TruyenHHH.com

Harry Potter Fanfiction Mot Dong Cp Ma Tui Ship

Lười viết tiêu đề vl

_________________

Ước gì có ông đại gia nào đó bệnh sắp chết cưới mình, chết xong để lại cả gia tài cho mình.

Harry Potter, ăn mì gói đến ngày thứ năm trong lúc chờ xét học bổng, đã nghĩ vu vơ về điều đó, không dưới một lần.

Đoán xem chuyện gì đã xảy ra?

Một tháng sau đó, thằng ku được biết là có một ông nhà giàu bảy mươi tuổi sắp chết cụ nó đến nơi rồi, muốn cưới nó để ổng đỡ cô đơn trong căn nhà bự tổ mẹ của ổng những phút cuối đời, thế là thằng nhóc đồng ý cái rụp. Ngoài ký giấy kết hôn có người làm chứng ra, Harry không cần phải làm gì khác, yên tĩnh, bí mật, dọn vào cái biệt thự sắp tới sẽ là của nó (tuyệt con mẹ nó luôn).

Voldemort (cụ chồng của nó), chết vào năm ngày sau khi Harry dọn vào ở chung, nó cũng bất ngờ khi ổng chết lẹ vậy. Tỏ vẻ đau buồn trong ngày tang lễ và ăn một tảng thịt bò cao cấp nhất, to nhất nó được ăn từ trước tới giờ, vui vẻ với số gia tài mình vừa sở hữu thì Harry cũng kết thúc ngày chồng nó hẹo.

Và.

HARRY! KHÔNG! HỀ! BIẾT! RẰNG! LÃO! KHỌM! ẤY! CÓ! CON! 

"Tôi là Tom, anh chắc là cha dượng?"

Thằng khỉ đẹp mã nào đây? Harry lườm nguýt khi cái gã trông đẹp vãi linh hồn mang theo vali hành lý cùng một cái cặp da bước vào căn biệt thự, và hình như trông gã còn lớn tuổi hơn nó?

"Anh... à, cha dượng đọc di chúc của cha tôi chưa nhỉ?"

"Di chúc gì?" Harry bàng hoàng, đệt mẹ, nó đã nghĩ Voldemort chỉ có một mình nên khi ổng tèo, toàn bộ tài sản nghiễm nhiên thuộc về nó, giờ thì Tom ở đây và nó phải quan tâm đến di chúc!

Tom gật đầu, không mấy ngạc nhiên với đứa nhóc con trước mặt không hề nghĩ đến di chúc, lôi từ cặp da ra một tệp tài liệu, rút mấy tờ giấy trong số đó và đưa cho Harry.

"Theo di chúc, cha dượng có thể sở hữu căn biệt thự này và chi phí hỗ trợ toàn phần cho việc học và gần như là cả cuộc đời còn lại của cha dượng, phần còn lại bao gồm những doanh nghiệp hoạt động dưới danh nghĩa của cha, những tài sản ở nước ngoài và những bất động sản khác đều thuộc về tôi, tất nhiên, nếu cha dượng không ham muốn gì ngoài một cuộc sống đầy đủ ăn no rửng mỡ đến cuối đời thì tôi nghĩ nhiêu đây là thỏa mãn."

Harry chớp mắt, không thể tin mình được dành hẳn một phần trong di chúc, và thậm chí là lão chồng đã dự tính sẵn toàn bộ cho cuộc đời của nó sau này. Thằng ku chẳng còn nghĩ được gì nữa ngoài gắn cái danh người tốt cho cả dòng họ Slytherin, ba má trên cao ơi nó gặp được người tốt rồi!!

"Rồi," Tom xếp lại di chúc, quan sát Harry ở phía đối diện, "xét thấy cha đây vẫn còn đi học, sinh viên?" Harry gật gật, Tom nói tiếp, "nên tôi sẵn sàng ở đây một thời gian phòng khi cha dượng muốn gì đó ngoài sức, hoặc muốn làm gì đó khác, hừm, vẫn còn bé lắm."

Sau vài chục phút lâng lâng trên mây thì Harry trở lại với hiện thực, một miếng bánh ngọt từ trên trời rơi xuống, dễ dàng vậy sao?

"Anh không có âm mưu gì chứ?"

Tom cầm tách trà khựng lại, nhướng mày buồn cười nhìn nhóc con trước mặt.

"Cha có gì để tôi âm mưu?"

Harry nhăn mày, chợt nhận ra ngoài nghèo túng, mồ côi, những người thân còn lại duy nhất thì bạo hành nó, chờ học bổng mỗi kì cứu vớt cuộc đời nó và một tấm thân gầy nhom thì nó chẳng có gì cả.

