Hardra Lucid Dreams
Lucid dreams.Lucid dream. (Giấc mơ sáng suốt.)Xảy ra khi chúng ta nhận thức được mình đang mơ. Khi tỉnh giấc, bạn vẫn nhớ được những sự việc trong mơ cùng với suy nghĩ và cảm xúc của mình. Đôi khi, bạn còn có thể điều khiển lucid dream bằng việc thay đổi nhân vật, môi trường, hoặc cốt truyện. (Theo 'healthline.com')---"Tớ đã mơ."Harry bật dậy, mắt mở to trợn trừng, gã thều thào với Ron. Cậu bạn tóc đỏ nhìn Harry hẵng còn ngồi bàng hoàng trên ghế sofa một cái rồi lại quay lại với ván game đang dang dở."Bồ đã mơ gì vậy?""Không...Không!"Harry vùng dậy khỏi chiếc chăn đang đắp hờ hững mà lẩm bẩm. Ron cởi tai nghe, cậu chàng quay lại nhìn gã một cách khó hiểu cùng lo lắng."Bồ sao vậy?""Không, không sao đâu."Harry lại lầm bầm, dường như là rít lên những tiếng rên rỉ bé xíu trong cổ họng. Gã chộp lấy bao thuốc đang để hớ hênh trên mặt bàn và chạy vào phòng vẽ. Mắt xanh châm lửa, tiếng lách tách vang lên đầy ai oán, gã rít một hơi, mắt nhìn chòng chọc vào chiếc giá vẽ trống trơn giữa phòng. Harry đã không vẽ được gì suốt nhiều tháng trời, gã đã thử vẽ lại các bức tượng thạch cao hoặc những hình khối đơn giản với ý nghĩ luyện lại từ đầu nhưng cuối cùng tất cả đều thành muối bỏ bể. Gã không còn tí xúc cảm nào mà đáng ra một người làm nghệ thuật nên có. Gã không còn thấy hứng khởi trước những tuýp màu nữa, không còn tí nào cảm hứng trong việc đưa ra một tác phẩm thật sự. Gã hoàn toàn, hoàn toàn không còn mặn mà gì với việc vẽ vời nữa.Nhưng gã có một giấc mơ, một giấc mơ đầy thông suốt. Một giấc mơ lặp đi lặp lại vô hạn. Một vòng tuần hoàn đầy thống khổ, nhưng nó vừa là niềm vui lẫn nỗi sầu bi của gã. Gã lại bùng lên. Trong cơ thể gã, trong trái tim, trong từng mạch máu, trong cái hồn, trong xương cốt, trong từng thớ cơ từng tế bào của gã. Một cái gì đó bùng lên, như một ngọn lửa bỏng rát, một niềm hứng khởi, một sự kiệt quệ cùng bất lức trong tâm trí.Tóc bạch kim.Mắt xám xanh.Da trắng sứ.Ôi tóc bạch kim.Ôi đôi mắt xám xanh yêu kiều.Ôi làn da mĩ miều.Ôi nụ cười kiều diễm.Ôi em.Gã mơ, mơ về một người. Một thiếu niên lạ hoắc, một bóng hình gã chưa từng được phép nhìn thấy trong đời. Giấc mơ ấy lặp lại liên miên suốt hàng tháng trời. Trong từng giấc ngủ, gã biết gã sẽ mơ về em, gã biết gã đang mơ về em, gã biết gã đã từng mơ thấy em. Một giấc mơ nơi mình biết mình đang mơ và biết mình đã từng mơ về nó. Một giấc mơ kì dị, và cũng thực kì diệu vô cùng.Harry căng toan lên khung gỗ, vội vã tới nỗi dập ghim cả vào tay. Ngón tay cái đau điếng, máu bắt đầu chảy ra. Màu đỏ thuần túy không tạp chất. Màu đỏ đầy mê muội. Gã đứng người, mắt xanh dán vào vết thương nhỏ trên tay. Rồi đôi mắt lại liếc xuống tấm canvas không căng dở. Gã chớp chớp mắt, lắc lắc đầu cố để những suy nghĩ lệch lạc trong mình vỡ ra.