TruyenHHH.com

Harry Potter Muriel Lewis

Thuyền băng qua một hồ nước thênh thang, và toà lâu đài xuất hiện trước tầm mắt lũ trẻ. Cao đồ sộ và thật hùng vĩ làm sao. Thuyền tiếp tục đi qua một tấm màn được kết bằng những sợi dây trường xuân và tiến tới một cánh cửa. Cửa dẫn đến một đường hầm tối om, có những tiếng hít thở nặng nề vì sợ. Nhưng con thuyền vẫn tiếp tục duy chuyển một cách chầm chập, rồi cập bến. Học sinh năm nhất lục đục trèo lên bãi đầy sỏi đá, bọn nó đứng yên chỗ đó chờ Hagrid dẫn dắt sau khi lão kiểm tra xem còn đủ thuyền hay không.

"Nào, đi theo ta, xếp thành hàng và cẩn thận."

Hagrid lớn giọng để đảm bảo không ai không nghe được.

Nương theo ánh đèn trên tay lão, bọn nhỏ đi, đi mãi, và đứng trước một cánh cửa bằng gỗ sồi. Chỉ cần mở nó ra, tụi nó có thể đặt chân vào ngôi trường uy nga này.

Ai ai cũng háo hức, mắt mở to không muốn bỏ lở một phút giây nào. Nhiều đứa đoán, có khi cửa vừa được mở ra, một đóng phép thuật sẽ nhảy ra và chào đón tụi nó một cách thật nồng nhiệt.

Chào đón tụi nó bước đi trên con đường trở thành một phù thuỷ chân chính.

"Mọi người đông đủ rồi cả ha?"

Lão nhìn quanh, sau đó quay về phía cửa giơ cánh tay khổng lồ của mình lên và gõ ba lần.

Cánh cửa mở ra tức khì. Một bà phù thuỷ nghiêm nghị đứng chờ sẵn ở đó.

"Các học sinh năm nhất đều có mặt đủ ở đây, giáo sư McGonagall."

Hagrid nói.

Bà phù thuỷ gật đầu với lão, "Cảm ơn bác Hagrid. Bác để chúng cho tôi được rồi." 

Bọn trẻ theo chân giáo sư đi đến một toà lâu đài toàn đá phiến sau khi vừa bước hết các bậc cầu thang bằng cẩm thạch. Giáo sư McGonagall đứa đám trẻ vào một căn phòng trống ở cuối hành lang. Tụi nó đứng tụm lại vào nhau, cùng hồi hộp nhìn vị phủ thuỷ dáng cao nghều và khuôn mặt nghiêm nghị đó.

Giáo sư nhìn bọn trẻ, cô cất lời:

"Chào mừng các con đến với Hogwarts. Tiệc khai giảng sắp bắt đầu, nhưng trước khi nhận chỗ ngồi trong đại sảnh đường, các con sẽ được phân loại để xếp vào các ký túc xá. Phân loại là một lễ rất quan trọng, bởi vì trong thời gian các con học ở đây, ký túc xá của con cũng giống như gia đình của con trong trường Hogwarts. Các con sẽ cùng học, cùng ngủ, cùng chơi... với các bạn chung một ký túc xá. 

Có bốn kí túc xá, hay còn gọi là nhà. Nhà Gryffindor, nhà Hufflepuff, nhà Ravenclaw và nhà Slytherin. Mỗi nhà đều có một lịch sử cao quý riêng và nhà nào cũng từng tạo nên những nam phù thủy và nữ phù thủy xuất sắc. Trong thời gian các con học ở Hogwarts thì thành tích các con đạt được sẽ được cộng vào điểm chung cho nhà mình ở. Cuối năm, nhà nào có được nhiều điểm nhất sẽ được nhận Cúp Nhà – một vinh dự cao cả. Ta hy vọng mỗi người trong các con là một thành viên xứng đáng với nhà mình sống, cho dù các con được chọn vào nhà nào đi nữa.

Lễ phân loại sẽ diễn ra trong vài phút tới, trước mặt toàn thể giáo viên và học sinh trong trường. Ta đề nghị các con sửa soạn cho tề chỉnh trong khi chờ đợi làm lễ."

