Hardra Sequel Series Nuoi Con Co Gi Vui
Cuộc thi đấu Tam pháp thuật là một cuộc thi được ghi vào sách Lịch sử Pháp thuật bản cập nhật năm 2000. Không phải vì ý nghĩa của cuộc thi mà vì vào năm 1994, cuộc thi Tam pháp thuật lần đầu tiên có Quán quân thứ tư. Quán quân này không ai khác chính là Cứu thế chủ Harry Potter lừng danh. Nó vốn là một cuộc thi giao lưu giữa ba trường Beauxbatons, trường Durmstrang và trường Hogwarts. Mỗi trường chỉ có một quán quân và các quán quân phải đạt đủ 17 tuổi mới được tham gia, trừ Harry Potter. Cuộc thi Tam pháp thuật năm 1994 có thể gọi là cuộc thi lạ nhất lịch sử khi nó mất đi tính truyền thống vốn có. Sau này thì người ta mới biết được cuộc thi năm đó đã bị một Tử Thần Thực Tử phá rối với mục đích hồi sinh Chúa tể Hắc Ám Voldermort. "Điều quan trọng là cuộc thi Tam pháp thuật mỗi năm năm một lần và ba trường thay phiên nhau tổ chức." Rose vừa dứt lời, Henry cũng vừa khéo xử lí xong mẩu bánh mì cuối cùng trong đĩa mình. Cậu ngẩng đầu lên hỏi:"Cho nên?""Ôi trời cái tên não cơ bắp này! Cậu không thấy lạ khi năm nay cuộc thi Tam pháp thuật được tổ chức tại đây sao? Tại trường Hogwarts này á!"Não cơ bắp là biệt danh mà Scorpius đã đặt cho Henry từ hồi cả bọn còn chưa vào Hogwarts. Henry rất muốn phản đối cái biệt danh vừa nghe đã thấy ngu ngốc này nhưng bóng ma tâm lý Scorpius để lại cho cậu vào ngày hôm đó là quá lớn . Cái ngày mà "cậu em" của Henry tiếp xúc khí trời đúng nghĩa đen dưới bao ánh mắt trợn tròn của lũ trẻ trong khu phố. Scorpius không tuột quần Henry nhưng dùng dây quần của cậu để cột hai tay cậu vào một thanh sắt của cầu trượt. Do quần của Henry là loại dây rút nên lẽ hiển nhiên khi mất dây thì quần tuột. Ivan ngồi cạnh Henry lên tiếng giải thích cho cậu bạn cùng phòng vẫn còn đang ngơ ngác không hiểu ý của Rose:"Này nhé, lần gần nhất cuộc thi Tam pháp thuật được tổ chức là năm 1994 tại trường Hogwarts của tụi mình. Sau cuộc chiến với Chúa tể Hắc Ám thì cuộc thi đã bị hoãn vô thời hạn cho đến hiện tại. Theo lí mà nói coi như có tổ chức lại cuộc thi này thì cũng không phải là trường mình được chọn làm nơi đăng cai."Rose kêu lên với vẻ khó chịu:"Hơn nữa cậu không nghe cô McGonagall thông báo gì à? Năm nay có trường pháp thuật của Nhật tham gia. Giải tam pháp thuật nhưng mà bốn trường? Sao không đổi thành Tứ pháp thuật luôn đi." Henry nhìn Rose với vẻ mặt phức tạp. Lúc này Edith cũng từ dãy nhà Ravenclaw đi qua đây. Cô nàng có vẻ đã nghe được cuộc nói chuyện của họ từ nãy giờ. "Rose à, cậu nên bình tĩnh lại đi. Tớ nhìn thấy rõ những nếp nhăn giận dữ của cậu đấy."Lời của Edith chẳng làm xoa dịu bầu không khí mà còn khiến Rose có vẻ cáu hơn. Cặp sinh đôi Zabini cũng từ dãy nhà Slytherin lại đây ngồi cạnh Rose và Edith. Người chị Irene hỏi:"Có chuyện gì làm cậu khó chịu thế, Rose?"Rose đáp