Đứng trước toan vẽ. Harry nhắm nghiền mắt cố nhớ lại giấc mơ đó. Làn khói mờ tản ra từ khóe miệng, lăn lên hai bên má, đánh vào mí mắt cay xè rồi lại lướt xống mân mê khuôn ngực trần. Tóc bạch kim, mắt xám xanh, xinh đẹp đến ngỡ ngàng. Harry mở mắt, gã hít một, thu vào hai lá phổi mùi khói đã gần hết, mùi dung môi (1) thoang thoảng và mùi vụn chì bay trong không khí. Gã cầm lên cây cọ bản lớn, phủ lên toan lớp gesso (2) đầu tiên. Phải mất tới hơn một giờ đồng hồ để lớp gesso ấy khô hoàn toàn và gã phải phủ lên toan tới hai-ba lớp như thế. Harry nằm phủ phục (3) trên sàn, hai mắt hơi căng ra để nhìn lên phần gesso hẵng còn ướt nguyên, trong đầu thầm mong nó sẽ khô thật nhanh. Và gã lại thiếp đi lúc nào không hay. Trong cơn mộng mị, gã gặp lại em, bằng tất cả sự kính trọng, Harry quỳ xuống hỏi tên em.'Tình yêu là thứ ta không thể cưỡng cầu.'Chàng trai ấy thủ thỉ, và rồi ảo mộng vỡ tan tành. Chúa đá gã về lại với thực tại, với lớp gesso đã khô từ lâu, với bầu trời nhá nhem tối của London. Harry lờ mờ nghe thấy tiếng bước chân dồn dập từ ngoài cửa, gã vươn tay xoay chốt khóa trái cửa phòng. Tiếng Ron ở ngoài cửa vang lên đầy lo lắng."Harry! Bồ ổn không đấy!?"Harry lại rít một hơi cố tìm kiếm sự khoan khoái từ những vụn khói, nhưng điếu thuốc đã sớm tàn và thứ còn lại chỉ là cái đầu lọc nhăn nheo bị vứt trỏng trơ dưới đất. Có vẻ nhưng gã đang tận hưởng tiếng đạp cửa dồn dập đó."Tớ ổn, Ron. Chưa bao giờ ổn như bây giờ."Tiếng gõ cửa chói tai ngừng hẳn trả lại không gian yên tĩnh tuyệt vời mà nó nên có."Bồ tìm được cảm hứng rồi hả!? Cứ tiếp tục đi nhưng Hermione nói rằng vẽ sơn dầu trong phòng kín là không nên đâu.""Tớ biết mà. Yên tâm."Harry đáp lại tiếng reo vui mừng của Ron. Gã lại quét lên toan một lớp gesso nữa."Tớ về nhá, Hermine về rồi tớ sẽ ăn ở nhà.""Ừ, nhớ khóa cửa."Harry trở lời cộc lốc, gã đang bận tâm tới một thứ khác. Thứ màu trắng trơn nhức mắt trên toan vẽ làm gã khó chịu. Harry với tay tới chỗ công tắc điện. Bỗng chốc phòng vẽ bừng lên ánh sáng vàng nhạt huyền diệu, màu vàng đó làm dịu đi sắc trắng vô hồn kia. Gã vô thức gật gù tán thưởng chính mình. Mắt xanh lại châm thêm một điếu thuốc. Mùi khói lại vấn vương xung quanh. Gã nhìn trân trân vào lớp gesso mới vừa được quét lên, đôi mắt không tự chủ lại liếc xuống vệt máu đã khô lại từ ban nãy. Màu đỏ cháy bỏng biến đi đâu mất dạng để lại trên đôi tay gã những vệt đen đúa tởm lợm. Harry cứ nhìn chằm chằm vào ngón tay đó, suốt hàng giờ liền, thây kệ lớp gesso đã khô cong. Phải tới quá giờ dùng bữa tối gã mới bàng hoàng đứng dậy, Harry gãi đầu vò rối mái tóc nâu lộn xộn của mình. Gã dáo dác nhìn xung quanh, bê ra những túyp màu đã sớm đóng bụi. Gã lại chui vào kho, mò ra lọ dầu lanh (4) mới tinh giữa những chai lọ chất đống lâu ngày. Harry nhìn lọ dầu, gương mặt bừng lên như nhớ ra điều gì đó, gã chạy khỏi kho, mở hết các cửa sổ trong phòng vẽ ra. Gã đứng trước ô cửa sổ rộng nhất thưởng thức khí trời lành lạnh của những ngày London đổ lệ. Harry đẩy mắt sang phía đối diện, xuất hiện trước mắt gã là một