TruyenHHH.com

Hardra Ke Nguyen Trung Thanh Voi Thuan Huyet

Thư viện bị những chiếc áo đồng phục màu xanh lấn chiếm một khoảng diện tích lớn, Harry mừng vì mình đã đến trước gần hai tiếng, nếu không chiếc bàn góc nhỏ chỉ có 2-4 người đã sớm bị chia cắt.

Hắn lấy ra tấm da dê cùng bút lông chim nằm xoài trên mặt bàn, đặt bút xuống viết không phải luận văn, mà là khắc văn liên tiếp.

Hắn không có thiên phú về khắc văn, ký ức mạnh mẽ ghi nhớ một chuỗi khắc văn bảo vệ viết xiêu xiêu vẹo vẹo.

“Đây là luận văn của mày sao, Potter?”

Người đang xuất thần đột nhiên nghe thấy một giọng nói trong trẻo phía trên, quay đầu lại cười vui vẻ.

“Draco! Chào.”

Malfoy chưa từng nghĩ tới Potter sẽ cười ngây ngô với mình, bị nụ cười toả sáng khiến cho ngây người, có chút tức giận nhìn học sinh bốn phía đều vùi đầu đọc sách hoặc viết gì đó, hẳn là sẽ không chú ý tới xưng hô vừa rồi của Potter, cho nên cậu cũng không trẻ con sửa lại, kéo ghế dựa bên cạnh ra ngồi xuống.

Cậu chú ý tới Harry không mặc quần áo Gryffindor, mà là một chiếc áo sơ mi trắng khác, rõ ràng là được cắt và làm thủ công, với những chiếc khuy măng sét màu đen và vàng ở cổ tay áo được bảo vệ bởi một con Chimera. Phải, cậu có thể nhận ra rằng nó khác với cái mà mình đã thấy trước đây, những chiếc cúc áo màu xanh đậm rất gần với mắt cậu, cậu không biết Harry sẽ tiêu tiền mua quần áo từ khi nào, nhưng Harry Potter như thế này mang theo sự hấp dẫn thần bí làm Malfoy vừa tò mò vừa sợ hãi.

“Thật ngạc nhiên, sao mày tới sớm vậy? Bây giờ mới là 7 giờ...” Harry còn chưa hết kích động.

“Tao là một sinh viên cần chuẩn bị cho một kỳ thi, luận văn của mày đâu?”

Hắn muốn có một bầu không khí giảng dạy quyến rũ một chút, và Malfoy giống như một doanh nhân khiến Harry có chút xấu hổ, nhưng hắn rất quen thuộc. Hắn gần như biết mình sẽ bị khiển trách nếu cố thay đổi chủ đề: Phép thuật là một công việc nghiêm túc!

“Ặc... Còn chưa có viết.....”

Malfoy nghe vậy nhíu mày, lấy tờ giấy da dê đầy những biểu tượng ma quái của hắn, “Bởi vì mày đang vẽ những thứ này?”

“Ặc....”

“Potter ——” giọng nói có chút cảnh cáo khiến Harry thẳng thắn lưng, “ Mày tốt nhất nên lập tức bắt đầu, tao muốn xem đại cương của mày trước 8 giờ.”

“Tao....” Vừa mới há mồm liền nhìn thấy Draco nheo mắt, vội vàng sửa miệng, “... Được rồi.”

Một giờ sau, Harry tự hỏi mình một vạn lần vừa rồi xảy ra chuyện gì! Tại sao Draco lại ngồi cạnh hắn trong khi hắn đang viết luận văn về môn Độc Dược chết tiệt? Môn Độc Dược quả nhiên là kẻ thù lớn nhất của mình! Hắn một chút cũng không quan tâm đến việc khuấy nó một vài lần! Hắn thề rằng nếu bây giờ có một que khuấy trước mặt, hắn nhất định sẽ bẻ gãy nó!