"Nhưng... gia đình anh cho tôi nhiều như vậy, tôi nghĩ điều đó hơi kì cục, đặc biệt là người xa lạ hoàn toàn như tôi."

Tom ngẫm nghĩ, rồi hắn vươn tay xoa đầu Harry, ngón tay lướt nhẹ qua vết sẹo trên trán.

"Anh cứ cho là mình xứng đáng đi, số tài sản ấy không ảnh hưởng gì đến..." Tom đánh mắt lên bản di chúc, "tổng tài sản tôi sở hữu, cha biết mà."

Harry chu chu mỏ khịt mũi khó chịu.

"Đừng gọi tôi là cha dượng được không? Tôi mới hai ba."

Tom nhếch môi, "và cưới cha tôi."

Harry rên rỉ dùng cái gối lông ngỗng để che cái mặt đỏ bừng vì xấu hổ trước xưng hô đó. Nhìn dáng vẻ Tom thì đã quá rõ là hắn ta lớn hơn nó nhiều, bao nhiêu tuổi nhỉ? Ba lăm?

Những ngày sau đó, hai người ở chung, Harry thở phào nhẹ nhõm khi căn biệt thự đủ rộng để nó không cần bất chợt chạm mặt Tom hay gì đó, bảo là ở chung vậy thôi nhưng Harry có cảm giác như căn hộ cho thuê hai người, không ai đụng ai ấy, và nó cực kì thoải mái về điều đó.

Cho đến một ngày khi trên đường trở về, nó bắt gặp Tom đang đi dạo, nở nụ cười chào nó, rồi khi nó vào nhà, nó gặp Tom đang ngồi uống cà phê, đeo cặp mắt kính vuông với gọng kim loại mỏng và đọc sách.

Hả?

Harry chớp chớp, tự nghĩ mình hoa mắt và trở về phòng, tránh xa cái nhìn của Tom hết mức có thể. 

Những ngày sau đó những chuyện lạ lùng cứ tiếp tục xoay quanh... Tom.

Harry không chắc chuyện kì lạ này là do cái nhìn của nó hay do một điều gì khác, nhưng như thể Tom sẽ hiện diện bất cứ lúc nào ở bất kì nơi nào trong căn biệt thự này, cảm giác này ngày càng rõ ràng hơn khi nó và Tom bắt đầu ngẫu nhiên gặp nhau nhiều hơn.

Một đêm nọ, khi giật mình thức dậy vì bồn chồn, nó dường như thấy được một đôi mắt đỏ nhìn nó chằm chằm, hoảng loạn đeo kính vào, trong phòng không có ai ngoài nó, tâm trạng Harry trở nên căng thẳng và nó quyết định nói chuyện này với Tom vì nó ngờ rằng biệt thự bị lão khọm kia ám rồi, nó còn nhớ đôi mắt lão ta trước lúc chết thật sự có màu đỏ.

Harry chết lặng khi nhìn thấy sáu tên Tom trong phòng đọc sách.

.

Harry mở mắt và nhận ra cơ thể mình không cử động được, trước mặt lại là kẻ mà nó nhận định là đã chết từ lâu. Voldemort.

"Bất ngờ làm sao, tại sao mi ở đây?"

Harry hít sâu một hơi trước dáng vẻ chờ đợi của Voldemort, rồi nó hét lên.

"MAAAAAAAAAAAAAAA!!!!!!"

Voldemort đảo mắt bất lực trước mấy điệu cười khúc khích của đám Tom, hắn vẫy đũa phép, mọi âm thanh từ Harry đều biến mất. Thằng bé cuối cùng cũng bình tĩnh mà ngậm miệng lại quan sát xung quanh.

Nó đang bị giam trong một... bong bóng(nó tự hỏi) với lớp màn rắn chắc trong suốt mà nó có thể thấy và nghe được những gì bên ngoài, được đặt trong một căn phòng khá sang trọng với cảm giác u tối, hai màu xanh lục bạc chủ đạo với khắp nơi là những họa tiết trang trí hình rắn. Đối diện với tầm nhìn của Harry giờ đây là Voldemort và sáu gã Tom với những phong thái khác nhau cùng ngồi trên một chiếc bàn dài hướng về phía nó.

Một trong số Tom gật đầu.

"Năng lực thích ứng không tồi."

Harry há miệng, không chắc nó có thể phát ra âm thanh không, nhưng nó vẫn cứ thốt lên.

"Rốt cuộc đây là nơi nào? Mấy người là ai?"

Voldemort quay về chỗ ngồi, để giải thích tất cả cho thằng ranh con này biết thì đây sẽ là một câu chuyện dài, rất rất dài.