căn phòng ấm cúng ánh đèn vàng và một bàn ăn nhỏ trải khăn caro xanh lục. Chủ nhà có lẽ là một cô gái đang tuổi mơ mộng. Harry nghĩ thế, vốn dĩ gã cũng chả đoái hoài gì mấy tới hàng xóm xung quanh. Chà, người ta đồn Harry Potter là một gã nghệ sĩ lập dị. Phải chăng họ đã đúng, chỉ có kẻ lập dị mới tìm ý tưởng từ các giấc mơ. Hẳn là vậy rồi.Gã đảo mắt, quay người trở lại với bức tranh đang dang dở. Harry lại rít một hơi, cảm giác thoải mái ấy lại len vào từng bộ phận. Đầu óc gã lâng lâng, tay và não dường như khoan khoái hơn bao giờ hết. Đám cọ vẽ trên kệ được khiêng ra, háo hứng nằm trên mặt đất chờ được sử dụng. Gã cầm bay (5) gõ gõ vài cái lên khay thủy tinh pha màu như đang suy nghĩ gì đó. Rồi gã đứng phắt dậy. Từng nét phác thảo hiện ra. Ôi gã yêu cảm giác này biết bao. Gã đã chờ, mòn mỏi ròng rã suốt tưng ấy tháng trời để có thể hít hà lấy mùi sơn, mùi chì này. Làn khói mờ mờ toả ra từ điếu thuốc như chẳng còn hiện hữu nữa, cái thứ mùi cháy xém đó đã bị gã quăng ra một xó.Gã bóp màu ra khay, nào sắc đỏ Cadmium, nào màu lam Cobalt, nào màu lam Cerulean, nào màu trắng bàng bạc, nào những thứ màu rực rỡ và thuần khiết nhất (6). Mở nắp chai dầu lanh, mùi dầu mà lâu ngày gã chưa được cảm nhận. Mùi dầu tạo mảng (7) hòa cùng chút khói thuốc chính là thứ mang lại cảm giác tuyệt vời nhất cuộc đời gã. Nhất là mùi dầu lanh sống (8), hơn cả dầu hạt thuốc phiện (9) hay mấy cái dung môi rẻ tiền. Thứ mùi tuyệt hảo đó, hơn cả những điếu cần sa tuyệt diệu nhất, thơm ngây ngất. Gã mở túi đựng bột màu (10) ra, thứ màu rực rỡ đó hòa với dầu lanh thành một chất màu sền sệt thích mắt. Ôi gã đã chờ niềm hân hoan khốn khổ này suốt mấy mươi tháng trời. Harry vội mò mẫm tới cái máy quay đĩa đã để mốc meo hàng năm, gã đặt chiếc đĩa than đã nghe tới mòn kiếp lên. Và giai điệu ấy vang lên, hòa cùng tiếng bay chạm lên khay thủy tinh, hòa cùng tiếng cọ lạo xạo trên toan, hòa cùng tiếng xe cộ nơi trung tâm London, cùng tiếng mưa rơi rả rích."Are you sick of me?Would you like to be?I'm tryna tell you somethingSomething that I already said"
"Nàng có phải đang chán tôi tới phát ốm?
Phải vậy không nàng thiếu nữ yêu kiều?
Còn tôi đây vẫn đang cố thủ thỉ vài điều
Vài câu từ tôi vốn đã thốt ra trước đó"
Gã cứ ngồi đó, cố họa lên chân dung thiếu niên trẻ đẹp. Nào đôi môi thắm nụ cười, trong nụ cười duyên có chút nắng, nào đôi mắt nheo lại hạnh phúc, trong màu xám có ánh xanh dìu dịu. Em như London mỗi buổi mưa dầm dề. Đôi mắt em có lẽ là mưa bóng mây, nắng chói chang nhưng vẫn âm u những giọt mưa tí tách, không cẩn thận sẽ bị bắt đi ngay (11). Đôi môi em thấm ánh nắng mỗi khi mưa vừa tạnh, chan hòa nhưng xa cách, gần gũi nhưng lạnh lùng, thân thiết nhưng dửng dưng. Và mái tóc, mái tóc chính là London mỗi buổi bình minh. Đẹp tươi mới, mềm mại và xanh trong, như cách buổi sớm vươn vai trên những tòa cao ốc. Gã họa lên toan, những sắc màu đẹp nhất của xứ sương mù.