bằng giọng lạnh tanh:"Không, tớ không có."Ivan giải thích cho cặp sinh đôi vừa tham gia vào cuộc trò chuyện:"Rose đang cáu vụ trường mình làm nơi đăng cai tổ chức cuộc thi Tam pháp thuật."Hugo vẫn im thin thít nãy giờ. Lúc này đây, cậu bé mới dám lên tiếng:"Tại vì chú Harry và chú Draco cũng có tham gia hỗ trợ tổ chức cuộc thi lần này. Cho nên... Các anh chị biết rồi đó."Sắc mặt của Rose sau lời nói của em trai càng tệ đi trông thấy. Thế nhưng cô nàng chẳng nói gì thêm. Elena, người em của cặp sinh đôi, đưa tay vỗ nhẹ mu bàn tay đang siết chặt của Rose:"Tớ hiểu tâm trạng của cậu lúc này. Tớ cũng không đồng ý lắm khi hai người họ làm thế, nhưng chắc hai chú ấy có lí do riêng.""Lí do riêng gì chứ?" Giọng của Rose có chút nghẹn ngào. Hai mắt cô đã đỏ hoe cả rồi. "Hai chú ấy đâu cần thiết phải làm thế trong khi Scor vẫn còn..."Scorpius Potter đã mất tích từ hè năm thứ tư, chỉ để lại một tờ giấy nhắn rằng bản thân sẽ qua Nhật ăn sinh nhật cùng bạn. Scorpius đôi khi sẽ đi phượt đâu đó vào hè một mình, Harry và Draco đã cho cậu một dụng cụ pháp thuật có thể định vị cậu ở bất cứ nơi đâu mà pháp thuật còn hiệu nghiệm. Ban đầu thì dụng cụ đó vẫn xác định được Scorpius đang ở Nhật, cụ thể là ở Tokyo. Một tháng tiếp theo nó hiển thị Scorpius đi qua một số địa điểm khác trong phạm vi nước Nhật Bản. Thế nhưng, một ngày nọ, dụng cụ ấy không thể định vị được Scorpius. Điều tiếp theo diễn ra càng khiến mọi người cảm thấy khủng hoảng khi tên của Scorpius bất ngờ biến mất khỏi danh sách học sinh trường Hogwarts. Đây là điều trước nay chưa từng có khi mà không một ai dùng bùa chú sửa đổi danh sách. Kể cả khi một học sinh qua đời thì tên của học sinh đó vẫn có trên danh sách, trừ khi sự tồn tại của học sinh đó bị phủ định hoàn toàn. Cuộc tìm kiếm Scorpius kéo dài cho đến tận bây giờ nhưng chẳng hề có bất kì manh mối nào.Irene nhìn thấy cô bạn của mình sắp òa khóc thì tặc lưỡi với vẻ mặt hết sức khó chịu. Cô khoanh tay nhìn Rose một cách ngạo nghễ và nói:"Tớ đã luôn xem cậu là một kình địch xứng tầm trong học tập. Có vẻ tớ đã đánh giá cao cậu quá rồi đấy, Rose Weasley."Rose ngẩn ra nhìn Irene. Những người bạn khác cũng ngạc nhiên trước lời nói của cô nàng. Bất chợt Ivan vỗ đùi một cái như vỡ lẽ ra điều gì:"Đúng rồi, sao tớ không nghĩ ra chứ!"Irene hất mái tóc đen mượt mà của mình ra sau hết sức kiêu kì, lên giọng nói:"Nghĩ đi nào, Rose. Scor chẳng phải mất tích lúc ở Nhật sao? Cuộc thi Tam pháp thuật năm nay có sự tham gia của trường pháp thuật đến từ Nhật Bản. Chú Harry và chú Draco cố tình tham gia tổ chức cuộc thi lần này. Cậu nghĩ đây chỉ là trùng hợp à?"Rose trợn tròn mắt kinh ngạc. Edith và Elena gật gù trước suy đoán của Irene. Henry giơ ngón cái với cô nàng tiểu thư chảnh chọe này:"Xuất sắc! Cậu thông minh thật đấy."Irene ghét bỏ nhìn Henry:"Tớ chẳng muốn nhận lời khen từ một tên não cơ bắp đâu.""