Nhìn Harry năng động là thế nhưng cuộc sống chán chường sớm đã bào cho trái tim nhiệt huyết chai mòn. Harry là kiểu người không muốn chết, nhưng cũng chẳng thiết tha gì việc sống nữa, nó chỉ biết sống được ngày nào hay ngày ấy. 

Học bổng năm nay đến muộn còn nó thì vừa nghỉ công việc làm thêm bán thời gian vì bị giảm lương vô cớ, nên mới có tình trạng ăn mì gói liên tục thế kia. Mì gói chỉ giúp giảm cảm giác đói còn muốn có dinh dưỡng hay cung cấp năng lượng thì còn khuya, Harry đã quá mệt mỏi với cuộc sống rồi, nó chẳng có gì để lưu luyến cũng như nó cảm thấy mình có chết đi cũng chẳng ảnh hưởng gì ai. Những suy nghĩ tính toán về cái chết không đau trong đầu nó đã ảnh hưởng đến Voldemort.

Và sau ngần ấy năm, hắn ta nhận ra mình còn một Trường Sinh Linh Giá bị thất lạc.

Khi mà thế lực của Voldemort đang bành trướng, một lời tiên tri liên quan đến số mệnh của hắn xuất hiện. Giữa khói bụi mịt mù, giữa những đống đổ nát, hắn chọn đứa con nhà Potter.

Sau khi giết chết người mẹ, Voldemort đến bên nôi, nhìn đứa trẻ khóc vang mà không hề biết rằng cha mẹ nó đã chết, đũa phép chỉ vào thằng nhóc, câu thần chú chết chóc cất lên, dưới phép thuật bảo hộ linh thiêng của người mẹ, trong đêm tối, hai thứ cùng lúc mất đi.

Sinh mạng của Voldemort và... lõi phép thuật của Harry.

Năm 1991, danh sách học sinh mới của Hogwarts không có Harry.

Năm 1991, Harry bị gửi học nội trú ở Trung học tường Đá.

Năm 1992, Voldemort thành công đánh cắp Hòn Đá Phù Thủy, sống lại.

Suốt nhiều năm sau đó, khi đã lấy lại tất cả những Trường Sinh Linh Giá và khiến bọn chúng hấp thu sự sống của phù thủy khác để có cơ thể riêng, giờ đây không còn ai có thể chống lại Voldemort được nữa, hắn ta hoàn toàn làm chủ giới phép thuật.

Cho đến một ngày, ý nghĩ những cái chết có thể thực hiện xẹt qua đầu hắn, len lỏi cả vào đầu của tất cả các "Tom".

Sau một khoảnh khắc nghẹn thở vì cả đám phát hiện sự tồn tại yếu ớt của một Trường Sinh Linh Giá nữa, cả bọn cùng bật cười vì suy nghĩ ước cưới được đại gia của Harry.

Thế là, Voldemort, không tình nguyện, rút trúng thăm ngắn nhất, trở thành "lão già sắp chết có gia tài bạc tỷ".

Cứ thế, các Tom thay phiên nhau trông chừng Harry trong căn biệt thự mà thằng nhóc hằng mơ ước, mỗi ngày trông Harry có sức sống hơn một chút là mỗi ngày bọn hắn nhận định Trường Sinh Linh Giá này có thể khỏe hơn một chút.

Khi mảnh hồn bên trong "vật chứa" đủ khỏe để kết nối với Voldemort, cũng là lúc Harry trở về nơi nó được sinh ra, thế giới phép thuật.

"Thế... đây là thế giới phép thuật?"

Harry nghe hết câu chuyện, suy nghĩ rối nùi nùi trong đầu khiến nó nhăn chặt mày, sau đó méo miệng hỏi trong vô vọng.

"Mấy người đang quay phim phải không? Đ-đừng chơi khăm tôi..."

Rồi Harry tuyệt vọng khi nhìn thấy một trong số Tom ngoắc tay để gọi một tách trà còn nóng bốc khói lơ lửng trong không khí đến trên bàn anh ta.

Voldemort đan hai tay vào nhau, Xà Ngữ khè khè âm u phát ra kéo theo là tất cả các Tom cùng nhìn về phía Harry, đầy tò mò.

"Giữ, hay giết."

Năm Tom cùng chọn "giữ", một Tom bỏ phiếu trắng. Voldemort gật đầu, vẫy đũa, Harry thoát khỏi trói buộc té oạch xuống nền nhà.

Khi nó đang xoa cái mông ê ẩm, Voldemort đưa tay với nó, nó nắm lấy, chiếc nhẫn kết hôn lóe sáng trên ngón tay Harry, nó bất ngờ khi Voldemort cũng có một chiếc tương tự trên tay. Hắn ta không hề tháo ra sau cú "giả chết" kia.

"Chào mừng gia nhập, vật chứa... hoàn hảo nhất."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com