"You like a pretty boyWith a pretty voiceWho is trying to sell you somethingSomething that you already have""Nàng thích một cậu chàng đẹp trai
Và anh ta phải có chất giọng hay
Người mà đang cố bán cho em vài thứ
Vài thứ vốn em đã nắm trong tay từ trước"
Làn da em, như tơ lụa, gã chưa từng được chạm vào em, bởi người chỉ hiện lên là những ảo mộng hữu hạn. Nhưng Harry cảm nhận được, làn da ấy sẽ mềm mịn và man mát như tơ lụa phương Đông. Đôi tay, chà đôi bàn tay, đó là một thiếu niên mảnh mai, với đôi bờ vai gầy gầy, cẳng tay nhỏ và cổ tay mảnh khảnh, ngón tay em sẽ thon dài, đầu ngón hồng hồng và ấm áp, đôi tay ấy sẽ vừa đủ để gã nắm lấy. Chất giọng, hẳn rồi những màu sắc này không thể họa ra thứ âm thanh tựa thiên sứ đó. Chất giọng đó chỉ có gã được nghe, được cảm nhận. Hơi nghẹn ngào, nhưng nhẹ nhàng như các cánh hoa, đôi khi nức nở, khàn khàn như cuộn băng casette cũ.
"But if you're too drunk to driveAnd the music is rightShe might let you stayBut just for the nightAnd if she grabs for your handAnd drags you alongShe might want a kissBefore the end of this song""Nhưng nếu ta không thể tự về nhà vì men rượu chuếnh choáng
Và bản nhạc đang bật có vẻ hợp gu
Nàng có lẽ sẽ cho ta tá túc lại
Nhưng chỉ trong đêm nay thôi
Và nếu nàng nắm lấy tay ta
Kéo ta sát lại gần bên
Hẳn là nàng đang mong chờ một cái hôn
Trước khi mà giai điệu kia tắt ngúm"
Giờ đã quá nửa đêm, một bức tranh sơn dầu sẽ tốn hàng giờ, hàng tháng thậm chí là nhiều năm để hoàn thành. Không chỉ về việc vẽ mà còn phải đợi những lớp màu khô thật khô (12) rồi mới được phủ sơn bóng (13). Harry khẽ ngân nga theo điệu nhạc, từng vệt màu tưởng như đang nhún nhảy theo giai điệu bắt tai đó. Âm nhạc là nguồn nước mát lành ươm mầm những xúc cảm. Những điệu Jazz, Ballad hay Indie cả nhạc Pop hay Cổ điển. Tất thảy đều là những dòng chảy làm giàu tâm hồn, có lẽ âm nhạc là thứ đã kéo gã ở lại với cái hồn bết bát này. Hoặc nói chung là nghệ thuật, Harry mất đi ba má từ khi còn chưa biết nói cười, gã phải trải qua tuổi thơ cơ cực và tủi nhục với dì dượng, tìm thấy niềm đam mê hội họa của mình từ những năm tháng còn học trung học, muộn màng với những vệt màu nước loang lổ. Đến khi tốt nghiệp, được phép cút khỏi cái gầm cầu thang u uất đó, mọi thứ mông lung, trống rỗng, gã có khoản thừa kế ba má và cha đỡ đầu để lại. Có tất cả trong tay khi còn quá trẻ, gã mất phương hướng, rơi vào các cuộc ăn chơi thác loạn tưởng chừng như sẽ không có hồi kết. Harry làm bạn với những thanh thiếu niên chẳng ra gì, những mối tình chớp nhoáng đến với gã vì tiền, những cuộc tình một đêm chẳng ra đâu vào đâu. Cho đến khi gã gặp Ron và Hermione, những người bạn thật sự, họ kéo gã khỏi những cái bẫy ngọt của rượu bia và chất cấm, quăng gã lại với hoài bão đã bị bỏ dở lâu ngày. Dù cho gã vẫn không thể sống thiếu khói thuốc, nhưng thế là đã tốt hơn quá nhiều so với gã của dăm năm trước. Gã tái sinh, sống lại từ đầu ở cái tuổi trưởng thành của rất nhiều người đồng trang lứa. Giờ đáng lẽ gã đã phải kết hôn và có vợ con đuề huề hay ít nhất một người thương thật sự, trái lại với mong muốn của nhiều người về Harry, gã vẫn ở đây, làm bạn với màu sắc và mê mẩn với những giấc mơ."Because love can burn like a cigaretteAnd leave you alone with nothingAnd leave you alone with nothing""Bởi chăng ái tình đê mê có thể bùng lên cháy bỏng như một điếu thuốc
