TruyenHHH.com

Harmony Len La Len Lut






Không gian bên ngoài hành lang hoàn toàn yên tĩnh, thư ký của Harry đã về từ lúc nào và Hermione chỉ thấy một vài người lướt qua trong lúc cô đi từ văn phòng của mình đến đây. Việc phải chờ đến hết giờ làm để bắt đầu cuộc chiến với Harry dường như là quá sức với một người vốn đã có tính kiên nhẫn cao như Hermione, nhưng cô cũng không muốn bắng nhắng nhặng xị lên trong giờ làm việc. Còn bây giờ thì đã hết giờ làm và sẽ chẳng có vấn đề gì lớn nếu đêm nay kết thúc bằng việc Hermione ếm cái tên đáng ghét đó.

Hermione xông vào văn phòng của anh như một cơn bão rồi đóng sầm nó lại trước khi vòng tay trước ngực, trừng mắt và hỏi: "Bồ đã làm gì Terry?"

"Ồ thiệt vui được thấy bồ, Hermione." – Harry mở lời chào một cách vô thưởng vô phạt trong khi anh ngẩng lên từ chồng tài liệu trên bàn. Anh ngẩng nhìn cô một cách chậm rãi và bằng cách nào đó, Hermione thấy toàn thân bỗng dưng nóng lên, mặc dù cảm giác đó lướt qua rất nhanh, nhanh đến mức Hermione tự hỏi có phải cô đã tưởng tượng ra nó hay không... Harry tựa lưng vào ghế – "Vụ gì với Boot?"

Phải. Terry. Đó là lý do cô tới đây. Để nói chuyện về Terry chứ không phải đứng tưởng tượng rằng Harry đang nhìn cô như nhìn một cô gái hẳn hoi chứ không phải một đứa bạn thân từ hồi còn con nít.

"Terry đã ngó lơ mình cả ngày hôm  nay. Không, thậm chí còn hơn như vậy. Ảnh không thèm nhìn mình và bỏ chạy khỏi bất cứ nơi nào mình đi qua. Mình biết bồ đã làm gì đó với ảnh. Mỗi khi có ai đó nhắc tới bồ thì bộ mặt ảnh liền trở nên thiệt sự kinh dị."

"Để xem mình hiểu có đúng không? Bồ xông thẳng vô văn phòng làm việc của mình là để buộc tội mình đã làm gì đó với Boot hả?" – Harry nở nụ cười ranh mãnh, ngầm thể hiện anh đang hài lòng vì điều gì đó, nụ cười pha chút tự mãn, chút kiêu ngạo thản nhiên, nụ cười khiến cho Hermione cảm thấy ruột gan mình co thắt một cách kỳ cục. Anh lắc đầu – "Có thể Boot cảm thấy việc tán tỉnh bồ ở sở làm là việc đáng xấu hổ."

"Mình thấy bồ nói chuyện với ảnh sáng nay. Hôm qua tụi mình còn rất ổn với nhau, thế nên, chắc chắn đã có gì xảy ra trong cuộc nói chuyện đó." – Hermione lướt nhanh vô văn phòng, ngồi xuống đối diện với Harry – "Bồ cư xử rất kỳ cục cả tuần, và đến hôm nay thì rõ ràng là đang lén lút làm gì đó."

"Đâu có gì lạ nếu mình cư xử bí ẩn đâu Hermione. Trên thực tế, điều đó có ích cho công việc của mình mà. Đừng cư xử như thể mình đang biến thành một đứa Slytherin chỉ vì anh chàng đồ chơi của bồ không thèm tán tỉnh bồ nữa."

"Mình không đối xử với bồ như người của Slytherin, với lại không có nhà nào là xấu cả. Mỗi nhà chúng ta đều có đặc điểm riêng và cần học hỏi lẫn nhau, không phải sao?" – Cô nhắc nhở anh – "Và Terry không phải đồ chơi của mình. Ảnh là đồng nghiệp và bây giờ ảnh cư xư như thể mình đang bị bịnh truyền nhiễm hay gì đó."

"Ờ phải rồi, tụi mình đâu thể cư xử như Gryffindor hoài..." – Harry đảo mắt – "...lúc nào cũng tử tế." – Rồi anh nhíu mày – "Mình không muốn nói chuyện về Boot. Mình đã có quá đủ những vụ án khó khăn cho cả ngày hôm nay rồi và điều cuối cùng mình cần là chuyện phải chịu trách nhiệm cho bất cứ vấn đề mắc dịch nào mà bồ nghĩ Boot gặp phải. Có thể anh ta chỉ thấy mặc cảm vì bồ từ chối đi chơi với anh ta."

"Mình đâu có từ chối." – Hermione nói và quan sát thấy mắt Harry đang nheo lại đầy nguy hiểm – "Mình nói với ảnh là mình rất cảm kích lời đề nghị nhưng mình sẽ suy nghĩ về nó vì tụi mình là đồng nghiệp."

