tay của nhỏ vò mạnh chăn bông, sau đó cố điều hoà nhịp thở để khiến bản thân bình tĩnh lại. Nhỏ nghĩ mình sẽ phải viết thêm vài bức thư gửi cậu, nếu được có lẽ nhỏ sẽ kêu cậu kể rõ hơn về con người của giáo sư Snape một chút.

Chắc phải vậy thôi.

Muriel gác tay lên trán, ngước mắt nhìn trần nhà bệnh xá, phiền muộn mà nhắm mắt lại. Thầm mong Merlin ban cho mình một giấc ngủ không mộng mị.

----------

Muriel đẹp theo kiểu sắc sảo í, nên nhìn rất khó để làm thân, nên ít ai chịu ngỏ lời kết bạn với con bé lắm, dù sự thật là nó hiền vcl ra=)))))

Longbottom cũng vậy á, để ý Muriel từ cái hồi con bé động viên về vụ con cóc rồi, mà từ khi Muriel vô Slytherin cùng với cái bộ dạng khó gần ấy khiến Longbottom bị rén cực mạnh, nên là chỉ dám nhìn từ xa=)))))

Bản nháp là mình viết xong năm nhất rồi, nhưng mà gần cuối kì nên thời gian ít ỏi vcl, với lại chương nào cũng tầm 2-3 nghìn chữ nên để ngâm lâu quá sá, lỗi mình, nên thời gian sau mình sẽ cố gắng tranh thủ hơn.

Mà Muriel không phải dạng thông minh khỏi học cũng hiểu đâu, hên xui là con bé rớt môn Độc Dược thiệt í=)))) Do Nón Phân Loại cũng từng bảo bé nó có đủ thuộc tính của các nhà, nên mỗi khi gặp vấn đề gì khó hay cần giải đáp về bài tập í, thì một là bé nó đi thư viện, còn hai là tìm Draco. Cũng như về Bùa Khiên á, chỉ vì tránh để bản thân bị thương do vạc nổ, Muriel đã rất cố gắng=)))))

Thêm nữa do nhân vật chính của mình cũng chỉ là đứa nhỏ như Harry, Muriel cũng không phải dạng trọng sinh hay xuyên việt gì đó nên tính cách cũng như tâm lí của nó không quá cứng rắn đâu, dễ bị lung lay rồi hay nghi ngờ, cũng như ưa bao che bạn bè lắm, tin tưởng gia đình tuyệt đối nữa, nhưng cũng rất bốc đồng, không thích bị coi là con nít nên hay chứng tỏ các kiểu. Cho nên khuyết điểm cũng nhiều lắm, nên mong mọi người hãy cho Muriel một thời gian, để con bé từ từ trưởng thành, trưởng thành rồi thì mới yêu Harry được=)))

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com