..."Rose lúc này cũng lấy lại tinh thần. Cô trông có vẻ đã thoải mái hơn rất nhiều trước suy đoán vừa rồi của Irene. Rose ôm chầm lấy cô bạn, mỉm cười nói:"Cám ơn cậu nhiều lắm, Irene."Irene chỉ hừ nhẹ một tiếng rồi quay mặt đi. Nếu Scorpius có ở đây, cậu chàng sẽ ngay lập tức nhận ra và trêu chọc vành tai đang ửng hồng của Irene. Scorpius và Irene như chó với mèo vậy nhưng mọi người nhận ra khi cãi nhau hai đứa này đều có vẻ thích thú lắm. "Tớ còn thắc mắc một điều." - Ivan chống cằm ra vẻ suy tư: "Tớ nhớ không lầm ở Nhật chỉ có trường pháp thuật Mahoutokoro, tại sao giáo sư McGonagall không nói thẳng tên trường mà lại nói chung chung là trường pháp thuật đến từ Nhật."Edith lên tiếng:"Thật ra là còn một trường nữa, tuy nhiên trường đó rất ít qua lại với những trường phép thuật khác. Các học sinh của trường đó cũng không thích gọi mình là phù thủy cho lắm."Ivan ngạc nhiên nhìn cô nàng tóc bạch kim:"Thế họ gọi bản thân là gì?"Edith đáp:"Onmyoji." Henry ngơ ngác:"On... gì cơ?"Edith lặp lại lần nữa:"Onmyoji. Đó là tiếng Nhật. Tớ cũng không rõ dùng từ tiếng anh nào để dịch ra cái từ đó. Đại loại thì họ cũng có pháp thuật giống tụi mình và có thể gọi ra quái vật."Hugo kêu lên:"Quái vật á?" Edith có vẻ cảm thấy hơi mất kiên nhẫn khi giải thích mấy cái kiến thức lạ lẫm đến từ Nhật đó. Cô nàng xua tay bảo:"Tớ cũng chả rõ nữa. Tóm lại là ngoài Mahoukotoro thì còn một trường pháp thuật ở Nhật. Có lẽ lần này có trường đó tham gia đấy."Henry thở dài:"Ôi trời, vậy người ta còn giữ cái tên Tam pháp thuật làm quái gì nữa?!"Elena nháy mắt đáp:"Truyền thống chăng?"Mọi người đều bật cười. Bầu không khí ngột ngạt lúc đầu đã không còn, nhóm của Rose bắt đầu trông chờ vào tháng Mười sắp đến, thời điểm mà đại diện các trường khác đến Hogwarts. Có lẽ cả bọn có thể tìm được manh mối về tung tích của cậu bạn thích đi lạc của họ. Mọi người vẫn luôn tin rằng Scorpius vẫn còn tồn tại ở đâu đó trong thế giới này. Ừ thì trên tinh thần là vậy. Thế nhưng cả bọn bắt đầu có vài tưởng tượng khá là ... cạn lời khi nghe phong thanh học sinh trường Mahoutokoro mặc đồng phục màu hồng vài ngày sau đó. Elena, cô gái có tính cách điềm tĩnh nhất bọn, đã không nhịn được mà hét lên thảm thiết:"Cái gì? Màu hồng á?! Thiệt luôn?!!"Cô nàng gục đầu xuống bàn cứ như thể chẳng còn gì luyến tiếc trên cõi đời này. Rose khó hiểu hỏi:"Tớ biết là màu hồng thì nó hơi... nhưng cậu phản ứng hơi bị dữ dội đấy, Elena."Elena như muốn nổi khùng mà bật người dậy, dùng hai tay lắc vai Rose đầy kích động:"Nghĩ đi, Rose! Lỡ như Scor ở trong đoàn học sinh trường Mahoutokoro thì sao? Cái tên thích giả ngầu đến nỗi lấy thời trang phang thời tiết đó, mặc đồng phục màu hồng! Màu hồng đó!!"Irene cũng giật mình trước suy đoán của em gái mình. Cô nàng