"Mình không có làm gì anh ta. Mình chỉ nói với anh ta là thật không đứng đắn khi cứ xáp vô bồ như vậy dù cả hai làm chung một phòng." – Harry không nhìn cô, Hermione biết tỏng anh đang nói xạo. Cô hiểu anh đủ để nhận ra điều đó và cô thật sự muốn biết anh đã nói gì với Terry – "Với lại bồ cũng đâu định chấp nhận lời mời, nên tốt hơn hết là anh ta bỏ cuộc đi."

"Bồ là ai mà quyết định ảnh nên bỏ cuộc hay không. Mình nghĩ mình sẽ đồng ý. Terry khá đẹp trai, lại thông minh và thú vị."

"Anh ta không hợp với bồ." – Harry đẩy ghế ra rồi đứng lên, động tác đột ngột của anh làm Hermione thoáng ngơ ngẩn, quá nhanh. Tư thế đó lẽ ra phải nên bị kết tội. Anh nhìn cô gay gắt, cái nhìn như soi rọi từng ngõ ngách trong tâm trí cô, Hermione đỏ mặt quay đi. Đây là Harry. Harry của cô. Không phải bất cứ người đàn ông hấp dẫn nào mà cô có thể hồn nhiên liếc mắt ve vãn.

"Muốn uống gì không?"

Câu hỏi kéo ánh mắt của Hermione trở lại với Harry. Anh đã cởi áo chùng và nới lỏng cà vạt. Thật sự rất khó khăn để nghĩ đến một món uống nào đó khi Harry trông cực kỳ hấp dẫn với bộ đồng phục Thần Sáng của anh. Kể từ khi nhận ra tình cảm của mình dành cho Harry không hoàn toàn trong sáng chỉ là tình bạn hay tình anh em, Hermione càng ngày càng bối rối, thứ tình cảm cô đã thoáng cảm nhận từ nhiều năm trước nhưng lại cố tình lờ nó đi và tự lừa dối bản thân mình. Nhưng Hermione không thể thoát khỏi nó, không thể thoát khỏi sự ám ảnh của Harry, cho đến gần đây, cô buộc phải thừa nhận nó và gần như phát điên vì nó.

"Uống không?" – Harry hỏi lại, cái mặt tự mãn nhìn mắc ghét. Trước khi cô kịp trả lời, anh đã rót ra một ly rượu vang – thức uống yêu thích của Hermione sau một ngày làm việc bận rộn.

"Biết đâu ảnh hợp với mình." – Cuối cùng Hermione cũng lên tiếng, hơi bối rối vì sự ngơ ngẩn của mình ban nãy. Cô nhận lấy ly rượu nhưng chợt ngẩng lên vì Harry không hề buông tay.

"Không hợp." – Harry lạnh lùng – "Bồ không thể hẹn hò với anh ta."

Hermione cau mày và bực bội với giọng điệu kiểu ra lệnh của anh, cô đứng phắt dậy, thật khó để cãi lộn khi cứ phải ngước lên nhìn anh – "Mình có thể làm bất cứ điều gì mình muốn, Harry Potter, mình đã là một cô gái trưởng thành, mình có thể hẹn hò với Terry nếu mình muốn. Và cái thái độ của bồ càng khiến mình nghĩ chuyện qua lại với ảnh là quyết định đúng đắn."

"Không, em không thể." – Harry lầm bầm.

Hermione cảm thấy thứ gì đó mát lạnh bắn tung toé lên chân mình và tiếng rơi vỡ tan trong không gian nhưng trước khi cô kịp mở miệng nói, những ngón tay của Harry đã lồng vào trong tóc cô và đôi môi nóng rực của anh đang bắt lấy môi cô. Hermione cứng đờ trong giây lát rồi bất ngờ siết chặt vai anh và đáp trả nụ hôn nồng nhiệt kia.

Sau khi dứt khỏi nụ hôn, Harry thì thầm trong hơi thở đứt quãng và mặt anh ửng đỏ – "Quên Boot đi."

Môi Hermione thoáng đau, hậu quả của những cái cắn nhẹ trong khoảnh khắc mãnh liệt vừa rồi. Hermione bối rối và dường như không tin vào chính mình, nhưng cô biết, cô không hề tưởng tượng ra nụ hôn cũng như ánh mắt Harry đang nhìn cô lúc này. Đáng lẽ cô phải tức giận vì cái thái độ ích kỷ của anh nhưng ngược lại cô thấy mình đang bị kích thích. Sau chừng cả thế kỷ vật lộn để xác định chuyện gì đang xảy ra, Hermione quyết định bỏ cuộc. Cô nhướn lên, thì thầm vào tai Harry –  "Boot là ai?" trước khi tiến đến và hôn anh lần nữa.






Kết thúc.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com