Ánh mắt của giáo sư không hài lòng khi nhìn vào chiếc áo chùng nhăn nhúm của Longbottom; chót mũi nhọ nhem của Weasley; mép miệng còn vương socola của Goyle nhưng khi nhìn tới Muriel, giáo sư nâng lên một nụ cười nhẹ, hiền từ.

Giáo sư McGonagall khá hài lòng với tác phong của Muriel và Draco. Và cô trông như rất thân quen với nhỏ. Một chuyện kì lạ.

Cô nhìn nhỏ thêm một chút, rồi đi ra khỏi phòng.

"Ta sẽ trở lại ngay khi các con chuẩn bị xong."

Muriel để Draco tựa sát vào người mình, nhỏ quan sát khắp căn phòng, nhẹ giọng, "Bồ có từng nghe về lễ phân loại chưa?"

"Rồi." Draco hờ hững: "Ba của tôi nhắc tới nó không dưới chục lần."

"Ồ."

Muriel đảo mắt, "Malfoy thì luôn luôn là Slytherin nhỉ?"

"Có lẽ." Draco thấp giọng càu nhàu: "Nhưng mà ba của tôi không thích từ 'có lẽ'. Tôi vào Slytherin là bắt buộc." Thằng nhóc nhún vai không chút để tâm, "Mặc dù tôi thấy nó khá tuyệt. Ít ra đỡ hơn so với Hufflepuff dốt nát hay Gryffindor ngu ngốc thích tìm chết. Giả sử nếu tôi bị phân vào hai nhà đó, thì chắc ba chuyển tôi vào Durmstrang tức khắc mất." Tới đây, Draco rùng mình. Thằng nhóc nhớ lại dáng vẻ của ba khi liên tục nhắc nhở rằng: Malfoy phải vào Slytherin.

"Bồ nhất định sẽ vào Slytherin mà."

Muriel an ủi.

Vì bồ xấu tính quá xá.

Nhỏ thầm bồ sung sau khi thấy quý tử nhà Malfoy cố tình ngán chân tóc đỏ Weasley.

Lúc này, học sinh năm nhất đột ngột réo lên đầy hãi hùng. Draco còn cố tình cười khẩy khi nhìn thấy Harry Potter há hốc mồm lắp bắp: "Cái... Cái gì thế này?"

Muriel nhìn thẳng phía trước, nơi có khoảng hai chục con ma đang trườn ra từ bức tường. Họ lướt ngang qua lũ trẻ và trông giống như đang tranh cãi một vấn đề gì đó.

Chợp, Muriel nghe thoáng có một con réo lên. Nó lướt vòng quanh lũ trẻ và căng mắt nhìn, "Có Lewis trong này không tụi bây?"

Pansy cầm chặt tay nhỏ, bất an, "Nè Muriel, tại sao con ma đó lại tìm bồ."

"Tôi không biết." 

Muriel lắc đầu.

"Bồ đứng sát lại đây." Draco quắc, "Góc khuất, nó sẽ chẳng thấy bồ đâu."

Hoặc không.

"Hoá ra là ở đây." Con ma chình ình trước mặt Muriel, nó bỏ qua biểu cảm khó chịu lẫn sợ sệt của mấy đứa xung quanh, cười khục khịch và nói đầy hồ hởi, "Để coi, ái chà, mi còn một đứa em nữa đúng không?"

Muriel mở to mắt, "Không." Nhỏ nói dối: "Tôi con một."

"Vậy sao? Trông mi cứ như một mảnh ghép chẳng đủ đầy. Mà ta cứ kệ chúng hen? Ôi, chào mừng Lewis đến với Hogwarts một lần nữa. Mi là đời mấy ấy nhỉ?" Con ma ngẫm nghĩ: "À, bốn mươi! Dạo này trí nhớ ta kém quá."

"Chà, ta đợi Lewis miết." Con ma lắc lắc đầu, "Bọn mi lần nào cũng vậy, trễ nãi quá xá, đã vậy còn chả đến đủ."

Muriel nhăn mặt, móng tay bấu chặt xuống lòng bàn tay.