Và bỏ ta lại giữa hư không
Thây kệ ta với nỗi cô đơn cuộn trào"
Tiếng nhạc vang lên, lặp lại đã vô số lần. Và từ nhà bên, tiếng nhạc cũng vang lên khe khẽ."While the others talkWe were listening to lovers rockIn her bedroomIn her bedroom""Trong khi đám đông còn đang mải chuyện trò
Đôi ta lại đang hò hẹn với các bản rock tuyệt vời của những cặp tình nhân
Trong phòng ngủ của nàng
Đúng vậy chỉ đôi ta trong phòng ngủ của nàng"
Harry bỗng ngỡ ngàng, gã chạy ra cửa sổ, nhoài người lên cố nhìn sang phía bên kia. Và đập vào mắt gã, không còn là ánh đèn vàng ấm áp hay bàn ăn trải khăn nữa, mà là một màu bạch kim, sáng bừng lên giữa đêm tối. Harry trợn trừng mắt, hai tay bám lên thành cửa nâng nửa thân dưới lên, gã rướn người, mặc kệ sự thật rằng gã đang chới với trên tầng mười hai của tòa chung cư. Giờ gã rơi xuống, gã sẽ chết không toàn thây, ít nhất trước khi chết, trước mắt gã chính là màu bạch kim ấy."And if you start to kissAnd the record skipsFlip it overAnd sit a little closer""Và nếu khi nụ hôn đang sắp sửa bắt đầu
Mà bản nhạc lại kết thúc
Bật lại nào
Và thu nhỏ lại khoảng cách giữa nàng và ta"
Gã dán mắt vào bóng lưng đó, nuốt nước bọt chờ tới lúc em quay người về phía gã. Hãy là em, là người gã mộng tưởng, hãy là em, là màu xám xanh dưới hàng mi dài, hãy là em, là đôi môi hồng nhuận vị nắng, hãy là em, là tông giọng tuyệt vời của Chúa, hãy là em, là em."But if you're too drunk to driveAnd the music is rightShe might let you stayBut just for the nightAnd if she grabs for your handAnd drags you alongShe might want a kissBefore the end of this songBecause love can burn like a cigaretteAnd leave you alone with nothingAnd leave you alone with nothing""Những nếu những ly rượu ngăn ta lái xe trở về nhà
Và bài nhạc đang phát có vẻ cũng được
Nàng có lẽ sẽ cho ta ở lại
Nhưng duy chỉ một đêm
Và nếu tay nàng quấn lấy tay ta
Nếu đôi tay đó kéo ta lại gần
Hẳn một nụ hôn là thứ nàng đang mong ngóng
Trước khi lời nhạc kết thúc
Bởi tình yêu có thể nóng rực như một điếu thuốc
Và bỏ ta lại với nỗi niềm đơn côi
Với sự cô độc tê dại từng tế bào"
Gã thấy thiếu niên đó xoay người lại, trên tay là ly rượu sóng sánh. Và đôi tay, đôi tay gầy gầy với khớp xương lộ rõ, và bờ vai, và đôi môi, và ánh mắt, và mái tóc. Như một giấc mơ, một cơn mộng mị hoang dại. Một giấc mơ đầy thông suốt, một giấc mơ nơi gã biết gã đang mơ. Và thiếu niên đó nhìn gã, môi nở nụ cười nhẹ."Tôi mới chuyển tới đấy thôi, cảm ơn vì đã chú ý tới tôi. Có điều nhìn chăm chăm hàng xóm lúc tờ mờ sáng là không tốt đâu. Nhân tiện anh cũng biết bài nhạc này à? Trùng hợp thật đấy."Đúng. Trùng hợp, trùng hợp tới đáng sợ. Chúa đã phái em tới bên gã, phái những giấc mơ bay tới đời gã, biến nó thành sự thật."Tôi có thể biết tên cậu được không?""Draco, Draco Malfoy."Em nhấp một ngụm rượu sau khi đáp lại gã. Và bản nhạc Lovers Rock của TV Girl bắt đầu vang lên những câu từ cuối cùng"Harry, Harry Potter.""Do-do, do-do-do-do-doDo-do, do-do-do-do-doDo-do, do-do-do-do-doDo-do, do-do-do-do-doBecause love can burn like a cigaretteAnd leave you alone with nothingAnd leave you alone with nothing""Do-do, do-do-do-do-do