Từ từ ——

Hắn có thể làm gì khác với cây khuấy, hừm... Tại sao hắn không nghĩ đến điều đó trước đây? Ví dụ như đút vào đôi môi mím chặt đó, Harry nghĩ như vậy, ngẩn ngơ nhìn chằm chằm vào tờ giấy da dê với cây bút trên tay... Đúng vậy, đút vào lưỡi và xoay theo chiều kim đồng hồ một lần, ngược chiều kim đồng hồ hai lần từ từ rút ra, nhất định sẽ rút ra những sợi chỉ bạc nhớp nháp... A, lúc này chủ nhân của cái miệng sẽ có biểu cảm gì đây... Cậu ấy sẽ há hốc miệng và đỏ mặt nhìn mình...

“Potter —— Potter!”

“Dạ!… Ăc..... Dr...dra...co....”

Harry lắp bắp như người làm chuyện xấu bị bắt gặp, khuôn mặt trong ảo tưởng đang nhìn hắn với vẻ lạnh lùng dập tắt ngọn lửa vừa mới bùng lên.

“Đại cương của mày?”

Harry đem bán thành phẩm đẩy đến trước bàn Malfoy, người cũng sát lại gần, “Tao chỉ nghĩ đến đây...”

Người quá gần nên bị Malfoy đẩy ra, “Ngồi xuống, thằng con lai không có giáo dục này!” Giọng điệu mang theo chút bất mãn, đương nhiên là bất mãn —— nếu không phải Potter trở thành con lai không thể kế thừa phép thuật của gia tộc ngự long giả, còn đến lượt Blaise ở trước mặt cậu diễu võ dương oai? Tuy rằng Cứu Thế Chủ quá mạnh mẽ sẽ làm cậu khó chịu, nhưng so với Blaise —— cậu thà rằng Cứu Thế Chủ mạnh hơn một chút.

Sự ghen ghét vi diệu cùng thất vọng đều hóa thành lạnh giọng trào phúng, “Đây là đại cương mày nghĩ đến? Cứu Thế Chủ vĩ đại, nói cho tao biết trong đầu mày nghĩ cái gì?”

“Mày.....”

“Cái gì?”

“Tao đang nói, là do mày quá ưu tú, Draco.”

Malfoy trừng mắt nhìn tên đang trắng trợn nịnh hót mình, phát hiện mình lại hưởng thụ nó một cách chết tiệt —— sự lấy lòng của Cứu Thế Chủ.

“Hừ.”

Cậu cầm lấy bút sửa lại, nét chữ đẹp đẽ uyển chuyển được viết trôi chảy, nhưng Harry chú ý tới vết cắn trên cổ tay của cậu, cau mày không vui. Quyết định bí mật quay lại trò chuyện vui vẻ với Nigrum về việc ăn uống.

“Draco.” Harry huyên thuyên trong khi Malfoy đang viết luận văn cho hắn, “Muốn xem 《 Độc Dược của Rồng 》 không?”

Đây là một cuốn sách về việc sử dụng các bộ phận khác nhau của rồng làm nguyên liệu để tạo ra độc dược đen.  Potter biết rằng cả rồng và độc dược đều là thứ mà Draco quan tâm nhất.  Để câu dẫn một Huynh trưởng vi phạm quy định —— phải có đủ lợi thế cần thiết.

“Đây là sách cấm, Potter.” Malfoy dừng bút, cũng không ngẩng đầu lên trả lời hắn.

“Muốn xem không?”

“...” Malfoy buông bút, hoài nghi nhìn về phía Potter, âm thầm phỏng đoán hắn lại có chủ ý quái quỷ gì.

“Tao dẫn mày đi xem thế nào? Coi như báo đáp, báo đáp cho luận văn.”

“Dùng vi phạm quy định để báo đáp tao?”

“Ặc... Là tao muốn xem, rồi bị mày bắt được, như vậy được chưa?”

Phụt

Malfoy cười khẽ, nghiêng đi mặt điều chỉnh lại biểu tình, lại không biết trong lúc vô ý đã làm đối phương kinh diễm.

“Tao đây chỉ có thể miễn cưỡng giám thị mày một chút.”

Harry trong lòng làm một động tác thắng lợi, “Làm phiền ngài Huynh trưởng.”

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com