trợn tròn mắt kinh ngạc rồi kêu thất thanh:"Scor mặc áo hồng á?!!"Lần này, không chỉ hai chị em sinh đôi mà Rose, Ivan, Henry, Edith và Hugo đều bắt đầu tưởng tượng hình ảnh Scorpius mặc một bộ đồng phục hồng cánh sen từ đầu đến chân. Với cái mặt đẹp trai đầy gợi đòn, với cái quả đầu tổ quạ như muốn đâm mù con mắt bất kỳ nhà tạo mẫu tóc nào trên thế giới, với cái... Tóm lại là hình ảnh Scorpius mặc áo hồng là thứ gì đó đáng sợ hơn cả thủy quái. Ivan rùng mình ớn lạnh trước trí tưởng tượng của chính mình:"Lạy Merlin, Scor và màu hồng là thiên địch đấy!"Hugo cũng tái mét cả mặt:"Anh Scor mặc áo hồng. Em muốn chọc mù mắt chính mình nếu phải thấy cảnh tượng đó."Rose nổi hết cả da gà:"Cái tên đó mà mặc áo hồng chẳng khác gì thảm họa thời trang."Henry cũng xoa cánh tay đã sởn gai ốc của mình thì thào:"Scor mặc váy hồng thiệt kinh khủng."Irene gật gù:"Ừ, Scor mà mặc váy... gì cơ?"Có gì đó sai sai ở đây. Cả bọn đưa mắt nhìn Henry. Henry cũng nhận ra mình nói sai. Đời nào mà Scorpius lại chịu mặc váy... hồng. Elena nghiềm ngẫm nói:"Hình như váy hồng mà phối với tóc đen dài nữa cũng ổn lắm đấy."Hình ảnh váy hồng đang dần thay thế cho bộ đồng phục nam hồng cánh sen. Có đứa còn tự thêm chi tiết váy ngắn xếp li trong trí tưởng tượng của mình. Hãy tha thứ cho những con người bị trúng lời nguyền này, tất cả là do trí tưởng tượng của họ bay lượn mất kiểm soát thôi. Rose ôm ngực nói:"Tự dưng tớ lại thấy hài lòng việc học sinh trường Mahoutokoro mặc đồng phục màu hồng thế nào ấy."Ivan giật giật khóe miệng nhìn những đứa bạn bị nguyền rủa bởi "váy hồng". Cậu phải thừa nhận cậu bạn thân Scorpius rất đẹp trai, nhưng cậu chàng cũng đâu có nữ tính tới mức hợp rơ với váy hồng của con gái đâu cơ chứ. Cùng lắm thì Scorpius có vẻ đẹp hơi trung tính, nhưng suy nghĩ của mấy cái đứa trời đánh này ngày càng lệch lạc một cách khủng khiếp.Edith lúc này lên tiếng cắt ngang mấy cái suy nghĩ nguy hiểm của cả bọn:"Các cậu yên tâm đi. Những học sinh đạt thành tích xuất sắc ở trường Mahoutokoro thì đồng phục của họ sẽ chuyển sang màu vàng. Thông thường đoàn đại diện của các trường đều là các học sinh có thành tích nổi trội nên chắc là các cậu sẽ không nhìn thấy đồng phục hồng đâu."Irene lặng lẽ nói:"Nhưng mà Edith này, với khả năng pháp thuật xém ở lại lớp của Scor thì làm sao đạt xuất sắc được."Đó là một khoảng lặng chết chóc. Mất một lúc lâu, Edith đáp:"Ừ nhỉ."Một câu trả lời đã khiến trí tưởng tượng của Edith cũng bay xa theo đám bạn. Hình ảnh Scorpius mặc váy hồng dần hoàn thiện trong đầu cô nàng. Ivan che mặt thở dài đầy chán nản. Bạn thân ơi, tớ đã cố gắng hết sức rồi, mong cậu quay về Hogwarts với bộ đồng phục màu hồng cánh sen. Không phải váy là được."À mà tại sao tụi mình lại thống nhất là màu hồng cánh sen vậy?"Rose trầm ngâm một lúc đáp:"Tại vì nó đẹp."Nó đẹp? Đẹp? Thiệt hả??