"Đã tới giờ làm lễ phân loại. Các con nhanh xếp thành một hàng và đi theo ta."

Đương lúc này, giáo sư McGonagall trở lại. Mấy con ma vội vàng chạy vào bức tường đối diện và biến mất. Pansy tiến lại choàng tay qua vai Muriel, con bé nghĩ nhỏ cần an ủi.

"Sắc mặt bồ tệ quá."

Pansy lo lắng bảo.

"Bồ cần nghĩ ngơi chút không?" Draco cau mài, "Tôi sẽ nhờ ba dời lại cho bồ lễ phân loại hen?" Thằng nhóc ghé sát vào tai Muriel, "Ba tôi là một thành viên hội đồng trường."

"Không cần đâu." Muriel lắc đầu từ chối, "Tôi nghĩ mình vẫn ổn."

Nói rồi, nhỏ duy chuyển bước chân. Xếp trước nhỏ là Goyle, sau lưng là Pansy, nối tiếp nữa là Draco. Học sinh nắm nhất cứ thế nối đuôi ra khỏi phòng; xuyên qua một hàng lang dài, qua thêm một vài cánh cửa rộng rồi mới đặt chân tới được sảnh đường.

Sảnh đường - rộng mênh mông, được thắp sáng bằng hàng ngàn ngọn nến, vòm nhà cao rộng, đen như nhung và lấp lánh những vì sao, nghe bảo là được các phù thuỷ làm phép cho nó giống như bầu trời.

Muriel nhìn về đầu sảnh: Nơi có một bàn dài giành cho các giáo sư của trường. Ai nấy cũng chăm chú nhìn bọn nó.

Giáo sư McGonagall đặt một cái ghế cao bốn chân trước mặt lũ trẻ. Phía trên cái ghế là một nón phù thuỷ nôm cũ òm và rách rưới.

Trong ánh nhìn hoang mang của tất cả học sinh năm nhất. Cái nón vặn vẹo. Vành nón mở toạt ra trông như một cái miệng thực thụ, và bắt đầu cất tiếng hát.

Ờ này ta dẫu không xinh
Nhưng mà chớ xét ngoại hình
Xét về thông minh, sắc xảo
Đố nón nào qua mặt ta
Các người cứ đội nón hoa
Mũ cối, mũ nồi tuỳ thích
Không sao, ta đây chấp hết
Nón ta: phân loại Hogwarts

Những điều giấu chẳng nói ra
Ta đọc được từ trong óc
Hãy chải đầu và vuốc tóc
Đặt lên, ta nói cho nghe
Người nào vô Gryffindor
Cái lò luyện trang dũng cảm
Người nào vô Hufflepuff
Nơi đào tạo kẻ kiêng trung
Khó khăn chẳng khiến ngại ngùng
Đáng tin, đúng người chín trực
Ai vào Ravenclaw được
Nơi đào luyện trí tinh nhanh?
Vừa ham học lại chân thành
Hoặc Slytherin cũng thế
Dạy cho ta đa mưu túc trí
Làm sai miễn đạt mục tiêu
Hãy đội lên! Hãy đội nào!
Đừng sợ sệt, nghe ta nói
Nghe ta nói, ta phân loại
Ngươi là ai, ở nhà nào
Hãy bình tĩnh, đội lên nào
Trong vành nón như tay ấm.

Bài hát kết thúc trong tiếng vỗ tay rền vang của cả sảnh đường.

Muriel đảo mắt, ngăn cho bản thân lảo đảo.

Cậu Dylan không báo trước với nhỏ là cái nón phân loại này hát dở tệ tới vậy.

Draco ở bên cạnh, sắc mặt tệ hết sức. Thằng nhóc dùng sức kéo bụp lỗ tai của mình xuống từ nãy tới giờ, "Sao ở Hogwarts lại tồn tại một thứ kinh khủng thế này chứ!?"

"Sự thật là." Muriel chậm rãi nói: "Bồ phải nghe nó thêm tận sáu lần nữa."

"Lạy Merlin." Draco trợn trắng mắt, bày tỏ bản thân không muốn tiếp nhận sự thật đau lòng này.