Do-do, do-do-do-do-do
Do-do, do-do-do-do-do
Do-do, do-do-do-do-do
Cũng bởi yêu thương có thể bùng cháy như một điếu thuốc lá
Và bỏ ta lại với nỗi cô đơn sầu muộn
Với hư không"
*Chú thích:(1). Dung môi: Giúplàm loãng sơn, có loại dùng để rửa cọ. Dung môi cho hoạ sĩ phảitinh khiết, tức trong vắt như nước, có khả năng bay hơi hoàn toàn, không để lạichất dư nào sau khi bay hơi hết. Một số loại dung môi như: Dầu thông,xăng trắng, dầu oải hương v.v(2). Gesso: Hỗn hợp màu trắng dùng làm lớp lót để sơn dầu không thấm vào toan vải.(3). Phủ phục: Qùy, cúi đầu xuống sát mặt đất.(4). Dầu lanh: Dầu lanh là dầu khô quan trọng nhất trong toàn bộ lịch sử hội họa sơn dầu.(5). Bay: Bay pha màu.(6). Các màu trên dựa theo hạng màu họa sĩ thì là các màu đơn sắc tố (mono-pigment) được làm từ duy nhất một loại sắc tố (pigment) chứ không pha trộn gì, tức là những màu sơ cấp không thể pha ra được từ bất kì màu gì. Theo luật trừ màu thì khi trộn càng nhiều loại sắc tố thì màu sẽ càng xỉn. Vậy nên những màu đơn sắc tố thường được coi là những màu rực rỡ và tinh khiết nhất.(7). Dầu tạo mảng: Dầu khô có khả năng tạo thành màng (film) trong, có thể được kéo thành bề mặt rộng, khi khô trở nên dai và bền, giữ các hạt bột màu lơ lửng bên trong, gây hiệu quả quang học rất đẹp. Chính nhờ dầu tạo màng, đặc biệt là dầu lanh, mà màu sơn dầu đã trở thành chất liệu có kỹ thuật sử dụng và hiệu quả thể hiện phong phú hơn hẳn các chất liệu khác.(8). Dầu lanh sống: Là dầu được ép thẳng từ hạt lanh, hay còn gọi là dầu lanh ép lạnh không qua xử lý. Là loại dầu tốt nhất để nghiền pigment. Có màu vàng sẫm hơi đục, lâu khô và ngả vàng nhiều theo thời gian. Nhưng do giá thành cao nên ngày nay chỉ một số hãng sản xuất hoạ phẩm có tiếng như là còn dùng dầu lanh sống để nghiền sơn.(9). Dầu hạt thuốc phiện: Một loại dầu tạo tạo mảng.(10). Bột màu: Pigment(11). Cái này phỏng theo truyền thuyết của Nhật Bản rằng khi trời đổ mưa bóng mây là lúc đó loài hồ ly đang tổ chức lễ rước dâu.(12). Nói sơn dầu khô rất lâu bởi vì sơn dầu khô được là nhờ hấp thụ oxy trong không khí. Sơn dầu hấp thụ oxy từ trên xuống nên lớp trên cùng sẽ là lớp khô trước (Tầm 1-2 tuần tùy theo ánh sáng, nhiệt độ, độ ẩm). Khi lớp trên cùng khô sẽ cản trở không khí đi xuống các lớp dưới, lớp giữa khô trong tầm 1 tháng hơn, lớp cuối cùng thì là 6 tháng-1 năm thậm chí là lâu hơn. Có thể khắc phục điều này bằng nguyên tắc "béo trên gầy" giúp sơn khô đồng đều từ trong ra ngoài.(13). Sơn bóng: Giúp bảo vệ và giữ màu sơn, không thể phủ sơn quá sớm vì sơn bóng ngăn không khí tiếp xúc với tranh. Điều này khiến lớp sơn không thể khô và bức tranh sẽ bị hỏng.*Nguồn tham khảo:Không thể dẫn link nên mình sẽ để tiêu đề bài viết ở đây:(1). Chất kết dính và dung môi của sơn dầu.(2). Dùng sơn dầu nhãn hiệu nào?-Nguyen Dinh Dang's blog-
Page của tớ: AllDraco - Bạn Long đã ăn cơm chưa?
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com