A/N: [Ngàn đóa anh đào] là một arc riêng kể về những gì xảy ra với cậu nhỏ lúc ở Nhật và sau khi trở về từ Nhật. Cho nên tui mới ghi là chương 1. Ngoài ra tôi giới thiệu một chút về các nhân vật mới xuất hiện trong chương này:Edith Longbottom: Con gái của Neville và Luna. Cô bé có từng gặp Scorpius và chị em Rose, Hugo trước khi nhập học Hogwarts nhưng vì nhà Longbottom hơi xa nên cô bé ít có dịp chơi cùng ba người bạn. Cô bé được phân vào nhà Ravenclaw.Irene và Elena Zabini: Cặp sinh đôi này là con của Blaise Zabini và Pansy Parkinson. Hai cô bé còn một người anh và người chị lớn. Chị gái đã ra trường, còn anh trai Marco Zabini đang học năm thứ bảy. Do phải ôn thi NEWT nên Marco ít thời gian ngồi nói chuyện với nhóm bạn của hai cô em gái. Cả hai chung Nhà Slytherin với Scor.Henry Thompson: Cậu bạn hàng xóm lỡ dại crush Scor lúc nhỏ ở tập 1. Trời ơi, cậu ta cuối cùng cũng có tên rồi. Henry được phân vào nhà Gryffindor.Ivan Norwood: Bạn cùng phòng Henry. Thông qua Henry mà quen biết Scor. Tính hai cậu trai khá hợp nhau nên chơi thân. Cả hai rất ăn ý, còn hay đùa là sao đối phương không xin chuyển qua kí túc xá của mình.Bối cảnh các Nhà không còn hiềm khích với nhau nhờ sự cố gắng xây dựng đoàn kết các Nhà của giáo sư McGonagall cùng các giáo viên. Vì thế mấy đứa trẻ đi ngồi lê đôi mách ở dãy bàn Nhà khác là chuyện rất bình thường.
A/N: [Ngàn đóa anh đào] là một arc riêng kể về những gì xảy ra với cậu nhỏ lúc ở Nhật và sau khi trở về từ Nhật. Cho nên tui mới ghi là chương 1. Ngoài ra tôi giới thiệu một chút về các nhân vật mới xuất hiện trong chương này:Edith Longbottom: Con gái của Neville và Luna. Cô bé có từng gặp Scorpius và chị em Rose, Hugo trước khi nhập học Hogwarts nhưng vì nhà Longbottom hơi xa nên cô bé ít có dịp chơi cùng ba người bạn. Cô bé được phân vào nhà Ravenclaw.Irene và Elena Zabini: Cặp sinh đôi này là con của Blaise Zabini và Pansy Parkinson. Hai cô bé còn một người anh và người chị lớn. Chị gái đã ra trường, còn anh trai Marco Zabini đang học năm thứ bảy. Do phải ôn thi NEWT nên Marco ít thời gian ngồi nói chuyện với nhóm bạn của hai cô em gái. Cả hai chung Nhà Slytherin với Scor.Henry Thompson: Cậu bạn hàng xóm lỡ dại crush Scor lúc nhỏ ở tập 1. Trời ơi, cậu ta cuối cùng cũng có tên rồi. Henry được phân vào nhà Gryffindor.Ivan Norwood: Bạn cùng phòng Henry. Thông qua Henry mà quen biết Scor. Tính hai cậu trai khá hợp nhau nên chơi thân. Cả hai rất ăn ý, còn hay đùa là sao đối phương không xin chuyển qua kí túc xá của mình.Bối cảnh các Nhà không còn hiềm khích với nhau nhờ sự cố gắng xây dựng đoàn kết các Nhà của giáo sư McGonagall cùng các giáo viên. Vì thế mấy đứa trẻ đi ngồi lê đôi mách ở dãy bàn Nhà khác là chuyện rất bình thường.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com