Muriel không thể trao cho Draco một cái nhìn an ủi hay bất cứ lời động viên nào, vì nghi thức phân loại đã diễn ra.

Từng cái tên một được đọc lên. Hết Ravenclaw rồi đến Hufflepuff và Gryffindor. Phải lâu dữ lắm mới có học sinh được phân vào Slytherin.

Và Muriel cũng nhận ra rằng số học sinh được phân vào nhà Rắn thật sự ít ỏi đến đáng thương. Phải tới gần chục đứa mới may mắn có một đứa được phân vào đây. Mà thái độ của nhà này đối với năm nhất hoàn toàn phụ thuộc vào xuất thân của học sinh đó, thứ trái ngược hoàn tàn với ba nhà còn lại, đặc biệt là Gryffindor.

Nếu là máu thuần, địa vị cao thì sẽ được xíu xiu sự vỗ tay chào mừng. Ngược lại, máu lai, hoặc phù thuỷ gốc muggle, thì chắc chắn sẽ hứng chịu một đống ánh nhìn soi mói, miệt thị như thể chực chờ dìm chết bản thân bất cứ lúc nào nếu để lộ sơ hở.

Hoặc có lẽ Muriel nghĩ nhiều.

"Draco Malfoy."

Trong lúc Muriel đang lơ đễnh thì đã tới lượt của Draco. Và nhỏ dám thề rằng bản thân chắng ngạc nhiên tí tẹo này khi thấy thằng nhóc ấy còn chẳng cần đội hẳn cái nón lên mà đã được phân vào Slytherin đâu.

"Chờ bồ ở bàn ăn của Slytherin."

Lúc đi ngang, Draco thì thầm với nhỏ. Cằm của thằng nhóc lúc nào cũng hếch lên nôm ghét lắm. May rằng nhỏ đã để Helen ngủ yên trong hộp thú cưng rồi, nếu không thì thằng nhóc này thế nào cũng ăn thêm một hai vết cào.

"Lewis không cố định nhà. Draco."

Muriel nhắc nhở. Nhỏ không chắc chắn rằng mình được phân vô Slytherin.

"Harry Potter."

Muriel nhìn thẳng phía trước, cậu bạn với mái tóc xù quá độ đang dè chừng bước lên từng bước tới chỗ nón phân loại. Và lời xì xào dần lớn hơn nữa từ lúc tên cậu được réo lên. Ai ai cũng mong chờ tên nhà của mình sẽ là nơi ghé chân của Cậu bé sống sót vĩ đại.

Thiệt tình thì Muriel nghĩ Harry Potter sẽ vào Gryffindor.

Không phải nhỏ căm ghét nhà Slytherin hay hai nhà còn lại gì đâu (Má nhỏ là cựu Slytherin) mà vì nếu xét trên phương diện của một Cứu Thế Chủ thì thuộc tính anh hùng, gan dạ của Gryffindor sẽ được ưu tiên hơn. Huống hồ gì bạn của Potter lại là một Weasley.

"Gryffidor!"

Đấy, bảo có sai.

Muriel không bất ngờ, nhưng nhỏ bị inh tai bởi tiếng vỗ tay rung trời lở đất của dân Sư Tử. Cùng với hàng tá câu hú hét, "Chúng ta có Harry Potter rồi!" các thứ.

"Muriel Lewis."

Cuối cùng cũng tới.

Muriel hít sâu một hơi rồi tiến về phía trước. Nhỏ đến gần nón phân loại, và phải gồng dữ lắm mới dám để thứ đó đặt lên đầu mình. Loáng thoáng, nhỏ nghe nhiều tiếng bàn tán về bản thân lắm. Nhưng chưa kịp để nhỏ nghe tường tận thì nón phân loại đã cất lời.

"Ồ, nói sao nhỉ? Thông minh, liều lĩnh, tham vọng và cả lòng trung thành. Mi hội ngộ đầy đủ những yếu tố đó, nhưng chẳng có cái nào là chiếm ưu thế cả. Một trường hợp thật rắc rối."

Muriel ngơ ra, "Là sao ạ?"

Nón phân loại trầm tư, rồi cất giọng ồm ồm giải thích: "Mi dung hoà các thuộc tính một cách hài hoà, thành ra những thứ tưởng như nổi trội lại hoá tầm thường. Mi có tham vọng, nhưng không muốn đánh cược; có thông minh nhưng không phát huy triệt để; có liều lĩnh nhưng dễ chấp nhận lùi bước; có trung thành, nhưng không dễ dàng chấp nhận đánh đổi.

Phải có một nơi nào đó làm mi phát huy triệt để tất cả những thứ này. Ngọc thô như mi phải cần mài dũa một cách triệt để. Khiến mi toả sáng rực rỡ như dòng họ của mình." Nón suy nghĩ, nó hỏi dò: "Mi có đặc biệt muốn vô nhà nào không?"

Muriel lắc đầu. Nhỏ không biết mình nên vô đâu cả.

"Vậy thì." Nón kéo dài giọng và hô lên: "Slytherin!"

Muriel bước xuống ghế. Giáo sư McGonagall chĩa đũa phép biến áo chùng của nhỏ từ màu đen thành màu xanh lá - màu tượng trưng của nhà Slytherin.

Tiến về hướng bàn ăn nhà Rắn. Nhỏ thấy Draco đang nở nụ cười tự mãn, nhưng khi thấy nhỏ thằng nhóc lại phàn nàn: "Bồ ở đó quá lâu."

Pansy bên cạnh cũng hỏi chen vào: "Có vụ gì sao?"

Muriel lắc đầu, "Không. Chỉ là nón bảo mình không hoàn toàn hợp với nhà nào."

"Sao cơ?" Draco và Pansy đồng loạt khó hiểu kêu lên.

"Thì." Nhỏ tự chỉ vào mình, "Lewis. Mình thừa hưởng những điểm tốt từ tổ tiên. Nhưng chẳng có gì nổi trội cả."

"Kì vậy cà." Draco cảm thấy lạ mà nghi vấn: "Rõ ràng nếu hưởng hết thì phải cực kì ưu tú chứ?" Thằng nhóc lại làm dạng hếch cằm quen thuộc, "Như tôi chẳng hạn. Một Malfoy hoàn hảo."

Muriel bĩu môi chẳng nói gì. Đám nhóc xung quanh nghĩ nhỏ hẳn là đang buồn lắm vì lời nói ban nãy của nón phân loại nên đều ăn ý không tiếp tục trò chuyện nữa để cho Muriel có không gian yên tĩnh.

Lễ phân loại kết thúc. Học sinh cuối cùng vào Hufflepuff, học sinh năm nhất của các nhà theo huynh trưởng về kí túc xá.

Kí túc xá của Slytherin nằm sau một bức từng đá ở hầm tối. Sau khi đọc to mật khẩu thì cánh cửa nhà mở ra. Huynh trưởng quay đầu ra sau, cao giọng sắp xếp: "Học sinh nữ dãy lầu tay trái, nam thì bên phải. Hành lí của các trò đã được thu xếp sẵn. Hãy nghĩ ngơi thật tốt để bắt đầu một năm học mới."

Huynh trưởng nghiêm nghị nói thêm: "Tôi hy vọng các trò đừng để Slytherin thất vọng. Và tuyệt đối đừng để Cúp Nhà rơi vào tay các nhà còn lại. Nhớ rõ và thật cố gắng nào!"


Muriel được xếp cùng phòng với cô bạn gốc Muggle. Chỉ có hai đứa một phòng. Vì số lượng nữ sinh của Slytherin năm nay quá ít ỏi. Và ừm, đa số Slytherin năm nhất đều không thích bạn cùng phòng của nhỏ ra mặt.

Đối với việc này, Muriel bày tỏ bản thân ở phe trung lập. Nhỏ không có lí do để ghét hay thích một người xa lạ chưa từng có tiếp xúc nào cả.

Huống hồ nhỏ nghĩ bản thân cũng sẽ gặp tình trạng tương tự nếu mấy đứa kia biết quá khứ của nhỏ từng không khác gì gia tinh ở giới Muggle.

Muriel nhớ lại lời của cậu Dylan, và nhỏ quyết sẽ để vụ này chìm vào quên lãng.




Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com